Thiên Châu Biến

Chương 240 - Thượng Quan Tuyết Nhi (1)

"Ngươi, ngươi không phải là Phỉ nhi?” Bạch y thiếu nữ ngơ ngác nói, tất cả sự tình trước mắt khiến nàng kinh hãi tới mức tạm thời quên đi sự khuất nhục vừa rồi.

Thuộc tính Ý Châu, Thể Châu còn có thể ngụy trang thành loại khác thông qua Ngụy Trang Giới Chỉ, nhưng số Châu hiển nhiên là không thể thông qua bất kỳ phương thức nào để che dấu , kể cả là cường giả cấp Thiên thần Mười Hai Châu cũng không làm được. Ngay khi chính mắt thấy trên hai cổ tay của Thượng Quan Băng Nhi xuất hiện ba viên Thiên Châu hai bên thì nàng cũng có chút ngây ngẩn. Đây tuyệt không phải là muội muội của mình, muội muội của mình vốn là Thượng vị Thiên Tôn Sáu Châu, mà cô gái giống mình như đúc trước mắt này chẳng qua chỉ là một Thượng vị Thiên sư mà thôi, chênh lệch như vậy cực kỳ khác biệt. Huống chi, Thượng Quan Băng Nhi còn vẫn chỉ là một Thiên Châu Sư bình thường có thuộc tính Phong cùng Nhanh nhẹn mà thôi.

"Khoan hãy động thủ." Bạch y thiếu nữ quát một tiếng, sải bước đi tới, đã muốn lướt qua Phì Miêu.

Phì Miêu phát ra một tiếng gầm nhẹ, trên thân vụt lóe lên một tầng kim quang nồng đậm, rồi cứ như vậy mà tạo thành một tầng bình chướng kim sắc đem Bạch y thiếu nữ ngăn cản lại, không để cho nàng bước thêm một bước nào. Cùng lúc đó, hoa văn chữ Vương trên trán Phì Miêu đột ngột sáng lên, ngay chính chữ Vương, một viên bảo thạch tím đậm lặng lẽ hiện ra, một tầng tử quang lấp lánh cũng theo bảo thạch xuất hiện sáng lên, rồi chậm rãi đọng ở từ đỉnh đầu tới hai bên mang tai Phì Miêu. Trong giây lát một chiếc vương miện nhỏ thuần một sắc tím hiện lên, vừa vặn bao quanh đỉnh đầu Phì Miêu.

Nương theo vương miện xuất hiện, toàn thân Phì Miêu cũng nhiều hơn một tầng ánh sáng màu tím, khí thế theo đó cũng tăng cao. Ngay cả tầng bình chướng kim sắc mới vừa phóng thích ra cũng biến thành màu tím kỳ dị, huyễn lệ khôn tả.

Bạch y thiếu nữ ánh mắt run rẩy, bật thốt lên: "Thần Hàng Thiên Linh Sáo Trang, ngươi dĩ nhiên là ..."

"Hống… " Phì Miêu gầm nhẹ một tiếng, cắt đứt lời nói của bạch y thiếu nữ, trong ánh mắt tràn đầy ý tứ cảnh cáo.

Ngay lúc hai bên đang giương cung bạt kiếm, thì bị Chu Duy Thanh phá vỡ, hắn một tay kéo Thượng Quan Băng Nhi từ phía sau đi ra, nhìn bạch y thiếu nữ trước mắt, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, cười khổ nói: "Cũng đừng động thủ, ta nghĩ đó là một hiểu lầm."

Thượng Quan Băng Nhi nghi ngờ nhìn hắn, nói: "Hiểu lầm? Tiểu Béo, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Vẻ mặt Chu Duy Thanh buồn bực, nói: "Mới vừa rồi khi ta đang nhìn tấm ngọc thạch kia, thì đột nhiên cảm thấy có chút lạnh lẽo, quay đầu nhìn lại thì thấy nàng đi lên, ta tưởng là nàng đổi bộ y phục khác, cho nên… cái này… cái này…, muốn thân thiết với nàng một chút, sau lại thành chiếm chút tiện nghi của cô nương kia. Cuối cùng khuôn mặt ta liền biến thành như thế này."

Mới vừa rồi thấy Thượng Quan Băng Nhi chân chính xuất hiện, Chu Duy Thanh liền hiểu rõ vừa rồi là mình đã nhận lầm người, cho nên mới xuất hiện màn kịch hài hước này. Mặc dù lỗi là của mình, nhưng hắn cũng hết sức bất đắc dĩ, thử hỏi ai mà có thể nhận ra nổi a?

Bạch y thiếu nữ tự nhiên cũng hiểu, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, tay phải nắm chặt trường kiếm trắng tinh như tuyết, cũng bởi vì dùng sức quá mức mà có chút phát xanh lên rồi.

Không sai, đây đúng là hiểu lầm. Hơn nữa, thiếu nữ trước mắt này giống mình như đúc, nhất định có quan hệ sâu xa với mình. Nhưng … kia là nụ hôn đầu của mình a! Cứ bị cướp mất như vậy mà không giải thích đươc, lúc này sự buồn bực trong lòng nàng lại càng vượt xa Chu Duy Thanh.

Nghe Chu Duy Thanh giải thích, nhất thời sự tức giận trong mắt Thượng Quan Băng Nhi cũng giảm bớt mấy phần, đối với tính cách Chu Duy Thanh, nàng hiểu rất rõ. Mặc dù hắn có chút ấp a ấp úng, nhưng nàng cũng có thể đoán ra tám chín phần, tức giận nói: "Ai bảo ngươi luôn hư hỏng như vậy. Đáng đời."

Nói xong câu đó, Thượng Quan Băng Nhi quay đầu nhìn lại bạch y thiếu nữ, địch ý trên mặt đã tiêu tan rất nhiều, mà thay vào đó là sự tò mò, cho dù là ai, khi nhìn thấy một người giống mình như đúc vậy cũng sẽ sinh ra cảm giác tò mò.

"Vị cô nương này, thật sự xin lỗi, đây đúng là hiểu lầm. Tiểu Béo hắn tuyệt không phải cố ý muốn chiếm tiện nghi của ngươi. Ngươi cũng đã thấy, ngươi và ta tướng mạo quá mức giống nhau nên khiến hắn nhận lầm người. Mặc dù hắn có chiếm một chút tiện nghi của ngươi, nhưng cuối cùng cũng không phải là quá phận. Hơn nữa ngươi cũng đã đánh hắn thành như vậy. Ngươi xem, chuyện này cứ như vậy kết thúc được chứ?"

Vào lúc này, Thượng Quan Băng Nhi lại cho thấy sự rộng lượng vốn có của nàng, Mặc dù Chu Duy Thanh bị đánh, nhưng không nghi ngờ chút nào, đây là hắn xứng đáng, mặc dù hiểu lầm nhưng hắn chiếm tiện nghi của người ta là chuyện rành rành trước mắt.

Bạch y thiếu nữ rõ ràng hô hấp có chút tán loạn, hung hăng trợn mắt nhìn Chu Duy Thanh một cái, sát khí trong mắt vẫn còn, tựa như thực chất muốn đâm xuyên qua thân thể Chu Duy Thanh, khiến bộ ngực hắn cảm thấy khó chịu.

"Ngươi tên là gì?" Bạch y thiếu nữ hỏi Thượng Quan Băng Nhi, cùng lúc đó nàng cũng đã thu lại trường kiếm kia, đồng thời thu liễm khí tức bản thân. Hiển nhiên, mặc dù nàng không có nói ra đáp ứng, nhưng xem như là đồng ý với ý kiến của Thượng Quan Băng Nhi. Mặc dù bản tình nàng lạnh lùng nhưng cũng không phải là người không nói đạo lý, cảm giác ngậm bồ hòn vô cùng khó chịu, nhưng đây đúng là hiểu lầm. Dĩ nhiên, mặc dù nàng miễn cưỡng nhịn xuống, nhưng ác cảm đối với Chu Duy Thanh – cái thằng cướp đi nụ hôn đầu của mình này lại không có giảm bớt nửa phần.

Thượng Quan Băng Nhi nói: "Ta tên là Thượng Quan Băng Nhi. Còn ngươi? Tại sao chúng ta có thể giống nhau đến vậy chứ?"

Bạch y thiếu nữ trong mắt cũng toát ra vài phần ngạc nhiên: "Ta tên là Thượng Quan Tuyết Nhi."

"Thượng Quan Tuyết Nhi?" Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi cơ hồ là trăm miệng một lời kinh hô, mà lúc này Phì Miêu cũng đã lặng lẽ thu lại kim quang cùng vương miện màu tím vừa thả ra, thân hình thu nhỏ lại lao vào trong ngực Chu Duy Thanh,.

Thượng Quan Băng Nhi cùng Thượng Quan Tuyết Nhi, hai cái tên này thật sự là quá tương tự rồi, nghe bạch y thiếu nữ xưng tên xong..., trong mắt Chu Duy Thanh lộ ra vẻ suy tư, mà cảm xúc Thượng Quan Băng Nhi rõ ràng trở nên rất kích động.

"Ngươi tên là Thượng Quan Băng Nhi? Ngươi, ngươi. . ." Trong ánh mắt bạch y thiếu nữ cũng ngập tràn sự kích động, hai tròng mắt tỉ mỉ nhìn chăm chú khuôn mặt Thượng Quan Băng Nhi, phảng phất như có thể xuyên thấu hết thảy, xác nhận Thượng Quan Băng Nhi đúng là chưa từng trải qua hóa trang gì, đồng thời nàng cũng rất rung động.

Hai thiếu nữ đối mắt nhìn nhau , đều có chút không biết nên nói cái gì cho phải.

Chu Duy Thanh đứng ở một bên, nhìn bên trái, nhìn bên phải, muốn từ khuôn mặt hai nàng tìm ra một chút khác biệt nhưng một hồi lại cũng chẳng tìm ra được chút kết quả nào. Hai người bất luận là tướng mạo hay vóc người đều giống nhau như đúc, chỉ có ánh mắt hơi có chút khác biệt.

Ánh mắt Thượng Quan Băng Nhi nhu hòa, khí chất dịu dàng. Mà ánh mắt Thượng Quan Tuyết Nhi lại là tinh hoa nội liễm, lạnh lẽo mười phần, làm cho người khác có loại cảm giác ‘không phận sự miễn đến gần’. Cũng chỉ có từ khí chất trên, mới có thể miễn cưỡng phân biệt ra sự khác nhau giữa các nàng.

Thượng Quan Tuyết Nhi khẽ cắn môi, đột nhiên nói: "Có thể thỉnh giáo hay không, lệnh đường có phải họ Đường?"

Thượng Quan Băng Nhi kinh ngạc nói: "Làm sao ngươi biết?"

Thân thể mềm mại của Thượng Quan Tuyết Nhi run rẩy,âm thanh của nàng cũng có chút run rẩy: "Ngươi, ngươi. . ."

Thượng Quan Băng Nhi cũng có chút nóng nảy: "Tuyết Nhi cô nương, ngươi biết mẫu thân ta?"

Thượng Quan Tuyết Nhi hít sâu một hơi, vành mắt hơi hơi đỏ lên, thì thào nói: "Mẫu thân thật nhẫn tâm a! Băng nhi, ngươi, ngươi rất có thể là muội muội thân sinh của ta, là tam muội của ta. Ngươi có thể chờ ở đây một chút được không, ta đi rồi sẽ quay lại. Việc này có quan hệ đến thân thế của ngươi a.”

Thượng Quan Băng Nhi có chút u mê rồi, trong mắt toát lên một tia bài xích: "Ta, ta không biết."

Thượng Quan Tuyết Nhi bước tới trước mặt nàng, kéo tay nàng, cực kỳ thành tâm nói: "Coi như ta thỉnh cầu ngươi, chờ ta trở lại. Nhất định phải chờ ta trở lại."

"Được, chúng ta ở chỗ này chờ ngươi quay lại."Lần này nói chuyện chính là Chu Duy Thanh, hắn thay Thượng Quan Băng Nhi đồng ý nàng.

Nghe Chu Duy Thanh đồng ý, Thượng Quan Tuyết Nhi nhìn hắn gật đầu một cái, thân hình chợt lóe lên đã biến mất, động tác quả thực nhanh như tia chớp.

Đưa mắt nhìn nàng rời đi, Chu Duy Thanh giang hai tay chậm rãi đem Thượng Quan Băng Nhi kéo vào ngực mình, dùng lồng ngực ấm áp làm dịu nội tâm đang có chút hoảng loạn của nàng.

"Băng nhi, bình tĩnh một chút. Bất luận như thế nào, ta cũng sẽ ở bên cạnh nàng."

Thượng Quan Băng Nhi cúi đầu, nói: "Tiểu Béo,ngươi biết không? Từ nhỏ đến lớn mỗi khi ta nhắc tới phụ thân, mẫu thân cũng đều cực kỳ tức giận, mắng phụ thân là kẻ phụ lòng, ta… ta không biết có nên nhận thân hay không nữa. Ta sợ mẫu thân sẽ không hài lòng. Ban đầu, nhất định là do sai lầm của phụ thân nên mới làm mẫu thân tức giận như vậy."

Chu Duy Thanh hỏi: "Kia bá mẫu có nói nàng còn có thân tỷ tỷ hay không?"

Thượng Quan Băng Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Không có, cho tới bây giờ mẫu thân cũng không nói. Chẳng qua là ta thường xuyên thấy người một mình ngồi ngơ ngác rơi lệ. Tiểu Béo, ta thật không muốn làm cho mẫu thân thương tâm, nếu không chúng ta đi thôi, ta không muốn nhận thức người cha này nữa."

Tướng mạo giống nhau như đúc, thông minh như Thượng Quan Băng Nhi làm sao lại không đoán ra Thượng Quan Tuyết Nhi rất có thể là thân tỷ tỷ của nàng. Nhưng vào lúc này, tâm địa thiện lương của nàng hoàn toàn chỉ nghĩ tới mẫu thân mà thôi.

Chu Duy Thanh khẽ mỉm cười nói: "Băng nhi, tin tưởng ta, không có việc gì. Bởi vì vốn chỉ có chính người buộc dây mới có thể cởi dây, bất luận ban đầu xảy ra chuyện gì, từ điểm bá mẫu thường xuyên rơi lệ một mình là có thể nhìn ra, người thủy chung vẫn yêu bá phụ. Vào lúc này, nàng không nên lựa chọn trốn tránh, mà phải dũng cảm đối mặt. Thân là con gái, nàng cần làm hết sức để hóa giải mâu thuẫn giữa bá phụ với bá mẫu, để bọn họ quay lại với nhau, để gương vỡ lại lành, cũng để cho gia đình nàng có thể đoàn tụ mà không phải mỗi người một nơi nữa. Nếu như hôm nay nàng rời đi, như vậy sau này không chỉ có bá mẫu thương tâm mà còn thêm cả nàng nữa. Cho nên ta mới vì nàng mà đồng ý chuyện này. Chúng ta ở chỗ này chờ cô nương kia trở lại, tin tưởng, tất cả chân tướng rất nhanh sẽ rõ ràng rồi. Chỉ cần bá phụ còn yêu bá mẫu, giữa bọn họ bất luận đã từng có vấn đề gì thì cũng nhất định có thể hóa giải."

Nhận được sự an ủi của Chu Duy Thanh, vẻ mặt Thượng Quan Băng Nhi thoáng buông lỏng mấy phần, nhẹ nhàng tựa đầu trên bả vai của hắn. Lúc này bọn họ cũng đã không còn hứng thú xem xét thêm bất kỳ cái gì ở Ngưng Hình Các này nữa rồi.

-o0o-

Bình Luận (0)
Comment