Thiên Châu Biến

Chương 170 - Bắc Vực Đệ Nhất Phong, Thiên Nhi (2)

Tại thời điểm hai cái kỹ năng Không Gian Cát Liệt và Ngân Hoàng Dực Trảm dung hợp cùng một chỗ, sẽ tạo thành kỹ năng mạnh nhất của Vương cấp Thiên thú Ngân Hoàng Thiên Nhĩ, Ngân Hoàng Cát Liệt Trảm.

Chu Duy Thanh thi triển Ngân Hoàng Cát Liệt Trảm dĩ nhiên không thể so sánh với Ngân Hoàng Thiên Nhĩ. Đối với Ngân Hoàng Thiên Nhĩ, một kích chính diện trúng mục tiêu là có thể làm Minh Vũ bị thương nặng. Nhưng, Song Tử Đại Lực Thần Chùy lại có tác dụng tăng phúc cho Ngân Hoàng Cát Liệt Trảm trên phạm vi lớn, không kể đến bản thân Thần Chùy đã tự có công hiệu tự tăng phúc gấp đôi.

Đơn thuần về mặt tăng phúc lực lượng, một kích này của Chu Duy Thanh đã đạt đến gấp mười lần bình thường. Sau khi hắn hấp thu khỏa Hắc Châu kia, lực lượng của Thiên Châu Sư bình thường đã không thể hắn so sánh với hắn được, huống chi lại được tăng phúc lên gấp mười. Thêm vào đó, kỹ năng Ngân Hoàng Cát Liệt Trảm kinh khủng này vốn đã có tác dụng phá Phong thuộc tính được phụ gia trên Song Tử Đại Lực Thần Chuy. Một kích này, dù cho Minh Vũ có là Thượng vị Thiên Tông đi nữa cũng bị dọa cho thất sắc.

Nếu Minh Vũ không dùng sai lực khi phát quyền thứ nhất, hắn sẽ có thể ngăn cản một kích này. Dù sao, thực lực giữa hai bên chên lệch quá xa. Nhưng thật tiếc cho hắn, Song Tử Đại Lực Thần Chùy lại hư hư thực thực, cực kỳ quỷ dị, nên hắn vẫn không làm gì được. Một quyền sai lầm của hắn đã tạo cơ hội cho Chu Duy Thanh áp sát người hắn. Giờ đây, né tránh chính là điều cực hạn hắn có thể làm được.

“Cha! Cẩn thận!” Minh Hoa hét lên một tiếng, hướng về tràng chiến đang diễn ra đánh tới.

Chu Duy Thanh căn bản cũng không thể hiện ra hành động gì chứng tỏ hắn đang muốn chạy trốn, bởi hắn biết rõ chỉ là phí công. Lực lượng cơ thể của hắn đã tiêu hao rất nghiêm trọng, ngay cả Tà Ma Biến đang thi triển cũng không thể duy trì. Trên người hắn, ma văn da hổ đang rút dần. Bởi vậy, có thể thấy được một kích vừa rồi hắn đã dốc vào biết bao nhiêu tâm lực.

Cảm giác mệt mỏi rã rời đang xâm nhập mãnh liệt vào trong đại não của Chu Duy Thanh. Hắn chỉ cảm thấy cơ thể của mình như bị rút đi hết sức lực. Toàn thân hắn mềm nhũn, co quắp ngã quỵ trên mặt đất, không còn một tia khí lực nào.

Đúng là vẫn không được! Thực lực giữa hai bên chênh lệch quá khổng lồ. Tại thời điểm Thần Chùy kích trúng người Minh Vũ, Chu Duy Thanh đã hiểu ra mình không thể giết chết hắn. Tám kiện Ngưng hình sáo trang cộng thêm Thiên lực mạnh mẽ đã tạo cho Minh Vũ một tầng phòng hộ cực mạnh, chặt chẽ không chút sơ hở.

Lúc này, trong lòng hắn là một nỗi bi ai. “Thật sự là không thể sao? Đây chính là sự chênh lệch về thực lực à? Chẳng lẽ mình không thể nào tránh khỏi việc gia nhập Thiên Tà Giáo?”

“Oành…”

Một tiếng nổ mạnh vang lên, một thân ảnh kim sắc hết sức chật vật từ mặt đất nhảy lên, đích thị là Minh Vũ. Bộ dáng của hắn giờ đây không còn thong dong như trước nữa. Một thân Thể Châu ngưng hình sáo trang khôi giáp vẫn mặc trên người, nhưng quang mang đã ảm đạm đi rất nhiều, nhất là hộ giáp trên vai phải đã hoàn toàn vỡ nát, lộ ra xương cốt trắng toát. Cánh tay phải của hắn mềm nhũn, rũ xuống bên người. Một chùy của Chu Duy Thanh mặc dù không thể lấy được tính mạng nhưng đã làm xương bả vai phải của hắn vỡ nát. Nếu không phải thực lực của song phương chênh lệch quá nhiều, cho dù chùy này không đập trúng đầu hắn, cũng đã phải làm cho Minh Vũ không gượng dậy được.

Sắc mặt của Minh Vũ đã khó coi đến cực điểm. Cửu Châu đối đầu Tam châu mà thương thế của hắn lại đến nông nỗi nghiêm trọng như thế. Chuyện này căn bản không có nằm trong sự tưởng tượng của hắn.

Tay trái Minh Vũ vung lên, một luồng lục quang nhu hòa mà đậm đặc đã tràn vào vết thương nơi vai phải. Thuộc tính Ý Châu của hắn chính là Sinh Mệnh cùng Tà Ác. Nhưng dù hắn vẫn được xem như là một Thiên Châu Sư có thuộc tính sinh mệnh ở đẳng cấp cao như thế, muốn khôi phục hoàn toàn thương thế nơi vai phải cũng là chuyện không thể được. Tại chỗ bị Song tử Đại Lực thần Chùy oanh kích, xương vai phải của hắn đã vỡ vụn thành mười mấy mảnh. Không phải chỉ trị liệu cho vết thương khép miệng là có thể chữa lành.

“Tiểu tử, ngươi xuất thủ cũng quá hiểm ác! Đã đánh vỡ xương vai phải của ta rồi! Nếu không phải ta nhanh chóng tránh thoát, sợ rằng phiền toái sẽ là cái đầu của ta a!” Minh Vũ lạnh lùng hướng về phía Chu Duy Thanh nói.

Nhìn thấy phụ thân bị thương nặng, ánh mắt Minh Hoa đỏ rực, nói: “Ta phải giết ngươi!”. Nói đoạn nàng hét lên một tiếng, vọt tới chỗ Chu Duy Thanh.

Nhưng nàng đã bị Minh Vũ ngăn lại. Minh Vũ tay trái kéo con gái về, mắt nhìn thấy Chu Duy Thanh toàn thân bủn rủn, nằm bẹp duới đất, uy phong tiêu tan, lộ ra vẻ mỏi mệt như sắp chết cũng không khỏi sửng sốt cười một tiếng.

“Ngươi cười cái gì?” Chu Duy Thanh hỏi bằng giọng đầy hồ nghi.

Minh Vũ vẫn cười nhẹ đáp: “Là ta quá mức khinh địch rồi. Vốn ta tưởng không cần dùng bất kỳ kỹ năng gì lẫn ngưng hình trang bị cũng có thể bắt giữ được ngươi. Không nghĩ được lại bị tên tiểu tử ngươi tính kế. Bị thương thì còn có thể trị liệu. Nhưng nếu bỏ lỡ thiên tài như ngươi, ta nhất định sẽ hối hận cả đời. Ta không tuân thủ ước định, ngươi đánh nát bả vai của ta, mọi chuyện coi như xóa bỏ! Ta cũng không so đo với ngươi nữa. Dù sao, chúng ta sẽ trở thành đồng bọn. Ngươi là người thông minh hẳn là sẽ hiểu được, ta không cần phải nhiều lời.”

Vai phải bị chấn nát, vốn là Minh Vũ đã cực kỳ giận dữ. Nhưng hắn là ai? Chính là cường giả đương thời! Nghĩ lại, tâm tình của hắn đã tốt trở lại. Chu Duy Thanh càng xuất sắc chẳng phải đối với Thiên Tà Giáo càng có lợi hay sao? Bất luận hắn có thiên phú kinh người, nhưng thực lực của hắn giờ vẫn còn thấp. Nếu như lúc trước mình toàn lực đối phó với hắn, hắn thậm chí sẽ không có cơ hội xuất thủ. Chỉ cần hắn chấp nhận tẩy lễ của thiên Tà Giáo, trở thành một phần tử, như vậy thương tích của mình có đáng là gì? Nói không chừng, dưới sự tiến cử của mình, hắn còn có thể trở thành Giáo chủ đời kế tiếp ấy chứ!

Hắn không chỉ nhìn trúng Chu Duy Thanh về tiềm lực mà còn về phương diện tâm kế của hắn. Không thể nghi ngờ chút nào, lấy thực lực của hắn mà có thể làm cho mình bị thương nặng như thế, hắn phải có được sự phán đoán và khống chế hoàn mỹ như thế nào mới làm được. Cho đến khi một kích cuối cùng đánh trúng người mình, ở thời khắc nào trước đó hắn hoàn toàn không làm cho mình cảm thấy có bất cứ uy hiếp gì tồn tại. Có thể làm được chuyện này thì tâm kế của hắn phải đến mức nào?

Chu Duy Thanh mím chặt đôi môi, mười hai đại tử huyệt vẫn như cũ, tự động vận chuyển theo công pháp hấp thu nguyên lực trong thiên địa bù vào cơ thể gần như hư thoát của hắn. Nhưng lúc này, tâm tình của hắn đã gần như hoàn toàn sụp đổ.

Hiện tại, hắn có cảm giác như đã sức cùng lực kiệt, sức lực trong cơ thể tiêu hao gần như cạn sạch, tâm thần càng ngày càng trở nên mê muội. Hắn cũng đang suy nghĩ làm cách nào để thoát khỏi tình trạng này rồi đào tẩu khỏi nơi đây nhưng cũng không cách nào làm được. Hắn đã cố gắng hết sức nhưng cũng không thể thay đổi được chuyện gì.

Hận ý trong mắt của Minh Hoa cũng dần dần giảm bớt, ngược lại nàng còn có chút ngạc nhiên. Bởi vì, thời khắc này, nàng phát hiện ra một Chu Duy Thanh hoàn toàn không giống như bình thường. Lúc này, trên mặt hắn cũng không có bộ dạng bỉ ổi, háo sắc như thường lệ mà ánh mắt thật bình tĩnh mà ảm đạm, trấn tĩnh như nước hồ thu. Trên bộ mặt tái nhợt của hắn hiện ra sự suy nhược cùng cực, nhưng hắn vẫn tỏ ra không bị ảnh hưởng gì trong tình trạng đó, tựa như một người đang dịch dung bỗng nhiên gỡ mặt nạ xuống, hiện ra anh khí bức người, làm người khác phải khiếp sợ, làm Minh Hoa cũng không thể tự chủ mà bị hắn hấp dẫn.

“Ta không thua! Nhưng mà có thắng hay không thì cũng thế!” Chu Duy Thanh thản nhiên nói. Hắn đưa tay vịn vào vách tường, kéo thân thể vẫn suy yếu như cũ chậm rãi đứng dậy.

Minh Vũ nhìn hắn bằng ánh mắt tán thưởng: “Đúng vậy! Ngươi vẫn không bại trong tay ta! Ta vẫn cho rằng con trai ta là thiên tài trẻ tuổi ưu tú nhất trong thế hệ thanh niên hiện nay rồi, nhưng sau khi gặp ngươi, ta mới biết cái gì là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Dù có một ngày nào đó trong tương lai, khi thực lực của ngươi mạnh hơn ta, đủ sức giết ta để báo phục chuyện ta đã thất tín ngày hôm nay, nhưng bất kể thế nào, hôm nay ta cũng không thể bỏ qua cho ngươi được. Bỏ qua một thiên tài như ngươi, cũng giống như bỏ qua một cơ hội cho bản giáo có thể quật khởi một lần nữa!”

“Thất tín, không phải là chuyện mà Thiên Tà Giáo vẫn hay làm sao? Tự xưng không phải tà, nhưng cuối cùng vẫn chính là tà!” trong lúc ấy một âm thanh trong trẻo nhưng rất lạnh lùng chợt lặng lẽ vang lên. Thanh âm này quanh quẩn trong không trung, hư vô phiêu dật, không thể nào xác định được phương hướng xuất phát.

“Người nào?”

Minh Vũ liền biến sắc quát hỏi. Lấy tu vi của hắn, nhưng cũng không thể phát hiện có người đến gần. Dưới tình huống đối phương phát hiện ra thân phận và thực lực của hắn nhưng vẫn dám lên tiếng, chứng tỏ thực lực của đối phương có thể đối phó với hắn.

Khi nói ra hai chữ kia, bất luận là Minh Vũ, Minh Hoa hay Chu Duy Thanh, ánh mắt của ba người dường như bị một lực lượng bí ẩn dẫn dắt, đều tập trung vào một hướng trên đường nhìn lại.

Trong đêm tối yên tĩnh, không biết từ lúc nào, một đạo nhân ảnh màu trắng mang theo vài phần hư ảo đã lặng lẽ xuất hiện trước mặt ba người. Trắng! Chỉ thuần túy là một màu trắng. Quần áo màu trắng, mái tóc dài màu trắng bạc, thêm vào đó ngũ quan cũng trắng nõn như ngọc tạc, tinh xảo đến cực điểm. Chỉ có hai sợi tóc ngắn bám vào hai bên trán của nàng là có màu lam, cùng đôi tròng mắt màu tím thẫm làm cho thần thái hấp dẫn của nàng gia tăng thêm vài phần.

Đó chính là một nữ tử gần như hoàn mỹ. Chu Duy Thanh cũng nhìn đến phát ngây người. Có lẽ, dung mạo của Thượng Quan Băng Nhi cũng không thua kém gì nàng, nhưng trên người của nữ tử này còn toát ra một loại khí chất đặc biệt mà hắn chưa từng thấy bất kỳ cô gái nào có thể so sánh được.

Dù có thực lực và tâm trí kiên định như Minh Vũ, sau khi thấy bạch y nữ tử cũng không khỏi ngơ ngẩn, ánh mắt hoàn toàn bị hấp dẫn mà đặt trên người nàng. Cùng lúc đó, Minh Hoa lại sinh ra một loại cảm giác tự ti về bản thân mình.

Thân ảnh nàng tựa như hư ảo. Cước bộ cơ hồ chỉ tiến lên nửa bước mà người đã đến kế bên. Trên cổ tay phải của nàng, Chu Duy Thanh thấy được rõ ràng sáu khỏa Băng Chủng Phỉ thúy.

Thượng vị Thiên tôn!

Nàng là ai? Không ai biết được! Không biết tại sao, khi nhìn nàng, Chu Duy Thanh lại có một loại cảm giác quen thuộc, nhưng hắn có thể khẳng định mình tuyệt đối chưa từng thấy qua nữ tử này. Theo lời nàng nói, có lẽ nàng đến đây để giúp mình. Chu Duy Thanh cũng không có lên tiếng, đối với hắn mà nói, lựa chọn tốt nhất của hắn cho đến hiện tại chính là giữ yên lặng và theo dõi kỳ biến.

Ngoại trừ sáu khỏa Thể Châu Phỉ Thúy Băng Châu đã hiển lộ ra ngoài, lúc này Bạch y thiếu nữ cũng không thèm che dấu Ý Châu trên cổ tay trái của nàng chút nào. Cư nhiên lại giống như Chu Duy Thanh như đúc, nở rộ quang hoa hồng rực trong đêm tối, ánh sáng luân chuyển, chính là Biến Thạc Miêu Nhãn.

“Ngươi là ai?” Minh Vũ trầm giọng hỏi lại lần nữa.

Bạch y thiếu nữ dùng giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng thản nhiên trả lời: “Bắc vực Đệ Nhất Phong!”

Nghe năm chữ này, sắc mặt Minh Vũ nhất thời đại biến, bật thốt lên: “Tuyết Thần Sơn?!”.

Bình Luận (0)
Comment