Cho nên trong lòng cô ta chỉ mong chờ Tân Tiểu Diệp sẽ làm một loại cấm chế nào đó khởi động.
Nhưng xem ra nơi này không có gì nguy hiểm, dọc đường đi không gặp bất cứ chuyện gì.
Đúng lúc này, Hồng Nghê giẫm chân xuống, đột nhiên cảm thấy dưới chân có động tĩnh gì đó.
Cô nàng cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy nơi cô đạp chân lại có một vòng xoáy bùng lên.
Đây là...
Cô nàng còn đang kinh ngạc, Liệt Trọng Lâu đã giơ tay, một luồng cương phong bao phủ lấy cô nàng, quấn lấy cô ta bay lên.
Ngay một khắc sau, vòng xoáy đột nhiên lớn lên, tạo thành sức hút kinh khủng, không ngờ lại hút một đệ tử Thái Âm môn ở gần đó vào trong vòng xoáy, chớp mắt đã biến mất không còn tăm hơi.
Lúc này Hồng Nghê mới hạ xuống đất, thầm kinh hãi.
Thế này là sao?
Liệt Trọng Lâu đã trầm giọng nói: “Quả nhiên cấm chế ở nơi này vẫn giữ được uy lực, chắc đây là một cấm chế loại dịch chuyển...”
Hắn không nói người bị hút vào vòng xoáy sẽ bị dịch chuyển đến nơi nào, nhưng có nghĩ ra sao chắc cũng chẳng phải nơi tốt lành gì.
Tân Tiểu Diệp thản nhiên quay đầu lại nhìn rồi nói: “Tuy cấm chế ở đây vẫn giữ được một phần nhưng hiển nhiên đã bị chia cắt, đại đa số đã mất đi hiệu lực, sẽ không liên hợp phát động. Nhưng chính vì vậy cho dù là con đường ta đi qua cũng có thể không an toàn. Cho nên, hãy cẩn thận.”
Nghe cô nói như vậy, tất cả mọi người lập tức thi triển pháp thuật phòng ngự cho bản thân.
Bất luận hữu dụng hay vô dụng, để bản thân yên lòng cái đã.
Liệt Trọng Lâu nhìn Tân Tiểu Diệp: “Ngươi có thể nhận ra cấm chế ở đây?”
Tân Tiểu Diệp lắc đầu: “Ta chỉ cảm giác được ở đâu là an toàn.”
“Thế là đủ rồi.”
Đám người đã nối đuôi nhau đi vào.
Sau khi Thái Âm môn đi vào không bao lâu, đám người Thường Vũ Yên cũng tới theo.
“Cực Đạo cung?” Thường Vũ Yên kinh ngạc thốt lên.
“Đúng, nơi này chính là Cực Đạo cung. Chỗ này vẫn bảo lưu rất nhiều cấm chế, năm xưa ta chỉ tới khu vực phía ngoài đã thụ thương, không dám đi vào sâu hơn.” Thiết Lang lên tiếng.