Sự tình đã qua, nay thấy muội muội không muốn nói, Lôi Minh cũng chẳng tiện ép hỏi.
Cứ coi như chuyện ấy chưa từng xảy ra.
Đôi bên lòng đều tự hiểu, ngầm ăn ý mà chẳng ai nhắc đến, tránh cho cảnh lúng túng.
Lôi Tư Nhiên thấy đại sư huynh có điều muốn nói, liền tò mò hỏi:
"Đại sư huynh, huynh bảo có chuyện muốn nói với ta, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Tiếng nàng cất lên, kéo suy tư của Lôi Minh trở lại. Hắn điềm đạm cười nhẹ:
"Thái tử điện hạ sáng nay đã rời khỏi Vô Cực sơn trang. Muội có nghe qua chưa?"
Lôi Tư Nhiên khẽ lắc đầu, thẳng thắn đáp:
"Chưa. Huynh cũng biết mà, ta vốn chẳng ưa gì hắn."
"Chuyện liên quan đến hắn, ta một chút cũng không hứng thú. Người hầu kẻ hạ bên cạnh ta đều biết rõ điều này, chẳng ai dám nhiều lời mà nhắc đến hắn, chỉ sợ vô ý chọc ta phật lòng."
Lôi Minh tất nhiên hiểu rõ tính tình nàng. Đám hạ nhân giữ mồm giữ miệng như vậy cũng là lẽ đương nhiên.
Dù sao, đại tiểu thư này tính khí thất thường, thật khó mà đoán trước.
Nói ít, làm nhiều, vẫn là thượng sách.
Hắn mỉm cười, ánh mắt mang theo chút nuông chiều, chẳng nói thêm gì.
Bỗng nhiên, Lôi Tư Nhiên nhíu chặt đôi mày, vẻ nghi hoặc hiện rõ trên gương mặt:
"Không đúng! Lần này sao hắn lại chịu ngoan ngoãn mà rời đi? Trước đây mỗi lần đến đều ở lại rất lâu, đuổi cũng không chịu đi."
Thái tử đột nhiên thay đổi như vậy, khiến nàng cảm thấy bất thường.
Lôi Minh đã sớm liệu được nàng sẽ hỏi điều này. Hắn thở dài, giọng có chút nặng nề:
"Chuyện này tất nhiên không đơn giản!"
"Dường như thái tử lại cùng sư phụ bàn luận về chuyện hôn sự của muội. Nhưng sư phụ vẫn như trước, không vì uy quyền của thái tử mà nhượng bộ."
"Ngài khéo léo cự tuyệt, còn nói rằng mắt muội vẫn chưa hoàn toàn bình phục, lúc này chưa phải thời điểm thích hợp để bàn chuyện hôn nhân."
"Lời ấy của sư phụ, thực chất chính là cho thái tử một bạt tai, làm tổn hại thể diện hắn. Vì thế, hắn giận tím mặt, mang theo tùy tùng hùng hổ rời đi."
"Nghe thị vệ canh cổng kể lại, lần này thái tử tức giận vô cùng. Hắn vừa đi vừa lớn tiếng mắng chửi, bảo rằng hắn nhớ kỹ chuyện này, tuyệt đối không để yên, sau này mọi người cứ chờ xem."
Lôi Minh trong lòng không khỏi lo lắng. Thái tử là kẻ thâm trầm khó đoán, hành sự cũng không quang minh lỗi lạc.
Người xưa có câu: Thà đắc tội quân tử, chớ dại đắc tội tiểu nhân!
Chỉ sợ thái tử sẽ giở thủ đoạn sau lưng, tìm cách đối phó với Vô Cực sơn trang.
So với sự nặng nề của Lôi Minh, Lôi Tư Nhiên lại tỏ ra rất ung dung. Nàng chẳng mấy để tâm, cười nhạt nói:
"Tên đó vốn luôn tự cao tự đại, coi thiên hạ chẳng ra gì! Bị từ chối mà nổi giận đùng đùng, quả thực không ngoài dự đoán."
"Hắn đi rồi cũng tốt. Vốn dĩ còn sợ hắn bám lấy không rời!"
"Từ lúc hắn đến, sơn trang chẳng còn được ngày nào yên ổn, gà bay chó sủa, loạn hết cả lên!"
"Bây giờ cuối cùng cũng có thể thanh tịnh một chút rồi!"
Từ lúc xảy ra chuyện đến nay, đây có lẽ là tin tức khiến nàng hài lòng nhất.
Dĩ nhiên, tin về Tuyết Nhai cũng được xem là tin tốt.
Nhưng đối với nàng mà nói, cũng chỉ là nửa vui nửa lo, lòng càng thêm bồn chồn bất an.
Lôi Minh nhìn dáng vẻ vui mừng lộ rõ trên mặt nàng, chỉ đành lắc đầu bất lực.
Thái tử không phải kẻ dễ đối phó, lại càng không phải người biết buông tay dễ dàng.
Mà trong hoàng thất, tranh đấu lại càng tàn khốc, thủ đoạn càng hiểm ác.
Huống hồ, mẫu phi của thái tử, đương kim hoàng hậu, lại là một nữ nhân thâm sâu khó lường.
Ngay cả hoàng thượng cũng phải kiêng dè bà ba phần.
Cuộc đấu đá trong hoàng cung không phải chém giết công khai bằng đao kiếm.
Vô Cực sơn trang tuy có danh vọng hiển hách, không sợ thế lực thái tử, nhưng cũng chẳng thể khinh suất.
Chỉ e hắn sẽ ngấm ngầm giở trò, dùng mưu hèn kế bẩn mà hãm hại.
Vậy nên, chuyện này tuyệt đối không thể xem nhẹ, cần phải đề cao cảnh giác.
Tất nhiên, trang chủ Lôi Vô Cực chắc chắn đã có dự liệu chu toàn hơn bất cứ ai.
Không chờ Lôi Minh mở lời thêm, Lôi Tư Nhiên đã hào hứng kéo tay hắn, lôi ra ngoài dạo chơi.
Nàng hít sâu một hơi không khí trong lành, tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn.
Đi ngang qua hoa viên, tình cờ gặp mẫu thân, hai người liền ngồi lại hàn huyên một hồi.
Lôi Minh còn có việc cần làm, liền cáo từ rời đi trước.
Mà bên kia, Tuyết Nhai vẫn đang hộ tống Mỹ Cơ về kinh thành.
Nhờ có hắn, một tuyệt thế cao thủ tháp tùng, dọc đường đi không xảy ra bất trắc nào, hành trình suôn sẻ hơn dự kiến ba đến năm ngày.
Suốt quãng đường, Tuyết Nhai rất ít mở miệng, cũng chẳng hỏi han nàng một câu nào.
Dường như đối với thân phận, lai lịch của nàng, hắn hoàn toàn chẳng hứng thú.
Đến khi xe ngựa băng qua phố chợ náo nhiệt, cuối cùng dừng lại trước một tòa thanh lâu tráng lệ nguy nga, sắc mặt Tuyết Nhai thoáng chốc biến đổi.
Hắn không ngờ, nữ tử mình cứu về, lại là một người chốn phong trần.
Mỹ Cơ được nha hoàn dìu xuống xe, đang định cất bước vào cửa, chợt quay đầu nhìn lại, thấy Tuyết Nhai đứng lặng tại chỗ, do dự không tiến lên.
Nàng trông thấy cảnh ấy, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, mắt cụp xuống đầy u oán.
Bước chầm chậm đến trước mặt hắn, tay áo mảnh mai khẽ nâng, che lấy đôi môi đỏ thắm.
Giọng nàng nghẹn ngào:
"Công tử... ngài cũng như bao kẻ khác, khinh miệt một nữ nhân hèn mọn như ta, có phải không?"