Thiểm Quang Nhất Kiếm - Vô Lương Quý Phi

Chương 51

Từ khi Lôi Tư Nhiên đặt chân đến Thiên Tuyệt Cung, Thiên Phiên – cung chủ cao cao tại thượng – để thể hiện uy nghiêm chấn nhiếp lòng người, luôn xưng mình là "Bổn cung chủ".

Lôi Tư Nhiên từ giọng điệu của nàng có thể dễ dàng cảm nhận được sự cao ngạo cùng khí thế bức người, không giận mà uy.

Thân là thiên kim tiểu thư của Vô Cực Sơn Trang, bảo bối trên tay Minh Chủ Võ Lâm, lại là Quận chúa được hoàng thượng sắc phong, thân phận của nàng tự nhiên vô cùng tôn quý. Nhưng từ nhỏ được nuôi dưỡng trong khuê phòng, thân yếu tay mềm, chẳng khác nào một nữ tử yếu đuối chưa từng nếm trải khổ ải nhân gian.

Trong mắt Thiên Phiên, nàng chẳng qua chỉ là một bình hoa diễm lệ nhưng vô dụng, khó mà để vào mắt. Đối với nàng khách khí, chiếu cố cũng chỉ vì nể mặt phụ thân nàng – Lôi Vô Cực mà thôi!

Thế nhưng giờ khắc này, chuyện về Tuyết Nhai lại khiến Thiên Phiên thay đổi, ngay cả xưng hô cũng khác đi, trong lời nói không còn sự lạnh lùng xa cách nữa, mà lại có phần thân thiện lạ thường.

Một khắc trước, nàng còn là cung chủ Thiên Tuyệt Cung sát phạt quyết đoán, không ai dám khinh nhờn. Một khắc sau, lại biến thành một thiếu nữ đang độ xuân thì, thu lại ngạo khí, khẽ khàng thăm dò tin tức về người trong lòng.

Quả thật, đừng nhìn nàng thân là chủ nhân của đệ nhất đại cung võ lâm, mưu trí thâm sâu, tính cách trầm ổn, nhưng chung quy nàng cũng chỉ là một thiếu nữ đôi mươi, chính là độ tuổi tươi đẹp nhất của nữ nhân.

Nếu không vì thân phận trói buộc, ắt hẳn nàng cũng giống bao nữ tử khác, ngây thơ hồn nhiên, mộng tưởng về một ái tình trọn vẹn.

Lôi Tư Nhiên dù chẳng thể thấy được nét mặt biến hóa của Thiên Phiên, nhưng từ giọng nói vui vẻ như châu ngọc rơi trên khay ngọc, trong trẻo mà quyến rũ, cũng có thể đoán được lúc này trên gương mặt nàng kia, hẳn là một dáng vẻ rực rỡ như ánh tịch dương, vừa mỹ lệ, vừa động lòng người.

Trong khoảnh khắc ấy, lòng Lôi Tư Nhiên không khỏi xao động.

Đã từng có một thời, nàng cũng giống như Thiên Phiên lúc này, quấn quýt hỏi han đại sư huynh về mọi chuyện liên quan đến Tuyết Nhai. Khi ấy, mỗi lần nghe chuyện về hắn, nàng đều thấy lòng tràn ngập hạnh phúc, như thể chỉ cần có giấc mộng về Tuyết Nhai, ắt hẳn sẽ là một giấc mộng đẹp.

Nhưng giấc mộng dù đẹp đến đâu, cũng có lúc tỉnh giấc, mà lúc mộng vỡ, lòng người đau đớn tận xương.

Tuy vậy, trong những hồi ức đã phai nhạt ấy, không chỉ có thống khổ, mà còn vương vấn chút dư vị ngọt ngào.

Dù sao đi nữa, ít nhất nàng cũng đã từng có cơ hội ở bên người ấy, dù rằng kết cục lại thê lương đến vậy.

Mang theo những hồi ức vừa đau thương vừa luyến tiếc ấy, bóng dáng trắng toát quen thuộc dần hiện rõ trong tâm trí nàng.

Nàng nhẹ giọng kể:
"Tuyết Nhai, chàng là một nam nhân khoác bạch y, tay cầm thanh hàn kiếm thoạt nhìn không quá nổi bật, tính tình cô ngạo, trầm lặng ít nói, lạnh lùng xa cách."

"Người đời đều bảo, kiếm của chàng lạnh, mà lòng chàng còn lạnh hơn..."

Nói đến đây, giọng nàng bỗng nghẹn lại, thanh âm càng lúc càng nhỏ, rồi im bặt.

Nàng không thể nói tiếp nữa.

Nàng từng nghĩ rằng, sau bao nhiêu tháng ngày, cõi lòng mình sớm đã nguội lạnh, chẳng còn rung động, chẳng còn cảm giác. Nhưng đến cuối cùng, nàng vẫn tự đánh giá quá cao bản thân.

Khi một người đã lún quá sâu vào ái tình, muốn chỉ trong chốc lát mà thu liễm lại tâm tư, lạnh lùng vô cảm, há có thể dễ dàng như vậy?

Ký ức xưa cũ ùa về, nỗi nhớ nhung như kịch độc tràn vào huyết mạch, len lỏi qua từng tấc da thịt, thấm tận tim gan, đau đến khó mà chịu nổi.

Chẳng trách người đời thường nói: "Tình yêu là độc dược, còn độc hơn cả thạch tín."

Thiên Phiên chăm chú lắng nghe, trong lòng đã hình dung ra một Tuyết Nhai lạnh lùng mà tuyệt diễm. Nhưng chưa kịp chìm vào mộng tưởng, nàng vô tình liếc thấy vẻ mặt Lôi Tư Nhiên trầm xuống, đôi mắt cụp xuống mang theo vẻ bi thương khôn tả.

Chợt có điều gì đó lướt qua tâm trí, Thiên Phiên nghiêm mặt, chăm chú nhìn nàng rồi chậm rãi hỏi:

"Ngươi...?"

Bình Luận (0)
Comment