Thích Không Thể Giấu

Chương 38

Edit: Bồ Đề Ngọc Trai

Đầu tháng chín, trời không nóng cũng chẳng lạnh, Lục Hoài Vũ mặc chiếc tạp dề hoa nhí màu hồng bận rộn trong phòng bếp.

Doãn Hoan đang ngủ trưa, mùi thơm liên tục đánh úp đã kéo cô tỉnh lại từ trong giấc mộng, cô đợi tỉnh táo một chút rồi mới đứng dậy xuống giường, đi đôi dép lê mềm mại về phía phòng bếp.

Lục Hoài Vũ quay đầu lại, khi nhìn thấy Doãn Hoan ở phía sau thì sắc mặt căng thẳng đột nhiên thả lỏng, hơi mỉm cười với cô rồi chạy nhanh tới, đỡ cô và hỏi:

“Cục cưng, sao em lại ra đây, sao không ngủ thêm chốc nữa?”

Doãn Hoan lắc đầu, cười khẽ nói: “Không ngủ được, muốn xem anh đang làm gì.”

Lục Hoài Vũ xoa xoa chiếc bụng tròn vo của Doãn Hoan, đặt một nụ hôn dịu dàng lên má cô rồi hỏi bên tai: “Sao rồi, thằng nhóc kia ngoan không? Có quậy em hay không?”

Doãn Hoan nhíu mày gật đầu, sau đó đặt tay mình lên trên bàn tay to lớn của anh: “Có, thật sự rất quậy phá, cứ lăn qua lộn lại hoài, không biết đang làm gì nữa.”

Lục Hoài Vũ bỗng bật cười, an ủi nói: “Có lẽ nó biết là sắp ra ngoài rồi, đang thu dọn hành lý đấy.”

Hai người đang trò chuyện thì tiếng chuông cửa dồn dập đột ngột vang lên, Doãn Hoan ngẩng đầu, còn chưa nói gì thì Lục Hoài Vũ đã xoay người: “Em ra sô pha ngồi đi, để anh đi mở cửa.”

Doãn Hoan gật đầu theo nhưng không hề động đậy, ưỡn dài cổ tò mò nhìn về phía cửa, cô rất hiếu kỳ không biết người đầu tiên tới là ai.

Lục Hoài Vũ đến cạnh cửa, sau khi mở cửa thì thấy một cô gái có dáng người cao gầy cộng với đường cong quyến rũ đứng ở ngoài cửa. Cô ấy mặc một bộ váy liền màu trắng gạo, tay xách theo hai chiếc hộp siêu to, thấy cửa được mở ra thì chạy nhanh vào trong hỏi Lục Hoài Vũ:

“Xin chào, lâu rồi không gặp.”

Lục Hoài Vũ gật đầu: “Lâu rồi không gặp, mời vào.”

Nói xong thì Hứa Ngải Lâm cũng xách đồ vào, vừa bước vào trong phòng đã thấy Doãn Hoan đang đứng giữa nhà với vẻ mặt kích động, khi nhìn thấy vóc người mượt mà của cô thì Hứa Ngải Lâm không chỉ nhoẻn miệng cười, mà còn thả đồ trong tay xuống rồi lao lên ôm chặt lấy Doãn Hoan.

“Hoan Hoan, mình nhớ cậu lắm luôn!”

Doãn Hoan nghe vậy thì hốc mắt lập tức đỏ lên, từ khi mang thai đến nay cô vô cùng nhạy cảm, vui buồn mừng tức biến đổi thất thường, nước mắt thì vừa nói rơi là rơi, tựa như một cái vòi nước nhỏ, cho nên không nên trêu chọc dù chỉ một chút.

Lúc này Hứa Ngải Lâm vẫn chưa biết chuyện, chỉ mới nói trêu một câu mà Doãn Hoan trực tiếp khóc như vỡ đê, ôm cô ấy mà liên tục rơi nước mắt. Hứa Ngải Lâm nào đã gặp tình huống này bao giờ đâu vì thế sợ đến mức tay chân luống cuống.

Cuối cùng vẫn là Lục Hoài Vũ ôm Doãn Hoan vào trong ngực, hôn hôn xoa xoa nửa ngày thì mới dỗ được.

Dh xoa xoa vành mắt đã đỏ lên, sau khi ngồi lại sô pha thì ngại ngùng nhìn Hứa Ngả Lâm, hỏi: “Đã ba năm không gặp cậu kể từ khi khi chúng ta chia cách và mình kết hôn, bây giờ cậu sao rồi?”

Hứa Ngải Lâm cười vô cùng tự tin, nói thẳng: “Thì dốc sức làm việc, một cô gái đến từ một nơi nhỏ bé, không có mối giao thiệp, không có thực lực thì chỉ có thể liều mạng thôi, cũng may vẫn còn tốt, mình đã thực hiện được mục tiêu mà mình xác định trong ba năm này.”

Doãn Hoan nhìn dáng vẻ tinh thần phấn chấn này của Hứa Ngải Lâm mà lòng cũng mừng thay cho cô ấy, sau đó cầm tay cô ấy lên và nói: “Cũng đừng chú ý đến sự nghiệp quá, cũng phải tìm nửa kia cho bản thân đi, gặp người phù hợp thì đừng để bỏ lỡ.”

Hứa Ngả Lâm nhún vai: “Mình không cần đâu, phiền lắm.”

Doãn Hoan bất đắc dĩ, cô biết nỗi ám ảnh gặp phải tên đàn ông cặn bã thời còn đi học vẫn chưa tiêu tan khiến cô ấy không xóa bỏ được thành kiến đối với đám đàn ông.

Hứa Ngải Lâm không muốn cô nhọc lòng vì mình, nên nhanh chóng đổi chủ đề, hỏi:

“Thẩm Lộ đâu? Rõ ràng cậu ấy ở gần hơn mình, sao lại còn đến muộn hơn mình vậy?”

Doãn Hoan nghe vậy thì thở dài, giang hai tay và nói: “Còn có thể làm gì, anh trai trà sữa mà cậu ấy theo đuổi khắp mọi mặt trận ngày trước chạy mất dép rồi, thế là cậu ấy thề độc rằng không theo đuổi được người ta thì sẽ không bỏ qua.”

Hứa Ngải Lâm kinh ngạc mở to hai mắt, cười nói: “Cậu ấy nghiêm túc sao?”

Doãn Hoan gật đầu: “Đúng vậy, nhiều năm trôi qua như vậy, hai người đó anh đuổi em trốn, chơi rất vui vẻ đó.”

Hứa Ngải Lâm đổ mồ hôi hột thay cho anh trai trà sữa kia, với cái tính nóng nảy kia của Thẩm Lộ thì ai có thể chịu đựng được?

Đang nói chuyện thì chuông cửa lại vang lên, Lục Hoài Vũ vẫn luôn bận rộn trong bếp vừa xoay người thì Hứa Ngải Lâm đã kêu lên:

“Cậu cứ làm đi để tôi đi mở cửa.”

Nói xong, cô ấy lộc cộc chạy đến cửa, vừa mở cửa ra là bóng dáng Thẩm Lộ đã trực tiếp nhảy vào, khi nhìn thấy Hứa Ngải Lâm thì kích động đến mức ôm chặt cô ấy một cái.

“Lâm Lâm, lâu rồi không gặp, nhớ chết mình rồi!”

Hứa Ngải Lâm cũng đáp lại cô ấy, ôm càng chặt hơn, cảm thán nói: “Mình cũng nhớ cậu lắm, bạn yêu, lâu rồi không gặp!”

Nói xong, Thẩm Lộ thả Hứa Ngải Lâm ra, vừa thay giày vừa hỏi: “Hoan Hoan đâu?”

Hứa Ngải Lâm chỉ chỉ bên trong: “Ngồi trên sô pha á.”

Thẩm Lộ nghe vậy thì lại chạy lộc cộc qua: “Hoan Hoan, con trai lớn của mình sao rồi? Hôm nay có muốn chui ra ngoài chưa?”

Doãn Hoan bất đắc dĩ nói: “Sao nhanh vậy được, cậu xem nó ở đây ổn định như vậy, mình đoán chắc phải mấy ngày nữa.”

Thẩm Lộ nghe vậy thì mếu máo: “Nếu không ra thì nó sẽ không được thấy người mẹ nhỏ này đâu.”

Doãn Hoan và Hứa Ngải Lâm cùng nhíu mày, nhìn cô ấy đầy nghi ngờ rồi hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”

Thẩm Lộ cười hì hì, thần bí nói: “Anh trai trà sữa nhà mình muốn dẫn mình đi ra mắt gia đình nhà anh ấy, mình đồng ý rồi.”

Doãn Hoan và Hứa Ngải Lâm cùng kinh ngạc, sau đó thì cùng chúc mừng cô ấy, ba người kích động ngồi vây lại một chỗ, hàn huyên cả nửa ngày trời.

Đến khoảng 11 giờ, Lục Hoài Vũ ló đầu ra khỏi phòng bếp và nói với mấy người họ:

“Cơm xong rồi, mọi người vào ăn cơm đi.”

Doãn Hoan đáp một tiếng, sau đó Hứa Ngải Lâm và Thẩm Lộ cùng đỡ cô đứng lên, nhưng chưa bước được bước nào thì một cơn đau truyền từ bụng dưới lên, sắc mặt Doãn Hoan tức tốc thay đổi.

Hứa Ngải Lâm và Thẩm Lộ vừa liếc mắt đã nhìn ra có điểm bất thường, vội vàng hỏi: “Hoan Hoan, cậu làm sao vậy? Có phải lúc đứng dậy bị đau không?”

Lục Hoài Vũ nghe vậy thì nhanh chóng chạy tới, ngồi xổm trước người Doãn Hoan, nhìn dáng vẻ đau đớn của cô mà sợ đến mức ba hồn bảy vía suýt rớt một nửa.

Khuôn mặt nhỏ của Doãn Hoan trắng bệch, đợi cơn đau hơi lắng xuống mới lên tiếng: “Mau đưa mình đi bệnh viện, hình như mình sắp sinh rồi!”

Lúc này Lục Hoài Vũ mới phản ứng lại, lập tức bế Doãn Hoan lên rồi chạy xuống lầu, vừa chạy vừa nói với hai người ở phía sau: “Trong phòng ngủ nhỏ có túi đựng đồ chuẩn bị sinh, cầm giúp chúng tôi với.”

Hứa Ngải Lâm và Thẩm Lộ nào dám chậm chạp, lập tức vọt và phòng ngủ lấy những túi lớn túi nhỏ đã được chuẩn bị từ lâu rồi chạy một mạch xuống.

Lục Hoài Vũ lái xe đưa Doãn Hoan đến phòng bệnh đã được chuẩn bị từ sớm, gọi điện cho bác sĩ quen, sau khi hỏi thăm những việc cần chú ý thì lại trở về bên cạnh Doãn Hoan, gấp đến mức trực tiếp đi lòng vòng quanh bên cạnh cô tựa như con ruồi không đầu.

Khoảng hơn ba tiếng giày vò, khi cổ tử cung của Doãn Hoan mở đến sáu phân thì được bác sĩ đẩy vào phòng sinh.

Lúc này, toàn bộ ba me nhà họ Doãn và ba mẹ nhà học Lục đều đến đông đủ, ai nấy cũng đều sốt sắng nhìn cánh cửa lớn kia.

Mấy tiếng sau, y tá ôm một nhóc con được bọc kỹ ra ngoài, Lục Hoài Vũ vọt nhanh lên thì nghe hộ sĩ hỏi: “Anh là người nhà của Doãn Hoan?”

Lục Hoài Vũ gật đầu:

“Là tôi, tôi là chồng của Doãn Hoan.”

Hộ sĩ cười nói: “Vậy chúc mừng anh, vợ anh vừa sinh con trai, mẹ con đều bình an.”

Lục Hoài Vũ nhận lấy đứa bé mà kích động đến mức không biết nên bế như nào mới tốt, ba mẹ Doãn và ba mẹ Lục đều xúc động tiến lên, nhìn đứa bé nhỏ xíu như kia mà hưng phấn không thôi.

Lục Hoài Vũ lại nhìn về phía cửa phòng sinh, hỏi hộ sĩ: “Vợ tôi đâu?”

Hộ sĩ giải thích: “Không cần lo lắng, cô ấy sẽ được đưa ra ngay.”

Nói xong thì cửa phòng sinh mở ra, Doãn Hoan được đẩy ra ngoài, Lục Hoài Vũ ôm đứa bé đi đến bên cạnh cô. Doãn Hoan nhìn nhóc con mình liều mạng mới sinh ra được mà hơi mỉm cười, yếu ớt nói: “Xấu quá đi!”

Lục Hoài Vũ vừa tức vừa buồn cười, đau lòng sờ lên khuôn mặt cô, an ủi nói: “Nhóc con còn nhỏ, lớn lên là đẹp ngay.”

Sau đó anh lại đặt một nụ hôn lên trái cô: “Vợ vất vả rồi!”
Bình Luận (0)
Comment