Thiên Chính Đạo Nhân

Chương 12

Dịch: Trúc Tử

***

Tra Nghiêm Vân cũng phân tích cho mọi người hiểu: Trong miếu Tướng Quân lúc này đang có một thứ lực lượng thuộc về Đạo gia đang trấn áp tà ma, hai thứ này không phân cao thấp. Nhưng có một số thời điểm, có thể lực lượng một bên sẽ mạnh hơn, cho nên ông chọn đêm ngày 15 trăng tròn, vào giờ Tý âm khí nặng nhất bày ra Chiêu Hồn trận. Thử dùng trận này gọi ra tà ma trong miếu, lại dùng Thất Tinh trận vây khốn nó, hai người đứng gác ở cửa chính là Môn Thần (thần giữ cửa - ở đền chùa thường có hai vị hộ pháp, tục gọi là ông Thiện và ông Ác), đứng cùng ông chính là hai người hộ vệ đề phòng bất trắc.

Tra Nghiêm Vân đã nghĩ trong đầu, dù trong miếu có là yêu quái thành tinh tới vạn năm, dùng trận pháp mạnh như vậy, tối nay chắc chắn sẽ có vài phần kết quả.

Tới khi bày xong tất cả mọi thứ, Tra Nghiêm Vân lại thắp bốn cây nến, xếp chúng vào bốn góc trong gian đại điện, ở giữa thì bày một bát cơm cúng, thắp lên đó ba nén nhang.

Tay Tra Nghiêm Vân nhắm mắt, tay cầm chuông Tị Tà, vừa rung chuông vừa niệm Thiên Cương Phục Ma chú. Ông bắt đầu đi vòng quanh gian đại điện của miếu Tướng Quân, mỗi khi đi hết ba vòng, Tra Nghiêm Vân liền ném một tờ giấy vàng, rồi lại tiếp tục đi.

Thời điểm bắt đầu mọi người có chút khẩn trương, dẫu sao tất cả cũng đang ở trong bầu không khí quỷ dị, có người còn hơi run rẩy. Nhưng sau nửa giờ không phát sinh động tĩnh gì khác, mọi người cũng dần cảm thấy bình tĩnh lại.

Tiến hành vừa đi vừa niệm chú tới vòng thứ bốn mươi chín, Tra Nghiêm Vân đột nhiên mở mắt ra, ném một lá phù về hướng đông nam. Lập tức cây nến trong góc phòng đó tắt vụt đi. Tra Nghiêm Vân hô to một tiếng: "Thái!"

Sau đó rút Thất Tinh Kiếm chém về góc đó, còn không chờ mọi người lấy lại tinh thần thì một con mèo mun từ trong góc đó nhảy ra, chạy thẳng về phía cửa. Lúc này con chó mực của Tra Nghiêm Vân lập tức nhào tới cắn.

Hai người thợ săn đứng canh cửa cũng nhanh tay nhanh mắt, không đợi Tra Nghiêm Vân phải mở miệng thì hai người đã bắn được ba phát súng. Hai người này trong thôn tôi cũng đều được mọi người khen là thiện xạ, nhưng sau ba phát súng kia mà con mèo mun vẫn tránh được hết. Nó tiếp tục nhảy về hướng tây bắc, trèo tót lên cái xà nhà. Con chó mực lúc này nhìn con mèo, sủa liên tục không ngừng. Còn con mèo kia sau khi trèo lên xà nhà thì kêu lên một tiếng “meooooo”, không giống tiếng mèo mà giống như tiếng trẻ con nỉ non vậy, nghe tiếng con mèo ai nấy cũng đều cảm thấy sợ hãi.

Chỉ có Tra Nghiêm Vân vẫn nhìn chằm chằm về phía nó, trong đầu nghĩ: hôm nay nếu ta không thu phục được ngươi, ngày sau sợ rằng còn có thêm nhiều người vô tội gặp tai họa ở đây mất.

Ông lập tức bảo mọi người chiếu đèn mỏ thẳng lên trần nhà, soi rõ tất cả mọi thứ. Hai người thợ săn giơ súng muốn bắn thêm vài cái, nhưng lại bị Tra Nghiêm Vân cản lại. Ông chỉ ắc đầu một cái, ý là vô dụng.

Nếu “nó” đã xuất hiện thì bằng cách nào cũng không thể để cho nó trở về. Tra Nghiêm Vân giao phó cho bảy người ngồi trên đất, bảo họ đem máu gà vẩy xung quanh chỗ ngồi tạo thành một vòng, cố gắng không được di chuyển. Sau đó sử dụng đại ấn, nhanh chóng vẽ xuống đất một lá phù, dùng Thất Tinh Kiếm khều một cái. Chỉ trong nháy mắt lá bùa bốc cháy, ông lại dùng kiếm có lá bùa đang cháy đâm thẳng về vị trí trung tâm trận pháp.

Theo như logic bình thường thì kiếm kia có sắc tới đâu nhưng đâm vào nền đất thì làm gì có tác dụng, nhưng lập tức ngay sau cú đâm, con mèo kia tựa như bị thương vậy. Nó lại càng kêu lên thảm thiết, rồi trốn về góc tây bắc. Mọi người nhanh chóng quay đèn chiếu về góc đó, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.

Ngay tại lúc này, mọi người lại cảm thấy rùng mình một cái. Sau đó chỉ cảm thấy hai mắt díu cả lại, giống như uồng phải thuốc ngủ vậy. Mỗi một người đều cảm thấy mất thăng bằng, không thể giữ nguyên vị trí như lúc trước được nữa. Hai người thợ săn cùng đồ tể vẫn còn khá ổn, nhưng đám lão Vương không qua hai phút đã lung lay sắp ngã.

Tra Nghiêm Vân thầm kêu một tiếng không tốt, hô to Điểm Hoàn Tự Thân chú,. Tiếng của ông lúc này vang vọng trong đại điện, giống như tiếng chuông đồng, lập tức khiến mọi người cảm thấy thư thái. Tra Nghiêm Vân sau khi hô xong, lập tức đốt mười hai lá phù. Mười hai lá phù cháy hết, đột nhiên truyền tới tiếng sấm ầm ầm, tiếp theo một tia chớp bổ thẳng xuống, dường như muốn đánh nát cả cái miếu Tướng Quân vậy.

Tra Nghiêm Vân lảo đảo một cái, miệng phun ra một búng máu. Dù gì ông cũng dùng hết sức đốt đồng loại mười hai lá Trương Thiên Sư phù, lực lượng đó quá mạnh khiến ông không thể chịu nổi. Sau khi ngừng lại một chút để ổn định, Tra Nghiêm Vân vung ra một vốc đậu tương, rồi móc trong túi sau lưng một lá cờ nhỏ, chỉ thẳng về hướng bắc, lập tức cây nến còn lại cũng tắt lịm.

Thuật này gọi là "Vãi đậu thành binh", một trong những thuật pháp mà đạo sĩ Mao Sơn thường sử dụng. Giờ phút này những người khác tựa như đều đã nhập định vậy. Tới khi kết thúc mọi chuyện, họ kể lại: sau khi Nghiêm Vân đốt mười hai lá Thiên Sư Phù, họ thấy thân thể của mình mất đi khống chế, ý thức dần dần mơ hồ, mãi cho tới ngày hôm sau mới tỉnh lại.

Nói về Tra Nghiêm Vân lúc đó. Ông lại dùng Thất Tinh Kiếm đốt thêm một lá bùa, chỉ thẳng về góc tây bắc. Một tiếng mèo kêu vang lên, tiếp đó con mèo mun đi ra từ góc tây bắc, nhe răng nhìn chằm chằm về phía Tra Nghiêm Vân. Con chó mực ở bên cạnh ông đã khom người, nó đang chờ có cơ hội là nhào tới. Nếu không phải bị Tra Nghiêm Vân lấy tay ấn xuống đầu thì giờ phút này sợ rằng nó đã xông tới.

"Nghiệt súc! Ngươi có thể biết đại ấn này là gì không?"

Nói xong, Tra Nghiêm Vân liền giơ lên đại ấn chưởng môn của Thiên Chính Đạo.

Con mèo kia sau khi thấy đại ấn không những không lùi về phía sau, ngược lại còn bước thêm một bước. Nó càng nhe răng dữ tợn, xù lông, tựa như có thù oán rất lớn với đại ấn kia vậy. Con mèo khom người một cái, trực tiếp bổ nhào về hướng của Tra Nghiêm Vân. Con chó mực không cam lòng yếu thế, đã sớm không kiềm chế được cũng vọt tới. Hai con, một chó một mèo giống như hai mũi tên đâm thẳng vào nhau, nhất thời đánh thành một đoàn. Con mèo mun kia thấy mình ở dưới đất không có lợi thế, liền phát huy sự linh hoạt của bản thân. Chỉ "vèo" một cái nó đã nhảy lên một cây cột, sau đó biến mất trong bóng tối. Chỉ để lại con chó mực chạy vòng quanh cây cột, sủa liên tục không ngừng.

Tra Nghiêm Vân cũng không dám thờ ơ, lúc này kẻ địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng. Chắc chắn con mèo mun xảo quyệt kia đang chờ cơ hội mà tấn công, Nghiêm Vân muốn phá hang ổ của nó cũng vì muốn tạo ra một cơ hội, một người một mèo đều là thứ tinh ranh. Nhưng lúc này Tra Nghiêm Vân lại đảo mắt qua mấy người ngồi dưới đất, giống như muốn đi tới kiểm tra tình trang của bọn họ, vì vậy vẫy vẫy con chó: "Hắc Tử, tới."

Con chó mực không cam lòng, vẫy đuôi đi tới, quả nhiên con mèo mun kia mắc bẫy. Một tiếng “meo” vang lên, con mèo mun từ trên trần nhà phóng tới, bổ thẳng theo hướng đầu của Tra Nghiêm Vân.

Tra Nghiêm Vân đã đề phòng sẵn, lúc trước chỉ là giả vờ để đánh lạc hướng con mèo. Ông khẽ lắc mình một cái, tránh khỏi móng vuốt của nó, nhưng vẫn dính một vết cào, trên mặt rướm máu. Con mèo kia quay đầu, sau đó đứng ở trước mặt Tra Nghiêm Vân ra vẻ khiêu khích, cái đuôi dựng thẳng lên. Con Hắc Tử muốn xông lên, nhưng đã bị Tra Nghiêm Vân quát: "Đi giữ cửa."

Con chó mực lúc này giống như bỏ qua sự khiêu khích của con mèo, lập tức cong mông, phe phẩy cái đuôi, chạy thẳng tới cửa. Nó ngồi trước cửa giống như Lý Quỳ vậy, uy phong lẫm lẫm chiếm lấy lối ra vào. Con Hắc Tử mở miệng thở, thè cái lưỡi đỏ au như chậu máu, nhìn chằm chằm con mèo mun trước mắt.
Bình Luận (0)
Comment