Thiên Châu Biến

Chương 145 - Không Gian Cát Liệt (2)

Đối mặt với Không Gian Cát Liệt, Tang Lãng nguyên bản có khả năng phối hợp thân hình liền bị ngưng trệ. Hắn vốn có ý định sử dụng năng lực phối hợp của mình đến gần người Chu Duy Thanh để công kích, còn có cả Bạo Liệt Hỏa Cầu công kích, nhưng cũng bị một cái Không Gian Cát Liệt hoàn toán hóa giải.

Chu Duy Thanh cười lạnh một tiếng, Đang lúc Không Gian Cát Liệt ở một giây cuối cùng chuẩn bị biến mất, chân phải hắn lại quét ra một lần nữa.

Tang Lãng ở khoảng cách gần như vậy, bị Không Gian Cát Liệt sinh ra cỗ hấp lực cường đại, căn bản là không có cách nào tránh né. Hắn đành bất đắc dĩ phải ép tay trái xuống, đồng thời tay phải ngưng hình Chủy Thủ đâm hướng đùi phải của Chu Duy Thanh.

Đinh--- Một tiếng nhỏ vang lên, ngưng hình Chủy Thủ của Tang Lãng liền bắn ngược trở lại, mà thân thể hắn cũng bị một cước này của Chu Duy Thanh đá văng ra. Cho dù hắn đã toàn thân thúc dục Thiên lực cấp bậc Thiên Thần Lực, hơn nữa còn có năng lực tự thân phối hợp hết sức hóa giải, nhưng cỗ lực lượng kinh khủng kia vẫn oanh kích khiến hắn khí huyết cuồn cuộn, đang ở giữa không trung đã phải phun ra một ngụm tiên huyết. Đây là chân phải ta mà của Chu Duy Thanh không phải toàn lực oanh kích, dù sao, hắn cũng không nghĩ trong học viện lại đi giết người. Sau một cước ấy, cả thân Chu Duy Thanh giống như mũi tên một loại đuổi theo Tang Lãng.

Vào lúc này, Tang Lãng liền cho thấy kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hỏa quang từ trên người hắn nở rộ. Đây cũng là một cái kỹ năng thác ấn, tên là Hỏa Y Hộ Thể, vốn có lực phòng ngự nhất định, đồng thời bị địch nhân tiến đến gần người công kích, cũng có thể đốt cháy đối phương. Cùng lúc đó, thân thể hắn trên không trung hết sức dãy dụa hạ xuống, tay phải nắm chặt Chủy Thủ hướng bả vai Chu Duy Thanh đâm tới.

Chu Duy Thanh cũng không dám để ngọn lửa của Thiên Châu Sư tu vi Tam châu đốt trên người hắn. Nếu không, cho dù là không bị thương thì chắc y phục cũng xong đời. Mắt thấy gần đuổi theo được Tang Lãng, trong lúc bất chợt, thân thể Chu Duy Thanh đang trong không trung chợt tiêu thất. Ngay sau đó, Tang Lãng chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng mang theo khí tức lạnh lẽo hung hăng nện lên lưng mình. Hậu phi biến thành tiền phi. Trên không trung hắn tiếp tục phun ra một ngụm tiên huyết, sau đó trực tiếp ngất đi.

Chu Duy Thanh vững vàng đứng trên mặt đất, trên tay hắn còn nhiều hơn một cái cung lớn, chính là Phách Vương Cung. Chỉ bất quá, mới vừa rồi hắn trực tiếp cầm Phách Vương Cung dùng như một cái roi. Sau khi sử dụng Không Gian Bình Di, hắn hung hắn rút cung ra đánh bay Tang Lãng.

“ Thật không có tính khiêu chiến~~” Chu Duy Tham bĩu môi. Lúc này, xung quanh đã hoàn toàn yên tĩnh. Từ lúc bắt đầu chiến đấu đến khi kết thúc, thật ra cũng chỉ trong chốc lát mà thôi. Thủy chung từ đầu đến cuối, Tang Lãng cũng bị Chu Duy Thanh hoàn toàn áp chế, căn bản không có nửa điểm cơ hội.

Những nhóm học viên cũ nhìn Chu Duy Thanh giống như đang nhìn một con quái vật. Bọn họ làm sao cũng không nghĩ ra, Tang Lãng trong học viện tung hoành ba năm dĩ nhiên lại bại như vậy. Hơn nữa lại còn thất bại thê thảm.

Đang lúc này, năm tên đầu trọc mạnh mẽ vọt ra, xếp thành một hàng chắn trước người Tang Lãng, căm tức nhìn Chu Duy Thanh. Chu Duy Thanh thu hồi Phách Vương Cung: “ Các ngươi cũng muốn lên ư? Một chút lợi hại cũng không có? Cùng nhau lên đi.”

Tên đầu trọc Tam châu bi phẫn nói: “ Cho dù chết, chúng ta cũng không để ngươi tiếp tục làm tổn thương Lãng Ca.” vừa nói, hắn hướng đến nhóm học viên cũ hô lên: “ Các huynh đệ, mấy năm qua, mặc dù chúng ta hướng đến các ngươi thu phí bảo hộ. Nhưng là, chúng ta luôn bảo vệ an toàn cho mọi người. Ít nhất cũng không để những tên quý tộc khốn khiếp kia làm thương tổn mọi người. Nếu không có Lãng ca, chỉ sợ không ít người trong các ngươi đã sớm trở thành nô dịch cho bọn quý tộc kia. Chúng ta thu phí bảo hộ cũng là vì toàn ý lo cho Lãng Ca được ngưng hình, thác ấn, tăng lên thực lực của hắn để bảo vệ tốt những bình dân học viên như chúng ta. Hiện tại Lãng Ca gặp nạn, các ngươi cứ nhìn như vậy? Nếu không có hắn, chỉ sợ những bình dân như chúng ta đã bị bọn quý tộc khi dễ đến chết.”

Nghe tên đầu trọc này nói…, Chu Duy Thanh không khỏi sửng sốt một hồi, hơn nữa rất nhanh hắn liền thấy, đám học viên cũ chậm rãi đi ra, cùng năm tên đầu trọc kia đứng cùng nhau. Chặn lại Tang Lãng đang hôn mê phía sau.

Những tân sinh thì không có bất kỳ động tác gì. Có bảy, tám tân sịnh mới chạy đến cũng ngơ ngác không biết chuyện gì đã xảy ra.

Chu Duy Thanh nhướng mày: “ Bảo vệ học viên bình dân chính là lý do thu phí bảo hộ? Nếu Lãng Ca gì đó có bản lĩnh thực sự, chẳng lẽ không kiếm ra tiền? Lấy tu vi Thiên Châu Sư của hắn, chẳng lẽ còn ít?”

Tên đầu trọc Tam châu cả giận: “ Ngươi chính là người no nên không bao giờ biết người đói như thế nào. Chúng ta tuy là Ngự Châu Sư so với người bình thường thì cường đại hơn, nhưng ngưng hình, thác ấn tiêu phí quá lớn. Chỉ có đầu nhập vào Thác Ấn cung hay làm tay sai cho bọn quý tộc khốn kiếp thực lực mới có thể không ngừng tăng lên. Muốn bằng vào năng lực bản thân kiếm tiền cho đủ lại dễ dàng vậy sao? Ngươi thử hỏi những người này xem, phàm là ngưng hình hay thác ấn, ngươi không phải là bán mình cho Thác Ấn cung thì cũng trở thành tay sai cho bọn quý tộc sao? Chỉ có chúng ta, vì muốn bảo trì tôn nghiêm nên vẫn kiên trì đến bây giờ. Mọi người chúng ta cố gắng kiếm tiền, cũng chỉ đủ cho một mình Lãng ca tăng thực lực lên. Chỉ có như thế, chúng ta mới có thể tiếp tục giữ vững tôn nghiêm không bị dẫm đạp.”

Nghe lời của hắn, Chu Duy Thanh không khỏi khổ tưởng, nhớ đến Thượng Quan Băng Nhi lần đầu mang mình đi ngưng hình, thác ấn. Tình cảm trong mắt vốn lãng đạm không khỏi biến mất mấy phần. Nhìn trước mắt toàn bộ hai mươi mấy học viên cũ bao gồm cả năm tên đầu trọc, Chu Duy Thanh cất giọng nói: “ Nói như vậy, các ngươi lúc thường đối tượng thu phí bảo hộ chính là một chút ít người đầu nhập vào Thấc Ấn cung hoặc quý tộc?”

Tên đầu trọc Tam châu ngang nhiên nói: “ Không tệ.”.

Chu Duy Thanh lạnh lùng: “ Vậy tân sinh chúng ta e ngại các ngươi cái gì?”

Tên đầu trọc kia nói tiếp: “ Lãng ca nói phải cho những thứ Tân sinh như các ngươi biết thế nào là không có công bằng, mạnh ăn yếu bỏ. Chờ sau buổi lễ khai giảng, Chúng ta tự nhiên sẽ nói rõ cho các ngươi biết tình huống của học viên bình dân. Sau đó cho các ngươi lựa chọn là giữ lại tôn nghiêm hay khúm núm.”

Lúc này, Mã Quần lặng lẽ đi đến bên Chu Duy Thanh, thấp giọng: “ Chúng ta không phải là làm điểu long rồi chứ?”

Chu Duy Thanh quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái: “ Ô long(Con Quạ) cái đầu ngươi, cút đi. Ta cũng không phải là lão đại của ngươi.” Sau đó lại quay lại tên đầu trọc lạnh lùng nói: “Ta bất kể các ngươi có lý do gì, sau này không nên chọc đến ta. Nếu không, ta vẫn sẽ thu thập các ngươi.” Nói xong câu đó, hắn mới để đầu trần, buồn bực quay lại ký túc xá.

Cách đó tràng tỷ đấu này không xa, một đôi mắt theo dõi từ đầu đến cuối. Trong mắt của đóa hoa Minh Giới Chi Hoa này tràn đầy khiếp sợ, thì thào nói: “ Thiên Châu Sư cảnh giới Tam Châu, Thể Châu lực lượng tinh thuần. Không thể nghi ngờ, Ngưng hình hạng nhất năng lực là Cung, như vậy, hắn hẳn là Cung Tiễn thủ. Ý Châu dĩ nhiên là một trong những Thượng vị thuộc tính Không Gian hệ, có một cái kỹ năng là Không Gian Bình Di, còn một cái kỹ năng quái dị không biết tên, lại có thể cắn nuốt Bạo Liệt Hỏa Cầu. Khó trách ca ca lại nói người này cực kỳ nguy hiểm.”

Bình Luận (0)
Comment