Thiên Châu Biến

Chương 78 - Thâu Tâm, Bí Mật Đánh Úp Doanh Trại Địch (1)

Cái ôm này đối với Chu Duy Thanh mà nói là sự tán thành, đúng vậy, chính là tán thành, từ nhỏ đến lớn, hắn ở trong mắt người khác đều là phế vật, cho dù là sau khi hắn trở thành Thiên Châu Sư, phần bóng ma này kỳ thật cũng chưa hoàn toàn biến mất trong lòng hắn, ở sâu trong nội tâm hắn luôn tồn tại 1 phần tự ti. Đó cũng là lý do hắn trước kia khi ở cùng một chỗ với Thượng Quan Băng Nhi luôn vui đùa cười nói, nguyên nhân căn bản là che dấu phần tự ti này.

Nàng ôm ta, nàng chủ động ôm ta. Cảm thụ phần ôn nhu này làm Chu Duy Thanh trong lòng tràn ngập lo lắng. Rốt cục cũng có một cô gái xinh đẹp cảm thấy được ta là 1 chỗ dực đáng giá, ít nhất là vào thời điểm này. Thảo mãn chưa từng có làm Chu Duy Thanh tim đập không ngừng nhanh hơn.

Một lúc sau khi Thượng Quan Băng Nhi ôm lấy hắn, khuôn mặt thanh tú của nàng xấu hổ đỏ bừng, thời điểm nàng ôm lấy Chu Duy Thanh, bị vây trong cảm động làm thần chí cũng từ từ thanh tỉnh, tự nhiên cũng sinh ra 1 chút khẩn trương. Người kia luôn có điểm xấu xa, hắn có thể hay không nhân cơ hội này...

Nhưng là, rất nhanh, Thượng Quan Băng Nhi cảm thấy kinh ngạc, bởi vì nàng phát hiện, Chu Duy Thanh thành thành thật thật đứng ở nơi đó, một chút cũng không có ý tứ động tay động chân, sự khẩn trương lặng yên biến mất, dần dần, cảm giác an toàn đã từng xuất hiện lan tràn ở trong nội tâm của nàng.

Hắn tuy rằng phá đi trong sạch của ta, nhưng hôm nay hắn cũng đã cứu mạng ta, việc trước kia hết thảy liền xóa bỏ a. Thượng Quan Băng Nhi lặng lẽ tự nhủ ở trong lòng.

Thời điểm một nữ nhân chán ghét một người nam nhân, bất luận người nam nhân này vi nàng làm bao nhiêu việc, phần này chán ghét cũng sẽ không dễ dàng biến mất. Nhưng sau khi nàng đã chấp nhận hắn, cho dù hắn cái gì cũng không làm, nàng cũng sẽ cảm nhận được hắn thật là tốt.

Hai người liền như vậy ôm nhau đứng yên, bọn họ dù sao tuổi cũng còn nhỏ, một là nam hài tử nhiều năm bị người kêu phế vật có chút tự ti, một là nữ hài tử trên người lưng mang nhiều trách nhiệm có chút không thừa nhận nổi. Giờ này khắc này, bọn họ 2 trái tim cứ như vậy nương tựa vào nhau, không nói gì thêm, nhưng bọn họ đều là đang an ủi lẫn nhau.

"Cám ơn ngươi, Tiểu Béo,trong lòng ta đã thoải mái hơn." Không biết thời gian đã trải qua bao lâu,là Thượng Quan Băng Nhi mở miệng trước, nàng buông Chu Duy Thanh ra đứng thẳng lên, ngẩng đầu hướng nhìn hắn. Chứng kiến hắn đang ngây ngốc nhìn mình, nhịn không được bật cười.

"Băng nhi, ngươi cười lên thật là đẹp." Chu Duy Thanh cộc lốc nói. Hắn lúc này đại não là có chút ngu ngơ, nhưng nội tâm lo lắng cho Thượng Quan Băng Nhi đã giảm đi rất nhiều.

Thượng Quan Băng Nhi cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của hắn, mặt cười càng đỏ hơn vài phần, khẽ cắn môi dưới, như vậy càng làm nàng trở nên đáng yêu hơn.

Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy máu dồn lên đầu(tinh trùng thượng não hehe), cơ hồ là theo bản năng cúi đầu xuống, chậm rãi hướng tới gần nàng, động tác của hắn rất chậm, bởi vì nội tâm hắn tuyệt không có ý nghĩ muốn khinh nhờn người con gái này, nếu nàng hơi có một chút không muốn, hắn lập tức sẽ dừng lại.

Hai người khuôn mặt càng ngày càng gần, gương mặt xinh đẹp của Thượng Quan Băng Nhi càng đỏ hơn, nhưng nàng ở phía sau nhưng không có trốn, vừa rồi sau khi 2 tâm hồn giao hòa, làm cảm xúc ác liệt của nàng đối với hắn đều biến mất.

Ngay tại thời điểm khoảng cách hai người còn không đến một tấc, đột nhiên màn cửa xoát một tiếng vang lên, một cái thanh âm tùy có chút dồn dập truyền đến, "Tiểu Duy, Thượng Quan Băng Nhi từ chức doanh trưởng..., ách..."

Tiêu Như Sắt từ bên ngoài tiến vào, dọa Thượng Quan Băng Nhi giống như “chim nhỏ sợ cành cong”(vì cành cong giống thân cung) nhảy giật ra(tội nghiệp con bé-chuyến này chắc đau tim).

"Ta đi nhầm, các ngươi tiếp tục." thần sắc Tiêu Như Sắt cổ quái bỏ lại một câu rồi xoay người bỏ chạy.

Chu Duy Thanh không nói gì, trên mặt hiện ra hơn 10 sọc đen, mắt nổ đom đóm(hé hé chịu hết nổi rồi hả ku), tỷ, ngươi tới quá không đúng lúc a.

Thượng Quan Băng Nhi 2 má thanh tú đã hồng đến mang tai, sẳng giọng: "Đều tại ngươi. Ta đi trở về." Nói xong nàng như muốn chạy.

"Băng nhi, chờ một chút." Chu Duy Thanh từng bước tiến lên, phi tới giữ chặt Thượng Quan Băng Nhi.

"Ngươi, ngươi làm gì?" Vừa rồi không khí nóng bỏng đã theo sự xâm nhập của Tiêu Như Sắt mà biến mất, Thượng Quan Băng Nhi không khỏi có chút kinh hoảng cúi đầu.

"Băng nhi ngươi đừng đi, ngươi có nghĩ vì các tướng sĩ đã chết hôm nay báo thù?" Chu Duy Thanh thấp giọng nói.

"Ân?" Thượng Quan Băng Nhi lúc này mới biết được chính mình đã hiểu sai ý, ngẩng đầu hướng Chu Duy Thanh, "Báo thù? Như thế nào báo thù?"

Chu Duy Thanh trong mắt hàn quang chợt lóe, thấp giọng nói: "Đây là chiến tranh của hai quốc gia, bọn họ gây cho chúng ta hơn trăm người chết, chúng ta cũng đi giết của bọn hắn một trăm người, không phải vì các tướng sĩ đã chết mà báo thù sao? Nơi này cách quân doanh Khắc Lôi Tây Đế Quốc gần nhất có xa lắm không?"

Thượng Quan Băng Nhi nói: "Ước chừng ba trăm dặm, nhưng ba trăm dặm này địa hình rất phức tạp, cũng là ranh giới hòa bình của 2 nước. Ngươi là muốn bí mật đi đánh úp doanh trại địch?"

Chu Duy Thanh gật gật đầu, "Ngươi không phải muốn biết Ý Châu của ta thác ấn kỹ năng gì sao? Đêm nay ta đều nói cho ngươi biết. Đúng vậy, ở phương diện Thống soái quân đội, chúng ta đều so ra kém Tiêu đội trưởng, nhưng chúng ta là Thiên Châu Sư, tác dụng của chúng ta ở trên chiến trường muốn dùng ba chữ để hình dung cho thỏa đáng, thì phải là “lực phá hoại”. Đây mới là chỗ giá trị của Thiên Châu Sư chúng ta. Đối phương có thể tới trong lãnh thổ chúng ta đột kích đánh ngươi, vì cái gì chúng ta không thể cho bọn hắn một cái giáo huấn đâu?"

Thượng Quan Băng Nhi thở sâu,trong đôi mắt đẹp toát ra vẻ dứt khoát kiên quyết, nói: "Hảo, cứ làm như thế. Ta đi về trước khôi phục Thiên Lực, sau bữa cơm chiều ta tới tìm ngươi, chúng ta thương lượng một chút về phương thức hành động."

Chu Duy Thanh tiễn Thượng Quan Băng Nhi ra khỏi doanh trướng, lúc này mới trở về giường của mình tiếp tục tu luyện. Cái gọi là nghé con mới sinh không sợ cọp, người trẻ tuổi là dễ dàng xúc động nhất, hắn nghĩ muốn làm cho Thượng Quan Băng Nhi vui vẻ một ít, mà Thượng Quan Băng Nhi lại muốn vì các tướng sĩ đã chết báo thù, hai người vừa khớp với nhau.

Lúc khói bếp lượn lờ bay lên ở trên không quân doanh, hoàng hôn mang tới ráng đỏ cả ửa bầu trời, binh lính hậu cần vội vàng nấu cơm, đã đến giờ cơm chiều.

Quân đội Thiên Cung Đế Quốc có quy định, bất luận là cấp bậc tướng quân gì, trừ phi có tình huống đặc thù, nếu không đều phải cùng với các chiến sĩ khác dùng cơm. Quy định này, chính là lão cha Chu Đại nguyên soái của Chu Duy Thanh chế định. Cho nên, thời điểm đó, đều là thời điểm tướng sĩ tam doanh rất hưng phấn. Bởi vì chỉ có lúc này bọn họ mới có thể chứng kiến vị mỹ nữ doanh trưởng có danh xưng là đế quốc đệ nhất mỹ nữ.

Bình Luận (0)
Comment