Thiên Chủ

Chương 2

Thành phố Đông Hải có nhiều trường đại, cạnh tranh nền tảng kịch liệt. Nhưng mà chân chính đệ nhất, chỉ có Văn Đại.

“Nhất nhị tam đệ nhất Văn Đại” hàng chữ này, nhìn như tự cao tự ngạo, phách lối nhưng cứ lấy thành tích 10 năm liên tục đều có học sinh đề danh Trạng Nguyên, tại Đông Hải thành tích không ai bì nổi của Văn Đại, mấy chữ này trên danh nghĩa đều là đích xác không bàn cãi.

Hơn nữa Văn Đại nổi tiếng không chỉ vì bảng thành tích nghịch thiên, mà còn vì nơi này không hề có chuyện dùng tiền đổi điểm, dùng quan hệ nhập học, thành tích mười phần đều phải dùng thực lực chứng minh.

Tài phiệt phú hào, quan hệ trên đông đảo nhiều lần muốn dùng quan hệ cho con cháu chen chân vào Văn Đại, nhưng đều vô ích. Văn Đại có thể lật trời, thành tích tốt như vậy, cũng không phải là nhà trống. Dù sao hiệu trưởng của nó, chính là đại danh đỉnh đỉnh Kim giáo sư, Kim Tài Bình, nổi tiếng là đệ nhất văn giáo, thủ tọa Viện Khoa học kỹ thuật quốc gia, danh tiếng trong nước cực thịnh.

Lại nói, Diệp Phàm tuy là cô nhi hoàn cảnh khó khăn, nhưng thành tích của hắn lại rất tốt. Trung học phát huy vô cùng nổi bật, tuy không đề danh Trạng Nguyên, Thám Hoa cái gì, nhưng nếu nắm top 10 gọi tên, nhất định có tên của hắn. Mà lên đến Đại học, lấy thành tích vô cùng ưu việt nhập học, trực tiếp được đưa vào danh sách bồi dưỡng của Văn Hệ, lại trực hệ quản lý của một vị giáo sư có tiếng.

Người nói, ngươi sinh ra khắp nơi đều là bụi bẩn, bần hàn không chịu nổi, năm tháng dài rất nhiều năm, vậy khi ngươi lớn lên, dùng khoảng tích lũy đó, bạo lực mà đứng lên, trở thành ngôi sao sáng nhất.

Diệp Phàm mộng tưởng bình thường, không phải là muốn trở thành giám đốc, quan chức cao xa, chỉ là muốn tìm một công việc tốt, dành khoảng thời gian chiếu cố tiểu muội, lại đến vài năm sau, nàng rời đi, sẽ tiếp tục làm một người bình thường, cưới vợ, sinh con, nhàn nhã sống qua ngày.

Ngươi chê cười, mộng tưởng này không đủ vĩ đại, nhưng nhìn lại mình, nhìn lại bản thân, ngẫm xem, đủ vĩ đại, chỉ là trong suy nghĩ của ngươi hoặc là của ta, như thế nào!

Diệp Phàm đi vào ký túc xá, ánh mắt đầu tiên là quét về tên bảo vệ đang ngồi đọc báo, vẻ mặt có chút chăm chú theo dõi tin tức trước mặt. Hắn diện mạo bình thường, nói trắng ra là có chút khó coi, nhưng tánh tình tốt, thuộc dạng ngoài nóng trong lạnh. Nhiều lần ký túc xá mất trộm, không cần bảo, chính hắn đầu tiên xung phong kiếm trộm, không được nhất định mày ủ mày chao, mà kiếm bằng ra, lại sẽ giảng đạo lý a.

Trương Phi giảng đạo lý, khó nghe. Hắn cũng vậy, bảo vệ sẽ giảng đạo lý a?

“Anh Lý”

Diệp Phàm đánh tiếng chào hỏi, đối với vị bảo vệ này, hắn cũng rất thân thuộc. Lúc trước mất một cái nồi điện, cũng là hắn tìm ra giúp, về dần gặp nhau nhiều, cũng dần quen thuộc.

Tuy nói chức trách của hắn là như vậy, nhưng dù sao ở thời đại này,. làm một tên bảo vệ quèn, còn có thể tận lực như hắn, thật cũng không dễ dàng tìm gặp.

Bảo vệ họ Lý, tên là Trương Định. Hắn mặc áo ấm, có chút vò, thở ra một hơi lạnh rồi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệp Phàm, sắc mặt hơi giản ra, nặn ra một nụ cười hiền lành, nói:

- Ây da, tiểu Diệp ngươi đi đâu mấy ngày không thấy a? Với lại cuối năm thật xui xẻo, ta hôm qua vừa bắt được một tên trộm laptop, giảng đạo lý với hắn một hồi, hắn lại chửi ta vô sỉ. Con mẹ nó, nếu như ngươi có ở đây, ta nhất định nhờ ngươi cho hắn một trận.

Lý Trương Định nhớ lại chuyện hôm qua, nhất thời tức giận chửi lên.

Diệp Phàm gượng cười. Mặc dù Lý Trương Định nhìn rất dọa người, nhưng cũng rất ít động tay đánh ai cả, cho dù là trộm cướp cũng chưa hề động tay chân. Chỉ là nếu trộm quá hung hăng, sẽ để cho đám sinh viên ra tay, để bọn họ trút giận, dù sao mất cũng là của bọn họ mất, ngươi giành chén ăn này, không ngon a.

Diệp Phàm biết mình bản thân không có chỗ dựa, năm mười tuổi đã đi võ quán luyện võ. Học chính là võ phòng thân. Học 8 năm, võ nghệ cũng không tệ, vật lộn với một đám trộm cướp cũng sẽ không thiệt thòi. Hắn cũng không biết mình có phải là thiên phú trời sanh hay không mà, hắn ra tay, nhất định có người sẽ gào cha gọi mẹ.

“Lý ca bớt giận”

Diệp Phàm cười nói, lại nói:

- Mấy ngày này đệ trở về ngoại ô chuẩn bị đón lạnh, tiểu Hinh ở nhà một mình đệ cũng phải về mấy lần.

Nghe hắn nói, Lý Trương Định mới chợt cau mày, bỗng nói:

- Tiểu Diệp, đệ để tiểu Hinh ở nhà một mình, bản thân lại phải đi học, làm sao chiếu cố cho nó được a? Tuy nói chỗ đó trị an tốt, chung quanh người nhiều, nhưng cũng không phải không lo.

Diệp Phàm cười cười, khoát tay nói:

- Chuyện này đệ cũng nghĩ rồi, sắp tới khai giảng sẽ ra ngoài mướn phòng, căn nhà nhỏ sẽ nhờ hàng xóm trông coi,sau đó đưa nàng lên thành phố.

Lý Trương Định cười cười, vỗ trán:

- Đúng là đệ chu đáo a, ta lo nghĩ nhiều rồi.

Diệp Phàm khoát tay, chào hắn một tiếng rồi liền đi vào dãy nhà.

Nhìn nhìn bóng lưng của Diệp Phàm, Lý Trương Định không khỏi lắc lắc đầu, chậc lưỡi một tiếng.

“Thật là một thanh niên tốt a!”

...

Dọn vào ký túc xá đã ba tháng, mà khai giảng phải cuối tháng 10 mới bắt đầu, Diệp Phàm ban đầu sẽ rất ít ở lại ký túc xá, toàn bộ đều sẽ giành thời gian đi làm thêm. Trừ ban đêm về ngủ, còn lại đều sẽ ở trên đường.

Hắn đi vào phòng của mình, dọn dẹp một chút lại kéo ra một chiếc xe đạp, đằng yên sau buộc lấy một cái thùng lón, bên trong có phủ bao nhựa. Đem thùng ôm vào, lại đi lên tầng trệt.

Nhà trọ có tầng trệt, dùng là để cho bốn người ở. Lúc này ba người kia đều về nhà chuẩn bị đồ đạc chuẩn bị nhập học nên chỉ có một mình hắn sử dụng hai tầng này. Nói là tầng trệt, tầng dưới là ngủ nghỉ, tầng trên cũng chỉ là để đồ linh tinh. Cũng may Văn Đại rất chiếu cố sinh viên của mình, còn xây ra một cái sân thượng. Nói là sân thượng, diện tích bất quá 3m dài, 1m ra mà thôi. Nhưng Diệp Phàm chỉ cần bao nhiêu đó.

Hắn lấy trong góc ra một đống bắp sống, cẩn thận than một đống củi nhỏ, liền bắt đầu xiên bắp lên nướng.

Trời lạnh cũng không thể ngăn được lửa, chỉ một ít phút bắp đã vàng đậm.

Đã vào tháng 10, thời tiết rất lạnh, người đi đường một xoạc tay vào quần, một bên cũng sẽ muốn tìm thứ gì đó nóng hổi làm ấm người. Mà bắp nướng, có hành mỡ, chính là thiên đại ăn ngon a.

Vừa nóng, lại nức mũi, sinh ý này không làm, Diệp Phàm sợ thẹn với mình, thẹn với tiểu Hinh.

Cẩn thận cho hành mỡ lên bắp nướng, một ít bắp đã than đen, hắn lấy một đống bao ni lông ra chậm rãi bọc vào, liền cho vào thùng, sau đó đóng kỹ nắp lại, sợ khí lạnh làm cho nguội.

Hồi lâu cũng làm nướng hết số bắp sống, hắn nặng nề ôm thùng xuống, cho lên xe, cố định cẩn thận rồi liền chậm rãi rời khỏi ký túc xá.

...

Lâm Khinh Tuyết dáng người cao gầy, dung mạo vô cùng xuất chúng là mỹ nhân khó gặp. Nàng năm nay thi vào Văn Đại, thành tích rất nổi bật, chính là đề danh Trạng Nguyên.

Mà lúc đến báo danh, cũng đã bị khắp nơi nhòm ngó, hiển nhiên trở thành tân Nữ thần của Văn Đại. Trên mạng, có rất nhiều topic nói về nàng, chủ yếu là lai lịch của nữ thần, nữ thần đã có bạn trai chưa hoặc là nữ thần thích ăn gì, đại loại như vậy.

Hơn nữa đó là khi nàng mới xuất hiện lần đầu, nếu như đến trường thường xuyên, nhất định sẽ bắt gặp hình ảnh một người thanh niên đầu vuốt keo, mặt mày sáng lạn từ trong siêu xe bước ra, tay cầm hoa hồng, chính là 999 đóa, hướng nàng tỏ tình.

Bất quá bên trên rối loạn, Lâm Khinh Tuyết cũng không quá để ý, nàng ở trung học đã chịu quen với chuyện này. Tự nhiên không quá nhiều bận tâm. Còn tỏ tình, người hướng nàng tỏ tình không có mấy chục cũng là một trăm.

Cái gì hoa hồng? Ngươi dùng 999 đóa, thật cũ mốc, ta đây dùng 988 đóa.

Siêu xe? Ta đạp xe đạp tỏ tình, nữ thần vừa nhìn là biết nàng không thích chơi lớn, ta dùng xe đạp nhất định thành công...Thật sự thì không cần nghĩ đến đoạn sau đó.

Vô số người muốn làm bạn trai mình, Lâm Khinh Tuyết cũng chỉ cười nhẹ bảo người ta tránh đường, còn muốn làm lớn. Được, chỉ cần ngươi ra cổng, nhất định có áo đen đứng chờ, cho ngươi đẹp mắt.
Bình Luận (0)
Comment