Thiểm Quang Nhất Kiếm - Vô Lương Quý Phi

Chương 9

Vô Cực sơn trang

Dưới ánh hoàng hôn buông lơi, ngoài cổng trang viện, bụi cuốn mịt mù, một tuấn mã cao lớn phi nhanh đến tựa như một mũi tên rời cung. Trên lưng ngựa, một thiếu niên phong thái hiên ngang, đôi mắt sáng tựa sao, tay nắm chặt cương, thân khoác áo gấm viền kim tuyến, trông vừa quý khí vừa anh tuấn bất phàm.

Thiếu niên chừng ngoài đôi mươi, động tác linh hoạt, hai tay ghìm cương, khiến tuấn mã hí vang một tiếng, trước cổng lớn mà dừng vó. Chưa đợi ngựa ổn định, thân ảnh kia đã nhẹ nhàng phi thân, tựa cánh nhạn lướt qua không trung, hạ xuống bậc thềm trước cửa.

Ngay tại đó, một gã sai vặt tuổi trẻ đã đứng chờ từ lâu, thấy người, liền vội vã tiến lên, mặt lộ vẻ vui mừng, cung kính nói:
"Thiếu trang chủ, cuối cùng ngài cũng đã về!"

Áo gấm thiếu niên nhíu mày, ánh mắt sắc bén lướt qua gã sai vặt, giọng trầm hẳn xuống:
"Sư phụ phi cáp truyền thư, triệu ta về gấp, trong trang đã xảy ra chuyện gì?"

Gã sai vặt thoáng biến sắc, vừa chạy theo vừa thở gấp đáp:
"Là... là đại sự! Nếu không, trang chủ cũng đâu khẩn thiết gọi ngài trở về từ kinh đô!"

Người nọ, họ Lôi, tên Minh. Chính là nghĩa tử và đệ tử thủ tọa của Lôi Vô Cực—trang chủ Vô Cực sơn trang. Trên giang hồ, hắn được người người kính trọng, gọi một tiếng "Minh công tử".

Trước đó không lâu, Hoàng đế đại thọ, Lôi Minh lĩnh mệnh hộ tống lễ vật vào kinh. Chuyện quan trọng, không thể sơ suất, hắn hết sức cẩn trọng, cuối cùng cũng hoàn thành sứ mệnh, đem lễ vật đến nơi an toàn.

Nhưng chưa kịp an nhàn, thư từ sơn trang đã gấp gáp truyền đến. Không dám chậm trễ, hắn tức tốc lên đường, ngày đêm không nghỉ, rốt cuộc vào lúc hoàng hôn, cũng về đến nơi.

Lôi Minh vừa sải bước tiến vào, vừa quan sát bốn phía, thấy trong trang người người sắc mặt ngưng trọng, thần sắc vội vã, bầu không khí nặng nề hơn bao giờ hết.

Hắn trầm giọng hỏi:
"Đã có chuyện gì?"

Gã sai vặt thoáng do dự, ngập ngừng nửa ngày, rốt cuộc cũng thốt ra được một câu:
"Đại tiểu thư... không thấy!"

Lôi Minh nghe vậy, sắc mặt đại biến. Đôi mắt chợt trừng lớn như chuông đồng, giọng nói cũng vô thức cao lên:
"Ngươi nói cái gì? Tự nhiên không thấy?"

Gã sai vặt bị áp lực trước khí thế của hắn, lắp bắp nói:
"Nô tài... cũng không rõ lắm. Trang chủ đang ở chính sảnh, Thiếu trang chủ vào hỏi sẽ rõ hơn."

Lôi Minh vừa nghe, lòng nóng như lửa đốt, lập tức vác kiếm, cất bước chạy thẳng vào đại sảnh.

Vừa đến trước cửa, hắn đã nghe thấy tiếng nữ tử nghẹn ngào nức nở. Trong lòng thoáng sinh nghi, nhưng vẫn vững bước tiến vào.

Trước mắt hắn, Lôi Vô Cực ngồi chính giữa đại sảnh, sắc mặt xanh mét, hai tay siết chặt tay vịn ghế, liên tục thở dài.

Bên cạnh ông, một phụ nhân dung mạo tuyệt mỹ, đôi mắt ầng ậc nước, không ngừng rơi lệ. Đó chính là Giang Mộng—phu nhân của Lôi Vô Cực, cũng là mẫu thân của Lôi Tư Nhiên.

Giang Mộng, xuất thân danh môn thế gia, thiên tư thông tuệ, cầm kỳ thi họa không gì không tinh thông. Dung mạo nàng lại càng diễm lệ vô song, tựa phù dung thoát nước, hoa nhường nguyệt thẹn, khiến bao bậc anh hùng hào kiệt, công tử thế gia đều phải say lòng, ngưỡng mộ không thôi.

Biết bao thiếu niên tài tuấn vì nàng mà tranh nhau bày tỏ, quỳ dưới tà váy mong cầu ân sủng. Nhưng Giang Mộng không màng danh lợi, chẳng thuận theo ý cha mẹ mà chọn phu quân, lại chỉ vừa mắt một thiếu niên anh hùng mới xuất đạo trên giang hồ – Lôi Vô Cực, trưởng tử của Lôi gia.

Hai mươi năm trước, Lôi Vô Cực dẫu còn trẻ tuổi, nhưng đã vang danh giang hồ bởi khí phách hiên ngang, chính trực cương nghị. Cũng từ đó, bậc anh hùng kết duyên cùng giai nhân, thành một đoạn giai thoại chốn võ lâm.

Sau khi thành thân, hai người ân ái mặn nồng, hòa thuận mỹ mãn, khiến người khác phải ngưỡng mộ không thôi. Suốt hai mươi năm, tình nghĩa phu thê chẳng hề phai nhạt, chưa từng một lần tranh cãi.

Lôi Vô Cực thương thê tử mình yếu đuối, không đành lòng để nàng chịu thêm nỗi đau sinh nở, bởi vậy suốt hai mươi năm, dưới gối chỉ có duy nhất một nữ nhi – Lôi Tư Nhiên.

Nàng là hòn ngọc quý trên tay Lôi Vô Cực, song ông cũng e sợ nàng ỷ lại cưng chiều mà kiêu ngạo, nên có phần nghiêm khắc. Trái lại, Giang Mộng lại dốc lòng yêu thương, nâng niu như trân bảo, chỉ cần nữ nhi muốn gì, nàng đều tận lực thỏa mãn.

Từ nhỏ, Lôi Tư Nhiên tinh nghịch hiếu động, không ít lần trốn ra ngoài gây rối. Mỗi khi phụ thân trách phạt, chỉ cần nàng nép sau lưng mẫu thân, Lôi Vô Cực cũng đành thở dài bỏ qua. May mắn thay, dù nghịch ngợm, nàng vẫn giữ bản tính lương thiện, không bao giờ làm điều trái đạo.

Thấm thoắt mười mấy năm, tiểu cô nương ngày nào nay đã thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, song tính tình vẫn trẻ con, chưa biết rụt rè, ổn trọng.

Bình Luận (0)
Comment