Thiên Ảnh

Chương 102

Dịch giả: MrChoe

Trong bóng tối, Lục Trần ngồi ngay ngắn bất động, nhưng A Thổ lại đột nhiên từ dưới mặt đất đứng lên, nhìn chằm chằm vào hướng cửa sổ, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ như phẫn nộ. Gió lạnh từ ngoài thổi lướt vào trong phòng, khiến cho căn phòng cũng trở nên lạnh dần.

Bên trong phòng, tối đến mức có đưa bàn tay lên cũng không thấy được các ngón tay, còn phía bên ngoài phòng là cả một biển cả màu đen vô biên vô hạn.

Lục Trần cúi đầu nhìn xuống, thấy thấp thoáng trong bóng tối, có hai đồng tử màu lục âm u đang lóe lên bên cạnh mình, sáng bóng kỳ dị, thoạt trông như một loại bảo thạch trong suốt trân quý, mặt khác lại như một thứ ánh sáng âm u mang chút lạnh lẽo khó tả, như ác quỷ đang lặng thinh mà giương mắt nhìn.

Như cảm thấy được ánh mắt của Lục Trần đang nhìn, A Thổ cũng quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn lại hắn. Một người một chó ánh mắt giao nhau, mãi một lúc sau, Lục Trần mới chợt chìa tay ra nhẹ nhàng sờ đầu A Thổ, thấp giọng nói: "Không có chuyện gì đâu."

A Thổ yên tĩnh trở lại, Lục Trần đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn ra phía ngoài dò xét, sau đó mặt không chút biểu tình, một lần nữa đóng cửa sổ lại.

"Sầm" một tiếng, thế giới bên ngoài căn phòng lại một lần nữa tách rời với không gian bên trong.

※※※

Hôm sau, mặt trời như thường lệ lại xuất hiện, mọi người trong dãy núi Côn Luân vẫn làm công việc của họ như thường lệ, mỗi người lại quay về với quỹ đạo của riêng mình.

Thân là tầng lớp thấp nhất trong Côn Luân phái, đám đệ tử tạp dịch có nhịp sống riêng của họ, đó chính là chăm chỉ làm việc mỗi ngày, để theo đuổi một hy vọng là tương lai sẽ thành tiên, tìm đến sự trường sinh bất tử, dù là chút hi vọng kia còn cực kỳ xa vời, nhưng trong cõi đời này, hết thảy mọi người, không phải ai cũng vì một chút hi vọng của bản thân mà cố gắng nỗ lực sao.

Trong truyền thuyết xưa có kể lại rằng, đã từng có đệ tử tạp dịch từ tầng thấp nhất bất ngờ đạt kì biến, cuối cùng cũng tu thành thần tiên một cách thần kì, cho đến nay chuyện đó vẫn còn được lưu truyền trong nhân gian, trải qua trăm ngàn năm vẫn bất diệt, ngược lại còn càng ngày càng được thêu dệt thêm phần mỹ lệ rạng rỡ, làm nguồn cảm hứng cho các đệ tử tạp dịch thế hệ sau cứ thế mà hy sinh cuộc sống của họ cho mục đích này.

Lúc ánh mặt trời chiếu rọi xuống Thạch Bàn cốc, Lục Trần cũng lại mang theo A Thổ đến nơi này. So với hắn, cũng đã có khá nhiều người đến sớm hơn rồi, cho nên giờ phút này ở trong mảnh linh điền to lớn kia đã thấy xuất hiện vài bóng người đang làm việc. Về phần Dịch Hân, ngày hôm qua mặc dù đã khẳng định chắc chắn rằng hôm nay nàng sẽ đến sớm tìm bọn hắn chơi đùa, nhưng trước mắt vẫn không thấy tăm tích của nàng đâu, có lẽ nàng vẫn còn rúc trong chăn ấm ngủ nướng rồi.

Khác hẳn với vẻ khác thường đêm qua, sau khi trải qua một đêm ngon giấc, A Thổ hôm nay giống như đã hoàn toàn khôi phục lại trạng thái bình thường, nó cứ theo sát bên người Lục Trần, khập khiễng mà đi bộ khắp nơi, hết nghe ngóng rồi lại ngửi ngửi, so với lúc bình thường hoàn toàn không có gì khác biệt.

Lục Trần cũng giống y như con A Thổ, đối với chuyện tối hôm qua như chưa hề có gì xảy ra, thần thái vẫn tự nhiên mà làm công việc của mình, đi đến mảnh linh điền rồi nhảy xuống dưới mảnh ruộng, cũng chẳng có vẻ gì là coi chừng A Thổ gắt hơn. Đương nhiên, càng không như lời đã nói ngày hôm qua với Dịch Hân là hắn sẽ tìm một sợi dây thừng đem A Thổ buộc vào trên cái cây kia.

A Thổ lúc đầu còn chơi đùa ngay tại mảnh linh điền xung quanh Lục Trần, chỉ có điều là cứ chơi mãi như vậy, nó cũng cảm thấy có chút nhàm chán, sau đó hết nhìn đông tới nhìn tây một lúc, rồi lại kêu to hai tiếng với Lục Trần, Lục Trần cũng không thèm quay đầu lại, như thể không hề nghe thấy tiếng nó sủa. A Thổ sau một thoáng do dự liền tự mình chạy đi.

Tính đến hôm nay đối với con A Thổ, thì Thạch Bàn cốc này đã trở thành vùng đất hết sức quen thuộc với nó rồi, tung hoành dọc ngang bờ ruộng đối với nó mà nói căn bản không phải là vấn đề, rất nhanh chóng nó đã lại chạy ra khỏi mảnh linh điền đi tới khu rừng bên cạnh. Nó cứ mải đi về phía trước, bất tri bất giác khi nhìn lại thì một khu rừng cây tĩnh lặng đã hiện ra trước mặt con chó đen này.

A Thổ rõ ràng là có chút do dự, do dự một hồi lâu sau, nó liền nằm gục xuống nhưng lại đứng lên ngay lập tức, cứ như vậy nó hết nằm xuống rồi lại đứng lên mãi, cuối cùng nó quyết định đi một cách chậm rãi thẳng vào khu rừng kia.

Khu rừng này rất là hoang vắng, càng vào sâu không gian càng yên tĩnh, dần dần ngay cả tiếng chim hót cũng không nghe được một tiếng. Vốn dĩ rừng rậm là nơi sinh khí dồi dào, nhưng chẳng biết tại sao khu rừng này lại mang cho người ta một loại cảm giác lạnh lẽo hoang vắng đến kinh khủng.

A Thổ chậm rãi đi tới từng bước một cách cẩn trọng, đôi mắt chó vẫn luôn cảnh giác nhìn xung quanh. Cứ như vậy sau khi đi được một đoạn, nó bỗng nhiên ngừng lại, nhìn sang bên cạnh,nó chợt phát hiện ra nơi này chính là nơi mà ngày hôm qua nó đã gặp được tiểu nữ hài thần bí kia.

"Gâu, Gâu..."

A Thổ kêu lên hai tiếng.

Gió nhẹ từ trong rừng lặng lẽ thổi qua,khiến những cành lá xanh biếc nhẹ nhàng đong đưa, nhưng vẫn không ai đáp lại tiếng gọi của nó. A Thổ đợi một hồi, trên mặt có vẻ có chút hoang mang, nhưng rồi nó nhẹ nhàng thở phào một cái, xoay người chuẩn bị rời khỏi đây.

Ngay lúc đó, đột nhiên từ nơi sâu thẳm trong cánh rừng truyền đến một âm thanh như tiếng cười trầm thấp.

Âm thanh kia trong trẻo dễ nghe, như những cái chuông gió đang nhẹ nhàng đong đưa, mặc dù chưa thấy người đâu nhưng cũng đã thoáng cảm nhận được một bức tranh ưu mỹ, sau một lát, âm thanh nhỏ nhẹ kia theo gió bay tới: "Chó con...ngươi lại đến à..."

A Thổ mở to hai mắt nhìn về chỗ khóm cây rậm rạp,phía sâu trong cánh rừng kia, chần chờ một lát, nhưng rốt cuộc nó vẫn cứ đi tới.

Vài chiếc lá mặc dù vẫn còn tươi xanh, nhưng lại rơi từ trên cây xuống lả tả, thêm vài chiếc lá khẽ đong đưa một cái, lát sau, từ sau đám lá đó một khuôn mặt của một tiểu nữ hài tuyệt mỹ xuất trần dường như còn mang theo một chút ngây thơ bỗng xuất hiện.

cô gái tỏ ra rất hứng thú nhìn A Thổ, cười khanh khách, trong mắt lóe ra ánh hào quang kỳ dị, như tròng mắt của rắn, mỹ lệ đấy nhưng đầy vẻ nguy hiểm.

Hay là, chính bởi vì nguy hiểm nên mới mang vẻ mỹ lệ quỷ dị.

A Thổ bỗng nhiên dừng bước, hếch cái mũi lên ngửi ngửi trong không khí một cái.

Có mùi huyết tinh.

So với ngày hôm qua đậm đặc hơn nhiều.

"Ngươi ngửi thấy được à?" Tiểu cô nương kia nhìn A Thổ mỉm cười, sau đó duỗi cánh tay trái trắng nõn của nàng ra mà ngoắc nó, nói, "Lại đây nào, ta cho ngươi xem thứ tốt nha."

A Thổ do dự một chút, nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương kia, chẳng biết tại sao, vẫn không có tiếp tục bước về phía trước.

Cô gái kia giống như có chút bất ngờ, sau khi suy nghĩ một chút, khóe miệng hơi có chút vui vẻ nhiều hơn, cũng không nói thêm cái gì, chỉ là chậm rãi vén các cành lá trước người ra.

Một vòng hào quang đỏ tươi như máu, trong nháy mắt ở phía trước lóe lên một cái rồi biến mất, trong không khí mùi máu tanh càng phát ra đậm đặc.

"Lại đây nào, ngươi không phải thích nhất mùi vị của máu tươi sao?" Cô gái xinh đẹp kia với giọng nói nhỏ nhẹ mang theo vẻ hấp dẫn khó tả, nói, "Đừng sợ, trời sinh ngươi chính là để uống máu, lại đây nào, lại đây nào..."

A Thổ thân thể bắt đầu từ từ run lên, hai con mắt phát ra ánh dị quang lấp lánh không ngừng, nhưng ngay lúc đó, đột nhiên từ phía bên kia rừng, đột nhiên có người hừ lạnh một tiếng, một cái bóng đen thoáng xuất hiện, giống như loài quỷ mị, nháy mắt cái đã thấy xuất hiện sau khóm cây, người đó chính là Lục Trần.

Một tiếng thét uy mãnh bất ngờ phát ra từ đằng sau khóm cây kia, khiến cho A Thổ cũng giật mình tại chỗ, nó ngây ra như phỗng, nhất thời cũng há hốc mồm.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, chỉ nghe mấy tiếng trầm đục liên tục vang lên, cũng không biết đằng sau khóm cây kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau một chốc, đột nhiên lại có một tiếng nổ vang, một cây đại thụ ngay lặp tức bị bẻ gãy ngang, các khóm cây rầm rầm rơi xuống.

Mùi máu tanh vô cùng đậm đặc trong nháy mắt tạt vào mặt, màu máu đỏ thẫm bay lên trời, chỉ thấy ở đằng sau khóm cây kia trên mặt đất, một con dã thú không rõ ngoại hình đang nằm chết sóng soài vô cùng thê thảm, trên thi thể đầy thương tích, cũng không biết là đã bị cắt đứt bao nhiêu nhát trên người, máu tươi chảy ra khắp nơi.

Hai bóng người từ sau khóm cây cùng đồng thời phóng về phía đối phương, bất ngờ tung đòn tấn công, chính là Lục Trần cùng với cô gái nhỏ có gương mặt như mới mười tuổi kia. Điều đáng kinh ngạc là giữa hai người, thủ pháp ra tay đều tàn nhẫn khác thường, khóa cổ, móc mắt, nện ngực, đá, mỗi một chiêu một thức đều nhắm vào chỗ hiểm của đối phương, nhưng từng chiêu một đều được đối phương hóa giải, nên sau đó các sát chiêu tung ra càng lúc càng mạnh mẽ hơn, cứng rắn hơn, và đáng sợ hơn.

Đấu pháp như vậy, lại không giống với quang cảnh lúc các tu sĩ thi triểu thần thông một cách ung dung khoan, càng không có nửa điểm mang khí độ thần tiên như trong truyền thuyết.

Nơi này vốn là nơi của một danh môn tu chân trên núi Côn Luân, nhưng rõ ràng đây lại là những sát thủ thế tục hèn hạ hung ác nhất trong nhân gian, mà trong đó điều làm cho người ta kinh ngạc nhất chính là tiểu cô nương kia. Rõ ràng là tuổi của nàng không lớn lắm, nhưng lại ra tay vô cùng hung ác làm cho người khác trông thấy phải e sợ, thậm chí so với Lục Trần cũng không tỏ ra chút thua kém nào.

Nhưng đến cuối cùng, Lục Trần rốt cục có vẻ đã chiếm được thượng phong, nhưng không phải do đạo hạnh cao thâm, thủ đoạn tàn nhẫn, mà là nhờ đấu pháp cận chiến hung hiểm dị thường, tiểu cô nương kia ra sức chống đỡ một hồi, dần dần rơi vào thế hạ phong.

Máu của xác con thú kia đã vấy bẩn lên thân thể của hai người, trên khuôn mặt mỹ lệ xuất trần của cô bé kia cũng đã dính vài giọt máu, khiến cho khuôn mặt cô gái lại thêm vài phần dữ tợn hung ác. Nàng hung dữ mà thở hổn hển, hai tay đã bị Lục Trần chụp được, đột nhiên một tiếng thét lớn, cô nàng đã lao đến dùng răng cắn vào yết hầu của Lục Trần.

Lần này Lục Trần do vội vàng nên không kịp chuẩn bị, đau quá hừ lên một tiếng, chỉ cảm thấy trên cổ một cơn đau thắt truyền đến, một tiếng gầm giận dữ, hắn đột nhiên nhấc chân lên, liên tục thúc vào phần bụng của cô gái kia.

Cô gái kia gào lên thất thanh, cả thân thể bị hất tung lên, cả thân hình lơ lủng một đoạn, thoạt đầu cô nàng run rẩy, nhưng ngay sau đó liền cố nén, như một mảnh lông vũ rơi thẳng trên một cành cây khô, sau đó lại nhẹ nhàng trượt xuống không một tiếng động.

Như một con thú con hung ác vô cùng, trên mặt cô nàng dính đầy máu, mắt lộ ra sát ý, miệng há lớn thở hổn hển, lạnh lùng mà nhìn về phía Lục Trần.

※※※

Lục Trần đưa tay sờ lên cổ một cái, cảm giác trên tay ươn ướt, liền đưa tay lên nhìn, thấy trên bàn tay dính đầy máu tươi. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía cô gái đang đứng cách đó không xa một cái, lập tức mặt không đổi sắc giơ tay xé vạt áo ra, quấn quanh cổ một vòng rồi cột chặt lại để cầm máu.

"Ngươi so với chó còn hung dữ hơn nhiều." Lục Trần nói.

Cô gái kia khẽ híp mắt lại, từ trong đáy mắt lóe ra tia hào quang nguy hiểm, trong lúc đó, thân thể nàng lại như lò xo, bật tung ra bên ngoài, nhưng lại không phải búng về phía Lục Trần, mà lại phóng tới đứng ngay bên cạnh con chó đen A Thổ.

Tiếng gió rít lên sắc bén như đao, như thể sau một khắc thôi đã có thể xé nát con A Thổ ra, khiến con chó đen sợ hãi thu mình lại kinh hoàng lùi về phía sau.

Ngay lúc này, thân hình của Lục Trần đột nhiên phóng đến lao thẳng vào thiếu nữ đáng sợ kia, đồng thời miệng hắn quát lên: "Chạy đi, A Thổ!"

A Thổ kinh hồn bất định, vô ý thức mà cụp đuôi, xoay người chạy trối chết, chỉ trong chớp mắt đã chạy ra thật xa, biến mất ngay giữa rừng. có lẽ là quá mức kinh hoàng, nên con chó đần này lại chạy sai cả phương hướng, nó không hướng ra bên ngoài cánh rừng mà chạy, lại xông thẳng vào sâu trong khu rừng.

Từ không trung hai bóng người tách ra rơi xuống đất, hai người đều cùng lúc phát ra một tiếng rên, Lục Trần trên cổ lại lần nữa có máu chảy xuống, miếng vải cột trên cổ đã không cánh mà bay, khiến vết thương trên cổ lộ hẳn ra ngoài trông vô cùng đáng sợ, đồng thời còn thấy xuất hiện thêm ba vết trảo, là do vừa nãy trong nháy mắt đã bị cô gái kia đánh lén trúng.

Về phần cô gái kia sau khi rơi xuống dất, liền loạng choàng lùi lại ba bước, đôi mi thanh tú xinh đẹp nhíu lại, miệng hít vào một hơi khí lạnh, dùng tay che phần bụng dưới.

Ở ngón tay xanh nhạt như ngọc hơi hé ra, chỉ thấy máu tươi đỏ thẫm chậm rãi rỉ ra, thấp thoáng bên trong lớp quần áo dính đầu máu, đã thấy một vết thương máu thịt be bét.

Đó là kiếm thương.

Một vết thương bị đâm bằng kiếm vô cùng nghiêm trọng, một vết đâm đầy sát ý không một chút dung tình.

Đối lập với sắc máu đỏ tươi, sắc mặt của cô gái trở nên tái nhợt.
Bình Luận (0)
Comment