Thị Vệ Của Ta Là Thiếu Niên Tướng Quân

Chương 21

"Ta không muốn tranh đấu, nhưng tranh đấu lại không buông tha ta."

 

Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, gọi Lan Thư tới.

Anan

 

"Lan Thư, đưa hết về Nội Vụ phủ, nói với bọn họ, bản cung không dùng nổi những người tài giỏi này."

 

Có lẽ nhận ra tâm trạng đột nhiên sa sút của ta, Ninh Dịch vuốt ve đỉnh đầu ta, dịu dàng an ủi.

 

"Đợi đến khi xuân về hoa nở, ta sẽ đưa nàng ra ngoài dạo chơi, bên ngoài trời cao biển rộng, tránh xa tranh giành, tự có một thế giới riêng."

 

Ăn trưa xong, ta và Ninh Dịch đi dạo trong vườn để tiêu cơm, gió thổi qua hành lang mang theo vẻ trong lành sau cơn mưa tuyết.

 

"À đúng rồi, đây là thứ mẫu phi ta cho ta để phòng thân, chàng có thể giúp ta tìm cây kim bạc phù hợp không?"

 

Ta tháo chiếc vòng bạc trên cổ tay, đặt vào lòng bàn tay Ninh Dịch.

 

Ninh Dịch cẩn thận xem xét một hồi, vẻ mặt càng xem càng nghiêm trọng.

 

"Cơ quan ẩn giấu trong chiếc vòng này, phần lớn là mô phỏng theo nỏ Thiên Cơ đã thất truyền từ lâu của Đường Môn, uy lực rất lớn. Kim bạc cũng được chế tạo đặc biệt, ta sẽ cố gắng tìm xem, có nghệ nhân nào có thể chế tạo được không."

 

Hắn lại xem xét kỹ càng từ trong ra ngoài, ghi nhớ hình dáng cẩn thận, rồi mới trả lại vòng tay cho ta.

 

"Hôm qua ta còn rất ngạc nhiên, thứ gì ở gần trong gang tấc lại có uy lực lớn như vậy, khiến Tang Đồ rối loạn, thì ra là vật này. Ta nhớ Dung nương nương là người Thục Trung phải không?"

 

Ta gật đầu. "Phải, cậu ta vốn là quan coi sóc kho vũ khí ở Thục Trung."

 

Ninh Dịch nắm tay ta, ánh mắt nhìn về phía tây sân, nơi bầu trời xanh bị cây thông tuyết phủ trắng xóa làm nổi bật đường nét, không khỏi cảm thán.

 

"May mà Thục Trung đã quy thuận ngay từ khi triều đại mới thành lập, nếu không thì ta và phụ thân, gặp phải những thứ này cũng phải đau đầu."

 

Ngày hôm sau, theo quy củ phải vào cung tạ ơn nghe huấn.

 

Hành lễ dâng trà xong, phụ hoàng và hoàng hậu tượng trưng dặn dò vài câu, chưa đầy một canh giờ, lễ nghi đã hoàn tất. Ninh Dịch theo Lễ bộ lang quan đi làm lễ thụ phong, ta liền ở lại đây đợi hắn, hiếm khi hoàng tộc tụ tập đông đủ như vậy, nói chuyện phiếm cũng đặc biệt náo nhiệt.

 

Chuyện tối hôm qua đương nhiên không thể giấu được ai, mọi người kéo ta hỏi kỹ càng về tình hình nguy hiểm hôm qua, nghe đến chuyện Tang Đồ chó cùng rứt giậu và Ninh Dịch đuổi theo trong gió tuyết, mọi người đều không khỏi toát mồ hôi lạnh.

 

"Thật là chuyển nguy thành an, gặp nạn hóa lành. Cửu muội muội thật có phúc." Đại hoàng tử nghe xong toàn bộ câu chuyện, thở phào nhẹ nhõm, quan tâm nói. "Cửu phò mã của chúng ta quả thật là anh hùng chân chính."

 

"Lão Trấn Viễn hầu cũng thật thảm, trong nhà sáu đứa con trai, hai đứa c.h.ế.t trận, khó dễ lắm mới có một đứa có thiên phú dị bẩm, có thể lập công nghiệp, lại bị Cửu muội muội lừa về làm phò mã, nghĩ thôi đã thấy cuộc đời ảm đạm rồi."

 

Nhị hoàng tử âm dương quái khí thở dài, bầu không khí vui vẻ hòa thuận bỗng chốc thay đổi, mọi người đều trừng mắt nhìn hắn không đồng ý, nhưng hắn lại thản nhiên xua tay, quay sang liếc nhìn Tứ hoàng huynh đầy khiêu khích.

 

"Im miệng, đừng nói bậy." Đại hoàng huynh thấp giọng quát.

 

Tứ hoàng tử ánh mắt sắc bén lạnh lùng, không chút sợ hãi đón nhận ánh mắt của Nhị hoàng tử, nhưng lại im lặng không nói.

 

Phụ hoàng đang ngồi uống trà bên cạnh lại lên tiếng. "Lão Nhị nói cũng có lý, Tiểu Cửu à, đã thành thân rồi, tuy là xuất thân công chúa, nhưng vẫn phải tuân thủ bổn phận làm vợ, sinh con đẻ cái cho Ninh gia mới phải."

 

Ta cúi đầu im lặng, không đáp lời.

 

Nghe phụ hoàng giảng đạo về thể diện hoàng gia nửa ngày, lại xem một màn đấu võ mồm ngầm, ta thấy chán ngán đến mức ăn trưa cũng không còn ngon miệng.

 

Ăn trưa xong, ta rốt cuộc cũng tìm được cớ, chạy đến Ngự Hoa viên trốn tránh nghỉ ngơi.

 

Mùa đông tiêu điều, hoa mai đỏ trong Ngự Hoa viên nở rộ rực rỡ.

 

Ta vừa ngắm hoa vừa ngắm tuyết, uất ức tích tụ cả buổi sáng từ từ tan biến, tiêu tan.

 

Bên ngoài Trường Xuân cung của Tạ quý phi, cây đông thanh trĩu quả đỏ, xinh xắn đáng yêu. Ta tiến lại gần nhẹ nhàng bóp thử, ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy Tạ Dương từ xa.

 

Ngày hôm đó ở Thanh Phong lâu, ánh đèn mờ ảo, sự lạnh lùng và u ám xa lạ của Tạ Dương vẫn còn hiện rõ trước mắt. Lần này gặp lại, ta vô thức lùi lại một bước muốn tránh mặt.

 

Nhưng Tạ Dương đã nhìn thấy ta, vẫn như cũ hùng hổ chạy tới.

 

"Hừ, tiểu sư phụ, ngươi lừa ta! Đừng hòng chạy."

 

Hắn mặc áo choàng màu đỏ tía, chạy tới như một con sư tử sống động.

 

Ta không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.

 

"Ta lừa ngươi cái gì?"

 

"Ngươi nói, Ninh tướng quân vốn nên là tướng quân, nhưng bây giờ thì sao! Ngươi biến hắn thành phò mã rồi! Ngươi lừa ta!" Tạ Dương tức giận, bĩu môi không đồng ý.

 

Vốn là những lời không cần suy nghĩ cũng có thể cãi lại, nhưng lòng ta nặng trĩu, chút áy náy bị kìm nén âm thầm nhảy ra, khiến lời phản bác cũng trở nên chột dạ.

Bình Luận (0)
Comment