Thiên Ảnh

Chương 109

Dịch giả: MrChoe

"Chà, thật là thoải mái quá..."

Lục Trần nhắm mắt lại, miệng phát ra một tiếng tán thưởng. Hắn lúc này đang ở tại Hắc Khâu các trong thành Côn Ngô của lão Mã, trong cửa hàng vắng tanh không một bóng người, lúc này đã có thêm một khung ghế nằm bằng trúc, hắn tự nhiên là đang nằm trên cái ghế đó mà lắc lư, phát ra một tràng âm thanh "Cót két cót két".

lão Mã đang ngồi bên cạnh tỏ ra rất đắc ý, cười nói: "Còn phải nói, đây chính là cái ghế bằng trúc được cửa hiệu Minh Ký có tay nghề tốt nhất trong thành làm ra, ta đã phải bỏ ra không ít tiền mới mua được nó đấy. Nằm trên cái ghế trúc này, thật giống như lơ lửng trên không trung, như phiêu trên mặt nước, rất là mãn nguyện..."

"Tốn Không ít tiền à?"

"Đúng vậy."

Lục Trần mở to mắt, nghiêm mặt nhìn lão Mã nói: "Ngươi suốt ngày kêu than với ta là nghèo kiết xác, nhưng rõ ràng là có tiền đi mua loại vật xa hoa lãng phí này, vậy chẳng phải là nói dối ư."

Lão Mã cười xùy một tiếng, nói: "Một cái ghế nằm làm bằng trúc mà là vật xa hoa lãng phí sao?"

"Bớt nói nhảm đi, ta gần đây đang nghèo kiết xác đây, mau trợ cấp cho ta một ít đi."

Lão Mã hai tay mở ra một cái, nói: "Không có, tất cả tiền còn lại của ta đều dùng để mua cái ghế này rồi!"

Lục Trần liếc xéo lão Mã, mặt đầy vẻ xem thường nói: "Không biết xấu mặt."

Lão Mã lắc lắc đầu, nói: "Mặt một cân giá trị bao nhiêu? Bao nhiêu linh thạch vậy?"

"Đúng là Lòng người thay đổi!" Lục Trần nhắm mắt lại, cảm khái nói.

Lão Mã trong miệng "Chậc chậc" hai tiếng, nói: "Ngươi gần đây rất thiếu tiền sao?"

Lục Trần nói: "Lại Còn không thiếu ư, cô gái Dịch Hân kia chẳng phải là đang giúp ta làm vụ bồi dưỡng linh lực kia sao, ta cũng không thể để tiểu cô nương ngây thơ người ta phải chịu thiệt thòi, dù ít hay nhiều cũng phải đưa cho người ta chút ít linh thạch chứ."

Lão Mã ngẫm nghĩ, có vẻ có chút nghi hoặc, nói: "lần trước ngươi đã giúp cô nàng một việc lớn, với tính tình của Dịch Hân, cô ta mà dám nhận tiền của ngươi à?"

Lục Trần nói: "Chắc là không đâu."

Lão Mã sắc mặt trầm xuống, cả giận nói: "Biết người ta không nhận ngươi còn đòi linh thạch làm gì!"

Lục Trần cười khẩy nói: "Nói ngươi ngốc ngươi còn không thừa nhận, ngươi có hiểu đạo lí đối nhân xử thế hay không vậy? Nàng thu hay không thu là chuyện của nàng, ta đưa hay không đưa lại là chuyện khác rồi."

Lão Mã cau mày suy nghĩ một lát, lẩm bẩm nói: "Lời ngươi vừa nói đúng là cũng có chút đạo lý, nhưng mà nói thế nào ta cũng có cảm giác, Ngươi đang tìm mọi cách vòi tiền ta thì đúng hơn"

"Tiểu nhân!" Lục Trần ngồi dậy, chỉ một cái lão Mã, nghiêm túc nói, "lòng dạ tiểu nhân!"

Lão Mã: "..."

※※※

"vụ bồi dưỡng Linh lực ta đã âm thầm điều tra, đúng là có thực." Lão Mã hất Lục Trần ra khỏi chiếc ghế dựa bằng trúc kia, sau đó gieo cái thân hình mập mạp của lão lên mặt ghế nghe huỵch một cái rồi đong đưa, lập tức chỉ nghe một tràng thanh âm"Cót két cót két" vang lên, đôi mắt lim dim xem chừng đang vô cùng thoải mái, miệng thì nói, "Mặc dù nói công việc tạp dịch vô tích sự thật, nhưng hạng đệ tử tạp dịch cũng được coi là một trong những công việc tốt nhất rồi, nói thật với người có rất nhiều người đã phải suy nghĩ nát óc mới tìm được cách chen vào hàng đệ tử tạp dịch đấy.

Nói đến đây, hắn duỗi những ngón tay mập mạp ra, hướng về Lục Trần lắc lắc, nói: "Ta nói thật, một nhân vật không có thân phận, không có địa vị, không có thiên tư, vô dụng giống như ngươi, căn bản là sẽ tranh giành không lại người khác, chỉ e là sẽ phụ tâm ý của tiểu cô nương Dịch Gia kia thôi."

Lục Trần đi tới, dựa lưng vào cạnh cửa, quay đầu lại cười nói: "Phải thử xem mới biết được chứ, dù sao ta cũng không có tổn thất gì, vạn nhất thật sự trúng tuyển thì sao."

Lão Mã thở dài, nói: "Ngươi thật sự là muốn đi à?"

Lục Trần cũng không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ chậm rãi nói: " vụ Bồi dưỡng Linh lực này là nhằm bồi dưỡng những đệ tử xuất sắc nhất trong tông môn, ít nhất là ta có thể tiếp xúc với những đệ tử trẻ tuổi xuất sắc hiện tại trong Côn Luân phái, tính ra cũng có chút lợi ích đó chứ."

Lão Mã nhắm mắt lại, im lặng một lát mới nói: "Được rồi bỏ đi, ta sẽ suy nghĩ cách cho ngươi."

Lục Trần nhìn hắn một cái, nói: "còn lão đầu trọc chết bầm kia thì sao, nếu lão đang ở trong núi Côn Luân, những chuyện này không phải là quá dễ xử lý rồi sao, chứ suốt ngày lão làm ổ trong tiên thành kia để làm gì?"

Lão Mã bỗng nhiên cười khổ một cái, nói: "Bên kia đang có chuyện."

"chuyện gì vậy?"

Lão Mã im lặng trong khoảng khắc, hạ thấp giọng nói: "Tháng trước, bên Phù Vân ti có báo cáo lên, lại có thêm bảy Ảnh Tử nữa bị giết."

Lục Trần thần sắc trên mặt không thay đổi, nhưng lờ mờ có thể thấy sâu trong đôi đồng tử của hắn, có chút co rút lại. Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn ra con hẻm nhỏ ngoài cửa, chỉ thấy trên con đường lát đá thanh tịnh, tường gạch màu xám loang lổ lỗ chỗ, trong những cái hốc trên đầu tường, những lùm cỏ dại màu lục ương ngạnh sinh trưởng thành từng lùm, phần nào cũng giúp cho cái hẻm nhỏ tịch liêu và hoang lạnh này tăng thêm vài phần sức sống.

Gió nhẹ thổi qua, những bụi cỏ dại đang đứng im cũng nhẹ nhàng đong đưa cành lá, mà vạt áo của hắn cũng theo gió có chút đung đưa.

Gió có chút mát, có chút hàn ý.

Một lát sau, hắn nói khẽ: "Phù Vân ti chỉ báo lên con số thôi sao?"

Lão Mã gật gật đầu, nói: "Ừ, bên ngoài Phù Vân ti chỉ báo lên con số như vậy, còn bên trong còn bao nhiêu thì không ai biết được."

" bọn Phù Vân ti sợ cái gì vậy?"

"Sợ lời nói vô căn cứ, sợ châm chọc khiêu khích, sợ thế lực ngầm trong Tiên minh gây sức ép."

Lục Trần hừ một tiếng, nói: "Lão đầu trọc chết bầm kia chính là một trong Tiên minh Lục Đại Chân quân, địa vị cực cao, chỉ cần có hắn gượng chống, ta không tin có kẻ nào dám động vào Phù Vân ti."

Lão Mã có chút bất đắc dĩ cười nói: "Người bình thường tự nhiên là không được, nhưng nếu là một trong năm đại chân quân mở miệng, thì lại là chuyện khác rồi."

Lục Trần thần sắc vốn là đang bình tĩnh bỗng đột nhiên biến đổi, nói: "Là ai?"

※※※

Dãy núi Côn Luân khí thế hùng vĩ, đồi núi chập chùng bất tận, chỗ sâu nhất trong dãy núi là một vùng rộng lớn mênh mông, quanh năm sương mù dày đặc, nhìn tựa như mây trắng trên bầu trời, dù đôi lúc có gió lớn quét qua, cũng không cách nào thổi tan hết lớp sương mù nơi đây. Mà giữa những ráng mây ấy, bỗng nhiên xuất hiện bốn ngọn nói to lớn như đang lơ lửng giữa không trung, chính là "Thiên Khung Vân Gian" bốn ngọn kỳ phong nổi danh nhất và cũng hiển hách nhất trong Côn Luân phái.

Bốn ngọn núi này cách nhau hơn nghìn trượng, do mây và sương mù ngăn cách, nên đứng từ ngọn núi này chỉ có thể mơ hồ thấy bóng dáng của ngọn núi khác mà thôi, quả thực là rất giống nơi ở của giới tiên gia, mờ ảo như chốn bồng lai tiên cảnh. Bốn ngọn kỳ phong này mặc dù đều nằm trên cùng một dãy núi từ xưa đến nay, nhưng mỗi ngọn lại có dị tượng riêng, không bàn mà tự phân nhau thành bốn mùa riêng biệt trên từng ngọn, nên người ta gọi tên bốn đỉnh kì phong này lần lượt là Xuân Hạ Thu Đông.

Ngọn núi Xuân Phong sinh cơ dạt dào muôn hoa khoe màu đua sắc, ngọn Hạ Phong thời tiết nóng như thiêu như đốt trong lò lửa, ngọn Thu Phong thì yên tĩnh vắng vẻ, không khí tiêu điều xơ xác, còn Đông Phong thì đất trời phủ đầy băng tuyết khiến cho vạn vật ở đây trở nên tiêu điều.

Vùng đất kề bên bốn ngọn kỳ phong, lại có dị tượng thần kỳ như thế, có thể nói là kỳ tích của tạo hóa rồi. Ở trong Côn Luân phái, bốn ngọn kỳ phong Thiên Khung Vân Gian này từ trước đến nay là trọng địa của tông môn, chỉ có nhân vật trọng yếu nhất trong môn phái mới có thể đặt chân vào trong đó, đệ tử bình thường thậm chí đến tư cách tới gần cũng không được phép.

Ngày hôm nay, trên ngọn Đông Phong cũng tượng tự như từ xưa đến giờ vẫn là cảnh tượng đất trời phủ đầy băng tuyết, tuyết trắng phau phau, gió tuyết đầy trời, cả ngọn núi phủ lên mình một màu trắng noãn. Điểm kỳ dị là, khác hẳn với ngọn Đông Phong những ngọn núi khác cách ngọn núi này không xa bao gồm cả những ngọn núi trong dãy núi Côn Luân, lại vẫn là một màu xanh ngát, quả thật có thể nói đấy đúng là một loại kỳ cảnh rồi.

Gió rét mãnh liệt, thổi táp vào mặt như đao, từng luồng khí băng hàn li ti dường như có thể xuyên thấu qua máu thịt rót trực tiếp vào đến tận đầu khớp xương, làm cho người ta chỉ cần nghĩ tới cũng nhịn không được mà phát run. Đông Phong là do một khối Huyền Băng ngàn năm bên cạnh vách núi đông cứng lại mà thành, lúc này có một thân ảnh đang đứng đấy, nhìn kỹ thì đó là một tiểu cô nương dung mạo cực đẹp chỉ chừng hơn mười tuổi, chính là Bạch Liên.

Giờ phút này sắc mặt nàng lạnh ngắt, trên người đang mặc một tấm áo khoác ngoài, gió lạnh thổi qua, khiến cho mái tóc và vạt áo của nàng cùng phất phơ không ngừng giữa không trung, phảng phất khí chất xuất trần giống như một tiên tử, không hề có nửa phần giống với bộ dáng hung ác lúc chiến đấu cùng Lục Trần ngày đó, lại càng không cần phải đề cập đến vẻ quỷ dị của nàng với cánh tay dính đầy máu tanh, so với nàng lúc này dường là hai người hoàn toàn khác nhau.

Quả thật là không ai có thể biết được đâu mới là khuôn mặt thật của cô nương nhỏ tuổi.

Sắc Mặt của nàng nhìn sơ qua hơi có vẻ tái nhợt, không biết là do vùng núi Đông Phong này nhiệt độ rét lạnh dị thường, hay là do thân thể của nàng không khỏe. Chỉ là lúc đứng trên chỗ cao của Đông Phong này, cúi đầu nhìn xuống phía dưới, cảm giác như cả dãy núi Côn Luân mênh mông đều ở dưới chân, cả đất trời nhân gian này, bất chợt nhỏ đi rất nhiều, ngay cả những đám mây trên bầu trời, không phải là cũng đang ở cả dưới chân sao?

Tiếng bước chân giống như ai đó đang đạp vỡ những mảng băng tuyết trên mặt đất bỗng nhiên vang lên, một thân ảnh đã xuất hiện sau lưng Bạch Liên, là một lão già.

Nếu như Lục Trần có mặt ở nơi này, có lẽ sẽ nhận ra ngay người này chính là Trác Hiền, người mà ngày đó hắn đã gặp ở sơn môn Côn Luân phái lúc tiếp dẫn Bạch Liên lên núi, chính là nhị đệ tử của Bạch Thần chân quân trong truyền thuyết, đồng thời cũng là một vị tu sĩ kim đan có thực lực cực lớn trong Côn Luân phái.

Trác Hiền đi đến sau lưng Bạch Liên, ánh mắt sắc bén như điện, đảo qua trước người cô bé nhìn có vẻ mảnh mai kia, trong mắt quang mang kỳ lạ lấp lánh, thần sắc thoáng có chút phức tạp.

Bạch Liên xoay người lại, trông thấy Trác Hiền, chẳng biết tại sao thần sắc trên mặt của nàng vẫn không có chút vui vẻ, thủy chung vẫn là vẻ mặt lạnh như băng, nàng cúi đầu xuống thi lễ với Trác Hiền miệng nói: "Nhị sư huynh."

Trác Hiền khẽ gật đầu, sau đó bình thản nói: "Nơi này gió lớn rét lạnh, đạo hạnh của ngươi chưa thành, không nên đứng lâu ở đây, nếu không sẽ dễ dàng tổn thương đạo cơ, mau theo ta trở về thôi."

Bạch Liên bộ dáng phục tùng, nói: "Vâng."

Trác Hiền xoay người dẫn nàng đi về, trên đường đi chỉ thấy những băng sương hình lăng trụ kỳ cao ngất, óng ánh sáng long lanh giống như đang đi vào một thế giới thủy tinh thần kỳ mỹ lệ. Hai người cứ như vậy đi xuyên qua, bên tai dường như chỉ có tiếng gió lạnh rít lên dai dẳng không ngừng.

Bạch Liên bỗng nhiên mở miệng kêu một tiếng. "Sư huynh."

Trác Hiền nói: "Cái gì?"

Bạch Liên nói: "Lúc nào Sư phụ lão nhân gia người mới có thể tỉnh lại được ạ?"

Trác Hiền bước chân chợt dừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy nơi bọn họ đang đứng đã cách đỉnh cao nhất của ngọn Đông Phong trăm ngàn trượng phía trên, gió tuyết điên cuồng tuôn trào vô tận, như bọc ngọn núi cô độc kia thành một khối thành lũy gió tuyết cực lớn khó ta, dường như tách hẳn với nhân thế hiện tại.

"Ta cũng không biết nữa." Trác Hiền bình tĩnh nói.

"vâng..."

"Sao vậy, có Chuyện gì à?"

Bên trong lớp áo khoác đang bao phủ bên ngoài thân thể Bạch Liên, cánh tay nàng bỗng nhúc nhích, nhẹ nhàng cầm sợi dây chuyền xanh biếc trước ngực kia, mặc dù đang đứng trong khung cảnh băng tuyết bao phủ đầy trời nhưng vật ấy vẫn có cảm giác ấm áp như trước kia, nàng có vẻ như cũng nhờ nhánh cây xanh biếc ấy mà cảm thấy được một luồng sinh khí vô cùng ấm áp đang lan tỏa trong người nên không hề thấy lạnh.

Thế nhưng... Vẫn còn cái gì đó có vẻ không đúng lắm.

Bạch Liên im lặng một lúc, sau đó mới nói khẽ: "Không có việc gì cả, muội chỉ là hỏi thăm một chút vậy thôi."

Trác Hiền nhìn nàng một cái, "Ừ" một tiếng, sau đó tiếp tục đi thẳng về phía trước, gió tuyết ở sau lưng hai người bọn họ quét qua, xoáy lên trăm ngàn bông tuyết, như vẽ lên ngọn núi màu trắng này một tầng mê ly.
Bình Luận (0)
Comment