[Thích Cố] Bất Thị Oan Gia Bất Tụ Đầu

Chương 6

(Quỳnh: cuộc sống lụa là muôn sắc muôn màu..)

Chỉ thực hai chỉ, trần bì ba chỉ,  ma hoàng nữa chỉ, bạch thược tám phân...... (Nguyệt: toàn là tên mấy phương thuốc cả nha, muốn biết thỉnh hỏi google caca, anh ấy biết cả =.=)

Từ dạo lập đông tới nay, hàn khí bức người, đầu đường ngõ nhỏ thực nhàm chán không hề có chút tân ý. Thế mà hôm nay, tiểu nhị Thiên Nhân đường đặc biệt phá lệ, cười đến mi quang sáng lạng.

“Gió chiều nào theo chiều ấy”, cho nên lý giải lý do thực đơn giản bởi vì vị hán tử đứng đối diện hắn đây, chính là một đại nhân vật danh tiếng vang dội trong thành “Nhất cước chiến tam thiên”

“Mục bát gia, tôn phu nhân thân mình bất hảo sao? Cư nhiên chính ngài phải thân chinh đến đây bốc thuốc?”

“Lão bà nhà ta khỏe a, bất quá chính là Cố công tử bất cẩn nhiễm phải phong hàn.”

“Ngài nói sao.” Khóe miệng tiểu nhị từ mỉm cười nháy mắt một cái liền biến thành một bộ dạng run rẩy, “Cố công tử, ngài ấy bị bệnh?”

Cố công tử bị bệnh!

Tuy nói chỉ ngẫu nhiên nhiễm tiểu phong hàn mà thôi, nhưng nhất thạch kích khởi thiên tầng lãng (một hòn đá tạo ngàn tầng sóng gió) nha. Thế cho nên, hiện giờ Thích phủ chật ních từng nhóm nữ tữ hồng y oanh oanh yến yến bàn tán xôn xao, khiến lão đại phu bị thỉnh tới bắt mạch hai mắt trợn tròn. Tiểu nha hoàn nhóm nhóm rì rầm làm cho lão nhân gia không ngớt kêu khổ trong lòng, đại não choáng váng, ngón tay từng trận run rẩy, mồ hôi giọt giọt chảy xuống len qua từng mạt nếp nhăn trên mặt. Biểu tình quả thực cực kì khủng hoảng đối với một lão nam nhân phải trực diện chống lại một đám tiểu cô nương nha.

Mà nay, lão đại phu đã bắt đầu hối hận sâu sắc bản thân mình học nghệ không tinh, không chuẩn ra được phong hàn của Cố công tử là từ đâu nhiễm phải. Chẳng lẽ cư nhiên lại như các khuê tú thế gia “tương tư thành cuồng” hay sao?

(Quỳnh: triệu chứng cảm mạo với cuồng điên giống nhau hả 0-0?)

Mà nói đi cũng phải nói lại, cho dù là lão đại phu có y thuật đạt tới cảnh giới như Vãn Tình tiểu thư  đi nữa, cũng không thể đoán ra nguyên nhân làm cho Cố công tử  sinh bệnh kỳ thật là tại vì một con miêu mà ra đâu.

Miêu danh tự  Kim Ngọc, tên đầy đủ chính là “kim ngọc kỳ ngoại, bại thứ kỳ trung” (bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa), đôi khi được gọi là “đồ oan gia không biết xấu hổ”, có khi cũng gọi là “bánh bao”, tên gọi là do Cố công tử tùy hứng tùy tâm. Nhưng mà hạ nhân bên ngoài lại có thói quen gọi bừa nó là Kim Ngọc, tựa như  danh tự  trưởng giả* đặt cho, không uổng làm bẩn một cái thanh danh của Cố công tử kinh tài tuyệt diễm. Kim Ngọc này tròn tròn, múp míp, toàn thân không hề có tạp mao, thật có thể nói đủ đạt tiêu chuẩncủa một cái  cực phẩm sủng vật.

(Quỳnh: liên hệ tác phẩm “trưởng giả học làm sang”, câu chuyện kể về ngươi nông dân thất học đột nhiên giàu có ra vẻ quý tộc nửa vời….:”D)

Tuy nhiên, nhân vô thập toàn (Quỳnh: miêu vô thập toàn chứ 0_0,Nguyệt:  “nhân” mới đúng đó nàng:”D), ách…. Ngươi cũng không thể trông cậy một con miêu chấp nhận tuân thủ đúng lời răn dạy của thánh nhân. Cho nên Kim Ngọc có một khuyết điểm lớn tới mức đủ sức che lấp tất cả các ưu điểm của nó. Đó là nó thích trảo y phục, hơn nữa chỉ trảo mỗi y phục của Cố công tử mà thôi. Trảo tới mức khiến cho Vương chưởng quầy tơ lụa mặt mày hớn hở, đắc ý tựa xuân phong.

Nha hoàn Tiểu Ngọc thực không thể lý giải được, quái, rõ ràng đã đem hết móng vuốt của tiểu súc sinh kia đoạn tới tận gốc rồi. Hơn nữa, luận võ công của Cố công tử, làm sao có thể để cho một con miêu chiếm tiện nghi đến như thế? Tóm lại, hậu quả của việc Kim Ngọc trảo được tới kiện y phục thứ chín của Cố công tử trong tháng này, Cố Tích Triều rốt cuộc hỏa phát công tâm, đem con miêu kia cùng với cả Thích Thiếu Thương đuổi ra thư phòng ngủ.

(Nguyệt: đọc tới đây, chắc nhiều người không hiểu tại sao chuyện Kim Ngọc trảo y phục lại vạ lây qua đại đương gia chúng ta a, thỉnh liên hệ với đệ nhị chương để biết thêm chi tiết nga, Quỳnh a, “nhân” vô thập toàn mới đúng:”D pé Kim Ngọc hảo đáng thương đi)

Tiếp sau đó, y liền phi thân đem một câu danh ngôn thiên cổ của Gia Cát Ngọa Long tiên sinh (Nguyệt: aka Gia Cát Lượng O.O) treo trên đầu cửa phòng. Hoành phi vế đầu một dòng: “Phi đạm bạc vô dĩ minh chí”, Vế sau lại thêm một câu: “Phi ninh tịnh vô dĩ trí viễn.”(Nguyệt: Không lặng thì không sáng được ý chí, không yên thì không nghĩ được việc xa). Hoành phi hàm ý thanh tâm quả dục-ngăn ham muốn, giữ tâm thanh tịnh! Ý tứ lập luận thập phần sắc sảo, Thích Thiếu Thương vừa thấy tâm một trận chấn động, lui về sau ba bước, trên mặt thoáng một chốc liền xuất hiện một loạt các loại biểu tình từ ủy khuất, buồn rầu, không cam lòng, cho tới không tin được hiện ra thập phần kỳ dị. Trình độ thay đổi biểu cảm này có thể làm các nghệ nhân hý kịch Tứ Xuyên cũng phải cúi đầu cam bái hạ phong rồi nha.

Thích Thiếu Thương từ khi có Cố Tích Triều tới nay, có thể nói chính là nhuyễn hồng nghìn trượng, thân la sinh hương, vì thế đại đương gia liền nhất nhất đem lời răn dạy kia của tổ tông áp dụng triệt để, chính là ” mẫu đơn hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu” nha. Thế mà hôm nay cư nhiên bị đuổi ra khỏi phòng, thực giống bị giáng tai kiếp tựa như Hứa Tiên gặp phải Pháp Hải vậy, khi không bị buộc phải làm một cái hòa thượng sắc tức thị không.

Có điều Cố Tích Triều cũng không phải hoàn hảo cho lắm, vị diệu nhân kia trải qua ba ngày độc sàn độc chẩm, rốt cuộc nhiễm thượng phong hàn, hoa hoa lệ lệ ngã bệnh (Nguyệt: tác giả nói vậy nga, không phải ta nha, mỹ nhân chính là mỹ nhân đi, dù có pệnh đi nữa vẫn là hoa lệ mà pệnh =.=). Cho dù Thích Thiếu Thương có nữa đêm trở mình thức dậy bốn năm lần, trộm chạy về đắp cho người ta một cái hảo chăn, chung quy hiệu quả so ra vẫn kém hơn là có một cái hỏa lò thiên nhiên bên người đi.

(Nguyệt: bb, anh đúng là thê nô =3=

Quỳnh: hàng hiếm thôi mà….=)))

Bất quá, vấn đề chính yếu hiện tại là, Cố công tử, cư nhiên không chịu uống dược.

Nói chính xác hơn, y không chịu uống dược của bất cứ ai ngoài Vãn Tình tiểu thư kê đơn. Bất quá Vãn Tình tiểu thư  đang xuôi nam thiên lý, cho dù có gửi gió truyền tin đi nữa cũng phải tốn mất vài ngày. Trong khi đó Thích phủ từ trên xuống dưới đều nhất loạt cho rằng, bệnh của công tử  nhất quyết không được chậm trễ đâu nha. Vì thế Tiểu Ngọc tay bưng chén dược, đứng ngoài cửa phòng Cố công tử  diễn một màn chần chừ. Đưa? Không đưa? Đưa? Không đưa? Đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, liền gặp Thích Thiếu Thương từ xa đi tới.

“Đại đương gia......” Trong giọng nói kiềm nén một tư vị bất lực cùng tuyệt vọng khôn cùng.

“Hắn vẫn là không chịu uống sao?”

“Đúng vậy, làm sao bây giờ?”

“Ai, đưa cho ta.”

Vì thế, Thích Thiếu Thương dưới ánh nhìn vô cùng cảm kích lẫn lo lắng của Tiểu Ngọc, hiên ngang bưng chén dược vào phòng. Liền sau đó là một tràng Thần Quỷ Dạ Khốc cùng một loạt thanh âm đồ sứ vỡ vụn chói tai truyền đến. Tiểu Ngọc nghe đến mức thực đau lòng, âm thanh thê lương đó có phải chính là từ  cái bình hoa Trần Thiết kia phát ra không hả?Cái đó giá một vạn sáu trăm hai đó nha.

Dần dần trong phòng không còn động tịnh, khoảng chừng nữa canh giờ sau, Thích Thiếu Thương thần thanh khí sảng biểu tình khoan thai còn chưa tán hết, đi ra khỏi phòng, hơn nữa khóe môi còn vương một mạt dược thủy rất đáng nghi, làm cho Tiểu Ngọc phải tự vấn lại thâm tâm, Đại đương gia chính là đi khuyên người ta uống dược nha, khuyên thế nào cư nhiên lại trở thành chính mình uống rồi….

(Quỳnh: Ta thấy Ngọc nhi thực ngây thơ quá đi…uy dược a, là uy dược đó nha..

Nguyệt: pé Ngọc thực hảo khả ái nha:”D)

Đều nói bệnh tới như núi sập, bệnh đi như trừu ti (Nguyệt: lúc đổ pệnh thì như núi sập, còn lúc hết pệnh thì phải chầm chậm từng chút. Quỳnh: vậy hả 0_0? Nguyệt: ừh:”D). Cố công tử sau hơn mười ngày điều dưỡng, rốt cuộc bệnh tình đã có chút khởi sắc. Mà Thích Thiếu Thương cũng đã làm hòa thượng được nữa tháng nay, tâm trí như kiến bò trên chảo nóng, xoay qua xoay lại không biết nên thương lượng cùng ai. Ngay lúc đó, Tiểu Ngọc nói một câu liền như thức tỉnh người đang mê mang trong cõi mộng: “Anh Tử tỷ tỷ đa mưu túc trí, không bằng hảo hảo đến hỏi nàng xem sao.”

Vì thế, Thích Thiếu Thương đành phải kiên trì đối mặt với nụ cười âm hàn thấu tận nhân tâm của Anh Lục Hà.

“Ngươi thế nào cư nhiên lại đi chọc giận tiểu tổ tông?”

“ Còn không phải vì đai lưng của hắn thắt quá chặt sao, làm ta gấp đến độ liền….” Vừa nói đến đây, bỗng nhiên ý thức ra mình vừa lỡ lời, đại quẫn.

(Quỳnh: thế nà biết ùi nha, lỗi hông phải là của miêu petty…=))

Nguyệt: oài, nhân vô thập toàn mà nàng ^^~)

“Hừ, ngươi cũng có thể được coi như một đệ tử thế gia, như thế nào lại  so với thổ phỉ càn rỡ còn càng càn rỡ hơn!”

“Anh Tử......”

“Được rồi, ta thực chịu không nổi ngươi mà, về nhà hảo hảo chờ, ta  sẽ thay ngươi mà nghĩ biện pháp.”

Mấy ngày sau, Anh tử đăng môn bái phỏng, trong tay còn có hai mảnh hàng tơ lụa bộ dáng thực kỳ lạ. Một mảnh mặt trên dày một mớ lông xù, mảnh còn lại có từng mạt sợi câu nho nhỏ che kín cả mặt vải.

(Nguyệt: Thỉnh tham khảo cái khóa xé dùng để khóa giày hay giỏ xách gì đó >”< ta chả biết gọi nó là gì.

Quỳnh: khóa kéo hay còn gọi là phécmutia… =_=”

Nguyệt: không phải >”< cái khóa xé cơ, khác cái phecmotuya nha =3=)

Anh Tử trước đôi mắt lăng lăng ngây ngốc của Thích Thiếu Thương, đem hai miếng hợp lại với nhau, quả thực rất kín kẽ đi, khi gỡ hai miếng ra, cũng không tốn một phân khí lực nào.

“Nhìn thấy không, đây chính là loại khóa đơn giản mới đưa từ Nhật Bản sang đó, nếu đem kết ở hai đầu đai lưng….” Tới đây liền ngưng thanh, nở một mạt cười khẽ đầy thâm ý sâu sắc.

Nghe đến đây, Thích Thiếu Thương mừng rỡ đến suýt nữa làm một cái tam bái để cảm tạ đại ân đại đức của Anh Tử.

Sau lại......

Ngươi cư nhiên còn hỏi sau đó…?

Ai, tiết trời đông hàn thiên lý, lại còn không có một cái hỏa lò uyên ương làm ấm thân sao? Bất quá chính là chỉ khổ cho Vương chưởng quầy thôi, tự dưng mất đi một khoảng lợi nhuận thanh sắc tơ lụa lớn nha.

Người ta nói không sai mà, chính là mấy nhà sung sướng mấy nhà lo đi……
Bình Luận (0)
Comment