Thiên Châu Biến

Chương 127 - Thiên Tài Trung Đích Biến Thái (2)

Không thử nghiệm làm sao biết giả thuyết trên đúng hay không. Thực tế là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm được chân lý. Chu Duy Thanh vô cùng gấp gáp, trải một tờ giấy ngưng hình ra thêm lần nữa, trước tiên nhắm mắt ngưng thần một lúc lâu, sau đó mới một lần nữa họa bút.

Lực lượng Không Gian vẫn như trước, dung nhập vào đầu ngọn bút, bắt đầu theo đường vân thiết kế mà chuyển động. Rất nhanh, tiết tấu lúc trước ở địa phương xảy ra vấn đề đã đến.

Tuyệt Đối Trì Hoãn, Chu Duy Thanh không chút do dự, phóng thích ra kỹ năng thứ sáu trên người. Trong cơ thể thiên lực nhất thời tiêu hao đi mất một khoảng lớn, nhưng tốc độ hạ bút trong tay của hắn cũng dựa theo suy nghĩ trong lòng mà từ từ giảm xuống. Trước khi địa phương kia xảy ra vấn đề thì nhất thời đầu bút đã vượt qua, đầu bút lông phác thảo quay về, hoàn thành được nét bút đầu tiên, đường vân dài chừng ba tấc hiện ra trên ngưng hình quyển trục.

Thật phấn khích! Đường bút đã hoàn thành hiện ra trên tờ giấy ngưng hình, dịch ngưng hình hội tụ thành hình, lóng lánh quang mang nhàn nhạt, tất cả đều thể hiện ra dịch ngưng hình dựa theo những tiết tấu riêng biệt đã hoàn toàn dung hợp với giấy ngưng hình. Chu Duy Thanh vui mừng quá đỗi, nhưng vào lúc này, hắn không dám khinh thường. Phải biết rằng, ở bên trong tờ ngưng hình quyển trục, chỉ cần một nét bút xuất hiện sai lầm, cũng sẽ dẫn đến thất bại trong gang tấc.

Mỗi một tờ ngưng hình quyển trục cũng là từ rất nhiều tổ hợp đường vân tạo thành, mỗi một bút đang nửa đường thì không thể dừng lại, nhưng sau khi đã hoàn thành, có thể tạm thời dừng lại. Dù sao, thiên lực của ngưng hình sư cũng có hạn, muốn nghiêm túc hoàn thành việc chế luyện ngưng hình quyển trục thực sự cần phải hao phí đại lượng thiên lực.

Mắt thấy phương pháp của mình hữu hiệu, Chu Duy Thanh đem ngòi bút nhúng đầy trong dịch ngưng hình, tiếp tục bút thứ hai. Sự thật đã chứng minh, Tuyệt Đối Trì Hoãn đối việc khống chế thời gian cùng với lúc hắn chế luyện ngưng hình quyển trục rót lực lượng Không Gian vào, hoàn toàn có thể phối hợp hoàn hảo. Mỗi một bút khi đến thời điểm mấu chốt nhất, lúc hắn không còn cách nào nắm giữ tố việc phân bổ tốc độ, dựa vào Tuyệt Đối Trì Hoãn giữ tốc độ của mình lại, khống chế tốt tiết tấu. Sau đó toàn lực rất tự nhiên xẹt qua, một đường vẽ cứ theo thế mà thành hình.

Làm như vậy mặc dù tốc độ chậm hơn chút, nhưng cuối cùng cũng có thể từ từ tiến dần tới thành công. Bất quá, chế luyện tờ ngưng hình quyển trục này cuối cùng vẫn bị thất bại. Mắt nhìn tới thời điểm hạ những nét bút cuối cùng,Chu Duy Thanh quên mất thiên lực của mình đã tiêu hao, một lần nữa sử dụng kỹ năng Tuyệt Đối Trì Hoãn, không thể xuất hiện, do đó một ít đường vẽ ở bên ngoài bị cắt đứt. Cả tấm ngưng hình quyển trục thêm lần nữa bị hỏng.

Bất quá, không làm cho hắn có lấy nửa điểm buồn bực nào, mắt thấy tờ giấy ngưng hình bị hỏng cầm trong tay, miệng nở nụ cười đắc ý. Lần đầu tiên luôn là gian nan nhất, thống khổ tuyệt đối lớn hơn khoái hoạt. Nhưng chỉ cần có kinh nghiệm là được, hắc hắc.

Khoanh chân ngồi tĩnh tâm, toàn lực quán thông mười một tử huyệt, thúc dục lốc xoáy hấp thụ thiên địa vô lực khôi phục lại thiên lực. Thời điểm hắn khắc bức tranh trên ngưng hình quyển trục một lần nữa, là xe đã quen đường. Bởi vì cái gọi là nhất hồi sinh, lưỡng hồi thục (có lần đầu, lần hai quen thuộc), có lần đầu tiên kinh nghiệm thành công, lần thứ hai tái họa, hắn thậm chí cảm giác, coi như không cần dùng Tuyệt Đối Trì Hoãn để khống chế, tỉ lệ thành công của mình cũng sẽ không thấp hơn hai phần.

Chu Duy Thanh cảm giác không có gì sai, chế luyện ra một tờ ngưng hình quyển trục, mấu chốt nhất chính là ngay thời điểm lần đầu tiên chế luyện. Chỉ cần thành công được một lần, cảm thụ qua được sự phân bố tiết tấu, như vậy, ở những lần kế tiếp sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Bất quá, để chế tạo thành công ngưng hình quyển trục đầu tiên của mình, hắn không dám có một chút khinh thường, đối với việc Tuyệt Đối Trì Hoãn tiến hành khống chế tốc độ, bị chấm dứt tác dụng, hắn dừng lại ba lần trong lúc vẽ để khôi phục thiên lực.

Nét bút cuối cùng, khoanh tròn, kết thúc công việc. Lóng lánh ngân sắc quang mang màu vàng nhạt của dịch ngưng hình cùng với những đường bút vẽ lúc trước giao hòa ở cùng một chỗ. Nhất thời, một đạo kim quang lặng lẽ hiện lên, giấy ngưng hình chợt có ba động rất nhỏ, một cỗ hơi thở năng lượng đặc thù đột nhiên sản sinh, tờ giấy ngưng hình này phảng phất như một loại vật thể sống.

Chu Duy Thanh ngơ ngác nhìn ngưng hình quyển trục đã chế luyện thành công ở ngay trước mắt, trong lòng nhất thời sinh ra một loại cảm giác thành tựu, khó nói thành lời, giống như cảm giác sáng tạo ra sinh mạng, không sai, chính là sáng tạo ra sinh mạng. Là hắn đã mang đến cho tờ giấy ngưng hình này tính mạng, đem nó biến thành một phần của ngưng hình quyển trục a!

Không chút ngần ngại, một lần nữa, cầm lên một tờ giấy ngưng hình, Chu Duy Thanh hít sâu một cái, nhắm mắt lại, đem đủ loại cảm thụ khi vừa rồi đã sáng tác thành công ngưng hình quyển trục kia nhớ lại đầy đủ, lại lần nữa bắt đầu tiến hành vẽ phác thảo.

Lần này, hắn vẽ rất chậm, nhưng cũng không có liền sử dụng kỹ năng Tuyệt Đối Trì Hoãn để khống chế. Chỉ đến khi hắn cảm giác, đã đến địa phương không thể nắm chắc, mới sử dụng Tuyệt Đối Trì Hoãn để khống chế tới bên ngoài đường vẽ của mình. Chỉ phải dùng một nửa thời gian để chế luyện tờ ngưng hình quyển trục thứ nhất, tờ ngưng hình quyển trục thứ hai đã lần nữa thành công.

Sau khi tờ thứ hai xong là tờ thứ ba, sau đó là tờ thứ tư, kèm theo việc chế luyện những tờ ngưng hình quyển trục tấm chắn ngày càng thuần thục, tốc độ của Chu Duy Thanh cũng càng lúc càng nhanh. Sau khi dung hợp khỏa Hắc châu kia, năng lực cảm giác của hắn vốn là đã mạnh hơn so với thường nhân rất nhiều. Trong quá trình chế luyện ngưng hình quyển trục, một khi phát hiện không đúng, trước tiên hắn sẽ thả ra kỹ năng Tuyệt Đối Trì Hoãn của mình, tiến hành khống chế, cứ như vậy, đối với quá trinh chế luyện sau đó, trừ những lần tinh thần không đủ chuyên chú dẫn đến thất bại ra, hắn thậm chí đã liên tục thành công mười mấy tờ.

“Tiểu Duy, ăn cơm.” Thanh âm Hô Duyên Ngạo Bác từ bên ngoài truyền đến. Hắn mặc dù đi nghỉ ngơi rồi, nhưng trước sau nghe ngưng động tĩnh ở bên này, đối với việc Chu Duy Thanh luyện tập mất ăn mất ngủ, hắn thực vô cùng hài lòng.

Cửa mở ra, Hô Duyên Ngạo Bác từ bên ngoài bước vào, thời điểm Chu Duy Thanh ngẩng đầu nhìn về hướng của hắn, làm cho Hô Duyên Ngạo Bác sợ hết hồn. Bởi vì, hắn phát hiện, trong mắt Chu Duy Thanh đã hiện đầy tia máu, sắc mặt cũng lộ ra vẻ có chút tái nhợt.

“Tiểu Duy, ngươi vẫn chưa ngưng nghỉ lúc nào à?” Hô Duyên Ngạo Bác ân cần hỏi han, trong mắt lại tràn đầy sắc thái vui mừng. Thân là một gã ngưng hình đại sư, hắn rõ ràng nhất, đối với ngưng hình sư mà nói, muốn thành công, cần nhất đúng là hai chữ chấp nhất. Chu Duy Thanh lúc này vừa mới bắt đầu học tập chế luyện ngưng hình quyển trục, đã có thể đem bản thân dẫn vào cảm giác như vậy, thân là lão sư, hắn dĩ nhiên là vô cùng thỏa mãn. “Nhanh ra ăn một chút gì nào!” Chu Duy Thanh thì thầm lẩm bẩm một câu, từ trên mặt đất đứng lên. Trong lúc đó, bất chợt, hắn chỉ cảm thấy mặt đất một trận chuyển động, trước mắt hoàn toàn tối sầm, té về phía trước.

Hô Duyên Ngạo Bác vội vàng một phen, tiếp được thân thể của hắn. Một cỗ thiên lực tinh thuần được rót vào trong cơ thể Chu Duy Thanh. Tình huống như vậy, hắn đã gặp nhiều lần, chính là do hao tổn nghiêm trọng vô hình dẫn đến hiện tượng này, chính hắn cũng thường xuyên vì chế luyện ngưng hình quyển trục mà lâm vào tình hình tương tự. Đỡ Chu Thanh nằm xuống, vào lúc này, điều cần nhất chính là dưỡng thần nghỉ ngơi.

Tiện tay cầm lấy một tờ giấy ngưng hình Chu Duy Thanh ném xuống, Hô Duyên chuẩn bị xem qua một chút, để biết tiến độ làm việc của đồ đệ bảo bối như thế nào. Coi như là một mực thất bại, đối với việc vẽ phác thảo quyển trục, ít nhiều có thể nhìn ra được, thiên phúc đối với ngưng hình sư, có thể nói rằng, vô cùng trọng yếu.

“Ân?” Tờ giấy ngưng hình vừa vào tay, Hô Duyên Ngạo Bác nhất thời cảm thấy không đúng, hắn đối với ngưng hình quyển trục thực sự là vô cùng quen thuộc, giống như một loại quen thuộc với cơ thể của mình vậy. Hơi thở năng lượng lưu chuyển làm ngón tay của hắn khẽ chấn động, đôi mát nhỏ của hắn gắt gao nhìn trừng trừng vào quyển trục cầm trong tay, ngây ngốc ngồi ở chỗ đó, một hồi lâu vẫn không vang lên chút tiếng động nào. “Quái vật”.

Đang ngồi ở nhà ăn bưng chén cơm chuẩn bị ăn, Phong Vũ bị tiếng thét đầy sợ hãi kia đột nhiên xuất hiện, hù dọa nhảy mạnh lên, thân liền chợt lóe lên, xông ra ngoài. “Hô Duyên lão đầu, ngươi kêu sảng cái gì thế?”. Khi hắn tiến vào phòng của Chu Duy Thanh thấy Hô Duyên Ngạo Bác căn bản không làm gì cả, không nhịn được bộc phát sự tức giận, “Ngươi gặp quỷ?”

Hô Duyên Ngạo Bác thì thào nói: “So sánh với gặp quỷ còn đáng sợ hơn. Ngươi nhìn này.” Vừa nói, hắn cầm quyển trục trong tay đưa tới tay của Phong Vũ.

Phong Vũ nhận lấy quyển trục, nhìn một chút, điệu bộ tùy ý nói: “Ngưng hình quyển trục sơ cấp rất bình thường, làm ra loại đồ chơi này mà khiến ngươi hí hửng đến nỗi kêu to không chút xấu hổ thế hả?”

Ngó qua Ho Duyên Ngạo Bác, lại nhìn nhìn Chu Duy Thanh một chút, Phong Vũ thấy rõ ràng, lão bằng hữu của mình trên mặt tròn trịa là thế, nhưng đang không ngừng co quắp lại. Nhất thời, hắn hiểu rõ ra, mở to hai mắt nhìn, thất thanh nói: “Ngươi không phải muốn nói với ta, cái quyển trục…cáiiii quyển trục này là hắn làm ra đó chứ?”

Hô Duyên Ngạo chưa trả lời câu hỏi của Phong Vũ, hắn bay nhanh tới những tờ giấy ngưng hình đang vương vãi dưới đất, toàn bộ đem nhặt lên. Phong Vũ cũng tiến tới bên cạnh hắn thật nhanh, hai lão đầu tử tuổi đã vượt quá trăm, không ngừng lần lượt nhìn những tờ giấy ngưng hình kia từng cái một, vẻ mặt cũng ngày càng bắt đầu trở nên phong phú.

“Đây không phải là sự thật a?”. Nhìn tờ giấy ngưng hình cuối cùng xong, Hô Duyên Ngạo Bác suýt tí nữa co quắp, té trên mặt đất.

Phong Vũ thì thào nói: “Nếu như không phải ngươi ăn gian, những quyển trục này không phải ngươi chế luyện thì đó chính là thật a. Nơi này ngoại trừ thầy trò bọn ngươi ra, cùng không còn một ngưng hình sư nào cả. Hô Duyên lão đầu, ta cảm thấy được, ngươi nhặt được trọng bảo rồi a.”

Theo thói quen, đối với sự tình làm cho Hô Duyên Ngạo Bác cảm thấy thập phần hưng phấn, hắn sẽ cười ra tiếng thật to, ví dụ như việc chế tạo ra một tác phẩm đặc biệt, liền sẽ biểu hiện như thế. Nhưng lúc này, chính là lần đầu tiên, hắn cùng là muốn cười cũng không thể cười được. Chẳng qua do toàn thân cảm giác không còn chút sức lực.

“ Ta vừa rồi thế nào vậy? Đầu đau quá.” Đúng lúc ấy, Chu Duy Thanh nâng mình từ trên mặt đất bò dậy. Bản thân hắn là Thiên Châu sư, vừa dung hợp với khỏa hắc châu kia, tố chất thân thể tuyệt đối vượt qua cấp bậc nhân loại. Sau một lúc ngắn ngủi thả lỏng cơ thể, tinh thân tiêu quá độ của hắn đã khôi phục được vài phân. Bất quá, đầu đau như muốn vỡ tung ra là việc khó tránh khỏi. Dẫu sao, tinh thần tập trung trong một thời gian quá dài a.

Sưu sưu hai tiếng, hai đạo thân ảnh trong nháy mắt đem hắn vây ở giữa, Hô Duyên Ngạo Bác hai tay run rẩy, đem những tờ giấy ngưng hình kia đưa tới trước mặt Chu Duy Thanh, “Tiểu Duy, những tờ giấy này là do ngươi làm hả? Ngươi, ngươi đã thành công?”

Chu Duy Thanh cười hắc hắc, nói: “Đúng vậy a! Thành công. Còn có cảm giác rất thành tựu nữa, giống như một loại cảm giác khoái hoạt, mang cho những tờ giấy ngưng hình này sinh mạng. Thật giống như sau khi nghiện a! Bất quá, hiện tại, đầu của ta đau quá, các ngươi đừng nhìn ta như vậy a! Ta ngại lắm, mặc dù ta biết ta là thiên tài, nhưng hiện tại, thiên tài đang đói bụng a!”

Bình Luận (0)
Comment