Lôi Tư Nhiên thần sắc nôn nóng, tựa như ruồi nhặng mất đầu, trên phố đông chen chúc chạy ngược chạy xuôi, khắp nơi tìm kiếm bạch y kiếm khách thân ảnh, lại rốt cuộc không thu hoạch được gì.
Trên đường người qua kẻ lại tấp nập, trong đó không thiếu những nhân vật giang hồ với dáng vẻ khác nhau. Những kiếm khách bạch y nàng cũng gặp được vài người, nhưng không một ai là người nàng muốn tìm.
Chính Ngọ, mặt trời như hỏa cầu treo lơ lửng trên đỉnh đầu, thiêu đốt vạn vật, mà nàng lại đã đuổi theo suốt một buổi sáng, thân thể sớm mỏi mệt rã rời. Giờ phút này đứng dưới nắng gắt, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, hơi thở dồn dập, trên người chút khí lực còn sót lại cũng sắp hao hết.
Nàng nhìn con phố nhộn nhịp một lần cuối, trong lòng tràn đầy thất vọng, bất đắc dĩ đành buông tay từ bỏ.
Bụng đã sớm réo vang từng hồi, vừa đói vừa khát, suy nghĩ chỉ còn lại một điều—tìm một quán cơm, lấp đầy bụng rồi tính sau.
Thị trấn này kỳ thực không lớn, phồn hoa cũng chỉ có một con phố chính. Dọc theo phố dài, cửa hàng san sát, nhưng quán ăn lại chẳng được mấy nhà. Vì thưởng kiếm đại hội sắp đến, khách nhân tứ phương tụ hội, bất luận là hàng quán ven đường hay tửu lầu, khách điếm, không nơi nào không chật kín người.
Lôi Tư Nhiên dọc đường tìm kiếm, lần lượt ghé vào mấy nhà nhưng chỗ trống đều không còn. Đến khi nàng bước vào quán trọ ở cuối phố, trong lòng cũng không ôm bao nhiêu hy vọng.
Quả nhiên, vừa vào cửa, trước mắt liền là một cảnh náo nhiệt. Lầu một đại đường đông nghịt khách nhân, mà hầu hết đều là nam tử. Người già kẻ trẻ, cao thấp béo gầy khác nhau, nhưng phục sức phần lớn là áo xanh nhẹ nhàng, gọn gàng.
Trên mỗi bàn đều bày đầy rượu thịt, bên cạnh còn có mấy thanh đại đao chói mắt, chuôi đao quấn dây tua đỏ rực.
Điếm tiểu nhị bận rộn bưng rượu bưng đồ ăn, chạy tới chạy lui, đầu óc choáng váng, căn bản không chú ý đến vị khách nhỏ bé mới bước vào cửa.
Lôi Tư Nhiên thoáng sững sờ, ánh mắt vừa lướt qua những thanh đao đặt ngay ngắn trên bàn, lòng không khỏi đánh trống lui binh, hai chân theo bản năng lùi lại phía sau.
Có lẽ vì vừa thoát khỏi một đám thổ phỉ hung ác, nay lại trông thấy binh khí sắc bén như vậy, trong lòng không tránh khỏi bất giác e dè.
Nhưng thực ra, nàng không cần quá mức sợ hãi. Nhóm người trong quán tuy rằng mang theo vũ khí bên mình, nhưng khí chất ôn hòa, trên thân không hề lộ ra sát khí, hành vi cử chỉ cũng chẳng khác nào những khách nhân bình thường trên phố.
Toàn bộ phố lớn ngõ nhỏ đều đã tìm qua, vậy mà vẫn không có nơi nào có thể dùng bữa. Việc đã đến nước này, dù trong lòng có phần bối rối, nàng cũng chỉ đành cố gắng trấn định, nén lại sự ngượng ngùng, sải bước đến trước quầy.
"Chưởng quầy, nơi này còn phòng trống chăng?" Lôi Tư Nhiên nhàn nhạt hỏi, ánh mắt nhìn về lão chưởng quầy đang gõ bàn tính.
Chưởng quầy là một nam tử trung niên khoảng năm mươi tuổi, râu cá trê lưa thưa, dáng người tròn trịa . Nhìn thấy khách bước vào, hắn vội vàng dừng lại động tác, thần sắc cung kính, có chút áy náy nói: "Cô nương thứ lỗi, tiểu điếm hai ngày nay đều chật kín khách, tạm thời không còn phòng trống."
Lôi Tư Nhiên nghe vậy, chỉ khẽ gật đầu, kết quả này vốn đã lường trước nên thần sắc không chút dao động.
"Kia, còn bàn trống chăng? Ta muốn dùng cơm trưa tại đây." Nàng lại hỏi.
Chưởng quầy nghe vậy, liền vội vàng đi vòng qua quầy, bước đến trước mặt nàng, có phần khó xử đáp: "Cô nương, nếu muốn tìm một bàn trống, e rằng thật sự không có. Tuy nhiên, nếu cô nương không ngại ngồi chung bàn với người khác, thì tại hạ có thể sắp xếp."
"Ngồi chung bàn?" Lôi Tư Nhiên nhất thời không phản ứng kịp, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn chưởng quầy.
Chưởng quầy cười gật đầu, đưa tay chỉ về một góc trong đại sảnh, dẫn ánh mắt nàng nhìn theo: "Cô nương, bàn kia chỉ có một vị khách nhân. Nếu cô nương không chê, tại hạ có thể tiến lên hỏi giúp một lời."
Lôi Tư Nhiên theo hướng tay hắn mà nhìn, vừa thoáng trông thấy người nọ, cả người lập tức ngẩn ra.
Là hắn! Vị bạch y kiếm khách mà nàng đã tìm kiếm khắp phố hồi lâu!
Đôi mày đang nhíu chặt dần dần giãn ra, trong mắt ánh lên một tia vui mừng không thể kìm nén. Môi anh đào cũng hơi cong lên, nở nụ cười nhàn nhạt.
Đây có tính là...
Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được lại chẳng tốn chút công sức?
Hay là...
Giữa biển người mênh mông, tìm mãi chẳng thấy, bỗng quay đầu, người nọ lại ở ngay nơi sâu nhất trong khách điếm?
Dù là thế nào đi chăng nữa, chỉ cần một ánh nhìn, đôi mắt Lôi Tư Nhiên đã không cách nào rời khỏi bóng dáng bạch y kiếm khách. Khóe môi nàng càng lúc càng hiện rõ ý cười, không đợi chưởng quầy lên tiếng, liền ném lại một câu:
"Không phiền chưởng quầy, ta tự qua đó."
Dứt lời, bóng dáng nàng chợt lóe, thoắt cái đã tiến đến trước mặt bạch y kiếm khách.
"Đại hiệp! Nguyên lai ngươi ở đây ăn cơm a! Ta vừa rồi tìm ngươi khắp phố đã lâu!" Lôi Tư Nhiên cười hì hì nói, trong lòng không khỏi thầm cảm thấy may mắn. Nếu ban nãy nàng xoay người rời đi, chẳng phải sẽ cùng vị đại hiệp này lướt qua nhau hay sao?
Bạch y kiếm khách chỉ gọi hai món ăn đơn giản cùng một bầu rượu, yên lặng tự mình uống cạn. Khi thấy một bóng người chợt chạy tới, hắn vốn dĩ không thèm để ý.
Thế nhưng, khi giọng nói thanh thoát vang lên, có phần quen tai, hắn nhàn nhạt ngước mắt nhìn thoáng qua một cái, rồi lại lặng lẽ rũ mi xuống, đối với nàng chẳng buồn đáp lời.
Chỉ một khoảnh khắc thoáng qua, nhưng trong ánh mắt hắn, sự lạnh lùng đã quá rõ ràng.
Đây có phải là... ta kính ngươi ba phần nhiệt tình, ngươi lại hồi ta bằng một khuôn mặt băng giá?
Không thể không nói, khoảnh khắc ấy, Lôi Tư Nhiên có chút xấu hổ. Sự lạnh nhạt của bạch y kiếm khách khiến niềm vui trong lòng nàng có phần vơi bớt.
Nhưng nàng cũng không quá để tâm. Dù sao, trên đường đuổi theo hắn, nàng đã chủ động bắt chuyện không dưới trăm tám mươi lần, đối phương cũng chẳng thèm hồi đáp dù chỉ một chữ.
Ít nhất, lần này hắn còn chịu ngước mắt nhìn nàng, có thể xem như một bước tiến lớn.
"Đại hiệp, ngươi xem nơi này đông khách như vậy, không bằng ngươi tạm thời cho ta ngồi chung bàn đi?" Nàng cười tủm tỉm, lễ phép hỏi một câu.
Vẫn như cũ, chỉ có sự im lặng lạnh lẽo đáp lại.
Nàng nghiêm túc chờ một lát, thấy hắn không có ý định đáp lời, liền dứt khoát da mặt dày mà ngồi xuống đối diện, thản nhiên nói: "Ngươi không phản đối, ta coi như ngươi đồng ý rồi nhé!"
Dứt lời, nàng thản nhiên đặt mông xuống ghế, mặc cho bạch y kiếm khách vẫn không thèm liếc mắt lấy một cái, tiếp tục rót rượu uống, tựa như trên bàn này chỉ có mỗi mình hắn.
Nhưng kỳ quái thay, ngay khoảnh khắc nàng vừa ngồi xuống, đám nam tử áo xanh vốn đang cười nói ầm ĩ xung quanh lại bỗng nhiên im bặt.
Không hẹn mà cùng, tất cả đều quay đầu nhìn nàng với ánh mắt đầy khác thường.
Thần sắc của bọn họ, tựa như nàng vừa làm ra chuyện gì kinh thiên động địa vậy.
Có mấy kẻ còn lặng lẽ ghé tai nhau thì thầm to nhỏ.
Lôi Tư Nhiên cảm thấy vô cùng kỳ lạ, trong lòng không ngừng suy đoán—vì sao bọn họ lại nhìn nàng chằm chằm như thế? Là bởi vì trong đại sảnh chỉ có mỗi nàng là nữ tử? Hay là vì việc nàng cùng bạch y kiếm khách ngồi chung bàn trông có chút lạ lùng?
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu nổi, nàng cũng không tiện mở miệng hỏi, chỉ đành dời mắt đi, vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.