Thiển Ái

Chương 15

Cố Thần An từ chối cho ý kiến về việc tôi và Phan Văn hẹn hò, chí ít thì biểu hiện ra là không có dị nghị điều gì.

Tôi vốn tưởng rằng mưa quá nhẹ nhàng. Nhưng đó là trước khi bão táp yên lặng xảy ra.

Tôi tin Cố Thần An, vì thế tôi đáng bị bão tố làm lỡ mất dịp tốt với Phan Văn.

Cố Thần An nói cho mẹ tôi là tôi yêu đương, tôi thích một mập mạp nhìn rất xấu, tương lai sẽ sinh ra một đứa nhỏ rất xấu. Mẹ thậm chí còn không nói tôi một câu không đúng gì, lúc đó tôi nên minh bạch ra, trên thế giới không có chuyện tốt như vậy.

Sinh nhật Cố Thần An, tôi đã từng đi Cố gia ăn uống, tặng quà. Tôi ở Cố gia không ngủ phòng ngủ cho khách, tôi và Cố Thần An từ nhỏ đã ở cùng một chỗ, dù bây giờ tuổi tác được một xấp dày chúng tôi vẫn cùng đùa giỡn nhau như hồi bé sau đó nằm trên một cái giường đi ngủ.

Hai nhà Tô Cố đều thấy nhưng không thể trách, nhưng Phan Văn không biết.

Tôi không biết Phan Văn sẽ đến. Tôi cũng không biết Cố Thần An nói gì với Phan Văn. Mặt trời lên cao, mẹ Cố đến gõ cửa, nói là có bạn học đến. Cố Thần An không chút khách khí đạp tôi tỉnh, gọi tôi đi mở cửa. Chúng tôi cùng lớp, bạn học của anh ấy cũng là bạn học của tôi, nghĩ như vậy, tôi khó có được tâm tình tốt đi ra mở cửa.

Sau đó tôi và Phan Văn ngay cả Cố Thần An ở cửa phòng ngủ cũng không thể buông tha.

Cố Thần An mặc áo ngủ nửa người dựa trên người tôi, một bên còn có ánh mắt buồn ngủ hỏi tôi là ai tới. Mặt Phan Văn không biểu tình nhìn tôi và Cố Thần An, "Tuyết Phi, sao em lại ở trong phòng của cậu ta?" Một bên mẹ Cố cười nói, "Tuyết Phi là bạn gái Thần An mà, bọn họ từ nhỏ đã ở cùng một chỗ rồi."

Tôi đứng ngốc lăng ở cửa, không biết giải thích thế nào. Phía sau tay Cố Thần An chụp tới ôm tôi vào trong ngực, "Chính là như cậu nghĩ."

Tôi nỗ lực giãy khỏi Cố Thần An, tính kéo tay Phan Văn, "Không phải như thế. Em và Cố Thần An từ nhỏ đã ở cùng một chỗ. Không đúng không đúng, Phan Văn, anh nghe em nói, em và Cố Thần An.."

Phan Văn không nghe tôi nói hết lời, anh ấy chỉ là lưu loát xoay người, không chút do dự rời khỏi nhà Cố gia. Cố Thần An gắt gao kéo lấy quần áo của tôi, "Tô Tuyết Phi, em muốn mặc áo ngủ ra gặp hắn ta?"

Tôi đỏ mắt, mẹ Cố không biết phải làm sao, "Làm sao vậy, làm sao vậy? Thần An con bắt nạt Tuyết Phi hả?"

"Mẹ, mẹ đừng hỏi."

Cố Thần An kéo tôi vào trong phòng, còn đóng cửa lại.

"Một cặp đôi nếu không chịu được cuộc khảo nghiệm sẽ không kéo dài mãi mãi, anh chẳng qua là giúp em thử hắn ta một lần."

"Quả nhiên là anh gọi người đến? Anh cố ý?" Tôi phẫn nộ rồi, nếu như không thể cho tôi một lời giải thích tốt, tôi nhất định sẽ tuyệt giao với anh!

"Ách.. Tuyết Phi, đây không phải là chủ ý của anh, tất cả đều là chủ ý của mẹ Tô. Ba mẹ anh và ba mẹ em nằm mơ cũng muốn hai nhà thân càng thêm thân, cộng thêm Phan Văn thực sự không hợp duyên với mắt mẹ em. Mẹ Tô cảm thấy, em thế nào cũng không thể tìm một người kém hơn so với anh.. Hơn nữa, em còn đang đi học, mẹ Tô không yên lòng, yêu sớm là không tốt."

Tôi đem tất cả những gì có thể ném ném vào trên người Cố Thần An, sau đó mặc áo ngủ chạy ra khỏi nhà. Phan Văn không nhận điện thoại của tôi, không đọc tin nhắn của tôi.

Tôi không biết nhà anh ấy ở nơi nào, chỉ có thể mờ mịt đứng ở ngã tư đường.

"Tuyết Phi, đi về trước có được không. Muốn giải thích có thể đợi ngày mai đến trường học lại nói."

Tôi không muốn nói chuyện với anh, ngồi chồm hổm trên mặt đất một lần lại một lần gọi điện thoại cho Phan Văn. Trong điện thoại luôn là giọng nữ lạnh băng, "Điện thoại quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy.."

"Tuyết Phi, rất xin lỗi, nhưng em phải hiểu cho anh, tên mập mạp kia không được rồi, em tìm một người cũng không bằng anh anh không thoải mái.."

Tôi quay người lại đem di động hung hăng ném trên mặt Cố Thần An. "Ôi, Tô Tuyết Phi, làm người bạn tốt nhất của em, anh chỉ không bỏ qua được tương lai em gả cho một tên béo, em dịu dàng một chút có được không!"

"Người bạn tốt nhất chính là dùng để bán sao? Anh bán đứng em cho mẹ em, vậy cũng thôi đi, tại sao anh lại muốn cùng mẹ em cùng một tính lượt kế em? Cố Thần An, em không bao giờ muốn nói chuyện với anh."

"Tuyết Phi, Tô Tuyết Phi! Em chờ anh một chút."

Tôi về đến nhà, mẹ không ở nhà, Cố Thần An liều mạng gõ cửa gọi tôi cho anh vào. Tôi tắt nguồn điện thoại dúi đầu vào trong chăn.

Đây là một trò khôi hài thật tức cười! Mẹ tôi và bạn tốt của tôi lại tính kế tôi, tôi thích người kia căn bản không cho tôi cơ hội giải thích. Tôi cả ngày không ra khỏi cửa, mẹ cũng không tới gọi tôi. Tôi chỉ có thể lòng nóng như lửa đốt chờ đến trường.

Sau đó, phát hiện Phan Văn biến mất không thấy. Phan Văn không muốn đến, ba mẹ anh đến làm chuyển trường, tôi đứng ở cửa phòng làm việc nhìn ba mẹ anh, sau đó không biết phải làm sao.

"Tô Tuyết Phi, anh hận em."

Tôi khởi động máy, liền nhìn thấy tin nhắn cuối cùng của Phan Văn, gục xuống bàn khóc được ruột gan đứt từng khúc.

"Tô Tuyết Phi, em xem Phan Văn không tin như vậy, tại sao em lại ở bên hắn chứ".

Cố Thần An ngồi ở bên cạnh tôi, lắp bắp nửa ngày nói được một câu như vậy.

"..."

Tôi không muốn để ý đến hắn.

"Tuyết Phi rất xin lỗi, anh giúp em tìm hắn ta có được không? Anh giải thích, em đừng khóc."

"Cố Thần An, em không bao giờ tin anh nữa."

"Tuyết Phi, anh là người bạn tốt nhất của em, em vì Phan Văn quên mất anh, em có nghĩ tới tâm tình của anh không?"

Cố Thần An không hề tính toán ngăn tôi khóc, "Chúng ta từ nhỏ đã ở cùng một chỗ, bây giờ trong lòng em Phan Văn so với anh quan trọng hơn, anh mất hứng. Chúng ta vẫn là hai người, em có Phan Văn sẽ không để ý đến anh, một mình anh rất khổ sở."

"..."

"Anh biết em sẽ không tha thứ cho anh. Tuyết Phi, cùng lắm thì trước khi em tìm được Phan Văn, anh giữ chức tấm khiên của em! Em không kết hôn anh vẫn không kết hôn không yêu đương có được không? Cùng lắm thì anh lấy em, em muốn cái gì anh đều cho em, bây giờ em đừng khóc có được không?"

"..."

"Cùng lắm thì sau này anh cho em trả thù trở về được rồi!"

"..."

Nam tử hán đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, vì thế không phải tôi muốn làm khó Cố Thần An, đây là Cố Thần An nợ tôi.
Bình Luận (0)
Comment