15
Thực tế là, đúng là không kịp mua.
Ông chủ đang dọn hàng với vẻ mặt vui vẻ nói, "Xin lỗi các vị khách quý, hôm nay đã bán hết rồi, ngày mai xin hãy đến sớm."
Chúng ta đều thất vọng, nhưng nghĩ đến tối nay đã ăn uống no say, trên đường lại mua nhiều điểm tâm như vậy, cũng không quá để ý, phẩy tay chào tạm biệt nhau rồi về phủ.
Hai ngày sau, đội quân chinh phạt phía tây khải hoàn trở về.
Để thể hiện sự coi trọng, phụ hoàng đích thân dẫn theo các vương tôn đại thần đến lầu thành nghênh đón.
Ta đứng ở góc lầu thành, nhìn đội quân chỉnh tề nghiêm minh tiến vào, mang theo uy thế ngập trời áp sát dưới chân thành.
Ninh Dịch mặc áo giáp đen, thần tình lạnh lùng, khí chất hơn người. Hắn cưỡi con tuấn mã đen oai phong lẫm liệt, đi đầu hàng ngũ, mái tóc đen được búi cao.
Rõ ràng là đen hơn, gầy hơn, cả người toát ra khí thế sắc bén không gì cản nổi, nhưng gương mặt kia lại đẹp đến cực điểm, giữa mày ẩn chứa vẻ lãnh đạm và lười biếng, dường như không để tâm đến bất cứ điều gì.
Quả đúng là một thiếu niên tướng quân mặc y phục tươi sáng, cưỡi ngựa phi nhanh.
Đi đến gần cửa thành, hắn ngẩng đầu nhìn lên lầu thành, ánh mắt đảo qua một lượt, dừng lại chỗ ta một chút rồi lại như không có chuyện gì mà dời đi.
Quân sĩ bên cạnh dừng lại, hắn xoay người xuống ngựa, chắp tay quỳ lạy về phía lầu thành.
Ba quân đồng thanh hô vang "Vạn tuế".
Buổi tối ta không tham dự yến tiệc chúc mừng chiến thắng.
Ta ở nhà ấm trong hậu viện phủ công chúa, bày một nồi đồng nhỏ, hâm nóng rượu, bốn bề mở toang cửa sổ, đối diện với lá đỏ nước thu, uống đến nửa say.
Ta lảo đảo nâng chén, kính trăng sáng trên bầu trời bao la, lạnh lẽo soi sáng nhân gian.
"Thì ra nàng trốn ở đây hưởng nhàn."
Ta giật mình, suýt nữa làm đổ nửa chén rượu.
Quay đầu lại, trên bức tường cao đối diện với cửa sổ sau, Ninh Dịch đang ngồi ung dung, thay một bộ trường bào gấm màu trắng ánh trăng, tóc búi bằng trâm bạc, phong lưu phóng khoáng như một công tử, ai có thể ngờ mấy ngày trước người này còn là sát thần trên sa trường.
"Sao chàng cũng trèo tường thế này?"
"Cũng?" Hắn tinh ý nắm bắt trọng điểm trong lời ta, như vô tình liếc nhìn chỗ viên ngói bị khuyết dưới chân.
Ta bỗng thấy chột dạ, biết mình lỡ lời, vội vàng đổi chủ đề.
Anan
"Sao chàng lại tới đây? Không phải đang ở yến tiệc sao?"
Hắn lắc lắc gói giấy dầu trong tay, cười rạng rỡ: "Mang khoai môn chiên đến cho nàng."
"Sao chàng biết... Đêm đó thật sự là chàng?" Ta kinh ngạc trợn to mắt, "Sao chàng lại về sớm vậy?"
Hắn cười nhảy xuống, đáp xuống đất không một tiếng động. Có lẽ đã uống chút rượu ở yến tiệc, trên người thoang thoảng mùi rượu.
"Ta cưỡi ngựa nhanh về xem nàng trước."
"Ta sợ đến muộn, không kịp."
Câu nói chẳng đầu chẳng đuôi, nhưng ta lại hiểu rõ từng chữ hắn nói.
Ta có chút bối rối, không biết nói gì để tránh bầu không khí kỳ lạ này, chỉ đành chỉ vào nồi đồng đang sôi sùng sục trong nhà ấm.
"Cùng uống một chén chứ?"
Hai người ngồi xuống trong nhà ấm, hắn uống một ngụm rượu, giống như ta lúc trước, nâng chén kính trăng.
"Trăng bị khung lại, giống như một bức tranh."
"Trăng nhìn thấy ở Trần Khương, chắc hẳn rất khác phải không?" Ta nhấp một ngụm rượu, vô cớ thấy cay hơn.
"Đi về phía tây núi Phong Minh là một vùng sa mạc rộng lớn, rất khó ẩn náu, chúng ta phải hành quân ban đêm. Bầu trời sa mạc rộng lớn cao xa, trăng cũng cô độc vô cùng."
Khi hắn nói những điều này, trong mắt có thần thái rạng ngời, như thể xuyên qua chín tầng thành quách, đặt mình trong sa mạc mênh mông, đón gió cát cũng thấy vô cùng sảng khoái.
"Quân sĩ trước sau đều không nói gì, thỉnh thoảng sẽ có cảm giác mình đang một mình đi trong sự cô độc vô tận này."
"Khoảnh khắc đó nhìn bốn phía, cảm thấy mình thật nhỏ bé."
Ta im lặng lắng nghe, lại rót cho hắn một chén rượu.
"Ta nghĩ, mặc dù con đường phía trước chưa biết, nhưng ta và công chúa, cùng ngắm một vầng trăng."
Tay ta khựng lại, rượu đổ ra vài giọt.
Trong lòng có chút mong đợi thầm kín, nhưng lại sợ những lời tiếp theo của hắn.
"Hôm nay ở yến tiệc, Bệ hạ hỏi ta muốn được ban thưởng gì."
Mắt hắn sáng lên, xuyên qua làn khói nước của nồi lẩu, nhìn ta dịu dàng, dưới ánh nến và men say, đôi mắt ấy long lanh như sóng nước mê hoặc lòng người.
"Ta nghĩ, vẫn nên hỏi ý nàng có bằng lòng hay không."
"Mới dám cầu xin ban hôn."
Có thứ gì đó như pháo hoa nổ tung trong đầu ta, ầm một tiếng, ta liền sững sờ tại chỗ.
Hắn đứng dậy, nắm tay đặt lên ngực, quỳ một gối xuống, hành lễ thị vệ.
"Không biết thuộc hạ có may mắn này, được trèo cao gả cho công chúa điện hạ không?"
"Thuộc hạ nguyện dùng m.á.u thịt của mình, dốc hết sức lực, bảo vệ công chúa bình an cả đời."
Ta ngơ ngác nhìn hắn, nước mắt không chút tiền đồ mà trào lên, ta cắn răng chịu đựng, mở miệng lần nữa, giọng khàn khàn.