Thí Thiên Đao

Chương 989

- Lão sẽ cảm ứng được đó…Kỳ Tiêu Vũ âm thầm thở dài.

- Ta nghĩ làm vậy cũng uổng công thôi.

- Tin tưởng ta.

Sở Mặc cười cười, không nói thêm gì nữa, an tĩnh ngồi một chỗ, bắt đầu triển khai thần niệm, huy động sức mạnh nội tại của cả vùng núi rừng này.

Đây là lần đầu tiên Sở Mặc chân chính sử dụng Phong Thủy thần thông bố trí một trận pháp lớn như thế, hơn nữa, hoàn toàn dựa vào thần niệm để bố trí. Kỳ Tiêu Vũ không hiểu Sở Mặc đang làm gì. Nàng không cảm giác được năng lượng đang dao động. Chỉ có điều, nàng biết nam tử trước mắt không còn là thiếu niên ngây ngô năm đó nữa rồi.

Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ… lần lượt trôi qua. Sở Mặc vẫn ngồi im bất động.

Kỳ Tiêu Vũ vẫn không thấy xung quanh có gì bất thường nhưng nàng lại thấy Sở Mặc có chút thay đổi.

Huyết khí trên người hắn ngày càng mãnh liệt, không ngừng sôi trào, mà sắc mặt lại ngày một tái đi. Trời dần tối, bóng đêm bao phủ rừngrậm vô tận. Nhưng Kỳ Tiêu Vũ vẫn cảm nhận được Sở Mặc đang mệt mỏi.

Nàng không dám lên tiếng, chỉ có thể đau lòng, lo lắng nhìn hắn.

Nàng không dám nghĩ đến tương lai. Có những người còn chưa sinh ra, đã bị chỉ bụng hứa hôn, gả cho người còn chưa gặp mặt lần nào chứ đừng nói đến luyến ái. Tình huống của Kỳ Tiêu Vũ còn thê thảm, đau khổ hơn.

Nàng còn chưa sinh ra đã có kẻ đợi nàng ra đời, lớn lên, lấy đi trinh tiết, thậm chí cả tính mạng của nàng. Mà đáng sợ hơn, sinh ra chưa được bao lâu, nàng đã biết điều này.

Ít người có thể hiểu được chuyện này tra tấn và khiến con người thống khổ như thế nào. Cái chết chỉ đến trong một tích tắc. Nhưng thời gian chờ đợi cái chết, mới là khoảng thời gian đáng sợ nhất. Không chuyện gì đau khổ hơn việc biết rõ mình sẽ chết, chỉ biết sống ngày nào hay ngày đó, đếm ngược thời gian.

Tinh linh tộc không được thông hôn với ngoại giới và các tinh linh khác phái, nên từ nhỏ đến lớn, Kỳ Tiêu Vũ không hiểu được thế nào là tình yêu. Nàng chỉ biết một ít chuyện xưa nam nữ yêu nhau trong mấy bộ sách cổ, nhưng đấy đều là chuyện của người khác, không liên quan gìđến nàng. Đến tận lúc phân thân của nàng tiến nhập Nhân giới, gặp thiếu niên ngây thơ kia.

Dường như, lúc ấy nàng cũng gặp hắn trong một khu rừng.

Thiếu niên nam nữ gặp nhau, dễ sinh ra hảo cảm, không chút phòng bị liền nảy sinh tình yêu. Người ngoài thậm chí không thể giải thích được vì sao trong thời gian ngắn mà tình cảm của hai người lại sâu đậm như vậy. Tình cảm của họ cũng không phải kiểu tình yêu sét đánh, mới gặp đã yêu.

Kỳ Tiêu Vũ chưa bao giờ hối hận việc cứu Sở Mặc lúc đó, làm phânthân tan vỡ, bản thể trọng thương.

Sau khi hoàn toàn khôi phục trí nhớ, nàng thường xuyên nghĩ lại chuyện cũ. Vẻ mặt của hắn khi gặp lại mình ở Huyễn Thần giới, kinh ngạc vui mừng, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy tình yêu.

Đáng tiếc lúc đó, nàng lại không cảm nhận được tình cảm của hắn, hoàn toàn không hiểu vì sao hắn lại có phản ứng như vậy.

Đến lúc hiểu được, nàng đã mất đi hắn.

Một người chắc chắn phải chết như nàng có tư cách gì mà có đượctình cảm khiến người chúc phúc? Dựa vào cái gì mà liên lụy đến người khác khiến người ta trầm luân với mình?

Nên cho dù Kỳ Tiêu Vũ biết Sở Mặc không chết, thậm chí biết hắn đến Linh giới, nàng cũng hoàn toàn chưa từng có ý nghĩ đi tìm Sở Mặc. Thích không có nghĩa là phải ở cùng một chỗ. Nếu gặp lại, sẽ chỉ làm cho hắn thống khổ hơn, cũng khiến nàng luyến tiếc hơn. Không nghĩ tới, hắn lại tìm đến nàng.

Kỳ Tiêu Vũ nhìn mặt Sở Mặc đang cứng nhắc, cố nén thống khổ, lòng nàng trở nên mềm mại. Hình ảnh này chạm sâu vào trái tim nàng, khiến nàng cảm động. Nàng hiểu nếu thật sự liều lĩnh thúc ép đẩy hắn ra khỏi tử cục là xúc phạm hắn.

Thích, đúng là phải ở cùng nhau. Nàng hiểu rồi. Kỳ Tiêu Vũ thở phào.

Lại thấy Sở Mặc trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, thân mình lung lay sắp đổ.

- Ngươi…ngươi làm sao vậy?

Kỳ Tiêu Vũ sợ hãi, quỳ bên cạnh Sở Mặc, đỡ lấy người hắn. Khóe miệng Sở Mặc còn vương vết máu, hắn cười ha ha:

- Không có chuyện gì đâu, thể lực ta bị tiêu hao hơi nhiều một chút thôi. Ngươi đừng lo lắng, một lát là ổn ý mà.

Chỉ tiêu hao hơi nhiều thôi sao? Kỳ Tiêu Vũ không tin, nhưng nhìn Sở Mặc như vậy, nàng không nói nên lời.

- Tiểu Vũ, ngươi sinh sống ở đây, đã từng gặp mãnh thú đi săn trong rừng rậm này chưa?

Sở Mặc muốn dời đi sự chú ý của Kỳ Tiêu Vũ, chọn một đề tài khác để nói chuyện. Thực tế, hắn bị thương không nhẹ. Nguyên nhân là do hắn cưỡng ép thi triển Phong Thủy thần thông, lấy cảnh giới của hắnhiện tại còn chưa đủ khả năng để thực hiện ở mức độ lớn như thế này.

Vì thế, hắn không tiếc tận dụng toàn bộ sức mạnh của ngũ sắc đạo đài.

Cuối cùng cũng bố trí xong trận pháp nhưng thân thể hắn cũng kiệt quệ.

Nhưng Sở Mặc không muốn nhắc đến chuyện này.

Là một người nam nhân, đến nữ nhân mình thích cũng không bảo vệ được thì làm gì có tư cách nói thích người ta chứ? Đây là điều hắn nênlàm.

Trong lòng Kỳ Tiêu Vũ rất lo lắng cho Sở Mặc, nhưng nàng cũng thuận theo hắn, gật đầu:

- Đương nhiên ta gặp rồi.

- Ừm, lần nào mãnh thú cũng săn mồi thành công sao?

Sở Mặc cười rộ lên, nhìn Kỳ Tiêu Vũ đang suy tư, không đợi nàng trả lời nói tiếp:

- Không đúng phải không. Theo quy luật sinh tồn tự nhiên, mãnh thú trời sinh thích ăn thịt, cũng có những loài trời sinh là loài ăn cỏ. Nhìn qua, loài ăn thịt hùng mạnh hơn so với loài ăn cỏ nhưng chưa hẳnlần nào săn mồi cũng thành công. Ngươi hiểu không, không phải chuyện gì cũng chắc chắn hết được.

Kỳ Tiêu Vũ nhìn Sở Mặc, nàng rất muốn nói, Huyết Ma Lão Tổ không chỉ là loài ăn thịt, mà còn là một đại ác bá. Nhưng chung quy, nàng vẫn không nói gì. Trong suy nghĩ của toàn bộ Tinh linh tộc ở Linh giới, Huyết Ma Lão Tổ là một bóng ma, hùng mạnh, khát máu, không thể chiến thắng.

Nhưng Sở Mặc không nghĩ như vậy.

Sở Mặc biết bản tôn của Huyết Ma Lão Tổ là một sinh linh thực lựckhủng bố nhưng hắn vẫn không hoảng sợ.

- Ở thế giới này, lão có mạnh mấy cũng chỉ là Nguyên Anh đỉnh cao mà thôi. Dù lão có là Đế Chủ thì cùng lắm cũng chỉ phát ra lực lượng của Luyện Thần kỳ.

Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ nói:

- Lúc trước ngươi vẫn không dám độ kiếp phi thăng là vì sợ thời khắc mấu chốt, lão sẽ xuất hiện, phá vỡ quá trình độ kiếp của ngươi phải không?

Kỳ Tiêu Vũ gật đầu:

- Lão căn bản sẽ không cho ta phi thăng. Tình huống tu vi hiện tạicủa ta, lão rõ như lòng bàn tay.
Bình Luận (0)
Comment