Chỉ có điều lực sát thương được quyết định bởi Sát Khí đao chứ không phải ảo giác, vì vậy bản chất vẫn là Sát Khí đao, chỉ có điều kết hợp với cảnh tượng âm u xung quanh khiến người ta có cảm giác vô cùng đáng sợ.
Ninh Dạ lại dùng Khi Thiên thuật ảnh hưởng tới tâm thần của Hà Nguyên Thánh, khiến hắn cảm thấy như đang trong địa ngục thật sự. Chỉ tiếc là y còn chưa thể thay đổi ký ức đối phương như lúc đối phó với Doãn Thiên Chiếu, Hà Nguyên Thánh biết mình đang trong hoàn cảnh ra sao, sẽ không thật sự nghĩ rằng mình đã chết, rơi xuống địa ngục.
Cho dù như vậy, hắn cũng bị dọa tới mức hồn vía lên mây, vội vàng quỳ xuống đất, cuống cuồng kêu gào: “Ta biết sai rồi! Biết sai rồi!”
Phong Ngọc Yên bên cạnh thấy vậy cũng ngây dại.
Ảo ảnh của Yên Vũ Trọng Lâu là ảo cảnh thực thể cho nên cô cũng chứng kiến, chỉ có điều thủ đoạn như vậy rất hiếm thấy trong cảnh giới Hoa Luân. Đây là lần đầu tiên cô phát hiện có người sử dụng ảo ảnh tới mức độ như vậy, Phong Ngọc Yên kinh ngạc nhìn Ninh Dạ: “Đây không phải thủ đoạn của Hắc Bạch thần cung ta, rốt cuộc ngươi là ai?”
Ninh Dạ khinh thường: “Cô bị ngốc à? Đây là Yên Vũ Trọng Lâu, ta dùng Lưỡng Nghi Chân Cương, Phù Thế châu, Nguyên Cực Thần Quang, Huyền Diệu Thiên Thiền và Sát Khí đao kết hợp thành, đã báo cáo lên thần cung rồi, ngươi không biết cũng chẳng có gì lạ.”
Thật ra còn Vạn Tượng đồ, nhưng y sẽ không nói cho Phong Ngọc Yên.
Ninh Dạ thu hồi Yên Vũ Trọng Lâu, giơ cao Lưu Ảnh thạch ghi lại cảnh Hà Nguyên Thánh bị dọa tới tè ra quần nói: “Hà đại thiếu gia, thương lượng chút nhé? Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không trừng trị ngươi, đợi lúc này tới nơi thì ngươi cứ thoải mái tiêu dao. Nếu ngươi không nghe lời thì đừng trách ta không khách khí. Đừng quên bây giờ ngươi đang trên tay ta, bất luận sau này ngươi trở về hung hăng càn quấy ra sao, ít nhất bây giờ... bất cứ lúc nào ta cũng có thể trừng trị ngươi!”
Hà Nguyên Thánh ngoan ngoãn rồi.
Phong Ngọc Yên cũng ngoan ngoãn theo.
Hai người cúi đầu đi theo Ninh Dạ trở về, thậm chí khiến Lao Huyền Minh kinh ngạc tới rớt cả cằm.
Trên đường, hắn tới tìm Ninh Dạ, hỏi thẳng: “Ngươi làm thế nào vậy?”
“Ta đánh hắn một trận.” Ninh Dạ trả lời.
Lao Huyền Minh tức giận: “Ngươi không sợ chết à? Chưởng giáo yêu con như mạng.”
Ninh Dạ nhún vai: “Ta có giết hắn đâu, chỉ dạy cho hắn một bài học nho nhỏ thôi. Chưởng giáo sẽ không để ý đâu.”
“Bên ngoài thì không để ý, nhưng bên trong nghĩ thế nào thì ai mà biết được?”