Thiên Châu Biến

Chương 112 - Ngưng Hình, Thác Ấn Chi Tinh Cấp Bình Định (1)

Mặc dù Mộc Ân cũng không xuất ra cho vô lại đệ tử của mình lễ ra mắt gì, nhưng khi mọi người bắt đầu lặng lẽ rời khỏi Thiên Cung Doanh cây cung của Chu Duy Thanh cũng được thay thế bởi một cây cung khác. Vốn là một cây Tử Thần Cung đã được thay thế bởi một cây đại cung màu đen. Cây Tử Thần Cung vốn cũng rất lớn rồi, khi dựng thẳng lên cũng dài 1,5m, nhưng bây giờ trên người hắn lại là một cây đại cung màu đen khi để thẳng trên mặt đất cũng cao tới hai thước. Cây cung này cùng với Thanh Linh Cung của Thượng Quan Băng Nhi chính là một cặp đối lập nhau.

Cây đại cung màu đen này là của La Khắc Địch đưa cho Chu Duy Thanh, tên kia mặc dù tính tình lưu manh thích uống rượu nhưng khi đã hứa thì rất dữ lời. Nhưng làm cho Chu Duy Thanh rất buồn bực lại chính là cây cung này nặng hơn tám mươi cân so với Tử Thần Cung lúc trước nặng gấp bốn. Để kéo được dây cung này cũng khó khăn không kém so với Phách Vương Cung, lấy lực lượng tăng phúc cùng thể chất của hắn khi kéo cây cung này cũng phải điều động thiên lực xuất ra Thể Châu mới có thể đem cây cung này kéo thành hình tròn.

Mộc Ân nói cho Chu Duy Thanh biết cây cung này có tên là Hắc Thần cung, trên thị trường căn bản không thể nào thấy bán, cây cung này dùng Tinh Thần Mộc nghìn năm để chế tạo, chỉ kém hơn Thể Châu ngưng hình ra, xạ trình tối đa của cây cung này năm trăm bảy mươi thước, cây cung này dùng để rèn luyện khí lực cùng gân cốt là thích hợp nhất.

Hoàn hảo, bọn họ không phải dùng chân người để đi đường, thời điểm lên đường Hoa Phong đưa mọi người lên một chiếc xe ngựa xa hoa đã đỗ ngay bên ngoài doanh. Chiếc xe này so với xe vận chuyển hành khách bình thường lớn gấp đôi, bên ngoài nạm vàng ngọc, nhìn hết sức xa hoa lộ ra có chút tục khí, được kéo bởi bốn con ngựa to lớn.

Bên trong xe bốn vách được bọc một loại da không biết tên, có một ghế dài như một chiếc salon, khi ngồi lên vừa mềm mại lại vừa thoải mái. Chiếc xe ngựa này cho dù mười người ngồi cũng vẫn không thấy chật chội.

“ Lão sư, các ngươi quả thật quá xa xỉ, cái xe này giá bao nhiêu vậy?” Ngoài miệng tuy nói vậy nhưng Chu Duy Thanh bắt đầu chảy nước miếng. Chiếc xe thư thái như vậy nhưng nếu có thể mang mấy mỹ nữ đi du lịch khắp thiên hạ thì quả thật là mỹ sự nhân gian a! Tuy rằng bộ dạng có chút khoa trương.

Nghe Chu Duy Thanh nhắc đến cái xe ngựa, Mộc Ân nhất thời toát ra vẻ tức giận: “Xe ngựa này không phải của chúng ta, cái này chính là tài sản tư nhân của Hoa Phong, ngươi nghĩ cái này là cho không sao? Căn cứ vào lộ trình khác nhau mà thu lộ phí. Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, hoa hồng được chia đều bị hắn cướp mất một phần năm là tiền xe.”

Hoa Phong đang ngồi dựa lưng nghe được những lời Mộc Ân nói, hừ một tiếng nói: “Lão vô lại, nói chuyện cần phải nói đúng với lương tâm, các người ngồi xe ngựa của ta chăng nhẽ không nên tra tiền sao? Ngươi phải biết rằng xe ngựa này là ta dùng thái hợp kim, còn có hệ thống giảm xóc đặc biệt, chẳng những đi đường dài nhanh hơn đi bộ mà còn có thể giữ vững phần lớn sức lực để làm nhiệm vụ, ta thu tiền của các người cũng không phải chỉ có tiền xe mà bao gồm tiêu hao phẩm trong nhiệm vụ, nếu các ngươi muốn tự mình chịu trách nhiệm những thứ này ta cũng không có ý kiến gì cả.”

Mộc Ân phẫn nộ quay đầu đi chỗ khác, La Khắc Địch ngồi ở một bên cầm trong tay một chai rượu, nghiêng người dựa vào ghế: “Được rồi, lão vô lại, ngươi cùng với đồ đệ bảo bối của ngươi vừa mới bóc lột lão tử một khoản lớn, lão tử còn chưa nói gì đó.”

Mộc Ân quay người đập mạnh vào đầu hắn một cái nói: “Tiểu lưu manh, nơi này ngươi nhỏ tuổi nhất, ngươi xưng lão tử với ai?”

La Khắc Địch cả giận nói: “Thối lắm, hôi không nói nổi. Đồ đệ của ngươi không phải là người? Đồ đệ của Hoa Phong lão đại không phải là người? Bọn chúng so với ta lớn hơn sao?” Hàn Mạch vốn ít lời cũng lạnh lùng nhìn La Khắc Địch: “Ngươi còn tiếp tục ầm ĩ ta liền đem ngươi ném xuống xe.” La Khắc Địch tức giận nói: “Lão vô lại chọc ta trước sao người không ném hắn xuống?”

Hàn Mạch thản nhiên nói: “Ta đánh không lại hắn, nhưng lại đánh thắng được ngươi, một cây làm chẳng nên non, nhưng ném ngươi xuống như vậy là đủ rồi.”

“Bắt nạt kẻ yếu, tiểu Mạch Mạch, ta nhớ ngươi.” La Khắc Địch vẻ mặt buồn bực, uống ngụm lớn rượu rồi cuối cùng yên tĩnh lại.

Cùng với chiếc xe ngựa có một phu xe nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, vẻ măt hàm hậu. Mỗi khi chạy hai canh giờ lại dừng lại cho ngựa nghỉ ngơi một chút, mỗi ngày chạy nhiều nhất là bẩy, tám canh giờ. Hoa Phong cũng không nói quá, mặc dù là hành trình đường dài nhưng ngồi trên xe ngựa tuyệt đối chính là một loại hưởng thụ. Ở mặt dưới của xe còn có một tầng tối, trong tầng này có rất nhiều thức ăn còn có lượng lớn mũi tên. Chu Duy Thanh gõ lên vách xe ngựa, hắn cũng tự hiểu, cho dù mình dùng Phách Vương cung bắn vào chiếc xe này cũng chưa hẳn có thể bắn thủng lớp thái hợp kim chế tạo chiếc xe này. Hắn hoàn toàn không thể nào tưởng tượng để chế tạo chiếc xe này tốn bao nhiêu tiền nữa. Trong lòng thực tế cũng có chút hả hê, dù sao bây giờ mình cùng Băng nhi cũng không có hoa hồng tự nhiên cũng không cần khấu trừ tiền.

Về phần nhiệm vụ thì cũng không có ai giải thích cho bọn họ nhiều, Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi chẳng qua chỉ mơ hồ biết nhiệm vụ lần này thi hành ở biên cảnh của Phỉ Lệ đế quốc.

Chỉ dùng thời gian bảy ngày, ngồi trên xe ngựa xa hoa cuối cùng bọn họ cũng tới nơi tiếp giáp Thiên Cung đế quốc và Phỉ Lệ đế quốc, tiếp đó xe ngựa đi vào một cái sơn cốc, mặc dù con đường này đã được nhân công mở rộng nhưng cũng thể coi là quá rộng. Lần trước Chu Duy Thanh cùng với Thượng Quan Băng Nhi đi Phỉ Lệ đế quốc cũng không phải đi qua con đường này mà là một con đường nhỏ ngắn hơn. Mà lần này họ đi bằng xe ngựa nên cũng chỉ có thể chọn con đường rộng rãi hơn. Chu Duy Thanh đang nhắm mắt tu luyện Thiên lực của mình thì bất ngờ nghe được người phu xe dồn dập hét dừng xe cùng tiếng ngựa hí lên, xe ngựa lập tức dừng lại.

Hoa Phong chẫm rãi mở hai mắt ra, cũng không nhìn ra ngoài nói với Mộc Ân: “Lão vô lại, trong lần làm nhiệm vụ này ngươi dẫn theo Tiểu Duy đi đi.”

Mộc Ân mắt sáng lên cười hắc hắc nói : “Ta đây cũng không khách khí nữa, Tiểu Duy, theo ta xuống xe.” Mà mấy người khác cơ hồ đồng thời toát ra vẻ mặt tức giận, ngay cả khuôn mặt không chút thay đổi của Hàn Mạch cũng không ngoại lệ. La Khắc Địch vẻ mặt lấy lòng nói: “Lão vô lại có muốn hay không huynh đệ hỗ trợ?” Mộc Ân trừng mắt liếc hắn một cái: “Giúp muội ngươi á…” vừa quay về phía La Khắc Đich giơ lên ngón tay giữa. Chu Duy Thanh nghi ngờ đi theo Mộc Ân nhảy ra khỏi xe ngựa: “Lão sư chuyện gì vậy?”

Mộc Ân cười hắc hắc nói : “Cơ hội kiếm tiền tới, Hoa Phong rất là nể tình, đây cũng có thể coi là hắn đưa lễ ra mắt. Vị lão đại này của chúng ta chính là rất khôn khéo, ngươi cho rằng tại sao hắn lại làm cho vẻ ngoài của xe lòe loẹt vậy? Ngươi bây giờ sẽ hiểu ngay thôi.”

Đang cùng với Mộc Ân nói chuyện phía trước bỗng truyền đến một tiếng quát to: “Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi qua đường này lưu lại tiền mãi lộ, không lưu lại tiền mãi lộ, giết hết không tha.”

“Cướp bóc?” Chu Duy Thanh cũng là người thông minh trong nháy mắt liền hiểu ra, trang trí xe ngựa xa hoa như vậy chính là để hấp dẫn bọn cướp đường, chủ ý như vậy sợ rằng chỉ có những tên biến thái như thế này mới nghĩ ra được…

Hai người từ cửa sau của xe ngựa đi ra, vừa vòng ra đã thấy phía trước đã bị một đám cường đạo ngăn cản, ở phía trước có chừng hai mươi người lăm lăm binh khí trong tay, hai bên đường trên sườn núi có hơn mười người cấm cung tên nhằm hướng bọn họ mà ngắm tới. Những cường đạo này đều mặc một thân trang phục màu lam, một tên cầm đầu mặc một thân áo giáp hiển nhiên đây là tổ chức cướp có tầm cỡ.

Tên cầm đầu nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, trong tay cầm một thanh đại khảm đao. “Xe ngựa các người cũng dám đi qua Thanh Phong lĩnh quả thật gan không nhỏ a! Có câu nói, “tố nhân lưu nhất tuyến, nhật hậu hảo tương kiến” (ý là để lại cho nhau một con đường sống sau này nhìn mặt nhau cho dễ ) tài vật trên xe lưu lại một nửa, còn các ngươi có thể đi, xe cùng ngựa cũng phải lưu lại cho lão tử.”

Môc Ân vẻ mặt đưa đám, thậm chí thân thể có chút run run tiến lên hai bước, vẻ mặt sầu khổ nói: “Vị cường đạo đại ca này, người xem chúng ta chỉ có người già và trẻ nhỏ, nếu không có chiếc xe này như thế nào có thể lên đường a! Van xin ngài mở lòng từ bi, thả cho chúng ta đi qua, tiền tài trên xe lưu lại một nửa cũng không thành vấn đề, xe ngựa này cho chúng ta có được không?”

Cường đạo thủ lĩnh măt liền biến sắc “Móa nó, người gọi ai là đại ca? Có tin hay không lão tử chém chết ngươi? Ngươi so với lão tử còn lớn hơn hai mươi tuổi như thế nào lại gọi lão tử là đại ca? Lão tử già như vậy sao?”

Chu Duy Thanh thờ ơ lạnh nhạt, rõ ràng cảm giác được hơi thở của Mộc Ân trở nên dồn dập hơn, hơn nữa vẻ măt hèn mọn cũng biến đổi, Chu Duy Thanh vui ve hẳn lên, hắn biết vị sư phụ này ghét nhất là người khác nói hắn già: “Tiểu tử thúi, chính diện thuộc về ngươi, hai bên của ta. Tên cầm đầu giữ lại cho ta. Động thủ.” Mộc Ân bị tên cường đạo thủ lĩnh trọc giận nên cũng lười nói nhảm.

Chu Duy Thanh gật đầu nói: “Tốt.” Vừa nói hắn vừa nhanh chóng đem Hắc Thần cung trên lưng xuống, thiên lực trong cơ thể cấp tốc vận chuyển, bổn mạng châu được thả ra, giương cung lắp tên, cây Hắc Thần cung trong tay nhanh chóng được kéo thành hình tròn, đâu mũi tên nhằm thẳng phía trước.

Cường đạo thủ lĩnh kia sửng sốt, hắn hiển nhiên không thể nào tưởng tượng một già một trẻ trước mặt lại giám phản kháng : “Bắn chết bọn chúng.”

Cường đạo cung tiễn thủ ở hai bên sườn núi vừa thả tay, nhưng chính lúc này Mộc Ân động. Chu Duy Thanh cũng đem dây Hắc Thần cung trong tay thả ra.

Ông một tiếng, mưa tên nhanh như chớp chọt lóe lên rồi biến mất , thủ lĩnh cường đạo vừa lớn lối chỉ cảm giác bên tai mình nóng lên tựa có vật gì vừa xẹt qua, ngay sau đó trên tai cảm nhận được một trận đau nhức, mà xung quanh hắn có bốn tên trong nháy mắt ngã xuống, mưa tên do Hắc Thần cung bắn ra xuyên thấu qua bốn người này, thân thể bay xa ra phía ngoài.

Chu Duy Thanh giật nảy mình, Hắc Thần cung này cũng quá mạnh mẽ đi, nói riêng về xạ trình và tính xuyên thấu sợ rằng so với Phách Vương cung cũng không sai biệt lắm.

Cùng lúc đó mưa tên tập trung vào Chu Duy Thanh cùng Mộc Ân bắn đến. Mộc Ân hành động, chu Duy Thanh căn bản không nhìn thấy ro vị lão sư này của mình hành động như thế nào, chỉ cảm thấy một đạo thân ảnh màu xám tro quay quanh thân mình một vòng rồi một khắc sau trong tay của Mộc Ân đã có hơn hai mươi mũi tên.

Bình Luận (0)
Comment