Thích Ta Khó Lắm Sao

Chương 20

Dư triều trên Weibo vẫn kéo dài đến tám, chín giờ tối, Úc Tử Tịnh nhận được tin nhắn của Tiểu Trương, nàng nói: "Úc tỷ, tin tức ở trên mạng đều bị xóa, không sao rồi."

Úc Tử Tịnh lên Weibo nhìn nhìn, có điểm tìm tòi, còn lại mấy cái đều là hai mươi, ba mươi cái đánh giá, mấy cái tin tức không đâu vào đâu, nàng hồi Tiểu Trương: "Này."

Tiểu Trương: "Úc tỷ siêu lợi hại!【 mắt ngôi sao 】"

Úc Tử Tịnh để điện thoại di động xuống quay đầu nhìn Cận Sương, nàng bán nằm ở đầu giường đọc sách, năm ngón tay tinh tế rơi trên mặt giấy, rầm một tiếng, Cận Sương khép sách lại, ánh mắt sáng quắc, nàng đón lấy ánh mắt của Úc Tử Tịnh hỏi: "Sao vậy?"

Úc Tử Tịnh nghĩ nghĩ lại lắc đầu: "Không có chuyện gì, chuyện ở trên mạng đã cắt bỏ."

Cận Sương hiểu ý, nàng đem sách đặt ở một bên, lấy xuống gọng kính vàng sợi, nặn nặn sống mũi, ngữ khí hờ hững: "Muốn hỏi ta, có phải là ta làm?"

Úc Tử Tịnh thành thực gật gù.

Bằng hữu của nàng không nhiều, trừ Tiểu Trương ra chính là Ôn Ngọc các nàng, ngay cả cùng Diệp Đình, cũng không tính quá quen thuộc, huống hồ Tiểu Trương các nàng cũng không có thực lực đi xóa Weibo, đẩy lui hot search, nàng nghĩ tới nghĩ lui, mới nghĩ đến Cận Sương.

Cận Sương ừm một tiếng: "Ta để Triệu Dập xử lý."

Nói xong nàng lại bỏ thêm một câu: "Ngươi sẽ không trách ta quản việc không đâu chứ?"

Úc Tử Tịnh cả người nằm ở trên giường, đắp kín mền, ngữ khí nhẹ nhàng: "Ta là tỷ ngươi, có thể gọi là quản việc không đâu sao?"

Cận Sương cúi đầu, đối diện nàng hai con mắt mang ý cười, mấy ngày nay ở chung càng ngày càng tìm được cảm giác khi còn bé, Úc Tử Tịnh cũng không còn ở trước mặt người hờ hững nữa, đối với nàng đã chậm rãi mở rộng lòng.

Chỉ là tỷ tỷ, danh xưng này.

Cận Sương hiện tại không thích.

Nàng thở dài, tắt đèn bàn trên tủ đầu giường, gian phòng thoáng chốc rơi vào bóng tối, bên ngoài đèn đường xuyên qua rèm cửa sổ dày nặng, chỉ có thể chiếu ra bóng dáng nhàn nhạt.

Bóng đêm sâu dần, bên ngoài tiếng xe cộ cũng chậm rãi biến mất, như trong thiên địa tất cả đều yên tĩnh lại, Cận Sương chuyển thân mặt quay về phía Úc Tử Tịnh, nàng mở miệng nói: "Làm sao còn chưa ngủ?"

Úc Tử Tịnh hai tay gác ở trên mắt, ngữ khí ảo não: "Ngủ không được."

Buổi chiều ngủ thờì gian quá dài, dẫn đến hiện tại mất ngủ, thế nhưng không ngủ, sẽ ảnh hưởng đến trạng thái ngày mai đi làm, Úc Tử Tịnh ở trên giường xoay người, trong bóng tối đối diện với con mắt sáng lấp lánh của Cận Sương, nàng nói: "Ngươi làm sao cũng không ngủ?"

Cận Sương khóe môi ngoắc ngoắc: "Ta đang suy nghĩ một vấn đề."

Giọng nói của nàng chính kinh, thái độ tự nhiên, nghiễm nhiên giống như đang suy nghĩ đại sự vậy, Úc Tử Tịnh ừ một tiếng: "Nghĩ cái gì?"

Cận Sương mím mím môi, che giấu ý cười, nhưng trong con ngươi toả sáng lại lộ ra hứng thú, nàng mở miệng: "Đang nghĩ ngươi có phải là muốn nhân lúc ta ngủ muốn đi xem phim."

Xem phim?

Úc Tử Tịnh sững sờ, không có phản ứng lại.

Sau đó bên trong phòng một tiếng kiềm nén vang lên: "Cận Sương!"

Cận Sương mím môi cười, con mắt giống như trăng lưỡi liềm, Úc Tử Tịnh nhìn nàng cười thoải mái không nhịn được đưa tay véo má nàng, bóng loáng nhẵn nhụi, cảm giác không tệ, Cận Sương bị đau tê một tiếng.

Úc Tử Tịnh vội vàng buông tay ra, tiến đến một bên má của nàng, không nhìn thấy có phải là do nàng nhéo đỏ hay không.

Gian phòng quá tối, cái gì cũng không nhìn thấy, thế nhưng xúc giác càng nhạy bén, Cận Sương có thể cảm giác được hơi thở của Úc Tử Tịnh ở ngay một bên má của mình, hai tay nàng nắm chăn đơn, chỉ cần nàng nghiêng đầu.

Liền có thể hôn lên nàng.

Trên gáy Cận Sương nhỏ ra giọt mồ hôi, tim đập đột nhiên tăng nhanh, vì lý trí không nhiều lại còn từng điểm từng điểm bị xé nát, thậm chí bắt đầu xuất hiện ảo giác, bên tai nàng ong ong, thật giống như Úc Tử Tịnh nói: Cận Sương, hôn nhẹ ta.

Ngay ở thời khắc cuối cùng một cung dây đàn đứt đoạn, Úc Tử Tịnh rút thân thể về, nàng đi ra ngoài ngủ chút, không khí nháy mắt lạnh mấy phần, quanh thân chỉ có mùi thơm thoang thoảng, Cận Sương thở ra một hơi, quay lưng về phía Úc Tử Tịnh.

Sau nửa đêm, hai người ngủ đến rất tốt.

Ngày kế Úc Tử Tịnh theo đồng hồ sinh học tự nhiên tỉnh lại, nàng xoa xoa con mắt, nhìn thấy hai tay của mình đang ôm phần eo của Cận Sương, kề sát phía sau lưng nàng.

Nàng cẩn thận vén chăn lên, mang dép xuống giường, sau khi rửa mặt xong ra khỏi phòng vệ sinh liền nhìn thấy Cận Sương đã xuống lầu ngồi ở trên xe lăn.

Tốc độ còn rất nhanh.

Úc Tử Tịnh nghiêng đầu hỏi nàng: "Làm sao không ngủ thêm chút nữa."

Cận Sương: "Thức dậy sớm, hoạt động một chút."

Úc Tử Tịnh thu hồi ánh mắt, xoay người đi vào nhà bếp làm điểm tâm, còn chưa ăn được một cái, nàng liền nhận được điện thoại, Úc Tử Tịnh nhìn nhìn, là số của chủ nhiệm.

Đầu bên kia điện thoại rất thẳng thắn nói: "Đến bệnh viện một chuyến."

Nghe ngữ khí của chủ nhiệm, không được tốt lắm, Úc Tử Tịnh nhíu đôi mi thanh tú, cũng không cố ăn điểm tâm nữa, cầm lấy túi xách cùng Cận Sương chào hỏi liền đi, Cận Sương rửa sạch mặt đi ra, liền nhìn thấy bóng lưng vội vã của Úc Tử Tịnh.

Chạy tới bệnh viện, vẫn còn rất sớm, còn chưa đến giờ làm việc.

Úc Tử Tịnh đứng ở cửa phòng làm việc, nhìn thấy trong phòng làm việc của chủ nhiệm có hai cái vòng hoa, không lớn, thế nhưng truật mục kinh tâm.

(Truật mục kinh tâm: ghê mắt kinh lòng, hết sức ghê sợ)

Chủ nhiệm thấy nàng vào cửa, đứng dậy, vỗ vỗ bả vai nàng: "Ta sáng sớm đi làm nhìn thấy, chỉ rõ đưa cho ngươi, cấp trên hiện tại còn không biết, ngươi đến cùng xảy ra chuyện gì?"

Úc Tử Tịnh không nghĩ tới một buổi tối tình huống đã phát triển theo hướng như thế, nàng ngắn gọn nói tất cả chuyện đã xảy ra, chủ nhiệm xưa nay tín nhiệm cách làm người của nàng, nghe xong vỗ bàn: "Đám người kia có phải là quá phận quá đáng rồi không!"

Trong chốc lát, cửa phòng làm việc bị gõ vang, Tiểu Trương đi vào ngó dáo dác, nhìn thấy Úc Tử Tịnh liền kêu: "Úc tỷ."

Chủ nhiệm vẫn đang ngồi ở trên ghế, sắc mặt khó coi, Tiểu Trương hướng về bên cạnh Úc Tử Tịnh mà đứng, nhanh chóng nói: "Chủ nhiệm, Úc tỷ làm người ngươi cũng không phải không biết, bên ngoài đều là ồn ào mù quáng, ngươi cũng không thể oan uổng Úc tỷ!"

Úc Tử Tịnh vỗ vỗ tay Tiểu Trương, chủ nhiệm còn chưa nói gì cửa phòng làm việc lại bị gõ vang, hắn buồn bực nói: "Đều đi vào đều đi vào, còn có nên đi làm! Từng cái từng cái làm trò cái gì!"

Cửa bị đẩy ra.

Đi vào không phải hỗ sĩ khoa cấp cứu, mà là trợ lý của viện trưởng, hắn đi vào trong nói rằng: "Chủ nhiệm Triệu, viện trưởng mời ngài đi một chuyến."

Chủ nhiệm Triệu:...

Trợ lý sau khi truyền đạt xong mệnh lệnh liền quay đầu đi rồi, sau đó chủ nhiệm Triệu đứng dậy, lúc đi ngang qua Úc Tử Tịnh, nói: "Yên tâm đi, chúng ta sẽ không để cho ngươi bị oan ức."

Úc Tử Tịnh: "Cảm ơn chủ nhiệm Triệu."

Đều nháo đến viện trưởng nơi đó, kết quả ra làm sao, trong lòng Úc Tử Tịnh hiểu rõ, chỉ là nàng không nghĩ tới tối hôm qua đã xử lý tốt rồi, tại sao còn có người sẽ cho nàng ký vật như vậy?

Tiểu Trương đỡ Úc Tử Tịnh ra cửa phòng làm việc, các nàng đến phòng thay quần áo, bên trong Tần Uyển đang cầm điện thoại di động, ngón tay điểm ở trên màn ảnh, cẩn thận nói: "Úc tỷ, hiện tại lại có đề tài mới."

## Bệnh viện thành phố Úc nào đó nào đó đánh người ##

## Bị người ba còn bị đánh? ##

## Bệnh viện thành phố ###

Một đống lớn từ then chốt, Úc Tử Tịnh mở ra bức ảnh đánh người kia, nhìn thấy Tô Dương sưng mặt sưng mũi, Weibo phía dưới đánh giá càng là điên cuồng, các loại nhục mạ đều bắt đầu từ đây, kêu gào hàm hồ.

Tần Uyển lo lắng nhìn Úc Tử Tịnh, nhìn thấy ngón tay của nàng đặt ở huyệt thái dương, chỉ lo nàng không chịu được đả kích, thế nhưng nàng cũng không giúp đỡ được gì, chỉ có thể thở dài.

Bên trong phòng làm việc của viện trưởng, thời điểm chủ nhiệm Triệu đến nhìn thấy một nữ bác sĩ ngồi ở trên ghế sô pha, viện trưởng đang ngồi ở đối diện nàng, nhìn thấy hắn đi vào, viện trưởng đứng dậy giới thiệu: "Chủ nhiệm Triệu, đến đến đến, giới thiệu cho ngươi một hồi, vị này chính là bác sĩ Kỳ phụ trách khu phòng bệnh cao cấp."

Kỳ Phù đưa tay, thái độ cung kính: "Chủ nhiệm Triệu hảo, ta là Kỳ Phù."

Chủ nhiệm Triệu nắm chặt tay nàng: "Sinh viên tài cao nước Mỹ, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu."

Hai người khách sáo một trận, viện trưởng để hai người bọn họ tất cả đều ngồi xuống, ôn hòa nói: "Chuyện ngày hôm qua của hộ sĩ Úc khoa cấp cứu các ngươi, chúng ta đều biết, chuyện này lại tùy ý xuống, đối với thanh danh của bệnh viện thành phố chúng ta là bất hảo, chủ nhiệm Triệu..."

Chủ nhiệm Triệu cho rằng hắn là muốn khai trừ Úc Tử Tịnh, vội vàng đứng dậy nói: "Viện trưởng, hộ sĩ Úc tuyệt đối không phải loại người như vậy, huống hồ nàng đã cùng ta nói rõ đầu đuôi câu chuyện, việc này, nàng không có sai, chúng ta không thể bởi vì dư luận ngoại giới liền đem một hộ sĩ đẩy lên tuyệt lộ."

Viện trưởng ra hiệu hắn ngồi xuống, tay lúc lắc nói: "Chủ nhiệm Triệu đừng nóng vội, điều này cũng chính là nguyên nhân ta tìm đến hai người các ngươi."

"Bác sĩ Kỳ, trước đó ngươi không phải vẫn muốn ta phân phối một hộ sĩ cho ngươi sao, ta cảm thấy hộ sĩ Úc này, rất tốt."

"Vừa vặn để hộ sĩ Úc gần đây tránh khỏi xuất hiện ở khoa cấp cứu."

Bác sĩ khu phòng bệnh cao cấp, từ trước đến giờ đều có hộ sĩ của chính mình ngự dụng, Kỳ Phù mới vừa trở về không lâu, còn chưa tìm được người thích hợp, viện trưởng vẫn đang lựa chọn hộ sĩ bên trong toàn viện, định ra Úc Tử Tịnh, trước đó cũng đã nghĩ tốt, chỉ là không nghĩ tới sẽ phát sinh sự tình ngày hôm qua.

Cũng vừa hay mượn cơ hội này, để cho nàng tránh né khó khăn.

Kỳ Phù lập tức nghĩ đến ở phòng bệnh nhìn thấy Úc Tử Tịnh, biết tính văn nhã, ăn nói tự nhiên, mấy ngày Cận Sương nằm viện kia, nàng thiếp thân chăm sóc, nhìn thấy nàng cũng là không quá mức thân mật, nhưng cũng sẽ không để cho người cảm thấy xa lạ.

Nàng cười cười: "Ta không có ý kiến."

Nhưng chủ nhiệm Triệu hắn nhíu lông mày: "Viện trưởng, y tá trưởng của chúng ta sắp sinh, nhân thủ vốn là không đủ, còn muốn điều ra ngoài..."

Viện trưởng gật đầu: "Ta rõ ràng ta rõ ràng, như vậy, ta lại phân cho ngươi hai người ở phòng khám bệnh, được rồi chứ?"

Nghe được viện trưởng đã nói như thế, chủ nhiệm Triệu chỉ có thể yên lặng ngậm miệng, sau khi hắn đi rồi, Kỳ Phù mới mở miệng nói: "Ba, nên còn có những chuyện khác đi."

Tổng sẽ không bởi vì phân hộ sĩ cho nàng, mà sáng sớm liền gọi nàng đến văn phòng.

Viện trưởng chỉ trỏ nàng đầu: "Tiểu linh cơ!"

Ngữ khí tán thưởng, hắn nói tiếp: "Hộ sĩ Úc việc này ngươi liền giúp ta bận bịu xử lý, quãng thời gian trước bệnh viện thành phố bởi vì chuyện Lâm Thi Nhiên mà ở vào nơi đầu sóng ngọn gió, khá được quan tâm, bằng không chuyện của hộ sĩ Úc cũng sẽ không huyên náo lớn như vậy. Hiện tại chuyện này nếu xử lý không tốt, bại hoại danh tiếng bệnh viện, liền rất phiền phức."

Thay vì nói giúp Úc Tử Tịnh, chi bằng nói là giữ gìn danh tiếng bệnh viện.

Kỳ Phù trong mắt có nghi hoặc: "Ba sẽ không lo lắng lời đồn là thật sự?"

Viện trưởng thở dài: "Bác sĩ Diệp trời vừa sáng liền đến, nàng ngày đó ở đây, nói đầu đuôi câu chuyện, Phù Nhi, chuyện không điều tra rõ ràng, ba nào dám tùy ý kết luận."

Kỳ Phù làm bộ dạng nịnh hót: "Anh minh."

Kỳ thực nàng cũng xem video, xảy ra chuyện gì trong lòng hiểu rõ, thêm vào quãng thời gian trước các y tá truyền ra hộ sĩ Úc đi xem mắt, nàng có thể lấy ra cái thất thất bát bát, mà Cận Sương ở trong bệnh viện, các nàng cũng coi như là từng ở chung.

Cái gọi là tướng do tâm sinh, nàng xem người rất chuẩn, lần đầu gặp gỡ liền biết, Úc Tử Tịnh không phải loại nữ nhân sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt.

Viện trưởng vỗ vỗ bả vai nàng: "Cực khổ rồi."

Kỳ Phù ngửa đầu dương cười, mắt sáng như sao óng ánh: "Không khổ cực, nếu là người của bệnh viện ta, khẳng định không thể để cho người khác bắt nạt đi."

Bình Luận (0)
Comment