Thiên Chính Đạo Nhân

Chương 52

Dịch: Tuyệt Hàn

Sau khi cởi dây trên người xuống, Tra Nghiêm Vân bắt đầu tiến hành thăm dò nơi này. Dưới chân hắn là lớp đất đá trơ trọi màu đen, cũng không có dấu vết nơi này là do con người tác động, có thể là tự nhiên tạo thành. Trước mặt là một dòng sông ngầm, mà phía sau chính là nham thạch cứng rắn, tính cả cái giếng cổ thì tạo thành một hình chữ L, giếng cổ thẳng xuống, sông ngầm nằm ngang.

Dòng sông ngầm này có thể bắt nguồn từ phía Kỳ Phong Sơn chảy xuống, tới chỗ giếng này thì đã là cuối dòng, cũng được người xưa đào thành một cái giếng. Chỗ hắn đặt chân bây giờ nằm trên một tảng đá lớn màu đen, phía trước có chỗ lõm sâu xuống, giống như khi nước lên bị cuốn lại thành xoáy vậy.

Tra Nghiêm Vân tưởng tượng một chút, độ sâu của giếng cổ là hai trăm bảy mươi thước, vậy chẳng nhẽ không gian này hôm qua vẫn còn chìm trong nước? Nếu hai người lão Vương ở dưới này thật, vậy... Thời gian đã qua lâu như vậy, bọn họ còn có cơ hội còn sống sao? Tra Nghiêm Vân một lần nữa nhìn về phía cái giếng, dứt khoát quyết định đi về phía trước tìm kiếm.

Cũng may cái đèn chiếu xa được Nghị Siêu mua quả thật rất tốt, ở trong cái thế giới ngầm này mà tầm mắt của Tra Nghiêm Vân vẫn có thể nhìn được trong phạm vị năm mươi mét. Nhìn dòng nước trong con sông ngầm vẫn đang chầm chậm chuyển động, Tra Nghiêm Vân thử kêu lên mấy tiếng: "Lão Vương, lão Vương, hai người ở đây không?"

Ở trong hang động trống trải thế này làm tiếng hô của hắn vang vọng, qua thật lâu mới trở lại yên tĩnh. Nếu bọn họ ở đây, chắc hẳn cũng có thể nghe thấy. Nhưng qua một hồi hô lên mấy lần nhưng không có ai đáp lại, Tra Nghiêm Vân chỉ có thể tiếp tục đi về trước.

"Hả, đây là cái gì?"

Tra Nghiêm Vân phát hiện phía trên vách động cũng có một bức bích họa, hơn nữa là do nhiều phần gộp lại, giống như là những ô truyện trong manga vậy. Loại bích họa này không phải là những đường nét được điêu khắc như trong giếng, mà là được vẽ bằng những đường màu trắng như phần. Mặc dù một số phần đã bị nước và rêu ăn mòn, nhưng bởi vì kích thước lớn, cho nên bỏ đi một số chi tiết vẫn còn có thể nhìn ra đại khái.

Bức bích họa thứ nhất: Chỉ có một người cưỡi trên sóng gió, cầm trên tay một thứ màu trắng bạc.

Tra Nghiêm Vân cũng khó lý giải, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, nhìn về phía bức bích họa thứ hai.

Bức bích họa thứ hai: Khung cảnh vẫn khá giống bức thứ nhất, một người cưỡi trên sóng gió, cầm vật trắng bạc. Chẳng qua phía sau người kia có thêm một số thứ, xung quanh có nhiều người cầm binh khí, nhưng những người kia có dáng vẻ như đang thua trận. Mà phía ngoài có một người có sáu tay, đầu có hai sừng, tay chia ra cầm đao, rìu, mác. Thân hình thì cao lớn hơn kẻ khác rất nhiều, thái độ kiêu ngạo, sau lưng cũng có nhiều người cầm binh khí, tựa hồ là bộ hạ của hắn, quơ binh khí trong tay giống như đang chuẩn bị tấn công.

Nhìn bức họa này, trong lòng Tra Nghiêm Vân có chút hiểu ra, ai vẽ thì thực sự hắn không biết, nhưng nội dung trong bức bích họa này hắn có thể chắc chắn ai cũng biết. Người thân hình to lớn có sáu tay kia chính là Xi Vưu.

Truyền thuyết Xi Vưu là tù trưởng của bộ tộc Cửu Lê thời thượng cổ, được sách sử ghi lại chính là Võ Chiến Thần. Truyền thuyết cũng nói Xi Vưu đại chiến với Viêm Đế, bởi vì có bản lãnh thông thiên, kiêu dũng thiện chiến, sau đó đã đánh bại được Viêm Đế.

Sau này Viêm Đế liên hợp với một tù trưởng khác là Hoàng Đế, cùng nhau tiến công đánh lại Xi Vưu. Nhưng Xi Vưu tự thị võ lực cao cường, không coi bọn họ ra gì, liền cùng tám mươi mốt người bộ hạ tranh giành thiên hạ với Hoàng Đế, cuối cùng kịch chiến ở Trác Lộc.

Hoàng Đế qua nhiều lần không thể đánh bại Xi Vưu, sau đó được tiên nhân hỗ trợ, hai bên giết tới máu chảy thành sông. Xi Vưu cuối cùng bị Hoàng Đế giết chết, thi thể sau khi bị chém đầu được tách ra chôn, máu từ đầu của Xi Vưu nhuộm đỏ cả rừng phong, từ đó về sau mỗi khi vào thu thì lá phong đều biến thành màu đỏ. Hoàng Đế sau khi tiêu diệt được Xi Vưu không hề coi thường mà tôn là "Binh Chủ", cũng là thần chiến tranh, cho người vẽ lại hình Xi Vưu lên cờ chiến.

Như vậy nếu người đứng ở bên phải là Xi Vưu, vậy người cưỡi sóng đạp gió kia chính là Hoàng Đế? Như vậy bức họa này miêu tả cái gì? Đây chẳng phải là trận chiến Trác Lộc sao.

Tra Nghiêm Vân nhìn bức bích họa trên vách đá, lập tức đưa ra suy đoán: Hoàng Đế, Viêm Đế cùng Xi Vưu hẳn là ba tổ tiên từ thời bộ lạc của Trung Quốc, thời đó cũng lưu lại rất nhiều bức bích họa miêu tả lại truyền thuyết, cũng không lạ lắm. Sau khi xem xong bức bích họa thứ hai, Tra Nghiêm Vân lại dè dặt tiếp tục đi tới trước, quả nhiên trước mặt lại xuất hiện bức bích họa thứ ba.

Bức bích họa này cảnh tượng khác với hai bức trước, khung cảnh là một ngọn núi lớn, xung quanh có mây mù lượn lờ.

Đứng trên đỉnh núi có một người phụ nữ, trên tay cầm vật màu bạc ở hai bức bích họa trước, đặt lên đỉnh núi. Nhiều nhân vật trong núi cũng có thay đổi, một số động vật bắt đầu xuất hiện, hướng về phía người kia. Những động vật này có gấu, ngựa, chó sói, báo, chim ưng, rồng, diều hâu, nhưng đều đã được nhân cách hóa, trên tay những động vật này vẫn còn nắm binh khí giống như những người theo phe Xi Vưu ở bức họa thứ hai.

Tra Nghiêm Vân sau khi xem, biết cảnh này chính là sau chiến tranh, những người trong tộc Cửu Lê đã bị đánh bại, mà người phụ nữ kia khiến Tra Nghiêm Vân cảm thấy hết sức hứng thú. Truyền thuyết Hoàng Đế được Cửu Thiên Huyền Nữ là thiên thần trợ giúp, chẳng lẽ người trong bích họa chính là bà? Vậy vật màu bạc bà cầm trên tay là thứ gì?

Ngay khi Tra Nghiêm Vân đang suy tính, hắn chợt phát hiện vấn đề lớn nhất, vật kia có thể đã hợp lại với ngọn núi rồi. Hắn lại quay trở lại mấy bước, trong lòng chấn động. Trời ạ, ngọn núi này không phải chính là Kỳ Phong Sơn luôn ẩn trong mây mù sao?

Bởi vì cuộc chiến được miêu tả ở bức bích họa thứ hai là ở Trác Lộc, nằm ở vùng biên giới Hà Bắc, cách vùng Tứ Xuyên này tới cả ngàn dặm, tại sao ở bức họa thứ ba lại vẽ Kỳ Phong Sơn?

Mang theo nghi vấn, Tra Nghiêm Vân tiếp tục đi về phía trước, chỉ thấy có một vũng nước ngăn cản đường đi, nước sông ngầm thì lạnh thấu xương, dù chiếu đèn qua nhưng hắn cũng cảm thấy rùng mình. Nghĩ đến việc có thể phải lội nước đi qua, vì vậy Tra Nghiêm Vân cởi áo, ngồi xuống, chuẩn bị bỏ đi giầy. Ngay tại lúc này đột nhiên vang lên âm thanh: "Nghiêm Vân ca, chớ xuống nước!"

Gần như theo bản năng, Tra Nghiêm Vân lập tức rụt chân lại, đây chẳng phải là tiếng của Lãnh Di Nhiên sao? Cô ấy ở chỗ này? Theo phương hướng của thanh âm, Tra Nghiêm Vân điều chỉnh lại hướng đèn chiếu xa, thanh âm là từ đối diện truyền tới, dù soi đèn cũng chỉ có thể nhìn thấy toàn là nham thạch. Nhưng vừa rồi hắn nghe thấy hết sức rõ ràng, một câu "Nghiêm Vân ca" như vậy, không phải Lãnh Di Nhiên thì là ai?

Tra Nghiêm Vân theo phương hướng tiếng kêu kia hô lên: "Lãnh Di Nhiên, là cô sao? Các ngươi ở nơi nào?"

"Ta ở chỗ này, Nghiêm Vân ca, ngươi nghĩ biện pháp mau tới cứu ta! Lão Vương không ổn rồi."

Thanh âm kia tiếp tục truyền tới, còn mang theo chút nức nở. Lúc này Tra Nghiêm Vân đã nghe thấy rõ ràng, nhìn về hướng thanh âm kia vang lên, rốt cuộc thấy tại vách đá đối diện có một khe hở, trong khe hở có một người đang cầm một mảnh vải màu trắng vẫy qua vẫy lại. Tra Nghiêm Vân lập tức liền nhận ra, đây không phải là quần áo của lão Vương hay sao?
Bình Luận (0)
Comment