Thích Nói Nhiều, Lữ Tư Anh

Chương 8

Khách quý của Vũ Lâu ẩn mình trong phòng, ba nữ nhân vừa thấy camera ghi được hình ảnh nữ diễn viên chính của tối nay, lập tức mở to hai mắt cẩn thận nhìn nam nhân bên cạnh cô, Uông Bồng Khiết là người đầu tiên mở miệng.

“Nguyên lai Kì Diệp chỉ như vậy thôi nha, tớ còn nghĩ anh ta phải thật suất, hoặc ít nhất cũng phải có điểm đặc biệt.” Cô có chút thất vọng nói.

“Tuy rằng tớ chưa bao giờ nhìn thấy Kì Diệp, hoặc là xem qua ảnh chụp của anh ta, nhưng là nghe lão công tớ hình dung, anh ta hẳn là phải rất cao chút, nhã nhặn hơn chút mới đúng. Hay là do Camera này hiệu ứng hình ảnh quá kém?” Duẫn Thắng Nam nhíu mày hỏi.

“Chúng ta đi ra ngoài đi.” Uông Bồng Khiết có chút động tâm hỏi.

“Anh ta căn bản không phải Kì Diệp.” Thời Mễ Mễ đột nhiên mở miệng nói.

“Di?” Uông Bồng Khiết cùng Duẫn Thắng Nam đồng thời đem ánh mắt chuyển về phía cô.

“Anh ta không phải Kì Diệp, kia anh ta là ai vậy?” Uông Bồng Khiết hỏi.

“Cậu hỏi tớ, tớ hỏi ai?” Thời Mễ Mễ mắt trợn tròn.

“Có thể hay không người kia chính là kì diệp, chúng ta mới là người nhầm lẫn?” Uông Bồng Khiết phỏng đoán.

“Không có khả năng.” Duẫn Thắng Nam lập tức phủ nhận phỏng đoán này.

“Vì cái gì không có khả năng?”

“Bởi vì lão công tớ từng gọi điện cho Kì Diệp, xác định hiện tại đang kết giao cùng Tư Anh chính là anh ta.” Duẫn Thắng Nam nhíu mày đáp, “Nếu thật như vậy, có lẽ là vì chúng ta ngay từ đầu đã đem Kì Diệp tô vẽ cho thật đẹp.” (Đừng thắc mắc với ta, ta cũng không hiểu chị ý đang định nói gì)

“Các cậu không có tô điểm đẹp cho anh ta, anh ta đích xác bộ dạng cao lại suất.” Thời Mễ Mễ bỗng nhiên mở miệng.

“Di?” Hai người lại một lần nữa đưa mắt nhìn cô.

“Mễ Mễ, cậu tại sao biết chúng ta không tô đẹp cho anh ta, cậu từng gặp anh ta rồi?” Uông Bồng Khiết hỏi.

“Đúng vậy.”

“Di? Khi nào? Tại sao chưa bao giờ nghe cậu nói qua vậy?”

“Ngày trước khi còn độc thân, gặp qua một đống danh nhân bộ dáng cực suất căn bản là đếm không được, chẳng lẽ cậu muốn tớ mỗi lần gặp ai đó, liền đem toàn bộ liệt kê cho cậu nghe sao?” Thời Mễ Mễ tức giận nói.

“Cho nên ngay từ đầu cậu đã biết người kết giao cùng Tư Anh là ai?” Uông Bồng Khiết nói.

“Không đúng.” Duẫn Thắng Nam đột nhiên lắc đầu nói, cô nhìn Thời Mễ Mễ.”Tớ nhớ rõ lần trước gọi điện cho tớ, nghe xem tớ có thể từ lão công mà biết thêm tin tức gì về Kì Diệp không, cậu còn nói đại soái ca danh nhân này sao cậu chưa nghe qua bao giờ, cậu không có khả năng ngay từ lúc đầu đã nhận biết anh ta mới đúng.”

“Mễ Mễ?” Uông Bồng Khiết vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm Thời Mễ Mễ.

“Tớ từng ở trong lúc vô tình thấy hai người bọn họ hẹn hò.” Thời Mễ Mễ trầm mặc một chút lúc sau đáp.

“Nhưng là cậu vừa rồi mới nói cậu nhận biết anh ta khi cậu còn độc thân.” Duẫn Thắng Nam có chút đăm chiêu nhìn cô, không quên nhớ lại những gì cô vừa mới nói qua trong lời nói.

Thời Mễ Mễ nháy mắt mím môi, sắc mặt giận dữ nhanh chóng xuất hiện.

Duẫn Thắng Nam cùng Uông Bồng Khiết nhìn nhau, tổng cảm thấy được việc có chút kỳ hoặc.

“Mễ Mễ, cậu không phải là quên mất không cho chúng tớ biết chuyện gì đấy chứ ?” Uông Bồng Khiết hỏi.

Thời Mễ Mễ như cũ mím chặt môi.

“Mễ Mễ?” Một lát sau, Duẫn Thắng Nam nhịn không được thúc giục.

“Chết tiệt! Hắn ta là tên duy nhất không bị sức quyến rũ của vạn nhân mê của tớ ảnh hưởng” Thời Mễ Mễ bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi nói.

“Cái gì?” Uông Bồng Khiết cùng Duẫn Thắng Nam đồng thời chưng ra vẻ mặt mờ mịt.

“Vạn nhân mê tớ là người ngay từ bé đã làm cho người ta theo đuổi, cho dù không theo đuổi tớ, nhưng một khi tớ đã chủ động theo đuổi, người nào cũng là ngoan ngoãn chịu trói, nhưng cái tên đáng giận kia thì lại không hề bị ảnh hưởng, thậm chí còn chê tớ thối, bảo tớ cách hắn xa một chút, tên chết tiệt đại hỗn đản!” Thời Mễ Mễ nắm chặt nắm tay, giận không thể át rít gào.

“A!”Uông Bồng Khiết cùng Duẫn Thắng Nam nghe xong rít gào của cô, đột nhiên trăm miệng một lời kêu lên sợ hãi, các cô lại một lần nữa nhìn qua nhau thật nhanh, sau đó tái quay đầu nhìn về phía Thời Mễ Mễ.

“Cậu là nói cái kia. . . . . . Hỗn đản?” Uông Bồng Khiết nghẹn họng nhìn trân trối nói.

“Cái kia từ hơn một năm trước, anh ta ngồi ở khoang hạng nhất chuyến bay từ New York về Đài Bắc, là soái ca duy nhất cự tuyệt cậu?” Duẫn Thắng Nam nhìn cô trân trối.

“Chính là anh ta!” Cái kia hỗn đản cô cả đời không quên được!

“Ông trời! Thế giới này sao có thể nhỏ như vậy? Không nghĩ tới Kì Diệp chính là người. . . . . . Ông trời!” Duẫn Thắng Nam đột nhiên kêu lên sợ hãi, sau đó hoảng sợ trừng mắt.”Mễ Mễ, nói cho tớ biết cậu không có…” Cô nói.

“Không có gì?” Uông Bồng Khiết khó hiểu đặt câu hỏi.

“Không có ‘thù này không báo không phải mỹ nhân’.” Duẫn Thắng Nam nói, hai mắt vẫn là không chuyển nhìn Mễ Mễ. Kia sau vụ đó, cô cơ hồ mỗi ngày đều nhắc lại lời thề son sắt đó.

“Cậu còn nhớ rõ nha.” Thời Mễ Mễ nhất thời mỉm cười, tươi cười trên mặt làm người ta lập tức nghĩ đến bốn chữ ” mỹ nhân rắn rết “.

“Mễ Mễ, cậu không phải đã làm gì rồi chứ?”

Thời Mễ Mễ nhướn mày, lộ ra một nụ cười quyến rũ phong tình vạn chủng.

“Bằng không, ” cô thong thả mỉm cười nói, “Các cậu hôm nay sao có trò vui để xem?”

Không để ý tới các cô đang thở dốc vì kinh ngạc, cô quay mặt hứng về phía màn hình giám thị, Ngay sau đó lấy giọng điệu xem kịch vui nhẹ nhàng mở miệng: “Nam diễn viên đến đây.”

***

Vũ lâu, vũ khúc điếc tai, đèn nê ông nhấp nháy không ngừng, tăng thêm không khí.

Kì Diệp hoàn toàn không để cảnh vật chung quanh quấy rầy, lấy một mét tám ba chiều cao hơn người, nhanh chóng nhìn về phía chung quanh, sau đó thuận lợi nhìn thấy sô pha ở bên cạnh quầy bar bóng dáng Lí Tiếu, nhưng là Lữ Tư Anh đâu? Hai người bọn họ hẳn là phải ở cùng nhau chứ?

Không có lãng phí một giây thời gian nào, anh nhanh chóng nhắm hướng đó bước tới.

“Lí Tiếu.” Anh gọi.

Nghe thấy tên mình, Lí Tiếu hoài nghi ngẩng đầu lên, tiếp theo nhanh chóng từ sô pha nhảy dựng lên.

“Phó tổng giám đốc!” Anh cả kinh kêu lên, trong mắt không có lấy một tia tin tưởng, không tin anh thế nhưng lại thật sự đến đây.

“Cô ấy đâu? ” Không nghĩ lãng phí thời gian, Kì Diệp lập tức đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Lí tiều trầm mặc một chút, thân thủ chỉ hướng sàn nhảy.

Kì Diệp nhanh chóng xoay ngời theo hướng được chỉ, trong chốc lát sau, mới từ đám người kia tìm được bóng dáng mảnh khảnh cần tìm, anh không chút do dự hướng phía cô đi đến.

“Phó tổng giám đốc.”

Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu to đầy lưỡng lự, anh quay đầu lại.

“Xin hỏi phó tổng cùng Tư Anh. . . . . .” Lí Tiếu không biết nên hỏi như thế nào, nhưng là mơ hồ tổng cảm thấy được có điểm không thích hợp, cho dù là quan tâm đến cấp dưới,phó tổng giám đốc cũng không cần thật sự đuổi đến nơi này đi?

“Cậu thích cô ấy?” Kì Diệp bỗng nhiên dừng lại cước bộ, xoay người theo dõi anh hỏi.

Lí Tiếu sửng sốt một chút, không biết nên trả lời như thế nào. Nếu là trước đêm nay, anh sẽ không chút do dự lắc đầu, nhưng là hiện tại. . . . . .

“Nếu cô ấy có cảm giác đối với tôi không tệ lắm, tôi nghĩ sẽ theo đuổi cô ấy.” Anh đáp.

“Cô ấy đã có bạn trai.” Kì Diệp đột nhiên khoanh tay trước ngực, thong thả mở miệng.

“Di?” Anh đột nhiên sửng sốt, “Chính là tôi cho tới bây giờ cũng không có nghe nói cô ấy có bạn trai.”

“Cô ấy có.”

“Chính là. . . . . .”

“Cô ấy có.” Kì Diệp cắt ngang lời nói của anh.

“Nhưng là. . . . . .”

“Tôi khuyên cậu nên đem chú ý đặt lên người khác, không cần vì cô ấy mà lãng phí thời gian.” Kì Diệp nhìn không chuyển mắt anh, một chút sau lại nói: “Cậu hẳn là không phải loại người thích phá hư tình cảm của người khác đi?” Nói xong, anh liền chậm rãi nheo lại hai mắt đầy vẻ sắc bén, làm người ta cảm thấy sợ hãi.

Lí Tiếu nhìn anh, sau đó đột nhiên hậu tri hậu giác kinh hô một tiếng.

“Ông trời!”Anh thì thào, đôi mắt sáng tựa chuông đồng, khó có thể tin nhìn chằm chằm cấp trên của mình.

Điều này sao có thể? Phó tổng cùng Lữ Tư Anh. . . . . .

“Tôi không hy vọng có thể ở công ty nghe đến mấy lời đồn đại của tôi cùng cô ấy, mặc cho đó là sự thật hay chỉ là bát quái.” Nhìn ra được ánh mắt khiếp sợ của đối phương, cũng biết anh ta sẽ không để ai trong công ty biết được bí mật này, Kì Diệp mới có thể thong thả chờ đợi đối phương trả lời.

Lí Tiếu giống như bị ma nhập, bất tri bất gật đầu, cả người ở vào thế bị động khiếp sợ không thôi.

Kì Diệp nhìn anh một cái, tỏ vẻ biết ơn sâu sắc, xoay người đi hướng sân nhảy, anh nhanh chóng một bước lại một bước, rốt cục cuối cùng có thân thủ có thể chạm được vào Lữ Tư Anh.

“Em, lại đây.” Không hề báo động trước, anh dùng tay quặc trụ tay cô, kéo cô về phía mình

Căn bản chưa nghĩ đến anh sẽ xuất hiện, Lữ Tư Anh theo thói quen sợ bị anh nạt nộ, vẻ mặt kinh hách nhìn anh, cứng họng hoàn toàn nói không lên lời, ngược lại người bạn nhảy của cô, bạn nhảy của mình đột nhiên bị đoạt mất, vẻ mặt lập tức biến đổi thành cái loại hưng binh vấn tội. (Đại khái là muốn hỏi tội)

“Này, anh muốn làm sao?”

Bàn tay nam nhân, vốn định đem Lữ Tư Anh đoạt lại, nhưng ngay khi gặp ánh mắt lãnh khốc dọa người của Kì Diệp liền lập tức đem tay rụt trở lại. Nam nhân này không dễ chọc, nếu là người thông minh tốt nhất nên bảo vệ mình.

“Đi!” Mặc kệ người ngoài, Kì Diệp lôi kéo Lữ Tư Anh đi về phía lối ra.

“Tôi không cần!” Lữ Tư Anh đột nhiên lấy lại tinh thần kêu lên, cô dùng hết sức thoát khỏi sự kiềm chế của anh, xoay người tìm nam nhân vừa nhảy với mình. “Này, anh không phải nói muốn mời tôi ăn‘ kẹo ’ (bản gốc ghi là Đường quả) sao? Chúng ta đến WC đi.” Nghe nói cái loại này có thể làn người ta bay bổng, làm quên hết mọi phiền não, cô hiện tại rất cần.

Tay cô chỉ vừa mới chạm đến lông tơ của mu bàn tay nam nhân kia, liền lập tức bị một cỗ sức mạnh đẩy ta, nháy mắt lực kiềm chế cô so với lúc trước còn mạnh hơn.

“Theo anh đi.” Thanh âm đầy lạnh lùng, tàn ngập cuồng nộ cùng khí phách.

“Không!” Cô giãy dụa muốn thoát ly kiềm chế của anh, nhưng anh lại mạnh hơn .”Buông! Mau buông!”

Kì Diệp không nói lời nào, thẳng lôi kéo cô về phía lối ra.

“Cứu mạng, cứu. . . . . .” Giãy dụa không ra, Lữ Tư Anh chỉ có thể mở miệng kêu cứu mạng, khi đang định hét lên tiếng kêu cứu thứ hai, thì đột nhiên nhìn thấy nam diễn viên mà Mễ Mễ đã thay cô an bài, cô không chút lo lắng lập tức mở miệng kêu cứu.

“Lục Dục cứu tôi! Cứu tôi!”

Đột nhiên nghe thấy tên Lực Dục, Kì Diệp nguyên bản đang đi đột nhiên ngừng lại, anh quay đầu lại xem cô, lập tức từ ánh mắt cô nhìn thấy đối tượng cần tìm.

Không kịp né tránh, ánh mắt của Kì Diệp cùng Lục Dực vừa vặn gặp mặt.

Kinh ngạc khó hiểu chính là, cước bộ của Kì Diệp đột nhiên chuyển hướng, kéo Lữ Tư Anh hướng Lục Dục đi đến.

“Lục Dục cứu tôi!” Hoàn toàn không cảm nhận được không khí kì lạ quanh mình, Tư Anh hướng về phía Lục Dục đang xấu hổ cùng không được tự nhiên cầu cứu.

Kì Diệp nhìn hai ngời một cái, đem ánh mắt để ở trên mặt của Lục Dục, trầm giọng hỏi: “Hai người nhận thức?”

“Đúng vậy, hơn nữa anh ta nhiệt tình theo đuổi ta, mà ta vừa quyết định nhận lời.” Không đợi Lục Dục mở miệng, Lữ Tư Anh lập tức đáp.

Lục Dục thiếu chút nữa thì bị nước miếng của mình làm săc chết, rên rỉ ra tiếng, lại bị bốn phía âm thanh đinh tai nhức óc che dấu

“Giải thích.” Kì Diệp nhìn chằm chằm Lục Dục ra lệnh.

“Giải thích cái gì? Anh có thể có hai cái bạn gái, vì cái gì tôi sẽ không có thể có hai bạn trai. Nếu anh không thể nhận, chúng ta hiện tại liền chia tay!” Lữ Tư Anh tức giận kêu lên.

“Lục Dục?” Kì Diệp thủy chung chăm chú nhìn vmặào hắn, chờ anh giải thích.

“Biểu ca, em là được nhờ đến sắm vain am nhân theo đuổi cô ấy mà thôi, em là vô tội, anh phải minh tra.” Lục Dục nhanh chóng nói, lúc này rốt cục đoạt lấy thời cơ, không để Lữ Tư Anh mở miệng đem hắn hại chết.

Thật sự là không hay ho, không nghĩ Mễ Mễ nhờ hắn chỉnh người lại là biểu ca mà anh tối kính trọng cùng sợ hãi, sớm biết vậy anh sẽ hỏi kĩ tên đối phương một chút, thật sự là tính sai.

“Biểu ca?” Lữ Tư Anh rốt cuộc phát giác quan hệ của hai họ, cô trừng mắt ngạc nhiên.

“Ai nhờ?” Kì Diệp tính toán một lần hỏi rõ ràng, bởi vì anh thề tạo hình hiện tại của Tư Ang, khẳng định cùng người này có quan hệ.

“Mễ Mễ.”

“Tên đầy đủ?” Anh biết đó là một trong những tỷ muội tốt của Tư Anh, nhưng vãn không biết tên đầy đủ của cô là gì.

“Thời Mễ Mễ.” Lục Dục trả lời.

Thời Mễ Mễ? Nguyên lai của cô thật sự kêu là Mễ Mễ, nhưng là tên này hảo quen tai, anh không phải là đã nghe qua ở đâu rồi chứ? Kì Diệp nhíu lại mày hồi tưởng, Lục Dục lại nghĩ anh đang hoài nghi lwoif nói của mình, vội vàng mở miệng chứng minh chính mình trong sạch.

“Em thề em nói đây đều là sự thật, nếu anh không tin em, em hiện tại có thể đem anh đi gặp cô ấy đối chất, bởi vì cô ấy hiện tại đang ở trong phòng Vip.” Anh nói.

“Cô ta ở trong này?”

“Mễ Mễ ở trong này?”

Kì Diệp cùng Lữ Tư Anh hai người trăm miệng một lời hỏi.

“Đối, tôi mang hai người đi.” Lục Dục lập tức gật đầu, sau đó dẫn hai người hướng cửa phòng Vip đi tới.

***

Ngồi trước màn hình giám thị càng xem ba người càng cảm thấy không thích hợp, như thế nào tình thuống cùng các cô dự đoán lại hoàn toàn bất đồng, Kì Diệp không phải là nên cực kỳ tức giận sao? Còn có, Lục Dục không phải là phải trở nên tiêu sái sao? Như thế nào Dì Diệp vừa đứng đến trước mặt anh ta, thế nhưng lại giống với đại sư đứng trước mặt chúng sinh?

Không thích hợp, phi thường đích không thích hợp.

Nhìn thấy máy ghi hình chiếu đến ba người rời khỏi, một lúc sau, rốt cục không thấy.

“Bọn họ muốn đi đâu ?” Duẫn Thắng Nam nhịn không được hỏi.

“Nên sẽ không là quyết định ra ngoài đánh nhau phân định thắng thua đi?” Uông Bồng Khiết suy nghĩ kỳ quái nói.

“Không có khả năng, lối ra là hướng này.” Thời Mễ Mễ chỉ vào màn hình máy quay thứu nhát nói, đột nhiên trong lúc đó, cô kêu lên sợ hãi từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, “Xong rồi!”

“Làm sao vậy?” Duẫn Thắng NAm nhìn về cái bụng to của cô, lo lắng hỏi.

“Tớ biết bọn họ muốn đi đâu.” Nàng thì thào nói.

“Đi chỗ nào?”

“Nơi này.”

Như là ứng nghiệm theo câu nói của cô, nguyên bản cửa phòng đang đóng bị người ta đẩy ra, Lục Dục dẫn đầu đi vào phía sau cửa, tiếp đó là một người đang lôi jeos ai đó, Kì Diệp, cuối cùng mới là một người khoác trên người một áo khoác tây trang của nam nhân, vẻ mặt tức giận, có chút không cam lòng, lại dấu diếm không được thần sắc thương tâm

—— Lữ Tư Anh.

Ngay lập tức ở bên trong là im lặng không có lấy một tiếng động, ngươi xem ta, ta xem ngươi mắt to trừng mắt nhỏ.

Bất quá Thời Mễ Mễ lập tức trừng mắt bất động nhìn Kì Diệp, Kì Diệp liếc mắt nhìn hai người còn lại , sau đó chuyển đến gương mặt có chút quen thuộc, hơn nữa rõ ràng đang có địch ý nhihnf chằm chằm anh, Thời Mễ Mễ.

Anh rốt cuộc gặp qua cô ở đâu? Mà trong ánh mắt cô lại chứa đầy những địch ý anh hoàn toàn không hiểu?

“Biểu ca, cô ấy chính là Mễ Mễ.” Lục Dục mở miệng chỉ hướng Thời Mễ Mễ nói, lập tức đưa tới ba người hội Mễ Mễ ngạc nhiên.

“Biểu ca? !”

“Thật có lỗi Mễ Mễ, em hẳn nên cho anh biết trước tên người em muốn chỉnh, nếu biết anh ta tên là Kì Diệp, anh sẽ không đáp ứng giúp em, hiện tại cũng sẽ không lâm trận phản chiến .” Lục Dục theo hướng Mễ Mễ mỉm cười giải thích, rốt cục khôi phục tính cách hoa hoa công tử đầy tiêu sáicủa mình.

“Anh ta là biểu ca? Tôi như thế nào không biết anh có một biểu ca?” Thời Mễ Mễ nghiến răng nghiến lợi nói thanh âm càng ngày càng cao.

“Bởi vì xã giao bất đồng. . . . . .”

“Nguyên lai là cô.” Kì Diệp bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ nói, làm cho Lục Dục không tự chủ được, nhìn về phía anh.

“Cái gì nguyên lai là cô?” Anh hỏi.

“Cô chính là nữ tiếp viên hàng không bị tôi cự tuyệt đúng hay không?” Kì Diệp không để ý đến anh, tiếp tục nhìn chằm chằm Thời Mễ Mễ nói.

Nghiến răng nghiến lợi lại vẫn không làm gương mặt xinh đẹp cô bị biến dạng nhiều lắm, Thời Mễ Mễ đúng là nữ nhân như vậy trong trí nhớ anh, cho nên mới làm anh trong giây lát nhớ ra cô.

Anh ta thế nhưng còn dám nhắc tới! Thời Mễ Mễ nhất thời mang đầy mootj bụng hỏa trả lời: “Đối, đúng vậy, chính là tôi, anh muốn như thế nào?”

Kì Diệp lắc lắc đầu, anh chính là muốn biết nguyên nhân cô muốn gây khó dễ anh mà thôi, về phần hiện tại, anh nhìn về phía Lục Dục.

“Cậu không phải nên trở về nhà một chuyến?” Anh hỏi.

Lục Dục đột nhiên thu hồi cái gọi là tieu sái cùng bát cần đời biểu tình, lạnh lùng giận tái mặt, không nói một chữ nào.

“Lục Dục?” Kì Diệp kiên trì đợi đáp án.

Lục Dục lại trầm mặc trong chốc lát, mới lạnh lùng phiết môi, “Em sẽ tìm thời gian trở về.”

Kì Diệp nhìn anh một cái, tiếp theo liền lôi kéo Lữ Tư Anh hướng ngoài cửa đi.

Lữ tư an nguyên bản bị thông tin Mễ Mễ từng theo đuổi Kì Diệp, còn bị Kì Diệp cự tuyệt làm cho kinh ngạc đứng im tại chỗ, lại bị anh đột nhiên kéo đi hoàn hồn lại.

“Buông tay!” Cô đột nhiên kêu lên, tiếp theo quay đầu lại nhìn phía đám người Thời Mễ Mễ, cầu cứu kêu lên: “Mễ Mễ! Khiết, Thắng Nam! Cứu mạng a!”

Thời Mễ Mễ sửng sốt, vội vàng ra tiếng quát: “Anh đứng lại đó cho tôi, họ Kì kia!”

Kì Diệp dừng lại cước bộ quay đầu nhìn cô.

“Buông cô ấy ra.” Cô nói.

“Buông, tôi cùng anh chia tay, anhcó nghe hay không!” Lữ Tư Anh lập tức nắm chắc cơ hội hướng anh nói, đồng thời dùng sức nghĩ muốn li khai kiềm chế của anh, lại vô ích.

“Nếu em là vì chuyện trong nhà hàng, anh đã theo em giải thích qua, anh và cô ấy đã sớm chia tay.” Kì Diệp nhìn về phía cô bình tĩnh nói.

“Chia tay còn có thể cùng nhau ăn cơm, còn có thể vì cô ta mà cự tuyệt em?” Men rược vẫn còn, Lữ Tư Anh lớn tiếng biểu đạt ủy khuất cùng bất mãn trong lòng.

“Về điểm này, đoeị lên xe anh sẽ nói với em.”

“Anh căn bản là tìm không ra lý do nên mới nói nhưu vậy.” Cô lắc đầu kêu lên.

Kì Diệp bỗng nhiên nhắm mắt lại, trầm mặc ba giây lúc sau mới mở.”Hảo, vậy em muốn anh làm như thế nào, mới bằng lòng tin anh đang nói thật?” Anh hỏi.(Nghe câu này ta lại thấy thương anh quá *lau nước mắt*)

Lữ Tư Anh ngẩn người, trong óc trống rỗng. Cô quay lại nhìn Mễ Mễ.

“Anh là đang hỏi em, không phải đang hỏi cô ấy.” Kì Diệp đột nhiên chắn giawux cô và Mễ Mễ.

Không có Thời Mễ Mễ làm quân sư, Lữ Tư Anh căn bản hoàn toàn không có chủ ý.

“Anh nói anh yêu cô ấy, nhưng không muốn công khai quan hệ của hai ngừoi, đây là vì cái gì? Bởi vì tiện cho anh bắt cá hai tay không phải sao?” Bị anh che ở phía sau, Thời Mễ Mễ thay Lữ Tư Anh mở miệng hỏi.

“Đúng.” Người sau lập tức đáp. (Đây là Lữ Tư Anh đáp)

Xem ra cho dù che ở giữa hai người cũng không có hiệu quả. Kì Diệp nghiêng người lui từng bước, đứng ở tầm mắt có thể nhìn thẳng các cô.

“Tôi sở dĩ làm như vậy là có nguyên nhân.” Anh nói.

“Nguyên nhân gì?” Thời Mễ Mễ theo dõi anh hỏi.

“Thứ nhất, vì cô ấy àm dựu phòng một vài phiền toái, tỷ như bị các nữ đồng nghiệp khi dễ, hoặc là người khác khiêu khích cùng làm khó, năng lực phòng thân của cô ấy, tin tưởng không cần tôi nhiều lời.” Anh nói xong liếc nhìn Lữ Tư Anh.

Uông Bồng Khiết cùng Duẫn Thắng Nam cũng đồng thời nhìn cô, thật đáng buồn đúng như anh nói, bởi vì năng lực phòng thân của Tư Anh căn bản bằng không, anh băn khoăn là đúng. Các cô gật gật đầu.

“Kia nguyên nhân thứ hai đâu?” Thời Mễ Mễ hỏi. Cô mặc dù không gật đầu, nhưng là hội hỏi nguyên nhân thứ hai, vậy tỏ ra cô chấp nhận nguyên nhân thứ nhất của anh.

Kì Diệp cũng không có lập tức trả lời, lại đem ánh mắt hướng về phía người duy nhất không mang thai trong ba người các cô, Duẫn Thắng Nam.

“Cô chính là lão bà của Viên Diêu?” Anh hỏi.

“Anh nhận thức tôi?” Duẫn Thắng Nam tò mò.

“Tôi không có nghe Viên Diêu nói lão bà cảu anh ta có thai .” Kì Diệp lắc đầu nói, một chút, hắn nhìn chằm chằm cô hỏi: “Cho nên, cô hẳn là biết thân phận thật của tôi? Hoặc là tôi nên hỏi, các cô đều biết?”

“Đối, chúng ta đều biết, tổng giám đốc Vũ Phổ tương lai.” Trả lời chính là Thời Mễ Mễ.

Kì Diệp nghe vậy đột nhiên nhìn Lữ Tư Anh liếc mắt một cái, nguyên lai cô cũng biết, lại còn lại nhiều lần nói cùng với anh chia tay, cô quả thật là cái có thể bị xếp vào loại tiểu ngu ngốc cần được bảo hộ.

“Các cô đều đã biết, vậy ta có thể giải thích mau một chút.” Kì Diệp nói.”Nói vậy các cô cũng biết ông ngoại tôi cũng chỉ có một con gái đi?”

Tam nữ đồng thời gật đầu, anh mới tiếp tục nói.

“Mẹ tôi hoàn toàn di truyền thể chất không tốt của bà ngoại tôi, bà ấy sau khi sinh hạ tôi, cha tôi liền không muốn bà ấy sinh nữa, cho nên bọn họ cũng chỉ có một đứa nhỏ là tôi. Hay nói một cách khác, ông ngoại của tôi lưu truyền huyết mạch tới bây giờ cũng chỉ có mình tôi, cho nên rất sớm trước kia, ông đã muốn tôi kết hôn. . . . . .”

“Cho nên, anh sở dĩ không muốn công khai quan hệ với Tư Anh, là bởi vì anh không nghĩ muốn kết hôn?” Thời Mễ Mễ ngắt lời châm chọc.

Kì Diệp lơ đễnh lắc lắc đầu, một bên đích Lục Dục lại nhịn không được mở miệng đem lời anh nói một lần nói nốt cho xong.

“Biểu ca sở dĩ không muốn công khai, là bởi vì anh lúc trước lấy lý do công tác, làm cho đại bà thôi vì anh ấy mà an bài đến mấy trăm cuộc xem mắt, nói mới không đến một năm, hiện tại lại truyền ra tin tức anh ấy có người yêu, em ảm thấy so với hiện tại giữ bí mật thì cái nào khỏe hơn?”

Nghe vậy, Thời Mễ Mễ ba người nhất thời không nói gì.

“Còn có vấn đề gì không?” Kì Diệp mở miệng hỏi nói. Dù sao bí mật cũng đều đã nói ra hết, anh hiện tại không còn gì để nói, cho nên một lần anh muốn giải quyết thật tốt.

“Anh có định cưới Tư Anh không?” Uông Bồng Khiết con người thẳng thắn lên tiếng hỏi.

“Tôi gần đây liều mạng tăng ca vì tính thời gian nghỉ kết hôn.” Kì Diệp nhìn Lữ Tư Anh liếc mắt một cái, hồi đáp.

Lữ Tư Anh mở to mắt, cảm thấy mình nhất định là đang nằm mộng,anh thế nhưng muốn cùng cô kết hôn! Thật sự là mộng cũng chưa nghĩ đến, nhưng là chờ một chút!

“Anh căn bản không có hướng em cầu hôn”. Cô kêu lên

“Anh tính toán xong thời gian, mới hướngem mở miệng.” Thay lời nói, anh chưa bao giờ hành sựu mà không nắm chắc cách tiến hành, mà phải làm liền nhất định là làm đến mức tốt nhất.

“Anh không lo lắng căn bản cô ấy sẽ không gả cho anh sao?” Thời Mễ Mễ nhịn không được tạt cho anh gáo nước lạnh,chưa từng gặp qua người tự đại như anh!

Kì Diệp thình lình bày ra tươi cười làm bốn nữ nhân ở đây choàng váng.

“Cô ây căn bản nghĩ không muốn cũng không được.” Anh mỉm cười nói.

“Vì cái gì không được?” Nếu nữ nhân đều xem đến choáng váng, tự nhiên mở miệng đích cũng chỉ còn lại một nam nhân, Lục Dục , hắn tò mò hỏi.

“Bởi vì. . . . . .” Kì Diệp nhìn Tư Anh trên mặt ánh mắt đang dại ra trượt xuống phần bụng phẳng lỳ, sau đó giọng điệu hoàn toàn không sợ hãi tuyên bố: “Ở trong bụng cô ấy đã muốn có tiểu hài tử của chúng ta.”

A!

Mọi người lúc này quả nhiên là toàn bộ choáng váng, hơn nữa là không một ai may mắn thoát khỏi.
Bình Luận (0)
Comment