Thích Anh Là Điều Duy Nhất Em Biết Làm

Chương 15

Editor: Huyenmy3010

Beta: Nguyệt Nguyệt

Em xem, không có bất cứ cái gì có thể kháng cự lại được ma lực của tình yêu.

—— Lữ khắc · bối tùng 《 Sát thủ này không quá lạnh lùng 》

1

Sinh nhật tôi là vào ngày Bảy tháng Một, vốn dĩ tôi cũng muốn giống như năm trước cùng lão Trần và bạn bè cùng tụ tập mừng sinh nhật, nhưng vì cô của tôi tự nhiên bị đau bụng dữ dội nên đến ngày mùng Ba tôi phải từ thành đô chạy về nhà, đưa cô đi bệnh viện kiểm tra.

Tôi đi trước, thật đáng tiếc mà nói với anh: “Năm nay anh không thể cùng em mừng sinh nhật được rồi.”

Lão Trần hỏi lại một câu: “Vì sao anh không thể mừng sinh nhật cùng em?”

Tôi sửng sốt: “Bởi vì em phải về nhà mà……”

Anh không nói chuyện. Tôi bỗng nhiên có dự cảm, anh sẽ tìm đến tôi.

2

Ngày mùng Sáu và mùng Bảy tôi đều ở bệnh viện để kiểm tra, chụp CT và chụp phim, cứ quay qua quay về như thế.

Anh cứ hỏi đi hỏi lại tôi còn phải kiểm tra hay sao, tôi ở bệnh viện cũng bận quay cuồng, liền bảo anh thôi mặc kệ ngày sinh nhật đi.

Tối hôm mùng Sáu, tôi một mình ngồi trên giường, người nói mặc kệ ngày sinh nhật cũng là tôi, nhớ tới người nguyên cả ngày phải đi ăn cháo trắng cũng là tôi, cảm thấy thật mất mát. Đặc biệt là, khi biết cô của tôi còn phải làm phẫu thuật, tâm tình càng cảm thấy đau buồn.

Tôi đã nghĩ giận dỗi với anh.

Tôi thật sự đã giận dỗi anh.

3

Anh cái gì cũng không nói, đến tận khi đồng hồ vừa điểm qua ngày sinh nhật của tôi, liền nhắn tin chúc mừng sinh nhật tôi.

Tôi vừa xem tin nhắn chúc mừng sinh nhật đó xong, đột nhiên có rất nhiều tin nhắn chúc mừng sinh nhật ùa tới. Có tin nhắn từ bạn bè, có càng nhiều tin nhắn từ những dãy số lạ, đều không hẹn mà cùng chúc tôi sinh nhật vui vẻ.

Tôi chợt thấy mông lung, thật sự không nghĩ ra vì sao tôi tự nhiên lại nhận được rất nhiều tin nhắn chúc mừng sinh nhật như vậy, đặc biệt là rất nhiều tin nhắn từ số lạ, mà không chỉ dừng ở đó, tin nhắn chúc mừng sinh nhật vẫn tiếp tục đến càng lúc càng nhiều.

Mới đầu tôi tưởng do tôi đổi điện thoại di động nên bị thất lạc một vài số điện thoại của bạn bè. Sau lại phát giác không đúng, bởi vì hầu như tất cả những người bạn của tôi đều đã gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật, vậy dãy số lạ đó là ai đây?

4

Tôi tìm được số điện thoại lạ đầu tiên, liền nhắn tin trả lời: Ngại quá, tôi mới thay điện thoại nên không lưu số điện thoại này, xin hỏi đây là ai ạ?

Đối phương nhanh chóng trả lời tôi: Tôi cũng không biết bạn là ai, nhưng mà vẫn chúc bạn sinh nhật vui vẻ ha ha ha!

Tôi lập tức ngây ngẩn cả người, không biết tôi là ai, vậy thì vì sao lại chúc tôi sinh nhật vui vẻ?

Tiếp tục truy vấn.

Sau khi hỏi đi hỏi lại thì mới đoán được đại khái, lão Trần nhờ bạn bè, bạn của lão Trần lại tiếp tục nhờ những bạn bè khác để gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật vào số của tôi, vì thế mà những người bạn ở khắp nơi từng người từng người đều gửi tin chúc mừng sinh nhật.

Vừa qua 12 giờ bắt đầu ngày mới, tôi liên tục thu được vô số những lời chúc mừng sinh nhật, dở khóc dở cười mà nhìn di động, một chút cũng không tức giận.

5

Lần chúc mừng sinh nhật đó không phải là lễ vật xa xỉ, cũng không phải là hành động lãng mạn gì, có chút rêu rao khắp nơi, hơi giống trẻ con nữa, nhưng khi tôi nhìn lại cũng nhịn không được mà bật cười.

Sau này tôi mới biết được, vốn dĩ anh cũng tính toán sắp xếp cẩn thận lên kế hoạch mừng sinh nhật cùng tôi, kết quả là cô tôi bị bệnh nên kế hoạch bị hủy bỏ. Anh nói: “Vốn định tới cùng em đi xem phim, ăn tối, nhưng bệnh tình của cô quan trọng hơn, nên anh không đến.”

Sau anh lại thầm thì nói với tôi: “Anh rất nhớ em.”

Anh dừng một chút, nói: “Anh sẽ tìm đến em.”

Tôi nói: “Xa như vậy, phiền phức lắm.”

“Không xa.” Anh chậm rãi, nhẹ giọng nói với tôi, “Nhớ nhung mới là khoảng cách xa nhất.”

Ai nha nha, mới mấy ngày không gặp, công lực nói lời âu yếm của anh cũng tăng lên không ít rồi.

Tôi định bụng phải che hai tai lại mắng anh nói những lời buồn nôn, thế nhưng khi vươn tay ra thì lại là che miệng, ở đầu điện thoại bên này không tiếng động mà cười rộ lên.

Anh nói anh sẽ đến.

Anh nói muốn bù lại sinh nhật cho tôi.

Anh nói anh sẽ cùng tôi chăm sóc cô, đây là việc nên làm.

Anh nói một chút anh cũng không cảm thấy phiền toái.

Anh nói……

Đêm nay, cô hỏi tôi, có phải tôi thật sự quyết định đem đời này phó thác cho anh không.

Tôi gật gật đầu, nói phải.

6

Ngày mà tôi với lão Trần chính thức ở bên nhau được một tháng, đại khái cũng coi như đó là một ngày kỷ niệm.

Năm nay, ngày đó nhằm vào trước Tết Nguyên Đán, anh nói với tôi rằng anh phải liên hoan với bạn bè nên không thể cùng tôi ăn tối được.

Tôi lúc ấy còn làm nũng: “Được lắm, anh dám mặc kệ em mà cùng lão mập đi liên hoan, vậy là anh còn yêu cậu ta hơn em đó!”

“Yêu em nhất, yêu em nhất mà.” Anh an ủi siêu cấp có lệ.

Tôi bất mãn: “Lão mập mời liên hoan, chẳng lẽ anh không thể mang thêm người nhà?”

“Đều là một đám con trai với nhau, em đi sẽ rất xấu hổ.”

Tôi nhanh chóng phản bác: “Cũng chưa chắc! Bộ anh đã quên em cũng là một nữ trung hào kiệt sao?”

Anh không để ý tới tôi.

Thế rồi tới buổi tối trước Tết Nguyên Đán đó, chúng tôi cùng đi ăn cơm, người vốn không thích mang ba lô như anh mà tôi hôm đó cũng luôn mang theo ba lô đeo trên vai. Tôi còn cười trêu anh là phô trương quá.

Đến khi trở về, anh mới mở ba lô ra, từ bên trong lấy ra một cái laptop, sau đó đổ ào ào ra một đống ảnh chân dung tôi.

Tôi sợ ngây người, bởi vì tất cả những ảnh chụp đó là ảnh mà ngày thường tôi đã hoặc vô tình hoặc cố tình chụp để ghi lại những khoảnh khắc đời thường của chúng tôi.

Thì ra trong ba lô này chỉ toàn là hình chụp như vậy thôi.

Anh nói: “Tất cả những hình ảnh của em anh đều ghi lại hết.”

Tôi lại bắt đầu cười ha ha hỏi anh: “Lúc anh đi rửa ảnh, chủ tiệm thấy như vậy thì phản ứng ra sao?”

“……” Anh thât bình tĩnh mà giả bộ không nghe thấy gì hết.

Tôi lại hỏi: “Không phải, mỗi ngày anh đều ở bên em mà, vậy thì anh đi rửa ảnh lúc nào mà em lại không biết?”

Mới đầu anh kiên quyết không chịu nói, sau lại bị tôi nghiêm hình bức cung, mới thẳng thắn khai ra. Thì ra căn bản không có liên hoan tụ tập của bạn bè gì hết, anh đều tranh thủ thời gian buổi trưa mỗi lần tôi tranh thủ đi dạo qua quảng trường Thiên Phủ để chuẩn bị lễ vật.

“Cho nên thật ra không phải là lão mập mời liên hoan?”

“Không phải.”

“Cho nên mấy cái cớ đó đều là anh bịa ra?”

“…… Phải.”

“Thật giỏi, anh lại dám lừa em!”

“Ai bảo em cứ luôn hỏi tới cùng như vậy?”

Sau đó chúng tôi cùng nhau đóng vào cuốn album, tôi hơi có chút xấu hổ và nói: “Làm gì mà phải đóng vào album như vậy?”

“Anh thích.”

“Còn có cái hình này nữa! Xấu quá đi!”

“Anh thích.”

“Còn cái hình này là cái quỷ gì đây, mặt em sao lại to như vậy?!”

“Anh thích.”

Anh vẫn không chút hoang mang nói câu đó, tôi từ từ đỏ mặt.

“Xấu như vậy, chẳng biết sao anh lại thích nữa.”

Anh lại cười hỏi lại tôi: “Vì sao anh lại không thích?”

“……”

“Là em anh đều thích hết.”

“Vậy, vậy nếu sau này em già đi thì sao?”

“Cũng thích.”

“Biến thành một bà béo thì sao?”

“Cũng thích.”

“Vừa già vừa béo khó coi chết đi được?”

Anh đột nhiên cười, xoa mặt tôi, lại chỉ chỉ mặt chính mình: “Em vẫn luôn nói anh già, làn da không đẹp như em, sau này già đi, nếu so với em chắc chắn anh sẽ già nua hơn. Huống hồ, ở trong mắt anh em sẽ vẫn luôn xinh đẹp.”

Tôi cũng bị chọc cười, duỗi tay nghiêm trang mà xoa mặt anh: “Nói cũng đúng, mặt anh già như vậy, ở bên cạnh anh khuôn mặt trẻ con của em có thể coi là nữ thần rồi.”

Thời niên thiếu, tôi luôn tưởng tượng sau này mình sẽ yêu người như thế nào, có lẽ người đó sẽ hài hước, cao lớn, đẹp trai như ánh mặt trời, có lẽ là một người rộng rãi, nói chung sẽ được tôi phác họa ra một tầng ánh sáng lấp lánh viền vàng.

Lại chưa từng dự đoán được nhiều năm về sau người đó không chút dấu hiệu báo trước đi đến bên người tôi, khác hoàn toàn với người tôi đã tưởng tượng ra, nhưng lại đưa đến cho tôi những bất ngờ vui sướng.

Không đủ rộng rãi, rất ít nói, mắt một mí, miệng hay mỉm cười.

Thật ôn nhu, thật khoan dung, không thích cãi cọ, luôn luôn ở bên hỗ trợ tôi.

Cẩn thận, kiên nhẫn, nhớ rõ và nhắc tôi những điều lặt vặt mà tôi hay quên, ngay cả đến khi tôi đến kỳ vẫn nhắc tôi nấu nước đường đỏ, mặc dù tôi đã nói đi nói lại: “Em khi đến kỳ không có cảm giác gì hết.”

Không sợ bẩn không sợ mệt, hiếu thuận với cha mẹ, có thể ở bên tôi khi cô tôi bị bệnh, thay tôi gánh vác.

Trên đời này có ngàn ngàn vạn vạn lão Trần.

Chỉ có anh, là lão Trần của tôi. Là bạn trai duy nhất của tôi.

7

Sau khi cô tôi bị bệnh, tính tình trở nên cáu gắt, nhiều khi chỉ vì một chuyện rất nhỏ cũng la mắng tôi, khi thì áo quần không giặt, khi thì không làm việc nhà, nhiều khi chỉ đơn giản là ban ngày nhìn thấy tôi trên sô pha đọc thư, cô cho rằng tôi lười làm việc nhà nên la mắng.

Tôi vẫn biết tôi có nhiều tật xấu, chủ yếu là do cô và bà nội quá cưng chiều mà ra. Lão Trần cũng mặc kệ luôn. Nhưng có rất nhiều chuyện từ trước đến nay cô không thèm để ý, hiện giờ cái gì cũng để tâm.

Những lời la mắng của cô cũng càng ngày càng nặng nề, nói tôi “Chẳng làm nên trò trống gì” “Hai mươi mấy tuổi cả ngày chỉ biết hưởng thụ” cùng với “Con bất hiếu ngồi trước giường bệnh”.

Sau một lần tranh cãi, tôi nhốt mình trong phòng khóc rống lên.

Có lẽ là do áp lực quá lớn, có lẽ là do đau lòng thân thể của cô càng ngày càng gầy, có lẽ là trong sinh hoạt có quá nhiều điều không như ý làm tôi muốn trốn tránh, vào lúc đó tôi bắt đầu oán trời trách đất. Tôi không hiểu vì sao tôi phải chịu cảnh cô đơn như thế, từ nhỏ không có mẹ làm bạn, khi lớn lên bố lại qua đời, tôi tự hỏi tôi không có được nhiều lắm nhưng ông trời vẫn muốn cướp đoạt hết thảy.

Tôi gọi điện thoại cho lão Trần, khóc lóc hỏi anh vì sao người gặp phải những việc này đều là tôi.

Anh ở bên kia nhẹ nhàng an ủi tôi, không nói những lời dư thừa, chỉ một câu: “Đừng khóc, em còn có anh, anh sẽ không rời đi.”

Cũng phải thừa nhận là, ngay tại lúc đó tôi là thực ấm ức, thậm chí có chút oán trách cô cô. Cô không biết lúc cô đau thì tôi cũng chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu. Cô trách tôi mỗi khi có thời gian rảnh liền hận không thể đi chơi ngay, cả ngày cùng lão Trần ở bên nhau, lại không biết mỗi ngày nhìn thấy cô chịu khổ tôi cũng muốn có một thời gian thở dốc, khôi phục dũng khí cùng sức lực để trở lại chăm sóc cô.

Mặc kệ tôi cảm thấy khổ sở đến cỡ nào, tôi đều không thể tuyệt vọng, tôi cần phải trở thành một chỗ dựa vững chắc đứng ở bên cạnh cô, để cổ vũ trấn an cô rằng rồi tất cả sẽ tốt hơn.

Tôi biết mỗi gia đình khi có một người bị ung thư thì sẽ không yên ổn đến cỡ nào, luôn có nhiều phiền não và lo lắng, cái đó giống như có một quả bom hẹn giờ mà không biết lúc nào sẽ phát nổ. Tôi cũng đau, tôi cũng oán trách, nhưng tôi vẫn yêu cô.

Rồi đến một ngày có một người em của cô đến thăm và ngồi tâm sự với cô, tôi đứng ngoài cửa nghe thấy cô nói: “Chị cảm thấy chính mình đang liên lụy đến nó. Bây giờ chị không làm được chuyện gì hết, cả ngày chỉ nằm đó còn nó phải làm lụng vất vả chăm sóc cho chị, thật giống như là đang đợi chết vậy. Nhiều khi chị cũng nghĩ đau như vậy, lại liên lụy người khác như vậy, không bằng dứt khoát chết đi cho xong. Chính là chị còn có rất nhiều vướng bận, có rất nhiều sự tình không bỏ xuống được, mà không bỏ xuống được nhất, lại chính là nó.”

Cô chảy nước mắt nói: “Người thân ở bên cạnh nó vốn đã ít như vậy rồi, nếu chị đi nữa, người thương nó nhất cũng không còn. Sau này nếu khi nó suy sụp, ai sẽ tới an ủi dỗ dành nó đây. Nếu nó bị ấm ức, ai sẽ đau lòng, sẽ đứng ra che chở cho nó?”

Cô lải nhải nói, nếu như cô đi rồi, liền đem tôi giao cho thím chăm sóc, bởi vì cô nhỏ cũng có một đứa con gái, nếu hai đứa con gái ở với nhau sẽ khó tránh khỏi so đo tị nạnh. Thím lại khác, thím chỉ có một đứa con trai, người cũng tính cách rộng rãi, có thể làm gương tốt cho tôi, tôi cũng không đến mức bởi vì đứa con gái lòng dạ hẹp hòi mà cảm thấy chính mình ăn nhờ ở đậu.

Suốt một buổi trưa, mọi lời nói trong miệng nàng nói ra đều có quan hệ với tôi. Cô yêu tôi biết bao nhiêu, không nỡ rời bỏ tôi đến nhường nào.

Tôi chạy trối chết, lần nữa trốn ở trong WC gào khóc.

Rất nhiều hiểu lầm, rất nhiều ấm ức, ngay tại lúc này mọi thứ đã thật rõ ràng. Cô không phải quá hà khắc, chỉ là sợ thời gian còn lại của mình không còn nhiều, cho nên yêu cầu đối với tôi trở nên quá cao. Cô biết được tôi có nhiều khuyết điểm nên cô sợ khi cô rời đi, những cái đó sẽ bất lợi đối với tôi, cho nên mới suy sụp, cho nên mới nghiêm khắc, mới la mắng tôi như vậy.

Nhưng trong tiềm thức tôi không muốn tiếp thu sự thật là cô sắp rời đi, cho nên tôi cũng mặc kệ, chính mình tiếp tục lười biếng, tiếp tục sống ở dưới cánh chim để cô che chở.

Đêm hôm đó, tôi nằm bên cạnh cô, ôm cô khóc thất thanh. Cô lại bình tĩnh nhìn tôi, nói với tôi đây là thời điểm tôi phải trưởng thành rồi.

Nếu có thể, kỳ thật tôi tình nguyện vĩnh viễn không lớn lên, vĩnh viễn làm một đứa cháu không hiểu chuyện của cô mà thôi. Tôi còn tưởng cứ mãi làm một đứa trẻ vô tâm ở trong lòng cô, nói cho cô rằng trước mặt cô tôi vẫn chỉ luôn là một đứa trẻ. Nhưng nước mắt chảy mãi, tôi rốt cuộc không thể không thừa nhận, từ nay về sau tôi không thể không trưởng thành.

Tôi cần phải nỗ lực trở nên càng mạnh mẽ, mới có thể chăm sóc được cô.

8

Tôi cùng lão Trần nói chuyện phiếm, liền nói tới khi chúng tôi mới bắt đầu ở bên nhau.

Tôi nói: “Anh có nhớ trước khi anh thổ lộ với em, một người bạn học cũng thổ lộ với em không?”

“Nhớ rõ.”

“Vậy ngươi đó anh có sợ không? Có sợ em đồng ý làm quen với cậu ta, rồi sau đó không có liên quan gì với anh không?”

“Không sợ.”

Tôi không tin: “Chắc chắn anh sợ, rốt cuộc khi đó anh yêu em đến chết đi sống lại mà.”

“Thật sự không sợ.” Anh đặc biệt thản nhiên, “Cái gì nếu là của mình thì sẽ là của mình. Nếu em đồng ý làm quen với người đó, vậy có nghĩa là em không thích anh, vậy thì anh cũng không cần tốn công thổ lộ với em nữa.”

Tôi không vui. Như thế này đâu có giống biểu hiện thích một người đâu? Tôi một chút cũng không hài lòng với câu trả lời này, liền đơn giản không để ý tới anh nữa, xoay người sang chỗ khác ngủ.

Anh chọc chọc điểm điểm sau lưng tôi, trong chốc lát kêu một tiếng “Cục cưng”, trong chốc lát kêu một tiếng “Vợ à”. Tôi không thèm trả lời anh, nói láo không phải là thanh niên tốt mà.

Hơn nửa ngày, anh từ từ thở dài, ghé vào ta bên tai tôi nói: “Được rồi, anh nói. Nếu khi đó em thật sự đáp ứng cậu ta, anh đây cũng không sợ. Tục ngữ có nói rồi, chỉ cần anh có cái cuốc tốt, không sợ có chân tường nào đào không đổ. Nếu em thành bạn gái của người khác, anh cũng tự tin đem em đoạt tới tay.”

“À, vậy thì đoạt như thế nào?”

“Anh đây sẽ đem bạn trai của em bẻ cong, rốt cuộc thì anh cũng là người gặp người thích, đem cậu ta bẻ cong lại thì em liền lại thành độc thân. Đến lúc đó anh lại đá cậu ta, lại đến thổ lộ với em, em xem có phải anh rất thông minh không?”

Thông minh hay không thông minh thì tôi không biết, nhưng mà tôi biết rằng con đường mà dài nhất mà tôi phải đi qua chính là kịch bản của lão Trần.

9

Cậu bạn học thời trung học, à, chính là cậu bạn thổ lộ với tôi hồi đó, phải đi ra nước ngoài nên hẹn tôi với một người bạn nữa ăn cơm.

Tôi nói cho lão Trần trong điện thoại: “Tiểu A muốn đi nước Mỹ học nghiên cứu sinh, tối nay hẹn em với tiểu B cùng nhau ăn một bữa cơm, sau đó đi xem phim, anh không cần gọi điện cho em đâu, chờ khi em về tới nhà lại gọi cho anh.”

Anh nói: “Được.”

Đặc biệt sảng khoái.

Ý xấu tôi nổi lên, cố ý để lộ bí mật cho anh: “À, quên nói cho anh biết, hồi trung học tiểu A rất thích em, cả ba năm học đều đi học về cùng với em đó. Sau khi học xong trung học không có gì tiếp xúc, đại học lại tập hợp một lần, cũng nhìn vừa mắt rồi, chỉ là cuối cùng bởi vì vài nguyên nhân mà không ở bên nhau thôi.”

Anh: “…… À.”

Ấy, phản ứng này không đúng rồi.

Tôi hỏi anh: “Bộ anh không ghen sao?”

“Không đâu.”

“Vì sao không ghen?Anh không sợ em với cậu ta nối lại tình xưa à?”

“Anh đối với em có niềm tin, rất yên tâm.” Anh thật sự trấn định rất tự nhiên.

Hừ, tôi cúp điện thoại, trong lòng không vui lắm, rõ ràng tôi muốn nhìn anh ghen, tại sao anh lại ra bài không theo lẽ thường như thế?

Không nghĩ tới chính là buổi tối về nhà, tôi gọi điện thoại cho anh, nói tôi mới đi ăn cơm và xem phim về rồi.

Anh hỏi tôi: “Tiểu A đối với em vẫn còn nhiệt tình như vậy sao?”

“Tạm thôi, cậu ta biết em đã có bạn trai rồi, còn nhiệt tình nhiều để làm gì?”

“À, vậy em đối với cậu ta thì sao, nối lại tình xưa không?”

“Không có mà, em luôn một lòng đối với anh mà! Không phải anh nói rồi sao, đối với em anh rất yên tâm.”

Anh dừng một chút: “Hồi học trung học hai người quen nhau thế nào?”

“Còn có thể thế nào nữa, cùng lớp cộng thêm ngồi cùng bàn đó?”

“Vậy hồi đại học lại nối lại tình xưa thế nào thế?”

Tôi đang chuẩn bị nói, bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại: “Ấy, anh đây là…… Ghen à?”

Anh đột nhiên cắt đứt điện thoại, mười phút sau lại gọi điện thoại tới: “Điện thoại hồi nãy hết pin, giờ anh mới cắm sạc. Đang sạc pin không thể nói chuyện được, vậy mai anh gọi lại cho em.”

Tôi: “……”

Có thể ghen có bài bản như thế này, chỉ có thể là lão Trần.

10

Nhớ có một lần lão Trần không như bình thường mà hung dữ lớn tiếng quát tôi, địa điểm là ở trên đường người đến người đi.

Nguyên nhân là tôi nói muốn đi ăn sương sáo ở một cửa hàng, nhưng khi đi vào đó tôi lại gọi một ly ướp lạnh. Lão Trần lạnh mặt cầm chén đi, nói tôi không được ăn.

Tôi hỏi tại vì sao.

Anh đáp: “Quá lạnh, không được ăn.”

Tôi dở khóc dở cười: “Không phải là đá mà, chỉ là ướp lạnh bình thường thôi. Huống hồ gọi thì cũng đã gọi rồi, không trả lại được, anh cho em ăn đi!”

Trả lời vẫn cứ là: “Không được.”

Tôi nhẫn nại năn nỉ ỉ ôi nửa ngày, anh trước sau vẫn không cho tôi ăn. Tôi liền giành lấy, anh ngăn lại.

Cuối cùng tôi nóng nảy, nói không lựa lời: “Anh có bệnh à?”

Tôi cho rằng anh chuyện bé xé ra to, quá mức cố chấp.

Hai mắt anh nhìn tôi, hai tay thu lại không ngăn nữa, chỉ là khi tôi vừa bắt đầu ăn thì anh quay đầu gọi chủ quán: “Cho thêm một chén nữa, thêm nhiều ớt cay chút.”

Lần này tôi thật sự nổi giận.

Từ sau khi ở nước Mỹ trở về, dạ dày anh vẫn luôn không tốt, ăn cay, ăn nhiều chút liền sẽ nôn. Trước đó mấy lần đi bệnh viện kiểm tra, phát hiện là bị viêm loét dạ dày, suýt nữa bị thủng. Bác sĩ yêu cầu anh phải hạn chế đồ cay nóng, nhiều dầu mỡ và cả đồ ngọt.

Vì muốn cùng tôi đối kháng, anh kêu một chén vô cùng vô cùng cay.

Tôi đập bàn rồi đứng lên: “Anh có phải có bệnh không?!”

Đem tiền ném ở trên bàn rồi bỏ đi.

Hai con phố, anh đi theo phía sau tôi không nói một lời.

Tôi chất vấn anh cũng được, nổi giận quát lớn anh cũng tốt, kiên nhẫn cùng anh giải thích anh cũng tốt, trước sau gì anh cũng không thèm liếc mắt nhìn tôi, không nói một lời nào.

Tôi mặc kệ anh đi tiếp một đoạn đường, đến khi quay đầu nhìn lại, thấy anh vẫn còn đi phía sau, tôi lại thấy mềm lòng.

Đi qua hai con phố, tôi cuối cùng cũng dừng lại, hỏi anh rốt cuộc là làm sao vậy, có thể cùng tôi nói một câu, có thể nói cho tôi biết vì sao anh lại nổi giận như vậy.

Anh rốt cuộc cũng cúi đầu hai mắt nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi từ trước đến nay không nghĩ tới anh quát mắng tôi lớn tiếng như vậy, ngay ở trên đường kẻ đến người đi.

Anh nói: “Em không nhìn xem cô của em bệnh như thế nào?

Em có biết cô ban ngày đã khó chịu rồi nhưng đến tối còn khó chịu hơn? Em có biết là bị bệnh là rất thống khổ? Em có biết bị bệnh nguy hiểm là cứ như vậy mà chết đi?!”

Anh to tiếng quát tôi đến mơ hồ.

Trên đường mọi người đều quay đầu lại nhìn chúng tôi.

Tôi ngơ ngác đứng ở đó, đại não bỗng nhiên trống rỗng.

Anh lại nói: “Em có biết hay không mỗi lần nhìn cô thống khổ như vậy, anh thật sự rất sợ hãi?! Anh sợ em về sau cũng giống như vậy! Anh sợ em cũng sinh bệnh! Người cứ thế mà chết đi, em rốt cuộc có biết hay không?”

Lúc anh nói ra những lời này, giọng đã nghẹn ngào, nói đến một nửa, nước mắt liền tuôn rơi.

Tôi trước nay không nghĩ tới, anh vậy mà lại lo lắng cho tôi.

Ông nội của tôi, bố tôi, cô tôi đều bị ung thư đại tràng, bác sĩ nói rất có thể đó là bệnh di truyền, gen có khuyết tật nên tôi cũng có xác suất di truyền loại bệnh này. Sau 25 tuổi nhất định phải mỗi năm kiểm tra sức khoẻ một lần, ăn uống nhất định phải chú ý, không cần ăn những thứ kích thích dạ dày.

Tôi nhìn anh đứng trong dòng người đông đúc ở trên đường, cứ như vậy mà bật khóc.

Tôi bỗng nhiên muốn khóc liền không nín được, xoay người đi qua chỗ rẽ, tránh ở mặt sau cây đại thụ rồi cũng bật khóc. Khóc cho cô tôi bị bệnh, cũng khóc khi anh nói những lời đó.

Một lúc lâu sau, tôi đi ra, phát hiện anh vẫn còn đứng ở bên đường, vẫn không nhúc nhích. Chờ đến lúc tôi đứng trước mặt anh, mới phát hiện hai mắt anh vẫn còn đỏ hoe.

Tôi cúi đầu nói: “Về sau em sẽ không bao giờ ăn đồ lạ nữa, đồ lạnh, đồ cay, anh nói không ăn thì em sẽ không ăn, em nghe lời anh.”

Anh liếc mắt nhìn tôi, lạnh lùng nói: “Mấy câu này anh đã nghe nhàm tai rồi.”

“Lần này là thật!”

Ngay lúc này đây. Nhất định tôi sẽ nói được làm được.
Bình Luận (0)
Comment