Thiển Ái

Chương 4

Tôi dần dần bắt đầu mang theo Cố Thần An đến Hán Đường Quang Ảnh. Anh ở cùng mọi người rất tốt. Nếu không liên quan đến tôi, thì anh chính là một quý ông lịch lãm, khiêm tốn và dịu dàng.

Cố Thần An đối xử với tôi vô cùng tốt.

Đôi khi tôi sẽ nhìn anh và cười rất vui vẻ. Bảo bối của tôi, Cố Thần An.

Mẹ Cố thỉnh thoảng sẽ tới nhà ở vài ngày, nhắc tới nhắc lui chuyện cháu trai của bà, khiến tôi phải chạy trối chết.

Số lần Cố Thần An phát ngốc càng ngày càng cao, có đôi khi ánh mắt sẽ không tự chủ được mà trở nên sắc bén, biểu tình càng ngày càng khó lường.

Phương Lỗi cười nói, "Lúc cậu ấy phát ngốc thì đó mới chính là Cố Thần An."

Mỗi lần tôi dùng ánh mắt dò xét nhìn anh, Thần An sẽ quay đầu lại cười ngốc nghếch. Tôi chỉ có thể thua cuộc thu ánh mắt lại, cũng không nhìn ra bất cứ cái gì.

Mẹ Triệu có lén tới đây một lần. Cố Thần An vội vàng chạy đi nấu cơm, sau khi ăn xong còn ngoan ngoãn đi rửa bát.

Trên mặt bà cuối cùng cũng lộ ra một chút tươi cười. "Tiểu Tình, nếu bây giờ mẹ không yên lòng cũng không còn cách nào khác nữa. Thần An thương yêu con như vậy, đúng là một cuộc sống tốt, đây là người mà con đã chọn."

Tôi cười cười, "Mẹ, con sẽ giữ được anh ấy. Con vốn cũng không có tham vọng gì khác, bây giờ cũng sống rất tốt."

Mẹ Triệu nhìn Cố Thần An đang im lặng ngồi phía trước, khẽ thở dài một cái. "Con và ba con đều không thể nào làm mẹ bớt lo."

Tôi xụ mặt "Cái này là di truyền, không liên quan đến con."

Mẹ Triệu bất đắc dĩ cười cười, bày cho tôi một ít việc vặt hằng ngày, rồi lại vội vã chạy trở về. Cố Thần An ngồi đối diện với tôi hình như không được tự nhiên thì phải. Cứ cách một lúc sẽ nhìn trộm tôi một cái.

"Anh định nói gì?" Tôi bị anh nhìn đến phiền muộn, tức giận hỏi.

"Em có phải là không thích anh?" Một lát sau anh mới nhăn nhăn nhó nhó phun ra một câu như vậy. Tôi vừa buồn cười vừa tức giận đáp lại "Ngốc! Không thích anh thì em gả cho anh làm gì!"

"Ba em sẽ đến cướp em đi." Anh bĩu môi mất hứng. Tôi cũng bĩu môi, ông già kia sẽ không tới đâu. Còn đang chiến tranh lạnh với nhau đấy!

Cố Thần An đi qua đây, nhéo nhéo tay tôi, lại hôn lên mắt tôi. "Em là của anh." Tôi yên lặng, dùng sức véo lại mặt anh, "Anh là của em mới đúng!" Cố Thần An mím môi cười rất vui vẻ. Tôi lại thua cuộc cúi đầu, nằm giả chết trên sô pha.

Cố Thần An cả ngày không có việc gì làm, tinh lực có được đều dùng hết trên người tôi. Đáng ghét! Tôi oán hận kéo Cố Thần An xuống, vùi mặt vào vai anh mà ngủ.

Cuộc sống thật yên bình, cho dù năm tháng sau này có lâu dài đi nữa thì cũng là những ngày tươi đẹp.

Qua một năm. Mẹ Cố nói muốn mua quà kỷ niệm một năm ngày cưới của tôi và Thần An. Tôi vốn định từ chối, nhưng lại không thể mặc kệ ý tốt của mẹ Cố, đành phải đi dạo phố cùng Thần An và mẹ Cố.

Kỷ niệm một năm ngày cưới. Có đôi khi duyên phận thật sự ngắn như vậy.

Mẹ Cố nói mua gấm Tô Châu để sau này trăm năm hòa hợp, tôi buông tay Cố Thần An ra, đi đến bên bà thảo luận xem nên mua mẫu nào. Tôi vừa quay người, Cố Thần An đã xảy ra chuyện.

Tai nạn xe cộ! Lại là tai nạn xe cộ!

Mẹ Cố thấy Thần An ngã vào vũng máu thì té xỉu tại chỗ. "Mẹ, mẹ!" Tôi luống cuống tay chân, một bên kêu khóc tìm người giúp đỡ, một bên run rẩy gọi cho ba Cố. Chờ tới được bệnh viện, toàn thân tôi đã ướt đẫm mồ hôi.

Mẹ Cố tỉnh dậy thì đi qua đây, vừa tự trách mình vừa lau nước mắt. Ba Cố không nói một lời ngồi ở cửa phòng cấp cứu.

Trong lòng tôi loạn thành một đống.

Cố Thần An, anh nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, anh không thể xảy ra chuyện gì, nếu anh thật sự xảy ra chuyện thì em nên làm gì bây giờ..

Cố Thần An, anh hãy kiên cường thêm một chút..

Bây giờ trong đầu tôi đều là hình ảnh cả người Cố Thần An đầy máu, cắn chặt môi không dám khóc. Cố Thần An, em chỉ có một mình anh, anh không được tàn nhẫn như vậy..

Ông trời có lẽ đã nghe thấy lời cầu khẩn của tôi, Cố Thần An chỉ bị gãy xương, não bị chấn động nhẹ, máu nhiều như vậy là vì bị thương ngoài da. Hiện tại thuốc mê còn chưa hết tác dụng, chưa thể tỉnh lại được.

Ba mẹ Cố đi về trước, tôi ở lại bệnh viện trông chừng Cố Thần An.

Tôi ghé vào giường bệnh, khuôn mặt anh trông thật tái nhợt và lạnh lẽo. Tôi nửa mê nửa tỉnh run run đưa tay ra thăm dò hơi thở của anh. Tôi thật sự sợ anh sẽ không tỉnh lại, sợ bản thân mình từ hôm nay sẽ phải mang theo sự hối hận cho đến chết.

"Cố Thần An, em yêu anh nhiều như vậy, anh không thể bỏ lại em." Tôi nắm chặt tay anh, mười ngón tay đan chặt nhau, úp mặt vào mu bàn tay anh rồi mới dám nhắm mắt lại.

Ngủ thẳng đến sáng, Cố Thần An vẫn chưa tỉnh lại. Tôi không yên lòng lại duỗi tay ra dò hơi thở của anh, khiến cho cô y tá ở một bên mỉm cười. "Cô Cố, cô đừng quá lo lắng. Anh Cố chỉ đang ngủ, chờ đến lúc thuốc hết tác dụng tất nhiên là sẽ tỉnh lại."

Mặt tôi nóng bừng lên vì xấu hổ, vội vàng cất tay về, đứng ở một bên nhìn cô ấy thay bình cho Thần An.

Mẹ Cố đến, tôi bắt buộc phải trở về nghỉ ngơi. Cẩn thận từng bước một, đến mẹ Cố cũng cười tôi. "Thiên Tình, Thần An đã không sao rồi. Con trở về nghỉ ngơi một chút, chờ con trở lại đây nó sẽ tỉnh lại" mẹ Cố dặn lúc tôi đi về nhà chính Cố gia mang theo chút canh, tôi đành phải trở về nhà trước.

Chờ cho tới lúc tôi tỉnh ngủ, thời tiết bên ngoài đã thay đổi. Đầu mùa đông mà còn mưa lớn như vậy, tôi ôm phích nước vào trong ngực, vừa nghĩ xem lát nữa nên nói với Cố Thần An thế nào. Thậm chí còn nghĩ đến việc đánh cho anh một trận, xem xem lần sau anh còn dám chạy loạn hay không.

Đến trước cửa phòng bệnh thì Phương Lỗi gọi điện thoại tới. Phương Lỗi nói qua điện thoại, "Thiên Tình em đang ở đâu? Tô Tuyết Phi có phải là đang ở chỗ em?" Tôi đẩy cửa ra, Cố Thần An ngồi trên giường bệnh, Tô Tuyết Phi đang nói, "Thần An, chúng ta trở về bên nhau đi."

Giọng của Tô Tuyết Phi tuy không lớn, nhưng Phương Lỗi vẫn nghe thấy được. Một thoáng im lặng xảy ra, sau đó là tín hiệu máy bận lạnh lùng vang lên.

Tôi đờ đẫn cầm điện thoại, đứng ở cửa không biết làm thế nào.

Sắc mặt mẹ Cố xanh đen, vẻ mặt xấu hổ khi thấy tôi đang đứng ở cửa.

Cố Thần An ngồi trên giường không nhìn đến tôi, biểu tình lạnh nhạt, con ngươi sâu thẳm thật khó hiểu. Mặt Tô Tuyết Phi đỏ bừng, thần sắc một mảnh e thẹn. Cô ta liếc nhanh tôi một cái, lại đầy chờ mong nhìn sang Cố Thần An.

"Tuyết Phi, ngồi xuống trước đi." Cố Thần An mở miệng, giọng nói trầm thấp lạnh lùng.

Cố Thần An này, không phải là Cố Thần An của tôi.

Tô Tuyết Phi ngồi xuống bên mép giường, nắm tay Cố Thần An, mười ngón tay cẩn thận đan xen nhau. Tôi lại cười.

Bắt đầu từ đâu thì kết thúc chỗ đó.

Cố Thần An gặp họa được phúc, gãy một chân lại tỉnh táo lại. Với tôi mà nói đó cũng là họa đơn vô chí. Anh nhìn tôi như nhìn người xa lạ. Mẹ Cố trầm mặc không nói lời nào, nhưng cũng không nhìn tôi. Tôi bỏ phích nước xuống, nhẹ nhàng gọi, "Mẹ."

Tô Tuyết Phi và Cố Thần An đều nhìn tôi vì một chữ này.

"Tuyết Phi, đây là Thiên Tình. Con bé là vợ của Thần An."

Tô Tuyết Phi mở to hai mắt, không dám tin nhìn Cố Thần An. Cố Thần An nhìn tôi, mặt trầm như nước. Bầu không khí lại thêm căng thẳng. Tôi cười cười. "Mẹ, ở đây đã có cô Tô, con đi về trước."

Tôi không nhìn lại Cố Thần An, quay người rời khỏi phòng bệnh. Nước mắt rơi trên suốt đoạn đường. Muốn tỏ ra như không có việc gì thì dễ, nhưng lại không có cách nào kìm nén được bi thương.

Tô Tuyết Phi, tôi biết cô ta.

Trong tình yêu của Cố Thần An, nữ nhân vật chính là Tô Tuyết Phi.

Khi đó Cố Thần An quay trở về trường diễn thuyết, tôi ở phía sau hậu trường nhìn thấy Tô Tuyết Phi và giọng nói mềm mại ấy của cô ta.

Nhờ Phương Lỗi, tôi biết được Tô Tuyết Phi đã phản bội, biết được Cố Thần An đối với tình yêu đó không hối hận, biết Cố Thần An rất rộng lượng. Anh sẵn sàng tha thứ cho Tô Tuyết Phi, thậm chí còn khuyên Tô Tuyết Phi trở về kết hôn.

Anh không hối hận khi yêu Tô Tuyết Phi, tôi âm thầm nhìn anh mấy năm, anh thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của tôi. Cho đến bây giờ, duyên phận ngắn ngủi của chúng ta cũng dừng ở đây.

Kỷ niệm một năm ngày cưới, Cố Thần An ở trong bệnh viện. Bởi vì có Tô Tuyết Phi ở đó, tôi không đi tới bệnh viện nữa. Mặc kệ mẹ Cố nói như thế nào tôi cũng không chịu đi. Đó là Cố Thần An của Tô Tuyết Phi. Cố Thần An ngốc nghếch kia biến mất, mới khiến tôi đau tận xương tủy.

Tôi đã bắt đầu lại cuộc sống năm giờ đi làm chín giờ về. Ảnh chụp của tôi và Cố Thần An thu lại toàn bộ, gửi tới chỗ của Thần Ẩn. Tôi đã đoán trước kết cục của mình, đó là thứ duy nhất tôi có, tôi không nỡ vứt bỏ chúng đi.

Sau đó mới bắt đầu thu dọn mấy đồ vật linh linh, toàn bộ gửi cho Thần Ẩn. Tôi đang chờ, chờ Cố Thần An xuất viện, chờ Cố Thần An đưa cho tôi một tờ giấy ly hôn.

Thậm chí tôi cũng không biết Cố Thần An sẽ xuất viện lúc nào. Đến một ngày tan tầm trở về, trong phòng khách lại xuất hiện thêm một rương hành lý xa lạ.

Tôi còn đang nghi hoặc, Tô Tuyết Phi đã đỡ Cố Thần An đi ra từ phòng ngủ.

"Tuyết Phi sẽ ở chỗ này ở một thời gian." Cố Thần An cứng rắn nói với tôi như vậy.
Bình Luận (0)
Comment