Thích Nói Nhiều, Lữ Tư Anh

Chương 4

“Di Quân, đem văn kiện này khẩn cấp đưa cho tổng giám đốc.” Đi ra khỏi văn phòng, Kì Diệp cầm trong tay hồ sơ đưa cho thư ký Vương Di Quân.

“Vâng” Vương Di Quân tiếp nhận hồ sơ, lập tức đứng dậy lĩnh mệnh mà đi.

Tiếp theo anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía chỗ trống của hai cấp dưới đã đi ra ngoài.

“Trương Thành Chí, báo biểu tháng trước, vì sao vẫn chưa đưa cho tôi?” Anh mở miệng hỏi.

“A, thực xin lỗi phó tổng giám đốc, tôi đã làm xong , chính là quên giao cho anh.” Trương Thành Chí bị điểm danh xong lập tức tìm kiếm trên mặt bàn một tập hồ sơ, rốt cục tìm thấy , cũng nhanh chóng đưa đến cho Kì Diệp, “Ở trong này, phó tổng giám đốc.”

“Không cần mỗi tháng ta nhắc mới đưa.” Anh tiếp nhận hồ sơ nói

“Phải thực xin lỗi.”

“Tiểu Lâm, chuyện tôi giao cho cô cuối tuần trước làm đến đâu rồi” Anh hỏi.

“Đã cùng đối phương đạt đến bước đầu hiệp nghị, nhưng tình hình là cần làm thêm hội nghị thảo luận” Bị điểm danh Tiểu lâm lập tức đứng dậy báo cáo.

“Tốt”

Nhẹ nhàng vuốt cằm, ánh mắt anh lần thứ hai chuyển hướng, lúc này bị anh nhìn đến là tân nhân viên , tên Hoàng Diệu Văn, là một thạc sĩ, cấp trên tựa hồ cố ý trọng dụng, tuy rằng ở công ty chưa lâu nhưng lại có thể phụ trách công việc của một người đã làm hai năm lại càng không đơn giản.

“Hoàng Diệu Văn, tôi bảo cậu đánh giá thương cơ của Xin-ga-po cùngPhilippines, cậu làm được thế nào rồi ?” Anh hỏi.

“Báo cáo phó tổng giám đốc, về. . . . . .”

Để Hoàng Diệu văn thao thao bất tuyệt về tiến độ làm việc, Kì Diệp lại chuyển ánh mắt đến một nơi khác, nhìn chăm chú đến nhất cử nhất động của Lữ Tư Anh, rốt cục thất vọng thu hồi tầm mắt, chán nản hẳn.

Cẩn thận tỉ mỉ, đâu vào đấy, nghiêm túc cũng không cao ngạo, vênh mặt hất hàm sai khiến, tiêu chuẩn để cô đánh giá bộ dáng phó tổng giám đốc của Kì Diệp, một chút không đồng dạng cũng nhìn không thấy.

Cô vẫn nghĩ sau khi bọn họ có quan hệ, anh ít nhiều cũng sẽ thay đổi một chút, ít nhất có một chút tươi cười, một chút đắc ý, một chút luyến ái bộ dáng, nhưng là cái gì đều không có, anh vẫn giống như trước nề nếp, thậm chí cùng bình thường giống nhau, ở không có việc gì khi tuyệt đối sẽ không liếc nhìn cô một cái.

Vì cái gì lại như vậy? Cô là bạn gái anh nha, hơn nữa tối hôm qua bọn họ vừa mới có quan hệ thân thiết (hờ hờ quan hệ ba chấm), anh vì sao còn có thể biểu hiện bình tĩnh như vậy, không giống cô chỉ cần nghe tiếng anh là tim đập nhanh hơn, sẽ lại nhớ lại chuyện tối qua, lúc anh đặt cô ở dưới thân mồ hôi đầm đìa.

Tối hôm qua. . . . . . Úc, tối hôm qua, cô cho tới bây giờ vẫn không biết cảm giác nằm trong ngực nam nhân thoải mái đến vậy, không biết bọn họ vuốt ve thân thể nữ nhân trong lúc ấy lại có thể ôn nhu mà gợi cảm đến vậy, tuy nói trên thế giới không có ít những điều bậy bạ, tương phản làm cho người ta cảm thấy được ghê tởm, nhưng là cô phải thừa nhận, anh làm cho cô hoàn toàn đổi mới suy nghĩ .

Nụ hôn của anh, tay anh, nhất cử nhất độngcủa anh. . . . . . Trời ạ, hồi tưởng khiến cả người cô nhất thời nóng lên, nhịn không được nghĩ muốn run rẩy”

Tối hôm qua cùng anh ở một chỗ từng giây từng phút đối với cô đều là chờ mong, lòng của cô giống như bị một cái cây nhìn không thấy ngọn buộc ở giữa không trung, ở điểm cao nhất, thẳng đến cao trào khi cao trào kia một khắc ập đến.

Hiện tại hồi tưởng lại, nàng không nhớ rõ lúc ấy có phải hay không có nhịn không được mà thét chói tai?

Có sao không? Có sao không? Có sao không? Không thể nào? Cô sẽ không làm ra chuyện mất mặt như vậy đi? Chính là cô lúc ấy giống như. . . . . .

“Này, Tư Anh, cậu đang nghĩ cái gì mà ngẩn người ra, Phó tổng giám đốc gọi cậu.”

Đồng sự dùng sức lay nhẹ cô giúp cô hoàn hồn, Lữ Tư Anh mờ mịt ngẩng đầu, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt đen thui của Kì Diệp. Xong rồi!

“Cô rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?” Anh trừng mắt nhìn cô trầm giọng chất vấn nói.

“Tôi. . . . . .”

“Công ty cũng không phải là tiêu tiền mời cô đến để ngẩn người, cô làm việc phải nghiêm túc.” Hắn nghiêm khắc chặn họng cô.

“Thực xin lỗi.” Vì cái gì anh không thể đối nàng nhẹ nhàng một chút, nhất định phải dùng khẩu khí hung hăng cùng nàng nói chuyện?

“Xin lỗi thì có ích lợi gì?” Anh lạnh lùng đích nhìn cô, trên mặt anh không có chút nào áy náy. “Đồng dạng sai lầm lại mắc phải, một lần tái phạm, cô rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Nếu cô thực sự không thích công việc này, không muốn làm nữa, hiện tại liền lập tức rời đi, ngày mai không cần lại đến .”

Tuy nói Kì Diệp bình thường là có một chút nghiêm khắc, nhưng là đến bây giờ cũng chưa bao giờ nặng lời, bốn phía nhất thời vang lên tiếng hít sâu, Lữ Tư Anh giờ sợ đến xanh mặt.

Anh lạnh lùng liếc nhìn cô một cái lúc sau xoay người, cũng không quay đầu hướng văn phòng đi đến.

Lữ Tư Anh ngây ra như phỗng ngồi một chỗ.

“Mau nha, nhanh đi hướng phó tổng giám đốc giải thích nói cậu về sau tuyệt đối sẽ thật sự công tác, nhanh đi nha!” Một gã đồng sự đột nhiên kéo cô từ trên ghế đứng lên , phụ giúp nàng nói, sau đó một bàn tay đổi quá một bàn tay, toàn bộ người có mặt trong phòng đều đem cô đẩy đi, trong nháy mắt, cô không ngờ bị một đám người đẩy đến phía văn phòng phó tổng giám đốc.

Lữ Tư Anh đứng ở trước cửa, cũng không nhúc nhích, cô vẫn còn nguyên sợ hãi.

Lập tức rời đi, ngày mai không cần lại đến. . . . . . Anh thật sự nghĩ như vậy?

Sống quá nhàn hạ, anh như thế nào có thể nói như vậy? Như thế nào có thể ở trải qua tối hôm qua rồi lại có thể ác ý như thế nói với cô? Thời điểm này tâm hoàn toàn lẫn lộn, ngẩn người, anh nói sẽ không để ý, nhưng là vì cái gì lại còn bí mật cùng cô kết giao?

Sống quá nhàn hạ. . . . . . Ô. . . . . . Sống quá nhàn hạ. . . . . .

“Tư Anh trước đừng có khóc, nhanh đi xin lỗi phó tổng giám đốc, tôi nghĩ anh ấy nhất định sẽ tha thứ cho cô.”

“Tôi cũng nghĩ như vậy, nhanh lên, cô nhanh đi vào.”

Cô bỗng nhiên lắc đầu, sau đó xoay người đưa lưng về nhau văn phòng của anh.

“Tư Anh?” Mọi người khó hiểu nhìn cô.

Nàng dùng khịt mũi, sau đó đưa tay lau nước mắt. miễn cưỡng cười.

“Lãng phí thời gian giải thích, không bằng dùng thời gian này để đem công tác làm tốt. Em nghĩ, nếu thật sự đi vào trong đó, phó tổng nhất định sẽ lại mắng em, cho nên vẫn là hoàn thành cho xong công tác” Cô nói.

Mọi người ngạc nhiên nhìn cô

“Đúng vậy, phó tổng nhất định sẽ lại mắng người.”Lâm Tuấn có chút đăm chiêu gật đầu nói.

“Ân, vậy mau quay về chỗ ngồi công tác đi, dù sao anh ấy vừa mới nói chính là ‘ nếu không muốn làm, hiện tại lập tức rời đi ’, như vậy chỉ cần cô hiện tại không ly khai, không phải đại biểu cô muốn này công việc này không phải sao?” Trương Thành Chí phân tích.

“Đúng vậy, đúng vậy, như vậy giải thích là được rồi, ngàn vạn lần không cần chính mình dọa mình được không?” Vương Di Quân vỗ nhẹ bả vai Lữ Tư Anh an ủi cô.

Cô gật đầu.”Em đến WC đi rửa mặt, mọi người mau quay về chỗ ngồi công tác đi, nếu không đợi phí tổng đi ra, kế tiếp sẽ bị kêu ‘ lập tức rời đi ’ người bị nói là em không chừng liền đổi thành mọi người.” Cô nói đùa.

“Mọi người khác biệt so với em nha”

Nói là nói như vậy, mọi người vẫn ngoan ngoãn quay lại vị trí ngồi xuống công tác.

Lữ Tư Anh đi ra ngoài, thẳng hướng WC, vừa đi vào trong, nước mắt cô cố nén lập tức giống như nước vỡ đê trào ra.

Cô không nghĩ sẽ khóc, tuyệt không muốn khóc, chính là nước mắt không tự chủ chảy xuống.

“Đại hỗn đản, nói cái gì mà thích tôi căn bản là gạt người, gạt người.” Cô kéo trục lăn giấy vệ sinh, một bên lau nước mắt một bên lầu bầu nói.”Nếu thực thích tôi, mới không có khả năng như vậy đối với tôi; nếu thật sự thích, sẽ không nửa đêm liền chạy đi mất; nếu thật sự thích tôi, lại càng không thể bày ra bộ dáng chuyện gì cũng không phát sinh; nếu thật sự. . . . . . Thích tôi. . . . . .”

Lòng chua xót, yết hầu ẩm ướt, hốc mắt nước mắt chảy ra không kiềm chế được, liều mạng chảy, làm cho trong tay cô một lần lại một lần, thay đổi một đoạn(giấy) lại một đoạn .

Cô cho tới bây giờ sẽ không thích anh, thậm chí là chán ghét anh, sở dĩ hội đáp ứng cùng anh kết giao, trừ bỏ bởi vì anh nói anh thích cô, chính yếu là bởi vì cô muốn có bạn trai, mà anh lại xuất hiện rất đúng lúc.

Cùng anh kết giao không phải bởi vì thích, mà là bởi vì tĩch mịch muốn tìm bạn mà thôi, chính là vì cái gì mà nước mắt của cô không thể khống chế rớt xuống không ngừng? !

“Đừng khóc, Lữ Tư Anh, ngươi đã không thích anh ta, làm chi còn muốn vì anh ta rơi nước mắt? Là vì nước mắt thừa nhiều quá có phải hay không? Ngay cả như vậy, kia cũng không hẳn là không lãng phí, đừng khóc.”

Thầm hô một hơi, cô hạ quyết định đem hốc mắt lau khô, tái xả một lần đem nước mũi cũng lau đi hết, lúc này mới đi ra WC. Đang rửa tay thuận tiện nhìn vào trong gương, cô nhất thời hô nhỏ ra tiếng.

“Ông trời!”

Mắt hồng, mũi cũng hồng, vừa thấy liền là đã khóc, nhưng là khóc cực kì thảm.

Làm sao bây giờ,cô như thế nào lại đầu heo như vậy, thế nhưng lại nghĩ nước mắt chỉ cần lau khô sẽ nhìn không ra là mình vừa khóc, hiện tại trở thành như vậy, chỉ sợ chỉ có người mù mới nhìn không ra cô vừa khóc?

Đầu heo, cô thật sự là đại đầu heo mà!

Hiện tại làm sao bây giờ? Không thể lộ mặt quay về văn phòng, vì.sao ư, vì cô nói cô đi rửa mặt nha.

Hỏng! Có người đến đây! Cô nghe thấy tiếng giày cao gót hướng về phía này , lập tức quay người lại chỗ nhà vệ sinh mà cô vừa khóc ở trong đó, mà tiếng bước chân từ xa cũng nhanh chóng tiến vào WC, hơn nữa còn dừng lại.

“Tư Anh?”

Không nghĩ người đến không phải đi vệ sinh, mà là đến tìm cô, Lữ Tư Anh sững sờ ngồi ở bồn cầu, quên luôn trả lời.

“Tư Anh?” Người tới lạigọi một tiếng, lúc này nghe thanh âm có thể nhận ra người đến là Vương Di Quân.

“Quân tỷ, em ở trong này.”Cô trước hít một hơi thật sâu, sau đó mới mở miệng đáp .

“Em thật sự là đang ở trong WC.” Vương Di Quân thanh âm có phần kinh ngạc, “em không phải nói đến đây rửa mặt thôi sao?”

“Em. . . . . .Đột nhiên thấy bụng không có thoải mái, cho nên liền thuận tiện đi WC .”Cô tìm bừa một lý do.”Quân tỷ, tìm em có việc gì không?”

“Chị lo lắng em trốn trong này khóc.”

Lữ Tư Anh cả người cứng đờ, chợt lớn tiếng giống như cười nhạo nói: “Như thế nào có thể? Em cũng đâu phải lần đầu tiên bị mắng, sớm bị mắng thành quen , làm gì chỉ vì vậy mà khóc, Quân tỷ, chị không thể có những suy nghĩ như vậy được.”

“Em không phải lúc ở văn phòng có khóc sao?”

Cô lại cứng đờ.”Vừa rồi chỉ là kinh hách quá độ, nghĩ đến khi trở thành một người thất nghiệp, cho nên mới bị dọa khóc, Quân tỷ, loại chuyện mất mắt như vậy đừng nhắc đến, được không?” Cô cầu xin.

“Phải không?” Trong thanh âm có chút không tin tưởng.

“Ai ai ai, Quân tỷ, chị nhất dịnh phải tìm em nói chuyện phiếm vào cái lúc này sao? Em chắc cũng sắp xong rồi, còn có, chị có cảm thấy ở trong này có. . . . . . Ân, mùi lạ không?’’ Vương Di Quân giống như không có ý định rời đi, giống như muốn điều tra cô kĩ càng, Lữ Tư Anh đành nghĩ ra biện pháp mùi lạ này.

Vương Di Quân đột nhiên nhíu mày.”Được rồi, em đã không khóc chị an tâm, chị về văn phòng trước, em. . . . . . Ân, không cần ngồi chồm hỗm lâu lắm, chị lo nếu phó tổng đi ra lại không thấy em, sẽ lại tưởng em thật sự bỏ đi.” Cô công đạo nói.

“Ân, em đã biết.” Cô đáp ứng rất nhanh, tiếp theo liền nghe thấy tiếng giày cao gót, từ từ cách xa phòng vệ sinh, cuối cùng là không nghe thấy nữa.

Hô! Rốt cục.

Bên trong Lữ Tư Anh dựa vào cánh cửa giống như là vừa thoát một kiếp, thẳng đến giờ khắc này cô mới cảm thấy chuyện tình cảm giữ bí mật trong văn phòng như vậy cũng thật tốt .

Về điểm này, có lẽ cô nên cám ơn ác ma phó tổng giám đốc một tiếng mới đúng, chính là suy nghĩ một chút, ai biết anh ta làm như vậy tốt cho anh ta hay tốt cho cô, có lẽ anh ta phòng ngừa chu đáo trong trường hợp bọn họ chia tay?

Quên đi, không nghĩ , anh muốn chia liền chia, dù sao cô cũng không phải thực thích anh, về phần tối hôm qua đã phát sinh chuyện, coi như làm kinh nghiệm giáo huấn đi, huống chi ba mươi tuổi vẫn là xử nữ, nói ra xác định sẽ bị người ta cười, anh ta thay cô giải quyết vấn đề này cũng tốt.

Nghĩ muốn ra, mở cửa đi ra ngoài, cô ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, phát hiện trên mặt đỏ bừng phần lớn đã giảm bớt, nếu rửa lại mặt, hẳn là sẽ không có người nhìn ra cô vừa mới khóc đi?

Cô hướng kính làm mặt quỷ, thân thủ mở vòi nước, cúi đầu rửa mặt.

***

Cho dù không mang đồng hồ, nhìn thấy đồng sự theo từng nhóm hướng WC báo danh, phản hồi khi lại một cái so với một cái xinh đẹp —— sau khi trang điểm, Lữ Tư Anh cũng biết thời gian tan tầm cũng sắp tới rồi, cô bắt đầu thu xếp những văn kiện trên bàn.

“Đô đô. . . . . .”

tiếng điện thoại của văn phòng trên bàn cô reo lên, lập tức đưa tới một loạt những ánh mắt ai oán, bởi vì ai cũng không muốn trước giờ tan tầm vài phút, bị công tác bất ngờ bám trụ.

Cô cau mày, không cam lòng nhấc điện thoại lên.

“Xin chào.”

“Là anh.”

Lữ Tư Anh nhanh chóng nhìn lại màn hình điện thoại của cô, cô vừa mới cũng không có nhìn lầm, là ngoại tuyến, nhưng là anh không phải còn đang ở trong văn phòng sao?

“Chờ anh nửa giờ, cùng nhau ăn cơm.”

Hừ, anh ta thực nghĩ đến trải qua buổi sáng hôm nay đối xử với cô như vậy, cô còn rộng lượng( rộng rãi + độ lượng) bồi anh đi ăn cơm sao? Cô cũng không phải thánh nhân!

“Thật có lỗi, tôi đã có hẹn.” Cô lạnh nhạt cự tuyệt.

“Vậy hôm nào đi.”

Không chút do dự, không lãng phí thời gian, thậm chí ngay cả hỏi một tiếng cô có hẹn với ai đều không có, liền cúp điện thoại —— này đại hỗn đản!

Lữ Tư Anh tức giận đến mức nắm chặt tai nghe, liều mạng mới ngăn chặn được cảm giác muốn ném điện thoại, chậm rãi đem điện thoại để xuống. Này đáng giận, hỗn đản Kì Diệp!

“Ai nha?” Một bên đồng sự tò mò hỏi.

“Một cái hỗn đản.” Cô nghiến răng nghiến lợi trả lời.

“Một tên hỗn đản muốn theo đuổi cậu?” Đồng sự chọn mi hỏi.

Lữ Tư Anh hé miệng, vì vấn đề được đặt ra mà nổi giận vài phần, nhưng sự thật chứng minh, đồng sự này căn bản là nói rất đúng, Kì Diệp chính là hỗn đản, đại hỗn đản!

“Lí Tiều, buổi tối có bận gì không?” Cô đột nhiên mở miệng hỏi.

“Làm chi? Chẳng lẽ định mời cơm tớ sao?” Đồng sự Lí Tiều chọn mi hỏi.

“Đúng.”

“Da da da, tớ nghĩ đến cậu từ trước đến nay đều có xu hướng hảo thỏ không ăn cỏ cùng biên, khi nào thì thay đổi vậy?” (Ý nói chị sẽ không để các nam đồng nghiệp trong công ty theo đuổi. Thế còn anh không tính là đồng sự sao chị? ^^)

Lữ Tư Anh sửng sốt một chút. Hảo thỏ không ăn cỏ gần biên? Đúng vậy, cô trước kia cự tuyệt các nam đồng sự cũng đều là những lời này, sớm biết vậy cô nên thực hiện quán triệt mới đúng, như vậy ít nhất sẽ không cùng đại hỗn đản Kì Diệp có quan hệ, thật sự là hối hận không kịp.

Bất quá hiện tại chỉ cần có người nguyện ý bồi cô uống rượu giải sầu, những truyện khác cô không quản.

“Một câu, muốn hay không?” Cô hỏi.

“Đương nhiên là muốn.” Lí Tiều nhanh chóng đáp, đồng thời trong lúc đó, chuông tan tầm rốt cục vang lên.

“Vậy đi thôi.” Lữ Tư Anh cầm lấy túi xách, đẩy ra ghế dựa đứng dậy.

“Chờ một chút.” Lí Tiều gật đầu, nhanh chóng đứng dậy thu thập mặt bàn, lại đem hồ sơ dữ liệu mượn lúc trước cất về vị trí cũ, tiếp đó mới vội vàng quay về chỗ lấy áo khoác, cầm lấy chìa khóa xe mỉm cười nhìn cô.

“Tốt lắm.”

Hai người sóng vai đi hướng cửa chính.

“Lí Tiều đi rồi à?”

Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm Kì Diệp, Lữ Tư Anh ngăn chặn không được cả người cứng đờ, Lí Tiếu bên cạnh lập tức xoay người lại.

“Tôi ở chỗ này.” Anh ứng tiếng nói.

Theo tiếng nhìn về phía giọng nói, Kì Diệp thấy một bóng dáng mà mình sẽ không bao giờ nhận nhầm quay mặt về phía anh, ánh mắt chợt lóe lên, sau đó mới đưa tầm mắt chú ý đến người mà mình đang tìm.

“Cậu có vội tan tầm không?” Anh hỏi Lí Tiều.

“Phó tổng có việc gì sao?” Lí Tiều không đáp hỏi lại.

“Báo cáo và phần Note này tôi xem không hiểu.” Hắn giơ ra tập hồ sơ.

“Chờ tớ một chút.” Lí Tiều đột nhiên vỗ nhẹ bả vai Lữ Tư Anh, hơi hơi nghiêng người nói nhỏ với cô, sau đó mới hướng Kì diệp đi tới, không để ý đến thời điểm khi bản thân thân thiết hướng Lữ Tư Anh, Kì Diệp hai mắt nhanh chóng mị lên.

“Phó tổng giám đốc, cho tôi mượn xem một chút.” Đi đến trước mặt anh, Lí Tiều hướng hồ sơ cầm lên. Anh không xác định được là đã đưa ai làm Note, bởi vì ở báo cáo của anh, làm Note vĩnh viễn chưa từng ít hơn mười người.

Kì Diệp đem bộ hồ sơ giao cho nhân viên, thừa dịp anh đang đọc, thuận miệng hỏi: “Hai người đang có ý định đi chơi sao?” Anh thấy bóng dáng thủy chung đưa lưng về phía mình đột nhiên chấn động.

“Đúng.” Lí Tiếu ngẩng đầu lên, trên miệng có ý cười, xong lại tiếp tục nghiên cứu bản báo cáo của mình, kỳ quái , lúc ấy anh như thế nào lại viết hai đoạn ghi chú này nhỉ? Trông không hề thích hợp.

Kì Diệp trên mặt nổi đầy gân xanh ngay khi từ “Đúng” được thốt ra, ẩn ẩn hiện lên, cô dĩ nhiên là vì anh nên mới tạo cho mình một cuộc hẹn!

“Nói như vậy, nếu tôi lưu cậu lại tăng ca là không có khả năng?” Anh chậm rãi mở miệng nói, thanh âm vẫn là bình thường như trước.

“Phó tổng muốn tôi ở lại tăng ca?” Lí Tiều ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

“Cậu có biết là công tác của tôi thủy chung làm mãi mà không hết, cho nên tôi vẫn đang tìm một trợ thủ.” Kì Diệp giống như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

“Hoàng Diệu Văn không phải sao?”

“Anh ta mới vào công ty không lâu, vẫn cần một chút thời gian tôi luyện.”

“Phó tổng cảm thấy được tôi có thể đảm nhiệm.”

“Cậu có muốn thử một lần không?” Anh không đáp hỏi lại.

Lí Tiều hơi chút trầm mặc một chút, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu nói: “Phó tổng giám đóc, phiền toái anh chờ một chút.” Nói xong, anh nhanh chóng đi hướng Lữ Tư Anh vẫn chờ ở cửa.

“Tư Anh. . . . . .”Anh cố gắng nghĩ làm thế nào mở miệng hủy bỏ cuộc hẹn, nhưng Lữ Tư Anh rất nhanh thay anh giải quyết vấn đề.

“Tăng ca thôi, tiền đò là trọng yếu, về phần cuộc hẹn sau này rảnh đều có thể.” Cô nói.

“Vậy cậu. . . . . .”

“Tớ còn có những bằng hữu khác.” Cô cắt ngang câu nói.”Tớ đây đi trước một bước, chào.” Cô phất tay rời đi, cũng không quay đầu lại.

Nhìn theo cô sau khi rời đi, Lí Tiều đi tới trước mặt Kì Diệp, hít sâu một hơi thật sâu, thận trọng hướng anh gật đầu nói: “Tôi nguyện ý thử một lần, phó tổng giám đốc.”

Kì diệp nhìn anh gật đầu.”Đem áo khoác cởi ra, đến văn phòng tôi.”

“Được”

Kì Diệp xoay người quay về văn phòng, trong nháy mắt, ngoài cửa Lí Tiếu lập tức bị các đồng sự ép cho không thở nổi.

“Cừ thật!”

“Thăng quan cũng đừng quên phải mời khách.”

“Chúc mừng nâng cao một bước, về sau còn thỉnh chiếu cố nhiều hơn.”

Đem đặt ở hắn trên vai, thiếu chút nữa dọa chết anh , Lí Tiều dở khóc dở cười nhìn các đồng sự đứng xung quanh mình.”Các cậu có cần khoa trương như vậy không? Phó tổng giám đốc cái gì cũng chưa nói.”

“Anh ấy nói muốn tìm trợ thủ, sau đó tìm cậu, cậu tên hỗn đản này, như thế nào vận may lại tốt như vậy, chúng ta hình như là vào công ty cùng một lúc, Phó tổng vì sao lại không chọn tớ?” Tiểu Quách ai oán nói.

“Bởi vì cậu rất béo .” Mỗ đồng sự chế nhạo nói, nhất thời dẫn dẫn đến một trận vui đùa ầm ĩ.

Hôm nay thật sự là một ngày tốt đẹp.

***

Hôm nay thật sự là một ngày siêu cấp “Đổ nát”!

Vừa lên nói chuyện phiếm trên mạng, Lữ Tư Anh mở đầu một câu như vậy, lập tức được nhóm bằng hữu trên mạng quan tâm, mà cô cũng không chút do dự toàn bộ những chuyện hôm nay kể hết ra.

Nửa giờ sau, tâm tình của cô cuối cùng là bình tĩnh một ít, nhưng cũng tương đối tĩnh mịch hơn một ít.

Con người nhất định phải kết hôn sao? Đáp án này vào khoảng một tháng trước mà nói chính là không nhất định, nhưng là bạn bè một đám lần lượt kết hôn, mặt khác nữ nam nhân không cần cô nữa, nên cô mới sinh ra chần chờ.

Nói thật, so với nữ nhân kết hôn một chút cũng không có ưu đãi—— ít nhất là so sánh với những nữ nhân tự do.

Liệt kê hai điểm thông thường để chúng minh.

Thứ nhất, nữ nhân sau kho kết hôn có một đống việc nhà phải giải quyết, mà nam nhân chung quy nghĩ điều đó là đương nhiên.

Đệ nhị, nữ nhân sau khi kết hôn ở nhà chồng, nhất định phải thích ứng hoàn cảnh mới, con người mới, này đối nam nhân mà nói lại càng không phải vấn đề.

Như vậy là một khế ước vừa đáng sợ vừa không công bằng,ai còn muốn nữa chứ?

Đáp án là có, không những vậy mà lại còn nhiều, liền ngay cả người mà cô vẫn khâm phục nữ nam nhân Duẫn ThắngNamcũng nhảy vào đi.

Vì cái gì? Vì cái gì nhất định phải kết hôn? Lúc trước không phải luôn luôn thề son sắt nói tự cấp tự túc là đủ rồi, mình mới không cần nam nhân sao? Như thế nào mới chỉ chớp mắt, ngay cả lễ đường kết hôn cũng đã bước vào rồi.

Cô không hiểu, thật sự không hiểu, chẳng lẽ những lời nói trước kia của ThắngNamđều là gạt người?

Bạn tốt một đám đều có lão công, chỉ còn lại một mình cô, cô cho tới bây giờ vẫn không nghĩ là sẽ kết hôn, nhưng lại chán ghét cảm giác cô đơn cùng tĩnh mịch, cho nên anh ta mới có thể thân cận, mới có thể thử cùng Kì Diệp kết giao, nhưng kết quả lại chỉ có rước lấy thương tâm.

Có lẽ, so với việc kết giao bạn trai để giảm đi tĩnh mịch, cô vẫn nên học cách để thích ứng nó thì tốt hơn.
Bình Luận (0)
Comment