Ninh Dạ bật cười: “Nếu đơn giản như vậy, đây đã là nơi mà cả vạn người tranh đoạt rồi. Đây là chiến trường thượng cổ, có rất nhiều thi thể của đại năng, cũng có rất nhiều pháp tắc đại đạo phân bổ, ảnh hưởng. Tiếc rằng tuy pháp tắc đại đạo không hiển hiện, chỉ thấy uy năng, vốn không thể lĩnh ngộ.”
Thư Vô Ninh không phục: “Pháp tắc đại đạo không hiện ra thì không lĩnh ngộ được à?”
“Tính kỹ ra thì không phải, vẫn có khả năng, nhưng độ khó rất cao.” Ninh Dạ trả lời: “Ngươi cứ nghĩ thế này là hiểu, cái gọi là đạo là lý lẽ của thiên địa tự nhiên, là căn cơ cho sự tồn tại của vạn vật. Đã là nơi quy tụ của thiên địa tự nhiên, vậy dõi mắt ra khắp nơi, mỗi bông hoa mỗi chiếc lá, thậm chí không khí, linh lực. có gì không phải đạo? Nếu vậy, đâu đâu cũng có thể ngộ đạo, sao lại phải ngộ đạo ở đây?”
Thư Vô Ninh ngớ người, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời ra sao.
Cô suy nghĩ một lúc lâu rồi đột nhiên hiểu ra: “Đệ tử hiểu rồi, chẳng phải trong sách có lời đồn là các đại năng ngộ đạo có người xuất thế cũng có người nhập thế. Bất luận xuất thế hay nhập thế thực ra đều là trải nghiệm nhân sinh, cảm nhận thiên địa, ngồi mà cầu đạo, muốn ngộ đạo trong tình huống pháp tắc đại đạo không hiển hiện.”
“Không sai!” Ninh Dạ cười nói.
Pháp tắc đại đạo không hiển hóa, đúng là có thể ngộ đạo, các đại năng xuất thế nhập thế hoặc dùng chém giết để nhập đạo, hoặc dùng tình nhập đạo, thậm chí có kẻ buôn bán nhỏ trải nghiệm muôn vàn cảm xúc trong cuộc đời, cảm nhân tự nhiên thất thường, tất cả đều là cầu đạo, cũng là cầu đạo trên cơ sở pháp tắc đại đạo không hiển hiện.
Còn thần vật như Vạn Cổ liễu lại vừa vặn ngược lại, pháp tắc đại đạo hiển hóa, ngộ đạo dễ dàng hơn.
Về phần bộ xương trước mắt, tuy uy thế đại đạo vẫn còn, pháp tắc đại đạo không hiển hiện, muốn cầu đạo cũng có thể cầu, nhưng hiệu quả chẳng khác những nơi bình thường ở bên ngoài bao nhiêu, đương nhiên không ai hứng thú.
Nhưng ngay lúc nói chuyện này, Thư Vô Ninh lại phát hiện không ngờ trên bộ xương Hắc Nghễ kia lại có một người đang đả tọa.
“Ồ? Đó là...” Thư Vô Ninh kinh ngạc bật thốt lên.
Ninh Dạ lại chỉ liếc mắt một cái rồi nó: “Ngươi đừng để ý.”
Nói xong cứ thế bỏ đi.