Thí Thiên Đao

Chương 843

Có thể nắm giữ hoàn toàn Lục gia ở trong tay, cũng có trợ giúp thật lớn đối với việc hoàn thành sứ mạnh lão tổ nhắn lại.

Bọn họ cho dù lợi hại hơn nữa cũng chỉ có năm người, nhưng Lục gia không giống vậy, đây là một nơi đầu sỏ thật sự!

Kế hoạch lúc trước của bọn họ vô cùng chặt chẽ chu đáo, cũng nghĩ qua Lục gia gia chủ trước khi chết có thể sẽ lưu lại một chút thủ đoạn để giữ cân bằng những người muốn rục rịch ngóc đầu dậy trong gia tộc.

Cho nên đám người Triệu Thanh không hề sốt ruột, mắt nhìn tình thế Lục gia bên này không ngừng phát triển và thăng cấp. Mãi tới khi Lục Đào bị tước đoạt chức vị trưởng lão bọn họ mới đứng ra.

Đến thời điểm này bọn họ quay ngược tình thế lại, như vậy Lục Đào tất nhiên sẽ quyết một lòng với bọn họ.

Thật không nghĩ tới chính là, Lục Thiên Kỳ và Lục Thiên Duyệt không ngờ lại xuất hiện một ca ca Lục Thiên Minh từ đâu tới. Một thân chiến lực đã cường đại tới tình trạng này, quả thật chính là một đầu người mình rồng, không những lực lớn vô cùng mà còn vô cùng nhanh nhẹn.

Cái loại tốc độ này ngay cả cường nhân Kim Đan như bọn họ cũng hoàn toàn không địch nổi!

Cho nên, bây giờ mấy người Tống Vạn và Tôn Hải là thực lực mạnh nhất, nhưng trước khi Triệu Thanh bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Con ngươi Ngô Mạn lạnh như băng nhìn tỷ muội Lục Trường Kỳ, sau đó nói:

- Chúng ta có nên đi ra ngoài thành nhìn tình huống của Thanh ca không?

- Được, chúng ta đi giúp Thanh ca đánh trận!

Tống Vạn trầm giọng nói.

Trên thực tế bọn họ đều có chút sợ tên Lục Thiên Minh kia!

Tuy rằng Triệu Thanh đã là tu sĩ Kim Đan trung kỳ cường đại. Nhưng bọn họ vẫn sợ hãi Triệu Thanh xuất hiện cái gì không ngờ. Bọn họ là tâm phúc của Triệu Thanh, hắn xảy ra chút gì ngoài ú muốn sẽ khiến mấy người bọn họ đều trợn tròn mắt.

Trong bốn người, thương thế của Tôn Tùng là nặng nhất, tuy rằng đã uống đan dược nhưng tổn thương trên mặt vẫn còn, máu chảy đầm đìa, nhìn qua khiến người ta vô cùng sợ hãi.

Bốn gã tu sĩ Kim Đan cùng nhau bay ra phía ngoài thành.

Lục Thiên Duyệt bên này nhìn thoáng qua muội muội, Lục Thiên Kỳ hiểu ý gật đầu, nói:

- Lục Đào, mang theo người của ngươi đi thôi, nơi này không chào đón ngươi!

Lục Đào âm u lạnh lẽo nhìn thoáng qua Lục Thiên Kỳ, thản nhiên nói:

- Chuyện còn chưa chấm dứt. Nếu chẳng may tiểu súc sinh kia chết đi, các ngươi sẽ không có đường lui!

Lục Thiên Duyệt lạnh lùng nói:

- Hắn không có việc gì, nếu hắn trở về chắc chắn sẽ không buông tha cho ngươi!

Vẻ mặt Lục Đào rất khó coi, hắn biết lời nói của Lục Thiên Duyệt là thật. Hai bên đã hoàn toàn vạch mặt nhau, tuy rằng chưa tới nông nỗi người chết ta sống, nhưng cũng là thắng làm vua thua làm giặc. Dựa vào lực lượng hiện tại của hắn, chỉ có thể ký thác hy vọng vào trên người bọn Triệu Thanh kia.

Hắn có chút không tin năm tu sĩ Kim Đan mà không đối phó được với một tu sĩ Trúc Cơ! Cái này nói ra sẽ không có ai tin tưởng!

- Hừ, chúng ta đi, đi tới biệt viện của ta!

Lục Đào nhìn thoáng qua mấy người vẻ mặt không yên bên mình, thầm nghĩ đều là một đám rác rưởi! Nếu có chút tác dụng thì ta cũng sẽ không chật vật như thế.

Mắt thấy Lục Đào mang theo người của hắn rời đi, Lục Thiên Kỳ nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhìn về phía ba trưởng lão Lục gia, nhẹ nhàng nói:

- Hôm nay đa tạ ba vị trưởng lão đã đại nghĩa!

- Gia chủ nói quá lời, đây cũng là chuyện chúng ta phải làm, Lục gia kế thừa nhiều năm như vậy cũng không thể bị hủy trong tay loại người bại hoại như Lục Đào.

Trưởng lão Lục Bằng nói.

- Đợi chuyện này chấm dứt ta sẽ một lần nữa phân chia phạm vi thế lực của Lục gia, một phần vốn thuộc về Lục Đào kia ta sẽ không lấy chút nào, toàn bộ đều chia đều cho sáu trưởng lão các ngươi!

Lục Thiên Kỳ trực tiếp hứa hẹn.

Sáu trưởng lão Lục gia ở đây đều lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng. Lục Đào là một trưởng lão có quyền thế nhất Lục gia, sản nghiệp trên danh nghĩa cũng là xếp sau gia chủ. Tuy rằng chỉ có thể có được một phần sáu nhưng cũng có thể vượt qua một nửa sản nghiệp hiện giờ của bọn họ!

Cái này đối với bọn họ mà nói đích thật là một vui mừng bất ngờ.

Lục Thiên Kỳ sau đó lại cỗ vũ người trong gia tộc một phen, tuy rằng trong lòng nàng rất rõ giữa những người này khẳng định có người vẫn âm thầm giữ liên lạc với Lục Đào. Tuy nhiên không sao cả, đợi tới khi Lục Đào hoàn toàn thất thế cũng sẽ không có ai hợp tác cùng hắn.

Lục Thiên Duyệt có chút vui mừng nhìn muội muội, sau đó nhẹ nhàng nói ra:

- Các ngươi trước đều về gia tộc đi, ta đi nhìn Thiên Minh ca thử!

- Tỷ tỷ cẩn thận.

Lục Thiên Kỳ nhìn thoáng qua tỷ tỷ của mình, hạ giọng nói:

- Nhất định phải mang theo Thiên Minh ca ca trở về, ta chuẩn bị thức ăn và rượu cho hắn!

- Được!

Lục Thiên Duyệt nói xong liền trực tiếp bay về phía ngoài thành.

Bên ngoài Cẩm Tú thành.

Triệu Thanh và Sở Mặc vẫn đang không ngừng giằng co giữa không trung.

- Tiểu tử… đối phó với Huyết Ma Giáo, ngươi sẽ không có bất kỳ kết cục tốt nào.

Con ngươi Triệu Thanh lạnh như bằng nhìn Sở Mặc:

- Nếu như ngươi thức thời… bây giờ hối hận vẫn còn kịp. Lập tức rời khỏi Cẩm Tú thành, rời khỏi Lục gia, không cần lo chuyện nơi này nữa.

- Những lời này ta cũng muốn tặng cho ngươi.

Sở Mặc nhìn Triệu Thanh:

- Ta là người khá bướng bỉnh, ghét nhất là bị người khác uy hiếp.

- Xem ra ngươi quyết tâm muốn bảo vệ Lục gia rồi.

Triệu Thanh nói:

- Nếu đã như vậy thì cũng đừng trách ta không khách khí với ngươi!

- Không cần khách khí, có thủ đoạn gì cứ việc sử dụng, cho ta xem các ngươi rốt cục có cái gì không giống bình thường.

Sở Mặc bình tĩnh nói.

- Được!

Triệu Thanh hét lớn một tiếng, khí thế nháy mắt tăng vọt, đồng thời lấy ra một thành trường kiếm chỉ về phía Sở Mặc:

- Nếm thử uy lực Huyết Ma kiếm pháp của ta đi!

Nói xong trường kiếm của Triệu Thanh run lên, trong thiên địa nháy mắt bị một cỗ huyết khí mãnh liệt bao phủ.

Sau đó thân thể của Triệu Thanh nháy mắt hóa thành trên trăm đạo ảo ảnh, cùng vây về phía Sở Mặc.

Trong tay của Sở Mặc cũng nhiều hơn một thanh trường kiếm bắn hào quang ra một phía, đây là một tiên khí!

Một bảo kiếm của Tiên giới!

Tuy rằng không so được với Thí Thiên, nhưng luận về phẩm cấp lại cao hơn rất nhiều so với binh khí của Linh giới.

Tuy rằng Triệu Thanh không đoán chắc được cấp độ và phẩm chất thanh kiếm của Sở Mặc, nhưng có thể cảm thấy sự bất phàm của nó, khiến hắn càng thêm nghi ngờ lai lịch của Sở Mặc.

Hai bên nháy mắt chiến cùng một chỗ.
Bình Luận (0)
Comment