Thích Không Thể Giấu

Chương 33

Edit: Bồ Đề Ngọc Trai

Buổi sáng bầu trời vẫn còn quang đãng, mà chớp mắt một cái đã thấy mây đen giăng kín, mây mưa âm u phủ khắp đỉnh đầu, chỉ chốc lát sau đã có tiếng sấm ầm ầm, những hạt mưa to như hạt đậu đập lốp bốp vào cửa sổ thủy tinh.

Dường như thời tiết làm tôn thêm tâm trạng của ba người bọn họ, nước mắt của Hứa Ngải Lâm lại mãnh liệt tuôn rơi tựa như đê vỡ, cô ấy khóc đến rối tinh rối mù, đến mức không nói nổi một câu hoàn chỉnh.

“Xin lỗi… Xin lỗi, không phải các cậu sai, lúc trước tên kia bảo mình giấu các cậu, mình đã tin anh ta vì cho rằng anh ta muốn tốt cho mình, nhưng ai ngờ…”

Doãn Hoan và Thẩm Lộ cùng thở dài, Thẩm Lộ vốn nóng tính nên tức giận nói luôn:

“Lúc trước mình truy hỏi cậu như vậy mà cậu không nói cho bọn mình biết, hiện tại biến thành như vậy thì bọn mình cũng là người lo lắng hơn bất kỳ ai. Chúng ta là bạn tốt, cậu phải biết rằng hai người bọn mình sẽ khó chịu hơn ai hết nếu cậu bị thương.”

Câu nói vừa dứt, vành mắt Hứa Ngải Lâm  lại đỏ lên, miệng liên tục nỉ non: “Mình biết… mình biết mà.”

Thẩm Lộ còn muốn nói thêm vài câu, mà Doãn Hoan ngồi bên cạnh thấy biểu cảm kia của Hứa Ngải Lâm  thì lại không đành lòng, vì thế cô âm thầm vỗ lên cánh tay Thẩm Lộ.

Thẩm Lộ quay đầu lại nhìn về phía cô đầy nghi hoặc, Doãn Hoan thấy vậy thì lén lút liếc mắt ra hiệu với cô ấy rồi lắc lắc đầu. Doãn Hoan biết hiện tại trong lòng Hứa Ngải Lâm  đã dằn vặt gấp bội, nếu như hai người họ còn nói thêm nữa thì sợ là cô ấy sẽ không chịu nổi, tinh thần sẽ trực tiếp sụp đổ.

Thẩm Lộ hiểu rõ ý của Doãn Hoan từ vẻ mặt cô, thế nên thở dài rồi im lặng nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.

Từng hạt mưa rơi bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng lốp bốp, Doãn Hoan quay đầu lại thì thấy Lục Hoài Vũ đứng im trước cửa sổ và nhìn ra bên ngoài, nhìn tấm lưng kia hơi hiu quạnh.

Quay đầu lại, Doãn Hoan nhìn Hứa Ngải Lâm, vươn tay lau đi nước mắt trên mặt cô ấy, dịu dàng an ủi nói: “Để chuyện này qua đi, bọn mình sẽ cùng cậu vượt qua, sau này đừng ngốc nghếch như vậy, có chuyện thì cũng phải nói với bọn mình, biết không?”

Nước mắt Hứa Ngải Lâm vẫn không ngừng tuôn rơi, cô ấy nhìn Doãn Hoan rồi gật đầu thật mạnh, lời nói tựa như đã quyết tâm làm gì đó:

“Sau này có chuyện gì mình cũng nói cho các cậu nghe trước tiên, sẽ không giấu các cậu bất cứ chuyện gì nữa.”

Doãn Hoan gật đầu, trong mắt toàn là vẻ dịu dàng đến ngấy người.

Cô quay đầu lại, chỉ thấy Thẩm Lộ vẫn đang tức giận nhìn ra ngoài cửa sổ, Doãn Hoan biết chắc chắn cô ấy vẫn đang lắng nghe, vì thế mà vươn tay ra chạm lên tay cô ấy:

“Nè, cũng được rồi đó! Lâm Lâm người ta biết sai rồi, không có gì tốt hơn một người có thể thay đổi sau khi mắc lỗi, ngươi xưa còn biết đến đạo lý này nên cậu cũng phải hiểu chớ.”

Thẩm Lộ miễn cưỡng quay đầu lại, chỉ là cô ấy không thể vượt qua được rào cản trong lòng, cho rằng mình có trách nhiệm rất lớn trong chuyện này của Hứa Ngải Lâm. Cô ấy nhìn về phía Hứa Ngải Lâm, Hứa Ngải Lâm  cũng nhìn thẳng vào cô ấy bằng ánh mắt chất chứa sự chờ mong sâu sắc. Hứa Ngải Lâm  biết rõ Thẩm Lộ và Doãn Hoan đối xử với mình tốt như thế nào hơn bất kỳ ai, cô ấy cũng biết rõ… mình đã làm họ thất vọng rồi.

Nhìn hai người đang im lặng này, Doãn Hoan khẽ cười nói:

“Được rồi được rồi, ôm một cái đi, chuyện đã qua rồi sau này chúng ta vẫn là chị em tốt như cũ, đôn đốc quan tâm bảo vệ lẫn nhau.”

Giọng nói của Doãn Hoan vừa dứt thì Thẩm Lộ cũng đã đỏ cả mắt, cô ấy đi lên phía trước rồi ôm chặt Hứa Ngải Lâm, nhỏ giọng nói bên tai Hứa Ngải Lâm  rằng:

“Mình có lỗi vì không bảo vệ cậu tốt, sau này mình sẽ trông chừng cậu thật kỹ nên cậu đừng hòng phạm lỗi tiếp, lần sau mà tái phạm nữa thì mình nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho cậu.”



Mưa ngoài cửa sổ dần nhỏ đi, Doãn Hoan đi ra khỏi phòng tiếp đãi, khi thấy bóng lưng của Lục Hoài Vũ thì bất chợt hơi sợ.

Vừa nãy lo lắng nên không nghĩ về những chuyện khác, lúc này bình tĩnh lại đột nhiên nghĩ đến những scandal và dư luận bay đầy trời trên internet, tin tức kia lan rộng cả đống, hồi sáng mình cũng nhận được mười mấy cái, có đánh chết cô cũng không tin là Lục Hoài Vũ không biết.

Đừng nói là anh nhìn thấy tin tức nên mới chạy về đấy chứ? Nếu là như vậy thì cô chết chắc rồi!

Ngay lúc cô còn đang suy nghĩ lung tung, Lục Hoài Vũ ở đằng trước đột ngột quay đầu lại, ánh mắt anh tối sầm lại, tựa như đại dương mênh mông đã lắng đọng từ lâu, bình tĩnh đến đáng sợ, không biết đó có phải là bình yên trước cơn bão hay không.

Doãn Hoan lén lút nhìn về phía anh, bên dưới đôi mắt của anh là quầng thâm thể hiện rõ sự mệt mỏi, trông cũng không có tinh thần mấy.

Đừng trách anh trông uể oải, vì về nước mà Lục Hoài Vũ ngồi máy bay hơn mười tiếng, hôm trước còn thức đêm làm việc, đã hai ngày hai đêm rồi anh chưa nghỉ ngơi nhưng vì gặp Doãn Hoan mà anh vẫn kiên trì tới đây.

“Nóichuyện xong rồi?” Lục Hoài Vũ quay đầu lại, nhíu mày hỏi Doãn Hoan.

“Hả?” Doãn Hoan đang như đi vào cõi thần tiên, trong chốc lát không phản ứng kịp. CHờ khi nàng lấy lại tinh thần thì mới nặng nề gật đầu một cái:

“Ừm, nói xong rồi.”

Lục Hoài Vũ lại hỏi: “Vậy có phải là về nhà được rồi đúng không?”

Doãn Hoan lại nghe lời gật đầu lần nữa: “Ừm, về nhà được rồi.”

Khi Lục Hoài Vũ chìa tay phải của mình ra, Doãn Hoan cụp mắt nhìn bàn tay thon dài của anh, lập tức nhét tay nhỏ của mình vào lòng bàn tay anh không chút do dự. Lòng bàn tay anh nóng hầm hập, ấm hơn bàn tay nhỏ lạnh lẽo của mình rất nhiều, ấm đến mức mãi mãi không muốn buông ra.

Sau khi chào tạm biệt Thẩm Lộ và Hứa Ngải Lâm  xong thì Doãn Hoan đi theo Lục Hoài Vũ ra cửa, cả đoạn đường chẳng nói câu nào, Lục Hoài Vũ im lặng trước sau như một, không nói một lời, sắc mặt nghiêm nghị.

Nhìn dáng vẻ này của anh, Doãn Hoan vốn đuối lý lại càng không dám hé miệng, sợ đụng phải rau hổ chọc anh nổi giận hơn.

Hai người cứ như vậy cho đến khi trở về chung cư của Lục Hoài Vũ, chưa nói một câu nào, người vào nhà trước người vào nhà sau tựa như hai người xa lạ.

Vừa mới vào trong cửa chung cư, Lục Hoài Vũ đã ké tay Doãn Hoan lên trên ngực rồi ấn lên cửa, không đợi cô phản ứng lại thì đã cúi đầu mạnh mẽ hôn lên đôi môi hồng hào mềm mại của cô.

Động tác của anh quá bất ngờ làm Doãn Hoan choáng váng cả người, cô kinh ngạc thốt lên một tiếng, nhưng không ngờ rằng Lục Hoài Vũ lại nhân cơ hội đó mà bắt lấy cái lưỡi của cô, hai người thân thiết dính chặt với nhau.

Lục Hoài Vũ tức giận hôn lên môi cô như phát điên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Doãn Hoan đỏ lên gắng sức đón ý hùa theo, nhưng nụ hôn của anh quá mạnh mẽ khiến cô chỉ cảm thấy khó thở, khóe miệng sưng lên đau đớn.

Lúc này cô đã nhận ra sự khác thường của anh, hơi thở nặng nề, thân thể căng thẳng, bàn tay đặt bên eo cô nóng rực đến đáng sợ, mày hơi nhíu lại, chỉ thấy Lục Hoài Vũ đang nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ mềm mại của cô.

Tia sáng trong mắt anh quá chói lóa, còn có cả ham muốn không thể xóa nhòa.

Doãn Hoan đỏ bừng vì ánh mắt của anh, vội vàng cúi đầu giả vờ làm đà điểu vô tội.

Nếu là trước kia có lẽ Lục Hoài Vũ còn thương tiếc cô, nhưng tin tức được lan truyền mấy ngày nay gần như muốn giết chết anh, sau khi anh hỏi Đinh Đinh thì lại xác nhận suy đoán trong lòng mình lần nữa, vậy mà đến giờ cô gái trong ngực mình còn giả vờ vô tội với mình!

Nghĩ vậy thế là anh khiêng Doãn Hoan lên, xoay người đi vào phòng ngủ.

Hai chân đột nhiên rời khỏi mặt đất làm Doãn Hoan sợ tới mức hét lên một tiếng đầy sợ hãi, hai chân nhỏ liên tục vùng vẫy. Lục Hoài Vũ thấy thế thì vỗ một cái lên mông của cô, trong đôi mắt tràn đầy ý cười, sau đó cảnh cáo:

“Đừng nhúc nhích, cựa quậy nữa thì sẽ ném em xuống.”

Doãn Hoan bị vỗ mông thì tủi thân cắn môi dưới, rất không hài lòng với động tác của anh nhưng cũng thật sự không dám ngọ nguậy nữa, thành thật nằm nhoài trên vai anh lặng lẽ chửi thầm.

Hết chương 33.
Bình Luận (0)
Comment