Thí Thiên Đao

Chương 878

- Yên tâm đi, không có hậu quả tai hại gì đâu.

Sở Mặc thản nhiên nói.

- Ít nhất là trước khi đến Phi Thăng kỳ, sẽ không có vấn đề gì. Đến lúc cần ngộ đạo, đến Đại La Kim Tiên mới cần lo.

Phương Lan nghẹn họng nhìn sư phụ của mình, bỗng có cảm giác: hình như mình đã bái một sư phụ thần kỳ quá rồi!

Sau một lúc, Phương Lan nhìn Sở Mặc hỏi:

- Sư phụ, khi nào ta có thể đến được cảnh giới như người nói?

Sở Mặc nhìn Phương Lan, thản nhiên nói:

- Lâu thì ba năm, không thì khoảng hai năm. Nên ngươi cần suy tính đến các vấn đề hiện tại của mình đi. Vì sau không quá mười năm, ngươi sẽ có khả năng phi thăng, rời khỏi Linh giới.

- Dạ…

Phương Lan thực sự rung động.Lúc trước nàng còn chưa tin lắm việc sư phụ nói Kim Minh có thể tăng đến Nguyên Anh đỉnh cao trong vòng mười năm. Một sinh linh bình thường có thể rút ngắn thời gian tăng cảnh giới khoảng hai ba năm đã là rất thần kỳ, nhưng Phương Lan thật không nghĩ tới có thể giảm được một nửa thời gian tu luyện như thế.

Hôm nay, Sở Mặc đã khiến thiên chi kiêu nữ của trấn nhỏ như Phương Lan hoàn toàn chấn kinh rồi.

Thậm chí rất nhiều năm về sau, mỗi khi nhớ tới ngày bái sư, Phương Lan đều không ngừng thổn thức, cảm thấy mình đã bái được một sư phụ tốt thế gian khó gặp. Về phương diện khác, cũng thấy biểu hiện ngày đócủa mình rất mất mặt.

Giống như một tên không biết gì, không có tiền đồ.

- Ba…ba năm ạ?

Phương Lan không dám nói đến con số hai năm.

Sở Mặc nhìn Phương Lan nói:

- Ngươi biết lúc ta đến Cẩm Tú thành, cảnh giới ở mức nào không?

- Con nghe nói, khi đó sư phụ có thực lực của Trúc Cơ. Cao nhấtcũng chỉ ở Trúc Cơ đỉnh cao.

Phương Lan nói không chắc chắn lắm.

- Bây giờ thế nào?

- Hiện tại, sư phụ đã ở Kim Đan sơ kỳ ạ?

Phương Lan không thể cảm thụ cảnh giới của Sở Mặc, nên chỉ có thể đoán.

- Vài ngày trước là Kim Đan sơ kỳ, giờ…đã lên trung kỳ rồi.

Sở Mặc thản nhiên nói.

- …

Phương Lan hết chỗ nói. Nàng không dám nhìn sư phụ lâu, vì ánh mắt của nàng viết quá rõ, nàng đang nhìn thấy một quái vật.

- Dựa vào hiểu biết của ngươi, một tu sĩ ở Trúc Cơ đỉnh cao, muốn đến Kim Đan sơ kỳ cần bao nhiêu lâu?

Sở Mặc hỏi Phương Lan.

- Cũng phải tám đến mười năm, ít nhất là ba đến năm năm. Thiên tài như Lục Thiên Duyệt tiểu tư cũng phải mất đến ba hoặc năm năm đó ạ.

Phương Lan nói.

- Vậy từ Kim Đan đến Nguyên Anh thì mất bao lâu?

Phương Lan lắc đầu:

- Con không biết. Nhưng có nhiều tu sĩ, cả đời cũng không thể vào Nguyên Anh.

Sở Mặc cười cười:

- Năm nay ta sẽ vào Nguyên Anh, ngươi tin không?

- Tin ạ…

Phương Lan trả lời yếu ớt.

- Rồi, không nói nữa. Dù sao sự thật có giá trị hơn mọi lời nói. Ngươi cứ nhìn là được rồi.

Sở Mặc nói rất chắc chắn. Sau đó lấy ra một miêng ngọc trên người, ngưng thần rót vào đó một bộ tâm pháp, đưa cho Phương Lan:

- Đây là một bộ tâm pháp, nguồn gốc… ừm, nguồn gốc để sau hãy nói, nhưng nói chung là nó rất mạnh.

Phương Lan câm nín tiếp nhận miếng ngọc, trong lòng thầm oán: chuyện gì mà không thể nói chứ. Dù sao mình cũng là đồ đệ mà, sư phụ gì mà cứ che che giấu giấu…

Nhưng nàng vẫn rất vui sướng, nàng nghĩ đồ sư phụ đưa chắc chắc làđồ không kém.

Nhưng nàng không biết, Sở Mặc có nỗi khổ khó nói. Chẳng những hiện tại thân phận hắn dùng là giả, hắn còn đang nắm giữ quá nhiều truyền thừa.

Hơn một chục loại truyền thừa của Chí Tôn, tùy tiện một cái cũng có thể tạo ra một Đế Chủ đỉnh cao… Nếu hiện tại nói cho Phương Lan, phản ứng của mỹ nữ đồ đệ này chắc chắn là nói sư phụ là kẻ lừa đảo, không đáng tin.

Nên hắn không nói rõ, để nàng tự tìm hiểu thì tốt hơn.Sau đó, Sở Mặc lại lấy ra một miếng ngọc khác, đưa vào một bộ công pháp phù hợp với tâm pháp kia, đưa cho Phương Lan:

- Được rồi, đã có tâm pháp và công pháp. Hai thứ này cũng đủ để giúp ngươi tu luyện đến cảnh giới cao đó.

- Dạ, nhất định con sẽ cố gắng hết sức.

Lúc này Phương Lan còn không biết mình may mắn cỡ nào.

Một cô gái sinh ra ở trấn nhỏ ở Linh giới, có thiên phú tốt, nhưng nếu không có danh sư vẫn chỉ là một thiếu nữ Linh giới vô danh mà thôi. Nhưng với công pháp và tâm pháp Sở Mặc đưa, một người trẻ tuổi có năng lực cũng có khả năng đứng trên đỉnh của Thiên giới, làm bá chủmột phương.

Với Phương Lan hiện tại, điều này còn quá xa vời. Thậm chí Sở Mặc cũng không tưởng tượng được khi Phương Lan trưởng thành sẽ kinh diễm thế nào.

Dù là ở Thiên giới cũng khó mà gặp được người có thân thể Tiểu Linh thể trời sinh, vượt qua cả Tiên Thiên thể, chỉ kém đạo cảnh thể chất một chút thôi.

Cuối cùng, Sở Mặc lại cho Phương Lan mấy bình đan dược, bảo nàng tìm một phòng đi vào học hiểu tâm pháp.Chính hắn lại quay trở về phòng tu luyện. Dù sao hắn cũng là sư phụ, nếu để đồ đệ đuổi kịp thì quá mất mặt.

Đêm đó, Kim Minh trở lại đón Phương Lan.

Phương Lan còn không nỡ đi. Tuy nàng không biết sư phụ đưa cho nàng tâm pháp ở cấp bậc nào, nhưng sau khi học tập, vận hành một chút liền có cảm giác chênh lệch vô cùng lớn với tâm pháp nàng tu luyện lúc trước.

Chỉ gần nửa ngày, Phương Lan đã chìm đắm vào việc tu luyện tâm pháp này. Đây mới là tu luyện thật sự!Vài ngày sau, Phương Lan đều tập trung tu luyện. Chỉ khi nào gặp vấn đề khó khăn mới đến thỉnh giáo Sở Mặc. Thậm chí còn quên mất lời Sở Mặc nói với nàng lúc trước: khi gặp vấn đề, cần tự mình xem xét trước đã.

Mười ngày sau, Phương Lan đột phá lần đầu. Từ Trúc Cơ sơ kỳ tiến vào Trúc Cơ trung kỳ. Điều này khiến Phương Lan vô cùng mừng rõ, nàng chạy đến chỗ Sở Mặc đầu tiên.

- Sư phu…sư phụ!

Vừa vào tiền viện, Phương Lan đã kêu to.Hành động này không giống tính tình của Phương Lan. Nàng vốn là người cơ trí, trầm ổn, không phải kiểu thích hô to gọi nhỏ giống nhị tiểu thư Phương gia, Phương Lộ như thế này. Phương Lan chưa bao giờ hành động như thế này đâu.

Sở Mặc đi ra, thấy Phương Lan, thản nhiên cười nói:

- Đúng là có tiến bộ.

- Gì mà tiến bộ chứ, con đã đột phá mà. Sư phụ, con thành công đột phá vào Trúc Cơ trung kỳ rồi đó. Vui quá đi. Đúng là thần tốc, lúc trước con còn không dám nghĩ đến đâu…

Phương Lan hưng phấn, khuôn mặt đổ bừng, nói năng có chút lộnxộn.

Sở Mặc nhìn Phương Lan nói:

- Làm gì mà hưng phấn thế, lúc nào ngươi vào Kim Đan rồi hãy đến khoe nhé.

Phương Lan bị đả kích, ai oán nhìn Sở Mặc, làm nũng:

- Sư phụ à…

- …

Khóe miệng Sở Mặc co quắp, trong lòng tự nhủ: xem ra nàng thật sự coi mình là lão sư rồi.Phương Lan làm nũng với hắn giống kiểu vãn bối làm nũng với người bề trên chứ không phải những người cùng trang lứa có tình cảm đặc biệt.
Bình Luận (0)
Comment