Thiên Châu Biến

Chương 207 - Phỉ Lệ Chiến Đội (2)

Trong số năm người, nổi trội nhất là người đi phía bên trái. Người này thân cao hơn hai thước, bờ vai rộng rãi khí độ trầm ổn. Đôi bàn tay to như hai chiếc quạt mo hết sức bắt mắt. Mà độc đáo nhất, không ngờ người đó lại là nữ. Một nữ nhân duy nhất trong năm người.

Nếu nói về tướng mạo, vị nữ học viên này tuyệt không hề khó nhìn, mà ngược lại, nàng có đôi mắt to, đường nét gương mặt hết sức nhu hòa cân xứng, ngũ quan chỗ nào cũng đều rất tinh tế. Nhưng vấn đề là nếu phối hợp với cái vóc người quá ư “vạm vỡ” kia thì thật có chút gì đó hơi cường điệu. Bởi với dáng vóc đó, không thể dùng hai chữ đầy đặn để miêu tả nữa, mà chính xác hơn phải gọi là rất "cơ bắp"…

Không nghi ngờ gì, nữ học viên này chắc chắn sẽ rất thu hút ánh mắt của người khác. Nhưng Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi chỉ thoáng liếc qua nàng ta rồi đồng thời chú tâm nhìn vào kẻ đang đứng chính giữa. Bởi vì, chẳng ngờ người này lại quá quen thuộc với họ, không ai khác chính là kẻ ngày đó đã đánh cuộc với Chu Duy Thanh và Vân Ly ở Trung Tâm Ngự Phẩm. Bại tướng của Chu Duy Thanh, kẻ có tổ hợp Ngũ châu Ngưng Hình Thuẫn, Lâm Thiên Ngao.

- Sao lại là hắn?

Thượng Quan Băng Nhi không nén được kinh ngạc hô lên.

Chu Duy Thanh lập tức quay đầu nhìn nàng, khẽ nháy mắt một cái. Thượng Quan Băng Nhi liền bình tĩnh trở lại.

Diệp Phao Phao nghi hoặc:

- Các người biết bọn họ sao? Năm người này chính là thành viên chính tuyển đại biểu cho Đế quốc tham gia Thiên Châu đại hội lần này đó.

Chu Duy Thanh nói:

- Người ở giữa hình như ta đã gặp qua một lần. Chẳng lẽ hắn là kẻ lãnh đội lần này?

Lúc này, Lâm Thiên Ngao đã dẫn đầu bốn người bước tới. Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi nhận ra gã, thì tất nhiên gã cũng nhận ra hai người, nhất thời không khỏi há mồm ngạc nhiên. Khi đám người kia đến gần, trong bốn người đứng cạnh Lâm Thiên Ngao, trừ nữ học viên cao lớn có chút tò mò nhìn bọn họ ra, ba người còn lại vẻ mặt đều không thay đổi, bộ dáng vô cùng hờ hững lạnh nhạt.

Thấy Lâm Thiên Ngao dừng chân, Diệp Phao Phao bèn ra nghênh đón:

- Xin chào, ta là Diệp Phao Phao, ba người chúng ta đại biểu cho Học viện Quân sự Hoàng gia Phỉ Lệ, sẽ cùng với các vị tham gia Thiên Châu đại hội, mong được chiếu cố nhiều hơn.

Lâm Thiên Ngao gật đầu, đưa tay về phía Diệp Phao Phao:

- Hoan nghênh gia nhập.

Chu Duy Thanh tủm tỉm nửa cười nửa không nhìn gã:

- Thiên Châu đại hội này chính là chuyện cần làm trong ba tháng của ngươi đó à?

Lâm Thiên Ngao gật đầu:

- Không ngờ ngươi lại là học viên của Học viện Quân sự Hoàng gia Phỉ Lệ?

Chu Duy Thanh cười lớn:

- Đúng vậy, lớp trưởng ban bình dân Chu Duy Thanh xin chào các vị!

Khóe miệng Lâm Thiên Ngao hơi co giật một chút. Chỉ là học viên của Học viện Quân sự, còn là học viên năm nhất thôi, tại sao mình lại có thể bại dưới tay hắn chứ? Tu vi và thiên phú của hắn như vậy, sao không gia nhập Học viện Thiên Châu mà lại tới Học viện Quân sự Hoàng gia Phỉ Lệ? Trong lòng gã lúc này tràn ngập hối hận cùng thắc mắc! Nhưng mà thua là thua, còn có biện pháp nào khác nữa chứ?

Đứng bên cạnh Lâm Thiên Ngao, một tên học viên cao to với bộ dạng ngạo nghễ nghi hoặc hỏi:

- Đội trưởng, ngươi biết hắn?

Lâm Thiên Ngao gật đầu, định mở miệng thì Chu Duy Thanh đã cướp lời:

- À, là mấy ngày trước tại Trung tâm Ngự Phẩm, ta may mắn được gặp qua Lâm đội trưởng một lần.

Vừa nói, hắn vừa đánh mắt qua Lâm Thiên Ngao.

Lâm Thiên Ngao mặc dù không biết tại sao Chu Duy Thanh không nói ra quan hệ giữa hai người, nhưng gã cũng chợt cảm thấy vui vui. Dù sao, gã vẫn hy vọng mình sẽ có thể dồn toàn tâm toàn lực mà hoàn thành Thiên Châu đại hội lần này, chứ tuyệt không mong muốn trong thời gian tới sẽ xảy ra thêm chuyện gì ảnh hưởng tới gã.

Nhìn Chu Duy Thanh một cái thật sâu, Lâm Thiên Ngao mới nói:

- Ta giới thiệu các ngươi với nhau một chút!

Vừa nói, hắn vừa chỉ tay về phía “Đại” mỹ nữ vạm vỡ kia:

- Vị này là Ô Nha, hai mươi mốt tuổi, là tân học viên năm một duy nhất trong chiến đội của chúng ta. Thiên phú về lực lượng cực mạnh. Thượng vị Thiên Sư, Tam châu.

“Quạ đen”? Một thiếu nữ sao lại lấy cái tên như thế? Chu Duy Thanh mặc dù thích mỹ nữ, nhưng “Đại” mỹ nữ như vậy thì hắn không thể hứng thú nổi a.

Ô Nha cười vang:

- Chào các ngươi!

Giọng nói của cô nàng này so với những thiếu nữ bình thường khác rõ ràng là “hùng hậu” hơn không ít, nhưng cũng có một loại âm điệu rất đặc thù.

Lâm Thiên Ngao lại chỉ tới người bên cạnh Ô Nha, là một gã học viên còm nhom, từ đầu đến chân không được mét rưỡi, hoàn toàn đối lập với Ô Nha:

- Chúng ta thường gọi y là Tiểu Tứ, các ngươi cứ gọi y như vậy là được. Hạ vị Thiên Tôn, Tứ châu.

Tiếu Tứ chỉ cười nhạt, khẽ liếc mắt nhìn đám Chu Duy Thanh, nhất thời khiến cả ba người chợt có cảm giác giống như bị độc xà nhìn chòng chọc vậy, rùng mình sởn da gà.

Lâm Thiên Ngao chỉ tên học viên cao lớn khi nãy vừa hỏi gã, rồi nói:

- Đây là A Bảo, còn gọi là Túy Bảo! Trừ sở thích uống rượu ra, không có tật xấu nào khác, Trung vị Thiên Tôn, Ngũ châu.

Sau đó gã bèn chỉ về người cuối cùng, một học viên nhìn qua không có chút gì nổi bật, bộ dạng rất bình thường, hơn nữa trong ánh mắt không có nửa phần cảm xúc dao động. Người này đứng ở chỗ đó khiến người ta có cảm giác y giống như là một cái khúc gỗ vậy:

- Tiểu Viêm, Trung vị Thiên Tôn, Ngũ châu.

- Ta là Lâm Thiên Ngao, Phỉ Lệ chiến đội lần này do ta làm đội trưởng.

Cuối cùng gã mới tự giới thiệu về mình.

Chu Duy Thanh đứng nghe gã nói, thờ ơ nhìn năm người trước mặt. Hắn có cảm giác, trừ Lâm Thiên Ngao ra, kẻ khiến hắn cảm thấy nguy hiểm nhất chính là học viên tên gọi Tiểu Viêm kia. Bởi dù cho biểu tình của người này nãy giờ không có thay đổi chút nào, nhưng lại khiến cho Chu Duy Thanh có một loại cảm nhận, dường như y đã hòa nhập vào với tự nhiên vậy. Kẻ ngoài mặt nhìn càng thấy bình thường lại chính là kẻ nguy hiểm nhất.

Lâm Thiên Ngao hấp háy mí, trong mắt toát ra một tia sáng khiến người khác có mấy phần khiếp sợ, trầm giọng:

- Không phải ta nói quá, lần này chúng ta là chiến đội mạnh nhất từ trước tới nay của Học viện. Cho nên mục tiêu chỉ có một, chính là bước vào hàng ngũ bốn đội đứng đầu!

Nếu như trước khi đến đây, bất luận là Chu Duy Thanh hay Diệp Phao Phao, trong lòng vẫn còn có ý nghĩ muốn so sánh cùng với đối phương một chút. Nhưng sau khi nghe Lâm Thiên Ngao giới thiệu xong, mới hay năm người này tuyệt đối không phải là người thường. Ba vị Ngũ châu kia, cấp bậc Trung vị Thiên Tôn thì khỏi cần nhắc đến, chưa tới ba mươi tuổi mà đạt được tu vi Ngũ châu cũng đã nói lên thực lực bậc nào? Mà từ vóc dáng của gã Tiểu Tứ có tu vi Tứ châu mà nói, nhất định là có chỗ hơn người về mặt tốc độ. Phần cô nàng “Quạ đen”! Tuy tu vi chỉ Tam châu, nhưng một Thiên Châu Sư có thể đại biểu cho Học viện Thiên Châu, thì chừng đó thôi cũng đủ để chứng tỏ rất nhiều vấn đề.

Diệp Phao Phao là người dẫn đội của Học viện Quân sự Hoàng gia Phỉ Lệ lúc này nghe xong mới nói:

- Các vị, chúng ta đến từ Học viện Quân sự Hoàng gia Phỉ Lệ. Ta cũng xin tự giới thiệu cho các vị một chút. Vị này là Chu Duy Thanh, Thượng vị Thiên sư, Tam châu. Vị này là Thượng Quan Băng Nhi… À, Băng Nhi cô nương, ta còn chưa biết tu vi của cô như thế nào nữa..?

Thượng Quan Băng Nhi khẽ mỉm cười:

- Ta cũng là Tam châu, Thượng vị Thiên sư.

Diệp Phao Phao gật gật đầu:

- Ta tên là Diệp Phao Phao, Tứ châu, Hạ vị Thiên Tôn. Thời gian sắp tới, chúng ta sẽ đi theo các vị, cùng tham gia Thiên Châu đại hội. Mong các vị chiếu cố nhiều hơn!

Gã học viên ốm nhách Tiểu Tứ liền bĩu môi:

- Không cần phải nói khoác lên như vậy! Các ngươi bất quá chỉ là thành viên bổ sung, là người đi theo xem đại hội, chứ không phải kẻ tham gia thi đấu. Trước tiên hãy nhớ lấy vị thế của mình như vậy đã nhé..! À ngoài ra, đến lúc đó nhớ đừng có gây phiền toái gì cho bọn ta là tốt rồi!

Diệp Phao Phao hơi nheo mắt lại, một tia sáng như thiểm điện lạnh lẽo chợt lóe lên trong mắt! Nói gì thì nói, ở học viện Quân sự Hoàng gia Phỉ Lệ y cũng là đầu não của nhóm học viên quý tộc, lại là tôn tử của Tể tướng Đế quốc. Từ nhỏ đến giờ, có lần nào bị khinh thị như thế? Vốn y đã cố gắng hòa nhã, mà người ta nãy giờ cứ ngang tàng khiêu khích ngay trước mặt như vậy, thì nếu còn nhẫn nhịn thêm, y cũng không phải là Diệp Phao Phao, trưởng tôn của Diệp gia rồi.

- Vị thế của chúng ta đúng là không lớn, cũng không muốn tranh công cùng các vị. Nhưng mà xin các vị nhớ cho, chúng ta là đại biểu của Học viện Quân sự Hoàng gia Phỉ Lệ. Ở phương diện chiến đấu thực tế, có lẽ chúng ta không thể so sánh… Nhưng, nếu các vị còn vũ nhục như vậy, thì cho dù là một quân nhân dự bị, chúng ta cũng quyết không nhịn đâu! Không chết không thôi..!

Khi nói đến bốn chữ cuối cùng, giọng Diệp Phao Phao như chém đinh chặt sắt, nhất thời phát ra một loại khí thế uy nghiêm vô hình trầm trọng.

Đây là lần đầu tiên Chu Duy Thanh nhìn thấy Diệp Phao Phao như vậy, trong lòng không khỏi âm thầm gật đầu. Diệp Phao Phao quả nhiên là một nhân vật không tệ. Cái cảm giác đường đường chính chính áp bức người khác này, không phải là kẻ bình thường có thể kháng lại.

Tiểu Tứ liền biến sắc:

- Hay cho câu không chết không thôi, ta nghĩ…

Hắn mới vừa nói tới đây, ngay lập tức đã bị Lâm Thiên Ngao quắc mắt ngăn lại.

Lâm Thiên Ngao trầm giọng:

- Bất luận là chính hay là dự bị, thì từ thời khắc này trở đi, chúng ta chính là đồng đội. Vì một mục tiêu cuối cùng, chúng ta nhất định phải đoàn kết, quyết không cho phép xuất hiện tình huống nội bộ đấu đá lẫn nhau!

Tiểu Tứ hậm hực trừng mắt nhìn Diệp Phao Phao, trong ánh mắt âm độc lạnh lẽo tràn ngập sự khinh thường.

Đúng lúc này, Chu Duy Thanh đột nhiên mở miệng, dáng vẻ lười biếng, vừa ngáp vừa đi tới bên cạnh Diệp Phao Phao. Bộ dạng của hắn bây giờ thật sự có chút gì đó khiến người ta không thể xem trọng. Mặc dù đã tắm rửa và thay y phục mới, nhưng quầng mắt thâm xì cũng không nhạt đi chút nào. Mấy ngày vừa rồi hắn không được nghỉ ngơi thật tốt, nên tinh thần phải nói là tương đối mỏi mệt.

- Lâm đội trưởng, trước khi lên đường, ta có một vấn đề… Không biết có thể thỉnh giáo ngươi một chút hay không?

Chu Duy Thanh vươn vai duỗi lưng một cái rồi nhìn Lâm Thiên Ngao mà hỏi.

Lâm Thiên Ngao khẽ rụt mắt lại, từ khi chiến bại dưới tay Chu Duy Thanh, mấy ngày gần đây gã vô cùng buồn bực. Nhưng cái vấn đề kia thì có thể làm thế nào? Khế ước phong ấn cũng đã nhập vào trong cơ thể rồi, căn bản là không thể hối hận. Mà lần tham gia Thiên Châu đại hội này có thể nói là tâm nguyện cuối cùng của gã trước khi đi theo Chu Duy Thanh. Ai mà ngờ trời xui đất khiến, ở tận chỗ này còn đụng phải tên quái thai kia chứ? Đối với tâm kế của Chu Duy Thanh, gã vẫn vô cùng kiêng kỵ, hơn nữa gã cũng không muốn lần tham gia thi đấu này bị phá hỏng. Cho nên vừa nghe Chu Duy Thanh hỏi, gã nhất thời sầm mặt xuống:

- Vấn đề gì?

Chu Duy Thanh cười hắc hắc:

- Ta chỉ muốn hỏi thành viên chính hay thành viên dự bị, có phải là do dùng thực lực để quyết định hay không? Nếu thực lực của thành viên chính không bằng thành viên dự bị, như vậy, hẳn là có thể thay đổi chứ nhỉ..?

Hắc hắc hắc… Thật không nghĩ tới, cái gã Lâm Thiên Ngao này lại là đội trưởng kia đấy!

Bình Luận (0)
Comment