Minh Tứ Dã hít một hơi thật sâu, cuối cùng hừ một tiếng, không nói gì tiếp.
Vốn dĩ hắn và Ninh Dạ có quan hệ khá tốt, nhưng sau chuyện lần này trong lòng khó tránh khỏi khúc mắc, chẳng qua chưa tới lúc phát tác.
Trên bầu trời, trận chiến đã sắp kết thúc.
Có lẽ thấy kế hoạch đã thất bại nên Phong Trung Túc không tiếp tục kéo dài trận chiến mà nhanh chóng bỏ đi cùng Trịnh Ngọc Huy. Còn hai người Công Tôn Dạ, Công Tôn Điệp đã bỏ chạy trước khi Linh Lung tháp sụp đổ.
Không ai truy kích.
Trời đất yên bình trở lại, Quân Bất Lạc và Phong Đông Lâm chậm rãi hạ xuống.
Đây là lần đầu tiên Ninh Dạ nhìn thấy Quân Bất Lạc, chỉ thấy người này người mặc cửu long bào, đầu đội ngọc hoàng quan, chân đi thải vân ngoa, hình tượng cực kỳ cao quý, chẳng khác nào quân vương nơi trần thế.
Chuyện này khiến Ninh Dạ nhớ tới một lời đồn, hình như Quân Bất Lạc xuất thân vương gia.
Nhưng trong Trường Thanh Cửu Châu, quân quyền sa sút, vương thất không có uy quyền, về bản chất thì vương gia cũng chỉ là một đại gia tộc, chẳng khác nào đại quản gia của tiên môn.
Lúc này Quân Bất Lạc đi tới, sắc mặt âm u: “Vẫn để bọn chúng chạy thoát? Nhiều người như vậy mà không giết được hai người, còn để bọn chúng giết chết Lao Huyền Minh, đúng là một lũ rác rưởi!”
Hắn đang nói tới Công Tôn Dạ và Công Tôn Điệp.
Đám người cùng cúi đầu im lặng.
Ninh Dạ đã nói: “Khởi bẩm Đông sứ, Công Tôn Dạ, Công Tôn Dạ chiếm địa lợi từ trận pháp, lại có Ảnh Độn thuật của Ma môn, lúc đó chúng ta phải tập trung lực lượng phá trận, không có thời gian ứng đối, kính xin Đông sứ thông cảm.”
Quân Bất Lạc trừng mắt nhìn Ninh Dạ: “To gan lắm!”
Cái trừng mắt này còn khiến sấm dậy trên đất bằng, Ninh Dạ chỉ cảm thấy một ý lạnh âm u truyền thẳng vào cơ thể, gần như bóp nát hắn.
Cuối cùng Phong Đông Lâm ho nhẹ một tiếng, vung ống tay áo: “Sao ngươi phải nổi giân như vậy, Ninh Dạ đang nói thật mà. Yên Vũ lâu bố trí Tử Giới Dung Lô, định luyện hóa Lạc thành. Bọn họ ngăn cản được âm mưu này đã là một công lớn rồi.”