Thiên Châu Biến

Chương 132 - Vương Cấp Thiên Thú Không Gian Hệ (1)

Lấy một thùng gỗ lớn đựng đầy nước, hắn ôm Phì Miêu trực tiếp nhảy vào, làm hại tiểu Phì Miêu phải triển khai kiểu bơi chó để nổi trên mặt nước, tức giận kêu ô ô.

Chu Duy Thanh ha ha cười một tiếng, giúp nó thanh tẩy bộ lông dính máu, cười nhẹ nói: “Phì Miêu, nói như thế nào ngươi cũng là giống cái, chúng ta như thế này chính là tắm uyên ương sao. Hắc hắc hắc hắc.”

Nghe lời nói của hắn, Phì Miêu thậm chí tức giận còn muốn dùng đầu húc chết tên lưu manh, giương nanh múa vuốt trảo tới. Chu Duy Thanh cười ha ha giúp nó tẩy rửa sạch sẽ rồi mới thả nó ra ngoài thùng gỗ, sau đó mới hảo hảo tắm rửa thân thể mình.

Thần kinh của hắn quả thật cùng người bình thường không giống nhau, trải qua sự thống khổ ngày hôm qua, lúc này tắm rửa toàn thân sảng khoái rồi, hắn đối với sự thống khổ ngày hôm qua đã quên sạch, đây là điển hình của loại liền sẹo quên đau. Mà trên thực tế, cũng chính nhờ tính cách này mà hắn có thể luyện Bất Tử Thần Công kiên trì đến bây giờ.

Năm đó sáng tạo Bất Tử Thần Công cũng là môt vị cường giả may mắn, là một nhà thông thái khó có thể tưởng tượng đồng thời có thiên phú cao cùng với kỳ ngộ, nhưng cuối cùng vẫn chết khi tu luyện Bất Tử Thần Công. Cũng không phải cơ thể hắn không chịu được mà đó chính là chịu không nổi thống khổ tinh thần khi trùng kích tử huyệt. Cuối cùng cũng chính là chết trong thống khổ khi trùng kích vào Huyệt Khí Hải.

Tắm rửa thay quần áo mới xong, Chu Duy Thanh ngay lập tức tìm một đống thức ăn, sau khi có một bữa ăn no đủ cảm thấy thần hoàn khí túc, tựa như mệt mỏi trong mấy ngày hôm nay toàn bộ đều bị quét sạch vậy. “Tiểu Duy, ngươi ở đâu.” Khi cơm nước xong, thanh âm Hồ Duyên Ngạo Bác mới truyền đến.

Thật ra thì ngay từ thời điểm hắn đứng dậy, sau cả đêm không hề chợp mắt Hô Duyên Ngao Bác cùng Phong Vũ cũng đã biết, chỉ là không quấy nhiễu hắn. Mắt thấy tiểu tử này với bộ dạng sinh long hoat hổ, hai người cũng là một trận im lặng. Bọn họ thật không cách nào tưởng tượng, đã trải qua tình trạng “tẩu hỏa nhập ma” nghiêm trọng như vậy làm sao tiểu tử này có thể có bộ dạng coi như không xảy ra chuyện như vậy.

“Lão sư, ngày hôm qua ta đã đem quyển trục luyện chế xong.” Chu Duy Thanh đi về phía gian phòng của Hô Diên Ngạo Bác, nói vọng đến. Về phần ngày hôm qua tu luyện Bất Tử Thần Công khổ sở ra sao cũng không nhắc tới một chữ.

Hô Duyên Ngạo Bác cùng Phong Vũ có chút kiêng kị liếc mắt nhìn Phì Miêu đang nhắm hai mắt ngủ trong lòng hắn, bọn họ tựa hồ đang trốn tránh cái gì đó, nếu Chu Duy Thanh đã không đề cập đến chuyện tối hôm qua thì bọn họ cũng không có nhắc tới nữa.

Hô Duyên Ngạo Bác cười một tiếng rồi nói: “Hoàn thành là tốt rồi. Ngắn ngủi chỉ có mấy tháng thời gian, ngươi cũng đa luyện tu luyện xong giai đoạn gian nan nhất của nhất mạch Ngưng Hình sư chúng ta. Ngươi cũng đến lúc phải đi tới Phỉ Lệ thành rồi. Ngươi dọn dẹp chút đồ rồi hôm nay lên đường luôn đi.”

Vừa nghe Hô Duyên Ngạo Bác cho mình hôm nay dời đi, thần sắc Chu Duy Thanh đang hưng phấn nhất thời ảm đạm xuống nhiều, phù một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Hô Duyên Ngạo Bác cùng Phong Vũ, đông đông đông hướng tới hai người dập đầu ba cái.

Hô Duyên Ngạo Bác cũng không có ngăn cản hắn, giờ phút nay ở trong mắt hắn chỉ có vui mừng, bất kỳ một lão sư nào có thể dạy ra được mộ đệ tử xuất sắc như vậy sợ rằng cũng đều có tâm tình giống như hắn lúc này.

Dập đầu xong, Chu Duy Thanh mới một lần nữa đứng dậy, trên vẻ mặt không có một chút vẻ mặt cười cợt hàng ngày mà trịnh trọng nói: “Lão sư, người yên tâm, ta nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của người.”

Hồ Duyên Ngạo Bác chỉ cảm thấy hai mắt của mình có chút mơ hồ, hít sau một hơi, cố gắng không để nước mắt mình chảy xuống, cười mắng: “Nhanh lên cút đi, Ngưng hình dịch cùng giấy ngưng hình dùng còn thừa người mang đi cả đi. Quyển trục thì lưu lại là được. Lão tử cũng từ hôm nay muốn phong bút thu sơn rồi. Cực khổ nhiều năm như vậy, chờ bán xong quyển trục mà ngươi làm xong, ta liền cùng Phong lão nhi đi du lịch đại lục một chút, nói không chừng ngày nào đó chúng ta lại đến tìm ngươi a.”

Chu Duy Thanh cười hắc hắc nói: “Nói không chừng đến lúc đó ta đã là một tông cấp ngưng hình sư rồi sao. Lão sư gặp lại sau, Phong Vũ tiền bối gặp lại sau.” Nói xong câu đó hắn liền xoay người dời đi. Hô Duyên Ngạo Bác cùng Phong Vũ rõ ràng thấy được khi rời đi hai vai của hắn khẽ run lên một chút.

Chu Duy Thanh cười hắc hắc nói: “Nói không chừng đến lúc đó ta đã là một tông cấp ngưng hình sư rồi. Lão sư gặp lại sau, Phong Vũ tiền bối gặp lái sau.” Nói xong câu đó hắn liền xoay người dời đi. Hô Duyên Ngạo Bác cùng Phong Vũ rõ ràng thấy được khi rời đi hai vai của hắn khẽ run lên một chút.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Hồ Duyên Ngạo Bác, đến lần này cùng hắn học tập, bọn họ tất cả thời gian ở chung với nhau tổng cộng cũng chỉ có năm tháng mà thôi. Nhưng là, Chu Duy Thanh cũng biết vị lão sư này bỏ ra bao nhiêu sức lực cho mình. Bất luận là Truy gia tương khảm quyển trục, cùng thời gian mấy tháng nay phụ trợ hắn tu luyện, Hô Duyên Ngạc Bác đã dốc hết sở học cùng tài sản. Có thể nói hắn đã làm đến cực hạn của một lão sư có thể làm. Nếu không có Hồ Duyên Ngạo Bác dốc lòng chỉ dạy cùng tài liệu hỗ trợ, hắn trong một thời gian ngắn như vậy cũng không thể nào trở thành một gã Ngưng Hình sư. Quy tắc làm người của Chu Duy Thanh chính là người nào đối với hắn tốt liền dùng trăm cách để báo đáp, người nào đối ác với hắn thì lấy gấp trăm lần hoàn lại.

Bên kia Hô Duyên Ngạo Bác sau khi Chu Duy Thanh quay lưng rời đi, thân thể hắn khẽ dung động, hít sâu một hơi, thì thào nói: “Hắn là niềm kiêu ngạo lớn nhất của cả đời lão phu.”

Thời điểm Chu Duy Thanh dời đi hắn cũng không có hướng Hồ Duyên Ngạo Bác cùng với Phong Vũ nói lời cáo từ, bởi vì hắn sợ nhất chính là tràng diện lúc ly biệt. Chẳng qua khi đi qua tiểu viện, quỳ rạp xuống trước cửa vừa dập đầu ba cái sau đó mới ôm Phì Miêu xoay người dời đi.

Cửa tiểu viện mở ra, Hô Duyên Ngạo Bác cùng Phong Vũ xuất hiện trước cửa, đưa mắt nhìn theo thân ảnh hắn cho tới thật lâu sau đó khi bóng dáng hắn biến mất, Hô Duyên Ngạo Bác mới thở dài một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ vạn phần tiếc nuối. “Tại sao không giữ hắn ở lại? Nếu như ngươi muốn lưu hắn lại, hắn hẳn sẽ ở lại.” Phong Vũ nói.

Hô Duyên Ngạo Bác lắc đầu nói: “Ta không thể ích kỉ như vậy được. Ngưng Hình sư chỉ có thể là phụ chúc nghề nghiệp của hắn mà thôi. Thiên Cung đế quốc có tổng cộng bao nhiêu vị Thiên Châu sư? Mà hắn lại có thuộc tính may mắn đến vậy, hắn chắc chắn sẽ còn tiến xa hơn nữa.”

Phong Vũ mỉm cười nói: “Hô Duyên lão đầu, ta chợt phát hiện ra thì ra ngươi cũng có điểm khả ái đó. Chúng ta có thật sự như lời ngươi nói đi du lịch đại lục sao?”

Hô Duyên Ngạo Bác ha ha cười một tiếng nói: “Tại sao lại không chứ? Nếu như ta đã không còn làm cái nghề nghiệp Ngưng Hình sư này nữa, ta lại có một đệ tử xuất sắc như vậy, tại sao ta lại phải tự ép mình tiếp tục nữa? Nếu không thừa dịp này đi ra ngoài du lịch, sẽ làm cho nhân sinh thất vọng cả đời sao. Đi thôi, chúng ta cũng thu dọn đồ đạc dời đi.”

Phỉ Lệ thành nẳm ở phương bắc của Phỉ Lệ đế quốc, khoảng cách với Phi Đà thành tương đương với việc đi xuyên qua hai lần Thiên Cung đế quốc. Sau khi rời khỏi Phi Đà thành, Chu Duy Thanh tính toán qua thời gian của mình một chút, thời gian của hắn đúng thật là rất khẩn trương, khoảng cách tới thời gian ước định với Thượng Quan Băng Nhi tại Phỉ Lệ thành chỉ còn lại có hơn mười ngày. Chỉ có cách đi cả ngày và đêm mới có thể không đến muộn.

Vì vậy, vừa ra khỏi cổng thành, Chu Duy Thanh lập tức thả ra Thiên Châu, thuộc tính luân bàn dịch chuyển đến khu vực thanh sắc, giống như gió cuốn chớp giật dựa theo bản đồ hướng Phỉ Lệ thành lao đi.

Trong quá trình chạy đi cũng trợ giúp nhiều cho hắn, thực lực vừa mới đột phá lên Tam châu cảnh giới, hắn đối với lực lượng sau khi đột phá hắn còn chưa có hết sức hiểu rõ. Lúc này khi di chuyển sử dụng Phong hệ Thiên lực hắn mới giật mình phát hiện, thực lực của mình hiện tại so với cảnh giới Nhị châu tuyệt đối không thể dùng phép cộng đơn giản mà tính toán được.

Mũi chân mỗi lần chạm đất, cho dù không sử dụng tà ma hữu thối, hắn cũng có thể cảm nhận được thân thể nhẹ như chim yến. Làm hắn vui mừng nhất chính là khả năng khống chế, ý niệm vừa động, Phong hệ Thiên lực cho dù thả lỏng khống chế so với trước kia cũng chuẩn xác hơn không biết bao nhiêu lần. Hiển nhiên đây cũng là kết quả của việc mấy tháng vừa qua hắn không ngừng chế tạo ngưng hình quyển trục làm tinh thần lực tăng thêm nhiều.

Bất Tử Thần Công huyệt Khí Hải được quán thông cùng với mười một tử huyệt trước bất đồng. Lần này hắn phảo chịu đựng thống khổ khổng lồ, nhưng đồng dạng chỗ tốt cũng rất lớn. Khi trước các tử huyệt quán thông hình thành tụ xoáy tuy trên cùng một thân thể nhưng sự liên lạc lẫn nhau cũng không có rõ ràng, nhưng huyệt Khí Hải được quán thông lại không giống như lúc trước. Khí Hải trong đan điền khi xuất hiện tụ xoáy giống như là trung tâm của thân thể, tất cả thiên lực đều tập trung vào chỗ này, đồng thời cũng từ chỗ này vận chuyện đi, mười một tử huyệt khác khi hấp thu hay phóng thích thiên lực cũng đều thông qua nơi này. Trong mỗi lần hô hấp Khí Hải trong đan điền cũng tự vận hành liên tục, đối với thiên địa tinh lực trong không khí khả năng hấp thu và chuyển hóa cũng tăng cường gấp đôi. Mà mặt ngoài Bất Tử Thần Cương cũng đặc biệt rõ ràng hơn nhiều.

Đồng thời, Chu Duy Thanh thiên lực đã chính thức chuyển đổi hoàn toàn từ Thiên tinh lực sang cảnh giới Thiên thần lực. Mặc dù chỉ mới tu luyện đến trình độ đệ nhất trọng Thiên thần lực nhưng thiên lực của hắn cũng đã thi triển ra được thiên thần lực đặc tính đó chính là ngoại phóng.

Ý niệm vừa động, Chu Duy Thanh dưới tình trạng không sử dụng Thiên Châu, thiên lực có thể hóa thành bạch quang phóng xuất ra ngoài thân thể, bất luận là công kích hay phòng thủ súc tích trong thân thể trước kia cũng không thể so sánh nổi. Khi vận chuyển thiên lực so với trước kia cũng có tiêu hao ít hơn nhiều. Có thể nói châu thứ ba đối với Thiên Châu sư tuyệt đối là nhảy vọt về chất lại càng không nói đến Chu Duy Thanh có thiên phú dị bẩm trong người.

Hắn gặp vấn đề lớn nhất bây giờ chính là vấn đề thác ấn, ngưng hình. Ba khỏa Thể Châu Của hắn mới chỉ ngưng hình một viên là Phách Vương cung, bởi vì một mực luyện chế ngưng hình quyển trục, Chu Duy Thanh còn chưa kịp đem cái truyền kì sáo trang quyển trục duy nhất kia ngưng hình trên Thể Châu của mình. Chuẩn bị khi đến Phỉ Lệ thành rồi tính tiếp.

Bình Luận (0)
Comment