Thiểm Quang Nhất Kiếm - Vô Lương Quý Phi

Chương 14

Lôi Tư Nhiên vui mừng khôn xiết, nét cười rạng rỡ, nhanh chân bước đến trước mặt Tuyết Nhai, giọng nói vui vẻ như chim yến hót:

"Đại hiệp, thật là khéo a! Sao ngươi cũng có mặt ở đây? Chẳng lẽ cũng đến tham gia Thưởng Kiếm Đại Hội ư? Nhưng khi còn ở khách điếm, ta nào có nghe ngươi nhắc tới việc này đâu?"

Nàng như pháo liên châu, một hơi hỏi ra cả chuỗi vấn đề. Có lẽ vì lòng quá đỗi vui mừng khi trùng phùng cùng bạch y kiếm khách, Lôi Tư Nhiên bất giác biến thành kẻ lắm lời.

Cũng khó trách nàng liên tục truy vấn, bởi lẽ trong lòng nàng ngổn ngang trăm mối nghi hoặc.

Rõ ràng bạch y kiếm khách biết hôm nay nàng sẽ đến Sơn Lạc Tuyết tham gia Thưởng Kiếm Đại Hội, vậy mà chẳng hé môi một lời. Là không muốn để tâm đến nàng ư? Hay là bởi vì nàng không biết võ công, sợ rằng nếu đi cùng sẽ trở thành vướng bận?

Suốt chặng đường trước, nàng đã mặt dày chủ động tiếp cận đại hiệp, nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu nảy ra vô số suy đoán, nhưng chung quy vẫn chẳng thể tìm ra đáp án chính xác.

Nhưng mặc cho nàng vui mừng khôn xiết khi gặp lại Tuyết Nhai, tựa hồ như cố nhân lâu ngày trùng phùng, thì trước mắt vị kiếm khách ấy vẫn lạnh lùng như băng tuyết, chẳng chút phản ứng trước lời nàng hỏi han, cứ như không nghe thấy gì.

Dần dà, nụ cười trên mặt Lôi Tư Nhiên chợt đông cứng lại, đôi mắt to tròn thoáng chút ảm đạm. Xấu hổ vô cùng, nàng khẽ né người sang một bên, chậm rãi bước tới trước mặt mọi người, ngẩng đầu nhìn quanh, nghi hoặc hỏi:

"Vị nào trong chư vị là Tuyết Nhai, Tuyết đại hiệp?"

Ánh mắt nàng lướt qua từng người, nhìn trái ngó phải, nhưng chẳng thấy ai giống với hình dung về Tuyết Nhai.

Nhìn lâu cũng hóa đau đầu, trong lòng ngây ngốc, không tài nào phân rõ.

Nào ngờ, lời nàng vừa thốt ra, cả đám người nhất thời sững sờ, hai mặt nhìn nhau, sau đó ai nấy đều lộ ra vẻ kỳ quái, lặng lẽ đánh giá nàng từ đầu đến chân.

Trong đám đông, Thiên Cổ tiền bối và một vị lão giả khác thoáng sững sờ giây lát, rồi bất giác nhìn nhau cười. Thiên Cổ tiền bối lắc đầu thở dài, chậm rãi bước tới, nói:

"Nha đầu, vừa rồi lão phu còn tưởng ngươi là một cô nương thông minh lanh lợi. Nào ngờ chỉ trong chớp mắt, ngươi đã hóa ngốc rồi sao?"

Một lão giả bên cạnh cũng cười lớn, tiếp lời:

"Đúng vậy, đúng vậy! Quả là ứng với câu 'đứng núi này trông núi nọ' a, ha ha ha..."

Vừa nói, ông vừa ôm bụng cười không dứt, trông bộ dạng hết sức khoái chí.

Lôi Tư Nhiên nghe hai vị lão tiền bối kẻ xướng người họa mà đầu óc càng thêm mờ mịt. Chỉ cảm thấy lời họ nói vừa quái dị vừa hoang đường, hoàn toàn không hiểu được!

Lúc này, Vô Song công tử đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà khẽ bật cười. Nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của Lôi Tư Nhiên, tựa hồ thực sự chẳng rõ ngọn nguồn, hắn liền nhẹ giọng nhắc nhở:

"Cô nương, người mà ngươi tìm kiếm – Tuyết công tử... chẳng phải chính là 'xa tận chân trời, gần ngay trước mắt' sao?"

Lôi Tư Nhiên càng thêm ngơ ngác, chớp chớp mắt đầy nghi hoặc. Bỗng nhiên, nàng nhận ra ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía sau mình, nơi bạch y kiếm khách đang đứng.

Trong khoảnh khắc ấy, dường như nàng đã hiểu ra điều gì đó. Sắc mặt thoắt chốc đại biến, trừng mắt nhìn Tuyết Nhai bằng ánh mắt không thể tin nổi, lắp bắp thốt lên:

"Chẳng lẽ... ngươi chính là... chính là đại danh đỉnh đỉnh Tuyết Nhai, Tuyết đại hiệp?"

Nàng chấn kinh đến mức không thốt nên lời. Thế nào cũng chẳng ngờ được, người mà nàng ngóng trông bao lâu, vất vả tìm kiếm, lại sớm đã xuất hiện trước mặt từ khi chưa đặt chân đến Lạc Tuyết Sơn.

Kinh ngạc qua đi, nàng chợt hồi tưởng lại, đáng lẽ nàng phải nhận ra Tuyết Nhai mới phải!

Mấy năm qua, đại sư huynh từng nhắc đến tướng mạo Tuyết Nhai, còn kể rõ một vài đặc điểm nổi bật của hắn—bản tính lạnh nhạt, luôn khoác bạch y, bên người chẳng rời thanh bảo kiếm tỏa ra hàn khí bức người. Những điều ấy, chẳng phải đều hiển hiện rõ ràng trên vị bạch y kiếm khách mà nàng đã gặp hay sao?

Chỉ tiếc, nàng chưa từng nghĩ đến khả năng đó, nếu không cũng đâu đến nỗi gây ra trận cười chê mất mặt thế này!

Chợt, nàng nhớ lại lúc ở khách điếm dùng bữa, khi cùng vị công tử áo xanh trò chuyện, nàng đã nhắc đến Tuyết Nhai. Những lời ấy, khẳng định chẳng sót một chữ nào lọt vào tai người đang ngồi đối diện nàng khi ấy—cũng chính là Tuyết Nhai!

Tâm tư nàng đối với Tuyết Nhai... chỉ e hắn đã biết rõ ràng từ lâu!

Vừa nghĩ đến đó, sắc mặt Lôi Tư Nhiên thoắt cái biến đổi—từ trắng bệch sang đen, rồi lại đỏ bừng như trái đào chín mọng, diễm lệ mà thẹn thùng.

Nàng xấu hổ cúi gằm mặt, hai tay siết chặt vạt áo, không dám ngẩng đầu nhìn Tuyết Nhai, sợ bị hắn chế giễu.

Đang lúc nàng không biết phải làm sao, trong đám đông bỗng có tiếng hô lớn:

"Tuyết đại hiệp, canh giờ đã đến!"

Lời vừa thốt ra, toàn trường lập tức xôn xao. Ai nấy đều hưng phấn, xoa tay chờ đợi, lòng ngóng trông thời khắc kịch liệt nhất của Thưởng Kiếm Đại Hội sắp sửa bắt đầu!

Giờ khắc này, chẳng còn ai chú ý đến một nữ tử vô danh như Lôi Tư Nhiên. Nàng cũng tự giác lùi về một góc ít người, tránh gây thêm phiền toái.

Thiên Cổ tiền bối mỉm cười, bước đến bên nàng, vỗ nhẹ bờ vai, ôn tồn nói:

"Tiểu nha đầu, Thưởng Kiếm Đại Hội sắp bắt đầu rồi, chúng ta nên tìm nơi an toàn đứng xem thôi!"

Lôi Tư Nhiên ngơ ngác gật đầu, lặng lẽ theo hai vị tiền bối rời đi.

Dù vậy, nàng vẫn không kìm được mà ngoái đầu lại, trông về phía Tuyết Nhai.

Nhưng bạch y kiếm khách kia sớm đã xoay người, đứng thẳng nơi huyền nhai, chỉ để lại cho nàng bóng lưng phiêu dật cùng tà áo trắng tung bay trong gió.

Giờ Ngọ ba khắc.

Tuyết Nhai rút kiếm.

Thanh bảo kiếm trong tay hắn, thứ vũ khí từng khiến vô số người kính sợ, vừa ra khỏi vỏ liền tỏa ra luồng hàn khí lạnh thấu xương. Dưới ánh dương chói chang, lưỡi kiếm ánh lên sắc lam huyền ảo—vừa kỳ dị, vừa tuyệt mỹ.

Lôi Tư Nhiên nhìn đến xuất thần, không thể rời mắt.

Thiên Cổ tiền bối đứng bên, nhẹ giọng dặn dò:

"Tiểu nha đầu, lão phu nhìn ngươi không giống người tinh thông võ nghệ, e rằng khó mà hiểu được uy lực của kiếm pháp Tuyết Nhai. Để tránh ngươi bị sát khí kiếm khí tổn thương, ta cùng lão tẩu sẽ hợp lực vận công, tụ chân khí tạo thành một bức tường bảo hộ, che chở ngươi ở sau lưng."

"Ngươi nhất định phải ngoan ngoãn đứng yên bên cạnh chúng ta, chớ tùy tiện rời đi! Nếu ra khỏi phạm vi bảo hộ, có chuyện gì ngoài ý muốn, chúng ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu!"

Những cao thủ võ lâm khác trong hội trường đều đã vận công hộ thân, không ai bận tâm đến an nguy của một nữ tử yếu ớt như nàng.

Lôi Tư Nhiên nhìn quanh, thấy ai nấy đều như lâm đại địch, mới chợt hiểu ra—thì ra đây chính là lý do vì sao người ta hủy cầu treo, không cho kẻ võ công thấp kém tiến vào Lạc Tuyết Sơn dự hội.

Thật sự là vì sự an toàn của tất cả mà thôi.

Nếu không nhờ hai vị tiền bối che chở, chỉ e thứ đang chờ nàng phía trước sẽ là kết cục thê thảm chẳng thể lường!

Tuy rằng trước đó đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi chân chính đối diện sinh tử, bảo không sợ hãi, không khẩn trương, chẳng phải chỉ là tự dối mình hay sao?

Trong lòng nàng, đối với thiện ý của hai vị tiền bối, lại càng thêm cảm kích.

Nàng nghiêm trang gật đầu, lời lẽ son sắt:

"Hai vị tiền bối yên tâm, ta nhất định thành thật đứng yên bên cạnh, một bước cũng không rời, quyết chẳng để các ngài lo lắng!"

Hai vị tiền bối thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời, liền gật đầu hài lòng, không tiếc lời khen:

"Ân, không tồi! Trẻ nhỏ dễ dạy!"

Lôi Tư Nhiên nghe vậy, bật cười khúc khích, vội lấy tay che miệng.

Giây lát sau, chân khí tường đã kết thành, nàng thu lại ý cười, ánh mắt ngưng trọng, ngước nhìn Tuyết Nhai đơn độc đứng trên vách đá cheo leo.

Dưới ánh dương rực rỡ, thân ảnh hắn được vạn đạo kim quang chiếu rọi, lẻ loi mà chói mắt, tựa như thần tiên hạ phàm.

Chỉ thấy Tuyết Nhai lặng yên ngưng tụ chân khí quanh thân, hàn kiếm trong tay phút chốc hướng bầu trời xanh vạn dặm không mây chém ra một nhát!

Kiếm khí bùng lên, tựa cơn lốc cuộn xoáy thẳng đến cửu thiên. Ngay sau đó, giữa nền trời xanh biếc, bạch quang chói lóa biến ảo thành chín con ngân long giương nanh múa vuốt, quấn chặt lấy thái dương, càng lúc càng siết chặt.

Đến cuối cùng—"Ầm!"

Một tiếng nổ vang trời!

Trên cao, ngọn lửa bị ngân long cuốn lấy bỗng hóa thành một viên hỏa cầu khổng lồ, tựa như lưu ly châu vỡ tan, bạo liệt thành vô số mảnh nhỏ.

Chỉ trong chớp mắt, từng mảnh vỡ lấp lánh sắc bạc như thác nước từ chín tầng trời giáng xuống, bạch quang rực rỡ bao trùm cả đỉnh Lạc Tuyết Sơn.

Chúng nhân chứng kiến cảnh tượng ấy, vội vàng nhắm chặt hai mắt, sợ bị ánh sáng rực rỡ kia tổn thương.

Riêng Lôi Tư Nhiên, nàng không hề nhắm mắt.

Đôi đồng tử trong veo chăm chú dõi theo kiếm quang chói lọi, sáng rực hơn cả thái dương.

Trong thoáng chốc, nàng dường như thấy tuyết lớn tung bay, một thế giới phủ trắng ngân trang, tinh khiết tựa băng ngọc—đẹp đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt.

Nàng mỉm cười.

Nàng mong thời gian có thể ngừng lại, để nàng mãi mãi khắc ghi món quà tuyệt mỹ này mà Tuyết Nhai đã trao tặng.

Nhưng đáng tiếc, chỉ trong nháy mắt, cảnh sắc diễm lệ ấy bỗng chốc biến mất.

Toàn bộ sắc màu trong mắt nàng vụt tắt, chỉ còn lại một màn hắc ám vô tận.

Ngay sau đó, một cơn đau kịch liệt ập đến, tựa như có ngàn vạn mũi kim đâm xuyên đáy mắt, khiến nàng không sao mở ra nổi.

Dẫu nàng có cố gắng thế nào, cũng chẳng thể làm gì được.

Trước mắt nàng, chỉ còn là bóng tối—vĩnh viễn đen kịt.

"A... Mắt ta... Đau quá!"

Một tiếng kêu thảm thiết, vang vọng giữa thiên địa.

Trong khoảnh khắc, cả Thưởng Kiếm Đại Hội vốn sôi trào, nay lại rơi vào tĩnh lặng.

Mọi thứ khôi phục như thường.

Tuyết Nhai đứng nơi đó, hàn kiếm đã trở về vỏ tự khi nào.

Đôi mắt hắn bỗng ngưng trệ, chằm chằm nhìn về phía Lôi Tư Nhiên giữa đám đông.

Chỉ thấy nàng sắc mặt tái nhợt, hai hàng huyết lệ đỏ thẫm chảy dài từ hốc mắt xuống, dị thường thê lương.

Bình Luận (0)
Comment