Thích Thầm Bé Nhút Nhát

Chương 6

6

Tôi cùng Cố Bắc ở bên nhau, dưới sự chứng kiến của mọi người trong nhà ăn. Nhân vật không thể chạm đến trong lòng tôi, trở thành bạn trai tôi.

Tôi nhìn quanh nhà ăn, Lâm Tinh người lúc nãy vẫn còn ở đó bây giờ đã không thấy bóng dáng.

Dưới ánh mắt tò mò đánh giá của mọi người, Cố Bắc đã yên lặng ăn xong cơm, sau đó đứng dậy đi đâu mất.

Mọi người xung quanh khẽ xì xào bàn tán: “Bạn học Cố Bắc bỏ rơi cậu ấy sao? Không phải bọn họ vừa mới ở bên nhau à?”

“Vừa nãy chắc bạn học Cố Bắc nói đùa thôi. Cậu ấy là nam thần đấy, sao có thể ở bên nhau với nữ sinh kia, tôi còn không biết cậu ta là ai cơ, nhìn qua cũng chẳng nổi danh đâu.”

Tôi nhẹ nhõm thở dài một hơi, bởi vì tôi cũng cảm thấy như vậy, may mắn bạn học Cố không quá để ý.

Tôi đã nghĩ như vậy, nhưng giây tiếp theo, Cố Bắc đã cầm theo một hộp sữa chua quay lại. Yên lặng mở ra, rồi đặt xuống bên cạnh khay đồ ăn của tôi.

Mọi người lại há hốc mồm một lần nữa, còn tôi “thụ sủng nhược kinh” (được sủng ái mà lo sợ), vừa hay cậu ấy mua đúng vị tôi thích, mỗi lần ăn cơm xong tôi đều uống nó.

Tôi cẩn thận cầm hộp sữa chua lên uống một ngụm: “Cảm ơn bạn học Cố.”

Bây giờ, Cố Bắc đã ngồi xuống lại bên cạnh tôi, cậu không được tự nhiên mà tránh ánh mắt của tôi, từ cổ đến tai đều đỏ bừng rồi: “Nên làm.”

Tôi vừa ăn cơm vừa nghĩ, bạn học Cố đang xấu hổ à? Chắc không phải đâu, trong rất nhiều hoạt động lớn của trường, cả trong nhiều lần diễn thuyết trước toàn trường cũng chưa từng thấy mặt cậu ấy đỏ như thế.

Chẳng lẽ cậu ấy bị dị ứng? Nên mới đỏ như thế? Chắc hẳn rất nghiêm trọng, đỏ đến tận cổ rồi……

Tôi còn đang nghĩ loạn, Cố Bắc vẫn yên lặng ngồi bên cạnh tôi, giờ tôi mới chậm nhận ra, cậu ấy đang đợi tôi ăn cơm!

Phát hiện ra việc này tôi vội tăng tốc độ, từng miếng từng miếng một nhét vào trong miệng mình.

Cố Bắc thấy thế, theo bản năng giơ tay rồi lại dừng lại một chút, do dự đắn đo rồi vỗ vỗ lưng tôi: “Ăn từ từ thôi, không phải vội.”

Tôi sợ tới mức giật cả mình, mọi người đồn đại rằng bạn học Cố là người rất nghiêm khắc, tính tình cũng không tốt cho lắm, những người trong hội học sinh đều rất sợ cậu.

Cậu ấy vừa nói như thế, có phải thật ra là muốn ám chỉ tôi ăn nhanh lên không? Tôi sao mà dám để chủ tịch hội học sinh phải chờ tôi ăn cơm, lập tức đặt khay đồ ăn xuống: “Tớ no rồi.”

“Ăn no rồi? Thật sự ăn no rồi à?” Cố Bắc không tin hỏi tôi, tôi điên cuồng gật đầu với cậu ấy.

Cố Bắc chau mày: “Uống sữa chua đi, sau này nên ăn nhiều hơn, cậu ăn quá ít.” Nói xong, cậu ấy bưng cả khay đồ ăn của tôi lẫn của cậu một cách tự nhiên.

Tôi lặng lẽ đi theo sau Cố Bắc, rất nhiều người nhìn tôi với ánh mắt đầy hâm mộ, ra bên ngoài, Cố Bắc để tôi đứng dưới bóng râm.

Tôi rất muốn nói cho cậu ấy biết đây chỉ là một trò đùa, nhưng khi nhìn thấy cậu ấy nghiêm túc rửa khay đồ ăn cho tôi, tôi không dám.

Cậu ấy nhập vai quá nhanh, cũng không xa lạ tý nào. Bây giờ nói cho cậu ấy, tôi chịu không được, so với việc bị trừ mất vài điểm còn làm tôi khó chịu hơn.

Nhưng tôi cũng thật sự không hiểu được, đến hoa khôi Cố Bắc còn từ chối, sao lại đồng ý lời tỏ tình của tôi? Tốt xấu gì Lâm Tinh còn có một bức thư tình, tôi thì đến thư tình cũng không có!
Bình Luận (0)
Comment