Thí Thiên Đao

Chương 956

Chu Hồng tu luyện thuật pháp hành Hoả. Nếu không thì hắn cũngkhông tới mức khát khao giọt Chân Hoàng huyết trong di tích Thanh Hư Môn tới vậy. Giọt Chân Hoàng Huyết không chỉ có thể thay đổi thể chất của hắn, hơn nữa còn có thể nâng cao lực công kích, khiến hắn có thể thay da đổi thịt.

Ánh sáng này dường như trong nháy mắt đã tới trước mặt Sở Mặc, nhiệt độ trong nó vô cùng kinh người, tu sĩ thông thường thấy ánh sáng này cho dù là tu sĩ Nguyên Anh Điên Phong cũng không dám khinh thường!

Sở Mặc vận chuyển Ngũ Hành Đạo đài, khu vực hành Hoả trong Ngũ Hành Đạo đài sáng rực lên. Nháy mắt đã biến thể chất của Sở Mặcthành hành Hoả trong Ngũ Hành.

Ánh sáng này trực tiếp đánh thẳng vào lồng ngực Sở Mặc!

Tổ Cảnh chi thể, lại thêm thể chất tinh Hoả của Ngũ Hành, đòn này của Chu Hồng với Sở Mặc mà nói căn bản không có tác dụng gì!

Thuật pháp công kích nếu bị phá giải, thậm chí không tạo thành một chút thương tích nào!

Chu Hồng hiển nhiên không ngờ tới kết quả này, lúc đó hắn vô cùng kinh ngạc, muốn bứt ra rút lui. Nhưng lúc này đã quá muộn!

Bởi vì thanh Thí Thiên trong tay Sở Mặc đã chém tới trước mặt hắn!

Một đao nhanh vun vút như một quầng sáng.

Thật ra trong nháy mắt Chu Hồng ra tay, Sở Mặc cũng đã ra tay rồi!

Chu Hồng khi nhận ra rằng đòn công kích của mình thất bại thì lúc này đòn của Sở Mặc đã đánh tới, không hề đánh hụt. Trong lúc nguy cấp, Chu Hồng rống lên một tiếng, né tránh chút ít một đao hung hăng vừa chém tới phía đầu hắn.

Răng rắc!

Một đao của Sở Mặc chém trúng ngay vai của Chu Hồng!

Một cánh tay của Chu Hồng rơi xuống cùng lúc với tiếng thét!

Hắn không có Tổ Cảnh chi thể, hoàn toàn không ngăn chắn được đao đó của Sở Mặc. Máu tươi phun ra ồ ạt từ vai Chu Hồng, hắn thét lên thảm thiết, quay người định tháo chạy.

Đừng nói rằng trước mặt chỉ là một tên tu sĩ Kim Đan, cho dù chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, nhưng trước mắt Chu Hồng chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu: “Chạy! “

Hắn có thể bình yên vô sự sống tới hôm nay, tuyệt đối không phải do may mắn. Một mặt vì tính cẩn thận, mặt khác vì đầu óc nhạy bén, tốc độ phản ứng nhanh cũng là ưu điểm của hứn. Dựa vào tính cách đó, trong quá khứ Chu Hồng có thể xem là chưa từng thất bại, rất ít khi chịu thiệt thòi lớn. Nhưng hắn hôm nay coi như là gặp phải khắc tinh rồi!

Giống như là định mệnh đã an bài, quá khứ đều là hắn chặn đường cướp bóc của các tu sĩ, như mèo vờn chuột trêu đùa đối phương. Nhưng hôm nay, vai diễn đã được hoán đổi.

Thanh Thí Thiên trong tay Sở Mặc như là có sinh mệnh vậy, chém ngang một nhát nữa

Lưỡi kiếm vô cùng sắc bén và trầm trọng hung hăng chém vào hông Chu Hồng, khiến hắn bị lìa thành hai mảnh. Chu Hồng chỉ kịp rống lên một tiếng thảm thiết vô cùng, hắn quả thực không dám tin một Nguyên Anh trung kỳ như hắn, trước mắt sắp thành tu sĩ Nguyên Anh cao cấp lại bị thảm bại trong tay một tu sĩ Kim Đan.

Nguyên Anh trong đan điền cũng bị đánh ra theo đòn của thanh Thí Thiên, chém làm đôi, nguồn năng lượng vô biên lại được Thí Thiên hấp thụ.

Nửa thân còn lại của Chu Hồng không lập tức chết ngay, dung nhan của hắn mau chóng già nua, đôi mắt đầy ắp vẻ tuyệt vọng và sợ hãi. Hắn không hiểu tại sao người thanh niên này lại có chiến lực mạnh như vậy.

- Ngươi Ngươi rốt cuộc là ai?

Chu Hồng còn lại một cánh tay, gắng gượng chống đỡ nửa thân mình, sức sống mãnh liệt của cảnh giới Nguyên Anh và suy nghĩ không cam lòng đang chống đỡ cho hắn, hắn nhìn chằm chằm vào Sở Mặc.

- Chả phải đã nói rồi, ta chỉ là một người tốt thấy chuyện bất bình ra tay hành đạo.

Sở Mặc thản nhiên nhìn Chu Hồng, cười khẩy:

- Vốn muốn an táng Kim Minh ở đây, còn thiếu một ít huyết tế (tế máu), cũng vừa hay một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ đến tế máu, xem ra cũng không tệ.

- Ngươi

Chu Hồng ức chế, vốn đang khổ sở chống đỡ, lúc này hắn xém chút bị Sở Mặc chọc cho tức chết.

- Chu Hồng, cho dù có không nhớ thù trước, nhưng hôm nay vốn không quen biết mà ngươi lại dám giết ta đoạt bảo, còn muốn làm nhục đồ đệ của ta, chỉ dựa vào nhiêu đó thôi ngươi cũng đáng chết rồi.

Sở Mặc nhìn Chu Hồng:

- Chớ đừng nói vì người không tìm ra ta, liền trút giận lên người tam đại gia tộc của Cẩm Tú Thành, giết hại nhiều người như vậy, suýt chút nữa đã khiến tam đại gia tộc hoàn toàn sụp dổ. Mối thù này vì ta mà ra, vì ta mà kết thúc. Ngươi đã tu luyện tới cảnh giới Nguyên Ánh thìnên rõ, trên đời này có nhân thì khắc có quả.

- Hoá ra Người là Sở Mặc

Con ngươi của Chu Hồng trợn to ra, nhìn Sở Mặc với vẻ không thể tin nổi, sau đó hắn chớp chớp mắt, miệng phun máu tươi, khí đứt mà chết.

Phương Lan đứng bên nhìn ngây ra như phỗng. Nàng đã rất cố gắng nâng cao hình tượng hùng mạnh của sư phụ trong lòng nàng, nhưng hiện giờ mới đột nhiên nhận ra rằng sư phụ còn vượt xa so với những gì nàng tưởng tượng, còn hùng mạnh hơn thế rất nhiều lần!

Sau đó, Sở Mặc cũng không có nhiều thời gian để ý tới Phương Lan, nhân lúc máu tươi của Chu Hồng chưa khô, hắn bắt đầu lấy tay ra ấn chỉ.

Vì thế mà Phương Lan đứng bên rất ngạc nhiên, máu tươi trên đất bắt đầu chầm chậm chảy vào quan tài của Kim Minh một cách rất kỳ quái, giống như là những con bò sát màu đỏ có sinh mạng, trực tiếp thẩm thấu vào!

Nếu như lúc này Phương Lan còn không hiểu được ý nghĩa của việc sư phụ tại sao lại chôn cất Kim Minh tại đây thì nàng quả là đã uổng phí công tu luyện rồi. Nhưng nàng vẫn không rõ sư phụ làm vậy là có dụngý gì, tuy nhiên Phương Lan tin rằng sư phụ tuyệt đối không làm việc có hại tới Kim Minh.

Mồ hôi chảy ra ướt đẫm trán của Sở Mặc, cứ thế chảy ròng xuống hai bên thái dương, khuôn mặt hắn dần lộ rõ sự mệt mỏi.

Phương Lan đứng bên căng thẳng nhìn, không dám quấy rầy lấy một tiếng, nàng có thể cảm nhận được việc mà sư phụ hiện đang làm vô cùng quan trọng, hơn nữa cho dù là sư phụ ra tay thì đó cũng không phải việc dễ hoàn thành được.

Sau nửa canh giờ, Sở Mặc rốt cuộc cũng hoàn thành tất cả. Toànthân hắn giống như là mất sức, thở phào một cái, bắt đầu vận hành tâm pháp, tiến hành hồi phục.

Sau đó, Sở Mặc lập tức mang theo quan tài Kim Minh, tìm một chỗ khuất tầm mắt của Phương Lan, đào một cái hố sâu và to rồi chôn quan tài xuống.

Cuối cùng, sau khi đã chôn cất xong, hắn lại tiếp tục bày bố một trận pháp ở đó.

Sau khi Sở Mặc kéo Phương Lan lùi sau vài bước, Phương Lan kinh ngạc phát hiện, nơi này nhìn qua dường như vẫn giống như trước đây.
Bình Luận (0)
Comment