Thí Thiên Đao

Chương 867

Sở Mặc gật gật đầu, nói:

- Hắn sẽ không có kết cục tốt đâu!

- Khó đó!

Kim Minh thở dài:

- Lúc Huyết Ma Giáo quật khởi tuy không dài, chỉ có mấy trăm năm thôi. Nhưng tên tuổi lại vô cùng vang dội, ở toàn bộ Linh giới, cho dù là những thế lực cao nhất, bình thường cũng không dám đi trêu chọc bọn họ, Ngũ tổ của Huyết Ma Giáo đều là nổi danh khó chơi, thủ đoạn tàn nhẫn vô cùng. Chỉ có điều không ngờ tới, bọn họ không ngờ ngay cả Tinh linh tộc cũng dám đụng tới, thật sự khiến người ta cảm thấy chút khó tin.

- Tinh linh tộc... rất hùng mạnh sao?

Sở Mặc nhìn Kim Minh hỏi.

Kim Minh gật gật đầu:

- Tinh linh tộc rất thần bí, gần như không có người thấy người trong tộc bọn họ. Ta cũng chỉ là nghe nói, Tinh linh tộc vô cùng mạnh, cường nhân trong đó như mây. Huyết Ma Giáo dám trêu chọc bọn hắn, thật sự có chút khiến người ta bất ngờ, tuy nhiên, nghe ý tứ trong lời nói Vương Võ, dường như Huyết Ma Giáo lão tổ cũng không phải người của thế giới này, haiz, thật đúng là làm người ta nghi hoặc!

- Kim thiếu rất hiểu rõ Tinh linh tộc sao?

Sở Mặc làm bộ tò mò hỏi một câu.

Kim Minh lắc đầu:

- Chưa thể nói là rất hiểu rõ, trên thực tế, toàn bộ Linh giới người dám nói hiểu hết Tinh linh tộc cũng không có mấy người, ta cũng vậy nghe nói. Nghe nói Tinh linh tộc vốn cũng không phải chủng tộc Linh giới, mà là đến từ Thiên giới, sau nội bộ lại xảy ra kịch biến. Trong đó một bộ phận Tinh linh tộc, trực tiếp rời khỏi Linh giới. Ta nghe kể khi xưa Tinh linh tộc rời khỏi Thiên giới tiến vào Linh giới, tất cả đều là con nít tinh linh vừa sinh ra không lâu. Không biết bên trong có bí mật như thế nào.

- Đúng vậy, nếu đều là tu sĩ cảnh giới cao thâm, cũng không có cách nào vào đến Linh giới đâu.

Sở Mặc suy đoán nói:

- Có lẽ bọn họ tránh né điều gì đó.

- Nói không chừng chính là tránh né Huyết Ma Lão Tổ bản tôn này, ha ha.

Kim Minh nói đùa một câu, sau đó nhìn Sở Mặc nói:

- Trước tiên đừng động đến Tinh linh tộc đã, cục diện bây giờ Lục huynh có ý kiến gì không?

- Huyết Ma Giáo liên tiếp gặp thất bại, bọn họ khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng mà lời của ta đã truyền ra rồi. Lần sau người bọn họ đến, có lẽ sẽ trực tiếp đến tìm ta.

Sở Mặc thản nhiên nói.

Kim Minh cười khổ nói:

- Những đệ tử của Huyết Ma Giáo, không phải đều bị Vương Võ giết rồi sao? Tên Vương Võ này … tuy là tên cặn bã, nhưng trên người của hắn, lại có một thứ gì đó khiến người ta khó nhìn thấu. Có thể bị cái chết làm sợ đến mức tè ra quần sau đó quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, lại có thể trong chớp mắt nhẫn tâm giết nhiều người như vậy. Người như vậy, nói thật, có chút làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Sở Mặc gật gật đầu:

- Vương Võ lần này rời khỏi, trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn sẽ không lộ diện. Cho dù tương lai có một ngày hắn trở về báo thù, nhưng các ngươi cũng sẽ trưởng thành. Cho nên … cũng không cần sợ hắn.

- Đúng vậy, không sợ hắn.

Kim Minh gật gật đầu, trong mắt hiện lên một chút ý chí chiến đấu hiên ngang.

Sở Mặc nói:

- Cho dù những đệ tử Huyết Ma Giáo này toàn bộ đều chết sạch, cũng không sao, các ngươi chỉ cần đem chuyện đã trải qua, cho người đi tung tin ra ngoài, là không sao.

- Nói vậy, chẳng phải là hại Lục huynh?

Kim Minh vẻ mặt chăm chú nhìn Sở Mặc:

- Kim Minh tuy rằng cảnh giới không được tốt lắm, nhưng tuyệt sẽ không làm loại chuyện bán đừng bằng hữu như vậy.

Sở Mặc lắc lắc đầu:

- Không sao, ngươi cứ làm như vậy. Tự ta có tính toán.

- Như vậy thật sự không sao?

Kim Minh có chút lo lắng nhìn Sở Mặc:

- Nếu như vậy, tương đương đem tất cả hỏa lực, toàn bộ đều tập trung lên người một mình huynh!

Sở Mặc cười nói:

- Ta có thể trong thời gian ngắn như vậy, thăng đến cảnh giới Kim Đan, tự nhiên có biện pháp đối phó những người đó. Yên tâm đi, ta làm như vậy, có thể tạm thời đem ánh mắt thù hận của người Huyết Ma Giáo tập trung lên người của ta. Ít nhất, trước khi giết được ta, bọn họ chắc có lẽ sẽ không động thủ với gia tộc của các ngươi.

Kim Minh hít sâu một hơi, sau đó vẻ mặt kính nể nhìn Sở Mặc nói:

- Ta nghe nói, lúc huynh rời khỏi Lục gia, chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, dẫn động Thiên kiếp, tiêu diệt năm đệ tử thân truyền Kim Đan kỳ của Huyết Ma Giáo, không ngờ tới huynh nhanh như vậy, không ngờ đã bước vào đại đạo Kim Đan, thật khiến người khâm phục. Nhưng như vậy huynh cũng nhất định phải cẩn thận, thực lực thật sự của Huyết Ma Giáo rất là kinh khủng. Đặc biệt là lão tổ của bọn họ … không ngờ chỉ là pháp thân …

Kim Minh nói xong, thì thào nói:

- Chẳng trách nào Huyết Ma Giáo phát triển nhanh như vậy. Gần như không ai dám trêu chọc bọn hắn, hoá ra căn nguyên tại đây.

- Yên tâm đi, phát triển của chúng ta, cũng sẽ rất nhanh đấy!

Sở Mặc nói một câu đầy thâm ý.

Kim Minh cảm thấy có chút kỳ quái nhìn thoáng qua Sở Mặc, bỗng nhiên nói:

- Cũng đúng, trình độ thần bí của Lục huynh … dường như không kém cỏi vị lão tổ Huyết Ma Giáo kia.

Sở Mặc thản nhiên cười cười, thầm nghĩ trong lòng, không có một tên nào là ngu ngốc đó!

Lúc này, bên ngoài có người tiến vào thông báo, nói Lục gia phái người đến.

Sở Mặc và Kim Minh cũng đều biết, hẳn là Lục gia bên kia nghe nói chuyện xảy ra bên này, đến tìm hắn.

Kim Minh nhìn thoáng qua Sở Mặc, cười nói:

- Ân tình hôm nay của Lục huynh, Kim Minh khắc ghi trong lòng, đợi sau khi giải quyết hết mọi chuyện phiền muộn xong, nhất định sẽ mời Lục huynh uống vài ly.

Sở Mặc đứng lên cười nói:

- Cứ như vậy đi!

Sở Mặc nói xong, nhìn thoáng qua Kim Minh nói:

- Về Phương Lan, trong này ta có một viên đan dược, sau này ngươi dẫn cô ấy qua tìm ta nhé.

Sắc mặt Kim Minh có chút cổ quái nhìn Sở Mặc, lúc trước Sở Mặc chính là nghe Vương Võ nói Huyết Ma Giáo lão tổ đem Sở Mặc làm lư đỉnh, mới đột nhiên phẫn nộ như vậy. Nghĩ đến phía trước Sở Mặc cùng với đoàn đón dâu tiến vào Cẩm Tú Thành, Kim Minh lập tức có chút hiểu lầm.

Sở Mặc nhìn ánh mắt của Kim Minh, vỗ vỗ trán, cười khổ nói:

- Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta là thấy tư chất của Phương Lan tốt, muốn bồi dưỡng nàng. Ngươi cũng giống như vậy, tư chất của ngươi mặc dù không tốt như vậy, nhưng vẫn có rất nhiều không gian nâng cao. Ta hy vọng các ngươi giúp ta ba năm, sau đó… ta sẽ trả lại Kim gia các ngươi sự huy hoàng hơn so với năm xưa!

Sở Mặc nói xong, nhìn Kim Minh một cái:

- Về phần Phương Lan, ta nghĩ, trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng có lẽ đã chấp nhận ngươi rồi.
Bình Luận (0)
Comment