Tô Thiên Hà nhìn phu nhân như đang hóa điên, lại nhìn đến Tô Thanh Quân, thở dài một tiếng rồi kéo Tô Thanh Quân đi đến một bên của linh đường. Sau khi cách khỏi Bạch phu nhân một quãng, Tô Thiên Hà mới hạ giọng nói:
- Quân nhi, chờ hậu sự của Mặc nhi xong xuôi thì con cũng về núi Côn Luân đi thôi.
Tô Thanh Quân toàn thân rúng động, mặt cắt không còn giọt máu, run run nói:
- Cha, chẳng lẽ cha cũng trách con, không cần con nữa?
Tô Thiên Hà lắc đầu nói:
- Mặc nhi chết rồi, ta tất nhiên cũng đau lòng lắm, nhưng chưa đến nỗi mất hết lý trí như vậy.
Tô Thanh Quân khóc nói:
- Vậy sao cha lại bảo con đi khỏi nhà, bây giờ không phải lúc con ở lại giúp cha sao?
Tô Thiên Hà cười khổ nói:
- Cũng chẳng có gì để giúp cả, chỉ đến thế mà thôi. Tô gia sớm muộn gì cũng giao đến tay con, mấy người khác đều không xứng đáng.
Nói rồi ông thoáng ngưng lại, rồi tiếp:
- Ta bảo con đi trước, chủ yếu là vì không muốn kích động mẹ con nữa, bình sinh bà ấy yêu nhất Mặc nhi, cái chết của nó khiến bà ấy suy sụp, con tạm thời tránh mặt một thời gian.
Tô Thanh Quân thấp giọng hỏi:
- Vậy bao giờ con có thể quay về?
Tô Thiên Hà lắc đầu nói:
- Ta không biết, có lẽ…
Tô Thanh Quân hơi thoáng hi vọng, hỏi dồn:
- Có lẽ gì ạ?
Tô Thiên Hà liếc nhìn Bạch phu nhân ở phía xa, đôi mắt lóe sáng, nói khẽ:
- Bộ dạng của mẹ con hôm nay con cũng nhìn thấy rồi, bây giờ thần trí không minh mẫn, ta sợ bà ấy xảy ra chuyện. Có lẽ nếu con có thể báo thù cho Tô Mặc thì sẽ tốt cho bà ấy hơn, có thể quay về lúc nào cũng được.
Thân hình Tô Thanh Quân khẽ chấn động rồi nhanh chóng rũ xuống.
26/ 5
Chương 251: Theo dấu mà tớiTô Thiên Hà lập tức cảm nhận được gì đó, nói:
-Sao, con không muốn ư?
Y cau mày lại nhìn con gái mình, trầm giọng nói:
-Chẳng lẽ thật sự đúng như những gì mẹ con nói, con thật sự có quan hệ gì đó với tên hung thủ kia?
Tô Thanh Quân lắc đầu, khàn giọng nói:
-Không có.
Tô Thiên Hà nhìn chằm chằm nàng một lúc rồi chậm rãi nói:
-Quân nhi, thiên phú của con hơn xa cha, tiền đồ sau này của con không thể đo đếm được. Bây giờ Mặc Nhi đã qua đời, Tô gia trước sau gì cũng phải giao vào tay con. Tên hung thủ giết Mặc Nhi có đạo hạnh rất cao, tà thuật rất hung tàn. Trong Tô gia chỉ có con mới có hi vọng thắng hắn, chuyện báo thù sau này giao cho con, cũng chỉ có thể giao cho một mình con, hiểu không?
Mặt Tô Thanh Quân tái nhợt, dường như cả môi cũng không còn màu máu. Một lát sau, cô hít sâu vào một hơi, nói nhỏ:
-Con hiểu rồi.
-Vậy con đi đi.
Sắc mặt Tô Thiên Hà dịu lại, mở miệng nói.
Tô Thanh Quân thờ thẫn xoay người, từ từ ra ngoài linh đường.
Nhìn theo bóng dáng đi xa của cô, Tô Thiên Hà lắc đầu một cái, trở lại ngồi xuống bên cạnh Bạch phu nhân rồi, nhẹ nhàng ôm vai bà một cái, dịu dàng nói:
-Tốt rồi, bà cũng đã nghe được những gì ta vừa nói rồi chứ?
Tiếng khóc của Bạch phu nhân từ từ ngừng lại. Một lát nữa sau, bà ta nói nhỏ:
-Thanh Quân sẽ thật sự đi báo thù cho Mặc nhi chứ?
Tô Thiên Hà nói:
-Ta không biết. Thật ra thì bây giờ tên hung thủ kia đã chạy tới chân trời, sau này có tìm thấy hắn hay không cũng là một vấn đề, ai mà biết chuyện sau này sẽ ra sao?
Vẻ đau buồn chợt loé trên mặt Bạch phu nhân, nhưng lần này nhịn được, gật đầu một cái. Sau đó ba ta xem nhìn về phía cửa linh đường, nói nhỏ:
- Không sợ sẽ làm khổ Thanh Quân sao?
Mặt Tô Thiên Hà không cảm xúc, nói:
-Vì tốt cho nó chúng ta mới làm vậy, sau này nó sẽ hiểu.
Trong vùng đất Mê Loạn, khi Lục Trần và A Thổ đi sâu vào trong, hắn có thể cảm nhận rõ khí Ngũ Hành xung quanh trở nên hơi hỗn loạn dù chỗ này còn chưa tới sông lớn Long Xuyên. Nói cách khác, đây vẫn chỉ là khu vực bên ngoài của vùng đất Mê Loạn, thế nhưng việc vận chuyển Linh Lực của Tu Sĩ đã bắt đầu bị ảnh hưởng.
So ra thì A Thổ dường như không hề có cảm giác gì. Mỗi ngày nó có thể chạy có thể ăn có thể uống, chẳng có chút khác thường nào.
Lục Trần vốn tưởng đây là sự khác biệt trời sinh giữa người và yêu thú. Thế nhưng sau đó, Lục Trần lại nghĩ tới những yêu thú trên Thần Châu và yêu thú trong vùng đất Mê Loạn có chút không giống nhau. Có lẽ là những yêu thú sống trong vùng đất nguy hiểm này có chút biến dị cho nên khác với những loài bên ngoài.
Xem ra, huyết mạch và bản chất của A Thổ có nguồn gốc từ vùng đất mênh mông hỗn loạn này cho nên mới có thể thích ứng tự nhiên như vậy.
Đi càng ngày càng xa, sự nguy hiểm dọc đường đi cũng tăng lên. Đủ loại thực vật kỳ lạ, yêu thú thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, có điều, sức chiến đấu của A Thổ và Lục Trần cũng không kém.
Lục Trần từ từ chuyển từ trọng thương sang bình thường, nguyên nhân thứ nhất là do hắn hết sức quen thuộc với tình hình nơi này. Phần lớn những nguy hiểm tính cả những loại thực vật kỳ lạ hắn đều biết, cho nên có thể tránh thoát không ít nguy hiểm. Tình huống của A Thổ lại hơi khác. Khi Lục Trần mới gặp lại A Thổ, nó rõ ràng còn hơi không thích ứng với thân thể mới của mình cho nên rất nhiều lúc biểu hiện rất ngốc nghếch. Thế nhưng, theo thời gian trôi qua, tính cân bằng của A Thổ càng ngày càng tốt, sức chiến đấu nó bộc phát ra càng ngày càng mạnh.
Lực lượng của nó càng ngày càng mạnh, động tác càng ngày càng bén nhạy. Bây giờ rất khó có thể thấy con sói đen hung tợn này nhào tới con mồi mà vồ trượt nữa. Thay vào đó, mỗi khi A Thổ nhào qua sẽ có một tràng giết chóc đầy máu tanh, răng nhọn và móng vuốt sắc bén của nó có thể xé nát bất cứ con yêu thú nào.
Dọc đường đi, A Thổ có thêm một thầy giáo. Lúc rãnh rỗi, Lục Trần dạy cho nó một số phương pháp săn bắt nham hiểm, ví dụ như là thế nào để từ trong bóng tối đột nhiên nhảy ra vồ giết, trong chiến đấu trước đâm mắt sau đá trứng, răng cắn bụng,…Thậm chí, Lục Trần còn thử truyền cho nó một cách rất âm độc: khi đánh giết làm bộ bị thương té xuống đất, dụ con mồi tới sau đó cắn đứt yết hầu.
A Thổ rất thông minh, với những kỹ xảo vật lộn âm hiểm này vừa học là biết…
Từ đó về sau, trên đường chạy trốn chết của bọn họ, những con yêu thú cản đường trong vùng đất Mê Loạn bắt đầu gặp xui xẻo.
Những con yêu thú to lớn cường tráng, khổng lồ thường xuyên bị giết trên đường, khi đi săn bị giết, khi đánh nhau đột nhiên thấy đối phương bị mình đánh bại, khi vui vẻ chạy tới định ăn ngấu nghiến thì bị cắn cổ đá trứng đánh bụng mà chết. Nói chung, bọn chúng toàn là chết không nhắm mắt.
Sau khi rời khỏi cái hang gần bãi sông chỗ tên Man Nhân chết, bọn họ đi một mạch về phía Nam. Trên đường có nhiều gò đất sông ngòi, độc trùng chim thú có thể tuỳ ý gặp. Đường rất khó đi nên kéo chậm tốc độ của hai người lại. Có điều, có lẽ khu vực này hiếm có dấu chân người cho nên Lục Trần đi nhiều ngày như thế vẫn không phát hiện truy binh, sát thủ đuổi tới
Côn Luân chưa có người đuổi tới là chuyện trong dự liệu, không quá bất ngờ. Nhưng người trong Ma Giáo cũng chưa tới làm cho Lục Trần hơi kinh ngạc. Hắn hiểu “trọng lượng” của mình trong lòng đám Ma Giáo kia. Với bọn họ, hắn có thể nói là người chắc chắn phải giết, không chết không thôi. Sau khi kinh ngạc xong, rất nhanh sau đó, hắn liền nghĩ tới Huyết Oanh.
Là nàng âm thầm giúp ta một tay ư?
Có lẽ dù gì cũng là người của Phù Vân Ty cho nên có chút nhớ tình cũ?
Lục Trần không biết, hắn không hiểu người phụ nữ tên Huyết Oanh này. Nhưng dù sao đi nữa thì đây cũng là chuyện vô cùng có lợi cho hắn, giúp hắn có thời gian nghỉ ngơi vô cùng quý giá. Đi một mạch hai ba ngày, khi thấy một khu rừng hết sức kỳ lạ, hắn chợt phát hiện sau lưng mình có động tĩnh.
Hắn làm ảnh tử quá lâu, sống trong thế giới bóng tối nhiều năm cho nên trời sinh có loại bén nhạy và trực giác với chuyện theo dõi đuổi giết. Không có cách nào, nếu không có loại năng lực này, hắn đã sớm chết từ nhiều năm trước rồi.
Hắn cảm giác sau lưng có động tĩnh hơn nữa không phải là của yêu thú, là hơi thở của loài người.
Mặt Lục Trần hơi thay đổi, không ngờ một mạch chạy trốn dùng hết thủ đoạn, hơn nữa có lẽ còn có người của Phù Vân Ty âm thầm trợ giúp thế nhưng vẫn không thoát khỏi đám người đuổi theo.
Dù vậy, sắc mặt hắn cũng không thay đổi quá nhiều. Đưa tay vỗ vỗ đầu A Thổ, sau đó giống như lơ đãng dùng ngón tay nhẹ nhàng búng lỗ tai A Thổ hai cái.
A Thổ quay đầu lại nhìn Lục Trần, Lục Trần im hơi lặng tiếng dùng ánh mắt ra dấu chỉ hướng rừng rậm.
A Thổ gầm nhẹ một tiếng, sau khi đi tới phía trước hai bước. Thân thể nó đột nhiên quẹo sang một bên sau đó xông vào khu rừng bên cạnh.
Lục Trần không di chuyển gì nhiều, kêu hai tiếng bảo A Thổ đừng có chạy lung tung. Sau đó, hắn tiếp tục đi tới phía trước, đồng thời miệng còn kêu A Thổ đuổi theo.
A Thổ dường như đang chơi trong rừng rất vui vẻ cho nên không có lập tức chạy tới.
Lục Trần từ từ đi tới phía trước, mặt bình tĩnh. Bất chợt, sau lưng hắn bỗng có tiếng gào thét. Một luồng sáng trắng như tuyết xẹt qua chém về phía sau lưng hắn. Đồng thời, một bóng người từ trong bụi cây nhảy ra.
Lục Trần chợt bổ nhào về phía trước tránh đòn công kích. Cùng lúc đó, một tiếng gầm dữ vang lên,đột nhiên một bóng đen lớn vọt tới từ trong rừng cây. Sói Đen A Thổ giống như một con cự thú tức giận trực tiếp vồ tới bóng người vừa xuất hiện kia, sau đó răng nhọn và móng sắc lạnh buốt chăm sóc hắn, chỉ chút nữa là máu sẽ chảy đầy đất.
Nhưng ngay lúc này, người kia đột nhiên sợ hãi kêu lên, luồng ánh sáng trên không trung chợt loé lên, liền sau đó biến mất. Một giây sau, nó xuất hiện phía trước bóng người kia vừa kịp lúc cản lại cú nhào tới đáng sợ của A Thổ.
A Thổ giận dữ. Khoảng thời gian này nó đã quen với việc săn mồi bằng cách đánh lén, chưa bao giờ thất bại, đây chính là lần thất bại đầu tiên. Người có thể nhẫn chứ sói tuyệt đối không thể nhịn, “gào” một tiếng, A Thổ gần như đứng thẳng người lên định đụng ngã người kia.
Sau đó, nó thật sự đụng ngã cô ta.
Bóng người kia cũng tức giận, không biết làm cách nào để tránh thoát móng vuốt và răng nhọn của A Thổ. Một cái tát quất tới, tiếng “chát” vang lên, đánh trúng cái miệng đáng sợ của A Thổ nghe giống như tiếng bạt tai, sau đó quát lên:
-Con chó ngốc, ngươi muốn tạo phản hả!
A Thổ hơi ngẩn ngơ. Khi nhìn kỹ lại, nó thấy phía dưới mình là một cô bé vô cùng kinh đẹp, không ngờ lại là Bạch Liên.
Dường như A Thổ có loại sợ hãi trời sinh với cô bé có lai lịch bí ẩn này. Lần này nó giật mình không phải chuyện đùa. Nó trực tiếp nhảy tới phía sau lưng Lục Trần. Âm thanh trong miệng nó đổi lại thành “gâu gâu uông uông” sau đó kêu mấy tiếng, làm cho Lục Trần dù cảm thấy kinh ngạc khi thấy Bạch Liên cũng phải giật mình quay đầu lại nhìn nó.
Sau khi ngớ người một lát, Lục Trần hỏi:
- Chó ngốc, không phải ngươi đã biến thành sói rồi ư, sao còn sủa tiếng chó thế?
A Thổ phì một tiếng từ mũi, giống như có ý khinh thường, nhìn thoáng qua Lục Trần.
Lục Trần lắc đầu một cái, không để ý tới nó nữa. Sau đó, hắn quay đầu lại nhìn Bạch Liên. Cô bé kia đã đứng lên, đang dùng tay phủi bụi đất trên người.
Lục Trần cười khổ một tiếng, nói:
-Sao cô lại tới đây?
Nói xong, hắn bỗng nhiên nhíu mày lại, nói:
-Đúng vậy, sao cô có thể tìm thấy bọn ta?
Bạch Liên cười lạnh một tiếng, nói:
-Tìm các ngươi có gì khó, trên người con chó ngốc kia có bí pháp Huyết Thực. Trong mắt những người hiểu việc như bọn ta, con chó này chẳng khác gì ngọn đèn trong đêm, chỉ có người mù mới không tìm thấy.
Mặt Lục Trần trầm xuống, lắc lắc đầu nói:
-Cứ coi là vậy đi, để những chuyện này qua một bên. Một cô bé như cô đột nhiên đuổi theo bọn ta vào sâu trong vùng đất Mê Loạn để làm gì? Những yêu thú trong vùng đất Mê Loạn không biết cái gì là thiên tài năm trụ đâu. Nếu sơ ý một chút chết ở chỗ này thì tên sư phụ chân quân của ngươi không kịp khóc đó.
Bạch Liên cười, vẻ mặt hơi ngây thơ trong sáng, có điều trong sự xinh đẹp kia mơ hồ mang theo chút kỳ lạ không thể diễn tả, mỉm cười, nói:
-Ngươi nói tới tên sư phụ đã thành quỷ kia của ta ư?
26/ 6
Chương 252: Sống như người qua đườngLục Trần hơi giật mình, cau mày lại. Trong đêm trăng tròn, khi núi Côn Lôn đại biến, từ đầu tới cuối hắn vẫn không biết Bạch Thần chân quân xảy ra chuyện gì. Chẳng qua khi thấy thiên địa trên bầu trời đại biến, sau khi Đông Phong rơi vỡ, trong lòng Lục Trần có chút dự cảm, chỉ có điều chưa được xác nhận mà thôi.
Mấy ngày nay, ngày nào cũng bị hai phe chính tà đuổi giết phải liên tục chạy trốn thẳng tới vùng đất Mê Loạn, trên đoạn đường trước khi tới vùng đất Mê Loạn hắn không có cơ hội hỏi thăm tin tức này. Sau khi tới vùng đất Mê Loạn, thứ nhất, ở đây đất rộng người thưa, thứ hai, hắn còn có ý né tránh người nên chuyên chọn đường hẻo lánh nguy hiểm để đi cho nên càng không có cơ hội hỏi việc này. Không ngờ hôm nay lại có thể biết được tin tức này từ miệng Bạch Liên.
Dù sao đi nữa thì vị sư phụ kia của Bạch Liên không phải người bình thường. Lão là một Hoá Thần chân quân chân chính đứng ở đỉnh vũ lực của Nhân Tộc. Số người ở tầng lớp này không quá hai bàn tay. Mỗi Hoá Thần chân quân đều là nhân vật nổi danh khắp thiên hạ, chỉ cần có chút động tác sẽ dẫn tới sự chú ý của bốn phương, càng không phải nói tới việc ngã xuống.
Cái chết của Bạch Thần chân quân làm cho thực lực của phái Côn Luân bị tổn thất rất lớn. Chẳng qua, còn may là Côn Luân dù sao cũng là môn phái có nội tình sâu nghìn năm, ngoài Bạch Thần chân quân đã qua đời còn có một vị khác là Thiên Lan chân quân. Nếu không, một vị chân quân ngã xuống đủ để một môn phái lớn trực tiếp hạ xuống một bậc.
Ngoài ra, tình trạng của hai vị chân quân phái Côn Luân cũng hơi nhau. Bạch Thần chân quân thành danh từ sớm, bây giờ đã là người cao tuổi, cho dù là tính theo cấp chân quân thì lão cũng là người đã gần đất xa trời. Sư đệ Thiên Lan chân quân của lão thì ngược lại, bây giờ vẫn còn ở tuổi tráng niên, thân thể, đạo pháp, kiến thức, tâm tính, danh vọng đều ở giai đoạn mạnh nhất. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Bạch Thần chân quân không còn nhưng phái Côn Luân vẫn không bị tổn thương căn bản.
Trong lòng xẹt qua ý nghĩ này nhưng vẻ mặt Lục Trần không có biểu hiện gì. Hắn chỉ hỏi Bạch Liên:
-Sư phụ Bạch Thần chân quân của cô qua đời rồi sao? Đây là chuyện lớn, sao cô không ở trên núi Côn Luân túc trực bên linh cữu tận hiếu mà một mình chạy tới vùng đất Mê Loạn hoang dã này?
Bạch Liên bĩu môi một cái, trên mặt có vài phần châm chọc, tuy nhiên không phải cười nhạo Lục Trần. Cô tuỳ ý xua tay, nói:
-Chết thì chết mà thôi, nếu thật sự có lòng hiếu thảo, sư phụ cũng không để ý tới việc ta có dập đầu mấy cái trước linh cữu của ông hay không. Đúng là sau khi ông chết ta nên trở vể Côn Luân, thế nhưng sau khi trở về sẽ có chuyện gì xảy ra vẫn rất khó nói.
Lục Trần nghiêm mặt lại, nhìn Bạch Liên, sau đó suy tư một lát, hai mắt hắn từ từ dần sáng lên.
Đêm hôm đó mặc dù Lục Trần có mặt trên núi Côn Luân, thế nhưng hắn chỉ có thể nhìn thoáng qua đợt biến đổi chấn động lòng người kia như một người xem. Bây giờ, nghe Bạch Liên nói thế, trong lòng hắn chợt động, dường như nghĩ tới điều gì đó.
-Cô nghi ngờ người của phái Côn Luân?
Lục Trần hỏi Liên.
Bạch Liên rên một tiếng, nói:
-Ta không ngốc, đêm hôm đó, sau khi chúng ta tách ra, ta đi về phía Đông Phong, còn chưa tới gần đã cảm thấy có gì đó không đúng. Ngay sau đó, ở góc tối, ta lập tức nghe được tin tức sư phụ chết trận, đại sư huynh trọng thương phải bế quan, không có chuyện bên trong mới là lạ.
Lục Trần gật đầu, ánh mắt nhìn cô bé này có thêm chút khen ngợi. Nhưng hắn vẫn không nhịn được, nói:
-Cô cảm thấy có gì đó không ổn lên không muốn tiếp tục ở lại núi Côn Luân, vậy hẳn phải trở về Bạch Gia mới đúng. Dù sao đi nữa thì ở đó cũng có người thân có thể chăm sóc cô.
Bạch Liên xem thường, thậm chí còn có chút khinh miệt, nói:
-Nếu trong núi Côn Luân thật sự có người muốn gây bất lợi cho ta, ngươi nghĩ Bạch gia sẽ gánh nổi sao?
Lục Trần cười một chút, nói:
-Cũng đúng, người có thể đấu tay đôi với sư phụ và sư huynh ngươi không phải là người Bạch Gia có thể gánh nổi.
Bạch Liên nói:
-Không chỉ gánh không được, người trong nhà cũng chẳng tốt lành gì, nếu thật sự có người ép, nói không chừng những khúc xương mềm trong nhà còn lập tức bán ta lập công cũng nên. Ta có ngu mới đi Bạch Gia.
Lục Trần khá hứng thú nhìn cô, hắn cảm thấy chỗ thần bí đáng ngờ trên người cô bé này càng ngày càng nhiều, lúc này cười nói:
-Đó là nhà của cô đó, làm sao theo lời nói của cô, ta lại thấy cô rất không vừa lòng với nhà mình?
Bạch Liên há miệng định than phiền một hồi. Bỗng nhiên cô tỉnh táo lại, liếc nhìn Lục Trần một cái, sau đó cười lạnh nói:
-Mắc mớ rắm gì tới ngươi!
Lục Trần cười lớn, nói:
-Này, cô còn nhỏ, không nên nói những lời thô tục như thế.
Bạch Liên không để ý tới hắn, đi thẳng qua người hắn tới chỗ A Thổ rồi đưa tay sờ đầu nó.
A Thổ bây giờ là một con sói lớn có bộ lông màu đen tuyền, khi đứng, chiều cao của nó còn cao hơn bạch Liên một chút. Thế nhưng, Bạch Liên không có chút sợ hãi nào mà ngược lại còn rất hứng thú vuốt ve bộ lông bóng loáng của A Thổ.
Dáng vẻ của A Thổ có chút quái lạ, có vẻ muốn rời đi nhưng lại cảm thấy thế này rất thoải mái. Do dự một lúc, cuối cùng nó vẫn quyết định đứng yên không nhúc nhích. Có lẽ nó cảm thấy cô bé tàn bạo thần bí này không có địch ý gì với mình.
Lúc còn trên núi Côn Luân, quan hệ giữa Lục Trần và Bạch Liên rất kỳ quái. Ngoài mặt thì hoà bình nhưng khi không có ai lại liều chết chém giết mấy lần, hơn nữa còn ra tay rất tàn nhẫn, nói là kẻ thù không đội chung trời cũng không quá đáng.
Nhưng mà lúc này, trong vùng đất Mê Loạn cách xa núi Côn Luân, trong vùng đất nguy hiểm rộng lớn thưa người này, bầu không khí giữa hai người giống như dịu lại không ít. Nói chung là cả hai chỉ cãi vả bằng miệng mấy câu chứ không có ý định ra tay.
Có điều khi Lục Trần mang A Thổ chuẩn bị rời đi, hắn thấy Bạch Liên cứ vậy thản nhiên đi theo bên cạnh hắn như không có chuyện gì. Vì vậy, hắn trợn trừng mắt, hỏi:
-Này, sao cô cứ một mực đi theo ta vậy?
Bạch Liên nói như chuyện đương nhiên:
-Ngươi nói bí pháp Huyết Thực cho ta biết, ta sẽ không quấn ngươi nữa.
Lục Trần cười lạnh, nói:
-Một cô bé như cô chẳng những biết bí pháp Huyết Thực mà còn biết rất nhiều thần thông thủ đoạn âm hiểm cay độc, không bằng cô nói trước cho ta biết những bí mật này làm sao có đi?
Bạch Liên lắc đầu nói:
-Ta không thể nói cho ngươi được.
Lục Trần nói:
-Thế thì dựa vào cái gì ta phải nói cho cô biết? Hơn nữa bí pháp này là đồ chơi của Man Nhân phía Nam, hoàn toàn khác với đạo pháp Trung Thổ, dù cô không hiểu cũng chả sao, sao cô lại coi trọng nó như vậy?
Bạch Liên muốn nói lại thôi, liếc mắt nhìn Lục Trần, lắc đầu hỏi:
-Sao ngươi toàn ý xấu vậy, động một chút là dụ dỗ một cô bé như ta nói ra bí mật?
Lục Trần cười ha ha, xoay người đi tới, nói:
-Cô không muốn nói ta cũng không ép. Có điều vùng đất Mê Loạn này rất nguy hiểm, nếu vào sâu hơn ngay cả ta cũng không dám khinh thường, lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm tính mạng. Mặc dù cô có chút bản lĩnh nhưng dù sao vẫn là trẻ con, lại có gia tộc trong thành Côn Ngô, cần gì phải chạy tới chỗ này chịu khổ? Tới lúc đó đột nhiên chết đi chẳng phải là quá oan uổng hay sao.
Bạch Liên suy nghĩ một chút thấy vẫn nên đi theo tốt hơn, sau đó bình tĩnh nói:
-Trong nhà không có người thân nào, từ nhỏ tới lớn không ai để ý ta, chỉ khi biết ta có được thần bàn năm trụ mới có người tới phiền ta! Dù sao thì khó khăn lắm ta mới chạy ra được, khoảng thời gian này tự do thoải mái hơn lúc trên núi Côn Luân nhiều.
Lục Trần cười nói:
-Vậy cô đi một mình chẳng phải là nhàn nhã hơn sao? Trời đất lớn thế này cô muốn đi đâu cũng được, muốn làm gì thì làm đó.
Bạch Liên lắc đầu một cái, ngừng lại, giọng hơi trầm thấp, nói:
-Sau khi đi ra, dường như trong cả thiên hạ này ta chỉ quen một mình ngươi, dù sao thì… Không việc gì đi theo ngươi một hồi chứ sao.
Lục Trần hơi giật mình, vốn còn định mở miệng nói chuyện đột nhiên không biết phải nói gì. Yên lặng một lát, đột nhiên hắn cười tự giễu, nghĩ thầm trong lòng mình quả nhiên mềm lòng hơn lúc làm sát thủ ảnh tử vô tình mười năm trước nhiều.
Tâm trạng của hắn bỗng nhiên tệ xuống, nhưng cảm giác với Bạch Liên lại hơi thân cận hơn, có lẽ vì sự cô độc khi còn nhỏ của Bạch Liên làm cho hắn nhớ lại tuổi thơ đau đớn của mình. Vì vậy hắn từ từ bước đi, không đuổi Bạch Liên nữa, đồng thời thuận miệng hỏi một câu:
-Trong nhà cô không còn người thân nữa ư? Cha mẹ cô đâu?
Bạch Liên nói:
-Họ chết trước khi ta ra đời.
Lục Trần bật cười, nói:
-Nếu bọn họ chết trước khi cô ra đời thì đã không có cô trên cõi đời này rồi.
Bạch Liên hơi giật mình, sau đó cũng cười. Có lẽ cảm thấy mình nói vậy hơi ngu ngốc, hoặc là duyên của mình và cha mẹ quá cạn cho nên không có quá nhiều cảm giác, cô nhún vai, nói:
- Ừ, nói sai rồi, họ chết trước khi ta hiểu chuyện, cho nên ta không biết bọn họ có hình dáng ra sao.
-Cô có nhớ bọn họ không?
Lục Trần đẩy nhánh cây trước mặt ra rồi đi tới trước hai bước. Phía trước là địa hình hết sức phức tạp được tạo thành từ núi rừng và lòng chảo đan xen nhau. Đồng thời, ngay trước mặt là một khu rừng vô cùng rậm rạp âm u.
Phần lớn cây cối trong khu rừng này có màu đen, thân cây cao lớn, tàng cây sum suê. Nhưng chỗ kỳ lạ là trong rừng chỗ nào cũng có những cây mây và dây leo giăng khắp nơi, phần lớn được treo trên những nhánh cây cao thấp không đều, có không ít sợi mọc trên mặt đất, ngoài những thứ này ra không còn gì khác lạ nữa.
Lục Trần chăm chú nhìn cánh rừng, chân mày bỗng nhiên nhíu lại.
Ngay lúc này, Bạch Liên đã đi tới bên cạnh hắn, nói:
-Ta không nhớ bọn họ.
Lục Trần cảm thấy hơi bất ngờ, liếc nhìn cô một cái, hỏi:
-Tại sao? Trong số những tình cảm của con người, tình thân ruột thịt là cao nhất, đây là thiên tính. Dù sao đi nữa cũng là cha mẹ cô sinh ra cô, sao cô lại không tưởng nhớ bọn họ?
Bạch Liên “Hừ” một tiếng, nói:
-Nếu bọn họ đã sinh ra ta không phải nên nuôi ta cho tốt hay sao? Bản thân không có bản lĩnh nên chết sớm, để lại một mình ta sống cô độc trên đời, tại sao ta phải tưởng nhớ bọn họ chứ?
Lục Trần suy nghĩ một chút, nói:
-Có lẽ bọn họ có nỗi khổ riêng?
Dường như Bạch Liên không muốn nói tới vấn đề này nữa, đi thẳng về phía trước, nói:
-Người chết thì có nỗi khổ gì chứ!
26/ 7
Chương 253: Dấu hiệu lộ bí mật- Được rồi.
Hình như cuối cùng Lục Trần cũng nhận thua, từ bỏ ý đuổi Bạch Liên đi.
- Ngươi muốn theo thì cứ theo, tùy ngươi. Có điều ta nói trước, ngộ nhỡ có gặp nguy hiểm gì, chẳng hạn như đột nhiên có sát thủ thình lình nhảy ra chém người thì ngươi tự mà lo liệu lấy.
Bạch Liên đứng lại lườm hắn một cái, cười khẩy:
- Hù dọa ai thế hả, cho ngươi biết là ta…
Lời còn chưa dứt, bỗng chi nghe thấy một tiếng “vù” rít qua, mấy bóng người nhảy phắt ra từ trong rừng, tất cả đề mặc đồ đen, tay cầm đao, lưỡi đao ánh lên hàn quang ghê rợn, chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp bổ nhào tới.
Thế tấn công trong chớp mắt đó ác liệt đến cùng cực, hơn phân nửa là nhằm vào Lục Trần, phần còn lại cũng bao trùm lấy Bạch Liên và A Thổ.
Bạch Liên giật thót mình, nhón nhân lên, vội lùi về sau, đồng thời kêu la:
- Ta không có liên quan gì với hắn…
Nói còn chưa dứt lời, lưỡi đao đã gần ngay trước mắt. Có thể nhìn ra được, đám áo đen này đã động sát tâm, bất luận thế nào cũng phải giết sạch người ở đây.
Bạch Liên tức tới mức mắt bốc lửa nhưng lại không thể làm gì, miệng chửi rủa một câu xong, liền cúi đầu bay lùi về sau mấy thước, đồng thời vung tay lên. Ngay lập tức, không khí xung quanh liền lạnh xuống, băng sương gió tuyết bay ra từ đầu ngón tay nàng, một số cành lá xanh ở gần nàng cũng biến thành màu trắng.
Dường như bị ảnh hưởng bởi khí lạnh đột ngột này, động tác của tên áo đen đang xông đến chậm đi thấy rõ. Nhưng y hình như cũng rất có kinh nghiệm, hừ lạnh một tiếng sau lớp khăn đen che mặt, cánh tay khẽ giật. Trong chớp mắt, băng giá xuất hiện trên lưỡi đao đó tản ra tứ phía, rơi đầy trời, còn lưỡi đao sắc lẹm vẫn vô tình chém xuống, sắp sửa chém cô bé xinh đẹp này thành hai mảnh.
Tinh quang tỏa sáng trong hai mắt Bạch Liên. Dường như trong nháy mắt, có gió tuyết bay qua trong đôi đồng tử đó. Y phục cô lay động tuy không có gió nhưng một luồng hàn khí tỏa ra từ người cô.
Mà ở bên kia, Lục Trần cũng đã bị mấy tên áo đen bao vây, nhìn thoáng qua Bạch Liên, trong mắt có đôi phần kinh ngạc. Hắn thấp giọng lẩm bẩm một câu:
- Băng Tuyết kinh? Quả nhiên không hổ là thiên tài ngũ trụ, thiên chất thực sự lợi hại…
Đám áo đen bao vây Lục Trần nhiều hơn mấy tên so với phía Bạch Liên, tên nào tên nấy cũng nhìn hắn với ánh mắt như muốn phun lửa, nỗi căm hận sâu đến mức khó lường. Dường như tên nào cũng đều hận không thể băm vằm hắn thành nghìn mảnh.
Bất kể là ai, bị nhiều người nhìn chằm chằm với ánh mắt điên cuồng và căm hận đó cũng chẳng thoải mái gì, đều cảm thấy ghê sợ căm ghét. Nhưng mặt Lục Trần từ đầu đến cuối đều không chút cảm xúc, vô bi vô hỉ, cứ như hắn là người đá không có cảm xúc vậy.
Thái độ lạnh nhạt này lại càng kích thích lũ hắc y xung quanh hơn. Giữa tiếng chửi rủa phẫn hận, không biết có bao nhiêu lưỡi đao hay linh quang truy hồn đoạt mạng chém tới.
Lục Trần lướt chân linh hoạt, phiêu dật như gió, tránh được đòn tấn công của ba tên đằng trước, nhưng lúc lùi lại thì quên mất sau lưng mình vẫn còn một tên.
Tên áo đen ngạc nhiên rồi lại vui mừng, đâm tới một đao. Nhưng cánh tay vừa nhấc lên, một cái bóng đen khổng lồ từ trên trời giáng xuống, che khuất tầm nhìn của y, sau đó vật cả người y xuống đất trong nháy mắt.
Mùi máu lập tức lan ra, con sói đen đáng sợ và hung ác đó vụt ngẩng đầu, một đôi chân vẫn đè lên tên áo đen đang giãy giụa trên mặt đất. Máu đỏ thẫm chảy ra từ cái mồm to lớn của nó.
Chỉ thấy trên cổ tên hắc y đó xuất hiện một cái lỗ lớn, máu đang tuôn ào ra ngoài, xem ra khó mà toàn mạng rồi.
Bọn áo đen xung quanh đều khiếp đảm. Nhưng đối với những sát thủ xuất thân Ma giáo này mà nói, chút máu tanh này không đủ để khiến chúng lùi bước. Sau chốc lát, mấy tên áo đen lại cùng xông tới, lần này đến cả A Thổ cũng bị bao vây.
- Phản đồ, chịu chết đi!
Một tiếng la hét phảng phất điên dại phát ra từ miệng mấy tên hắc y nọ. Lục Trần trầm mặt xuống, lạnh lùng nhìn lũ sát thủ hung hãn nhưng hệt như kẻ điên này.
Đã từng có thời, hắn cũng là một trong số bọn chúng.
Mắt Lục Trần đã bắt đầu nổi bùng lên ngọn lửa màu đen, sau đó tiến tới nghênh tiếp bọn chúng.
Kiếm quang xuất nhập, lửa đen tung hoành, màn chém giết ven rừng tối nay kéo dài khoảng chừng nửa canh giờ.
Kết quả cuối cùng là lũ áo đen để lại mấy thi thể, số còn lại rút lui. Còn phía Lục Trần cũng chẳng dễ chịu gì, trên người lại thêm ba vết thương, máu chảy đầm đìa. Đến cả những vết thương của mấy ngày trước đã đỡ được phần nào, nếu không phải là rách ra lần nữa, thì cũng là bị vạch thêm vết thương mới.
Nếu so ra, tình trạng của Bạch Liên tuy cũng có hơi chật vật nhưng lại khá hơn Lục Trần một chút. Chí ít thì nàng không bị trọng thương, chỉ có sắc mặt hơi tái, đứng một chỗ thở dốc liên hồi, dường như đã hao tổn khí lực toàn thân.
Đó là biểu hiện tiêu hao lượng lớn linh lực.
So với hai người này, sói đen A Thổ rõ ràng tốt nhất. Toàn thân nó gần như không bị thương, thậm chí đến cả vết đao cũng chẳng thấy. Có lẽ lũ áo đen đó đều đã dồn hết sức vào Lục Trần và Bạch Liên nên không kịp chăm sóc nó.
Sau trận chiến, Lục Trần mệt lả ngồi lên một cọc cây lúc nãy bị tên áo đen nào đó chém gãy. Lũ áo đen lân này có đạo hạnh không thấp, chiến lực cao cường, chỉ là bọn chúng không hiểu rõ công pháp lửa đen quỷ dị của Lục Trần nên nếm không ít trái đắng trong cuộc chiến vừa rồi.
Song Lục Trần cảm thấy, nếu đợi đến màn ám sát của lần kế tiếp, thứ uy lực bất ngờ này của lửa đen có thể sẽ nhỏ đi.
- Này, ngươi là người thế nào vậy?
Đằng trước vọng đến tiếng oán trách bực dọc, không cần nói cũng biết đó là Bạch Liên. Chỉ thấy gương mặt nhỏ xinh đẹp của nàng tỏ ra giận giữ, nói.
- Động một chút tự nhiên nhảy xổ đâu ra một đám người đòi giết ngươi, cứ như lũ điên, còn làm liên lụy cả ta nữa.
Tuy Lục Trần kiệt sức nhưng nghe thế lại cười lớn, đáp:
- Không phải lúc nãy ta đã nói với ngươi rồi sao, đi theo ta thì ngươi chớ có hối hận. Có điều nể tình chúng ta đều từng ở Côn Lôn sơn, ta khuyên ngươi một câu, bọn người này đều là lũ điên, lúc giết người là không mảy may kiêng dè đâu. Chi bằng, ngươi hãy tránh xa ta ra đi, ít nhất còn có thể sống lâu hơn một chút.
Bạch Liên “hừ” một tiếng, sắc mặt có phần cổ quái. Nàng nhìn Lục Trần một lúc, rồi đột nhiên nói:
- Ngươi quả nhiên là một ngôi sao chổi.
Lục Trần nói:
- Đang yên đang lành, sao lại chửi ta?
Bạch Liên nói:
- Nếu không phải, thì tại sao ngươi lại làm liên lụy Dịch Hân phải chết?
Lục Trần chợt rùng mình, nụ cười trên mặt dần dần tắt đi, dường như có lời muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, chỉ cười gượng một tiếng rồi lắc đầu không nói gì nữa.
Bị Bạch Liên đột ngột đâm một câu lạnh nhạt như vậy, Lục Trần im lặng đi hẳn, mãi lâu sau cũng không nói lấy một câu, cứ thế, bầu không khí giữa hai người, một sói bỗng chốc lạnh xuống.
Có điều hình như A Thổ không hề để tâm đến điều này, nó vẫn hít hít ngửi ngửi khắp nơi, có vẻ không yên tâm lắm về khu vực lân cận.
Lục Trần huýt sáo, A Thổ liền chạy đến cạnh hắn, Lục Trần ra hiệu bảo nó ngồi xuống, rồi hắn leo lên cưỡi con hắc lang, bắt đầu đi về phía trước.
Bạch Liên đứng một bên hai mắt liền sáng rực, ánh mắt nhìn A Thổ bỗng dưng cũng khác hẳn. Nàng liền chạy tới, lớn tiếng nói:
- Ta cũng muốn cưỡi! Mau cho ta cưỡi với.
A Thổ khẽ gầm một tiếng, có vẻ không đồng ý. Lục Trần cũng khoát tay, nói:
- Đi đi, ta bị thương, hết cách rồi nên để mau khỏe lại mới bảo A Thổ tạm thời cõng ta. Ngươi có bị thương ở đâu đâu, chen chúc làm gì, tránh qua một bên đi.
Bạch Liên tức tối nói:
- Này! Ngươi đừng có trở mặt nhanh như vậy chứ, vừa nãy tốt xấu gì thì ta cũng giúp ngươi ngăn cản hai tên hắc y đúng không? Vả lại, nếu không phải nhờ ta có bản lĩnh và cả tuyệt học thần thông Băng Tuyết quyết mà vị sư phụ đã toi mạng đó của ta truyền cho ta thì chẳng phải đã chết hết rồi hay sao? Làm gì mà giúp ngươi đánh thắng trận này được. Đã vậy rồi, ngươi lại còn không cho ta cưỡi con chó… sói đen này ư?
Lục Trần cười nói:
- A Thổ tự có linh trí của nó, chịu hay không chịu chở, nó tự có quyết định.
Nói xong, hắn cúi xuống xoa đầu A Thổ, nói.
- A Thổ, có cho cô ta lên không?
Nói rồi hắn chỉ vào Bạch Liên. A Thổ nhìn sang hướng hắn chỉ, khẽ giọng sủa hai tiếng “gâu gâu”, sau đó lắc đầu như cái trống lắc của trẻ con.
Bạch Liên tức điên người nhưng cũng không thể làm gì, chỉ chửi rủa trong miệng rằng con chó ngốc, à không, con sói đen không biết cao thấp này, sau đó đi theo họ tiến về phía trước.
Trên đường đi, Lục Trần thỉnh thoảng lại vỗ đầu A Thổ, ra hiệu hướng đi cho nó. Hắn lại nửa như vô tình nửa như cố ý tránh khỏi khu rừng quái dị nâu đen đó lúc nào không hay.
Cùng lúc đó, cách hắn không xa, vì Lục Trần cưỡi sói còn Bạch Liên đi bộ nên vóc dáng nàng trông càng thêm nhỏ hơn. Có điều Bạch Liên cũng chẳng có ý kiến gì về việc này, dường như cơn giận lúc đầu đã nhanh chóng lắng xuống. Nàng nói với Lục Trần:
- Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.
Lục Trần không đồng ý cũng không từ chối, chỉ bảo:
- Ngươi nói đi.
Bạch Liên nói:
- Tại sao lúc nãy ngươi lại đột nhiên phát hiện có truy binh một cách nhạy bén đến vậy?
Nàng nhìn hắn chằm chằm.
- Chuyện này có gì đó không đúng, cứ như ngươi có thể biết chuyện liên quan đến Ma giáo từ trước vậy.
Lục Trần lắc đầu:
- Ngươi hiểu lầm rồi, sở dĩ ta biết một chút về Ma giáo, thực ra cũng vì năm xưa ta đã từng ở Ma giáo một thời gian.
Bạch Liên ngẫm nghĩ, nói:
- Vậy à, chẳng trách đám người Ma giáo vừa rồi lại gào thét bảo ngươi là phản đồ này nọ.
Lục Trần cười gượng, không muốn tiếp tục chủ đề này cho lắm, cùng lúc đó, hắn cũng quay người lại, nhìn con đường đã đi qua, trên mặt lộ ra nét hồ nghi.
Trước đó hắn đã cố ý chọn con đường ít ai đi này, thậm chí còn không tiếc mạo hiểm có thể gặp phải bộ lạc người Man hung tàn đáng sợ như ở Vùng mê loạn, chính là vì muốn tránh khỏi sự truy sát của hai phe Chính Ma. Tuy nhiên, tại sao đã qua nhiều ngày rồi, mà bọn sát thủ Ma giáo dường như vẫn có thể tìm được chính xác tung tích của hắn.
Việc này khiến hắn cảm thấy, hình như có điểm nào đó kỳ lạ…
26/ 8
Chương 254: Khí tức Thần chi- Có một chuyện ta nhất định phải hỏi ngươi.
Lục Trần bỗng dừng bước, nói với Bạch Liên.
- Nếu ngươi không nói rõ ràng, thì chúng ta không thể đi cùng nhau được.
Bạch Liên liếc nhìn hắn, nói:
- Nhìn ngươi cứ như thẩm tra phạm nhân ấy, là chuyện gì? Tuy ta đã đánh với ngươi mấy lần nhưng tính tới hiện tại thì cũng chưa thực sự làm gì có lỗi với ngươi. Ta chỉ là một bé gái, đại nam nhân như ngươi sợ gì chứ? Đúng là chẳng hiểu nổi.
Vừa nói nàng vừa lắc đầu lia lịa, trông có vẻ chống đối.
Lục Trần chẳng mảy may lay động, cũng không màng giọng điệu đổi chủ đề của nàng, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng, nói:
- Vào cái đêm trăng tròn ấy, tại sao ngươi lại đến khu rừng đó?
Bạch Liên “hừ” một tiếng, đáp:
- Ta chán quá nên tới đó chơi. Sao? Không được à?
Lục Trần thản nhiên nói:
- Mưa gió bão bùng đến vậy, ngươi chạy vào khu rừng đen kịt đó chơi cái gì?
Khóe miệng Bạch Liên hơi giật giật, quay đầu đi, nói:
- Ai khiến ngươi phải quản.
Lục Trần cũng không hỏi thêm, quay người đi, nói:
- Ta không quản cũng chẳng sao, nhưng ngươi cũng đừng đi theo nữa.
Bạch Liên ngoái lại nhìn, chỉ thấy Lục Trần dẫn theo A Thổ đi thẳng, dứt khoát rõ ràng, không một chút dây dưa. Nàng không kìm được nổi giận, vụt lướt tới trước mặt họ, dang tay ngáng đường Lục Trần, giận giữ nói:
- Ta cứ muốn đi theo ngươi đấy! Ngươi muốn thế nào? Con người ngươi sao mà hẹp hòi vậy. Tốt xấu gì thì lúc nãy khi bọn Ma giáo thích sát ngươi, ta còn giúp ngươi diệt mấy tên mà. Mới đó mà ngươi đã trở mặt rồi?
- Nếu không phải vừa rồi ngươi giúp ta trước mặt bọn sát thủ Ma giáo thì những lời này ta cũng sẽ không hỏi ngươi.
Lục Trần lắc đầu, nói:
- Không phải ta hẹp hòi mà do thân phận của kẻ đến khu rừng vào hôm đó không hề tầm thường, ta nhất định phải làm rõ. Ngươi không nói thì ta không thể đi cùng ngươi. Nếu ngươi cứ đòi đi theo ta, vậy thì ta chỉ còn cách đánh với ngươi một trận, sau đó lưỡng bại câu thương, đường ai nấy đi, chỉ vậy thôi.
Bạch Liên ngẩn người ra, vẫn còn hơi khó hiểu, nhưng thấy Lục Trần tỏ ra rất kiên quyết, không hề có ý đùa giỡn, cũng không có dấu hiệu nhượng bộ. Sắc mặt nàng thay đổi liên tục, qua một lúc lâu mới nói:
- Được rồi, ta đến để tìm ngươi đấy.
Ánh mắt Lục Trần đột nhiên lạnh đi, nhìn Bạch Liên, lạnh lùng nói:
- Ngươi là người của Tam giới Ma giáo?
- Gì chứ, dĩ nhiên là không!
Bạch Liên kêu lên, vẻ mặt tỏ ra tức giận và oan ức, nói.
- Nói thế nào thì ta cũng là thiên tài Ngũ trụ, đệ tử của Hóa Thần chân quân đấy, khi không lại đi gia nhập Ma giáo, ta đâu có phải đồ ngốc!
Lục Trần nhìn nàng chằm chằm, sau đó chậm rãi gật đầu, sắc mặt hơi dịu đi, nói:
- Ngươi nói cũng có lý.
Rồi hắn dường như nghĩ tới điều gì đó, chợt cười khổ, thấp giọng nói:
- Có điều nói ra thì, kỳ thực cũng có kẻ ngốc như vậy đấy…
- Gì cơ?
Bạch Liên không nghe rõ, bèn hỏi lại.
- À, không có gì.
Lục Trần xua tay, sau đó nghiêm mặt nói.
- Đêm hôm đó ngươi tìm ta làm gì? Còn nữa, rốt cuộc làm sao ngươi biết ta ở trong rừng mà tìm tới?
Lúc nói đến đây, sắc mặt Lục Trần nghiêm túc trở lại. Mấy ngày qua hắn cứ liên lục hồi tưởng lại đêm trăng tròn đó, ngoài việc Thiên Lan chân quân nuốt lời không tới ra thì chuyện khiến hắn bất ngờ và ngờ vực nhất chính là sự xuất hiện đột ngột của Bạch Liên.
Ở cô bé này dường như có vô số bí mật, khiến người khác khó mà nhìn rõ được chân diện của nàng.
Bạch Liên trông có vẻ không tình nguyện cho lắm, dường như không muốn nói, có điều trước ánh mắt kiên quyết của Lục Trần, cuối cùng nàng vẫn nhún vai, nói:
- Ta có thể cảm giác được vị trí của ngươi.
Lục Trần rùng mình, trên mặt thoáng qua nét ngạc nhiên, nói:
- Vị trí của ta? Ngươi có chắc không? Không phải cái mà ngươi quan tâm trước giờ là A Thổ sao. Ta vốn đã tin rằng ngươi có hơn nửa phần nhờ thuật pháp bát nháo Huyết Thực bí pháp đó có bí mật gì đấy nên có thể cảm giác được vị trí của con chó ngốc này chứ.
Gừ!
A Thổ ở bên cạnh gầm lên một tiếng, nhe răng trợn mắt, vẻ mặt hung ác, nhìn Bạch Liên bằng ánh mắt bất thiện.
Bạch Liên tức tối, phỉ nhổ con vật trông như sói khổng lồ đó, mắng:
- Là Lục Trần mắng ngươi đấy, ngươi gầm ta làm gì, xem mặt đặt tên đúng không?
A Thổ vẫy đuôi, tựa vào người Lục Trần, tỏ ra thân mật cứ như thể muốn nói con bé nhà ngươi đừng hòng li gián bọn ta.
Bạch Liên lắc đầu, chẳng buồn màng đến con chó mực tính khí cổ quái đó nữa, nàng nghiêm mặt nói với Lục Trần:
- Chuyện tới nước này, xem ra đành phải nói sự thực rồi. Thật ra cái mà ta có thể cảm nhận được không phải là con chó ngốc này, mà là vị trí của ngươi. Trên người ngươi có khí tức của Thần thụ Thụ chi, có cộng hưởng với sợi dây này của ta.
Đoạn, nàng thò tay vào trong ngực áo, lấy ra một sợi dây chuyền, trên đó là Thần thụ Thụ chi mà ngày trước Lục Trần từng nhìn thấy.
Sắc mặt Lục Trần hơi biến đổi.
Bạch Liên nói xong những lời đó, liền nhìn chằm chằm vào sắc mặt Lục Trần, đồng thời cũng chờ hắn lên tiếng.
Ai ngờ Lục Trần chỉ chau mày một hồi lâu mà không nói gì, nàng không nhìn ra được gì cả, trong bụng bèn thấy không vui, nói:
- Thần thụ Thụ chi này là bảo vật quý hiếm trên thế gian này, độc nhất vô nhị, nên ta phải làm rõ, tại sao trên người ngươi lại có khí tức của Thần thụ Thụ chi?
Lục Trần bật cười. Đến lúc này dĩ nhiên là hắn đã hiểu ra, còn về việc tại sao trên người hắn lại có khí tức của Thần thụ Thụ chi thì câu trả lời chẳng phải quá rõ rồi hay sao. Tất nhiên là do lần đó sau khi vô tình đưa Bạch Liên đang hôn mê bất tỉnh vào trong mộc động thần bí đó, kết quả mộc động hấp thụ linh lực dồi dào từ Thần thụ Thụ chi, xảy ra vô vàn thay đổi. Thay đổi rõ ràng nhất và cũng thần bí nhất chính là việc xuất hiện thêm hai đường viền cửa trên vách đá dưới thanh khí mịt mờ trong mộc động.
Thần thụ là thánh vật mà Tam giới Thần giáo sùng bái kính ngưỡng. Lúc đầu khi Lục Trần xâm nhập vào Ma giáo kỳ thực cũng không quá tin vào thứ này, nhưng cuối cùng lại phát hiện “Nhất Chi Lưỡng Diệp Nhất Chủng Tử” trong truyền thuyết thực sự tồn tại, hơn nữa trong một lần cơ duyên tình cờ, hắn còn lén lút lấy được hạt giống quan trọng nhất đó.
Hạt giống và nhánh cây của Thần thụ có chung nguồn gốc, giữa hai thứ kỳ bảo thiên địa này nếu mà có diễn ra điều gì thần dị, thiết nghĩ cũng chẳng có gì là kỳ quái. Chỉ là từ sau lần đó, Bạch Liên đột nhiên có thể cảm giác được vị trí của hắn, đây lại là một chuyện cực kỳ gây đau đầu.
Trong lúc hắn đang cấp tốc tính toán trong đầu, Bạch Liên đã lên tiếng hỏi:
- Ta bảo này, ta nghĩ tới nghĩ lui, lần đầu ta gặp ngươi không có chuyện cảm ứng này, hình như là kể từ sau khi ta hôn mê, trên người ngươi mới có khí tức này.
Lục Trần hơi giật thót mình, không kìm được nhìn Bạch Liên một cái, bụng nghĩ, cô bé này trông thì nhỏ tuổi nhưng đầu óc thì đúng là nhạy bén, thông minh tột cùng, cứ như có thần giao cách cảm với hắn, bỗng dưng cùng nghĩ đến một chuyện.
Chỉ thấy Bạch Liên nhìn Lục Trần, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Có phải lần đó ngươi nhân lúc ta hôn mê, đã làm gì rồi không? Vậy nên sau khi ta tỉnh lại, sức mạnh của Thần thụ Thụ chi mới khó khống chế hơn.
- Không có!
Lục Trần lắc đầu quả quyết ngắn gọn, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, buông một câu nói dối với thiếu nữ nọ, sau đó hắn nói.
- Chẳng lẽ ngươi phát hiện Thần thụ Thụ chi đó có điểm nào không đúng sao?
Bạch Liên nghiến răng, trông có vẻ khổ não:
- Vấn đề là ở đây, bản thân bảo vật này sau lần đó trông thì có vẻ không có vấn đề gì cả. Nhưng trên người ngươi tại sao lại đột nhiên có thứ khí tức này?
Lục Trần nhẹ cả người, cười ha hả, nói:
- Có lẽ là do hôm đó ngươi dùng sức mạnh Thần thụ này tấn công ta, sau khi bị thương thì ta bị nhiễm chút khí thôi. Cái này cũng đâu trách ta được.
Bạch Liên trông bán tín bán nghi, ngờ vực nhìn Lục Trần, có thể trong vô thức cảm thấy lời nói của tên nam nhân này không hoàn toàn đáng tin, nhưng hiện tại tạm thời nàng cũng không giải thích được. Dù sao thì Thần thụ Thụ chi quả thực cũng không có bất trắc gì.
Lục Trần buông bỏ phiền muộn trong lòng, người cũng thả lỏng không ít, bèn quay người tiếp tục đi về phía trước, đồng thời nói với Bạch Liên:
- Vậy theo ngươi nói, ngươi có thể tìm được ta ở Vùng mê loạn này chính là nhờ khí tức Thần thụ Thụ chi đó chỉ dẫn?
Bạch Liên đáp:
- Đúng vậy, bằng không ta thấy ngươi gian xảo lươn lẹo như con cá chạch, chạy loạn ở nơi quỷ quái này, nếu đổi lại là người khác, cá hơn nửa phần là không đuổi kịp ngươi rồi.
Lục Trần cười hà hà, ngoài mặt không có biểu cảm gì, nhưng đồng thời trong bụng lại hừ một tiếng.
Đúng vậy, theo lý mà nói, đáng nhẽ hắn phải bỏ xa đám truy binh đó rồi mới phải, tại sao chúng lại có thể đuổi kịp được?
…
- Mất vị cao thủ chuyên truy tung đường dài lợi hại nhất của chúng ta đã vào Vùng mê loạn rồi. Bất kể Hắc Lang có trốn đến đâu, cũng không thoát được họ đâu.
Dưới chân Côn Lôn sơn, Côn Ngô thành, tại Hắc Khâu các nằm trong con hẻm nhỏ im lặng, mặt lão Mã không biểu cảm, khoanh tay tựa vào bức tường hành lang, nhìn hai người trong đình viện. Có một người trọc đầu, mập mạp, thân hình vạm vỡ, ngồi thôi mà hình như còn cao hơn cả nữ tử xinh đẹp đang đứng trước mặt ông.
Khi lão Mã đưa mắt về phía nữ tử nọ một lần nữa, ánh mắt lại thoáng có nét kiêng dè cực kỳ kín đáo.
Đó là Huyết Oanh, là thủ lĩnh Phù Vân ty thuộc Chân Tiên minh. Nàng ngồi ở vị trí này đã mười năm rồi. Từng có thời, ông và Lục Trần đều được coi là những kẻ ẩn cư tránh họa, kiếm sống dưới trướng nàng. Còn nàng của lúc này khi nói ra những lời đó với Thiên Lan chân quân, thần sắc bình thản, dường như nói một chuyện bình thường không hề liên quan đến mình.
Trên mặt Thiên Lan chân quân không chút hỉ nộ, có thì chỉ có bình tĩnh. !Qua một lúc lâu, Thiên Lan chân quân chợt lắc đầu, chỉ nói một câu:
- Chưa chắc.
Huyết Oanh có hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Thiên Lan chân quân, nhíu mày nói:
- Nhưng mà không phải Hắc Lang đã gần như một phế nhân rồi sao?
Thiên Lan chân quân nhắm mắt, không nói gì.
Huyết Oanh đợi một hồi, bèn không dây dưa vấn đề này nữa:
- Lần này ta đến đây, cũng là muốn xin ngài chỉ thị, sau này chúng ta nên làm thế nào với Hắc Lang?
Lão Mã đứng một bên, lúc này bất giác từ từ đứng thẳng dậy, ánh mắt cũng lặng lẽ đưa sang Thiên Lan chân quân.
Trong đình viện, bỗng nhiên tĩnh lặng.
Chỉ nghe thấy Huyết Oanh chậm rãi hỏi từng chữ một:
- Là thả, hay là giết?
26/ 9
Chương 255: Giết bất luận tộiLà buông tha, hay là giết ?
Ngữ điệu câu hỏi của Huyết Oanh rất chậm rãi, tuy ngoài mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt lại thấp thoáng một chút nặng nề, giương mắt nhìn xoáy vào Thiên Lan chân quân.
Lão Mã đứng bên hành lang lúc này dường như cũng nín thở, căng thẳng nhìn lão béo ngồi trong đình viện.
Thiên Lan chân quân trầm mặc một hồi, sau đó điềm đạm nói:
- Mặc kệ hắn, cứ để hắn đi đi.
Huyết Oanh gật đầu, đáp một câu, lão Mã bên cạnh thì thở dài một hơi, đưa tay lau trán.
Ánh mắt Thiên Lan chân quân dường như lơ đãng lướt qua phía hành lang bên này, nhưng lại nhanh chóng dời đi, ông nhìn Huyết Oanh nói:
- Triệu người từ Vùng mê loạn về, phân mấy nhóm quay lại Tiên thành. Ngươi cũng về đó tọa trấn đi, chuẩn bị kỹ càng, trong vòng khoảng nửa năm đến một năm nữa, ta sẽ phát lệnh chữ “Thiên”.
Huyết Oanh từ đầu tới giờ đều tỏ ra rất điềm tĩnh, kể cả vấn đề xử lý Hắc Lang cũng gần như không biến sắc, nhưng lúc này đột nhiên nghe thấy câu “lệnh chữ Thiên” đó xong, thì lại rùng mình, không kìm được hỏi Thiên Lan chân quân thêm một câu:
- Đại nhân, người nói là lệnh chữ Thiên?
Thiên Lan chân quân gật đầu, không nói gì nữa, còn Huyết Oanh thì cúi thấp đầu, hình như biết mình có hơi thất thố. Có điều sau khi hít sâu một hơi, vẻ mặt nàng đã bình thản trở lại, hơn nữa ánh mắt còn như mang nét kích động.
Thiên Lan chân quân nhìn thấy hết mọi thay đổi ở sắc mặt Huyết Oanh nhưng cũng không nói gì.
Một lát sau, Huyết Oanh dè dặt hỏi một câu:
- Đại nhân, vậy chuyện cải tổ Phù Vân ty mà trước đây người từng nói đến…
- Bắt đầu đi.
Thiên Lan chân quân không hề do dự, nói thẳng thừng.
- Cứ làm theo những gì ta từng nói với ngươi. Phía Tiên thành về cơ bản đã sắp xếp xong rồi, ngươi cứ làm theo kế hoạch là được. Phái Côn Lôn ta còn phải điều chỉnh một thời gian, nhưng chắc cũng không quá lâu. Tới lúc tự khắc ta sẽ nói với ngươi.
- Đại nhân anh minh.
Huyết Oanh cúi rạp người. Lúc này, trên gương mặt của cô gái xinh đẹp đó, cái xuất hiện thêm không phải là sự ác liệt thường thấy, mà ngược lại là sự kính nể chân thành.
Có điều, trên đời này người có thể khiến cô gái như nàng có vẻ mặt đó có lẽ chỉ có mỗi Thiên Lan chân quân thôi.
Sau một hồi, những chuyện cần nói đã nói xong, Huyết Oanh bèn cáo từ, Thiên Lan chân quân tất nhiên vẫn ngồi yên, để lão Mã tiễn Huyết Oanh ra khỏi cửa tiệm Hắc Khâu các vắng vẻ.
Lúc sắp ra khỏi cửa, bước chân Huyết Oanh bỗng dừng lại, sau đó nàng quay đầu nhìn lão Mã.
Khác hẳn với khiêm tốn thuận tòng trước mặt Thiên Lan chân quân lúc ở đình viện, lúc này, Huyết Oanh lại quay về với thần sắc bình thường. Sự ác liệt ẩn chứa trong dung nhan tuyệt mỹ của nàng dường như lại tỏa ra lần nữa. Nàng thản nhiên nhìn lão Mã.
Lão Mã đi qua một bên nhường bước, cúi đầu im lặng.
- Lão Mã.
Huyết Oanh gọi một tiếng.
- Có thuộc hạ.
Lão Mã đáp.
- Ngươi ở cùng Hắc Lang đã bao lâu rồi?
Lão Mã do dự một chốc, rồi vẫn thành thực trả lời:
- Hơn mười năm rồi, nếu tính từ lúc bắt đầu liên lạc khi hắn còn ở Ma giáo, thì còn lâu hơn nữa.
Huyết Oanh “ừm” một tiếng, nói:
- Ngươi cũng được coi là bậc tiền bối ở Phù Vân ty, hơn nữa thân phận của Hắc Lang rất đặc biệt, năm đó đến ta cũng không thể hỏi đến, chỉ có ngươi và Thiên Lan chân quân mới có thể liên lạc với hắn. Ngươi cảm thấy người này thế nào?
Lão Mã im lặng một chốc rồi đáp:
- Thuộc hạ cảm nhận thế nào không quan trọng, quan trọng nhất là chân quân và ngài dự tính thế nào. Chỉ cần có mệnh lệnh hạ xuống, phận làm thuộc hạ tất sẽ làm theo.
Huyết Oanh nhìn xoáy vào lão một hồi, sau đó gật đầu, không nói thêm gì, rồi rời đi.
…
Đưa mắt nhìn nữ tử kiều mị nhưng ẩn chứa sự đanh thép đó rời đi, lão Mã lại đứng một mình thêm một lúc, sau đó mới quay trở lại hậu viện.
Thiên Lan chân quân vẫn ngồi chỗ cũ, lúc này đang ngẩng đầu nhìn trời. Lão Mã đi đến đứng bên cạnh ông, cũng ngước lên nhìn. Chỉ thấy trên khuôn trời nhỏ bé đó có một đám mây đen.
- Trong lòng ngươi có trách ta hay không?
Thiên Lan chân quân bỗng lên tiếng.
Lão Mã lắc đầu:
- Không, là bản thân Hắc Lang không nghĩ thoáng được, cứ phải đâm đầu vào đường cùng, không trách người được.
Thiên Lan chân quân ho một tiếng, lắc đầu không nói gì.
Lão Mã lại nói:
- Đêm hôm đó, ngay tại con đường dài ở Côn Ngô thành, tiểu nhân được nói hết những gì nên nói, có thể nói cho hắn rồi. Hắn làm vậy, hậu quả rất nghiêm trọng, mang đến rất nhiều rắc rối. Bản thân Hắc Lang kỳ thực có lẽ cũng hiểu rõ.
Thiên Lan chân quân im lặng hồi lâu rồi nói:
- Hắn ở Ma giáo lâu quá, tính tình có lẽ cũng thay đổi.
Lão Mã hơi rùng mình, vô thức buột miệng:
- Nhưng với người hắn tuyệt đối kính trọng trung thành!
Thiên Lan chân quân quay đầu liếc nhìn lão Mã.
Ánh nhìn đó bình thản, không vui không buồn, lại nặng tựa như sơn. Trong khoảnh khắc đó lão Mã dường như có ảo giác ngạt thở, như cả Côn Lôn sơn đè nặng trên lưng, suýt nữa thì quỳ xuống.
May thay cảm giác này tan đi trong chớp mắt. Cuối cùng lão vẫn nghiến răng chống cự, nhưng chốc sau, lớp áo sau lưng lão đã ướt đẫm.
Một lát sau, chỉ nghe thấy Thiên Lan chân quân có vẻ mất hứng, nói:
- Thôi, dù gì cũng vậy rồi, cứ mặc hắn đi. Cũng chẳng biết liệu hắn còn mạng để mà quay về từ Vùng đất mê loạn hay không…
…
Huyết Oanh ra khỏi Côn Ngô thành, đi đến một nơi kín đáo bên ngoài thành, xung quanh sớm đã có người của Phù Vân ty tiếp ứng, tới đón nàng.
Huyết Oanh sai người thủ vệ bên ngoài, còn nàng một mình đi đến một nơi u tĩnh, sau đó lấy ra một lá bùa màu vàng rực từ trong ngực áo, đốt nó đi.
Đây là bùa truyền thanh cấp cao nhất, mỗi một lá đều có giá trị cực cao, có điều nếu so với bí bảo Phong Ngữ bàn của Côn Lôn phái thì dĩ nhiên vẫn còn thua một chút. Nhưng bùa truyền thanh lại tiện dụng hơn, tuy cũng có vài hạn chế, chẳng hạn như không thể đối thoại hai bên được, chỉ có thể truyền tin đi một lần, song mấy năm qua, bùa truyền thanh vẫn phổ biến hơn trong các cấp cao của Chân Tiên minh.
Ánh lửa rực lên, mấy đạo linh quang lộng lẫy tỏa ra, tạo hình như vòng tròn, xoay vần bất định. Mặt Huyết Oanh đầy nghiêm nghị, nói với vòng tròn linh quang đó:
- Bỏ truy tung, tất cả quay về Tiên thành.
Vừa dứt lời, vòng linh quang sáng ngời đó đột nhiên chấn động kịch liệt. Ttrong không khí phảng phất có sóng khí nhỏ vụt xông ra xung quanh, thấp thoáng phát ra tiếng rít chói tai, cứ thế trong thời gian nửa chén trà mới dần lặng xuống. Tiếp theo đó, vòng linh quang biến mất, còn lá bùa truyền thanh cũng bị thiêu rụi.
Huyết Oanh phẩy tay, chút tro tàn cuối cùng trượt xuống từ lòng bàn tay trắng ngần, rơi xuống trong gió.
Cùng lúc đó, dưới một lũng sông nở đầy hoa trong Vùng đất mê loạn phương xa, một lá bùa truyền thanh tương tự cũng cháy rực trên tay một nữ tử áo đỏ.
Vòng tròn kỳ dị tỏa ra ánh sáng tuyệt đẹp trên đầu ngón tay nàng ta, phản chiếu gương mặt kiều diễm thành màu đỏ, dường như trong có mấy phần kích động.
Nữ tử áo đỏ đứng không quá xa so với đồng Ma hoa khát máu trong lũng sông, nếu có người quen thuộc với tập tích của loài Ma hoa hung tàn này, chắc có thể nhìn ra nàng đứng ngay trên ranh giới vô hình đó, chỉ cần vượt qua một chút thôi, sẽ kinh động Ma hoa khát máu trỗi dậy săn mồi.
Dưới bầu trời quang đãng, cảnh sắc người đẹp hoa tươi này quả thực rực rỡ, nhưng nguy hiểm lại ngập tràn tứ phía, sinh tử chỉ trong gang tấc.
Xa hơn trong lũng sông còn có không ít người đứng đó. Những người này ăn vận khác nhau, nhưng ai nấy cũng cường hãn tinh anh, đều là một bộ phận quân tinh nhuệ thuộc Phù Vân ty của Chân Tiên minh.
Qua nhiều năm như vậy, Ma giáo suy yếu, Chân Tiên minh thái bình đã lâu. Duy chỉ có nơi chuyên nhằm vào Ma giáo là Phù Vân ty là sở hữu nhân mã với đủ loại chiến lực mạnh.
Lúc này, nữ tử áo đỏ cứ nhìn vào vòng tròn linh quang trên tay, còn những người xung quanh đều tránh đường, đứng cách nàng một khoảng. Hiển nhiên nhìn ra được, địa vị của nữ tử áo đỏ này trong Phù Vân ty không hề thấp.
Một lát sau, vòng linh quang đó bỗng chấn động kịch liệt, linh quang tỏa sáng rực rỡ., Tiếp theo đó là một câu nói lướt ra từ trong hào quang, chính là câu mà Huyết Oanh đã nói qua bùa truyền thanh tại Côn Ngô thành Tây Lục.
Âm thanh không hề lớn, chỉ có nữ tử áo đỏ bên vòng linh quang nghe rõ. Nàng nghe xong câu này, khẽ gật đầu, sau đó búng tay. Bùa truyền âm cháy thành tro, rơi rải rác khắp mặt đất như cát bụi sau lưng nàng.
Nàng xoay người đi về phía đầu lũng sông, đồng thời hai tay vung lên ra hiệu. Rất nhanh, đám người Phù Vân ty xung quanh đều vây lại bên cạnh nàng.
- Hồng cô nương, là Huyết Oanh đường chủ truyền lệnh sao?
Bên cạnh có người hỏi.
Nữ tử áo đỏ được gọi là Hồng cô nương thoáng cười, gật đầu:
- Đúng vậy, vừa rồi Huyết Oanh tỷ tỷ truyền lời cho ta, chính là để ra chỉ thị cho việc này.
Nói đến đây, nàng ngừng lại một lúc, sau đó nói tiếp:
- Các ngươi có lẽ cũng biết mấy ngày nay tỷ ấy đang ở Côn Lôn sơn Tây Lục, nên mệnh lệnh này rất có thể là từ Thiên Lan chân quân.
Mấy người xung quanh liền xôn xao. Cho dù trong thế lực lớn nhất giới tu chân như Chân Tiên minh, Hóa Thần chân quân cũng là một sự hiện hữu cao vời, đủ để khiến người khác kính sợ và tôn sùng, càng không phải nói Thiên Lan chân quân thực ra chính là nhân vật huyền thoại sáng lập nên Phù Vân ty. Nhiều năm qua, chính ông đã dẫn dắt Phù Vân ty tấn công Ma giáo, là nhân vật như thần thánh trong lòng của hầu hết người có mặt tại đây, vị trí còn cao hơn cả mấy vị chân quân khác của Chân Tiên minh.
Nhìn thấy sắc mặt và ánh mắt của mọi người, nữ tử áo đỏ cười thỏa mãn, mỉm cười nói:
- Cho nên mọi người phải tận tâm tuân theo mệnh lệnh này, đừng lười biếng.
Mọi người cười ồ lên, có người bảo:
- Chuyện này ai dám lười biếng chứ? Không phải còn có Hồng cô nương quan sát sao. Rốt cuộc là mệnh lệnh gì, cô cứ nói đi.
Hồng y nữ tử gật đầu mỉm cười, sau đó sắc mặt chợt nghiêm lại:
- Nhận lệnh đường chủ, chúng ta dốc toàn lực truy tìm yêu nhân Ma giáo đang bỏ trốn Hắc Lang, sau khi tìm thấy, giết bất luận tội!
26/10
Chương 256: Lấy độc trị độc- Vì sao không đến khu rừng kia, trực tiếp đi qua đó không phải càng nhanh hơn sao?
Trong lúc Vùng đất mê loạn, Bạch Liên hỏi Lục Trần, đồng thời chỉ ngón tay vào khu rừng đen nâu phía trước.
Lúc này Lục Trần đã gọi A Thổ quay về bên người, xoay người trèo lên trên. Lúc này vết thương cũ của hắn chưa lành lại thêm vết mới, thực sự là cần nghỉ ngơi, cũng không tránh né trước mặt Bạch Liên nữa. Sau khi nghe được câu hỏi của Bạch Liên, hắn chỉ liếc bên kia một cái, thản nhiên nói:
- Khu rừng kia là “Rừng Xà Mạn”, thích ăn nhất chính là kiểu tiểu cô nương da thịt mịn nàng như cô. Cô muốn đi thì đi, ta không đi.
Nói xong, hắn vỗ nhẹ vào đầu A Thổ, rồi đi tới con đường bên cạnh rừng Xà Mạn, nhìn dáng vẻ là định đi đường vòng.
Bạch Liên nhìn rừng Xà Mạn mấy lần, chỉ nhìn trái nhìn phải giống như không nhìn ra chỗ cổ quái gì ở khu rừng kia, nhiều nhất cũng chỉ là màu sắc của cây kia có chút đậm, dây leo trong rừng cũng nhiều hơn một chút mà thôi, cũng không cảm thấy có gì nguy hiểm.
Nhưng con người chính là kỳ lạ như vậy, trước kia dù nhìn thế nào cô cũng thấy khu rừng kia yên tĩnh vô sự. Nhưng sau khi Lục Trần nói một câu như vậy, Bạch Liên lại nhìn một lúc, đột nhiên cảm thấy khu rừng kia hình như đột nhiên trở nên tĩnh mịch, quả nhiên có chút sát khí kỳ lạ tràn ra, khiến lòng người phát lạnh.
- Gặp quỷ rồi, cả ngày giả thần giả quỷ, cũng không biết là thật hay giả!
Bạch Liên hạ giọng oán trách một câu, nhưng sau khi do dự, vẫn không dám đi vào, lập tức xoay người đi theo sau lưng Lục Trần.
Nhưng mới đi được hai bước, hai mắt nàng liền tỏa sáng, lực chú ý thoáng cái chuyển từ khu rừng Xà Mạn kia sang một mục tiêu khác. Nhìn Lục Trần và A Thổ, nàng đột nhiên nhanh chóng đuổi theo, nhảy đến trước mặt họ, hai mắt sáng lấp lánh, hơi vui vẻ nói:
- Ồ, con chó ngốc này có thể làm vật để cưỡi sao?
- Chỉ người bị thương sắp chết mới có tư cách ngồi.
Lục Trần lười biếng nói một câu, sau đó như là mất hết sức lực nằm trên cơ thể A Thổ, vỗ vỗ đầu nó nói:
- Đi thôi, A Thổ, không biết truy binh phía sau lúc nào sẽ đuổi đến.
A Thồ gầm nhẹ một tiếng, cất bước đi thẳng về phía trước.
Bạch Liên vẫn chưa từ bỏ ý định. Có thể thấy nàng đúng là cảm thấy rất hứng thú với vật cưỡi A Thổ này, dây dưa trái một câu phải một câu, chính là cũng muốn cưỡi một chút. Dù sao cưỡi con sói đen uy vũ hùng tráng này, bộ mặt hung ác của yêu thú ngang ngược lộ ra, người bình thường không có mấy lần cơ hội có thể cưỡi lên.
Lục Trần bị nàng dây dưa không ngừng, khiến cho phiền muộn, trợn mắt nói:
- Cô đừng nói nhảm nữa, lúc nãy nói với cô A Thổ không phải tùy tiện để người khác cưỡi. Không tin cô hỏi nó một chút đi.
Bạch Liên lập tức chạy đến trước A Thổ, vẻ mặt rất hưng phấn, nhìn như vậy ngược lại có chút giống đứa trẻ mười tuổi.
Lục Trần ở một bên nhìn cũng lắc đầu. Một thiếu nữ như Bạch Liên thật là kỳ lạ, có lúc giống như thiếu nữ ngây thơ đơn thuần, có lúc lại thành thục tàn nhẫn đến dọa người. Cũng không biết rốt cuộc những năm này cô trưởng thành thế nào?
Đối với Bạch Liên mang theo nụ cười đi đến, A Thổ xì mũi coi thường. Ừ, là thật sự phát ra tiếng phì phì trong mũi, sau đó tiếp tục đi về phía trước, bộ dáng coi thường.
Bạch Liên giận dữ, dậm chân nói:
- Chó ngốc, ngươi lại dám đối với ta như vậy! Tin ta làm thịt ngươi không?
Lục Trần bên cạnh hừ một tiếng, nói:
- Thế nào! Không nghe lời cô, không theo ý cô, cô liền muốn làm bị thương người khác? Tuổi còn nhỏ rốt cuộc học được tính bá đạo từ đâu vậy?
Bạch Liên trừng mắt liếc hắn một cái, khuôn mặt xinh đẹp sa sầm, dường như muốn châm biếm lại. Nhưng không biết vì sao, nàng giống như đột nhiên nhớ đến cái gì, lại trầm mặc, qua một lát mới nói:
- Không cho thì không cho, làm như ta yêu thích lắm vậy.
Nói xong, đầu lại hất lên, trực tiếp đi về phía trước.
Ai ngờ mới đi được hai bước, phía sau lại truyền đến giọng nói mang theo vài phần lạnh lùng châm chọc của Lục Trần:
- Chậc chậc, cũng nóng tính thật. Cô thật sự có cốt khí như vậy thì đừng đi theo ta nữa. Cô có biết như vậy cũng rất khiến người khác thấy phiền không?
Bạch Liên bỗng quay người, nhìn chằm chằm Lục Trần, sắc mặt không biết sao lại tái nhợt. Một cỗ sát ý từ từ hiện lên trong mắt nàng.
A Thổ lập tức dừng bước, gầm nhẹ, bộ lông trên cổ dần dựng đứng lên, rõ ràng cũng cảm thấy một chút khí tức nguy hiểm.
Lục Trần nhìn về phía trước lại rất bình tĩnh, nhìn Bạch Liên, mỉm cười nói:
- Thế nào, ta nói sai sao, làm cô đau lòng rồi, hoặc là, chữ nào của ta khiến cô nghe không thoải mái? Để ta nghĩ lại… Ân, có lẽ là câu “khiến người khác thấy phiền”?
Y nhìn Bạch Liên, sắc mặt bình tĩnh lại có vài phần lãnh khốc, nói:
- Xem ra trước kia cũng có người từng nói như vậy với cô rồi hả? Cô nghe câu này từ nhỏ đến lớn, có phải cũng có lúc đặc biệt sợ hãi? Hoặc là lúc người khác nói câu này, cô từng…
- Đủ rồi!
Bất ngờ, Bạch Liên hét lớn một tiếng, hai mắt trợn lên, nhìn chằm chằm vào Lục Trần, lạnh lùng nói:
- Có người từng nói với ngươi là khuôn mặt người rất đáng ghét bao giờ chưa?
- Không có.
Lục Trần nói
- Không có ai nói như vậy với ta.
Bạch Liên cười lạnh, nói:
- Vậy bây giờ ngươi nghe được rồi đấy. Cho dù trong lòng ngươi có thể có suy nghĩ muốn để ta rời khỏi ngươi tránh liên lụy đến ta, con người ngươi vẫn là đồ cặn bã! Việc độc ác nhất ta từng làm cũng chỉ là làm bị thương người khác. Nhưng ngươi lại chà đạp tim người khác, đâm đến tâm tư riêng của người khác đến chảy máu rồi lại đạp trên mặt đất, chơi rất vui đúng không?
Lục Trần mặt không đổi sắc, bình tĩnh nói:
- Ngươi nghĩ quá nhiều rồi.
Khóe miệng Bạch Liên hiện lên vẻ trào phúng, nói:
- Có đôi khi ta thật sự cảm thấy vui mừng thay cho Dịch Hân. May mà nàng ấy chết sớm. Nếu không, nếu sau này dây dưa với ngươi, chỉ sợ càng đau lòng, sự đau đớn kia ngược lại còn hơn xa bây giờ.
Sắc mặt Lục Trần rốt cuộc cũng thay đổi, thoáng cái lạnh xuống, từ từ ngồi thẳng người trên lưng A Thổ, nhìn chằm chằm vào Bạch Liên, lạnh lùng nói:
- Có việc gì cô cứ nhằm vào ta, đừng nhắc đến Dịch Hân.
Bạch Liên cười xùy một tiếng, nói:
- Giả vờ giả vịt! Ngươi dám nói Dịch Hân không phải sau khi đụng phải ngươi mới không may không?
Sắc mặt Lục Trần càng lạnh, nhưng không biết vì sao, nơi sâu nhất đáy mắt đột nhiên chợt lóe lên một tia áy náy.
Bạch Liên kích y vài câu, trong lòng dường như thoải mái hơn chút, sau khi cười lạnh vài tiếng, lại quay người bước đi.
Nhìn nàng dần đi xa, vẻ mặt lạnh như băng của Lục Trần dần dần hòa hoãn. Sau một lát, hắn bỗng cười khổ một tiếng.
A Thổ quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Lục Trần thở dài, nói:
- Cùng là người lưu lạc chân trời, vốn đang định đi cùng, kết quả ta và nàng giống mỗi người cầm một thanh đao, liều mạng đâm vào lòng đối phương. Lưỡi đao sắc bén, không chết không nghỉ, có phải rất ngốc không?
- Gâu!
A Thổ rất trịnh trọng gật đầu.
- Cút!
Lục Trần đạp nó một cước.
Bạch Liên rời khỏi Lục Trần và A Thổ, một mình đi một phương hướng khóc, phẫn hận tức giận trong đầu, sớm mắng người đàn ông đáng giận kia đến nỗi xối máu chó lên đầu rồi.
- Một kẻ thối tha như vậy, đáng đời bị người ta truy sát, đáng đời bị người khác phanh thây xé xác, tránh lại mang tai họa đến cho người khác, chết rồi coi như xong!
Bạch Liên cắn răng thấp giọng lầm bầm, sau khi đi rất xa lại đứng đợi tại chỗ một lúc. Đứng yên không động, nàng chỉ thấy sau lưng trống không, không có nửa bóng người. Mà ở nơi xa hơn cũng không thấy bóng người dáng sói, chắc đã đi rồi.
Bạch Liên tức đến nỗi mặt trắng bệch, hai tay nắm thật chặt. Nếu bây giờ Lục Trần đứng trước mặt nàng, nói không chừng sẽ thực sự bị nàng đâm cho mấy lỗ mấu trên người.
Từ nhỏ đến lớn, dáng vẻ Bạch Liên ở trước mặt người khác đều là lạnh lùng yên tĩnh, nhưng trên thực tế ở nơi không người sau lưng, tính cách của tiểu cô nương này sớm đã đi đến cực đoan rồi, thực ra là kịch liệt nhất, mẫn cảm nhất. Cũng chính vì vậy, nàng mới có thủ đoạn dính máu tàn nhẫn như vậy, khiến A Thổ cũng hơi sợ nàng.
Chẳng qua tuy nàng nhìn giống như kẻ điên, nhưng cuối cùng coi như không phải người điên hoàn toàn. Tuy lần này tức giận thật sự không nhẹ nhưng cuối cùng vẫn tức giận mắng vài tiếng, nguyền rủa một hồi, oán hận xoay người bỏ đi.
- Tốt nhất ngươi chết ở Vùng đất mê loạn này đi, trọn đời không cần ra bên ngoài.
Bạch Liên lẩm bẩm trong miệng, sau đó đi thẳng về phía trước. Trước mặt nàng cũng không có con đường rõ ràng gì. Lục Trần chọn lựa đều dường như là nơi hoang dã không có người đến, một đường đến đây không thấy có dấu vết của con người.
Bạch Liên phân biệt phương hướng một chút, đang muốn cất bước, nhưng lập tức có chút do dự. Nàng theo dõi Lục Trần đến đây, nói là vì bí mật huyết thực trên cơ thể A Thổ, nhưng bí mật này quan trọng thế nào, kỳ thật đối với nàng mà nói cũng không phải tất yếu. Rất nhiều lúc thực sự là nàng thật sự không có nơi để đi.
Một bé gái mười tuổi, đứng giữa trời đất rộng lớn, đưa mắt nhìn bốn phía, một mảnh hoang vu, không có chỗ để đi, không có người đáng gặp, giống chim nhạn tránh rét bay một mình. Loại tâm trạng đó kỳ lạ đó bắt đầu khiến nàng hơi sợ hãi.
Nàng mờ mịt đứng trong chốc lát rồi mới tiến về phía trước, nhưng chỉ đi được vài bước, cơ thể nàng đột nhiên hơi chấn động, lại ngừng lại.
Nhíu mày nhìn về phía trước, chỉ thấy sau một cái cây phía trước, đột nhiên có một người già đi ra, khuôn mặt hết sức quen thuộc. Bất ngờ đúng là Trác Hiền.
- Sư muội, đã lâu không gặp.
Trác Hiền nhìn bên ngoài rất bình tĩnh, chào hỏi một tiếng như là lâu rồi chưa gặp. Sau đó lại nói với Bạch Liên:
- Ta đến là dẫn muội về nhà.
27/ 1
Chương 257: Chạy trốn thật nhanhKhoảng cách từ núi Côn Luân đến nơi này là trăm núi ngàn sông, lão lại đột nhiên xuất hiện ở đây rồi.
Đôi sư huynh muội hai người này từng vẻ vang vô hạn trong phái Côn Luân. Trên núi Côn Luân, nhìn bên ngoài tuổi tác bọn họ chênh lệch nhau rất lớn, như ông cháu vậy. Nhưng điều này không ảnh hưởng chút nào đến địa vị của họ, vì không lâu trước đây, họ thậm chí còn cùng ở trên Đông Phong tại Thiên Khung Vân Gian cao quý nhất trong phái Côn Luân, đều là đệ tử môn hạ của vị Chân Quân Hóa Thần kia.
Chỉ là trong nháy mắt thời thế dễ thay đổi, nhân thế biến ảo như mây khói, Chân Quân mất mạng, Đông Phong rơi vỡ. Một mạch của Bạch Thần từng cực thịnh một thời trong chốc lát mất đi cảnh phồn hoa, chỉ còn lại cảnh hoang tàn khắp nơi. Còn dưới Thiên Khung Vân Gian nay vẫn còn phế tích chồng chất như núi, còn giữ lại tàn tích của vài phần phong quang xưa.
Hôm nay ở Vùng đất mê loạn hoang vu này, hai người Trác Hiền cùng Bạch Liên đối mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời đều có một loại cảm giác thê lương khó hiểu không nói nổi.
Qua một lát sau, Bạch Liên mở miệng nói:
- Dẫn ta quay về?
Trách Hiền nhẹ gật đầu, nói:
- Đúng vậy, phái Côn Luân mới là nhà của muội.
Bạch Liên cười lạnh một tiếng, nói:
- Nhị sư huynh, trước kia huynh nói như vậy thì thôi đi, bây giờ còn có thể thẳng thắn vô tư nói như vậy, ta cũng bội phục mười phần.
Mặt Trác Hiền không đổi sắc, tựa hồ không nghe ra ý châm chọc trong lời Bạch Liên, nói:
- Tiểu sư muội, lời nói của ta đều là thật tâm. Muội nhỏ tuổi liền chạy ra ngoài phiêu bạt khắp nơi, thực sự là quá nguy hiểm, không bằng theo ta quay về đi. Chỉ cần muội sau này tu luyện thành công, thiên hạ rộng lớn này, không nơi nào muội không thể đi?
Bạch Liên nhìn chằm chằm vào Trác Hiền, đột nhiên nói:
- Trở về thì ta ở đâu?
Trác Hiền khẽ giật mình, nói:
- Cái gì?
Bạch Liên nói:
- Ta đã quen ở Đông Phong, nơi khác ta không muốn ở.
Trác Hiền nở nụ cười khổ, lắc đầu nói:
- Tiểu sư muội, Đông Phong đã bị hủy rồi.
Bạch Liên cười lạnh nói:
- Nếu không, huynh quay về cầu tình, để ta đến Hạ Phong ở vài ngày?
Trác Hiền nhìn bên ngoài vẫn bình tĩnh hòa nhã, không có chút tức giận gì đối với bộ dạng càn quấy của Bạch Liên, còn ôn hòa nói:
- Hạ Phong chính là thánh địa động phủ của Thiên Lan sư thúc, trên dưới toàn phái ngoài lão nhân gia người ra, không ai có thể lên đó. Điểm này, sợ là vi huynh không làm được rồi.
- Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, ta quay về có gì thú vị?
Bạch Liên phất phất tay, nói:
- Ta không quay về, nhị sư huynh tự quay về đi. Hỏi thăm đại sư huynh thay ta, xin huynh ấy dưỡng thương tốt sớm ngày tái nhậm chức, chấn hưng lại khí phách của sư môn. Đến lúc đó ta sẽ quay về nương nhờ huynh ấy, huynh nói được không?
Trác Hiền lắc đầu, nói:
- Chuyện này không được. Đại sư huynh bế quan trị thương, ai cũng không biết bao lâu mới có thể ra ngoài. Mấy năm vài chục năm đều có khả năng, chẳng nhẽ thời gian dài như vậy muội đều không trở về núi?
Bạch Liên cắn răng, nhìn Trác Hiền không nói, Trác Hiền cũng bình tĩnh nhìn nàng, hai người đối mặt thật lâu, không khí dường như đột nhiên lạnh xuống.
Cũng không biết qua bao lâu, Bạch Liên giống như đột nhiên mệt mỏi với trò chơi lời lẽ giả dối này, xì một tiếng, vẻ mặt chán ghét nói:
- Nhị sư huynh, chúng ta có thể đừng giả tạo như vậy không?
Trách Hiền thở dài, vẫn không nói chuyện.
Bạch Liên lãnh đạm nói:
- Huynh nói muốn dẫn ta trở về, nói rất dễ nghe là về nhà, trên thực tế sau khi ta quay về không chừng cũng bế quan vài chục năm như đại sư huynh đi?
Trác Hiền trầm mặc một lát, nói:
- Tiểu sư muội, muội bẩm sinh Ngũ Thần Bàn, là kỳ tài tu luyện ngàn năm khó gặp. Sư thúc Thiên Lan là người yêu nhân tài, nói không chừng người sẽ lấy cơ nghiệp tông môn làm trọng, sẽ bồi dường muội tốt.
- Nói láo! Loại lời này bản thân huynh sẽ tin sao?
Bạch Liên oán hận mắng một câu.
Trác Hiền ngập ngừng, sau đó bỗng cười một tiếng, giận dữ nói:
- Thực ra bản thân ta thật sự tin.
Y nhìn Bạch Liên, trên mặt đột nhiên lộ ra sự thành khẩn, nói:
- Tiểu sư muội, muội xem, nếu ngay cả lời nói của bản thân còn không tin, sao có thể khiến người khác tin?
- Huynh nói nhảm cái gì, ta nghe không hiểu.
- Ý của ta là dù muội tin hay không, ta vẫn tin.
Trác Hiền ôn hòa nói, sau đó cất bước đi về phía Bạch Liên, đồng thời nói:
- Tiểu sư muội, muội nghe nhị sư huynh nói một câu, vẫn nên về núi với ta đi. Vùng đất mê loạn này sắp sửa có giết chóc nổi lên. muội ở nơi này rất nguy hiểm.
Bạch Liên lui về sau một bước, trên mặt lộ ra vài phần đề phòng, đồng thời lông mày hơi hơi nhíu lại, nói:
- Huynh nói cái gì, Vùng đất mê loạn sắp có giết chóc nổi lên là có ý gì?
Trác Hiền không trả lời, chỉ ngày càng đến gần.
Sắc mặt Bạch Liên trầm xuống, bỗng kêu nhỏ một tiếng, cơ thể lại bay ngược lên, nhanh chóng lao về phía sau. Song dù động tác của nàng cực nhanh nhưng trước mắt chỉ chốc lát, cơ thể Trác Hiền lại di chuyển lại gần như quỷ mị, đồng thời giơ tay chộp đến tay Bạch Liên.
Bạch Liên lắp bắp kinh hãi, không khỏi lau mắt mà nhìn vị nhị sư huynh này, Bạch Thần Chân Quân cao cao tại thượng đó không cần nói. Trong ba đệ tử, Nhàn Nguyệt Chân Nhân chính là Chân Nhân Nguyên Anh cảnh, lại là chưởng môn Côn Luân, thân phận địa vị, đạo hạnh cảnh giới là đỉnh cao. Mà tam đệ tử Bạch Liên tuy nhập môn lúc tuổi còn nhỏ nhưng bản thân thiên phú căn cốt lại thật sự quá mạnh, là kỳ tài được công nhận ngàn năm khó gặp, thậm chí tuổi nhỏ đã có triển vọng đạt cảnh giới Nguyên Anh, sau đó cao nhất có thể đạt đến Hóa Thần Chi Cảnh. Cũng chính vì thế, tiếng tăm của Bạch Liên trong đám người tinh anh cao tầng cũng là cực lớn. Dù sao đã bao nhiêu năm rồi, phái Côn Luân mới xuất hiện một vị thiên tài Ngũ Trụ như vậy.
Nếu so sánh thì nhị đệ tử Trác Hiền của Bạch Thần Chân Quân tuy cũng là tu sĩ Kim Đan uy tín nhiều năm, đạo pháp cao cường đức cao vọng trọng nhưng so đến tiếng tăm thì không bằng sư huynh Nhàn Nguyệt Chân Nhân, gần đây thậm chí ngay cả tiểu sư muội của mình cũng không bằng.
Đây tất nhiên là một chuyện khiến người khác chán nản, nhưng việc thế gian luôn như vậy, không thể nói lý quá nhiều. Lại thêm Trác Hiền xưa nay luôn làm người đơn giản, không huênh hoang, vì thế cảm giác tồn tại không mạnh là đúng.
Ngay cả bản thân Bạch Liên, bình thường thực ra đều nhờ vị nhị sư huynh này chăm sóc nhưng trong lòng so sánh với sư phụ và sư huynh vô cùng cường đại, nàng vẫn rất coi thường vị nhị sư huynh này.
Người làm việc chăm sóc không được tôn trọng bao nhiêu, cao cao ở trên không làm gì ngược lại được kính sợ. Nói chung hôm đây chính là nhân tình thế đạo bây giờ.
Chỉ là dù Bạch Liên coi thường thế nào nhưng bây giờ một khi thực sự động thủ, Trác Hiền tu sĩ Kim Đan lâu năm, nhị đệ tử chính quy dưới trướng Bạch Thần Chân Quân này lại lập tức thể hiện ra thực lực cường đại khiến người khác kinh ngạc. Mặc cho Bạch Liên trái công phải kích thế nào, Trác Hiền đều có thể đoạt một bước ngăn đón trước mặt nàng, khiến nàng không thể rời đi.
Bạch Liên thay đổi liền hơn mười loại mánh khóe, nhưng luôn không thể phá được sự ngăn cản của Trác Hiền. Trong lòng nàng ngày càng kinh hãi, thậm chí mơ hồ có một loại cảm giác quả nhiên “người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn”.
Tuy đây là một câu nói rất có lý, nhưng một khi có loại cảm giác này, không hề nghi ngờ, chính là lòng tự tin của bản thân đã bị đả kích nặng.
Cuối cùng, lại lui về sau lần nữa, không né tránh nữa, Trác Hiền vươn mạnh tay ra, bắt lấy cổ tay phải của Bạch Liên, bình tĩnh nói:
- Tiểu sư muội, đừng quấy rối nữa, theo ta về núi Côn Luân đi.
Nói xong, tay lão dùng lực một chút. Lập tức, bàn tay giống như khóa sắt, nắm chặt tay nhỏ của Bạch Liên, chỉ thêm chút nữa sẽ dùng linh lực mạnh mẽ vô cùng của lão áp đảo tiểu cô nương này.
Vào đúng lúc đó, Trác Hiền đột nhiên nghe thấy Bạch Liên cười lạnh một tiếng, nói:
- Bây giờ huynh ngông cuồng như vậy, không sợ sau này ta tu thành Nguyên Anh Hóa Thần, sẽ băm huynh thành vạn đoạn sao?
Cơ thể Trác Hiền hơi chấn động, trong mắt cũng có chút ngạc nhiên. Phải biết rằng, thiên phú của Bạch Liên quả thật là rất tốt. Người khác nói Nguyên Anh, Hóa Thần có khả năng là khoác loác, mà náng nói như vậy thật sự có khả năng rất lớn.
Bị một Chân Quân Hóa Thần tương lai bắt đầu ghi hận từ bây giờ sao?
Dù là Trác Hiền luôn tỉnh táo bình tĩnh, giờ phút này cũng không ngăn được toát mồ hôi lạnh, trong lòng nổi hết cả gai ốc.
Nhưng nói chung lão không phải người phàm, nói thế nào cũng là đệ tử được Bạch Thần Chân Nhân dạy dỗ nhiều năm, sao có thể bị mấy câu nói này dọa vỡ gan. Thiên tài Ngũ Trụ này tự nhiên lợi hại, nếu sau này có thể trở thành Chân Quân Hóa Thần vậy đương nhiên càng lợi hại hơn. Nếu thật sự có một ngày như vậy, nói không chừng Bạch Liên còn có thể trở thành Chân Nhân Hóa Thần mạnh nhất từ trước đến nay của phái Côn Luân cũng chưa biết chừng.
Nhưng bây giờ không có thành tựu chính là không thành tựu. Bạch Liên hiện nay vẫn chỉ là một tiểu cô nương đạo hạnh không bằng mình mà thôi.
Trác Hiền xiết chặt tay, hai đầu ngón tay hữu ý vô tình ấn vào mạch môn trên cổ tay Bạch Liên. Lập tức Bạch Liên hô nhỏ một tiếng, một nửa cơ thể liền mềm nhũn, đồng thời mồ hôi lạnh nhỏ giọt, tức giận nói:
- Nhị sư huynh, huynh thật sự muốn vẽ đường cho hươu chạy sao?
Trác Hiền lắc đầu, nói:
- Ta đây là vì muốn tốt cho muội.
- Nói láo!
Bạch Liên mắng:
- Con người huynh sao lại dối trá như vậy, rõ ràng là muốn đưa ta đi tranh công lĩnh thưởng, còn nói cái gì mà vì tốt cho ta. Làm việc xấu còn muốn tốt, sau đó lại để không bị lương tâm cắn rứt sao? Huynh có biết xấu hổ hay không?
Trác Hiền thản nhiên nói:
- Muội trẻ tuổi không hiểu chuyện, ta không so đo với muội. Nhưng muội như vậy có phần quá dáng, cũng quá ồn ào rồi. Tiểu sư muội, vi huynh thất lễ, chỉ có thể tạm thời phong bế miệng của muội…
Lời còn chưa dứt, lúc đó Trác Hiền bỗng ngẩng đầu, dường như cảm thấy gì đó. Ngay sau đó, đột nhiên nghe thấy một tiếng hú thê lương vang lên từ sau lưng gã, một bóng mờ màu đen đánh tới.
Tiếng gió thảm thiết, khí thế như bài sơn đảo hải!
Trác Hiền chấn động, nhanh chóng buông tay Bạch Liên ra, đồng thời liên tục lùi mấy bước, ngón tay như đao, vẽ vòng tròn hư ảo trước người. Một cái khiên ánh sáng màu vàng bỗng xuất hiện, chắn trước người, bảo vệ ngực lão.
Chỉ nghe “Rầm” một tiếng vang thật lớn, một con sói lông đen khổng lồ xuất hiện, hai mắt lóe lên ánh sáng âm u, vô cùng hung ác. Mà ở một chỗ khác, một cánh tay bỗng duỗi ra, túm lấy tay Bạch Liên kéo nàng liều mạng bỏ chạy.
Bạch Liên tập trung nhìn lại, chỉ thấy người xuất hiện chính là Lục Trần.
Vốn cả kinh, tiếp theo là vui vẻ, rồi lập tức nổi giận, Bạch Liên cắn răng quát:
- Ngươi chạy qua góp vui cái gì?
Lục Trần liếc nhìn phương hướng chạy trốn, tuy không khí khẩn trương nhưng vẫn mỉm cười, nói:
- Cô dữ như vậy, không phải là vẫn chạy theo ta rất nhanh sao?
27/ 2
Chương 258: Rừng Xà Mạn- Bổn cô nương cũng không ngu!
Bạch Liên oán trách một tiếng, chạy lại càng thêm nhanh.
Hai người chạy được một đoạn đường liền nghe thấy một trận tiếng nổ lớn, nhìn lại liền thấy một cảnh cát bụi bay tung trời, thanh thế cực lớn, ngay cả bóng người cũng không nhìn rõ.
Mà sau một lát, chỉ thấy một bóng đen đột nhiên vọt ra từ đống bụi đất, sau đó chạy như điên về phía họ, chính là A Thổ.
Mà trong đám bụi sau lưng A Thổ, một tiếng hét phẫn nộ lập tức truyền đến. Bóng dáng Trác Hiền phóng lên trời, tinh quang hai mắt bắn bốn phía, vẻ mặt phẫn nỗ. Quần áo trên người lão có phần chật vật, giống như bị đánh lén không kịp chuẩn bị mà chịu thiệt thòi nhỏ vậy.
Bạch Liên lập tức lắp bắm kinh hãi, nhất thời có cái nhìn khác xưa đối với chiến lực của A Thổ.
Phải biết rằng, Trác Hiền là tu sĩ Kim Đan uy tín lâu năm của danh môn đại phái Côn Luân, càng là đệ tử dưới trướng của Chân Nhân Bạch Thần, một thân đạo hạnh cao tuyệt không bình thường, tu sĩ bình thường còn xa mới sánh được. Nhưng dù như vậy, con sói khổng lồ A Thổ này lại có thể gây ra chút rắc rối cho lão. Rõ ràng sau đêm trăng tròn, thánh thú hắc lang tiến cấp này dường như đã đột nhiên tăng mạnh ở phương diện lực lượng.
Nhưng bình thường vì sao không nhận ra được nhỉ?
Bạch Liên bỗng nghĩ tới vấn đề này. Trong chớp mắt nàng cảm thấy hình như con chó đen kia cả ngày đều ở bên Lục Trần, dáng vẻ lười biếng dường như rất có tính lừa gạt. Hóa ra con chó ngốc này lại gian trá xảo quyệt, giống chủ nhân của nó như đúc.
Lục Trần bỗng cảm giác được bên cạnh truyền đến ánh mắt phẫn nộ. Hắn hơi ngạc nhiên nhìn Bạch Liên, sau đó cũng không nói gì. Lúc này chạy trốn mới là chuyện quan trọng. Trác Hiền sau khi bay lên không đã nhìn thấy bọn họ, giờ phút này vẻ mặt lạnh lẽo, nhanh chóng bay qua đây.
Bạch Liên trong lúc chạy nhanh, đang muốn tiếp tục lao theo Lục Trần về phía trước, ai ngờ cánh tay đột nhiên bị giật một cái, lại bị Lục Trần nắm lấy kéo chạy về một hướng khác. Mà bất ngờ hơn đó là hướng cánh rừng Xà Mạn màu đen kia.
Bạch Liên vốn kinh ngạc vì phát hiện Lục Trần vẫn luôn nắm tay mình quên không buông ra. Mà kinh ngạc thứ hai là phương hướng Lục Trần chạy. Nàng không nhịn được hỏi:
- Này, ngươi điên rồi sao, bên kia là rừng Xà Mạn. Không phải ngươi nói không thể tiến vào sao, vào đó sẽ chết người sao?
- Ta lừa cô đấy.
Lục Trần chạy như bay, bình tĩnh nói với Bạch Liên.
- Khốn kiếp…
- Đạo hạnh người kia rất cao, không thể coi thường, ngộ nhỡ bị lão quấn lấy rồi, chúng ta sẽ rắc rối lớn.
Lục Trần hạ thấp tiếng, nói với Bạch Liên:
- Trước mắt không có cách nào khác, chỉ có thể mạo hiểm đi vào rừng Xà Mạn. Sau khi tiến vào nghe theo ta, nếu không thực sự sẽ bị rắn cắn chết, ta cũng không cứu nổi cô đâu.
Bạch Liên lại càng hoảng sợ, trợn mắt nói:
- Này, này, lúc nãy ngươi nói là lừa ta, sao bây giờ lại nói là chết người rồi. Rốt cuộc miệng ngươi nói thật bao giờ chưa…
- Câm miệng, nghe theo ta!
Lời còn chưa dứt, Lục Trần đã cắt đứt lời phàn nàn của Bạch Liên. Chỉ nghe tiếng gió chợt nổi lên, trước mắt đột nhiên tối sầm, hai người đã tiến vào rừng Xà Mạn.
Một mảnh lờ mờ trong rừng, nơi nào cũng có thể thấy những dây leo kích thước khác nhau, rũ xuống thật dài, mà phía sau bọn họ không ngừng có tiếng rít lọt vào tai. Ở gần nhất là A Thổ chạy nhanh, bây giờ đã đuổi kịp họ rồi, mà Trác Hiền ở xa hơn mặt mày xanh mét, một đường chạy như bay, đang đến gần đây.
Hai người một chó mới xông vào rừng Xà Mạn, đột nhiên trái tim Bạch Liên đập mạnh một cái, nhìn thấy trong những dây leo màu đen xung quanh kia có mấy cái đột nhiên hơi run nhè nhẹ, lại hơi ngẩng lên, giống như đang sống.
Mà Lục Trần lại không có ý dừng chân quan sát tình hình xung quanh, trực tiếp kéo Bạch Liên lên A Thổ, chạy như điên vào trong rừng.
Những nơi đi qua, tiếng vang và động tĩnh không nhỏ, vì thế trong ánh mắt kinh ngạc của Bạch Liên , vô số dây leo to nhỏ xung quanh lại đều bắt đầu run rẩy, sau đó lại giống như từ từ sống lại., Những nhánh cây khô màu nâu đen kỳ dị kia bắt đầu chuyển động chậm rãi trượt, chìa ra, nhìn giống như vô số con rắn màu đen.
Khó trách ở đây gọi là rừng Xà Mạn!
Một loại âm thanh quỷ dị, giống như tiếng bò sàn sạt của rắn bắt đầu truyền đến từ bốn phương tám hướng. Cánh rừng rậm đen tối này giống như bị kinh động, bắt đầu chậm rãi tỉnh lại, sau đó tản ra một loại khí tức tà ác lạnh như băng, khiến người khác phát lạnh từ đáy lòng.
Nhưng Lục Trần lại không quan tâm đến động tĩnh xung quanh, còn dẫn theo Bạch Liên và A Thổ chạy trốn, xông về phía trước.
Những dây leo xung quanh kia ngày càng nhiều, thậm chí đã bắt đầu có dây leo màu đen buông thõng xuống, bỗng mở cái miệng lớn đáng sợ ra cắn tới một cái. Những gai nhọn đáng sợ màu đen kia như răng nanh của con rắn khổng lồ.
Giờ khắc này có thể nói là sắc mặt Bạch Liên đã trắng bệnh, mắt thấy xung quanh có vô số bóng dáng màu đen lắc lư. Tựa hồ sau một khắc tới họ sẽ bị chìm ngập trong vô số “xà triều”, mà phía sau họ cũng truyền đến tiếng hét giận dữ, lại là của Trác Hiền. Xem ra lão cũng gặp phải chút rắc rối, giống như xảy ra một trận đấu với những dây leo quỷ dị này.
Nhưng tình hình nguy hiểm nhất tất nhiên vẫn là hai ngươi một chó bên Lục Trần. Họ chạy ngày càng vào sâu trong rừng, tình hình cũng ngày càng khủng bố và nguy hiểm. Mắt thấy âm thanh kêu rít vang lên rất lớn, những đám mây đen đầy trời sắp rơi xuống nuốt trọn bọn họ. Khi Bạch Liên dường như sắp kêu ra tiếng, hai mắt Lục Trần bỗng tỏa sáng, chỉ về phía trước hô nhỏ một tiếng:
- Nhanh! Đến bên kia đi.
Bạch Liên ngẩng đầu nhìn, lại lắp bắp kinh hãi., Chỉ thấy trong rừng sâu phía trước đột nhiên có một đạo ánh sáng chiếu lên, lại xuất hiện một cái cây kỳ lạ khác với những cái cây xung quanh, toàn thân màu bạc trắng, thể lượng vừa phải, kích cỡ nhìn bên ngoài chỉ một người ôm vừa. Đồng thời, trên cái cây này cho dù là thân cây hay nhánh cây đều không có bất cứ dây leo quỷ dị nào.
Ánh sáng xinh đẹp mà chói lọi tỏa ra từ cái cây màu trắng bạc này giống như là một tiên tử độc lập trong khu rừng đen tối này, tản mát ra vòng sáng làm say lòng người.
Giờ này khắc này, những dây leo màu đen phía sau mấy người Lục Trần dường như đột nhiên bị chọc giận triệt để, tiếng rít lập tức lớn hơn mấy lần, vô số đầu dây leo bắt đầu dài ra điên cuồng, bay giữa không trung, lao về phía họ.
Nhưng động tác của Lục Trần và Bạch Liên cực nhanh, không có chút chần chừ nào, trực tiếp vọt tới cây kỳ lạ kia. Mà tốc độ của con sói đen A Thổ lúc này cũng lộ ra vẻ kinh người, chỉ dựa vào năng lực của chính nó, phát lực khi chạy trối chết, trong chớp mắt đã vượt qua hai người Lục Trần và Bạch Liên, nhẹ nhàng vượt qua dẫn đầu họ, đến dưới cái cây kỳ lạ kia đầu tiên.
Cuối cùng, trước khi dây leo màu đen đáng sợ xung quanh kia đánh đến, Lục Trần và Bạch Liên trong lúc nguy hiểm cũng xông được đến dưới cây màu trắng bạc kia.
Quả nhiên, những nơi cách cây kỳ lạ này sáu thước, tất cả dây leo màu đen đều đột nhiên dừng lại, không tiến thêm một bước nào nữa.
Nhìn ở nơi cách đó không xa, những dây leo màu đen như những con rắn khổng lồ điên cuồng vặn vẹo giãy dụa cơ thể, Bạch Lên liền có chút sợ hãi trong lòng. Nhưng rất nhanh, họ liền phát hiện những dây leo xung quanh họ bắt đầu nhanh chóng giảm bớt. Sau đó phóng mắt ra xa, liền phát hiện rất nhiều dây leo màu đen xung quanh đều như những con rắn di chuyển, hướng về phía trung tâm đang diễn ra trận chiến kịch liệt.
Trong bóng râm u ám kia, mơ hồ nghe thấy tiếng kêu gào của Trác Hiền ngày càng lớn, ngày càng kinh sợ tức giận.
Cũng không lâu lắm, đột nhiên truyền đến một tiếng kêu to từ bên đó, trên người Trác Hiền bắn ra ánh sáng chói mắt. Lão lại tế ra một pháp bảo tiên kiếm, mũi kiếm mạnh mẽ, trong chớp mắt cắt đứt nhiều dây leo quanh người. Áp lực xung quanh lập tức buông lỏng, cũng khiến những dây leo vốn đang tấn công hung hăng càn quấy kia dừng lại một chút.
Nhưng tình hình như vậy chỉ giằng co được trong một lúc, mọi người liền nghe thấy trong rừng bỗng nổi lên âm thanh lớn kỳ lạ…
Những loại âm thanh kỳ lạ này như rắn, côn trùng, chuột,kiến ùn ùn kéo đến, dây leo so với trước đó nhiều gấp bội không ngừng chui ra từ góc nào không biết. Âm thanh điên cuồng gấp bội lần so với trước lần nữa vọt đến Trác Hiền, cắn xé điên cuồng từ nhiều góc độ, dường như muốn xé nát kẻ thù thành vạn đoạn.
Trong lúc nhất thời Trác Hiền đã hơi luống cuống tay chân. Đồng thời, tại thời điểm quan trọng nhất, ngực lão đột nhiên đau xót, linh lực lại có vài phần trì trệ. Lão vốn kinh ngạc, sau đó chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí xông lên đầu, trong cơ thể lão đã có dấu hiệu trúng độc.
Trong cánh rừng này, không biết là ở đâu, lại tràn ngập kịch độc có thể đầu độc đến tu sĩ.
Trác Hiền đâu còn dám ham chiến, thét dài một tiếng, thân hình phóng lên trời, linh lực kiếm quang bắn bốn phía. Chỉ nghe mấy tiếng “rầm rầm rầm”, lão trực tiếp chặt đứt những dây leo trên đỉnh đầu, sau đó xông ra khỏi cánh rừng, bay đến giữa không trung, tiếp theo không dám ở lâu, trực tiếp bay vút về phía xa.
Về phần nhiệm vụ muốn dẫn theo tiểu sư muội về nhà gì đó, trước mắt tự nhiên cũng không thể quan tâm. Nếu tính mạng bản thân còn không giữ được, những nhiệm vụ kia còn có ý nghĩa gì?
Trong rừng rậm, Lục Trần cùng Bạch Liên đều nhìn thấy cảnh ngộ của Trác Hiền, cũng đồng thời nhìn thấy lão chạy trối chết.
Bạch Liên ngắm nhìn xung quanh, sắc mặt hơi thay đổi, lại nghĩ đến quả nhiên Vùng đất mê loạn nguy hiểm khó lường như trong truyền thuyết. Đây vẫn chỉ là khu vực vòng ngoài lại có nơi nguy hiểm như vậy. Đừng nói là người bình thường, dù là một tu sĩ nếu tiến vào trong rừng này, hơi không cẩn thận, chỉ sợ là kết cục vạn kiếp bất phục.
- Chúng ta làm sao bây giờ?
Sau khi hơi bình tĩnh lại, Bạch Liên quay đầu hỏi Lục Trần.
Cho dù nói thế nào, là Lục Trần dẫn nàng vào rừng Xà Mạn, chắc hẳn y cũng biết bí mật của cánh rừng này, do đó sẽ có cách để đưa mọi người đi ra.
Chỉ là Lục Trần sau khi nhìn nàng một cái, lại hỏi ngược lại một câu:
- Cô biết cái cây này không?
Cái cây trong miệng hắn chỉ, tự nhiên là cấy kỳ lạ màu trắng bạc khác lạ xinh đẹp này, Bạch Liên lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không biết.
- Tên của cây này là cây Xà Mạn, trên thực tế, cả cánh rừng này chính là tồn tại vì cái cây này.
27/ 3
Chương 259: Đuổi giết không dứt- Ngươi nói là, nhiều cây dây leo như vậy, đều vì bảo vệ cây Mạn Xà này sao?
Bạch Liên hơi khó tin hỏi.
Lục Trần nhẹ gật đầu, nói:
- Đúng vậy, chính là như vậy. Loại cây này trời sinh cực kỳ tà ác, một khi có hạt giống rơi xuống đất nảy mầm rồi sinh trưởng, , rồi tiếp tục ăn mòn, khống chế những cây cỏ xung quanh, sau đó toàn bộ biến thành dáng vẻ chúng ta nhìn thấy bây giờ.
Y chỉ những cây màu đen xung quanh, nói:
- Bao vây hoàn toàn vùng đất xung quanh cây mẹ, bất cứ người hoặc thú nào xâm nhập vào rừng cây màu đen này đều sẽ bị những dây leo khổng lồ như rắn này tấn công. Đừng nói là người bình thường, cho dù là tu sĩ, nếu đạo hành thấp cũng sẽ bị vây hãm cắn nuốt đến chết. Mà những chim thú khác, quanh năm suốt tháng, chết ở đây không ít.
Sắc mặt Bạch Liên hơi tái nhợt, vô ý thức nhìn xung quanh rồi hỏi Lục Trần:
- Nhưng lúc nãy khi chúng ta xông vào, hình như không nhìn thấy người chết hoặc xương cốt của yêu thú động vật?
Lục Trần nhìn nàng như nhìn kẻ ngốc, nói:
- Cô sẽ không cho là những thứ quỷ này chỉ biết giết chóc, không biết ăn chứ?
Bạch Liên chẳng biết vì sao cơ thể run rẩy một cái, trên mặt lộ ra bộ dáng buồn nôn, nói:
- Chúng lại có thể ăn…
Lục Trần gật đầu, nói:
- Thế giới này vốn rất tàn khốc, không phải sao?
Hai người cùng xoay người, nhìn cây màu trắng bạc trước mặt kia. Lúc này trước mắt họ, cái cây kỳ lạ này dường như được bao bọc bởi một tầng sáng bạc, nhìn bên ngoài tràn ngập sánh sáng lấp lánh, khiến người ta xem mà phải than thở.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, có lẽ khó có thể tưởng tượng trên đời lại có một loại cây kỳ lạ xinh đẹp như vậy. Chỉ là khiến người ta không thể ngờ được, phía sau vẻ xinh đẹp này lại có một sự thật đáng sợ.
Bạch Liên hít sâu một hồi lâu, tâm trạng dường như mới từ từ bình phục lại một chút. Nhưng khi nàng nhìn thấy cái cây kỳ lạ màu trắng bạc, trong mắt lại có vẻ chán ghét. Nàng nhìn cây mẹ Xà Mạn mấy cái rồi hỏi Lục Trần:
- Thế thì lại có chút kỳ quái, vì sao sau khi chúng ta đến gần cái cây này, những dây leo kia lại không tấn công chúng ta?
Lục Trần suy nghĩ, nói không quá chắc chắn:
- Cái này ta cũng không rõ lắm. Chắc là thiên tính của loại cây Xà Mạn này là như vậy. À, nhưng cũng có khả năng cơ thể loại cây kỳ lạ này gầy yếu, không dám để những dây leo đáng sợ xung quanh lại gần quá mức. Nếu không, nói không chừng ngay cả nó cũng sẽ bị ăn.
Bạch Liên bán tín bán nghi, luôn cảm thấy lời nói này của Lục Trần có chút không đáng tin. Nhưng bây giờ dường như cũng không có sự giải thích gì tốt hơn, đành phải hung hăng hừ một tiếng, nói:
- Hay là, chúng ta chém cái cây này đi, cũng tránh để hại người nữa.
Lục Trần nở nụ cười, nói:
- Nhìn không ra nha, cô lại còn có tâm tư trừ hại cho dân?
Bạch Liên lườm hắn một cái. Chẳng qua cho dù là thế, cô gái xinh đẹp trợn mắt cũng có một loại tư thái và vẻ xinh đẹp khác.
Lục Trần trầm ngâm một lái, nói:
- Hay là trước đừng chặt. Cây Xà Mạn này chắc chỉ có thể sống ở Vùng đất mê loạn, những nơi khác trên Thần Châu ta chưa từng nghe nói có loại cây kỳ lạ này xuất hiện. Chắc là linh lực ngũ hành của Vùng đất mê loạn này hỗn loạn mới có thể tạo ra loại cây quỷ dị này? Hơn nữa theo ta được biết, một khi cây mẹ Xà Mạn này chết, hoặc bị thương nặng mất đi sự khống chế đối với những dây leo xung quanh. Cả cánh rừng Xà Mạn sẽ giống như phát điên, không quan tâm đến tất cả mà sẽ bắt đầu bành trướng ra bên ngoài, ít nhất phải khoảng sáu bảy ngày. Nếu thật sự như vậy, chúng ta sẽ không rời khỏi nơi này được, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Sau khi Bạch Liên nghe thấy không sợ mà còn vui mừng, bước về phí Lục Trần một bước, nói:
- Thế nào, hẳn là ngươi có cách rời khỏi nơi này.
- Coi là như vậy đi, đại khái biết một cách.
Lục Trần nói:
- Nhưng rốt cuộc hữu nghiệm hay không, còn phải thử một chút mới biết.
Nói xong, y chậm rãi đi về phía cái cây lạ màu trắng kia, đồng thời trong tay đột nhiên lóe lên ánh sáng đen. Nhưng lại là một cấy đoản kiếm màu đen, nhìn lưỡi kiếm sắc nhọn, lộ ra sự sắc bén vô cùng.
- Loại cây Xà Mạn này rất quỷ dị, những dây leo xung quanh kia cũng rất khó chơi. Tu sĩ bình thường dù tu luyện đến tu sĩ Kim Đan cảnh giới, trong rừng Xà Mạn này cũng rất đau đầu, không dễ thoát khỏi, càng không nói đến những luyện khí tu sĩ hay tu sĩ Trúc Cơ dưới đáy kia rồi.
Lục Trần cười nhạt, nói:
- Nhưng ở nơi này, trên cây Xà Mạn lại có một thứ bảo bối có thể giúp chúng ta.
Bạch Liên nói:
- Là cái gì?
- Nhựa cây.
Lục Trần đi đến bên cạnh cây Xà Mạn, sau khi nhìn kỹ cái cây vài lần, bỗng đâm kiếm xuống!
Chỉ thấy đoản kiếm màu đen sắc bén dị thường, trực tiếp khoét một lỗ lớn trên thân cây. Sau một lúc lâu, một dòng nhựa cây màu trắng sữa chảy ra từ đó.
Bạch Liên đi tới, nhìn dòng nhựa cây trắng sền sệt, đồng thời tỏa ra một mùi hương cổ quái, không chịu được nhíu mày, hỏi Lục Trần:
- Nhựa cây này có tác dụng gì?
Lục Trần nói:
- Cô bôi nhựa cây này lên mặt, tay chân, kể cả xiêm y cũng bôi một ít. Những dây leo xung quanh kia sẽ xem cô là một phần cùng nguồn với chúng, sẽ không tấn công.
Bạch Liên “A” một tiếng, đang có chút do dự, lại nhìn thấy Lục Trần bên cạnh đã giơ tay ra đón lấy nhựa cây màu trắng kia, bắt đầu bôi lên người.
Vẻ mặt Bạch Liên thoáng cái nhăn nhó, có chút không chịu được nhìn Lục Trần đang bôi nhựa cây lên mặt, lên người, nói:
- Cách này thực sự có tác dụng sao?
Lục Trần “Hừ” một tiếng, cũng không để ý đến nàng, chỉ thản nhiên nói:
- Không nghe lời của ta thì tùy cô, nhưng nếu tương lai cô bị những dây leo xung quanh giết chết, cũng đừng tìm ta oán trách.
Bạch Liên cắn răng, đột nhiên dậm chân một cái, dường như là hạ quyết tâm, trừng mắt nói với Lục Trần:
- Nếu ngươi dám lừa ta, sau khi ra khỏi đây ta nhất định sẽ giết ngươi!
Lời nói nói ra khỏi miệng, Bạch Liên liền dùng tay trực tiếp nhận lấy nhựa cây màu trắng sữa, sau đó trực tiếp bôi lên mặt. Lập tức một cỗ khí tức khác thường xông vào mũi, hơn nữa mùi hương còn cổ quái đậm đặc, khiến Bạch Liên suýt nữa nôn ra. Nhưng may mà không lâu sau đó trong nhựa cây lại có một mùi hương mơ hồ thơm mát tỏa ra, khiến người ngửi thấy rất thoải mái, rất nhanh liền loại bỏ mùi hương sặc người lúc trước.
Cũng không lâu sau đó, hai người liền bôi nhựa cây Xà Mạn này lên toàn thân. Ngoại trừ mùi hương kỳ dị tỏa ra trên người họ, hai người nhìn giống như bị bong bóng màu trắng bao bọc từ đầu đến chân, lộ ra vẻ buồn cười dị thường.
Bạch Liên nhìn bộ dáng Lục Trần, lại cúi đầu nhìn cơ thể mình, sắc mặt cực kỳ khó coi. Mà Lục Trần hiển nhiên không thèm để ý những thứ bề ngoài, lấy hết nhựa cây màu trắng ở giữa, bôi lên cơ thể A Thổ.
Lúc này A Thổ nhìn lại rất ngoan ngoãn, không có nửa điểm phản kháng.
Chờ sau khi tất cả ổn thỏa, nhóm người Lục Trần lại đợi một lúc trong rừng, sau khi chỉ thấy xung quanh quả thực rất yên tĩnh liền thử đi ra bên ngoài.
Lục Trần đi đầu tiên, A Thổ và Bạch Liên đều mở to mắt cẩn thận nhìn phía sau y. Những dây leo màu đen kia rủ xuống cách đó không xa. Trong rừng cây u ám dường như yên tĩnh đến mức giống như ác quỷ dòm ngó. Nhưng chuyện người ta ngạc nhiên đã xảy ra, sau khi Lục Trần chậm rãi bước ra mấy bước, những dây leo kia rõ ràng không tấn công y.