Lâm Gù nổi giận, giáp trùng xanh lá lao ra điên cuồng, đám giáp trùng xanh lá này trông như bọ cánh cứng nhưng thực chất là kích độc do lão ta chế tọa tỉ mỉ, dính vào là chết. Nhưng Vô Thiên thành không cho phép chiến đấu quy mô lớn, vì vậy lão ta không dám tùy tiện khuếch tán phạm vi, bằng không nếu lão bộc phát, chắc chắn không ai ở đây thoát được.
Nhưng thời khắc này, bảy tám tu sĩ cảnh giới Hoa Luân cùng xuất thủ, Lâm Gù một cây làm chẳng nên non, biết không tốt, hạ quyết tâm định để độc trùng tự nổ. Không ngờ lúc này lại thấy Ninh Dạ vung tay, tiếp lấy một tu sĩ đang xông tới.
Lại là Ngưng Quang Thành Nhận, đại lượng ánh sáng bắn ra.
Ngưng Quang Thành Nhận cực kỳ thích hợp để tấn công mục tiêu không phòng thủ, trừ phi là yêu thủ thể tu có thân thể cứng cỏi và sinh mệnh lực cường đại, tu sĩ Hoa Luân sơ kỳ bình thường mà trúng đòn, chắc chắn sẽ chết. Ninh Dạ lại chọn một tên kiếm tu, kiếm khí sắc bén, công kích cường đại, kiếm khí một đi không trở lại.
Khổ nỗi hắn tấn công mạnh mấy đi nữa vẫn là nhắm vào Lâm Gù, hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới Ninh Dạ.
Một cơn mưa đao ánh sáng trút xuống, kiếm tu kia phản ứng cũng nhanh, vội vàng vung kiếm tự vệ.
Nhưng hắn chọn sai cách tự vệ.
Mưa kiếm tuy nhanh nhưng sao nhanh bằng tốc độ ánh sáng
Ầm!
Đại lượng đao ánh sáng đã đâm vào người tên kiếm tu kia, xuyên thủng người hắn.
“Ngươi... vì sao?” Kiếm tu kia kinh hãi nhìn Ninh Dạ, y đã thu lại ảo thuật, lần này kiếm tu biết ai ra tay.
“Ngươi mạnh hơn tên kia một chút, ít ra cũng nói được một câu.” Ninh Dạ cười nói.
Kiếm tu kia nghiêng đầu sang một bên, đã chết.
Ninh Dạ nhẹ nhàng thoải mái, Lâm Gù lại không chống đỡ nổi nữa.
Tuy độc pháp của lão ta cực kỳ xuất chúng, thực lực bản thân cũng không yếu, vấn đề là đối phương có bảy tám người, hắn chỉ có một mình, Lâm Gù chịu sao thấu. Cũng may căn cơ tu vi của lão ta đều không yếu,Tân Tiểu Diệp hấy không ổn, biết chạy trốn thì hơn. Trong tiếng kêu gào của lão ta, tất cả độc trùng tụ tập lại, ầm ầm nổ tung, tạo thành một mảng khí độc bao phủ bản thân.