Thiên Ảnh ( Dịch Full)

Chương 30 - Chương 357: Trả Lại Vật Cũ

yxot5r4b

-Trên Đại Tuyết Sơn chỉ toàn những con yêu thú to lớn mạnh mẽ nhất, không có người nào có thể sống ở chỗ này. Nhân Tộc các ngươi hay Man Tộc bọn ta đều không thể. Nhiều năm qua, chưa từng có Nhân Tộc xuất hiện trên Hoang Nguyên. Cho nên, con yêu thú này nhất định tới từ vùng đất Mê Loạn của các ngươi.

Tiếp theo, y thở dài một hơi rồi nói:

-Ta thề với trời là ta không nói dối. Thế nhưng con đường này rất nguy hiểm, chuyến đi này của ngươi là chín chết một sống. Lục Trần, ta vẫn giữ lời hứa kia, chỉ cần ngươi chịu ở lại cùng dốc sức với ta, ngày sau dù có vinh hoa phú quý gì ta cũng chia sẻ với ngươi.

Lục Trần im lặng một lúc rồi nói:

-Không cần, ta sẽ thử một chút.

Nói xong hắn ngừng lại một chút rồi thuận miệng hỏi một câu:

-Con thú to lớn kia có hình dạng ra sao?

-Ừm…Hình như là một con sói lớn.

-Sói lớn?

-Đúng vậy.

Hỏa Nham nghĩ một hồi rồi lấy tay chỉ về phía con chó mực to lớn đang lười biếng bên cạnh Lục Trần, nói:

-Hơi giống nó, có điều hình thể to lớn hơn nó nhiều.

37/ 2

Chương 357: Trả lại vật cũ

Buổi tối trước ngày rời khỏi tộc Hắc Hỏa, Lục Trần một thân một mình ở bên trong căn nhà đá của thầy tế. Hắn ở căn nhà tối tăm này rất lâu rồi. Sắp đi cho nên hắn định ngắm nhìn xung quanh một chút, lại phát hiện thật ra hắn chẳng quyến luyến gì nơi này.

Có lẽ, đối với hắn, hắn chưa bao giờ có tình cảm hay lưu luyến với bất cứ thứ gì trên Hoang Nguyên này. Có lúc, Lục Trần thậm chí còn nghĩ mình tới Hoang Nguyên Nam Cương là vì vận mệnh đùa giỡn mà thôi. Khi hắn sống ở chỗ này, hắn không để lại thứ gì tốt đẹp. Thứ hắn để lại có lẽ chỉ là hạt giống của sự thù hận cùng với đủ loại chém giết máu tanh.

Trong nhà đá đen tối ngoài trừ hắn chỉ có A Thổ. Trong thời gian gần một năm này, con sói đen A Thổ vốn đã to lớn dường như mập thêm một vòng. Nguyên nhân của việc này có lẽ là do được ăn uống thoải mái.

Mặc dù phương bắc Hoang Nguyên là nơi cằn cõi thế nhưng bây giờ tộc Hắc Hỏa đã thống nhất phương bắc, thu nạp bốn tộc, phạm vi thế lực nhanh chóng phát triển, địa bàn lớn cho nên lấy được thức ăn nhiều hơn lúc trước gấp mấy lần. Mượn hơi thầy tế, A Thổ trải qua cuộc sống như chó thần tiên, cả ngày ăn no rồi ngủ, tỉnh lại tiếp tục ăn, thời gian qua sống rất sung sướng.

Vốn dĩ trong phòng này còn có một người khác là thị nữ Diệp Tử. Thế nhưng từ khi Lục Trần chọn nàng làm một trong những ứng viên thầy tế, Diệp Tử liền rời khỏi chỗ này tới chỗ ở riêng dành cho những thầy tế mới.

Hỏa Nham từng thương lượng muốn phái tới hai thị nữ mới cho Lục Trần, còn nói đùa là những thị nữ này tới cạnh hắn một thời gian nói không chừng có thể trở thành thầy tế.

Lần này, Lục Trần trực tiếp từ chối.

Trong bóng đêm lạnh lùng, Lục Trần vẫn chưa ngủ. Dường như đêm hôm nay hắn tỉnh táo hơn những ngày, những đêm khác trong quá khứ. Sau đó, đột nhiên hắn hơi hoài niệm cảm giác nằm mơ.

Một thời gian trước, trong căn nhà đá này, hắn từng nằm mơ. Hắn mơ thấy tên đầu trọc chết tiệt Thiên Lan chân quân và hắn lúc còn nhỏ. Hắn vốn tưởng rằng mình đã quên đoạn trí nhớ lúc nhỏ, kết quả phát hiện mình vẫn còn nhớ kỹ trong lòng.

Hắn phát hiện mình hơi nhớ tên đầu trọc chết tiệt kia, có điều nếu mình xuất hiện trước mặt tên này một lần nữa, y sẽ có phản ứng gì? Có lẽ người duy nhất trên đời này Lục Trần không nhìn thấu chính là y.

A Thổ nằm úp bên cạnh hắn ngủ thật say.

Mặc dù con chó mực này từng trải qua các loại đau đớn, thế nhưng khi bên cạnh Lục Trần, có vẻ như nó đã hoàn toàn buông xuống sự đề phòng, mang toàn bộ giao cho người chủ nhân này, toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn.

Ừ, con chó lười trời sinh…

Lục Trần cười khổ một tiếng, vươn tay sờ lông trên đầu A Thổ, chỗ bàn tay chạm vào rất mềm mại mịn màng. Tiếp đó, hắn nhớ lại lời Hỏa Nham nói ngày đó, nhớ tới con yêu thú to lớn từng xuất hiện trong đường mòn bí mật ở Đại Tuyết Sơn.

Lục Trần từng hỏi Hỏa Nham vì sao y lại tới nơi vô cùng nguy hiểm như Đại Tuyết Sơn, làm sao y tránh thoát con yêu thú kinh khủng kia. Thế nhưng, lần này Hỏa Nham hoàn toàn ngậm miệng không nói gì, y chỉ thề với hắn là những gì y nói hoàn toàn là thật, không hề nói dối.

Lục Trần nhìn ra Hỏa Nham không có nói láo. Thế nhưng hắn cũng đoán được sự nguy hiểm ở lối mòn đó không thể nào tưởng tượng nổi, sợ là bản thân hắn cũng sẽ không qua được. Cũng chính nguyên nhân này, Hỏa Nham có lẽ hơi áy náy trong lòng cho nên trước sau mấy lần chạy tới khuyên hắn, bảo hắn ở lại Hoang Nguyên.

Chẳng qua, Lục Trần vẫn quyết định rời đi.

Từ rất lâu trước kia, hắn tưởng rằng mình chỉ có một mình không có ràng buộc, có thể đi tới cùng trời cuối đất, chỗ nào cũng có thể là nhà. Thế nhưng, khi tới Hoang Nguyên Nam Cương, sống ở đây mấy năm, hắn mới tỉnh ngộ. Thì ra trong lòng bất cứ ai đều có nơi để ngóng trông và quyến luyến.

Lòng hắn vẫn hướng về những nhân tộc ở Thần Châu Đại Địa phương bắc. Cho dù ở chỗ này có rất nhiều người không thích hắn, căm ghét, thù hận hắn, thậm chí muốn giết hắn, hắn vẫn muốn sống với những người ở đó.

Hắn không thích những Man Tộc bên cạnh. Cho dù người phương bắc có lục đục với nhau, thích tranh quyền đoạt lợi, hắn vẫn thích nơi đó.

Hắn thuộc về Nhân Tộc, điểm này chưa bao giờ thay đổi, cũng sẽ vĩnh viễn không thay đổi.

Bên ngoài có tiếng bước chân truyền tới, ngay sau đó bị Vệ Sĩ Hắc Hỏa đứng gác bên ngoài nhà đá ngăn lại. Bây giờ, theo thực lực không ngừng tăng cường của tộc Hắc Hỏa cùng với lượng lớn những tù binh ngoại tộc bị bắt tới, số lượng của Vệ Sĩ Hắc Hỏa nhanh chóng tăng lên, tới lúc này đã nhiều hơn số Chiến Sĩ xuất thân từ tộc Hắc Hỏa một nửa. Có thể nói đây là lực lượng mạnh mẽ nhất trong bộ tộc.

Lực lượng mạnh mẽ như vậy đủ để lật đổ mọi thứ, đủ để hủy diệt toàn bộ bộ tộc. Có lẽ chính vì vậy cho nên mới dẫn tới sự lo âu và không vừa lòng của đám tộc nhân do Hỏa Nham cầm đầu.

Lục Trần có thể tưởng tượng ra được dù Hỏa Nham mượn cớ đường đường chính chính thế nào đi nữa, có quan tâm tình hữu nghị và vinh quang các thứ tới mức nào đi nữa, y vẫn lo âu về luồng lực lượng không thể khống chế hoàn toàn như Vệ Sĩ Hắc Hỏa. Có lẽ đây mới là nguyên nhân làm cho y nói cho Lục Trần biết bí mật kia trước thời hạn. Có lẽ đây chính là nguyên nhân căn bản có thể làm cho hắn rời khỏi nơi này.

Lục Trần chẳng hề cảm thấy bất ngờ với chuyện này. Thật ra thì trong nội tâm không người biết của hắn, từ lúc bắt đầu hắn đã có ý định phát triển theo chiều hướng này.

Người Nam Tộc, đặc biệt là những Man Tộc sống ở phương bắc Hoang Nguyên phần lớn đều là kẻ ngu si. Dù là có kẻ khác người như Hoả Nham, thế nhưng muốn so trình độ đấu đá lẫn nhau, y vẫn không thể nào có thể so sánh với kẻ được rèn luyện từ nhỏ ở Ma Giáo như Lục Trần được.

Đương nhiên, sau khi rời đi, Lục Trần sẽ không để ý những người này sẽ biến thành thế nào.

Bên ngoài cửa có tiếng hỏi nhỏ, có điều âm thanh của người trả lời làm cho Lục Trần cảm thấy hơi bất ngờ. Vốn hắn còn tưởng người tới sẽ là Hoả Nham, bởi vì vẫn còn một chuyện rất quan trọng Hoả Nham vẫn chưa nhận được câu trả lời từ chỗ hắn. Thế nhưng bây giờ xem ra Hoả Nham còn kiên nhẫn hơn cả dự đoán của hắn.

Người tới là một Man Tộc nữ, người từng là thị nữ của hắn: Diệp Tử.

Khi Diệp Tử bước vào căn nhà đá tối tăm này, nàng không nhịn được hoảng hốt trong chốc lát. Một năm này với nàng mà nói là một năm biến đổi tới mức long trời lỡ đất. Cái ngày nàng được người khác thông báo mình được tên thầy tế áo bào đen kia chỉ tên nói nàng có thể trở thành thầy tế, trong đầu Diệp Tử lúc đó trở nên trống rỗng.

Mặc dù đã qua rất lâu, mặc dù chính nàng đã bắt đầu tiếp xúc đồng thời bước đầu nắm giữ lực lượng Vu Thuật, thế nhưng Diệp Tử vẫn rất kính sợ bóng người màu đen kia. Có điều, khi nàng đi vào căn phòng này, sau khi cảm giác khẩn trương ban đầu trôi qua, nàng nhanh chóng cảm thấy sự thân thiết, giống như là… cảm giác về nhà?

Cảm giác này khiến nàng thấy rất kỳ lạ. Nàng dè dặt thu lại tâm trạng, đi tới chỗ tên thầy tế áo bào đen đang ngồi rồi lặng lẽ quỳ ngồi xuống.

Lục Trần liếc mắt nhìn nàng, nói:

-Ta đã nói với ngươi rồi, giờ ngươi đã là thầy tế của bộ tộc, không cần ngồi như thị nữ trước mặt ta nữa.

Thân thể Diệp Tử hơi rung rung, sau khi do dự một lúc, vẫn quyết định ngồi chồm hỗm tại chỗ, nói:

-Ta, ta cứ ngồi thế này thôi.

Lục Trần không để ý tới nàng nữa, hỏi:

-Có chuyện gì ư? Lúc này những người khác đều không tới, sao chỉ có ngươi đột nhiên chạy tới gặp ta.

Trong bóng tối, sắc mặt Diệp Tử có vẻ hơi mơ hồ không rõ. Nàng có thể cảm nhận được vùng bóng mờ màu đen trước người cùng với con chó lười đang khò khò ngủ say ở bên kia. Thân là thầy tế cho nên nàng có tư cách biết một ít bí mật, bao gồm cả chuyện ngày mai người trước mắt và con chó này sẽ rời khỏi.

Về phần đi đâu, không có ai nói, cũng không ai dám hỏi. Có lẽ, trong bộ tộc, chỉ có mình tộc trưởng Hoả Nham biết.

Thấy dáng vẻ ấp a ấp úng của Diệp Tử, Lục Trần nhíu nhíu mày, hỏi:

-Rốt cuộc thì có chuyện gì?

Diệp Tử bị hắn quát một tiếng lập tức có chút sợ hãi. Qua lâu như vậy, ở trước mặt tên thầy tế áo bào đen này, dường như nàng vẫn là cô thị nữ vừa can đảm vừa sợ sệt lúc trước. Nàng vẫn không có cách nào kháng cự uy nghiêm của hắn. Sự sợ hãi đối với hắn cứ như hình với bóng không thể thoát khỏi.

Nàng khẩn trương nắm chặt tay, sau khi chần chờ một lúc mới nói nhỏ:

-Tộc trưởng bảo ta tới.

-Hả?

Ánh mắt Lục Trần có tia sáng loé lên cứ như hơi bất ngờ với đáp án này. Ngay sau đó, dường như nghĩ tới điều gì, hắn cười nhạt, nói:

-Xem ra là ta coi trọng y…

-À?

Diệp Tử không nghe rõ những lời hắn nói cho nên hỏi lại.

Lục Trần không trả lời nàng, hắn nói:

-Y bảo ngươi tới làm gì?

Diệp Tử do dự một chút rồi nói:

-Dạ, tộc trưởng nói ngươi còn giữ một vật rất quan trọng chưa giao cho y. Ngày mai là lên đường, cho nên bảo ta tới lấy đồ cho y.

Sắc mặt Lục Trần rất bình thường. Y tiếp tục ngồi trong bóng tối, không hề có ý định trả đồ lại, cũng không nói gì.

Diệp Tử chờ một lát, sau đó nàng cảm thấy trong bóng tối xung quanh có một áp lực vô hình đang dần dần tràn tới. Áp lực này làm cho người ta cảm thấy có chút thở không nổi.

-Y muốn đòi đồ vậy bảo y tự mình tới tìm ta.

Một lúc lâu sau, đột nhiên có một câu nói truyền ra từ trong bóng tối.

Diệp Tử có chút mờ mịt nhìn hắn. Thế nhưng nàng không dám cãi lại tên thầy tế luôn thần bí đáng sợ này cho nên liên tục gật đầu. Có điều, rất nhanh sau đó, nàng lại nghe được giọng nói của tên thầy tế:

-Đúng rồi, ở chỗ của ta có một món đồ, nếu ngươi đã ở đây, vậy thuận tiện cho ngươi vậy.

Diệp Tử giật mình, kinh ngạc ngẩng đầu lên, hỏi:

-Đại nhân, là cái gì vậy?

Lục Trần giơ tay lên, một món đồ màu trắng từ trong bóng tối bay về phía Diệp Tử.

Diệp Tử đưa tay nhận lấy. Đồ vật chạm vào tay có cảm giác lạnh như băng. Nắm chặt lại, sau đó nàng liếc mắt xuống nhìn một chút. Chợt toàn thân nàng run bần bật, khuôn mặt hiện lên sự phức tạp khó có thể hình dung, có kinh ngạc, có đau khổ, có căm ghét, có sợ hãi, càng có đau lòng.

Thứ trong tay nàng là một cái mặt nạ xương màu trắng. Nó chính là di vật của tổ tiên, Lục Trần cướp được từ bộ tộc của nàng trong ngày tộc Thần Mộc bị diệt tộc.

-Đại nhân, ngài…

Diệp Tử run giọng hỏi.

-Ừ, đây là đồ vật của tộc Thần Mộc, ngươi giữ đi.

Giọng của Lục Trần có chút lơ lửng, lại có vẻ rất có thâm ý, thản nhiên nói:

-Có lẽ, trong tương lai, sẽ có lúc ngươi có thể sử dụng nó.

37/ 3

Chương 358: Không có đường lui

Đây là mặt nạ xương trắng được tổ tiên tộc Thần Mộc lưu truyền từ xưa. Khi nào sử dụng, nó có công dụng gì Lục Trần cũng không có nói rõ cho Diệp Tử biết. Diệp Tử muốn hỏi cho rõ thế nhưng Lục Trần đã đuổi nàng ra ngoài trước khi nàng kịp mở miệng.

Dù là trong lòng đầy sự nghi ngờ thế nhưng Diệp Tử vẫn không dám trái ý tên thầy tế áo bào đen thần bí khó lường này cho nên đành phải ra ngoài. Đồng thời, nàng còn kinh hồn bạt vía giấu cái mặt nạ xương trắng vào trong ngực, giấu thật chặt, sợ bị người khác thấy.

Dù sao đi nữa thì tộc Thần Mộc đã bị diệt vong, đã biến mất khỏi vùng đất Hoang Nguyên. Lúc này, trên danh nghĩa thì nàng và những tộc nhân còn sót lại đều là người của tộc Hắc Hoả. Nếu như thứ này bị người khác thấy và nhận ra, sợ rằng sẽ có một trận sóng gió khó đo lường ập tới.

Dù sao thì trong những ngày trước đó, Diệp Tử từng tận mắt thấy những người còn nhớ về tổ tiên lúc trước không ngừng bị giết trước mặt toàn bộ tộc nhân.

Có điều mặc dù rất nguy hiểm, thế nhưng Diệp Tử vẫn không chút do dự nhận lấy cái mặt nạ xương trắng này. Lúc nàng rời khỏi căn nhà đá tối đen kia, nàng theo bản năng nhìn xung quanh. Mặt những tên Vệ Sĩ Hắc Hoả kia không cảm xúc liếc nhìn nàng một cái rồi dời mắt đi.

Diệp Tử thở phào một hơi rồi vội vàng sải bước rời khỏi nơi này.

Trời sáng.

Lục Trần mang theo A Thổ đi ra từ trong căn nhà đá của thấy tế ra. Những tộc nhân tộc Hắc Hoả đã sớm chờ bên ngoài. Họ đứng thành một hàng, đứng đầu là tộc trưởng Hoả Nham, tiếp theo là các tướng lãnh như Bạch Điêu, Thiết Hùng, Hắc Ngưu, sau đó là những thầy tế như Diệp Tử. Gần như toàn bộ những người quan trọng đã có mặt. Xung quanh bọn họ có đông đảo Vệ Sĩ Hắc Hoả, sắc mặt cả đám rất phức tạp đứng đằng kia.

Nhưng mà, khi bọn họ nhìn thấy Lục Trần, cả đám đều bị kinh ngạc.

Bởi vì sáng ngày hôm nay, dưới sự chiếu rọi của ánh nắng ban mai, hình tượng thầy tế áo bào đen mà tên nam tử Nhân Tộc kia dùng một thời gian dài đột nhiên không còn. Hắn đột nhiên cởi áo bào đen xuống rồi thay bộ quần áo vốn có của hắn.

Một bầu không khí kỳ lạ từ từ tràn ngập một khu vực hẻo lánh trong nơi trú quân. Khi cái áo bào đen kia biến mất không còn nhìn thấy nữa, mọi người đột nhiên cảm thấy mình và Lục Trần cách một khoảng rất xa.

Trước kia, mọi người kính sợ tên thầy tế áo bào đen này, sợ hãi lực lượng và Vu Thuật của hắn cho nên trong thời gian dài hắn ở chỗ này, mọi người thậm chí còn quên thân phận vốn có của hắn. Ai cũng xem hắn là một phần từ cực kỳ quan trọng của tộc Hắc Hoả.

Thế nhưng trong sáng ngày hôm nay, ai cũng biết hắn sẽ rời đi, không còn bất cứ quan hệ gì với bộ tộc này nữa.

Hoặc là… Từ ngay lúc này đã có chút khả năng hai bên đã là đối địch, đã là kẻ thù của nhau?

Không có ai mở miệng lên tiếng, cũng không có ai bước lên nghênh đón làm cho bầu không khí trước nhà đá của thầy tế có chút lúng túng lại có chút khẩn trương một cách kỳ lạ. Một bên là một Nhân Tộc cô độc, bên kia là một nhóm lớn hơn trăm Man Tộc.

Trong đám người, có người nhịn không được hết nhìn đông lại nhìn tây, có người còn nhìn chằm chằm Lục Trần không tha, ánh sáng trong mắt không ngừng chớp động. Lục Trần đi tới phía trước, ngừng lại khi còn cách đám người hơn mười trượng rồi đưa mắt nhìn những người này.

Khuôn mặt bình tỉnh của hắn không có bao nhiêu biểu lộ. Ngược lại, con sói đen A Thổ đã ăn uống lười biếng trong thời gian dài kia chợt khôi phục tinh, khí, thần lại. Nó chợt gào khẽ một tiếng, lông sói trên cổ dựng lên, mắt lộ hung quang. Nó nhìn chằm chằm đám đông Man Tộc trước mặt rồi không chút sợ hãi nhe nanh định nhào tới cắn chết mấy tên nếm thử một chút xem thịt Man Tộc có ngon hay không.

Lục Trần dường như không nhìn thấy những cử chỉ hung ác của con sói đen to lớn bên cạnh. Hắn vẫn dùng khuôn mặt đầy bình tĩnh nhìn đám người phía trước, thậm chí còn nở nụ cười nơi khoé miệng nữa.

Sâu bên trong nụ cười này dường như ẩn dấu sự châm chọc và khinh mệt.

Một người một sói cùng với đám Man Nhân đang ẩn giấu sát khí kia, cứ như vậy giằng co một cách kỳ lạ.

Sau khi như thế một lúc, đột nhiên, Hoả Nham đứng phía trước nhất đám người cười ha hả rồi sải bước đi lên, sau đó giang tay, nhiệt liệt ôm Lục Trần.

-Huynh đệ, ta tới tiễn ngươi đây!

Y cười lớn.

Không khí khẩn trương trong đám người Man Tộc chợt hoà hoãn lại. Rất nhiều người nhịn không được thở phào một hơi. Cũng có rất nhiều người lặng lẽ buông lỏng bàn tay vừa rồi còn nắm chặt cán đao.

Lục Trần cười với y rồi nói:

-Cảm ơn.

Hỏa Nham kéo cánh tay hắn rồi cùng sóng vai đi tới bên ngoài nơi trú quân. Dọc đường đi hai người trò chuyện rất vui vẻ. Đám người phía sau cũng trầm mặc đi theo, cứ như vậy đi thẳng tới cửa của nơi trú quân.

Hỏa Nham vẫn kéo tay Lục Trần, nói:

-Huynh đệ, ngươi thật sự không muốn ở lại giúp đỡ ta ư? Nói thật, chỉ cần có ngươi, dù Hoang Nguyên có lớn hơn nữa, kẻ thù có mạnh hơn nữa, ta cũng chẳng sợ hãi chút nào.

Lục Trần nói:

-Tộc trưởng là người hùng tâm tráng chí, hùng tài đại lược, không cần chút tài hèn sức mọn của ta cũng có thể tạo được sự nghiệp lẫy lừng. Ta còn có chút bận tâm ở phương bắc cho nên dù rất bấc đắc dĩ vẫn phải trở về, mong tộc trưởng tha thứ.

Hỏa Nham nhìn hắn. Lúc này, vẻ mặt của y có chút nặng nề, nói:

-Con đường kia rất nguy hiểm, cho dù gặp phải nguy hiểm chín chết một sống ngươi cũng phải đi sao?

Lục Trần trầm ngâm một chút rồi vuốt cằm, nói:

-Ta vẫn muốn đi thử một chút.

Hỏa Nham thở dài một hơi rồi gật đầu, nói:

-Ta biết ngươi đã quyết định, tuy nhiên ta vẫn muốn thử giữ ngươi lại. Có điều, chuyện đã tới nước này, ta chỉ có thể chúc ngươi lên đường bình an.

Lục Trần mỉm cười nói:

-Cảm ơn.

Hỏa Nham buông cánh tay của hắn ra rồi nhìn thật kỹ. Một lát sau, khi thấy Lục Trần dường như vẫn không có động tác gì, chân mày của y nhíu lại, đành phải mở miệng nói:

-Ừ, có phải là ngươi có gì đó muốn…

Dường như tới lúc này Lục Trần mới hiểu ra, gật đầu nói:

-À, quả thật là ta có lời muốn nới với ngươi, có điều những lời này không thể để cho người khác nghe. Như vậy đi, tộc trưởng một mình tiễn ta thêm một đoạn đường nữa, được không?

Hỏa Nham hơi giật mình, có chút chần chờ:

-Sao vậy, có gì không thể nói ở chỗ này…

Lục Trần nói:

-Huynh đệ chúng ta trước sau gì cũng có vài lời cần nói nhỏ với nhau.

Hỏa Nham nhíu mày lại, vẻ kỳ lại xẹt qua khuôn mặt. Yên lặng một lúc, y nói:

-Chúng ta đã quen nhau lâu như vậy thế nhưng đây lại là lần đầu tiên ngươi nói ra hai chữ “huynh đệ”.

Lục Trần bình tĩnh nói:

-Dù sao cũng sắp đi rồi, nói thế cũng chẳng sao.

Hỏa Nham cười to, gật đầu nói:

-Được, nể mặt hai chữ này của ngươi, ta sẽ tiễn ngươi thêm một đoạn đường nữa. Chúng ta đi!

Dứt lời, y cùng Lục Trần sóng vai đi tới phía trước.

Đám lớn tộc nhân bên cạnh đều nghe được lời hai người nói cho nên sắc mặt lập tức thay đổi. Đám người Thiết Hùng, Hắc Ngưu nhịn không được bước lên khuyên một câu. Lúc này, sắc mặt bốn tên thầy tế bao gồm Diệp Tử đang rất phức tạp, không ai nói lời nào.

Hỏa Nham xoay người lại lạnh mặt phất tay một cái rồi nói:

-Giao tình của ta và Lục Trần rất sâu, các ngươi không hiểu được đâu, tất cả ở lại đây, không được phép đi theo.

Mọi người im bặt, trố mắt nhìn nhau, cuối cùng, vẫn không thể không nghe theo lệnh ở yên tại chỗ, trơ mắt nhìn hai người đi vào nơi sâu bên trong Hoang nguyên.

-Những thuộc hạ kia có vẻ rất lo lắng cho ngươi?

Khi rời khỏi bộ lạc được một khoảng, khi những bóng người phía sau đã trở nên mơ hồ, Lục Trần bỗng nhiên mở miệng nói với Hoả Nham.

Mặt Hoả Nham không chút thay đổi, thuận miệng cười trả lời:

-Chẳng thấy có gì lạ cả, hung uy của tên thầy tế áo bào đen nhà ngươi từ trước tới giờ vẫn rất vang dội cho nên ai cũng sợ ngươi.

Lục Trần cười một chút rồi hỏi ngược lại một câu:

-Ngươi cũng sợ ta?

Hỏa Nham lắc đầu nói:

-Ta không sợ.

Lục Trần hơi tò mò, sau khi liếc nhìn y một chút, hắn nói có chút cân nhắc:

-À, tại sao, ngươi không sợ ta thừa dịp ngươi chỉ có một mình ra tay giết ngươi ư?

Hỏa Nham khẽ nói:

-Vu Thuật trên người của ngươi lại không chịu sự khống chế của trượng Hoả Thần trên tay ta, đương nhiên là có năng lực giết ta. Có điều, ta nghĩ dù thế nào đi nữa ngươi cũng sẽ không giết ta.

-Tại sao?

Lục Trần hỏi.

Hỏa Nham dừng bước lại, nhìn phương xa một chút. Thứ y thấy là Hoang Nguyên rộng lớn thê lương cùng với cơn gió lạnh thổi vù vù qua đất đai tạo thành một khung cảnh vắng lặng.

-Trong lòng ngươi, ngươi vẫn luôn muốn ta trở thành một thanh đao giết người, muốn Man Tộc bọn ta dùng binh đao sát hại lẫn nhau, không phải sao?

Nụ cười trên mặt Lục Trần từ từ rút đi, lẳng lặng nhìn tên Man Nhân trước mặt này, sâu bên trong đôi mắt dường như có chút co rút lại. Một lát sau, hắn gật đầu, nói:

-Quả nhiên là ngươi thông minh hơn những Man Tộc khác rất nhiều.

Hỏa Nham cười cười, có điều dáng vẻ của y lại có chút hiu quạnh, y lạnh nhạt nói:

-Thông minh thì có lợi ích gì, dù biết rõ dụng ý của ngươi ta vẫn phải đi con đường này.

-Ngươi có thể không đi.

Lục Trần yên lặng một lúc rồi nói:

-Mặc dù điều này không hợp với ý định trong lòng ta. Thế nhưng hôm nay ngươi đã thẳng thắng với ta, ta cũng sẽ thẳng thắng với ngươi. Ngươi có thể giữ cơ nghiệp lúc này, không tiếp tục xuôi nam, như vậy tộc Hắc Hoả có thể giữ cục diện này ít nhất vài chục năm nữa.

Hỏa Nham cười lạnh một tiếng, y “xì” một tiếng rồi ngang nhiên nói:

-Ta giết cha đuổi con, vứt bỏ hết thảy, cho nên ta không hài lòng với cục diện nhỏ bé này. Sau này, cho dù có gian nan nguy hiểm, máu chảy cuồn cuộn thế nào đi nữa, ta cũng phải khôi phục lại vinh quang của tổ tiên tộc Hắc Hoả!

-Không phải chỉ là chết người hay sao? Chết càng nhiều càng tốt!

Y ngửa mặt lên trời cười lớn. Bộ dáng vô cùng oanh liệt, vẻ mặt đầy sự bướng bỉnh và điên cuồng. Lục Trần đứng bên cạnh y nhìn một lúc rồi từ từ gật đầu sau đó cười nhạt.

37/ 4

Chương 359: Man Bồ Tát

-Đưa cho ta!

Hỏa Nham vươn tay ra tới trước người Lục Trần.

Lục Trần nhìn trái nhìn phải một chút, thấy nơi này quả thật đã cách tộc Hắc Hoả rất xa. Hơn nữa xung quanh ngoại trừ bọn họ ra không còn bất cứ người nào cho nên hắn gật đầu một cái rồi nói:

-Ngươi lấy trượng Hoả Thần ra.

Hỏa Nham lấy trượng Hoả Thần từ cái túi bên hông ra, Lục Trần thấy vậy liền hỏi:

-Trong thời gian này, ngày nào ngươi cũng mang theo bên người vậy ư?

Hỏa Nham khẽ nói:

-Thần khí quan trọng như vậy sao ta có thể để nó rời tay ta được. Nghiệp lớn của bộ tộc sau này, thậm chí cả việc khống chế bộ tộc đều phải dựa vào nó.

Y vuốt ve cây thần trượng vài lần rồi đưa tới tay Lục Trần. Trong khoảng khắc đó, y có vẻ hơi thổn thức, cười khổ một tiếng, nói:

-Ta chưa bao giờ nghĩ tới người duy nhất trên cõi đời này ta có thể yên tâm giao trượng Hoả Thần là là một Nhân Tộc như ngươi.

Lục Trần nhẹ nhàng nhận lấy, nói:

-Ngươi thế này sau này sẽ rất khó chịu, sợ rằng ngươi sẽ rất khó có thể tin người khác hoàn toàn.

Hỏa Nham cười lạnh một tiếng rồi ngạo nghễ nói:

-Ta chỉ cần trượng Hoả Thần trên tay, không cần bất cứ ai khác!

Lục Trần liếc nhìn y thật kỹ một cái rồi gật đầu, nói:

-Được rồi, hi vọng mấy chục năm sau ngươi còn có thể như vậy.

Tiếp theo, hắn cầm một đầu trượng Hoả Thần, một đầu khác đặt trên cái đầu to của Hoả Nham sau đó bắt đầu nhỏ giọng đọc thần chú kỳ lạ.

Sau khi giọng của hắn vang lên, những phù văn trên trượng Hoả Thần sáng lên từng cái từng cái một. Một ngọn lửa màu đen kỳ lạ nhẹ nhàng thiêu đốt. Cùng lúc đó, Hỏa Nham chợt níu mày lại cứ như cảm nhận được gì đó, sau đó y tập trung lắng nghe, cẩn thận ghi nhớ.

Thời gian cứ thế trôi qua một lúc lâu, Lục Trần hỏi Hoả Nham:

-Nhớ rồi chứ?

Hoả Nham nhắm mắt yên lặng một lúc, sau đó mở mắt ra rồi gật đầu một cái.

Lục Trần vẫy vẫy tay, những ánh sáng kỳ lạ trên trượng Hoả Thần biến mất, mọi thứ khôi phục lại dáng vẻ như trước. Sau đó, hắn trả món thần khí này lại cho Hoả Nham đồng thời nói:

-Ngươi phải nhớ trong lòng là phương pháp này mượn uy lực của trượng Hoả Thần chỉ có thể khống chế hơn trăm Vệ Sĩ Hắc Hoả do ta khắc phù văn chứ không thể tạo ra Vệ Sĩ mới. Cũng có nghĩa là sau này nếu ngươi muốn có nhiều Vệ Sĩ Hắc Hoả hơn, chỉ có thể dựa vào thầy tế của ngươi tự mình khắc phù văn. Thông qua việc khống chế những thầy để khống chế những Vệ Sĩ Hắc Hoả mới.

-Có thể nói nhóm người này chính là chỗ dựa lớn nhất, sức mạnh lớn nhất của ngươi lúc này. Cứ coi đây là món quà ta tặng ngươi trước khi đi.

-Món quà?

Hỏa Nham lẩm bẩm trong miệng một chút rồi nói:

-Vừa rồi, lúc rời khỏi nơi trú quân, ta thấy hết vẻ mặt của đám Vệ Sĩ Hắc Hoả đó. Trong đó có không ít người muốn xông lên giết ngươi cho hả dạ đó.

Lục Trần cười cười, nói:

-Bọn họ cũng chỉ dám nghĩ một chút mà thôi, nếu thật sự có ngưới dám lao ra, ta sẽ coi như y có can đảm.

Hỏa Nham nghiêng mắt nhìn hắn rồi cau mày, nói:

-Mặc dù ngươi đã giao bọn họ cho ta nhưng khi nghe ngươi làm nhục dũng sĩ Man Tộc bọn ta, lòng ta vẫn cảm thấy không thoải mái.

Lục Trần mỉm cười, lắc lắc đầu, nói:

-Đầu tiên, ta sắp đi, chuyến đi lần này chẳng biết sống chết ra sao, cần gì phải quan tâm cái nhìn của Man Tộc bọn ngươi? Thứ hai, một đám gan mỏng lại không thể không nghe lệnh, có thể liều chết chém giết không phải là quá hợp ý của ngươi sao? Không phải Vệ Sĩ Hắc Hoả như vậy mới dễ dùng ư?

Hắn cười lớn vỗ vai Hoả Nham rồi cười nói:

-Ngươi nói xem có đúng thế không?

Hỏa Nham im lặng một lúc rồi cười khổ, nói:

-Cút!

Đi tới chỗ sâu bên trong Hoang Nguyên, trước sau đều không có bóng người, chỉ có gió lớn thổi qua. Sau đó, hai người ngừng chân lại.

Lục Trần quay đầu lại nói:

-Ta đi đây.

Hỏa Nham gật đầu một cái, bỗng nhiên mở miệng gọi hắn lại, nói:

-Chờ một chút.

Lục Trần ngừng lại, hỏi:

-Sao vậy, có chuyện gì à?

Hỏa Nham suy nghĩ một chút rồi hỏi:

-Sau này, chúng ta còn có cơ hội gặp lại nhau không?

Lục Trần suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói:

-Hẳn là không có khả năng. Trong chuyến đi phương bắc lần này của ta, nếu con đường mòn trong Đại Tuyết Sơn thật sự nguy hiểm như những gì ngươi nói, nếu ta gặp vận xui, chỉ sợ sẽ chẳng thể trở ra mà chết ở đó. Nếu ta may mắn có thể đi qua, ta nghĩ mình cũng sẽ không trở lại.

Hắn quay đầu nhìn cảnh vật Hoang Nguyên xung quanh một chút rồi nói:

-Ta không thích nơi này.

Hỏa Nham thở dài, nói:

-Đáng tiếc, ta thật sự muốn ngươi ở lại. Hơn nữa có lúc ta còn nghĩ nếu như ngươi đi rồi, có lẽ cả đời ta sẽ không gặp được người nào ta có thể nói chuyện thẳng thắng nữa.

Lục Trần thấy hơi bất ngờ, liếc nhìn y một chút, nói:

-Sao vậy, sao ta nghe cứ như ngươi rất muốn có một người bạn vậy?

Hỏa Nham im lặng một lát rồi cười ha ha, vung tay lên, nói:

-Chỉ nói đùa thôi mà, trên Hoang Nguyên này, Man Tộc bọn ta trước giờ chỉ tin lực lượng, bạn bè này nọ cũng không thể so với thứ này được.

Nói tới đây, y dùng sức nắm trượng Hoả Thần vung vung trước mặt Lục Trần, sau đó ngang nhiên nói:

-Ngươi chờ đó, chờ sau khi ta thành tựu sự nghiệp, ta nhất định sẽ nghĩ cách ra bắc tới địa bàn của Nhân tộc bọn ngươi nhìn một chút. Đến lúc đó nếu chúng ta có duyên sẽ gặp lại, có thể thoải mái uống một hồi. Nói không chừng tới lúc đó, nể mặt ngươi, ta sẽ từ bi ít giết các ngươi một chút.

-Ra bắc?

Lục Trần cười lên, sau đó gật đầu nói:

-Có chí khí! Được, ta chờ ngươi tới. Có điều, lòng từ bi của ngươi… Chẳng lẽ ngươi nghe qua Bồ Tát của Thần Châu Trung Thổ bọn ta ư?

-Bồ Tát? Đó là cái gì?

-Một thần tiên trong ngực có từ bi mà thôi. Có điều ngươi không cần biết, dù sao…

Lục Trần xoay người lại, chân bước tới phía trước, đồng thời mở miệng nói:

-Dù sao thì có lẽ trong lòng ngươi lúc này đã không còn thần linh rồi!

-Cố gắng sống lâu thêm vài năm nữa nhé!

Hỏa Nham cười lớn.

-Ngươi cũng vậy.

Cuộc đời trước sau gì cũng có ly biệt giống như tiệc rượu trước sau gì cũng tan. Có điều, chuyến đi Hoang Nguyên Nam Cương này giống như ảo ảnh lướt qua, từ đầu tới cuối vẫn không thể nào làm cho người ta cảm thấy hứng thú. Lục Trần và AThổ đi về nơi xa, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn sẽ phát hiện tên Man Nhân khôi ngô cao lớn kia vẫn còn đứng trong Hoang Nguyên, chỉ có điều bóng người của y đã từ từ trở nên mơ hồ.

Mấy chục năm sau, mọi người sẽ ra sao?

Mọi người gặp lại sẽ như thế nào?

Hay là, hai con người giống như hai cực này vốn nên cách xa cả đời không thể cùng xuất hiện này chưa chắc có thể sống tới lúc đó.

Ai biết được…

-A Thổ.

Nhìn con đường đầy cảnh hoang vắng trước mặt, Lục Trần chợt kêu một tiếng.

A Thổ ngẩng đầu lên nhìn hắn, ấy, thật ra là quay đầu lại nhìn hắn. Con sói đen to lớn này đã ngây người ở Hoang Nguyên được một hai năm cho nên dáng người của nó đã to thêm một vòng. Chỉ mới đứng thôi nó đã cao hơn Lục Trần một chút.

-Nếu không, ngươi cứ ở lại đây đi?

Lục Trần hỏi.

Bước chân của A Thổ đột nhiên ngừng lại. Trước tiên, nó có chút giật mình, ngay sau đó bỗng nhiên gầm gừ một tiếng cứ như hết sức tức giận với lời nói này của Lục Trần. Thậm chí nó còn nhe cả nanh ra.

Lục Trần cười cười, liếc mắt nhìn xung quanh một chút rồi khẽ nói:

-Những phương pháp ta dùng để cứu mi lúc trước thật ra là những cách Ma Giáo lấy được từ những Man Tộc ở vùng đất Mê Loạn. Nếu ta không lầm, xét theo huyết mạch, chắc hẳn bây giờ mi là Thánh Thú mà đám Man Tộc tôn sùng.

Hắn dùng ngón tay chỉ hướng nam. Hoang Nguyên bên kia càng thêm bao la, càng thêm xa xôi. Nơi đó có cơn gió lớn thổi lất phất qua, cả trời đất vô cùng rộng lớn mênh mang.

-Ở bên kia, phía nam Hoang Nguyên là nơi người Man Tộc tụ tập. Có vô số bộ tộc mạnh mẽ phồn vinh sống ở đó, chỗ đó tốt hơn phương bắc cằn cỗi này nhiều.

-Ở đó hẳn là có đồng loại của mi-những Thánh Thú sinh ra ở vùng đất này. Mi có muốn đi tìm bọn chúng không?

Nói xong hắn lập tức nhìn A Thổ xem coi nó có phản ứng gì.

Hắn thấy A Thổ liếc nhìn phương nam một cái rồi xoay đầu lại tức giận càu nhàu với Lục Trần một tiếng. Sau đó quay đầu đi về hướng ngược lại.

Lục Trần cười to, đuổi theo vỗ vỗ đầu nó rồi cười nói:

-Được rồi, chúng ta cùng đi vậy.

Nói xong, tay hắn hơi dùng sức, nhảy lên, ngồi trên lưng A Thổ, sau đó cười lớn:

-Đi thôi, chúng ta về nhà!

Con sói đen to lớn ngửa đầu lên trời hú dài một tiếng, âm thanh chấn động khắp nơi. Sau đó nó như một tia chớp màu đen lao vút đi trên Hoang Nguyên rộng lớn vô ngần này.

Nó càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh giống như cả vùng đất này đang phối hợp với nó. Giống như là huyết mạch xa xưa trong người nó bỗng nhiên tỉnh lại, máu nóng sôi trào, đón gió lướt đi. Nó hướng về vùng đất phía sau những dãy núi và đỉnh núi tuyết trắng mênh mông-nơi là quê nhà trong trí nhớ.

37/ 5

Chương 360: Đường mòn gió tuyết

Đại Tuyết Sơn ngang dọc triệu dặm, chính là dãy núi có diện tích lớn nhất trong vùng đất Mê Loạn, đồng thời còn là một trong những tuyệt địa hiểm trở khó vượt qua nhất. Gió tuyết đan xen nhau xuất hiện quanh năm trong dãy núi tuyết to lớn này. Nơi này có khí hậu tồi tệ, hơn nữa đây còn là nơi tụ tập của rất nhiều yêu thú hung ác tàn nhẫn có thực lực mạnh kinh khủng. Nhiều năm trôi qua, chưa từng có người nào có thể thông qua con đường này qua lại giữa Nam Cương Hoang Nguyên và phương bắc.

Có điều, Đại Tuyết Sơn trong lòng người phương nam và phương bắc có ý nghĩa không giống nhau. Người phương bắc coi đây là tuyệt địa nguy hiểm nhất trên đời, xem đây là nơi rất đáng sợ. Thế nhưng, ngoài những điểm này ra, họ không hề có thêm liên tưởng nào khác. Về phần những bộ lạc Man Tộc ở Hoang Nguyên Nam Cương, họ coi Đại Tuyết Sơn là ngọn núi thần thiêng liêng cao quý. Có rất nhiều Man Nhân tin chắc vị thần mà mình tín ngưỡng có lẽ đang sống trong tiên cảnh trên đỉnh Đại Tuyết Sơn.

Sự khác biệt về nhận thức này Lục Trần biết được sau khi hắn tới Hoang Nguyên Nam Cương. Suy cho cùng thì hai tộc nam bắc bị vùng đất Mê Loạn chia cách đã hơn nghìn năm rồi, cho dù là còn có Man Tộc còn sót lại trong vùng đất Mê Loạn, những người này cũng sẽ không có bất cứ trao đổi nào với Nhân Tộc.

Vừa gặp mặt đã đánh sống đánh chết, thời gian đâu để trao đổi văn hoá và cái nhìn?

Đường về mà Hoả Nham chỉ cho Lục Trần vừa lúc nằm bên trong ngọn Đại Tuyết Sơn này.

Đại Tuyết Sơn có gió tuyết tràn ngập quanh năm, khí hậu cực kỳ ác liệt, càng tiến vào sâu bên trong nhiệt độ càng thấp. Đừng nói những người bình thường không thể nào sống nổi, cho dù là tu sĩ có đạo hạnh cao tới nơi này cũng sẽ rất khó sống. Đó là chưa nói tới lượng lớn yêu thú mạnh mẽ vượt xa những con yêu thú bên ngoài Đại Tuyết Sơn đang sống ở đây.

Trong truyền thuyết của Nhân Tộc, những yêu thú bên trong Đại Tuyết Sơn chỉ cần hơi ra hồn một chút, thực lực sẽ không hề thua kém Nguyên Anh chân nhân của Nhân Tộc. Hơn nữa, nghe nói ở chỗ sâu nhất của Đại Tuyết Sơn còn có mấy con dị chủng Hồng Hoang còn sót lại từ thời Thượng Cổ. Ở bên ngoài, những con này đã sớm tuyệt chủng, chỉ có nơi nguy hiểm như Đại Tuyết Sơn mới còn sót lại một ít. Đám yêu thú vương giả thế này có thực lực rất mạnh, nghe nói không có con nào yếu hơn Hoá Thần chân quân của Nhân Tộc, thậm chí còn có con còn mạnh hơn.

Cũng chính vì những con yêu thú đáng sợ như thế tập trung lại nơi này cho nên từ xưa tới nay không ai dám vào sâu bên trong để dò xét. Thường thường, có mấy tên dũng sĩ gan lớn không sợ nguy hiểm tới đó, thế nhưng ai cũng là một đi không trở lại.

Theo lý thuyết thì nơi nguy hiểm thế này không thể nào đi thông được. Có điều, ngày hôm đó, Hoả Nham thật sự để lộ bí mật cho Lục Trần làm cho hắn có một tia hi vọng. Thứ nhất, trong một năm có ba ngày gió tuyết ngừng bay, thứ hai, con đường mòn trong thung lũng kia tuyệt đối có thể thông nam bắc. Nếu không, không thể nào giải thích được việc yêu thú ngậm thi thể Nhân Tộc trong lời nói của Hoả Nham.

Thật ra thì Lục Trần đã suy nghĩ rất lâu về chuyến đi Đại Tuyết Sơn này, nhưng thế nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định đánh cược một lần.

Hắn rất muốn rời khỏi nơi này trở lại Thần Châu Đại Địa dù là nơi đó người có người hận hắn, có người muốn giết hắn.

Về phần con đường trở lại, mặc dù Tuyết Sơn rất nguy hiểm, thế nhưng ngoại trừ con đường này ra, Lục Trần không còn lựa chọn nào khác. Lúc đầu, hắn rơi vào sông lớn Long Xuyên sau đó gặp phải hung thú vô cùng kinh khủng dưới đáy sông cho nên bị buộc phải trốn vào bên trong hạt giống thần bí. Sau đó, không biết làm thế nào, hắn đã vọt tới Hoang Nguyên Nam Cương. Nếu hắn muốn trở lại, con đường này hiển nhiên là không thể đi được.

Bởi vì con sông lớn này một mạch chảy trực tiếp vào Vực Sâu Hỗn Độn càng đáng sợ hơn, Lục Trần cảm thấy mình không hề có bản lãnh có thể sống sót ở một nơi kinh khủng như vậy. Đi ngược dòng càng không thể nào, hắn từng kiểm tra qua cho nên phát hiện thượng du của sông lớn Long Xuyên rất rộng, thậm chí còn không thể thấy được bờ bên kia. Nó không hề giống với một con sông, mà giống với một vùng biển mênh mông hơn. Nếu hắn muốn tới đó, nhất định phải bơi qua sông Long Xuyên. Thế nhưng, hắn từng trải qua sự nguy hiểm của con sông này một lần, cho nên dù thế nào đi nữa, ai trong hắn và A Thổ cũng không muốn rớt xuống sông thêm lần nữa.

Ít nhất thì đi trên đất bằng hắn còn có thể có chút phản ứng, còn có thể nghĩ chút biện pháp chứ không phải hoàn toàn không có cách nào cuối cùng chỉ có thể bị ép trốn vào bên trong hạt giống, sau đó phải đối mặt với thế giới bên ngoài với tình trạng hoàn toàn không biết gì, chỉ có thể trông chờ vào ông trời như lúc trước.

-Nói thật, mi không thấy kỳ lạ ư?

Lục Trần vươn tay cản gió tuyết đang không ngừng thổi tới, cúi thân thể xuống thấp hơn, gần như dán chặt vào lưng A Thổ, miệng lầu bầu nói.

Lúc này, cả người hắn đã nằm trên lưng A Thổ. So với tên Nhân Tộc này, A Thổ có vẻ thích ứng với hoàn cảnh ở ngọn núi tuyết này tốt hơn hắn rất nhiều. Leo núi lội nước, ngược gió đạp tuyết, dù là đường núi có gập ghềnh thế nào đi nữa, A Thổ cũng như đang đi trên đất bằng, đi một cách rất là nhẹ nhõm.

Việc này làm cho Lục Trần vốn đang rất lo âu cảm thấy vô cùng mừng rỡ, vì vậy hắn không nhịn được than rằng nuôi con chó lười này nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng không lãng phí. Quả nhiên là nuôi chó nhiều năm, dùng trong chốc lát!

Chẳng qua, khi bọn họ từ từ đi sâu vào bên trong dãy núi Đại Tuyết Sơn, gió tuyết càng lúc càng nhiều, đường núi càng ngày càng gập ghềnh hiểm trở. Cho dù là con yêu thú đã lên cấp như A Thổ cũng bắt đầu có chút chật vật. Thế nhưng, xét cho cùng thì bọn họ vẫn dễ dàng hơn người khác rất nhiều.

Ít nhất thì dựa theo những chỉ dẫn của Hoả Nham lúc tách ra thì nơi này cách thung lũng bí mật mà y nói không còn quá xa.

A Thổ cố hết sức đi về phía trước trong trong cuồng phong bão tuyết thê lương vang vọng. Bộ lông màu đen của nó đã bị nhuộm thành màu trắng, có thật nhiều bông tuyết dính trên cái đầu to lớn của nó. Hai lỗ tai của nó động một cái, quay đầu lại nhìn Lục Trần, ánh mắt hơi lộ vẻ tức giận, có lẽ là đang khinh bỉ.

Lục Trần không để ý tới nó, nói một cách tự nhiên:

-Mi coi kìa, gió tuyết thổi cả ngày trong Đại Tuyết Sơn, quanh năm đều rét lạnh, nơi này rõ ràng là nơi rất khó sống, thế nhưng tại sao lại có rất nhiều yêu thú mạnh mẽ tập trung ở nơi này?

Chân A Thổ hơi ngừng lại, sau đó tức giận sủa một tiếng “Gâu” cứ như đang nói:

-Bổn chó đang đi đường, không rãnh suy nghĩ nhiều như vậy.

Lục Trần ngẩng đầu lên, xuyên qua gió tuyết đầy trời, nhìn về phía đỉnh núi tuyết hùng vĩ cao vút trong mây thậm chí còn không thấy được đỉnh kia rồi tự nói với mình:

-Chắc chắn chỗ đó có gì đó kỳ lạ.

Sau khi tiến vào Đại Tuyết Sơn, bọn họ gặp không ít yêu thú trên đường đi, chẳng qua một người một chó vẫn có thể đối phó được.

Bản thân A Thổ vốn là một con yêu thú mạnh mẽ, phần nhiều yêu thú có thực lực không bằng nó bị nó doạ chạy. Khi gặp những yêu thú có thực lực không kém gì nó, thậm chí là yêu thú mạnh hơn nó, hoặc là Lục Trần ra tay giúp đỡ, ỷ vào đủ loại thủ đoạn kỳ lạ đánh bại những yêu thú kia. Thỉnh thoảng gặp được yêu thú ngay cả hắn cũng ứng phó không nổi, cả hai bỏ chạy rất dứt khoát.

Tóm lại, những việc xảy ra trên đường đi của bọn họ thế này: yêu thú yếu hơn hai người, tất nhiên là sẽ không địch nổi hai người, yêu thú mạnh hơn hai người, nó lại không chạy nhanh bằng A Thổ. Cho nên, hai người cứ vậy một đường bình an đi vào chỗ sâu bên trong Đại Tuyết Sơn.

Có điều, mặc dù có vẻ hết sức thuận lợi, thế nhưng trong lòng Lục Trần vẫn còn có chút lo lắng âm thầm, đó chính là bọn họ chưa từng gặp qua những con yêu thú mạnh mẽ ở cấp bậc kinh khủng nhất trong truyền thuyết kia.

Không có ai biết những con dị chủng Hồng Hoang có thực lực có thể so sánh với Hoá Thần chân quân kia đang núp ở chỗ nào trong Đại Tuyết Sơn?

Đương nhiên, nếu như có thể không gặp đám đáng sợ này thì không gặp vẫn tốt hơn, ít nhất thì vận may của Lục Trần và A Thổ tới lúc này vẫn không tệ lắm. Lúc trời chạng vạng tối, rốt cuộc thì bọn họ cũng tìm thấy thung lũng giấu ở chỗ sâu bên trong Đại Tuyết Sơn.

Không biết đã có bao lâu chưa có ai tới nơi này, tuyết chất thành đống ở mảnh đất trống bên ngoài hẻm núi làm cho A Thổ và Lục Trần đi vô cùng khó khăn. Chẳng qua, tình huống này cứ như đang ở thiên đường khi so với tình hình hai người nhìn thấy khi thò đầu nhìn vào thung lũng.

Đó là một thung lũng không hề có đáy.

Có lẽ ở vô số năm tháng trước kia, địa mạch ở nơi này bị biến động đã tạo thành một nơi kỳ lạ như vậy trong Đại Tuyết Sơn. Phía dưới thung lũng này là một cái khe hở to lớn đen kịt sâu không thấy đáy, không biết nó đi thông với nơi nào, chỉ có gió tuyết gào thét bay quanh che giấu hơn một nữa cái khe hở to lớn kia.

Hai bên thung lũng là vách đá cheo leo cao vạn trượng, dù là khỉ cũng khó có thể leo nổi. Ở một bên vách đá dựng đứng có một con đường mòn hiểm yếu rộng chưa đủ hai thước, nơi hẹp nhất thậm chí chưa tới một thước cứ như quỷ phủ thần công xuất hiện trước mắt bọn họ.

Gió tuyết gào thét từ phía trước thổi tới mặt, thứ phía sau cơn gió tuyết này dường như chính là bóng tối vô biên vô hạn.

Lục Trần và A Thổ đứng tại chỗ rất lâu mà không nói gì. Một lúc lâu sau, Lục Trần thở dài một hơi, nói:

-Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, chờ gió tuyết ngừng lại rồi tính tiếp.

37/ 6

Chương 361: Đi từ từ

Gió tuyết trong Đại Tuyết Sơn rất lớn, người thường khó có thể đặt chân. Trong thung lũng kia, có lẽ bởi vì địa thế cho nên gió mạnh từ trên cuốn xuống, mang theo vô số gió tuyết đập mạnh vào vách đá cứng rắn hai bên. Gió tuyết ở nơi này còn mạnh hơn bên ngoài mấy lần.

Dưới tình huống như thế, đi lên con đường mòn rộng chưa đầy hai thước kia chẳng khác gì với việc đi chịu chết.

Rất nhanh, Lục Trần đã xác nhận sự thật này. Sau khi phán đoán với bản lĩnh của hắn thêm vào A Thổ cũng không có cách nào có thể chống cự được nơi hiểm yếu đã tồn tại trăm nghìn năm qua này, hắn lập tức đưa ra một phán đoán hợp lý: quyết định chờ ba ngày gió tuyết ngừng thổi kia.

Thật ra thì Hoả Nham không hề nói rõ ba ngày gió tuyết ngừng thổi là ba ngày cụ thể nào, thế nhưng, dựa theo cách nói của y chắc hẳn là trong mùa này, dù có lâu hơn cũng sẽ không hơn nữa tháng.

Dù là vậy, trước mắt vẫn còn một chuyện hết sức khó khăn, đó chính là mặc dù nơi này là bên ngoài của thung lũng, thế nhưng hoàn cảnh của chỗ này vẫn làm cho người ta không chịu đựng nổi.

Trời đông giá rét, gió tuyết ngợp trời, dù là người có đạo hạnh trong người như Lục Trần cũng không có khả năng chờ đợi ở chỗ này ngày này qua ngày khác. Có điều, hắn có một phương pháp rất đơn giản, rất thuận lợi có thể giải quyết vấn đề khó khăn nguy hiểm thậm chí là khó giải quyết đối với người khác.

Đó chính là trốn vào hốc cây thần bí.

Hắn chống chịu gió tuyết mang theo A Thổ đi một vòng bên ngoài thung lũng bí mật này, cuối cùng cũng tìm thấy một vách núi cản gió. Gió tuyết ở nơi này nhỏ hơn rất nhiều, phơi bày ra một vùng nham thạch cứng rắn. Lục Trần cẩn thận kiểm tra xung quanh một lần, sau khi chắc chắn xung quanh không có bất cứ dấu vết của người hay yêu thú nào qua lại, liền dẫn A Thổ tới đây sau đó trực tiếp trốn vào hốc cây thần bí.

So sánh với lần vội vàng chạy trốn chết một mạch từ Côn Luân tới vùng đất Mê Loạn, trong chuyến đi trở về phương bắc lần này, Lục Trần có rất nhiều thời gian để chuẩn bị. Cho nên, vì tránh rơi vào tình trạng khốn cùng như lúc ở đáy sông Long Xuyên, hoặc là nếu gặp tình trạng như thế có thể chống đỡ lâu hơn một chút, lần này Lục Trần nhét rất nhiều thức ăn và nước uống vào bên trong hốc cây.

Ngoài ra, lúc còn ở tộc Hắc Hoả, khi rãnh rỗi, hắn thậm chí còn chế tạo một cái đồng hồ cát đơn giản nhằm tránh tình trạng trốn trong hốc cây không biết bên ngoài đã trôi qua bao lâu.

So với tình trạng khí hậu lạnh lẽo, gió tuyết thổi cả ngày trong Đại Tuyết Sơn, núp trong hốc cây thoải mái hơn rất nhiều, có điều chỗ này có điểm giống với bên ngoài đó là hết sức đơn điệu. Nơi này lớn như vậy lại không có chỗ nào để đi, không có vật gì để nhìn, qua thời gian dài quả thật sẽ có chút bực bội. Còn may là Lục Trần và A Thổ từng trải qua đoạn thời gian như vậy một lần cho nên có thể nhịn được.

Khoảng ba tới bốn canh giờ Lục Trần sẽ ra ngoài xem xét tình huống một lần, một là nhìn xem gió tuyết ngừng hay chưa, hai là kiểm tra thử xem xung quanh hạt giống có gì khác lạ hay không.

Có điều, xem ra thung lũng này nằm ở chỗ hết sức hẻo lánh, khoan nói tới việc không có tung tích con người, ngay cả yêu thú cũng không muốn tới chỗ này. Hai người đã sống ở nơi này một thời gian vẫn chưa thấy có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, mọi chuyện vẫn một mực bình an như vậy.

Sau ngày thứ bảy tính từ lúc Lục Trần tới thung lũng này, gió tuyết đã ngừng lại.

Ngày đó, khi Lục Trần và A Thổ ra ngoài hốc cây, hắn thấy màu trắng mịt mờ trước mặt đột nhiên biến mất. Cả dãy núi trở nên yên tĩnh, bầu trời trong veo xanh thẳm, sạch sẽ giống như một khối thuỷ tinh óng ánh loé lên ánh sáng màu xanh da trời. Thế nhưng, ở bên bờ ngọn núi phía xa vẫn có thể nhìn thấy gió tuyết trắng xoá đang bay lượn.

Xem ra tình trạng đột nhiên trời quang mây tạnh gió tuyết ngừng bay chỉ tồn tại bên trong dãy núi của Đại Tuyết Sơn, ở bên ngoài khu vực này vẫn có gió tuyết đan xen?

Tình trạng này vô cùng kỳ lạ, dù là người có kiến thức rộng như Lục Trần cũng mới thấy lần đầu cho nên không nhịn được nhìn thêm mấy lần, trong đầu thầm nghĩ: Đại Tuyết Sơn quả nhiên có rất nhiều điều lạ kỳ. Thật ra thì dọc theo đường đi hắn phát hiện không ít điểm kỳ lạ, ví dụ như những yêu thú hung mãnh trong dãy núi nguy hiểm nhất này mặc dù hết sức nguy hiểm hung ác làm cho người ta sợ hãi. Thế nhưng, trên thực tế, Lục Trần và A Thổ xông qua đoạn đường này phát hiện dường như có một ranh giới vô hình giữa những yêu thú trong dãy núi. Dù chúng có hung ác hơn, tức giận hơn, một khi Lục Trần và A Thổ rời khỏi lãnh địa của chúng, những con yêu thú này lập tức ngừng lại, dù thế nào đi nữa cũng không vượt ranh giới dù chỉ nửa bước.

Dựa vào phát hiện này, dọc đường đi, Lục Trần và A Thổ tránh thoát rất nhiều hoạ sát thân, thế nhưng Lục Trần từ đầu tới cuối vẫn không hiểu vì sao lại thế.

Có việc khác làm hắn nghĩ không thông đó là hoàn cảnh ở Đại Tuyết Sơn khắc nghiệt như vậy tại sao những con yêu thú mạnh mẽ vẫn quyến luyến nơi này từ đầu tới cuối không chịu rời khỏi. Xuống núi, tới Hoang Nguyên Nam Cương sống không phải là thoải mái hơn ư?

Những việc này thật khó hiểu, Lục Trần suy nghĩ trong lòng mấy ngày nay thấy những việc này rất kỳ lạ. Sau đó hắn chuẩn bị hành trang cùng A Thổ đi tới lối vào thung lũng, vào bên trong xem xét.

Sau khi gió tuyết ngừng thổi, tuyết trong thung lũng đã biến mất, cuồng phong mạnh mẽ không ngừng gào thét cũng không nhìn thấy, cả thung lũng không tên nhìn có vẻ hoàn toàn yên tĩnh, thêm vào khe núi đen thui nhìn không thấy đáy kia làm cho người khác có cảm giác hơi u ám.

Lục Trần nhíu nhíu mày nhìn thung lũng một hồi, sau đó vỗ đầu A Thổ đang đứng bên cạnh, nói:

-Sao nào, chúng ta sắp đi vào, đây chính là cơ hội cuối cùng để mi hối hận đó.

A Thổ liếc nhìn hắn một cái rồi không thèm có phản ứng.

Lục Trần cười ha ha một tiếng sau đó bước tới phía trước, đi vào thung lũng.

Con đường mòn trong thung lũng hết sức nhỏ hẹp, muốn an toàn phải dán cả thân thể vào vách đá, thứ trước mặt gần trong gang tấc lại là vực sâu không đáy, loại cảm giác này làm cho người ta trở nên khẩn trương và sợ hãi. Nếu là người thường, sợ là đi không bao xa sẽ chịu không nổi áp lực, tay chân bắt đầu run lên, cuối cùng không khống chế nổi thân thể, chỉ có thể rơi xuống vực sâu.

Có điều, Lục Trần không phải người bình thường, thậm chí hắn còn bình tĩnh và bền bỉ hơn đám tu sĩ bình thường rất nhiều, nguyên nhân có lẽ là vì hắn từng thấy qua quá nhiều sinh tử cũng nên.

Hắn dán người vào vách đá, sau đó từng bước từng bước đi tới phía trước. Trong quá trình này, sắc mặt của hắn vẫn rất tỉnh táo và hờ hững cứ như không có bất cứ biểu hiện nào, ngay cả ánh mắt khi quét qua vực sâu tối đen cũng không có chút rung động nào, cứ như đang đi trên đất bằng vậy.

Hắn cứ chậm rãi đi tới như vậy, rất nhanh, đã đi được mười trượng. Có điều, khi hắn quay đầu lại, hắn có chút giật mình, A Thổ vẫn đứng đó không hề nhúc nhích, không hề đi lên con đường mòn nhỏ hẹp này cùng hắn.

Lục Trần dừng bước lại, quay sau phía sau, hô:

-Sao rồi, sợ hả?

A Thổ liếc mắt nhìn khe hở tối đen bên dưới thung lũng, không hề có phản ứng gì.

Lục Trần hơi suy nghĩ, dựa sát vào vách đá trở lại, nhảy tới bên người A Thổ, hắn nói:

-Có hai cách, một là ta mang mi theo, cách khác là ngươi trốn trong hốc cây, ta mang mi đi.

A Thổ nghiên đầu, có vẻ như hơi nghi ngờ cộng thêm mờ mịt nhìn Lục Trần.

Lục Trần cười một chút, hắn đưa tay sờ đầu A Thổ, nói:

-Không sao, địa thế này quả thật rất nguy hiểm và khó đi, đừng nói là ngươi, cho dù là ta cũng không…

Còn chưa nói xong, A Thổ chợt vươn chân trước vẹt tay Lục Trần ra, sau đó sủa một tiếng “Gâu” về phía hắn, dáng vẻ lúc này nhìn có vẻ hơi khinh bỉ.

Lục Trần ngạc nhiên thu tay lại, vừa định nói chuyện, lại thấy con chó mực to lớn này bỗng nhiên nhảy lên một cái, sau đó nhảy tới con đường mòn bên vách đá rồi bước đi như bay không thèm nhìn con đường nhỏ hẹp kia. Nó chạy về phía trước hết sức dễ dàng cứ như chẳng hề lo lắng về nguy hiểm bên cạnh. Mà bất ngờ là nó lại di chuyển rất vững vàng cứ như đang giẫm trên đất bằng, tốc độ không chậm hơn tốc độ di chuyển lúc ở vùng núi bên ngoài bao nhiêu, trong nháy mắt đã chạy thật xa.

Một lúc sau, A Thổ ở phía xa ngừng lại, xoay người nhìn về phía Lục Trần đang ngẩn người đứng ở bên cạnh đường mòn rồi đắc ý sủa hai tiếng.

-Mẹ nó!

Lục Trần vốn luôn tỉnh táo đột nhiên chửi một câu, tức giận nói:

-Con chó ngu kia, thì ra là mi chê ta đi chậm!

37/ 7

Chương 362: Cơn sóng bóng tối

Có lúc, Lục Trần cảm thấy con chó mực mình nuôi không phải chó mà là một loại động vật nào khác. Từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ thấy qua một con chó có thể nhảy nhót ở đường mòn trên vách đá dựng đứng đầy nguy hiểm như đang giẫm trên đất bằng thế kia. Dù là con đường mòn này hết sức nguy hiểm, thỉnh thoảng còn có nham thạch bên cạnh đột nhiên nhô ra.

Dường như A Thổ không thèm để ý tới những khó khăn gian khổ này. Ngược lại, nó đi rất tự nhiên, lại còn có vẻ đang rất vui. Rất nhiều chỗ nguy hiểm chỉ cần bước sai nữa bước là rớt xuống vực sâu không đáy, con chó này vẫn chẳng thèm để ý, cứ vậy nhảy qua.

Có lúc, nó còn vồ lấy cạnh đá cứng rắn rồi lắc người đi qua làm cho người ta sợ hết hồn hết vía. Qua những chỗ nguy hiểm, người ta hận không thể thay nó lau mồ hôi lạnh, con chó mực này lại có vẻ chẳng thèm để ý. Ngược lại, thỉnh thoảng nó còn quay đầu lại nhìn về phía Lục Trần đang dán chặt vách đá trầm ổn đi về phía trước, không ngừng sủa vài tiếng, sau đó dứt khoát ngừng lại chờ, bên trong đôi mắt chó thật to nhìn có chút khinh bỉ.

Lục Trần từ từ đi tới, trừng mắt nhìn con chó này rồi nói:

-Nhìn cái gì vậy! Chưa thấy người ta đi bộ hả?

A Thổ nhếch mép, đứng lên vẫy vẫy cái đuôi rồi tiếp tục đi về phía trước, có điều động tác của nó nhẹ nhàng hơn Lục Trần nhiều, chỉ hai ba lần đã chạy đi thật xa.

Thân thể của con chó mực to lớn kia đi trên đường mòn nhỏ hẹp nhìn có vẻ vô cùng không cân đối. Mắt thấy lúc nào cũng có nguy hiểm bị rơi xuống, thế nhưng con chó mực này lại hết lần này tới lần khác vững vàng tới mức làm cho người ta tức lộn ruột. Tới cuối cùng, Lục Trần chỉ có thể lắc đầu than thở, miệng lầu bầu một câu:

-Con hàng này rốt cuộc là chó hay là khỉ vậy…

A Thổ đương nhiên vẫn là một con chó, mặc dù con chó này hiện giờ đã thay đổi rất nhiều.

Lục Trần hồi tưởng lại lúc còn ở núi Côn Luân, dường như trong đoạn thời gian ngắn đó A Thổ từng bị hắn tuỳ ý thả nuôi, cả ngày chạy loạn trong núi rừng, đất hoang ở núi Côn Luân. Chẵng lẽ bản lĩnh trèo đèo lội suối của nó luyện được từ lúc đó?

Có điều, chó hoang trong cõi đời này có rất nhiều, có không ít con cả ngày đều sống ở dã ngoại, thế nhưng trừ con trước mắt này, dường như rất khó có thể tìm thấy một con chó lớn nào khác có bản lĩnh thế này. Cho nên, nhìn tới nhìn lui có lẽ chỉ có thể dùng lý do A Thổ đã lên cấp Thánh Thú để giải thích.

Chẳng qua mặc dù miệng than phiền như vậy thế nhưng Lục Trần hiển nhiên sẽ không tức giận. Trên thực tế, A Thổ đột nhiên thể hiện bản lĩnh thế này làm cho Lục Trần bớt lo hơn, ít nhất thì không cần dẫn theo bằng cách để cho A Thổ một mình trong hốc cây.

Bên trong hốc cây quá vắng lặng quá cô độc quá đè nén, nếu có Lục Trần bên cạnh còn đỡ, thế nhưng Lục Trần chỉ ra ngoài một lúc, khi hắn trở lại, A Thổ đã trở nên vô cùng cáu kỉnh, không biết có phải do sợ hãi hay không. Cho nên khi qua lại, Lục Trần cố gắng tránh việc để A Thổ một mình bên trong hốc cây.

Con đường bên trong thung lũng không phải là loại thẳng tắp, giống như một con rắn dài vặn vẹo, quanh co đi khắp bên trong Đại Tuyết Sơn thần bí.

Lục Trần và A Thổ dần dần đi sâu vào bên trong, dần dần thấy được tình cảnh những Nhân Tộc bên ngoài chưa bao giờ thấy trong vô số năm tháng qua. Thung lũng lúc thì hẹp lúc thì rộng, vách đá hai bên không ngừng thay đổi theo thế núi, vách núi hai bên ở nơi hẹp nhất gần như ép vào nhau, thậm chí Lục Trần chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới vách núi đối diện. Thế nhưng, đi về phía trước thêm một đoạn đường, không gian càng ngày càng rộng, hai vách đá thoáng cái đã cách nhau mấy chục, mấy trăm trượng, xa xa, dường như không thể nhìn rõ phía đối diện nữa.

Trên trời không có gió tuyết, nhưng cũng không có chim chóc bay qua bầu trời thung lũng. Sau khi gió tuyết thổi quanh năm ngừng lại, nơi này lập tức không còn âm thanh nào nữa.

Mọi thứ yên tĩnh tới mức đáng sợ, chỉ có ánh mặt trời từ trên không chiếu xuống nữa bên thung lũng làm cho nơi này cuối cùng cũng có thêm chút hơi thở sự sống và chút ấm áp.

Dường như lượng lớn yêu thú trong Đại Tuyết Sơn hết sức chán ghén thung lũng này cho nên Lục Trần đi rất lâu rồi vẫn chưa thấy bất cứ yêu thú nào xuất hiện. Điều này làm cho hắn có chút nghi ngờ trong lòng, bởi vì dựa theo cách nói của Hoả Nham ngày đó, nơi này từng xuất hiện một con sói yêu to lớn.

Một mình hắn yên tĩnh đi trong thung lũng vô cùng nguy hiểm này, ngoại trừ A Thổ, không có bất cứ vật sống nào khác.

Đi lâu ở chỗ này rất dễ làm cho người ta có cảm giác bị cả thế giới lãng quên.

Thế nhưng, Lục Trần cứ vậy trầm mặc đi một ngày.

Lúc trời sắp tối, Lục Trần rốt cuộc cũng tìm được một chỗ rộng rãi trên con đường mòn nguy hiểm này. Thật ra thì nơi này chỉ là một khu vực bằng phẳng rộng ba bốn thước, mặt đá hơi nhô ra bên ngoài một chút, không thể tính là một nơi nghỉ ngơi hiếm có trên đường được.

Lục Trần đi tới trước nhìn một chút, cả con đường trong tầm mắt của hắn vẫn quanh co kéo dài về phía trước, hoàn toàn không thấy điểm cuối. Chỉ sau mấy chỗ vặn vẹo, tầm mắt đã không thể thấy rõ nữa.

Đồng dạng, lúc này hắn đang ở bên trong thung lũng thần bí này. Dù là hắn đã đi một ngày, thế nhưng con đường vẫn quanh co khúc khuỷu kéo dài về phía trước cứ như không bao giờ có điểm cuối.

Lục Trần nhìn về phía trước rồi huýt sáo. A Thổ đang đi phía trước nghe được, quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, sau đó lập tức áp sát vách đá đi trở lại.

Lục Trần sờ đầu nó, nói:

-Trời sắp tối rồi, chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này một đêm.

Con đường mòn trên vách đá cheo leo trong thung lũng là nơi rất nguy hiểm, đi ban ngày đã là chuyện rất nguy hiểm, càng không phải nói đêm tối đen kịt, bất cứ lúc nào cũng có thể bước sai một bước lập tức rớt xuống vực sâu. Cho dù là người gan lớn như Lục Trần cũng không dám liều lĩnh làm chuyện này.

A Thổ nằm xuống sát bên hắn. Bệ đá nhỏ này không quá lớn, hai người bọn họ cùng ở chỗ này lập tức trở nên có chút chật chội. Lục Trần dứt khoát dựa lưng vào vách đá, sau đó để cho a Thổ nắm sấp trên đùi mình, như vậy vừa tiết kiệm không gian, cơ thể bị A Thổ che kín giống như thêm một tấm chăn dày rất ấm áp.

Sau khi trời tối, Lục Trần ôm A Thổ, trong lòng chợt cảm thấy chút ấm áp, khẽ mĩm cười, sau đó nhắm mắt lại.

Khác với Lục Trần yên lặng, A Thổ có chút không quá an phận, cái đầu chó to lớn của nó không ngừng nhìn trái phải xung quanh. Còn may là nó biết chỗ mình đang ở không thể tuỳ ý ngang ngược, cho nên phần lớn thời gian nó vẫn có thể xem là biết điều.

Một người một chó cứ như vậy ngây người trong thung lũng yên tĩnh. Khi tia sáng cuối cùng biến mất nơi chân trời của thung lũng, bóng tối như thuỷ triều đột nhiên xuất hiện rồi bao phủ toàn bộ trong nháy mắt.

Ban đêm vẫn không có gió tuyết, thế nhưng không khí xung quanh dần trở nên lạnh hơn.

Trái phải trước sau không có bất cứ tia sáng nào tạo cho người ta cảm giác cô độc lạnh lẽo. Bóng tối thậm chí còn làm cho người ta xuất hiện ảo giác vực sâu đang ở ngay bên cạnh, họ có thể vươn tay đụng tới, chỉ cần xoay mình một chút sẽ rơi xuống ngay lập tức.

Trên dưới không có bất cứ thứ gì, chỉ có vách đá cheo leo cô độc lẻ loi.

Dường như như cả thế giới bây giờ chỉ còn lại mình bọn họ.

Trong bóng tối, thân thể A Thổ chợt động một cái, sau đó xoay người lại liếc mắt nhìn Lục Trần. Hai tay Lục Trần vẫn còn ôm cơ thể nó. Trong bóng tối, Lục Trần nhìn thấy ánh mắt của A Thổ.

Đây là một đôi mắt màu xanh lá cây mang theo chút sâu kính, dường như trong con ngươi có một ngọn lửa đang chập chờn rồi lại giống như một tấm gương kỳ lạ chiếu ra ảnh ngược của một cái bóng mơ hồ.

Lục Trần đưa mắt nhìn đôi mắt kỳ lạ này. Hắn nhìn chằm chằm vào cái bóng ngược sâu trong ánh mắt kia, nhìn nó và ngọn lửa đồng thời vặn vẹo, từ đầu đến cuối hắn vẫn yên lặng không nói gì.

Thời gian cứ thế trôi qua một lúc, bỗng nhiên, ánh sáng xanh trong mắt A Thổ rực lên, dường như nó định nhảy lên.

Lục Trần giật mình, hai tay của hắn vội vàng dùng sức kéo thân thể A Thổ lại.

Ở bệ đá không lớn trên dưới lại không có gì này không cho phép có động tác quá lớn. A Thổ bị hắn kéo như vậy, chợt nhớ tới tình cảnh lúc này cho nên thân thể lập tức yên tĩnh lại.

Thế nhưng, tâm trạng của nó không như thân thể bị cưỡng ép khôi phục lại, ngược lại, có vẻ càng ngày càng nóng nảy. Tiếng gầm gừ trầm thấp vang lên từ miệng nó, hàm răng bén nhọn bắt đầu cọ xát, âm thanh giống như lưỡi đao sắc bén chạm nhau vang lên.

Lục Trần ôm chặt thân thể nó, con ngươi trong mắt hắn hơi co lại, nhẹ nhàng kéo đầu A Thổ vào lồng ngực mình.

Dường như A Thổ hiểu ý của hắn, rốt cuộc đã bình tĩnh lại một chút. Thế nhưng, Lục Trần vẫn có thể cảm nhận được thân thể con sói đen này dường như đang run nhẹ.

-Sao vậy?

Hắn thấp giọng hỏi nhỏ.

A Thổ quay đầu nhìn về phía dưới rồi nhỏ giọng kêu một tiếng.

Lục Trần nhìn nó thật sâu, hít sâu một hơi, nói khẽ:

-Phía dưới có gì đó?

A Thổ không có bất cứ phản ứng nào, cũng không có lên tiếng. Có điều, cảm giác truyền tới cánh tay của hắn giống như là nhịp tim cùng tốc độ máu chảy của con chó lớn này đang tăng lên.

Lục Trần nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn A Thổ, gật đầu một cái. Sau đó hắn ngã người một chút, từ từ, chậm chậm bắt đầu nghiêng cơ thể, từng chút từng chút một lộ đầu ra bên cạnh một cách im hơi lặng tiếng. Sau đó nhìn về phía kẽ đất tối đen nhìn không thấy đáy bên dưới bệ đá này.

Dưới bệ đá, bóng tối như biển.

Lúc này, đã có gợn sóng.

Bóng tối như thuỷ triều từng đợt từng đợt, từng sóng từng sóng cuồn cuộn đánh tới phía trước giống như có thứ kỳ lạ nào đó đang giãy dụa bên dưới. Nó không ngừng quanh quẩn, giùng giằng, yên lặng thét gào trong bóng tối, vọt lên phía trên từng chút từng chút một.

37/ 8

Chương 363: Vết cào

Bóng đêm quá sâu quá nồng cho nên hoàn toàn không thấy rõ thứ trong vùng bóng tối bên dưới rốt cuộc là gì. Có điều, hơi thở truyền tới từ vùng không gian kia vô cùng to lớn dồi dào làm cho Lục Trần tự nhiên sinh ra cảm giác mình nhỏ yếu như một con kiến hôi.

Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Lục Trần xẹt qua vô số ý nghĩ, hắn cũng nghĩ tới nguyên nhân quan trọng nhất làm cho ngọn Đại Tuyết Sơn này trở thành cấm địa nhân gian. Đó là, ngoại trừ gió tuyết lạnh lẽo khắc nghiệt, ngọn Đại Tuyết Sơn này còn có những yêu thú thần bí mạnh tới mức khó tưởng nổi.

Trong truyền thuyết, những yêu thú mạnh mẽ nhất này đều là dị chủng Hồng Hoang, thường núp một xó xỉnh nào đó trong Đại Tuyết Sơn. Thực lực của chúng vô cùng mạnh mẽ, dù là đánh nhau với Hoá Thần chân quân của Nhân Tộc cũng chẳng yếu kém, thậm chí còn có khả năng là chúng mạnh hơn.

Lục Trần không biết thứ trong thung lũng dưới chỗ hắn có phải là cự thú đáng sợ cùng loại hay không. Thế nhưng, dựa vào cảm giác hắn cảm thấy rất có thể là vậy, bởi vì khí thế to lớn và hơi thở kinh khủng thế này hắn mới thấy lần đầu.

Ngay lúc này, dường như cả thung lũng đang run rẩy chấn động, Lục Trần cảm nhận rõ vách đá sau lưng mình đang chấn động không ngừng.

Có lúc, hắn gần như theo bản năng muốn ôm A Thổ trực tiếp chạy vào hốc cây thần bí bên trong hạt giống để né tránh. Thế nhưng, khi ý nghĩ này loé lên trong đầu, hắn nhanh chóng cố gắng đè xuống.

Nơi này quá nguy hiểm!

Bọn họ đang ở phía trên một bệ đá nhỏ hẹp yếu ớt, Lục Trần hoàn toàn không chắc được những chuyện gì sẽ xảy ra với hạt giống sau khi hai người trốn vào hốc cây tị nạn.

Có lẽ, con yêu thú kinh khủng sắp đi ra kia sẽ không để ý tới vật nhỏ này, thế nhưng nơi này đang rất hỗn loạn, có khả năng rất lớn là hạt giống này sẽ rơi xuống vực sâu không đáy.

Cho tới lúc này, có lẽ đây mới là chỗ đáng sợ thật sự, Lục Trần không hề muốn đi kiểm tra sâu trong lòng đất đen tối kia có gì kỳ lạ. Cho nên, trong nháy mắt, hắn đè xuống toàn bộ sợ hãi và kích động rồi dùng định lực người thường khó có thể tưởng tượng ôm chặt A Thổ rồi dán thật chặt người vào vách đá, mở to hai mắt, ngắm nhìn thế giới đen tối trước mặt.

Bóng tối cuồn cuộn như thuỷ triều, tiếng gào thét đáng sợ từ xa tới gần làm người ta run sợ. Dãy núi bắt đầu run rẩy. Ngay sau đó, âm thanh ầm ầm như tiếng sấm từ sâu trong lòng đất truyền tới vô cùng vang dội giống như có thứ gì đó từ sâu bên trong lòng đất đang từng từng từng bước leo lên.

Mỗi một bước cứ như vượt qua một mảng lớn vách đá làm cho bóng tối càng thêm nồng nặc, làm cho thuỷ triều càng thêm mãnh liệt.

Thân thể A Thổ bắt đầu rung rẩy cứ như sợ hãi từ bản năng. Thậm chí Lục Trần còn có thể cảm nhận được bắp thịt trên cơ thể nó đang vặn vẹo và rung động. Tốc độ máu chảy tăng nhanh, thậm chí Lục Trần còn có cảm giác một giây sau nó sẽ nhảy lên một cái rồi chạy như điên.

Thế nhưng, trong đêm khuya tối đen này, bên cạnh có một con yêu thú thần bí đáng sợ, lúc này tuỳ tiện chạy trốn chẳng khác gì tìm chết. Cho nên, Lục Trần chợt dùng lực kéo đầu A Thổ lại ôm thật chặt trong ngực mình, sau đó cúi thấp người, dùng lồng ngực của mình phủ lên đỉnh đầu của nó.

Trong bóng tối, hắn nhìn giống như một người cha dùng thân thể của mình che chở cho đứa con đang gặp nguy hiểm, ngăn cách toàn bộ bóng tối bên ngoài.

Thân thể suýt nữa đã cuồng bạo của A Thổ chợt rung động một cái, có lẽ là do cảm nhận được sự ấm áp từ lồng ngực của Lục Trần, cũng có lẽ do nghe được nhịp tim của tên nam nhân này, hoặc là nó thật sự cảm thấy an ủi khi được ôm trong lồng ngực kia.

Cho nên A Thổ yên tĩnh lại, không làm thêm bất cứ động tác gì, nó cứ vậy trầm mặt rút vào ngực Lục Trần.

Bóng đêm mênh mông, đen tối lại lạnh lẽo, sóng bóng tối cuồn cuộn, bóng đen mãnh liệt. Ở một góc trong bóng tối đó có hai bóng dáng nhỏ bé như kiến hôi vẫn đang kiên trì, trầm mặc và nhẫn nại.

Khi bóng tối sôi sục tới cực điểm, khi đỉnh núi rung động kịt liệt không ngừng, một hơi thở mạnh tới mức không thể diễn tả bằng lời từ dưới đất lao ra. Lục Trần đưa mắt nhìn sang lại không thể nào nhìn rõ. Dường như hết thảy mọi thứ đã bị bóng tối che phủ, bản thân bóng tối cứ như nối thành một mảnh dài không ngừng dâng lên từ bên trong kẽ đất cách hắn không xa.

Cảm giác này giống như chỉ cần Lục Trần vươn tay ra là có thể chạm tới quái thú trong bóng tối, bọn họ cách nhau rất gần giống như sống chết chỉ cách nhau một đường vậy.

Lục Trần ôm A Thổ, cắn chặt hàm răng, từ đầu đến cuối không nhúc nhích. Quái thú kinh khủng trong bóng tối kia dường như cũng không nhận ra trên vách núi dựng đứng trong thung lũng có thêm hai sinh vật bé nhỏ. Cũng có lẽ, với nó mà nói, hai sinh vật kia chẵng khác gì hai con kiến.

Trong bóng đêm, bóng đen khổng lồ kia nhìn không rõ biên giới nên Lục Trần không biết quái vật này lớn bao nhiêu, cũng có lẽ do bản thân bóng tối càng tăng thêm sự sợ hãi của con người làm cho người ta không thể ức chế được tưởng tượng đem con quái vật kia ảo tưởng thành thứ càng đáng sợ hơn. Thế nhưng, hắn có thể cảm giác được con quái vật này rời khỏi kẽ đất không ngừng leo lên phía trên, sau đó rời khỏi thung lũng.

Khi vùng bóng tối vô biên vô hạn kia vọt tới phía trên thung lũng thần bí này, có một tiếng thét dài đáng sợ truyền tới từ đỉnh núi, âm thanh rung động khắp nơi, chấn động núi rừng.

Đá lớn đá nhỏ trên vách đá dựng đứng rối rít rơi xuống. Lục Trần chịu đựng đau đớn do bị tảng đá rơi trúng, vừa cố gắng duy trì thăng bằng, vừa mở miệng chửi một câu. Thế nhưng, hắn chửi mắng câu gì lại không ai nghe rõ.

Quái vật không biết tên xuất hiện trong đêm đen không thể nào chỉ vì đứng trên đỉnh núi hô khan mấy tiếng được. Cho nên, rất nhanh, Lục Trần có thể cảm nhận được hơi thở kia từ từ đi xa. Cùng lúc đó, ở nơi xa hơn trong dãy núi có từng đợt từng đợt âm thanh quái lạ khó hình dung vang lên. Âm thanh này giống như tiếng vật lộn, giống như tiếng kêu gào, giống như tiếng gào thét, hoặc là giống như tiếng rên rỉ tuyệt vọng.

-Đi tìm thức ăn ư?

Đây chính là ý nghĩ đầu tiên trong đầu Lục Trần, có điều, trong Đại Tuyết Sơn băng tuyết đầy trời này, có thể có thức ăn có lẽ chỉ có những yêu thú mạnh mẽ lại hung tàn như vậy?

Lục Trần hít vào một hơi khí lạnh, sau đó ngồi tĩnh toạ tại chỗ.

Ban đêm đen tối dường như rất dài và lạnh lẽo. Hắn không biết mình đã chờ bao lâu, thế nhưng, trong bóng tối, trong một giây phút nào đó, hơi thở mạnh mẽ và kinh khủng kia một lần nữa trở lại. Trong nháy mắt, tình cảnh đất rung núi chuyển, bóng tối sôi trào diễn ra thêm một lần nữa.

A Thổ lại có chút kích động, thế nhưng dưới sự trấn an của Lục Trần, nó vẫn tiếp tục nhẫn nại. Sau đó Lục Trần nhìn bóng đen khổng lồ trong bóng tối kia tứ từ trở lại vực sâu không đáy bên dưới vách đá cho tới khi hết thảy mọi thứ bình tĩnh trở lại.

Bóng đêm lạnh tanh, đưa tay không thấy năm ngón, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra trong bóng tối.

Thế nhưng, có một mùi khác lạ vẫn còn ở đây, Lục Trần có thể cảm nhận được.

Đó là mùi máu tanh nhàn nhạt theo gió thổi tới.

Không biết A Thổ ngủ từ lúc nào, nằm trên chân Lục Trần ngủ rất say. Lục Trần không ngủ, ánh mắt của từ đầu tới cuối vẫn luôn mở ra nhìn về bóng tối trước mặt…

Cho đến khi trời sáng.

Khi mặt trời mọc, luồng ánh sáng đầu tiên hạ xuống đánh tan bóng tối nơi này giúp cho Lục Trần có thể nhìn thấy thung lũng nơi này một lần nữa.

Thung lũng hoàn toàn yên tĩnh, nhìn không khác gì ngày hôm qua, yên tĩnh tới mức giống như hoàn toàn không có bất cứ sinh linh nào tồn tại trong này.

Lục Trần khẽ thở dài, sau đó vỗ vỗ đầu A Thổ, đánh thức con chó mực to lớn từ trong giấc mộng.

A Thổ từ từ tỉnh ngủ, trước tiên lấm lét nhìn trái nhìn phải một chút, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn không trung. Sau khi sợ run một lát nó đột nhiên vui mừng kêu lên, sau đó nó nhảy lên một cái, vẫy đuôi liền chạy tới phía trước. Chạy một đoạn, nó còn quay đầu lại nhìn Lục Trần kêu lên cứ như thúc giục.

Lục Trần cười đứng lên, thở ra một hơi dài, sau khi hoạt động thân thể một chút, tiếp tục đi tới phía trước.

Sau khi hai người đi tới trước mười mấy hai chục trượng, đột nhiên, A Thổ dừng bước, không kêu, cũng không đi tiếp, chỉ ngẩn đầu lên nhìn đỉnh núi phía trên. Lục Trần đi tới sau lưng nó, cảm thấy kinh ngạc nên cũng ngẩng đầu lên nhìn, sau đó thân thể run lên một cái.

Trên vách đá dựng đứng trong thung lũng, ở nơi hiếm thấy ánh nắng mặt trời chiếu sáng chợt có mấy vết cào to lớn như lưỡi đao sắt bén trực tiếp cắt ra vách đá cứng rắn. Ở chỗ cao hơn, trên đỉnh núi, có một vết máu to lớn chỉ cần thấy là giật mình. Có chỗ đã khô, thế nhưng phần nhiều vẫn là máu tươi đang nhỏ xuống bên dưới từng chút từng chút một, cứ như một thác nước bằng máu. Tình huống chấn động lòng người tới vậy cứ thế xuất hiện trước mắt hai người.

Mùi máu tanh trong không khí chợt trở nên vô cùng nồng nặc.

37/ 9

Chương 364: Giằng co

Lục Trần và A Thổ nhìn chằm chằm vào mảng vết máu trên đỉnh núi thật lâu. Sau đó, Lục Trần thu hồi ánh mắt lại, dùng tay vỗ nhẹ đầu A Thổ, nói nhỏ:

-Đi thôi.

A Thổ quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái sau đó không rên thêm một tiếng, tiếp tục đi tới. Mặc dù thung lũng đã bình tĩnh trở lại, mặc dù hai người bọn họ đi rất vững chắc, thế nhưng bầu không khí lại mơ hồ càng thêm trầm thấp và đè nén hơn lúc trước.

So ra thì Lục Trần dường như có vẻ bình tĩnh hơn, sắc mặt vẫn ổn định, ung dung. A Thổ thì ngược lại, không còn tinh thần và vui sướng như ngày hôm qua nữa.

Bọn họ tiếp tục đi trên con đường mòn này tới phía trước. Thung lũng trước mặt bọn họ không ngừng kéo dài, không ngừng quanh co khúc khuỷu, tiếp tục nhìn không thấy cuối như lúc trước.

Chiều dài của thung lũng này vượt ngoài dự tính của Lục Trần. Đi thêm nửa ngày vẫn chưa nhìn thấy lối ra, sắc mặt Lục Trần bắt đầu có chút âm trầm.

Trong hốc cây thần bí bên trong hạt giống, Lục Trần chứa đựng rất nhiều thức ăn và nước sạch, hoàn toàn có thể giúp hai người chống chịu rất lâu, vì vậy hắn không quá lo lắn chuyện thức ăn. Thế nhưng, chuyện là cho người ta nhức đầu nhất lúc này lại là chuyện khác, từ khi hắn bắt đầu tiến vào thung lũng cho tới lúc này đã qua một ngày rưỡi.

Trong một năm, Đại Tuyết Sơn chỉ có ba ngày quang đãng, nói cách khác, còn chưa tới một ngày rưỡi nữa gió tuyết cuồng bạo sẽ một lần nữa bao phủ nơi này. Lục Trần vẫn còn nhớ rất rõ tình cảnh gió tuyết hắn thấy được lúc còn ở ngoài thung lũng, tiếp tục đi trên con đường mòn này dưới tình trạng như vậy thật sự là quá mức khó khăn và nguy hiểm.

Thế nhưng, điểm vướng tay vướn chân chính là hiện giờ hắn đã đi được xa như vậy, gần như không có khả năng lui lại. Có lẽ thứ gọi là tiến thoái lưỡng nan chính là thế này.

A Thổ không suy nghĩ nhiều như vậy, có lẽ nó còn chưa nghĩ tới. Có điều, nó luôn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Lục Trần, trong mắt có sự nghi ngờ và rầu rĩ, nói chung là cũng muốn hỏi Lục Trần xem có ý lui lại hay không.

Lục Trần xem hiểu ý của A Thổ, sau khi trầm ngâm một lát, hắn nhanh chóng đưa ra quyết định.

-Đi thôi, A Thổ.

Hắn chỉ về phía trước thung lũng.

A Thổ nhìn chằm chằm vào hắn một lát, sau đó giống như đã thả tảng đá trong lòng xuống, không do dự nữa, thậm chí ngay cả áp lực lúc đầu cũng không cánh mà bay. A Thổ khôi phục lại dáng vẻ dễ dàng trước đó, bắt đầu chạy tới phía trước.

Chạy một đoạn, nó quay đầu lại kêu hai tiếng thúc giục giống như chê Lục Trần quá chậm, Lục Trần không nhịn được cười lên.

Tiếp tục đi tới phía trước, đủ loại cảnh sắc kỳ lạ trong thung lũng thần bí này dần dần lộ ra trước mặt bọn họ. Đủ loại núi lạ đá kỳ hiểm trở đột ngột, dựng đứng như kiếm, giống như chiếc gương, trắng như tuyết đọng tô vẽ tạo thành kỳ cảnh thế gian khó gặp.

Có điều, khi hai người đi sâu vào, Lục Trần nhanh chóng nhìn thấy vách núi hai bên một lần nữa, đồng thời những vết cào giống trước đó xuất hiện càng ngày càng nhiều. Nơi này nhìn giống như từng được một con cự thú không biết tên nào đó leo qua, thường cách một đoạn hắn có thể mơ hồ nhìn thấy chút vết máu đã khô đi.

Hắn liếc mắt xuống nhìn vực sâu tối đen không nhìn rõ bên dưới một chút, nhíu nhíu mày, sau đó tiếp tục đi tới.

Ngày hôm nay dần dần trôi qua trong khi hai người vừa đi vừa nghỉ, khi vẫn chưa thấy lối ra của thung lũng, khi những vết cào trên đá luôn luôn nhắc nhở bọn họ sự đáng sợ và nguy hiểm không chỗ nào là không có.

Sắc trời từ từ tối lại.

Trước khi chạng vạng tối đến, cuối cùng Lục Trần và A Thổ lại tìm được một chỗ có thể miễn cưỡng nương thân nghỉ ngơi. Chỗ này không khác nhiều lắm chỗ ngày hôm qua, cũng là một đài đá hơi rộng. Có điều chỗ này tốt hơn hôm qua ở chỗ vách đá nơi này dường như trải qua năm tháng dài lâu cho nên lõm vào bên trong thành một khe hở rộng chừng một thân người, có thể miễn cưỡng xem đây là một sơn động nhỏ.

Khi thấy được chỗ này, thêm vào sắc trời không còn sớm nữa, dù là chưa tới hoàn hôn thế nhưng Lục Trần vẫn quyết định ngừng lại nghỉ ngơi ở đây. Đi ở nơi không biết thế này có một áp lực rất nặng nề, phía trước không biết gì cả cho nên chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.

Mặc dù phần lớn thời gian Lục Trần biểu hiện hết sức ung dung bình tĩnh, thế nhưng từ hôm qua tới bây giờ, có thể coi như suốt hai ngày thời gian hắn luôn đi trên con đường mòn cực kỳ nguy hiểm này. Lưng dán chặt vách đá, dưới chân chính là vực sâu không đáy, lúc nào cũng có nguy hiểm tới tính mạng. Dù là lúc nghỉ ngơi tối ngày hôm qua cũng có quái thú thần bí qua lại. Hắn cứ vậy cả đêm không ngủ, mở mắt tới lúc trời sáng.

Căng thẳng thần kinh trong thời gian dài như vậy dù là người có đạo hạnh, dù cho tâm chí xưa nay bền bỉ, hắn vẫn không nhịn được cảm thấy rất mệt mỏi. Cho nên, sau khi chọn lựa xong chỗ nghỉ ngơi, nói với A Thổ một tiếng, hắn lập tức co rúc vào nửa cái sơn động nhỏ kia.

Nói nửa cái sơn động nhỏ là vì vách đá chỉ hơi lõm vào bên trong một chút, tối đa chỉ có thể dựa người vào trong, tay chân vẫn còn hơn một nửa bên ngoài. Có điều, dù là thế, loại địa hình này vẫn làm cho Lục Trần cảm thấy có chút yên tâm.

A Thổ chạy tới, có chút hiếu kỳ nhìn hắn, sau đó lấm lét nhìn trái nhìn phải, cuối cùng, ánh mắt tập trung về phía vách đá đối diện.

Nơi đó có một vết cào to lớn, bổ thẳng xuống từ đỉnh núi, vượt qua vài chục chỗ, xuất hiện trước mắt hai người.

A Thổ nhìn một lúc sau đó thân thể co rút lại, một lần nữa nằm bên người Lục Trần giống như ngày hôm qua. Lục Trần cười một chút, ôm lấy A Thổ, sau đó một người một chó trầm mặt nhìn bầu trời từ từ tối lại.

Trời tối, ban đêm tới một lần nữa.

Có lúc, con người đột nhiên cảm thấy mình nhỏ bé, phát hiện sinh mệnh của mình rất yếu ớt, thế giới này lại rất rộng lớn, tạo hoá của trời đất thật thần kỳ. Cảm giác này theo con người cả một đời, khi trời tối người yên, lúc cô đơn, hoặc là lúc một mình ngửa mặt nhìn bầu trời mênh mông, cảm giác này sẽ lập tức xuất hiện.

Trong bóng tối, Lục Trần đang yên tĩnh nhìn màn trời tối đen.

Ngay lúc đó, hắn chợt nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia.

Lúc hắn còn trẻ, hắn từng cố chấp tin tưởng tín niệm, vì nó hắn có thể vào sinh ra tử. Tín niệm này chính là thứ duy nhất hắn có thể dựa vào để sống sót lúc gian nan, nguy hiểm nhất. Cho tới nay, tín niệm này của hắn cũng không có bao nhiêu dao động.

Thế nhưng, có rất nhiều chuyện hắn từng ghi khắc trong lòng, có những chuyện làm cho hắn đau thấu tim gan, có những chuyện từng trải qua vĩnh viễn không thể quên nổi. Thế nhưng tối hôm nay, khi chợt nhớ tới, hắn phát hiện…Mình không còn nhớ nổi nữa.

Thời gian như thuỷ triều, luôn im hơi lặng tiếng cọ rửa trí nhớ của hắn, hoà tan nỗi đau của hắn, làm cho những chuyện cũ trong lòng hắn trở nên mơ hồ.

Thì ra tình cảm rồi cũng có lúc lạnh nhạt, mặc kệ là thù hận hay tình yêu, trải qua thời gian dài đằng đẳng, thứ còn lưu lại có phải chỉ là một bóng dáng mơ hồ hay không?

Lục Trần yên lặng ngước nhìn không trung tối đen, trong đầu không ngừng nhớ lại những bóng người ngày xưa.

Sau đó, có tiếng rít vọng lại từ sâu bên trong bóng tối, cơn sóng bóng tối một lần nữa dâng trào.

Thân thể A Thổ hơi run lên, dựa sát vào người Lục Trần thêm chút nữa. Lục Trần ôm thân thể nó, cúi người xuống giúp nó ngăn chặn bóng tối giống như ngày hôm qua.

A Thổ yên tĩnh lại.

Bóng tối tiếp tục gào thét.

Trong bóng đêm, cái bóng khổng lồ kia xuất hiện thêm lần nữa, bóng đen cuồng bạo xé rách màn đêm và đỉnh núi. Khi nó vượt qua đỉnh núi, hướng về bầu trời đen gào thét, mặt đất cứ như vì vậy mà run rẩy.

Mặc dù đã có kinh nghiệm tối ngày hôm qua, thế nhưng Lục Trần vẫn không nhịn được bị hơi thở vô cùng mạnh mẽ này chấn nhiếp, hắn ngừng thở theo bản năng.

Có lẽ bóng đen kia chính là vua bóng đêm ở nơi này, nó nhìn xung quanh bằng nửa con mắt, sau khi gầm thét, có vẻ như nó định xoay người đi tìm thức ăn. Thế nhưng, ngay lúc này, đột nhiên dãy núi yên tĩnh lại, hết thảy tiếng thở đột nhiên trở nên yên ắng.

Bóng đen kia chợt dừng lại, nó bỗng nhiên xoay người nhìn về nơi xa.

Dường như có cảm giác, Lục Trần ngẩng đầu nhìn lên. Ngay lúc này, tim hắn đột nhiên đập nhanh.

Trong bóng đêm đen nhánh, hắn thấy phía đối diện bóng đen đáng sợ, cách bóng tối và vực sâu dưới thung lũng, trên vách núi đối diện từ từ lộ ra một cái bóng mờ khổng lồ khác.

Lục Trần không thấy rõ dáng ngoài, chỉ thấy có hai con mắt thật to sáng lên trong bóng tối. Đôi mắt này xanh biếc lại thâm thuý, mang theo hơi thở tử vong khó có thể hình dung.

Đây là ánh mắt tàn bạo hung ác, muốn xé rách hết thảy, chiếm đoạt hết thảy, dù là lúc nhìn cự thú vua bóng đêm ánh mắt này vẫn vậy.

Thân thể A Thổ trong ngực hắn đột nhiên hơi chấn động, sau đó nó ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn về phía bóng mờ trên ngọn núi.

37/10

Chương 365: Cơ hội cuối cùng

Lục Trần cảm nhận được A Thổ trong lòng mình hơi khác lạ. Ngay khi hắn định cúi đầu xuống xem thế nào, ai ngờ đúng ngay lúc này, trong bóng đêm phía trên bọn họ, hai con yêu thú kinh khủng giấu cơ thể mình trong bóng đêm đột nhiên rống lớn một tiếng điếc tai cùng lúc.

Âm thanh này như sấm ầm ầm nổ vang, cho dù cách một đoạn, Lục Trần vẫn có thể nghe được tiếng nổ ầm, tiếng vo ve không ngừng vang lên trong tai.

Cùng lúc đó, dưới bầu trời đen tối, hai bóng đen đột nhiên nhảy lên. Ngay lập tức, toàn bộ bóng tối trong trời đất sôi lên sùng sục, gió mây cuốn lên. “Oanh” một tiếng, hai con yêu thú hung hăng va vào nhau giữa không trung.

Đại Tuyết Sơn hùng vĩ lúc này dường như rung mạnh, tiếng chấn động vang vọng tận trời. Hai yêu thú kinh khủng dường như trời sinh thuộc về bóng tối cứ vậy ra tay đánh nhau, trong nhất thời núi rung đất động.

Với Lục Trần và A Thổ, thung lũng này vô cùng nguy hiểm, tính luôn cả vực sâu không đáy phía dưới đều là chỗ có thể đoạt mạng bất cứ lúc nào. Thế nhưng với hai con cự thú kinh khủng phía trên, đây chỉ là một khe nhỏ với chúng mà thôi.

Bọn chúng không thèm để ý tới khe hở dưới chân, cả hai cứ vậy điên cuồng đánh nhau. Trong tiếng nổ vang rền, tiếng rống giận dữ của chúng, nham thạch cứng rắn lớn nhỏ bị bọn chúng dễ dàng đánh nát, xé rách rồi ầm ầm rơi xuống. Thân thể Lục Trần và A Thổ phải chịu đựng cơn mưa đá to lớn cuồng bạo này.

Thần tiên đánh nhau, người phàm gặp họa chính là nói tình huống thế này.

A Thổ và Lục Trần vốn đang tránh bên trong ngách nhỏ dưới vách đá trong nháy mắt có chút sững sờ, nước đã đến chân thế nhưng bọn họ không có chỗ nào để trốn. Một là, hình dáng, lực lượng của hai con cự thú này quá khổng lồ, chúng đánh xuống một cái lập tức ảnh hưởng tới một khu vực rộng mấy trăm trượng tạo thành đá rơi như mưa khắp nơi vô cùng nguy hiểm. Nguyên nhân khác chính là ban đêm quá tối, đưa tay không thấy được năm ngón, lại có vô số đá lớn rơi xuống, dưới tình huống này muốn ra ngoài chạy thoát thân không khác gì với chuyện đi tìm chết.

Thế nhưng, nếu ở tại chỗ, tình huống dường như cũng chẵng tốt hơn chút nào.

Lục Trần cảm thấy vách núi sau lưng mình đang không ngừng rung động, hơn nữa còn có thể nghe được tiếng nứt vỡ của vách núi cứng rắn lạnh lẽo. Chỉ dựa vào âm thanh thôi cũng đã có thể tưởng tượng được vách đá dựng đứng phía sau đang xuất hiện vô số vết nứt.

Dần dần, theo tiếng gió mãnh liệt, nham thạch lớn nhỏ từ trên đỉnh núi từ từ rớt xuống.

Trong khoảng khắc đó, lông toàn thân A Thổ dựng đứng lên. Nó rít một tiếng rồi đứng lên, liều mạng quay đầu nhìn bốn phía giống như đang tìm một chỗ để liều mạng chạy trốn. Thế nhưng bốn phía xung quanh toàn một màu tối đen, căn bản không nhìn thấy bất cứ đường ra nào.

Con chó này gấp tới mức giậm chân. Ngay khi nó định liều lĩnh xông ra bệ đá nhỏ này, nó bị Lục Trần kéo về từ phía sau. Hắn nắm rất chặt, đồng thời còn gầm nhẹ một câu:

-Ở lại đây, đi ra ngoài nhất định sẽ chết!

A Thổ bị hắn rống một tiếng như vậy lập tức bình tĩnh lại một chút, thế nhưng Lục Trần vẫn có thể cảm thận được sự sợ hãi bên trong thân thể đang run rẩy của nó.

Lục Trần coi như trấn định, thế nhưng trong lòng hắn vẫn rất khẩn trương, ôm chặt A Thổ, ý nghĩ không ngừng chuyển động trong đầu suy nghĩ xem liệu có cách gì có thể tránh thoát tai nạn lúc này không. Đột nhiên, hắn nghe được âm thanh tảng đá rơi xuống.

Đó là tảng đá từ trên trời rơi xuống, hung hãn đập vào vách đá đối diện sau đó ầm ầm rớt xuống, vô số mạnh nhọn văng bốn phương tám hướng rồi lại rơi xuống. Âm thanh “đùng đùng” vang dội khắp thung lũng, ngay sau đó, có càng nhiều tảng đá bắt đầu rơi xuống.

Trong bóng tối, có vô số bóng đen điên cuồng đung đưa làm cho người ta không biết số mệnh của mình một giây sau là như thế nào.

Lục Trần ôm chặt A Thổ dùng hết sức chen vào cái động nhỏ hẹp trên vách đá đồng thời co người lại. Ngay khi hắn rút chân mình vào bên trong, chợt có một tiếng “oanh” vang lên, một tảng đá lớn rơi xuống, nặng nề nện vào bệ đá nhỏ, trực tiếp đập bể một nửa bệ đá, sau đó đồng thời biến thành mảnh vụn rơi xuống dưới.

Lục Trần và A Thổ nhìn tới ngây người, giây phút vừa rồi rất gần với cái chết. Thế nhưng ngay lúc này, bọn họ thậm chí còn không kịp than thở, không kịp sợ hãi, không kịp cảm thấy may mắn vì có nhiều tảng đá lớn hơn rơi xuống sau khi tiếng đánh nhau đáng sợ phía trên vang lên.

Tiếng đất rung núi chuyển xa gần rối rít vang lên. Vô số hòn đá to nhỏ biến thành bóng đen rơi xuống. Khi đang cảm thấy kinh hoàng, Lục Trần bỗng nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu có tiếng gió mãnh liệt. Hắn và A Thổ đồng thời ngẩn đầu nhìn, chỉ thấy một bóng đen không rõ lớn nhỏ đang từ phía trên rơi xuống, đập ngay phía trên đỉnh đầu của họ.

Tránh không thể tránh, né không thể né, không chỗ để trốn, không đường để chạy!

Hai con mắt của Lục Trần co lại, A Thổ trong ngực điên cuồng sủa. Ngay trong lúc nguy hiểm này, bóng đen kia nửa đường dập trúng vách núi thế nhưng từ đầu tới cuối không hề thay đổi đường đi, hơn nữa tốc độ rơi xuống càng lúc càng nhanh rồi trở nên nhanh như chớp giật. Ngay lúc đó, Lục Trần rốt cuộc vẫn phải tức giận chửi một câu. Hắn ôm A Thổ, tay còn lại đè chặt ngực, ngọn lửa đen đột nhiên lướt qua trong bóng đêm sau đó biến mất trong nháy mắt.

Ngay khoảnh khắc đó, hắn và A Thổ đột nhiên biến mất trong không gian hẹp hòi này. Một lúc sau, một khối nham thạch to lớn đột nhiên nện xuống. Trong tiếng ầm vang, nó nặng nề đập bể toàn bộ bệ đá, sau đó tiếp tục rơi xuống dưới, rơi thẳng vào bên trong vực sâu không đáy.

Trong bóng đêm thâm thuý, trên Đại Tuyết Sơn hùng vĩ, dưới vòm trời đen tối vô ngần vẫn còn một trận chiến kinh thiên động địa đang tiếp tục. Cuộc chiến giữa các vua bóng đêm diễn ra mà không biết nguyên nhân.

Khi ánh sáng màu trắng loé lên trước mắt, thân thể của Lục Trần và A Thổ nặng nề ngã trên mặt đất bên trong hốc cây. Một người một chó nằm trên mặt đất không lập tức đứng lên. Dường như hai người vẫn chưa tỉnh lại từ tình huống giống như trời đất tan vỡ vừa rồi.

Một lúc sau, hô hấp của hai người từ từ bình thường lại, Lục Trần vẫn nằm trên mặt đất, A Thổ đã xoay người ngồi dậy. Đầu tiên, nó liếc mắt nhìn xung quanh. Nơi này là hốc cây nó không xa lạ gì thậm chí còn quen thuộc, điều này làm cho nó cảm thấy hơi an tâm. Sau đó nó vẫy vẫy cái đuôi đi tới bên người Lục Trần, cúi đầu xuống dùng đầu cọ cọ thân thể hắn.

Lục Trần từ từ ngồi dậy. Giống như A Thổ, hắn cũng quay đầu nhìn hốc cây quen thuộc này một chút, sau đó cười khổ một tiếng.

-Thật là tệ há, A Thổ.

Hắn đưa tay xoa xoa đầu A Thổ, trên mặt lộ vẻ đành chịu, nói:

-Chúng ta vẫn bị ép phải vào đây, lại gặp phải tuyệt cảnh không biết tình huống bên ngoài.

A Thổ quay đầu lại nhìn một chút đống thức ăn chất thành núi bên trong hốc cây rồi “Gâu gâu” vài tiếng với Lục Trần.

Lục Trần lắc đầu, yên lặng một lúc, sau đó nói:

-Không được, lần này không thể chờ quá lâu, chúng ta phải nhanh chóng ra bên ngoài.

Nói xong, Lục Trần đưa tay cầm cái đồng hồ cát được chế tạo một cách đơn sơ ở gần đó. Đây là thứ hắn tiện tay làm lúc còn ở tộc Hắc Hổ. Đây chính là thứ dùng để tính toán thời gian trong hốc cây-nơi không biết thời gian trôi qua nhanh chậm thế nào.

Hắn đưa mắt nhìn đồng hồ cát một lúc, sau đó lật ngược nó lại rồi nói với A Thổ:

-Nhiều nhất là hai hoặc ba canh giờ, chúng ta phải ra bên ngoài.

A Thổ nghiêng đầu, nó có chút khó hiểu.

Lục Trần thở dài, nói:

-Mấy giờ nữa là trời sáng, ta không biết hai con quái vật kia có tiếp tục đánh nhau hay không, cũng không biết tình huống bên ngoài có nguy hiểm hay không. Có điều, ta đoán chừng là sẽ lành ít dữ nhiều, rất có thể hạt giống này đã rơi xuống đáy vực.

Nói tới đây, hắn cười khổ một tiếng giống như than thở, đành chịu với vận mệnh, sau đó nói:

-Có điều, ho dù là thế nào chúng ta cũng phải ra ngoài, bởi vì… ngày mai là ngày cuối cùng trời không gió tuyết.

Hắn nhìn A Thổ, nói:

-Chúng ta bị nhốt trong thung lũng, dù sao đi nữa thì ngày mai cũng là cơ hội cuối cùng, không đi không được!

38/ 1

Chương 366: Một cái tay khác

Thời gian giống như hạt cát trong cái đồng hồ cát trên mặt đất từ từ trôi qua một cách im hơi lặng tiếng.

Khi con người không biết gì về tương lai, hoặc là không biết gì về thế giới bên ngoài, họ cần một dũng khí thật lớn mới có thể bước chân ra ngoài. Lục Trần ngồi yên tĩnh một lúc lâu, không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào cái đồng hò cát đang chảy.

A Thổ nhìn có vẻ không hề cáu kỉnh, cũng có lẽ là nó không thể hoàn toàn hiểu được sự nguy hiểm của việc đi ra ngoài lần này. Nó nằm bên cạnh Lục Trần, nằm thật sát vào hắn. Trong số những thức ăn chất thành đống ở nơi này có cả loại thịt khô mà nó thích nhất, nó lại không thèm để ý tới, từ đó có thể thấy được điểm khác với ngày thường của A Thổ.

Hốc cây hoàn toàn yên tĩnh cứ như trước giờ luôn như vậy. Hai người Lục Trần giống như chỉ là một giọt nước nhỏ lơ đãng toé lên trong dòng sông thời gian, xét tổng thể, một chút khác thường như vậy không thể tạo thành sóng lớn gì.

Lục Trần ngẩng đầu lên nhìn xung quanh hốc cây này một chút.

Hắn không thể nào quen thuộc nơi này hơn được nữa, hắn đã tới nơi này vô số lần kể từ lần đầu tiên tới nơi này. Cái hốc cây thần kỳ cổ xưa này từng cho hắn cuộc sống mới, nó luôn chống đỡ hắn khi hắn gần như đã chìm sâu vào địa ngục, hơn nữa còn giúp hắn tránh thoát lời nguyền đáng sợ kia ngay lúc quan trọng nhất.

Nhiều năm qua, nơi này luôn là chỗ ẩn núp cuối cùng của hắn, nó chính là chỗ dựa duy nhất khi hắn đau khổ nhất, tuyệt vọng nhất, bi thương nhất, đồng thời còn là nơi trốn tránh cuối cùng của hắn.

Nhiều năm qua, chỉ có A Thổ mới có thể nguyên vẹn chia sẽ bí mật này với hắn.

Lần này, sau khi rời khỏi chỗ này đi ra ngoài, liệu có còn cơ hội trở lại nữa không?

Lòng Lục Trần không hề có chút chắn chắn nào, có điều hắn không hề cảm thấy xa lạ với loại cảm giác này, thậm chí cũng không sợ hãi. Hắn đã trải qua rất nhiều khảo nghiệm sống chết từ nhiều năm trước.

Khi nhìn hốc cây, hắn chợt nhớ tới truyền thuyết từng được nghe, sau đó lầm bầm nói một câu với hốc cây trống rỗng này:

-Nghe nói mi còn có mấy người bạn cùng gốc rễ, lá cây? Cành nhánh? Không biết tới lúc nào các ngươi mới có thể ở chung một chỗ.

Hốc cây vẫn yên lặng, cứ như không hề có chút phản ứng nào với câu nói của hắn. Mười mấy năm qua, hốc cây này chưa bao giờ có phản ứng nào. Lục Trần tất nhiên không coi cái hốc cây này có linh trí, chỉ thuận miệng nói một câu, sau đó nhắm mắt lại, tiếp tục yên lặng.

Cát trong đồng hồ từ từ chảy xuống, một lúc nữa thôi sẽ chảy hết.

Thời gian trôi qua theo dòng cát chảy. A Thổ hơi híp mắt lại, Lục Trần dựa lưng vào vách tường, hết thảy mọi thứ có vẻ yên lặng cứ như bị thời gian lặng lẽ đông đặc lại.

Mãi tới khi Lục Trần đột nhiên mở mắt ra.

Đường như có cảm giác, A Thổ ngẩn đầu nhìn sang, sau đó nó thấy Lục Trần mặt không cảm xúc lặng lẽ đứng lên, bình thản nói một câu:

-A Thổ, chúng ta đi thôi.

Trên không trung có ánh sáng màu trắng loé lên.

Ánh sáng này nhỏ bé hèn mọn giống như lục bình trong sông lớn, ánh sáng nhạt trong trời đất, con kiến hôi trong trần đời, nó yên lặng xuất hiện không một tiếng động.

Ánh sáng trôi qua, Lục Trần và A Thổ chợt xuất hiện trên không trung, một giây sau, thân thể hai người lập tức rơi xuống phía dưới.

Trong nháy mắt đó!

Trời đất dường như còn đang xoay tròn. Một khu vực kỳ lạ do núi, đá, gió, mây, ánh sáng, bóng tối và những bóng sáng lần lượt đan xen tạo thành, nó giống như một cơn sóng mạnh đang từ một hướng khác đập mạnh vào mặt.

Trong khoảnh khắc đó, con ngươi của Lục Trần chợt khuếch đại!

Một tiếng gầm giận dữ vang lên từ miệng hắn!

Đất trời đảo lộn, tiếng gào thét điên cuồng của vạn vật tràn vào lỗ tai của hắn. Thế nhưng, hắn vẫn ương ngạnh hất ra hết thảy những ảo ảnh kinh khủng này để nhìn về phía tảng đá yên lặng, kiên cố đồng thời cũng là xa xôi nhất phía sau những ảo ảnh đáng sợ này.

Vách đá!

Đó là vách đá trên đỉnh núi!

Hắn gầm rú, sau đó cố sức đưa hai tay tới muốn bám chặt vách đá. Thế nhưng hắn chỉ nghe được tiếng ào ào ào, hòn đá nứt ra, máu tươi tràn xuống, thân thể hắn vẫn rơi xuống. Tay hắn không nắm được bất cứ thứ gì nhưng hắn vẫn tiếp tục liều mạng nắm lấy bất cứ khe hở nào có thể tạo thành lực cản. Sau khi tuột tay bảy tám lần, đột nhiên, tay phải của hắn nắm được một hòn đá vững chắc rộng chừng nữa thước vươn ra ngoài vách đá.

“Vù!”

Thân thể của hắn chợt ngừng lại, tay phải hắn chống chịu sức nặng toàn thân. Từ lúc này, thế giới vốn đang quay cuồng trở nên bình tĩnh lại, khôi phục dáng vẻ trước đây.

Sự đau đớn kịch liệt giống như máu thịt bị xé rách truyền tới từ tay hắn, thế nhưng Lục Trần chỉ hơi nhíu mày lại, biểu cảm cũng không có quá nhiều thay đổi. Hắn nhẹ nhàng hít một hơi khi đang lơ lững giữa trời.

Cả thế giới từ từ trở nên rõ ràng.

Trời sáng.

Có ánh sáng chiếu xuống từ bầu trời phía trên thung lũng, đêm tối nặng nề kia đã qua, con đường mòn hắn từng đi không còn xuất hiện trước mắt hắn nữa. Sau khi nhìn kỹ, Lục Trần phát hiện con đường mòn kia không có biến mất, nó đang ở phía trên, cách đỉnh đầu của hắn mười trượng.

Nói cách khác, trước đó hắn từ trên con đường mòn đó rớt xuống, một hơi trực tiếp rớt xuống hơn mười trượng.

Theo bản năng, Lục Trần cúi đầu liếc mắt nhìn, chỉ thấy bóng tối thâm thuý phía dưới giống như một cái miệng to dữ tợn đang chờ đợi để nuốt gọn hắn vậy.

Lục Trần lắc đầu một cái rồi vươn tay trái ra mầy mò tới một khe hở có thể nắm trên vách đá, sau khi chia sẻ gắng nặng với tay phải, hắn thở phào một hơi.

Ngay lúc này, Lục Trần chợt nghe thấy một hồi tiếng kêu từ phía trên truyền tới.

- Gâu gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu…

Lục Trần chợt thấy phấn chấn, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy cái đầu chó mực to lớn của A Thổ đang vươn ra khỏi đường mòn hết nhìn đông lại nhìn tây cứ như tìm kiếm thứ gì đó.

Một lát sau, A Thổ nhìn thấy Lục Trần đang treo người dưới vách núi, tinh thần của lập tức chấn động, không ngừng sủa về phía Lục Trần.

Lục Trần phì cười, sau đó cười ha hả, chửi con chó mực đang sủa điên cuồng phía trên một câu rồi cười nói:

-Con chó ngốc, không ngờ thân thủ của mi cũng không tệ lắm!

Kệ con hàng A Thổ đang cuống cuồng hoảng sợ không ngừng kêu to phía trên. Mặc dù lúc này Lục Trần đang trong tuyệt cảnh vô cùng nguy hiểm thế nhưng vẫn rất bình tĩnh, sau khi mượn thế đứng vững trên vách đá, hắn lập tức bắt đầu thử leo lên.

Vách đá này có tên gọi là vách đá dựng đứng cho nên rất khó có thể leo trèo. Có điều, có lẽ là do trận chiến kinh thiên động địa của hai con quái thú tối qua làm cho đất rung núi chuyển, ngọn núi nổ tung làm cho vách đá dựng đúng lúc này có vô số khe hở lớn nhỏ cùng với các mỏm đá nứt toát cho nên dễ trèo hơn lúc trước không ít.

Lục Trần cứ vậy từ từ lần mò được những điểm đặt chân và nắm tay sau đó từ từ leo lên phía trên. Gần nửa giờ sau, hắn thật sự cứ vậy từ từ leo trở lại đường mòn trên vách đá.

Sau khi hắn thở dài một hơi rồi đặt mông ngồi trên đường mòn rộng hai ba thước kia, A Thổ đứng bên cạnh vui mừng kêu một tiếng rồi chạy tới, dùng sức liều mạng cọ thân thể Lục Trần, nhìn có vẻ hết sức kích động.

Lục Trần cười ha ha một tiếng, ôm cổ sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu A Thổ.

-Đúng là không dễ dàng gì, lần này vẫn còn sống.

Lục Trần thì thào nói.

A Thổ có vẻ rất vui mừng ngẩng đầu lên. Khi nó định lớn tiếng kêu về phía Lục Trần, bỗng nhiên ánh sáng xanh trong đôi mắt chợt loé lên. Nó nhìn về chỗ xa trên con đường mòn, phía sau lưng Lục Trần hơn hai mươi mét.

Chỗ đó vốn cũng là vách núi dựng đứng cheo leo, đột nhiên, có một cánh tay khác từ dưới vách đá nhô lên, sau đó nắm chặt mép con đường mòn.

38/ 2

Chương 367: Dơi cánh màng

Đó là một cái tay.

Nhưng nhìn không giống với tay người.

Chó mực A Thổ liếc mắt là phân biệt được. Có điều, để an toàn, nó vẫn theo bản năng so sánh một chút, vì vậy nó cúi đầu xuống liếc nhìn bàn tay của Lục Trần.

Một cái là bàn tay đầy sức sống với da thịt đỏ thắm, cái còn lại thì không như vậy.

Bàn tay đột nhiên xuất hiện bên mép đường mòn kia có màu xám, lạnh lẽo và cứng rắn, nhìn sơ qua giống như một tảng đá. Thế nhưng nếu so sánh với tảng đá, bàn tay này lại có thêm chút kỳ lạ.

Là sự sống!

Bàn tay nham thạch kia đột nhiên nắm chặt, động tác giống như đúc những động tác Lục Trần dùng khi cố sức bò lên. Sau đó, màu xám xuất hiện càng nhiều, cánh tay nhỏ dày mọc ra vài cây gai nhọn sắt bén, có một lớp màng màu đen giữa cánh tay và sườn dưới. Rất nhanh, có một tiếng kêu kỳ lạ chói tay từ dưới vách đá vang lên.

Giống như một yêu thú khát máu từ từ lộ ra răng nanh.

A Thổ nhìn chằm chằm cái tay kia, lông cổ từ từ dựng đứng. Sau đó, một tiềng gầm to vang lên từ miệng nó, nhìn có vẻ như nó gặp phải kẻ thù lớn.

Lục Trần hơi giật mình, ngay sau đó, giống như cảm nhận được gì đó cho nên lập tức quay đầu lại. Hắn cũng thấy được khung cảnh mà A Thổ vừa nhìn thấy.

Sau đó, bóng xám kia không ngừng đung đưa dưới ánh nhìn soi mới của hai người, một cái đầu nhỏ hơn dự đoán của hai người lộ ra từ dưới vách đá.

Liếc nhìn qua, cái đầu này giống như đầu của ác quỷ.

Đây là một cái đầu rất dữ tợn, rất kinh tởm. Răng nanh, răng nhọn xuất hiện trong cái miệng to như chậu máu. Đôi mắt to như chuông đồng mang theo ánh mắt hung tàn độc ác. Da thịt trên mặt khô cứng như đá, thậm chí ngay cả tiếng rống của con quái vật này cũng nghe giống như tiếng nham thạch đang liều mạng va chạm với nhau.

Sau khi cái đầu kỳ lạ đáng sợ này xuất hiện, nó ngay lập tức nhìn chằm chằm vào Lục Trần và A Thổ, sau đó nó mở rộng miệng rồi đột nhiên gầm thét với bọn họ.

Sau một tiếng “vèo” kèm theo tiếng gào đầy dữ tợn này, đôi cánh màng màu đen sau lưng nó mở ra, phía trên có vô số gai nhọn, bên mép cánh còn có mấy cái móng nhọn sắc bén thậm chí có thể phản xạ lại ánh sáng màu trắng.

Mặt Lục Trần lập tức trầm xuống.

Hắn không nhận ra loại quái vật này, đừng nói là chưa từng thấy, ngay cả nghe qua cũng chưa từng. Hắn đoán chừng loại quái vật kỳ lạ nhìn giống con dơi bằng đá này có lẽ chỉ tồn tại bên trong Đại Tuyết Sơn, nếu không sao mấy nghìn năm nay không hề có chút ghi chép nào về chúng.

Có điều, hiện tại suy nghĩ vấn đề này không có ý nghĩa gì bởi vì con quái vật này đã không chút khách khí bay lên trời, màng cánh to lớn của nó giơ ra phía trước, sau đó nó nhào tới chỗ hắn.

Ngay lúc đó, sắc trời dường như cũng ảm đạm tối tăm hơn mấy phần.

Con quái vật kia há to mồm lộ ra răng nanh, khí thế rất hung hăng cứ như muốn ăn thịt uống máu. Nhìn thế nào đi nữa nó cũng không giống như muốn tới làm quen.

Lục Trần không có bất cứ lựa chọn nào, lập tức đứng lên phất tay đánh tới. Đồng thời, một con dao găm xuất hiện trên tay hắn, hơn nữa, ngay sau đó còn có ngọn lửa màu đen dấy lên, ngưng tụ thành mũi nhọn bằng lửa dài nửa thước đâm về phía con quái vật đang bay tới.

Vì không biết gì về con quái vật này, vì sâu trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy nguy hiểm cho nên khi ra tay, Lục Trần gần như sử dụng sức mạnh lớn nhất mà hắn có.

Con quái vật to lớn giống con dơi kia nhào tới, móng nhọn của nó trong nháy mắt đã tới trước mắt. Lục Trần né người tránh qua, dao găm trên tay không có ngừng lại, vẫn tiếp tục đâm tới phía trước, trực tiếp xuyên tới cánh màng-nơi duy nhất có thể xem là mềm mại trên người con quái vật.

Lần này, Lục Trần cảm thấy cú đâm của mình giống như đâm vào tảng đá vô cùng cứng rắn.

Thậm chí hắn còn thấy được tia lửa sinh ra từ chỗ va chạm giữa lưỡi dao và cánh màng. Cánh tay của hắn hơi chấn động. Con dao vô cùng sắc bén, từng giết qua rất nhiều người, đâm qua rất nhiều máu thịt kia cứ vậy bị đánh bật lại.

Có điều, ngay lúc đó, ngọn lửa màu đen phía trước dao găm dường như không bị da thịt cứng rắn của con quái vật ảnh hưởng, trực tiếp xuyên qua, đốt vào bên trong cánh màng.

Trong chốc lát, vỏ ngoài vô cùng cứng rắn kia gồ lên một túi máu vô cùng đáng sợ, máu tươi bên trong dường như đang sôi sùng sục một cách kỳ lạ, sau đó, một tiếng “ầm” vang lên.

Máu tươi bắn ra tung toé, số máu bắn ra ngoài kia có màu đen.

Con quái vật kia chợt nâng đầu lên, tiếng thét vô cùng thảm thiết vang lên từ miệng nó. Hai cánh của nó liều mạng đập xuống như muốn vỗ cánh bay lên. Chẳng qua, cánh bị con dao găm màu đen của Lục Trần đâm trúng vỗ rất cố sức, dường như cái cánh này bị thương rất nặng.

Lục Trần dựa lưng vào nham thạch, dán chặt vào vách núi, tay cầm dao găm, mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào con quái vật trên không trung bên ngoài vách đá kia. A Thổ bên cạnh hắn nhào tới, nhe năng lộ vẻ hung ác, rống giận về phía con quái vật.

Vẻ hung tàn trong mắt con quái vật không hề giảm đi, ngược lại, ánh mắt của nó càng thêm ác độc khi nhìn về phía hai vật sống phía dưới. Thế nhưng, rốt cuộc thì trong mắt nó cũng có thêm chút kiên kỵ.

Vì vậy, một lát sau, nó bỗng nhiên vỗ cánh bay ra phía sau thêm một khoảng cách, sau đó quay đầu về phía vực sâu không đáy phía dưới rồi thét một tiếng thét dài đầy thê lương.

“Rít…”

Tiếng kêu sắc nhọn truyền đi trong nháy mắt. Âm thanh này vang vọng trong thung lũng dài hẹp, nó vang vọng tới giữa dãy núi, cũng vang vọng tới bên trong kẽ nứt tối tăm bên dưới.

Lục Trần căng thẳng trong lòng, vẻ mặt của hắn hơi thay đổi. Khi hắn định hành động, hắn chợt nghe được một hồi âm thanh kỳ lạ từ kẽ đất đen tối bên dưới truyền tới.

Một lát sau, đất trời đột nhiên tối lại, tiếng đập cánh không ngừng vang lên, từng cái từng cái bóng đen từ dưới vực sâu lao lên.

Một con, hai con, ba con… Mười mấy con, mấy chục con thậm chí càng nhiều quái vật giống vậy xuất hiện. Chúng đập mạnh màng cánh bay từ dưới vực sâu lên, sau đó tụ tập lại nơi này từ bốn phương tám hướng.

Lòng Lục Trần trầm xuống, tiếng kêu của A Thổ cũng bị cắt đứt. Không lâu sau đó, bọn hai người bị đám quái vật hơn nghìn con bao vây từ trước ra sau từ trên xuống dưới.

Ở nơi xa trong tầm mắt của bọn họ dường như còn có quái vật đang thét gào bay tới.

Khung cảnh này nhìn cứ như địa ngục ngày tận thế vậy.

Cặp mắt nào cũng lộ ra vẻ tham lam và khát vọng với máu thịt, con quái vật nào cũng đầy vẻ khát máu. Không biết con nào nhịn không nổi đầu tiên, nó rít lên một tiếng rồi lao xuống từ trên không!

Trên trán đã có mồ hôi lạnh, Lục Trần chém ra một kiếm. Dường như con quái vật kia biết dao găm này rất nguy hiểm cho nên nó vỗ cánh tránh qua. Thân hình của nó lướt đi, móng nhọn đập vào vách đá phía trên đỉnh đầu của Lục Trần. Trong nháy mắt, vách đá bị xét nát tạo thành mấy khe hở nhỏ dài, những hòn đá nhỏ bị vỡ rối rít rớt xuống.

Hành động này giống như mở màn cuộc tấn công, toàn bộ quái vật liều mạng kêu lên rồi nhào xuống từ giữa không trung chật hẹp.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Lục Trần không nghĩ ngợi nhiều, hắn cắn răng một cái rồi trực tiếp nhảy lên lưng A Thổ.

Sau đó, trên vách đá dựng đứng cao vạn trượng, trên con đường mòn nhỏ hẹp bên trên vách núi này, thậm chí còn không nhìn A Thổ, hắn nhỏ giọng hét lên:

-Xông ra!

-Rống!

A Thổ gầm lên rồi chạy như điên về phía trước.

Lúc này, đám quái vật trên không trung hoàn toàn bị chọc giận. Vô số tiếng rít đinh tai nhức óc vang lên, vô số móng nhọn cùng với cánh màng đáng sợ chen chúc cắn xé tới từ các phương hướng.

Từ xa nhìn lại giống như một quả cầu bóng tối đáng sợ không ngừng ngọ nguậy rồi nhanh chóng lao vút đi ở con đường mòn trên vách núi.

38/ 3

Chương 368: Thức ăn

Vô số dơi cánh màng bay lượn quanh quẩn trên không, chen chúc tạo thành một vùng tối om vô cùng chật chội. Thế nhưng chúng lại không hề đụng vào nhau, luôn xẹt qua người nhau ngay khi xuýt xảy ra tai nạn.

Kèo theo vô số tiếng thét chói tai, những con yêu thú mắt đỏ vô cùng khát máu kia không ngừng thay nhau đáp xuống. Chúng vươn móng nhọn, vỗ cánh liều mạng chộp tới chỗ A Thổ và Lục Trần giống như một bầy sói đói muốn cắn xé thức ăn tươi vậy.

Có điều, “thức ăn” này còn chưa chết, cũng không bị khung cảnh đáng sợ này doạ ngây người. Lục Trần không thèm nhìn con đường mòn vô cùng nguy hiểm dưới chân nữa, hoàn toàn giao tính mạng của mình cho A Thổ. Tay hắn nắm lấy con dao găm màu đen cố gắng chống đỡ và ngăn cản những con yêu thú đang không ngừng tấn công từ trên dưới trái phải.

Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, Lục Trần lập tức phát hiện loài yêu thú dơi cánh màng này vô cùng mạnh mẽ, phần lớn thủ đoạn của hắn không hề có hiệu quả với chúng. Có điều dường như lực lượng lửa đen chính là khắc tinh của chúng, nó có thể làm loạn bước tiến của chúng nhiều lần, một khi có thể tiếp xúc với da thịt của đám yêu thú, nó có thể cháy vào trong làm bị thương nặng bọn chúng.

Không lâu sau, dường như những con yêu thú điên cuồng khát máu này hiểu ra gì đó, bọn chúng bắt đầu kiên kỵ ngọn lửa màu đen thỉnh thoảng bốc lên từ chuôi dao găm màu đen này. Khi Lục Trần đâm dao găm tới, những con dơi cánh màng phía trước lập tức thét lên rồi vỗ cánh bay ra.

Vì vậy, Lục Trần không thể dễ dàng làm bị thương đám yêu thú như trước nữa. Thế nhưng, có sự kiêng kỵ này, đám yêu thú cũng không tuỳ tiện vồ xuống đánh giết.

Có điều, từ đầu tới cuối, không có bất cứ con yêu thú nào rời đi. Chúng vây quanh Lục Trần và A Thổ từ trên không, đồng thời còn lượn vòng, thét lên, đột nhiên lao xuống ngay khi có cơ hội.

Cùng lúc đó, giống với việc Lục Trần đột nhiên không để ý tới chuyện dưới chân, giao tính mạng-tài sản quý giá nhất của hắn cho con chó mực to lớn này, A Thổ cũng hồn nhiên quên hết chuyện xung quanh, không nhìn lên đỉnh đầu dù chỉ một lần.

Nó coi như không thấy những con yêu thú đáng sợ, những tiếng rít bén nhọn, ánh mắt khát máu cùng với những móng vuốt có thể xé rách thân thể nó. Con chó mực này chỉ điên cuồng sủa, điên cuồng gào lên rồi chạy như điên tới phía trước.

Con đường mòn trên vách đá rất nguy hiểm, rất nhiều chỗ vô cùng hẹp hòi, sau trận chiến đêm qua, có nơi còn bị đứt gãy vỡ nát, thế nhưng A Thỗ vẫn chạy thẳng một mạch không hề quay đầu lại.

Động tác và thân thể của nó bén nhạy tới mức làm người ta trợn mắt há mồm. Nhìn nó giống như một tia chớp hoặc là một con khỉ nhạy bén nhất trong rừng núi, không ngừng chạy, nhảy băng băng như chạy trên đất bằng trong khu vực nguy hiểm này. Những con yêu thú dơi cánh màng xung quanh đều là yêu thú biết bay cho nên mới đuổi kịp nó, nếu không đã sớm bị A Thổ bỏ xa.

Dường như nó toàn tâm toàn ý tin tưởng tên nam nhân trên lưng này cho nên hoàn toàn không để ý tới đám yêu thú. Nó tin Lục Trần có thể bảo vệ nó an toàn. Trong giây phút giau nhau giữa sống và chết, một người một chó này đột nhiên trở nên vô cùng ăn ý.

Thế nhưng, tình hình vẫn rất nguy hiểm, dơi cánh màng có thực lực rất mạnh, số lượng nhiều, tốc độ lại rất nhanh. Nếu là người khác, thú khác đã sớm thành thức ăn trong bụng chúng hoặc là đã trượt chân té xuống vực sâu. Lục Trần và A Thổ chống chịu được tới bây giờ có thể nói là một kỳ tích.

Dù là thế, đám dơi vẫn chưa hề có dấu hiệu từ bỏ. Đám yêu thú không ngừng lao xuống, A Thổ đang toàn tâm toàn ý chạy băng băng nhìn có vẻ vẫn có thể chịu nổi, thế nhưng sau khi ngăn cản vô số công kích của đám yêu thú, khuôn mặt Lục Trần từ từ trở nên xám xịt khó coi.

Linh Lực trong cơ thể hắn bắt đầu cạn kiệt.

Ngọn lửa màu đen trên dao găm đen càng ngày càng mờ, mũi nhọn lửa càng ngày càng ngắn.

Kèm theo xu thế từ từ suy sụp của hắn, đám yêu thú dơi cánh màng xung quanh càng ngày càng hưng phấn, tiếng rít bén nhọn càng ngày càng cao, đôi mắt đỏ của chúng như sáng lên, thế công lập tức điên cuồng hơn. Hình như đám yêu thú này còn rất thông minh.

Đại Tuyết Sơn đúng là nơi vô cùng nguy hiểm, làm cho người ta không có cách nào kháng cự được.

Mắt thấy quả cầu đen do đám dơi cánh màng xung quanh tạo thành càng ngày càng đè thấp xuống. Những tiếng thét chói tai và những con yêu thú kia càng ngày càng gần. Đám đá vụn bị vồ nát trên vách đá không ngừng vỡ vụn rồi rơi xuống cứ như báo hiệu tuyệt cảnh cuối cùng đã tới rất gần.

Khi mọi việc càng lúc càng nguy cấp, đột nhiên, Lục Trần chợt nghe được tiếng thét dài của A Thổ dưới người. Âm thanh này khác với tiếng chó sủa lúc trước, trong âm thanh thậm chí còn mang theo chút vui mừng.

Hắn gắng sức đâm tới một kiếm tránh thoát một con dơi cánh màng vừa mới vọt tới. Trong thời gian thở dốc ngắn ngủi đó, hắn chợt quay đầu nhìn lại. Ngay lập tức, mắt hắn sáng lên.

Hắn thấy phía trước đột nhiên xuất hiện một vùng đất bằng phẳng, rốt cuộc cũng tới điểm cuối của thung lũng vô cùng dài và nguy hiểm này.

Cả vùng đất tuyết trắng mênh mang nhìn cứ như một khối bạch ngọc sặc sỡ loá mắt. Tinh thần của Lục Trần chấn động mạnh, mặc dù tạm thời còn chưa thoát khỏi sự dây dưa của đám dơi này, thế nhưng lúc này có thay đổi là chuyện tốt. Nếu không, với tình trạng nỏ mạnh hết đà lúc này của hắn, hắn thật sự không biết mình có thể chống đỡ thêm bao lâu trên con đường mòn vô cùng nguy hiểm này.

-Tiến lên!

Lục Trấn rống với A Thổ một tiếng.

Thế nhưng, ngay lúc đó, dường như những con dơi này cảm nhận được gì đó, thế công của chúng đột nhiên tăng mạnh. Chúng điên cuồng rít rào đập tới, thế tới còn hung hãn hơn lúc trước mấy lần làm cho Lục Trần vướng trái vướng phải, gần như lập tức không chịu nổi.

Quả nhiên, môt lát sau, một tiếng rít trầm thấp vang lên. Lục Trần rên lên một tiếng, thân thể chấn động mạnh, sau khi chống đỡ một lúc, động tác của hắn rốt cuộc cũng chậm một nhịp.

Rất nhanh, xu thế suy sụp này ngay lập tức mang tới hậu quả nghiêm trọng, một con dơi cánh màng to lớn vung móng nhọn sắc bén của nó nhào tới. Móng vuốt xẹt qua bả vai của Lục Trần, màu máu xuất hiện, một khối máu thịt lớn bị mạnh mẽ kéo xuống, máu tươi văng khắp nơi.

Lục Trần hít vào một hơi lạnh, mặt chuyển sang màu trắng. Đám dơi xung quanh dường như ngửi được mùi máu tươi cho nên lập tức trở nên điên cuồng, chúng điên cuồng hét lên rồi lao tới.

Khung cảnh này giống như quả cầu màu đen chợt sụp đổ về phía trung tâm.

Trong giây phút sống chết, A Thổ cảm nhận được nguy hiểm. Nó gào lên một tiếng rồi chợt nhảy lên khi đang chạy như điên. Nó hiểm lại càng hiểm xông qua thung lũng, đập mạnh cơ thể xuống đất tuyết, tạm thời tránh thoát sự vồ giết đám dơi cánh màng.

Phía sau chợt có những tiếng “ầm ầm ầm” kỳ quái vang lên. Không biết ngay lúc đó có bao nhiêu con dơi không thể thu thế tới của mình lại, rối rít đụng vào vách đá.

Ngay lập tức, tiếng kêu kỳ lạ vang lên khắp nơi, trong nháy mắt, vách đá có thêm vô số vết thương.

Không lâu sau, trong ánh mắt của Lục Trần và Thổ, đám dơi một lần nữa vỗ cánh bay tới giống như chúng không hề bị thung lũng kia ràng buộc. Cũng có lẽ là mùi máu tanh trên vai Lục Trần làm cho chúng nó lu mờ đầu óc, liều lĩnh dù chết cũng muốn ăn thịt hai vật sống này.

Lúc này, bóng mờ màu đen kia cứ như che ngợp bầu trời, bao phủ hoàn toàn vùng đất đầy tuyết này.

Lục Trần và A Thổ ngã trên mặt đất, trước mặt hai người là một vùng bóng đen. Khi hai người còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên có một bóng đen to lớn từ phía sau vách núi bên cạnh đột nhiên lao ra, trực tiếp đụng vào đàn dơi cánh màng cô cùng đáng sợ kia.

Một tiếng “răng rắc” chói tai mang theo chút kinh khủng, tàn nhẫn vang lên.

Toàn bộ đàn dơi cánh màng cứ như bị đông đặc trong nháy mắt, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một cái miệng rộng như chậu máu, cắn một cái, miễng cưỡng cắn trúng ba con dơi cánh màng.

Răng nhọn khép lại, cái đầu to quay lại.

Máu màu đen chảy ra từ kẻ răng to kinh khủng kia như dòng nước từ từ chảy xuống từ mép con thú to lớn.

Sau đó, tiếng nhai vang lên từ cái bóng đen to lớn kia làm cho người ta lạnh cả tay chân. Cái bóng to lớn lạnh lùng này từ từ quay đầu lại nhìn hai người.

Bóng đen to như ngọn núi hoàn toàn bao phủ bọn họ.

đã sát tác giả, từ hôm nay DG sẽ bám theo từng ngày ạ!

38/ 4

Chương 369: Thiên Lang

Một lúc trước, rất nhiều dơi cánh màng còn vô cùng uy phong và điên cuồng, lúc này, toàn bộ âm thanh đã biến mất. Khi tận mắt thấy đồng bạn của mình bị cái miệng khổng lồ đó cắn đổ máu, cho dù là đám dơi đầy vẻ hung ác thích giết chóc này, cũng không có bất cứ con dơi cánh màng nào có ý định trả thù.

Đột nhiên, toàn bộ đàn dơi cánh màng cứ như biến thành tảng đá, đông cứng trên không. Lúc này, những tiếng thét lớn bén nhọn, chói tai, đầy tham lam và khát máu kia chợt trở nên yên lặng.

Mọi chuyện cứ vậy tiếp tục trong chốc lát, A Thổ và Lục Trần té trên mặt đất không phát ra tiếng hít thở, cũng không nghe được tiếng thở từ đám dơi trên không trung. Lúc này, âm thanh duy nhất truyền tới tai mọi người chính là tiếng nhai làm cho người ta sợ hãi, phát ra từ cái miệng khổng lồ của bóng đen to lớn hùng vĩ kia.

“Rắc… Rắc…”

Đó là tiếng va chạm của răng nanh và xương cốt, máu tươi chảy ra, từ từ nhỏ xuống…

Một lúc sau, đàn dơi cánh màng mới tỉnh lại. Trong phút chốc, tiếng kêu kỳ lạ không ngừng vang lên. Bọn chúng giống như mới tỉnh hồn lại, vô cùng hoảng sợ đập cánh bay lên không trung cứ như muốn liều mạng rời khỏi chỗ này, rời khỏi cái bóng đen to lớn kia càng xa càng tốt.

Một cái vuốt to từ trên trời hạ xuống, mang theo tiếng rít bén nhọn trực tiếp nện vào bên trong đàn dơi cánh màng. Trong nháy mắt, một hồi binh binh bành bành vang lên. Xen lẫn trong tiếng kêu thảm thiết, lại có bảy tám con dơi cánh màng xui xẻo bị móng vuốt to lớn này đập trúng. Chúng rối rít rơi xuống mặt đất cứ như bị sét đánh trúng.

Lục Trần và A Thổ ở bên cạnh có thể nhìn rất rõ. Toàn bộ những con dơi cánh màng bị đánh rơi kia đã đứt gân gãy xương. Chưa kịp rơi xuống đất, thân thể chúng đã vặn vẹo một cách kỳ lạ, tới khi té xuống đất, chúng giẫy giụa trên mặt tuyết vài cái, sau đó thân thể chúng lập tức cứng ngắt không nhúc nhích nữa, có vẻ chúng đã toi mạng.

Thừa dịp này, đám dơi cánh màng còn lại liều mạng vỗ cánh bay xa muốn thoát thân, rời khỏi nơi này. Con này nhanh hơn con kia xông vào bên trong thung lũng, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất lao xuống kẽ đất đen tối sâu không thấy đáy bên dưới. Đảo mắt một cái chúng đã biến mấy không còn nhìn thấy nữa.

Thung lũng yên tĩnh lại, chỉ còn cái bóng vô cùng to lớn nhìn giống như ngọn núi nhỏ kia đang đứng trong đống tuyết, đưa lưng về phía bọn họ.

Lúc này, A Thổ và Lục Trần không dám tùy tiện nhúc nhích, hai người sợ mình đột nhiên nhúc nhích sẽ quấy rầy hoặc là chọc giận con quái vậy đáng sợ này.

Cũng ngay lúc này, Lục Trần đột nhiên cảm giác mặt mình chợt lạnh.

Hắn đưa tay sờ mặt mình một cái, gương mặt có chút ướt. Ngay sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên bầu trời xanh của Đại Tuyết Sơn có những vật nhỏ màu trắng nhẹ nhàng bay xuống.

Gió từ xa thổi thới, mang theo chút lạnh lẽo.

Nơi này, một lần nữa có gió tuyết xuất hiện.

※※※

Bình Luận (0)
Comment