Cùng lúc đó, trên chín tầng mây.
Tri Vi giới và đầu của Khâu Mộng Sơn đang trong tay Lưu Vân Tiên Tôn.
“Sao nào, sư phụ, con không lừa người chứ?” Cố Tiêu Tiêu đương đương tự đắc.
“Hừ, coi như các ngươi có bản lĩnh.” Lưu Vân Tiên Tôn tiện tay trả Thiên Cơ côn cho Cố Tiêu Tiêu.
Cố Tiêu Tiêu giao cả Thiên Cơ côn và túi giới tử nhận được ở chỗ Nhạc Tâm Thiện cho Công Tôn Điệp: “Đây, cho sư phụ chỗ này. Cô về nói với người, cám ơn người đã làm tất cả cho Tiêu Tiêu. Tuy bây giờ Tiêu Tiêu đã là môn hạ Vạn Hoa cốc, nhưng Tiêu Tiêu là đồ đệ của người, trước đây là, sau này cũng vẫn là, vĩnh viễn không bao giờ quên ân đức của sư phụ đã dẫn ta nhập môn.”
Nói đến đây, giọng cô đã hơi nức nở.
“Ta sẽ...” Công Tôn Điệp cười duyên vài tiếng: “Vậy bản cô nương rút lui trước.”
Nói xong cười ha hả bay đi.
Nhìn theo bóng lưng Công Tôn Điệp đi khỏi, Cố Tiêu Tiêu nhìn sang phía Lưu Vân Tiên Tôn: “Sư phụ, con nói vậy, ngài không tức giận chứ?”
“Sao lại tức giận cơ chứ?” Lưu Vân Tiên Tôn nhìn đệ tử đầy trìu mến: “Có tình có nghĩa mới phải chứ. Chỉ cần con đừng vì Thiên Cơ môn mà quên mất bản thân còn là đệ tử Vạn Hoa cốc, thế là được!”
Cố Tiêu Tiêu lau nước mắt: “Đệ tử sẽ tuyệt đối không quên.”
DIệu Pháp Thiên bên cạnh đã hừ một tiếng: “Nếu có một ngày Vạn Hoa cốc và Thiên Cơ môn giao chiến thì sao? Ngươi định giúp ai?”
Cố Tiêu Tiêu biến sắc kêu lên: “Sẽ không đâu! Ta sẽ không để chuyện đó xảy ra!”
Lưu Vân Tiên Tôn hung hăng trừng mắt với DIệu Pháp Thiên: “Đừng nói mấy lời ngu ngốc đó!”
Trước đây Cố Tiêu Tiêu vẫn luôn trưởng thành dưới sự che chở của Thiên Cơ môn, bây giờ bắt cô lựa chọn như vậy, chỉ khiến cô phản cảm.
Nếu muốn một người thật sự quy thuận, dẫu sao cũng cần thời gian.
Hơn nữa Thiên Cơ môn đã diệt vong, đối tượng thù hận của bọn họ là Hắc Bạch thần cung, có tư cách gì mà uy hiếp Vạn Hoa cốc chúng ta?