“Hả?” Lý Trường Hồng híp mắt nhìn Ninh Dạ.
Ninh Dạ trả lời: “Ta cần tất cả thủ pháp cơ quan cấm chế của Thiên Tinh môn.”
Năm xưa Quân Bất Lạc chỉ diệt Dung gia, nhưng Thiên Tinh môn vẫn còn tồn tại, còn là một trong tam đại tiên môn am hiểu cơ quan cấm chế, ngang với Thiên Cơ môn, Huyền Cơ quan.
Ninh Dạ luôn rất hứng thú với thủ pháp của Thiên Tinh môn, bây giờ có cơ hội, đương nhiên phải lợi dụng.
Quan trọng là điều này có thể tăng cường năng lực cơ quan ngoài sáng của y.
Bây giờ thực lực trong tối của Ninh Dạ hơn xa thực lực ngoài sáng, vì vậy hắn cần luân chuyển thực lực, Quân Bất Lạc cần nhờ y làm việc, đừng trách y chào giá trên trời.
Lý Trường Hồng lại không dễ nhả ra: “Có tác dụng không?”
Ninh Dạ trả lời: “Nếu Dung Thành đã nói cứ sau một quãng thời gian cần ra tay đóng cấm chế lại, như vậy việc lý giải thủ pháp của hắn sẽ rất cần thiết. Ví dụ như biết hắn sử dụng thủ đoạn gì, có thể biết được khoảng cách đại khái, thậm chí tìm hiểu được phương hướng. Nếu tốt hơn còn có thể tìm ra hoàn cảnh xung quanh vị trí đặt cơ quan... Khi Dung Thành giấu bảo vật, hắn chỉ là tu sĩ cảnh giới Tàng Tượng đúng không? Cảnh giới thấp như vậy nhưng vẫn có thể điều khiển cấm chế từ xa, chuyện này rất khó, e là vị trí giấu bảo vật cũng có điều kiện phối hợp. Cứ như vậy, điều kiện càng nhiều thì mục tiêu lựa chọn càng ít. Còn bây giờ việc chúng ta cần biết là... hắn cần những điều kiện nào.”
Lý Trường Hồng đứng thẳng người dậy nói: “Quả nhiên Đông sứ không tìm sai người, ta đi thông báo ngay đây.”
Ninh Dạ muốn có cơ quan thuật của Thiên Tinh môn, đây là bí mật trấn môn của người khác.
Chẳng qua Ninh Dạ không thể lấy được, còn với Quân Bất Lạc lại không phải việc gì khó.
Mười ngày sau, tất cả cơ quan thuật của Thiên Tinh môn mà Ninh Dạ muốn biết đều đã tới tay y.
Ninh Dạ không hỏi kết cục của Thiên Tinh môn.
Chẳng qua chỉ là nghe lời thì không chết, không nghe lời thì diệt sạch cả môn phái.
Y không muốn hỏi, chỉ có điều trong lòng vẫn có cảm giác bất đắc dĩ như bịt tai trộm chuông.
————————————————
Mấy ngày sau, Ninh Dạ không còn nhàn nhã nữa mà bận rộn hẳn lên.