Thí Thiên Đao

Chương 811

Lục Chính nói:

- Lần đó số người biết ta bị thương không quá năm! Hơn nữa chỉ nửa năm sau ta đã trở lại khỏe mạnh như vâm, mà thực lực còn đột phá Trúc Cơ, tiến vào Kim Đan! Cũng chính vì vậy mà càng không ai được biết ta từng bị trọng thương. Cho dù là cái người đã lập kế hại ta năm đó, cũng không thể ngờ được đại tu sĩ đã đột phá Trúc Cơ bước vào Kim Đan như ta đây có ám thương lưu lại trong cơ thể.

- Thực sự chuyện như vậy…

Lục Thiên Duyệt nhìn Lục Chính vô cùng khiếp sợ, nhưng càng khiến nàng khiếp sợ hơn là, đến chuyện như thế mà Sở công tử cũngbiết? Đến tột cùng làm sao mà hắn biết được? Quả thực thành thần rồi!

Sắc mặt của Sở Mặc lại vô cùng bình tĩnh, nghĩ thầm: thuật Phong Thủy tính toán số mệnh con người, lại cộng thêm Thương Khung Thần Giám, quả thật việc gì cũng liền trôi chảy!

Kim Đông Nam cũng than thở nhìn Sở Mặc, sau đó nói:

- Lão phu cũng thực sự phục sát đất rồi!

Lục Chính lại khom người hành lễ với Sở Mặc:

- Sở tiên sinh quả thực tài tình như thần. Lục Chính kính xin Sở tiên sinh ra tay cứu giúp!Xưng hô thay đổi!

Từ công tử thành tiên sinh, như vậy là đã hoàn toàn đánh đồng cấp bậc của Sở Mặc với bản thân, thậm chí còn cao hơn.

Sở Mặc sao có thể không nghe ra chứ? Lập tức khẽ mỉm cười:

- Lục gia chủ cũng không cần sầu lo, gọi người mang giấy bút ra đây là được.

- Như vậy thì Lục Chính xin đa tạ Sở tiên sinh!

Lục Chính nói với vẻ mặt cảm kích.

- Chỉ là có một việc nhất định Sở Mặc phải báo cho Lục gia chủ.

Sở Mặc nhìn Lục Chính:

- Những dược liệu này đều không rẻ.

- Không sao, Sở công tử cứ kê đơn là được!

Việc đã đến nước này, cho dù là Sở Mặc lòng tham không đáy muốn vớ bẫm một vố của Lục gia, thì Lục Chính y cũng chấp nhận hết.

Bởi vì chỉ cần y còn sống thì Lục gia mới được yên bình, còn nếu như y chết, thì dù Lục gia không sụp đổ ngay tức khắc, nhất định cũng sẽ từ từ lụn bại. Hơn nữa, không có gì quan trọng hơn sinh mạng. Tiền tài và những thứ khác đều chỉ là vật ngoài thân mà thôi.Sau đó, có tôi tớ mang giấy bút tới. Sở Mặc kê liền một mạch hai đơn thuốc, rồi nói với Lục Chính:

- Nếu đã phải giúp Lục gia chủ luyện đan, vậy thì ta cũng không khách sáo nữa, kính nhờ Lục gia chủ chuẩn bị cho ta một sân vườn nhỏ, ta sẽ ở đó để luyện chế đan dược cho các ngươi!

- Chuyện này có khó gì, hiện giờ ta sẽ sắp xếp đâu vào đấy!

Lục Chính thậm chí không thèm liếc mắt nhìn đơn thuốc mà Sở Mặc kê ra lấy một cái, liền lập tức sai người đi chuẩn bị.

Chỉ cần là dược liệu mà Linh giới có, thì Lục gia đều có khả năng lấy được. Cùng lắm thì mặt dày mày dạn đi cầu xin những người quenbiết. Dù sao kiểu gì cũng có thể thu thập đủ!

Về phần sân vườn mà Sở Mặc muốn, dù Sở Mặc không nói, Lục Chính cũng sẽ không để Sở Mặc tiếp tục ở lại nhà trọ đó.

Đúng là nực cười, người như vậy bái như bái tổ tiên cũng không có gì là quá đáng!

Sau đó, bữa tiệc mà Lục gia chuẩn bị liền được bắt đầu, rất nhiều nhân vật có địa vị trong Lục gia đều xuất hiện, một vài con em có bối phận cao còn được sắp xếp riêng chuyên mời rượu cho Sở Mặc.Thứ nhất là muốn cho mấy người này gặp Sở Mặc một chút, biết mặt nhau, thứ hai, Lục Chính cũng sợ là giữa những người này có kẻ mắt đui, không cẩn thận đắc tội với Sở Mặc. Nhất định phải làm cho bọn họ hiểu được, Sở tiên sinh là thượng khách của Lục Gia… không, là vị khách tôn quý nhất mới đúng!

Suốt buổi tiệc đều lấy Sở Mặc làm trung tâm, cuối cùng thậm chí còn làm cho Sở Mặc cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Kim Đông Nam không khỏi cảm thán trong lòng, đồng thời cũng hơi mất mát, xem ra lúc trước bản thân còn chưa đủ coi trọng Sở Mặc! Nhưng còn may, trong bữa tiệc, Sở Mặc rất giữ thể diện cho y, nói năngvới y cực kỳ lễ độ và tôn kính.

Điều này khiến Kim Đông Nam vui vẻ không thôi, đồng thời hạ quyết định trong lòng, thế nào cũng phải tạo mối quan hệ thật tốt với người thanh niên này.

Sau khi tiệc tan, Lục Chính tự mình đưa Sở Mặc tới một biệt viện của Lục gia. Cả biệt viện có ba lối ra vào, bên trong đình đài, thủy tạ đầy đủ, cảnh vườn đẹp đẽ tuyệt vời, người hầu kẻ hạ bên trong chừng hơn ba mươi, sớm đã chuẩn bị xong xuôi chờ nghênh đón vị chủ nhân mới là Sở Mặc.Vườn tược như vậy trong khắp Cẩm Tú Thành cũng là hãn hữu, đã xem như khu nhà cao cấp nhất rồi, khó mà dùng tiền tài để đo lường được. Lục Chính lại không chút chần chờ tặng cho Sở Mặc.

Sở Mặc từ chối mãi không được đành phải nhận lấy. Thực ra những thứ này Sở Mặc cũng không bận tâm gì cho cam, chỉ cần một nơi yên tĩnh là được rồi.

Cuối cùng trước khi đi, Lục Chính còn cho người đi đón Đại Công Kê, rồi lặng lẽ nói với Sở Mặc:

- Người tối qua đánh lén linh sủng của Sở tiên sinh, Lục mỗ đã cho bọn chúng một bài học thích đáng rồi. Kính xin Sở tiên sinh yêntâm, từ hôm nay trở đi ở Cẩm Tú Thành tuyệt đối sẽ không có bất cứ ai dám đến quấy rầy Sở tiên sinh cả. Ai dám chống lại Sở tiên sinh, chính là chống lại cả Lục gia!

Sở Mặc tiễn đám người Kim Đông Nam và Lục Chính về xong liền nhìn thấy Đại Công Kê được người ta đón tới.

Đại Công Kê nhìn Sở Mặc, ánh mắt hơi dại ra, sau đó nói:

- Tiểu tử, ngươi lại giở trò gì đấy? Được nhà họ Lục tuyển làm con rể hả? Sao mới một ngày thôi mà đã có căn nhà lớn như vậy rồi? Hơn nữa lúc người nhà họ Lục đi đón Kê gia thì cung kính lắm…Sở Mặc cười cười nói:

- Con rể gì chứ, chẳng qua là ta đã đồng ý sẽ chữa bệnh cho bọn họ thôi.

- Chữa bệnh?

Đại Công Kê nhìn Sở Mặc với vẻ mặt không tin:

- Tên nhãi nhà ngươi lại đi lừa gạt người khác hả?

- Sao lại bảo là lại? Ta đã lừa ai khi nào?

Sở Mặc lườm Đại Công Kê một cái, sau đó nói:

- Chuẩn bị một chút đi, mai chúng ta đi thăm dò khu di tích đó!Đại Công Kê lập tức trở nên nghiêm túc, cụp hai cánh lại phía sau đi tới đi lui, nói:

- Kê gia cảm thấy bên trong di tích kia, có thứ mà Kê gia muốn!

Sở Mặc nhếch nhếch mép:

- Lại có?

- Ánh mắt đó của tiểu tử ngươi là ý gì? Cẩn thận Kê gia nổi giận bây giờ.

Đại Công Kê hơi uy hiếp về phía Sở Mặc lúc này trên mặt đang lộ vẻ giễu cợt, sau đó nói:

- Nói cho ngươi hay, năng lực dự cảm của toàn bộ tộc Thiên Kê đều là mạnh siêu cấp! Giống như trong Quy Khư vậy, chắc chắn là có thứ mà Kê gia muốn, chẳng qua cơ duyên chưa đến nên chưa lấy được mà thôi.Sở Mặc nhìn Đại Công Kê đang có chút bực bội, liền lặng lẽ bốc một quẻ trong lòng.
Bình Luận (0)
Comment