Câu này nói trúng tâm khảm của Dung Thành.
Sắc mặt hắn âm trầm: “Không lúc nào Quân Bất Lạc không muốn giết ta, nhưng sợ sau khi ta chết, bí mật liên quan tới hắn sẽ bị tiết lộ nên mới chịu nhẫn nhịn. Nếu ta nói ra ngược lại còn hại ngươi.”
Vì vậy, chuyện Dung Thành nắm giữ bí mật bất tử của Quân Bất Lạc là thật?
Xác nhận chuyện này là được rồi.
Ninh Dạ nói: “Vậy ngươi phải cẩn thận, rất có thể Đông sứ vẫn luôn điều tra xem ngươi giấu bí mật ở đâu.”
Dung Thành cười lạnh: “Đương nhiên ta cũng biết, nhưng ta giấu bí mật ở nơi mà hắn có nằm mơ cũng chẳng ngờ tới...”
Nói đến đây, Dung Thành đột nhiên ngừng lại, có lẽ biết mình đã nói hơi nhiều nên hắn không trò chuyện tiếp, chỉ đứng dậy chắp tay: “Cho dù thế nào, ta cũng phải cảm ơn Ninh sứ đã tiến cử. Ngươi và ta đều là Huyền Sách Sứ, sau này có thể canh phòng giúp đỡ lần nhau. Nếu có gì cần xin cứ lên tiếng, chỉ cần Dung Thành làm được, chẳng chắn sẽ không chối từ!”
“Vậy xin đa tạ!”
Nhìn theo bóng lưng Dung Thành đi khỏi, Ninh Dạ tự nhủ: “Một nơi mà hắn có nằm mơ cũng chẳng ngờ tới... Thú vị đấy. Nói cách khác chỉ có một chỗ giấu bí mật? Chuyện này không hợp với đạo lý thỏ khôn có ba hang.”
Công Tôn Điệp hiện lên quỷ dị: “Có định bắt lấy hắn, làm giống như lúc đối phó với Doãn Thiên Chiếu, trực tiếp lục soát ký ức không?”
“Sao rồi? Không giận ta nữa à?” Ninh Dạ cười hỏi.
Công Tôn Điệp hung hăng trừng mắt với y: “Đã tới nước này rồi còn làm thế nào được nữa? Bây giờ đang bàn việc nghiêm chỉnh. Ngươi có mưu đồ với Đông Phong quan, Đông Kỳ Sứ là chướng ngại mà ngươi không thể bỏ qua. Nói đi, có cần sưu hồn không?”
“Nếu pháp thuật sưu hồn hữu dụng như vậy, e là Quân Bất Lạc đã sử dụng với hắn từ lâu rồi.” Ninh Dạ ung dung trả lời: “Ta dám khẳng định tên này có bí thuật kháng cự sưu hồn thực tâm.”
“Hả?” Công Tôn Điệp kinh ngạc: “Thế thì làm thế nào?”
“Không vội, từ từ điều tra, thể nào cũng có manh mối.”