Thiên Châu Biến

Chương 222 - Tiểu Vu Nữ Cường Đại! (2).

Hết thảy mọi chuyện xảy ra quá nhanh, từ lúc Lâm Thiên Ngao bị đẩy lui cho đến khi Thượng Quan Băng Nhi đối mặt với nguy cơ sinh tử bất quá chỉ trải qua thời gian hai lần hô hấp đầy ngắn ngủi. Lúc này ở đây đã không còn ai có đủ sức để có thể cứu được nàng nữa.

Đột nhiên nay bất ngờ từ trong huyệt động sau lưng mọi người phóng ra một đạo kim quang chói lọi, nhanh như điện quang hỏa thạch đâm thẳng vào làn khói đen của Tiểu Vu Nữ.

Oanh!

Một tiếng nổ chói tai vang dội cả khu rừng, quang nhận xám đen cùng kim quang đồng thời biến mất. Lúc này, tất cả mới để ý đến vầng hào quang trắng toát chắn trước cửa động đã biến mất tự khi nào!

Thấy công kích của mình bị chặn đứng, Tiểu Vô Nữ vô cùng kinh ngạc. Nàng ta đưa mắt nhìn về phía động khẩu, ôn nhu thỏ thẻ:

- Quả nhiên là ngươi ở nơi này. Đáng tiếc, ta đã tới chậm một bước, để cho ngươi kịp hoàn thành quá trình thăng cấp! Hôm nay tạm dừng ở đây vậy, cứ chờ đi, ta nhất định sẽ rất nhanh đuổi kịp ngươi.

Lời nói của thiếu nữ làm cho đám người Lâm Thiên Ngao không hiểu mô tê gì cả... Chỉ thấy của nàng an tĩnh thản nhiên cười nhìn mọi người một lượt, bộc lộ một bộ mặt ngây thơ rất đáng yêu rồi thân hình lóe lên đã hóa thành luồng khói đen mất hút trong rừng rậm, không hề thấy bóng dáng đâu nữa.

Từ lúc Tiểu Vu Nữ xuất hiện đến khi kết thúc trận chiến, thật ra chỉ trong thời gian rất ngắn ngủi. Nhưng tiểu cô nương mười mấy tuổi kia cũng đã kịp để lại trong trí nhớ của chiến đội Phỉ Lệ một ấn tượng khắc sâu khó có thể phai mờ. Trừ Diệp Phao Phao mê mệt ngủ say không biết, sáu người còn lại ngoài Thượng Quan Băng Nhi và Ô Nha không bị thương ra và còn cầm cự được đôi chút thì Lâm Thiên Ngao, Túy Bảo, Tiểu Viêm, Tiểu Tứ, những ai trực tiếp chiến đấu thân thể đều bị thương nặng.

Lúc này, Ô Nha đang ngồi dưới đất hổn hển thở dốc. Năng lực của nàng cường đại, điều này không sai, nhưng nàng dù sao cũng chỉ là Thiên châu sư Tam châu mà thôi. Vừa rồi, mười ba nhát chém liên tục của Tiểu Vu Nữ đã mang theo khí tức vô cùng tà ác tràn vào trong cơ thể nàng, tạo nên ảnh hưởng hết sức lớn. Mà không riêng Ô Nha, mỗi người ở đây đều phải thừa nhận không ít thì nhiều những ảnh hưởng từ năng lượng tà ác đó.

Thượng Quan Băng Nhi tê liệt ngã xuống đất! Ba ngày qua nàng cũng đã tiêu hao sức lực quá lớn. Lúc nãy gặp nguy hiểm nhưng cuối cùng nàng vẫn còn sống, tuy vậy cũng đã khiến nàng không có chút thời gian nào để hồi phục thể lực. Dù bây giờ nàng rất muốn chạy vào trong huyệt động xem tình trạng Chu Béo ra sao mà lực bất tòng tâm.

Bên trong động, cái kén lớn rực rỡ bốn màu đã biến mất. Chu Duy Thanh nằm dài trên mặt đất, ma văn như lông hổ màu đen trên người hắn dần dần mờ đi, nhưng cách làn da hắn ba tấc lại có thêm một tầng bạch quang nhàn nhạt bao phủ. Toàn thân Chu Duy Thanh tản ra một hấp lực vô cùng cường đại, mạnh mẽ hấp thu thiên địa linh khí trong không trung, có điều hắn lúc này vẫn đang chìm trong hôn mê.

Thiên Nhi không một mảnh vải đứng trước người Chu Duy Thanh, đưa bờ lưng thon thả về phía hắn mà nhìn chăm chăm ra cửa động, ánh sáng màu tím trong mắt không ngừng ẩn hiện. Có thể thấy rõ trên cổ tay nàng, sáu khỏa Thiên châu giờ đã biến thành bảy khỏa. Ma văn da hổ màu lam trên người nàng cũng đã dần nhạt đi, thân thể mềm mại hoàn mỹ trần trụi hoàn toàn giữa tự nhiên. Tóc trắng rũ dài chạm mông, thân thể từ trên xuống dưới toát ra một loại khí chất thanh khiết nhưng lạnh lùng, thâm thúy mà thần bí, một loại khí chất vô cùng cao quý.

- Không ngờ nàng ta lại có thể xuất hiện ở đây mà gây khó dễ cho đồng bọn tên bại hoại này.

Thiên Nhi lầm bầm vài tiếng rồi đột nhiên nàng quay đầu nhìn về phía Chu Duy Thanh đang nằm trên mặt đất mà ngáy một cách cực kì ngon lành. Trong đôi mắt tuyệt đẹp của nàng toát ra thần sắc vô cùng phức tạp.

- Tại sao..? Tại sao ta rõ ràng có thể giết chết hắn, giết hắn tiến giai nhất định sẽ thu được những lợi ích cực lớn… nhưng lại không thể ra tay hạ thủ? Ta đi theo hắn hai năm, nhiều lần bị tên bại hoại này khi dễ như vậy. Vì cái gì..? Vì cái gì ta không thể xuống tay? Vừa rồi thăng cấp, ta khỗng những không nhận được chỗ tốt gì từ hắn, mà còn hỗ trợ hắn, để tên bại hoại này chiếm hết tiện nghi?

Thiên Nhi chậm rãi ngồi xuống nhìn sát mặt Chu Duy Thanh, mục quang của nàng có chút mờ mịt. Nàng đưa tay khẽ mân mê khuôn mặt Chu Duy Thanh, cảm thụ sự ấm áp từ làn da hắn truyền tới, rồi đột nhiên trên dung nhan xinh đẹp tuyêt trần của Thiên Nhi hiện lên một màu đỏ bừng như vừa đánh phấn hồng.

- Cái tên bại hoại, dám bắt ta cùng mi tắm rửa. Đáng hận, đáng hận… Ta muốn giết mi, thực rất muốn giết chết mi!

Nói tới đây, nàng hung hăng nhéo mạnh vào má Chu Duy Thanh.

Và không ngờ, nàng lại buột miệng bật cười:

- Cái tên bại hoại, đúng là kẻ xấu xa nhất mà ta từng thấy. Thôi quên đi, để cho mi sống thêm một khoảng thời gian nữa. Sau khi ta đột phá lên Vương cấp nhất định sẽ giết mi rồi đoạt lấy toàn bộ vẫn chưa muộn. Ừm, đến lúc đó, nhất định ta sẽ có đủ quyết tâm mà dứt khoát ra tay.

Sau khi đưa ra quyết định, Thiên Nhi giống như thoải mái hơn rất nhiều. Mặt hoa tươi cười, ngồi nhìn ma văn da hổ trên thân thể Chu Duy Thanh đang dần dần biến mất, khuôn mặt lại càng ửng đỏ. Nàng đưa ngón trỏ tay phải lên chạm nhẹ vào my tâm của hắn, một tia sáng màu tím nhạt lập tức tràn ngập quanh đầu Chu Duy Thanh, thân thể của nàng bao phủ trong bạch quang rồi dần dần thu nhỏ lại. Một lần nữa Thiên Nhi lại biến thân trở về bộ dạng của Tiểu Bạch Hổ mập mạp.

Mèo mập nhe cái miệng nhỏ nhắn ra, cắn cắn lên cánh tay của Chu Duy Thanh rồi có chút không cam lòng bò đến bộ ngực của hắn. Ở trên đó nó duỗi lưng ngáp dài rồi mới hài lòng thu mình nằm xuống nhắm hai mắt lại.

Chu Duy Thanh của chúng ta ngủ say như chết chẳng hay biết gì cảnh tượng thần tiên trước mắt. Mãi đến khi bị Mèo mập cắn một cái cực đau, hắn mới rùng mình choàng tỉnh, ý thức cũng dần dần khôi phục.

Khi Chu Duy Thanh mở mắt ra được rồi, hắn mới cảm giác đầu mình quay cuồng nhức như búa bổ, ngơ ngác nhìn lên vòm động thật lâu mà không hiểu được đã có chuyện gì xảy ra.

- Ta đang ở nơi đâu thế này? Đang làm cái gì vậy nhỉ?

Vì vấn đề này mà hắn liên tục ngẩn người, mãi một hồi sau trí nhớ mới từ từ trở lại.

- A! Ta đang ở bên cạnh Mèo mập mà, ta đang làm hộ pháp cho nó thăng cấp mà...

Chu Duy Thanh nhỏm dậy, động tác tuy rất chậm nhưng cũng đủ khiến Mèo mập vừa mới tìm được vị trí nằm ngủ thoải mái trên ngực hắn, nhất thời lăn lông lốc xuống. Bộ lông mềm mại của “nàng” cọ nhẹ lên người Chu Duy Thanh, hắn thì đương nhiên không có ý gì, nhưng xui thay thân thể của Mèo mập lại dừng đúng ngay cái chỗ sống còn của hắn.

Mèo mập mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy cái vật đầy mờ ám đập ngay vào mặt. “Nàng” giận điên lên, suýt nữa không kìm được đã nhào lên trên cổ mà cắn hắn chết tươi.

- Grừ gru gràooooooo…Méo.. Méo mèo méo méo… (Chu Duy Thanhhhh… ta… ta muốn giết ngươi…)

Ngay lúc nó chuẩn bị giơ cái móng nhỏ xíu lên mà "vuốt ve cái mệnh căn” Chu Duy Thanh đang dựng đứng trước mặt thì không ngờ thân thể đã bị nhấc bổng lên.

Chu Duy Thanh một tay tóm lấy Mèo mập đưa tới trước mặt, vừa nhìn nó vừa hỏi với giọng đầy nghi ngờ:

- Mèo mập, ngươi tiến giai thành công rồi hử?

Mèo mập nhắm nghiền hai mắt, khóe miệng khẽ giật giật, đôi tai khéo léo cụp xuống, tựa hồ dửng dưng giả điếc đối với lời nói của hắn vậy.

- Ài! Ta nói nè Mèo mập, ngươi còn có lương tâm hay không vậy hả? Ta mới vừa giúp ngươi tiến cấp thành công, ngươi liền đối xử với ta như vậy sao!

Chu Duy Thanh tức giận, véo thật mạnh trên cái mông nhỏ nhắn mềm mại của mèo mập, tiếp đó cúi đầu nhìn thì mới phát hiện thân thể của mình đang trần truồng như nhộng.

Nhất thời, hắn trợn tròn hai mắt rồi quát lên:

- Chuyện gì xảy ra thế này? Quần áo của ta đâu? Mèo mập, ngươi đã làm gì ta vậy hả? Ôi, trinh tiết của ta a!!!

Tên bất lương Chu Duy Thanh mặt đầy bi phẫn một tay nắm ngực Mèo mập, một tay nhéo lấy lỗ tai của nó:

- Mèo mập, ngươi lột quần áo của ta làm chi vậy? Ngươi có phải đã làm gì ta không hả? Ngươi...cái con dâm miêu này, lại làm ra chuyện hèn hạ như vậy? Ngươi phải chịu trách nhiệm với ta đó! Ngươi trừng ta làm gì? Chẳng lẽ ta nói sai sao?

Mèo mập rốt cuộc cũng phải mở mắt! Nó bị Chu Duy Thanh chọc cho tức giận sắp phát điên rồi. Sát khí từ thân nó mãnh liệt lan tràn. Mèo mập chợt có một cảm giác thật rõ, bản thân nó vừa nãy đã đưa ra một quyết định hết sức sai lầm, đúng ra nó phải sớm đem tên bại hoại biến thái này xé thành vạn mảnh mới là đạo lý a.

- Ách...thôi quên đi… Hả? Ai bảo chúng ta ở chung một chỗ lâu như vậy làm chi. Ài! Coi như ta chịu ủy khuất một chút vậy, không truy cứu trách nhiệm của ngươi nữa là được chứ gì.

Chu Duy Thanh cũng khá là khôn ngoan, hắn vừa cảm nhận ánh mắt Mèo mập có chút gì đó không ổn liền lập tức thay đổi lời nói. Bởi những ký ức về việc Mèo mập thỉnh thoảng thể hiện ra năng lực cường đại của mình, vẫn còn mới mẻ chưa phai trong đầu hắn.

Lấy ra một bộ y phục từ nhẫn trữ vật của mình rồi mặc tạm vào, Chu Duy Thanh phải hết sức vất vả mới ôm được Mèo mập đang cố xù lông kìm nén cơn giận vào lòng, sau đó đi về phía cửa động.

Hắn vừa bước đi vài bước thì nhất thời cả người ngây ngẩn. Theo khí huyết lưu chuyển, hắn vô cùng kinh ngạc khi phát hiện thân thể mình dường như vừa trải một biến hóa nào đó long trời lở đất.

Vốn sau khi được Hắc châu cải tạo, thân thể Chu Duy Thanh đã bền bỉ hơn nhiều so với người thường. Nhưng nếu nói trước kia thân thể hắn do cương ti tạo thành, thì bây giờ phải gọi là do thép tôi luyện mà nên.

Từ trong ra ngoài, da thịt đến xương cốt kinh mạch, thậm chí là nội tạng, đều mang lại cho hắn cảm giác cực kỳ mới mẻ. Khẽ ngưng thần quan sát nội thân một chút, Chu Duy Thanh liền cảm nhận được rất rõ, tất cả các địa phương trong cơ thể mình giống như có thêm một tầng khí tím mờ mịt bao phủ, có lẽ chính những làn khí tím này đã cải tạo thân thể hắn.

Lúc trước Chu Duy Thanh thường xuyên cảm nhận được sự chấn động từ nguồn năng lượng mà Hắc châu còn lưu lại trong đan điền, nhưng hiện tại, những rung động đó đã biến đâu mất tích. Bên trong thân thể hắn hào quang ẩn hiện, mỗi hơi thở cũng khiến cho lục phủ ngũ tạng giống như nhận được một cỗ lực lượng mênh mông vô bờ bến bao phủ xuyên suốt, gân mạch, da thịt, xương cốt cũng từ đó trở nên bền bỉ hơn gấp mấy lần. Ngay vừa rồi, hắn chỉ mới đi mấy bước, đã dễ dàng vọt ra ngoài hơn hai trượng.

Đồng thời, Chu Duy Thanh còn phát hiện, chuỗi huyệt đạo vốn đóng kín dọc theo cột sống bất ngờ đã quán thông. Tám đại tử huyệt của đệ nhị thiên trong Bất Tử Thần Công ở ngay thắt lưng cũng đã hoàn toàn thông suốt. Điều này cũng đồng nghĩa với Bất Tử Thần Công tầng hai của hắn đã tu luyện thành công.

Tám tử huyệt cùng với năm đại huyệt nơi tứ chi thông suốt hợp thành một chuỗi mười ba tử huyệt giống như sao trên trời mà rải rác khắp thân thể Chu Duy Thanh. Mười ba tử huyệt đó hóa thành mười ba luồng khí xoáy khổng lồ, lấy huyệt Khí Hải làm trung tâm, rồi theo mỗi lần hô hấp, lỗ chân lông hắn dường như có sinh mệnh mà tự động khép mở, liên tục hút lấy tinh hoa thiên địa tự do trong không khí vào thể nội, luân chuyển và đề luyện các luồng khí này, để cuối cùng hội tụ tất cả về huyệt Khí Hải.

Theo kinh mạch bền bỉ và mở rộng lại thêm mười ba huyệt đạo hoàn toàn thông sướng, Thiên lực bên trong cơ thể Chu Duy Thanh cũng được tăng lên rất nhiều. Hình thái của Thiên lực so với trước kia sung mãn hơn gấp bội. Rốt cuộc, hiện tại hắn đã đạt được tầng thứ nhất của Thiên Thần Lực rồi.

Bình Luận (0)
Comment