Thị Vệ Của Ta Là Thiếu Niên Tướng Quân

Chương 30

Nước mắt dâng lên khóe mắt, tạo thành một màn sương mờ ảo.

 

Ta ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đã lạnh nhạt với ta nửa đời, rồi lại lợi dụng ta nửa đời.

 

Sao ông ta có thể, sau khi hết lần này đến lần khác muốn đem ta ra làm vật hiến tế, vào lúc sắp rời xa, lại nói với ta những lời này.

 

Cổ họng như bị nghẹn lại, không nói nên lời.

 

Ông ta cũng không ép ta phải trả lời, ông ta dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, ánh nắng mùa đông dịu dàng chiếu lên gương mặt già nua của ông ta.

 

Qua hồi lâu, ông ta mới thở dài một hơi, chậm rãi lấy từ trong n.g.ự.c ra một cuộn gấm vóc màu vàng.

 

“Cầm lấy, cùng với Tứ ca của con, đổi lấy một tiền đồ đi.”

 

Ông ta dường như đã ngủ thiếp đi.

 

Nói úp úp mở mở, giống như lời nói mê sảng trong giấc mơ.

 

Nam triều năm Kiến Hưng thứ mười sáu, ngày mùng ba tháng giêng, Kiến Hưng hoàng đế băng hà, để lại di chiếu truyền ngôi cho Tứ hoàng tử.

 

Ngày mùng bốn tháng giêng, Đại hoàng tử lấy danh nghĩa “khôi phục hoàng mệnh”, dẫn quân Xuyên và thân vệ quân tấn công vào hoàng thành, giao chiến với Tứ hoàng tử ở cửa Tây suốt một ngày một đêm.

 

Ngày mười sáu tháng giêng, Tứ hoàng tử chính thức đăng cơ, kế vị hoàng đế, truy phong Cửu công chúa Đức Ninh, người đã hy sinh để bảo vệ di chiếu của tiên đế trong cuộc chiến phi nghĩa này, là Chiêu Thục Đức Ninh Trưởng công chúa.

 

Phò mã đô úy Ninh Dịch, người đã dẹp loạn hộ giá, được phục chức, phong làm Bình Tây tướng quân tam phẩm, được ban tước vị.

 

Trung Dũng bá, An Bình huyện chủ cùng những người khác có công phò tá, đều được phong thưởng.

 

Triều đại mới được thành lập, các phiên vương và nước láng giềng đều ngo ngoe rục rịch.

 

Hoàng đế liên tiếp hạ tám đạo thánh chỉ, mười lăm vị tướng quân xuất chinh, dẫn quân ra trận đóng giữ.

 

Đến cuối mùa hè, thiên hạ mới dần ổn định.

 

Mùa thu ở Thục Trung đặc biệt trong lành, mát mẻ.

 

Nghe nói hoàng đế hạ lệnh cho Bình Tây hầu mới được thăng lên đóng quân thường trú ở Thục Trung, các quan huyện ở khắp nơi đã sớm sửa sang đường sá, quét dọn sạch sẽ từ trong ra ngoài, chỉ sợ chọc giận vị quyền thần mới lên này.

 

Cách huyện An Bình còn năm mươi dặm, quan chỉ huy hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ. Người đàn ông mặc áo giáp đen, vẻ mặt lạnh lùng nhưng dung mạo lại cực kỳ tuấn tú, phi ngựa quay lại, dừng ở bên ngoài cỗ xe ngựa trong đội ngũ, giọng điệu vô cùng cung kính.

 

“Dung nương nương, còn năm mươi dặm nữa là đến An Bình rồi ạ.”

 

Người phụ nữ trong xe ngựa vén rèm lên, lưu luyến nhìn quang cảnh xung quanh.

 

“Không cần vội, để các tướng sĩ nghỉ ngơi thêm một chút đi.”

 

Huyện An Bình khác với những thành trì khác ở Thục Trung, hai bên đường đều đặn dựng những gian hàng nhỏ bằng tre, tiểu thương qua lại tấp nập, vô cùng náo nhiệt.

 

Nhà nhà đều trồng hoa và rau trước cửa, có tiểu đồng chạy nhanh như bay, xách hộp đựng thức ăn và khay hâm nóng, len lỏi giữa phố phường.

 

Đi ngang qua một trường học xây bằng gạch xanh ngói đỏ, trước cửa có mấy cây trúc, trong trường học vang lên tiếng đọc sách, trong trẻo dễ nghe.

 

“Cư miếu đường chi cao tắc ưu kỳ dân, xử giang hồ chi viễn tắc ưu kỳ quân.”

 

Một đoàn người dừng chân bên ngoài trường học.

 

Bình Tây hầu Ninh Dịch xuống ngựa, đi đến trước xe ngựa, đỡ người phụ nữ trong xe bước xuống, chậm rãi đi đến trước trường học.

 

“Tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu, hậu thiên hạ chi lạc nhi lạc.”

 

Tiếng đọc sách trong trường học càng lúc càng gần, những đứa trẻ ngây thơ, chất phác, lắc lư đầu đọc sách.

 

Thấy có người bước vào từ cửa sổ, nữ phu tử đang ngồi trước lớp ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến, bà sững sờ một lúc, rồi nhanh chóng bước ra.

 

Vén rèm cửa màu xanh trước cửa trường học, đôi mắt sáng ngời, xinh đẹp của người phụ nữ đón ánh nắng mặt trời, nàng mặc bộ váy vải bông màu xanh nhạt, tay áo thêu lá trúc, mái tóc chỉ được búi gọn gàng bằng một cây trâm ngọc.

 

Nàng bước tới, cười tươi như hoa.

 

“Mẫu thân.”

 

“A Dịch.”

 

“Hai người đến rồi.”

 

(Chính văn hoàn)

 

【Ngoại truyện】

 

Mười sáu tuổi năm đó, lần đầu tiên ta làm chủ tướng, giành chiến thắng trong một trận chiến.

 

Phụ thân thường dặn dò ta, Nam triều trọng văn khinh võ, con có tư chất tốt như vậy, phải có tính cách nằm gai nếm mật, nhẫn nhịn chờ đợi, mới có thể trường tồn.

 

Bây giờ nghĩ lại, lúc đó, ta có lẽ đã không hiểu.

 

Năm đó khải hoàn hồi triều, cả thành ăn mừng, mở tiệc chiêu đãi linh đình.

 

Tứ hoàng tử cùng ta uống rượu, trò chuyện vui vẻ, bàn luận về mọi thứ trên trời dưới đất, không kiêng dè gì.

 

Nói đến sau cùng, men rượu cũng đã ngấm, Tứ hoàng tử lại bắt đầu tám chuyện.

 

“Hoài Chi có tài năng xuất chúng như vậy, lại có dung mạo tuấn tú như thế. E rằng bây giờ là người trong lòng mà các tiểu thư khuê các kinh thành yêu thích nhất rồi.”

 

“Không biết Hoài Chi thích cô nương như thế nào?”

 

 

Ngày hôm sau, ta đứng trên tường thành, nhìn dãy núi xa xa như tranh thủy mặc, cánh đồng hoang vu bất tận.

 

Anan

Cô nương ta thích sao? Ta chưa từng nghĩ đến.

 

Ta tám tuổi vào quân doanh, những năm này, ở Mạc Bắc, Long Tây đầy cát bụi, tự tay g.i.ế.c giặc Hồ, ở Tây Cương, Lĩnh Nam ẩm ướt, đầy rắn rết độc, vết thương trên người lành rồi lại thêm vết thương mới.

 

Trong lòng ta, chỉ có vầng trăng nơi biên cương.

Bình Luận (0)
Comment