Thiên Cơ Lâu: Bắt Đầu Chế Tạo Âm Hiểm Bảng (Bản Dịch Full)

Chương 10 - Chương 159. Công Pháp Của Võ Thánh

Chương 2. Kiếm một vạn lượng. - Thiên Cơ Lâu: Bắt đầu chế tạo Âm Hiểm Bảng ( Bản Dịch ) Chương 159. Công pháp của Võ Thánh

"Đứng thứ hai mươi mốt trên Tâm Pháp Thiên Bảng, Thiên Giám Thần Công."

"Pháp này là một môn thần công nội ngoại kiêm tu, cương mãnh cực độ."

"Nó giống công pháp Tiểu Vô Tướng Thần Công khi nãy, đều xuất phát từ môn phái lánh đời kia."

Ba môn thần công lên bảng.

Thậm chí dựa theo dáng vẻ của Lưu Tiêu bây giờ vẫn chưa nói về môn phái lánh đời kia thì có vẻ còn vài công pháp khác nữa, lúc này ai nấy đều tò mò đến cực độ.

Môn phái này thật sự quá nghịch thiên.

Đến bây giờ tới một đại phái có lịch sử truyền thừa hơn một nghìn năm như Thiếu Lâm cũng chỉ sở hữu một môn thần công là Dịch Cân Kinh được lên bảng mà thôi.

Mọi người cố nhịn tò mò mà nghe tiếp.

"Đứng thứ hai mươi trên Tâm Pháp Thiên Bảng, Giá Y Thần Công."

Giá Y Thần Công? 

Mọi người ngẩn ngơ.

Giá Ý Thần Công lên bảng thì không ai có ý kiến gì, tuy nhiên không ai ngờ xếp hạng của nó lại cao như thế.

"Lâu chủ, chúng ta biết Giá Y Thần Công mạnh mẽ vô cùng, lại còn là thần công trấn giáo của Di Hoa Cung, tuy nhiên xếp hạng của nó có hơi quá cao không."

Thiên Cơ Lão Nhân hỏi một cách nghi ngờ.

"Không sai! Giá Y Thần Công không thể nào đứng trước Hấp Công Đại Pháp của ta được."

Chu Vô Thị lên tiếng, Cổ Tam Thông cũng gật đầu theo.

Hắn tu Hấp Công Đại Pháp, thế nên hắn không chấp nhận được việc Giá Y Thần Công lại có thứ hạng cao đến thế.

Lưu Tiêu nói: "Đó là bởi vì các ngươi chỉ cho rằng Giá Y Thần Công có 8 tầng mà thôi."

"Trên thật tế thì có vài đồn đãi trên giang hồ là đúng."

"Giá Y Thần Công thật sự có tầng thứ 9, tầng có áo nghĩa tối cao, Di Hoa Tiếp Mộc."

"Sau khi tu luyện đến tầng cuối cùng của Giá Y Thần Công thì có thể hút nội lực của người khác mà không cần chạm tay vào."

Nó còn có đặc tính tương đồng với Hấp Công Đại Pháp là hấp thụ nội lực sau đó học được võ học của đối phương."  

Khi lời Lưu Tiêu vừa dứt thì ai nấy đều ngơ người.

Moá, Giá Y Thần Công thật sự có tầng thứ 9 sao.

Tin tức hày thật sự quá oanh động.

Phải biết rằng ngay cả Di Hoa Cung cũng không dám chắc chắn Giá Y Thần Công có tầng thứ 9 hay không nữa kìa.

Một khắc sau có người phản ứng lại, hỏi Lưu Tiêu: "Nếu như thế thì tin đồn trong Lục Nhâm Thần Đầu có chứa tầng thứ 9 của Giá Y Thần Công cũng là sự thật sao lâu chủ."

Lời này vừa dứt thì sắc mặt của đám người Chu Vô Thị, Triệu Mẫn, Thái Tử Đại Tống đều trầm xuống.

Bọn hắn không đi tranh đoạt Lục Nhâm Thần Đầu là vì từ xưa giờ chưa từng có ai mở và xác nhận trong đó chứa đựng cái gì cả, không ai chắc chắn trong đó sẽ chứa tầng thứ 9 của Giá Y Thần Công.

Nếu như biết thì bọn hắn đã không bỏ lỡ cơ hội tranh đoạt công pháp đứng thứ 20 trên Tâm Pháp Thiên Bảng này rồi.

Lưu Trả lời: "Đúng thế!"

"Nhưng mà Lục Nhâm Thânn Đầu cực kỳ huyền diệu khó lường, trong thiên hạ này ngoại trừ Thiên Cơ Lâu ta ra thì không có bất kỳ ai biết cách mở nó ra cả."

Ở trong nguyên tác thì Hoa Vô Khuyết cùng Giang Ngọc Yến mở được Lục Nhâm Thần Đầu là bởi vì một lần ngoài ý muốn.

Lưu Tiêu cố tình tung tin tức này ra là để câu Yêu Nguyệt tới Thiên Cơ Lâu, vì dù nàng ta có thu được Lục Nhâm Thần Đầu nhưng không biết cách mở thì cũng như không.

Và khi Yêu Nguyệt tới thì Giá Y Thần Công cũng sẽ thuộc về Thiên Cơ Lâu.

"Phỏng chừng tạm thời nàng sẽ không tới đâu, qua vài lần chọc giận nàng thì có lẽ với tính cách cao ngạo đó thì nàng khó mà đến cầu Thiên Cơ Lâu trong thời gian ngắn sắp tới."

Lưu Tiêu lắc đầu nhẹ, hắn biết rõ bản tính của Yêu Nguyệt.

Huống hồ bản thân còn nói chuyện xấu hổ nhất của nàng cho cả thế gian biết, nếu như không phải tình huống cực kỳ bất đắc dĩ thì nàng sẽ không tới đây.

"Xui!"

Rất nhiều người mắng thầm.

Hiện tại Lục Nhâm Thần Đầu đã rơi vào tay của Yêu Nguyệt, sợ là không có ai đoạt được cả.

Di Hoa Cung vốn là một thế lực lớn, lại còn hai vị cao thủ Đại Tông Sư toạ trấn.

Giờ ai mà đi cướp Lục Nhâm Thần Đầu thì không khác gì nộp mạng cả.

Lúc này ai nấy đều tiếc nuối việc bản thân không đi cướp lúc Giang Biệt Hạc còn giữ Lục Nhâm Thần Đầu.

"Đứng thứ mười chín trên Tâm Pháp Thiên Bảng, Bắc Minh Thần Công."

Lại là một môn thần công chưa ai nghe nói qua.

Ngoại trừ những người đã gia nhập vào Thiên Cơ Lâu thì không có ai biết môn công pháp này cả.

Lưu Tiêu nói: "Bắc Minh Thần Công, có xuất xứ từ môn phái lánh đời kia."

Bốn môn thần công được lên bảng!

Mọi người há to miệng, không nói nên lời.

"Bắc Minh Thần Công, thần công chính thống của Đạo Gia."

"Nó cũng có 1 tác dụng là hấp thu nội lực của người khác."

"Tất cả các thần công hấp thu nội lực trên giang hồ hiện nay mà các ngươi biết như Giá Y Thần Công, Hấp Công Đại Pháp, Hấp Tinh Đại Pháp, Hoá Công Đại Pháp đều có nguồn gốc xuất xứ từ môn thần công này cả."

Mả mẹ nó!

Tất cả mọi người lại bị giật mình.

Không ngờ Bắc Minh Thần Công lại khủng bố đến thế, là đầu nguồn của cực nhiều thần công.

Lưu Tiêu nói: "Hấp thu nội lực của người khác chỉ là một tác dụng nhỏ của nó mà thôi."

"Tác dụng lợi hại nhất của nó là sau khi trở thành Võ Thánh, có thể dựa vào pháp này để hấp thu năng lượng trong thiên địa, nhanh chóng tăng tu vi của mình."

Lúc này đã có không ít người bắt đầu rục rịch, hai mắt sáng lên.

Chu Chỉ Nhược biết rõ Thiên Cơ Lâu sở hữu Bắc Minh Thần Công, nên khi này này nàng nhìn Lưu Tiêu với ánh mắt toả sáng.

Hấp thu năng lượng từ thiên địa, nó đã thoát khỏi phạm trù của võ học rồi.

Các người hút nội lực của người khác, còn ta hấp thụ năng lượng trong thiên hạ, vừa nhìn liền biết ai cao cấp hơn rồi.

"Không ngờ lại là một pháp môn của Võ Thánh, tiếc là không có duyên gặp gỡ."

Có người cảm xúc dâng trào,

"Đừng kích động làm gì, nếu như ngươi không thể tấn thăng lên Võ Thánh thì luyện môn công pháp đó cũng bình thường mà thôi."

Chậu nước lạnh này khiến không ít người tỉnh táo trở lại.

 

Chương 160. Long Tượng Bàn Nhược Công

"Đứng thứ mười tám trên Tâm Pháp Thiên Bảng, Quỳ Hoa Bảo Điển."

Lời này vừa dứt thì Tả Lãnh Thiền hít sâu một hơi, vẻ mặt kinh hãi,

"Lâu chủ, Quỳ Hoa Bảo Điển mà ngươi nói có phải là công pháp mà Nhật Nguyệt Thần Giáo cướp từ Phái Hoa Sơn ra không."

Lúc này cũng có một nhóm người khác giật mình, đó chính là Đông Xưởng, bởi vì bọn hắn cũng tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển.

"Lâu chủ, Quỳ Hoa Bảo Điển này rốt cuộc có lai lịch gì thế, ta chưa từng nghe nói qua." Ngoại trừ đám người này thì mọi người đều khá mù mờ đối với công pháp này.

Lưu Tiêu nói: "Có thể rất ít người trong số các ngươi biết Quỳ Hoa Bảo Điển."

"Tuy nhiên chắc các ngươi không lạ gì Tịch Tà Kiếm Phổ phải không."

"Tịch Tà Kiếm Phổ, thật ra là một chút da lông của Quỳ Hoa Bảo Điển mà thôi."

Hấp....

Ai nấy đều hít một hơi thật sâu.

Tịch Tà Kiếm Phổ lợi hại không?

Tuy Nhạc Bất Quần còn đang trốn ở thâm sơn cùng cốc gì đó, nhưng tổ tiên của Lâm Bình Chi cũng đã dựa vào Tịch Tà Kiếm Phổ để hoành hành thiên hạ.

Nhưng võ công lợi hại như thế chỉ là một chút da lông của Quỳ Hoa Bảo Điển thôi sao.

"Lâu chủ, vậy Quỳ Hoa Bảo Điển cần tự thiến như Tịch Tà Kiếm Phổ sao?"

Lưu Tiêu gật đầu.

Bỗng nhiên không ai còn hứng thú nữa.

Muốn tự thiến mới có thể luyện thành, ai mà nỡ chứ.

Hắn nhìn về Tả Lãnh Thiền: "Bản công pháp mà Nhật Nguyệt Thần Giáo cướp từ Phái Hoa Sơn thật ra là bản thiếu."

"Bản hoàn chỉnh của Quỳ Hoa Bảo Điển hoàn toàn không tồn tại trên đời này."

"Còn về phần môn thần công này mạnh bao nhiêu thì ta lấy một ví dụ các ngươi sẽ hiểu."

"Các ngươi cứ nhìn Đông Phương Bất Bại của Nhật Nguyệt Thần Giáo ở Đại Minh Hoàng Triều đi, chỉ trong một thời gian hai năm ngắn ngủi mà y đã tấn thăng lên cao thủ Đại Tông Sư rồi."

"Mà đây vẫn chỉ là bản không hoàn chỉnh của Quỳ Hoa Bảo Điển thôi đó."

Đông Phương Bất Bại đã trở thành một cao thủ Đại Tông Sư rồi hay sao?

Lại còn luyện Quỳ Hoa Bảo Điển nữa chứ.

Người trong Thiên Cơ Lâu ai nấy đều giật mình.

"Không ngờ Đông Phương Bất Bại lại giống như Nhạc Bất Quần, đều là nhân vật hung ác, tự thiến chính mình."

"Hắc... Ta cười chết mất, thảo nào những năm gần đây Đông Phương Bất Bại hoàn toàn không xuất đầu lộ diện, thì ra là do biến thành một tên thái giám rồi."

Trong Thiên Cơ Lâu lúc này đâu đâu cũng là tiếng cười nhạo.

Đối với nhiều người thì bọn hắn thà chết chứ không luyện Quỳ Hoa Bảo Điển.

"Các ngươi ăn hại như thế sao, ngay cả tin tức động trời như vậy mà cũng không biết.

Sắc mặt của Chu Vô Thị âm trầm vô cùng.

Dưới mắt của mình vậy mà lại có một cao thủ Đại Tông Sư, đáng giận hơn là Hộ Long Sơn Trang của hắn không có một tin tức gì cả.

"Giờ để xem xem tên Đông Phương Bất Bại này làm cách nào hành tẩu giang hồ được đây."

Tả Lãnh Thiền cười nhạt.

Lưu Tiêu nhìn thấy hết phản ứng của mọi người.

Khoé miệng nhếch lên một nụ cười.

"Các ngươi đừng có xem thường Đông Phương Bất Bại."

"Những nhân vật hung ác như thế này thường rất doạ người."

"Hơn nữa nếu như hắn có thể lĩnh ngộ được cảnh giới tối cao của Quỳ Hoa Bảo Điển là Thiên Nhân Hoá Sinh, Âm Dương Đồng Thể thì sợ rằng lúc đó ngay cả Võ Thánh hắn cũng có thể tàn sát một cách dễ dàng."

Lời này vừa cất lên thì không ai còn cười được.

Lúc này mọi người mới nhớ ra đây chính là thần công xếp hạng mười tám trên Tâm Pháp Thiên Bảng.

Tuy Đông Phương Bất Bại chỉ tu luyện phiên bản không trọn vẹn, tuy nhiên chỉ qua hai năm hắn đã tấn thăng lên Đại Tông Sư thì có thể thấy ngộ tính của hắn không thấp tý nào.

"Đứng hạng thứ mười bảy trên Tâm Pháp Thiên Bảng, Kim Cương Bất Hoại Thần Công."

"Đứng hạng thứ mười sáu trên Tâm Pháp Thiên Bảng, Bất Diệt Kim Thân."

"Hai môn tâm pháp này đều là những công pháp khổ luyện đỉnh cao, sau khi luyện tới đại thành thì thân thể chính là binh khí mạnh nhất."

"Đứng thứ hạng mười lăm trên Tâm Pháp Thiên Bảng, Long Tượng Bàn Nhược Công!"

Lại là một bản thần công chưa từng có ai nghe nói.

Lần này thậm chí Vương Ngữ Yên cũng quay sang nhìn Lưu Tiêu với ánh mắt nghi ngờ.

...

"Lâu chủ, Long Tượng Bàn Nhược Công này rốt cuộc là lai lịch gì, nghe tên thì có vẻ nó là công pháp của Phật Môn." Vương Ngữ Yên híp hai mắt lại, đi tới rót trà cho Lưu Tiêu.

Những người khác thì cũng vểnh tai lên lắng nghe.

"Khi có thắc mắc thì ngươi mới ngoan ngoãn được hay sao."

Lưu Tiêu nhổ nước bọt.

"Đây đúng là công pháp của Phật Môn."

"Môn công pháp Long Tượng Bàn Nhược Công này thật sự rất biến thái."

Mọi người sửng sốt.

Không ai ngờ lâu chủ lại dùng hai từ biến thái để diễn tả một công pháp cả.

"Biến thái ra sao?"

Vương Ngữ Yên như một đứa trẻ đang hiếu kỳ vậy.

Lưu Tiêu nói: "Nói sao đây, nếu như ngươi tu luyện môn thần công này thì mất hai năm để luyện thành tầng thứ 1, tầng thứ 2 thì cần thời gian gấp đôi tầng thứ 1, tầng ba, bốn, năm cũng tương tự như vậy."

"Nó tổng cộng có mười ba tầng!"

"Nói cách khác, nếu như một người bình thường luyện môn Long Tượng Bàn Nhược Công này thì cần hơn một nghìn năm mới có thể luyện đến viên mãn được."

"Một ngàn năm!"

Lúc đó xương cũng đã phân huỷ hết rồi.

Vương Ngữ Yên tặc lưỡi: "Thật sự quá biến thái!"

Đám người Chu Chỉ Nhược thì trợn mắt há mồm.

Ngàn năm, thậm chí Võ Thánh cũng không thể sống lâu được như vậy.

 

Chương 161. Trương Tam Phong khủng bố

"Lâu chủ, võ học như vậy thì có ai luyện được đến cảnh giới tối cao chứ, vậy sao được coi là thần công gì được."

Có người hô lớn.

Lưu Tiêu nói: "Khi nãy ta nói là người bình thường."

"Người nào có thiên phú càng cao thì thời gian tu luyện môn tâm pháp này càng được rút ngắn."

"Bây giờ trên Đại Thảo Nguyên có một cao thủ tên là Kim Luân Pháp Vương, đã luyện môn Long Tượng Bàn Nhược Công này lên tầng thứ 9."

"Nhưng chỉ mới tầng thứ 9 thôi mà hắn đã mạnh ngang với cao thủ Đại Tông Sư rồi."

"Nếu như có một tuyệt thế thiên tài nào luyện thành công tầng 13 của môn tâm pháp này thì ngươi nghĩ nó sẽ kinh khủng ra sao nữa."

13 tầng!

Người đứng đầu trên Tiềm Long Bảng hiện này là Thạch Phá Thiên liệu có thể luyện thành tầng thứ 13 của Long Tượng Bàn Nhược Công sao?

"Chưa chắc!"

"Bởi vì công pháp này thật sự quá tốn thời gian."

.....

Tầng thứ 9 thì nếu người bình thường phải cần tới mấy trăm năm.

Vậy mà tên thiên tài trên Đại Thảo Nguyên này chỉ cần vài chục năm mà thôi.

"Đứng thứ hạng mười bốn trên Tâm Pháp Thiên Bảng, La Hán Phục Ma Thần Công."

"Đứng hạng mười ba trên Tâm Pháp Thiên Bảng, Tẩy Tuỷ Kinh."

"Hai môn thần công này đều là tuyệt học của Thiếu Lâm, La Hán Phục Ma Thần Công thì hiện nay vẫn còn truyền thừa tiếp."

"Tuy nhiên về phần Tẩy Tuỷ Kinh, công pháp được cho rằng là bản tiến hoá của Dịch Cân Kinh thì bây giờ đã thất truyền, ngay cả Thiên Cơ Lâu ta cũng tìm không được."

Việc La Hán Phục Ma Thần Công vẫn còn được truyền thừa khiến ai nấy đều cả kinh.

Đây chính là tuyệt học chí cao của Thiếu Lâm đó, không lẽ Thiếu Lâm lại sắp có thêm một cao thủ hay sao.

"Lâu chủ, điều kiện để tu luyên La Hán Phục Ma Thần Công hà khắc như thế mà cũng có người luyện thành được à."

"Lâu chủ, cầu phổ cập."

Lưu Tiêu lại nói: "Tuy La Hán Phục Ma Thần Công khó, nhưng những thiên tài trên đời này cũng không thiếu."

"Và không may là, hiện tại có hai vị thiên tài trên Tiềm Long Bảng đã luyện thành môn La Hán Phục Ma Thần Công này rồi."

Thiên tài trên Tiềm Long Bảng?

Vậy thì không sao rồi.

Không có ai hỏi cụ thể là người nào cả, vì họ biết tên lâu chủ lòng dạ hiểm độc này sẽ lại đòi tiền mà thôi.

"Đứng thứ mười hai trên Tâm Pháp Thiên Bảng, Tiêu Diêu Ngự Phong."

"Pháp này cũng giống như Bắc Minh Thần Công, đều có nguồn gốc từ môn phái lánh đời kia."

Lại một môn công pháp của môn phái thần bí kia được lên bảng.

Lần này ngay cả Vương Ngữ Yên cũng không thể giữ nổi bình tĩnh.

Bởi vì nàng là người duy nhất biết đến sự tồn tại của Phái Tiêu Dao, ông ngoại của nàng còn là chưởng môn của Phái Tiêu Dao nữa kìa.

Nhưng nàng không ngờ Phái Tiêu Dao lại kinh khủng như vậy, có tới tận năm môn tuyệt học được lên Tâm Pháp Thiên Bảng,

"Lâu chủ, còn có công pháp nào khác của môn phái này lên bảng nữa không?"

Thấy Lưu Tiêu vẫn còn chưa muốn công bố môn phái này ra thì tất cả mọi người đều hết hồn.

Quá kinh khủng.

Bọi hắn hận không thể bắt Lưu Tiêu lập tức phổ cập khoa học về môn phái đó cho tất cả mọi người.

Lưu Tiêu nghe thế thì gật đầu, xong hắn tiếp tục đến với vị trí tiếp theo trên Tâm Pháp Thiên Bảng.

"Đứng hạng mười một trên Tâm Pháp Thiên Bảng, Tiên Thiên Công!"

Lại là Tiên Thiên Công của Vương Trùng Dương!

Mọi người hít vào sâu một hơi.

Không ngờ Tiên Thiên Công lại có thứ hạng cao như thế.

"Thảo nào năm đó Trùng Dương chân nhân không thèm để ý Cửu Âm Chân Kinh tý nào, thì ra Tiên Thiên Công của hắn đã cường hãn cực kỳ rồi."

Mọi người bừng tỉnh.

"Không ngờ Tiên Thiên Công lại khủng bố như thế, thảo nào năm đó tổ sư bà bà lại bị Trùng Dương chân nhân đánh bại."

 Tiểu Long Nữ hoảng sợ, bị hù bởi thứ hạng của Tiên Thiên Công.

"Không hổ là người đứng dầu Ngũ Tuyệt, Tiên Thiên Công thật nghịch thiên."

"Lâu chủ, hiện tại truyền thừa của Tiên Thiên Công còn hay không thế?"

Lưu Tiêu trả lời: "Còn!"

Vương Trùng Dương còn chưa chết mà.

"Đứng hạng mười một trên Tâm Pháp Thiên Bảng, Thái Cực Thần Công!"

"Người sáng tạo, Võ Đang - Trương Tam Phong!"

Oanh!

Thiên Cơ Lâu triệt để bạo động, sôi trào hết cả lên.

Những công pháp nãy giờ tuy cường hãn nhưng đó đều là do cổ nhân tiền bối sáng chế ra.

Còn về phần Thái Cực Thần Công này lại là một người còn sống trong giang hồ sáng chế.

Oanh động mà nó mang lại không thể nào nhỏ được,

Kinh khủng hơn là công pháp này lại gần tiến sát vào top 10.

Không ai là không chấn động cả,

Ai nấy đều bị ba chữ Trương Tam Phong này hù.

Đặc biệt là Trương Vô Kỵ, hắn giật mình tới mức bóp nát chén trà trong tay,

"Thái Sư Tổ lại khủng bố như thế sao?"

Triệu Mẫn sợ hãi cực kỳ: "May mà ta chưa bao giờ sai người đi đối phó với Võ Đang cả."

Nếu không thì chỉ cần một mình Tam Phong chân nhân thôi là đã có thực lực huyết tẩy cả Đại Nguyên Hoàng Triều rồi.

"Nhanh! Lập tức báo tin về đế đô, kêu bọn hắn phong Võ Đang - Trương Tam Phong chân nhân làm quốc sư của Đại Nguyên ta!"

Đám người Diệt Tuyệt Sư Thái đều chấn động.

Bây giờ mọi người mới thật sự biết Tam Phong chân nhân thật sự khủng bố ra sao.

"Tam Phong chân nhân lại khủng bố đến như vậy sao!"

"Moá! Ta muốn bái sư Võ Đang, học Thái Cực Thần Công của Tam Phong chân nhân."

"Má nó! Đây thật sự là hù chết người không đền mạng mà!"

Trên thực tế Lưu Tiêu đã biết từ lâu, trong nguyên tác thì thực lực của Trương Tam Phong cũng đã chạm đỉnh của thế giới đó rồi.

Nhưng hắn không ngờ ở đây Trương Tam Phong vẫn khủng bố tới mức độ như thế.

Chỉ sáng chế ra một công pháp là Thái Cực Huyền Công thôi mà đã gần chạm tới top 10 rồi, thêm một thời gian nữa thì Phá Toái Hư Không không phải nói chơi.

 

Chương 162. Các phương thế lực sợ hãi

Sau Tà Vương - Thạch Chi Hiên thì còn có một vị Võ Học Đại Gia khai sáng ra một tuyệt học đủ sức lên bảng.

Lại còn ở một thứ hạng cực kỳ khủng bố là hạng 11.

Cảm giác rung động này không thể diễn tả thành lời được.

Chừa từng có ai nghĩ đến việc vị chân nhân luôn ngồi trên núi Võ Đang, mấy chục năm chưa từng xuống núi kia lại khủng bố đến như thế.

Giờ khắc vô số người kinh hãi tới cực độ.

Cái gì mà Thái Tử Hoàng Triều, Võ Lâm Chí Tôn, ai nấy đều cảm thấy kinh sợ trước Tam Phong chân nhân,

"Giáo chủ, đợi sau khi kết thúc cuộc đấu giá bí mật Ỷ Thiên Đồ Long thì chúng ta nhất định phải lên Võ Đang để bái phỏng Tam Phong chân nhân mới được."

Hai mắt Dương Tiêu sáng lên.

Có một bắp đùi to như thế, lại còn là sư công của giáo chủ bọn hắn nữa, không nhanh chóng đi ôm mới là ngu đó.

Thậm chí hắn còn hơi hối hận vì không mang giáo chủ đi bái phỏng Tam Phong chân nhân trước rồi mới đi Thiên Cơ Lâu.

"Đúng thật là nên đi một chuyến, không cần biết là vì lý do gì, nếu như không có Tam Phong chân nhân thì cũng sẽ có không Vô Kỵ ngươi của ngày hôm nay đâu."

Bạch Mi Ưng Vương kinh hãi cực độ.

Sự khủng bố của Trương Tam Phong khiến hắn không thể nào bình tĩnh được.

"Được!"

Trương Vô Kỵ lúc này cũng có chút kích động: "Không ngờ sư công lại nghịch thiên như thế."

Giờ khắc này thì ánh mắt của mọi người nhìn Trương Vô Kỵ đều đã thay đổi.

Ban đầu y đã là thiên tài trên Tiềm Long Bảng, chỉ bấy nhiêu là đủ khiến mọi người coi trọng rồi,

Hiện tại lại xuất hiện một tôn đại thần như Trương Tam Phong ra nữa, hiện tại gần như không có ai dám khinh thường Minh Giáo, khinh thường Trương Vô Kỵ nữa cả.

Phải biết rằng bây giờ trong tất cả hậu bối của Trương Tam Phong thì không có bất kỳ truyền nhân nào kiệt xuất hết.

Chỉ một người có thể miễn cưỡng xem như một hào kiệt là Tống Thanh Thư, nhưng thật ra cũng thường thường, hiện tại vẫn chỉ có cảnh giới Tiên Thiên mà thôi.

Nhìn khắp cả Cửu Châu tuy không thể nói những thanh niên tuấn kiệt như Tống Thanh Thư đi đầy đất nhưng cũng không lên được hàng đỉnh tiêm.

Hiển nhiên là không có tư cách kế thừa y bác của Trương Tam Phong rồi.

Còn Trương Vô Kỵ thì khác, y là thiên tài trên Tiềm Long Bảng, lại là con của đệ tử Trương Tam Phong yêu thương nhất nữa, tương lai của y vô cùng có khả năng được Trương Tam Phong truyền thừa y bát của mình

Có thể nói chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà giá trị của Trương Vô Kỵ tăng nhanh một cách chóng mặt.

"Ta còn muốn huỷ diệt Minh Giáo sao?"

Diệt Tuyệt Sư Thái ngơ ra.

Trước tiên đừng bàn tới việc mình có năng lực đó hay không.

Dù là có thì bản thân dám đắc tội một vị đại thần như Trương Tam Phong sao?

Đây chính là một nhân vật kinh khủng có thể sáng chế ra công pháp gần như lọt vào top mười của Tâm Pháp Thiên Bảng đó, vậy tu vi của hắn còn có thể biến thái đến mức nào nữa.

"Sau này tuyệt đối không được nhằm vào Minh Giáo cùng Võ Đang."

Triệu Mẫn thầm hạ quyết tâm ở trong lòng.

Đại Nguyên Hoàng Triều không thể nào chịu nổi lửa giận của một người như thế đâu.

Nếu không có gì bất ngờ thì có lẽ tu vi của Trương Tam Phong đã siêu việt Đại Tông Sư từ lâu rồi, hiện đang ở cảnh giới trong truyền thuyết, Võ Thánh Chí Cảnh.

Giờ khắc này mọi người cũng giật mình nhớ ra, hèn chi Trương Tam Phong bây giờ đã một trăm tuổi, thì ra là do hắn đã đạt tới cảnh giới Võ Thánh rồi.

Không phải là do mạng của hắn lớn, mà là do lão nhân gia đã đạt tới Võ Thánh, giải quyết vấn đề liên quan tới tuổi thọ rồi.

"Phiền toái!"

Thái Tử Đại Tống nói nhỏ, khiến cho đám người Thiết Thủ Truy Mệnh bên cạnh hắn sửng sốt.

Rất nhiều người ở đây đều đến vì bí mật của Ỷ Thiên Đồ Long.

Bây giờ Tam Phong chân nhân kinh khủng như vậy, dù có mua được bí mật của Ỷ Thiên Đồ Long hay không cũng thì cũng không có bất kỳ ai dám cướp đoạt Ỷ Thiên Kiếm trong tay Trương Vô Kỵ cả.

Nếu không có Ỷ Thiên Kiếm thì lấy được bí mật Ỷ Thiên Đồ Long còn có tác dụng gì chứ.

Thái Tử Đại Đường, Chu Vô Thị cũng đã nghĩ thông suốt việc này, ai nấy đều như đang toan tính điều gì đó.

"Lâu chủ, mong ngài nói về Tam Phong chân nhân!"

"Lâu chủ, cầu ngài!"

"Truyền kỳ đương đại Tam Phong chân nhân, mong lâu chủ phổ cập."

...

Giờ khắc này ai cũng kích động như được chích doping, ai cũng la lên mong Lưu Tiêu nói về Trương Tam Phong.

Ngay cả Lý Tầm Hoan lúc này cũng đã kích động đỏ cả mặt, thần sắc như một fan hâm mộ.

Đám người Vương Ngữ Yên bên cạnh hắn thì đều đang nhìn hắn với ánh mắt rực cháy.

Lưu Tiêu cũng muốn nói lắm chứ.

Tuy nhiên sau khi hắn sử dụng công năng của Thiên Cơ Lâu thì lại phát hiện rằng quyền hạn của mình không đủ, không thể nào suy tính được tu vi cụ thể của Trương Tam Phong.

Còn những thứ khác thì không có gì đáng nói cả.

Mấy thập kỷ nay Tam Phong chân nhân chưa từng bước chân xuống núi Võ Đang lần nào, cũng không làm việc gì kinh thiên động địa.

Thế nên Lưu Tiêu quơ tay, khiến đám người đang kích động này yên tĩnh lại.

Lưu Tiêu hắng giọng, nói: "Tam Phong chân nhân là một trong những tiền bối ta kính nể nhất, nếu như hắn đã muốn điệu thấp thì ta cũng không tiện nói gì về hắn được."

"Hơn nữa cũng không có gì để kể cả, các ngươi chỉ cần biết Tam Phong chân nhân rất khủng bố là được rồi."

Trương Tam Phong đích thật là một tiền bối rất có danh vọng.

Dù là nhân vật trong tà đạo cũng khá là tôn sùng hắn.

Thế nên khi Lưu Tiêu vừa nói như thế thì ai nấy cũng gật đầu lý giải.

 

Chương 163. Giá của Trường Sinh Quyết

"Chúng ta nói tiếp về bảng danh sách đi."

Lưu Tiêu nói: "Đứng thứ 9 trên Tâm Pháp Thiên Bảng, Từ Hàng Kiếm Điển."

"Đây là một trong bốn bộ kỳ thư của võ lâm, chính là trấn giáo thần công của Từ Hàng Tĩnh Trai, mọi người chắc cũng biết về danh tiếng của nó rồi nên ta sẽ không nhiều lời nữa làm gì."

"Nhờ vào nó mà Từ Hàng Tĩnh Trai có thể truyền thừa vô số năm, qua đó các ngươi có thể thấy được sự khủng bố của nó rồi."

"Năm đó có cao thủ Đại Tông Sư là Ninh Đại Kỳ vì mượn đọc Từ Hàng Kiếm Điển mà không tiếc đáp ứng biết bao điêu kiện hà khắc của Từ Hàng Tĩnh Trai."

Sư Phi Huyền nghe được Từ Hàng Kiếm Điển của nhà mình có xếp hạng cao như thế thì chấp tay đối với Lưu Tiêu.

"Đa tạ sự nâng đỡ của lâu chủ!"

Lưu Tiêu gật đầu!

Hắn nói tiếp: "Đứng thứ 8 trên Tâm Pháp Thiên Bảng, Trường Sinh Quyết!"

Mọi người sửng sốt, vì sao xếp hạng của Trường Sinh Quyết lại cao hơn Từ Hàng Kiếm Điển?

Lưu Tiêu nói: "Trường Sinh Quyết, công pháp này có yêu cầu rất cao đối với người tu hành, từ xưa đến nay số lượng người tu luyện thành công nó đếm trên đầu ngón tay."

"Sau khi nhập môn công pháp này thì lập tức trở thành một cao thủ Tiên Thiên."

"Sau khi luyện thành thì cảnh giới sẽ tiến triển cấp tốc cực kỳ, chỉ tốn một thời gian ngắn thôi sẽ trở thành một cao thủ Đại Tông Sư."

"Hơn nữa khi nghe tên chắc các ngươi cũng biết Trường Sinh Quyết còn có một tác dụng khác, đó chính là kéo dài tuổi thọ."

"Không cần trở thành Võ Thánh cũng có thể kéo dài thọ mệnh!"

Lưu Tiêu cường điệu việc này thêm một lần nữa.

Tâm pháp có thể kéo dài tuổi thọ phải nói là cực kỳ nghịch thiên.

Chỉ cần ngươi sống đủ lâu thì dù thiên phú không đủ thì cũng có thể đi lên vị trí đỉnh cao nhất của Võ Đạo.

"Công pháp này cũng gần giống Từ Hàng Kiếm Điển, cũng là một trong bốn bộ kỳ thư."

"Bọn chúng còn có một điểm chung khác đó chính là bọn chúng đều chỉ là phần da lông được người khác ngộ ra từ Chiến Thần Đồ Lục mà thôi."

Lại là Chiến Thần Đồ Lục!

Mọi người đều nóng mắt.

Bộ Chiến Thần Đồ Lục này phải nói là truyền thuyết của nó kéo dài khắp lịch sử võ lâm của Cửu Châu.

Thậm chí còn có người tôn nó lên vị trí khởi nguồn của võ đạo nữa.

Hơn nữa chỉ là phần da lông bên ngoài của nó thôi mà đã có thể trở thành nhiều môn tuyệt học nằm trong top mười của Tâm Pháp Thiên Bảng rồi.

"Chiến Thần Đồ Lục, chắc chắn là đứng đầu Tâm Pháp Thiên Bảng rồi!"

Có người khẳng định, cho rằng chắc chắn Chiến Thần Đồ Lục sẽ đứng đầu trong Tâm Pháp Thiên Bảng này.

Thiên Cơ Lão Nhân nói: "Ngươi nói thừa, nếu như Chiến Thần Đồ Lục mà không đứng đầu thì có công pháp nào đủ tư cách nữa."

Cổ Tam Thông nói: "Nếu như Chiến Thần Đồ Lục xếp đầu bảng thì tại hạ không có ý kiến."

Người khác nghe vậy cũng đều gật đầu.

Nhìn khắp Cửu Châu thì có được bao nhiêu người có thể Phá Toái Hư Không, và tất cả đều có dính dáng tới Chiên Thần Đồ Lục cả.

Sư Phi Huyên lúc này cũng không giữ nổi bình tĩnh, tuyệt học của môn phái mình lại bị người khác nói là da lông thì ai mà chịu nổi chứ.

"Hình như ta nghe được một lời đồn, Từ Hàng Tĩnh Trai có thể duy trì được tới ngày hôm nay là nhờ việc gả Thánh Nữ của mình cho người khác."

Loan Loan bắt đầu trêu đùa.

Sư Phi Huyên trợn mắt nhìn nàng.

Nhưng lúc này không ai còn tâm tư nghe bọn hắn cãi nhau cả.

Bởi vì Chu Vô Thị đã lên tiếng.

"Xin hỏi lâu chủ, nếu Thiên Có Lâu đã sở hữu Trường Sinh Quyết rồi thì có bán không?"

Việc Khấu Trọng cùng Từ Tử Lăng dâng Trường Sinh Quyết lên để gia nhập vào Thiên Cơ Lâu đã truyền khắp giang hồ rồi.

Nên lời này của Chu Vô Thị vừa dứt thì mọi người đều sáng mắt lên.

Lấy thói quen bất kỳ thứ gì cũng có thể mua được bằng tiền của Thiên Cơ Lâu thì rất có thể Lưu Tiêu sẽ chịu bán Trường Sinh Quyết ra ngoài.

Lúc này Loan Loan cùng Sư Phi Huyên cũng không cãi nhau nữa mà quay sang nhìn Lưu Tiêu.

"Có thể!"

Lưu Tiêu gật đầu!

Trường Sinh Quyết không phải muốn là sẽ tu luyện thành công được.

Độ khó của nó không thua Viêm Viêm Công tý nào.

Yêu cầu nhập môn của nó trừ việc bản thân phải không có võ công thì cần phải vào một trạng thái gần như là tẩu hoả nhập ma.

Người bình thường khi thấy tẩu hoả nhập ma thì sẽ ngừng lại ngay chứ làm gì còn muốn tu luyện.

Những người này sau khi mua thì có ai thực sự hung ác tới nổi tự phế võ công của mình không?

Dù có tự phế rồi thì còn phải biết cách để tu luyện nữa.

Phải vì Trường Sinh Quyết còn yêu cầu người có thể chất đặc biệt nữa.

Ngoại trừ Khấu Trọng cung Từ Tử Lăng thì tìm khắp Cửu Châu sợ rằng không ai có được thể chất đặc biệt như thế cả.

"Mất bao nhiêu tiền mới có thể mua được?"

Chu Vô Thị vui vẻ, còn những người khác thì kích động.

Có thể mua!

Đám người Vương Ngữ Yên cũng không quá bất ngờ.

Tuyệt thế thần công của Thiên Cơ Lâu có nhiều lắm, bán một vài bản cũng không sao.

Hơn nữa dưới cái nhìn của bọn họ thì Thiên Cơ Lâu lợi hại như vậy thì sao lại không có công pháp trấn giáo được.

Lâu chủ thần bí khó lường này trừ lúc bị Trương Tam Phong làm cho giật mình thì lúc nào cũng từ từ bình thản.

"Hệ thống, Trường Sinh Quyết đáng giá bao nhiêu tiền?"

Lưu Tiêu âm thầm hỏi hệ thống, nếu không thì hắn không biết định giá làm sao.

"Năm trăm vạn lượng bạc!"

Năm trăm vạn!

Những Hoàng Triều này tính tổng tiền thu nhập một năm chắc cũng chỉ được một hai ngàn vạn mà thôi.

Giá tiền này đủ cao rồi.

"Tám trăm vạn lượng!"

Lưu Tiêu cười nhạt, tăng giá lên như thường lệ.

"Nếu muốn mua độc quyền thì ba ngàn vạn lượng, Thiên Cơ Lâu ta cam đoan sẽ không bán Trường Sinh Quyết cho người thứ ba."

Hấp!

Nghe giá cả như thế thì trừ đám người Ngũ Cường Hoàng Triều thì ai cũng hít sâu.

Còn những người khác thì có người dù táng gia bại sản cũng không thể mua được một chữ trong Trường Sinhq Quyết.

Ngay cả đám người Chu Vô Thị khi nghe giá tiền này cũng giật mình.

Lần này không ai muốn độc quyền Trường Sinh Quyết cả.

Bởi vì bọn hắn không có tài lực cùng thực lực đó.

Chương 164. Trường Sinh Bất Lão và Trường Sinh Bất Tử

"Được! Bản hầu sẽ mau chóng góp đủ số ngân lượng đó."

Con số lớn như vậy nếu không sử dụng tới quốc khố thì không ai có thể góp đủ trong thời gian ngắn cả.

Lưu Tiêu nói thêm: "Không nhận ngân phiếu, bắt buộc là vàng ròng bạc trắng."

"Được!"

Chu Vô Thị, Triệu Mẫn cùng những người khác gật đầu.

Lưu Tiêu tiếp tục công bố bảng danh sách: "Đứng thứ bảy trên Tâm Pháp Thiên Bảng, Huyền Võ Chân Công."

Huyền Võ Chân Công!

Mọi người sửng sốt, chỉ nghe tên thôi là thấy môn công pháp này ngưu bức rồi.

"Huyền Võ Chân Công chính là tuyệt học mà Thập Cường Võ Giả - Võ Vô Địch dung hợp thập cường võ đạo mà thành."

"Năm đó chính là nhờ Huyền Võ Chân Công mà hắn đã có thể đẩy lùi Đế Thích Thiên, ma đầu hoạ loạn Cửu Châu thời bấy giờ."

Mọi người ở đây đều giật mình.

"Lại là thần công của ngưu nhân Võ Vô Địch sao."

"Má ơi! Nếu đây chính là thần công của đại thần Võ Vô Địch thì không thành vấn đề."

"Kỳ tài ngút trời, nếu như người này không gặp phải lão ma đầu ngàn năm như Đế Thích Thiên thì hẳn là hắn có thể Phá Toái Hư Không rồi."

Lưu Tiêu không cần giải thích gì thêm, chỉ cần ba chữ "Võ Vô Địch" thôi đã đủ chứng minh chất lượng của môn võ học này rồi.

Đấu Tửu Tăng, Hoàng Thường, Thiên Trì Quái Hiệp cùng một vài thiên kiêu khác đều bị Đế Thích Thiên đánh bại, vậy mà Võ Vô Địch lại có thể đánh lui được Đế Thích Thiên, tranh thủ được một trăm năm an bình cho võ lâm.

Chỉ cần nhiêu đây thôi đã là một hành động cực kỳ vĩ đại rồi.

Tuyệt học của người như thế chắc chắn không đơn giản tý nào.

"Đứng thứ sáu trên Tâm Pháp Thiên Bảng, Thánh Tâm Quyết!"

"Thánh Tâm Quyết chính là một môn thần công mà lão ô quy Đế Thích Thiên dùng một ngàn năm để chế tạo ra."

"Lão ô quy này cực kỳ sợ chết, thế nên tác dụng chính cũng như mạnh nhất của Thánh Tâm Quyết này chính là có thể giúp người khác trường thọ, sống lâu."

"Còn về phần công phạt thì nó không bằng Huyền Võ Chân Công, nhưng nếu nói về kéo dài tuổi thọ thì Thánh Tâm Quyết chấp mười bản Huyền Võ Chân Công."

"Bởi vì trong chốn võ lâm này có quá ít người tu luyện những công pháp về trường sinh, thế nên lâu chủ ta mới xếp Thánh Tâm Quyết nằm trước Huyền Võ Chân Công."

Thiên phú võ học của Đế Thích Thiên tuy không cao lắm, nhưng hắn được cái là sống lâu.

Mấy nghìn năm, thậm chí con heo còn có thể thành tinh mà.

Dùng mấy ngàn năm để nghiên cứu võ học, nhưng chỉ có thể xếp thứ 6, đây thật sự là một loại sỉ nhục đối với Đế Thích Thiên chứ không phải là vinh dự gì.

"Thần công có thể khiến người ta trường sinh bất lão vậy mà chỉ đứng thứ 6 thôi sao."

Thiên Cơ Lão Nhân chấn động.

Võ học như vậy tuy có thể không bằng Chiến Thần Đồ Lục nhưng hẳn là cũng không kém nhiều lắm.

Những người khác cũng gật đầu, cảm thấy không hiểu vì sao thứ hạng của Thánh Tâm Quyết có vẻ hơi thấp so với công năng của nó.

Bây giờ thì Tâm Pháp Thiên Bảng cũng sắp kết thúc rồi.

Bọn họ chưa thể nghĩ ra bất kỳ công pháp nào có thể áp chế Thánh Tâm Quyết cả, chắc chỉ có Chiến Thần Đồ Lục mà thôi.

Lưu Tiêu lên tiếng: "Các ngươi đừng đánh giá quá cao Thánh Tâm Quyết."

"Lão ô quy Đế Thích Thiên này tuy có thể sống vài ngàn năm nhưng đó không phải là nhờ vào Thánh Tâm Quyết."

"Thánh Tâm Quyết còn chưa có công hiệu mạnh mẽ được như vậy."

"Đế Thích Thiên có thể sống lâu như vậy là nhờ vào lý do khác."

Mọi người sửng sốt, nhưng khi hoàn hồn lại thì sợ hãi vô cùng.

Nếu như Đế Thích Thiên sống được mấy ngàn năm không phải là nhờ Thánh Tâm Quyết thì là nhờ vào cái gì?

Vì sao hắn có thể sống qua mấy nghìn năm?

"Moá ơi! Ta có dự cảm lâu chủ sắp tiết lộ bí mật nữa rồi!"

"Mong lâu chủ có thể tiết lộ nguyên nhân Đế Thích Thiên có thể sống mấy nghìn năm."

"Quỳ cầu lâu chủ!"

...

Tiếng hô càng lúc càng to, ai nấy đều nhìn Lưu Tiêu với ánh mắt cháy rực.

Nếu như bọn hắn biết được phương pháp trường sinh của Đế Thích Thiên thì chắc bọn hắn cũng có hi vọng phục chế.

Đặc biệt là Chu Vô Thị, hắn đã là Đại Tông Sư rồi, khi nghe thấy tin tức này thì hai mắt hắn đỏ hết cả lên.

Nếu như không thể trở thành Võ Thánh thì hắn không thể tránh được kết cục là chết già.

Nhưng Võ Thánh khó khăn làm sao...

Thiên hạ này cũng chỉ mới có Võ Lâm Thần Thoại - Vô Danh được xác định là Võ Thánh chân chính.

Còn về Trương Tam Phong thì cũng chỉ là hư hư thật thật, chỉ là suy đoán của mọi người mà thôi.

"Lâu chủ, tin tức này cần bao nhiêu tiền!"

Hai mắt Chu Vô Thị sáng lên.

Trường sinh cửu thị, ai trên đời này mà không hướng tới.

"Lâu chủ, ra giá đi."

Thái Tử Đại Tống gấp gáp hỏi giá.

Lưu Tiêu lắc đầu: "Không cần tiền!"

"Ta có thể nói phương pháp này cho các ngươi biết, tuy nhiên làm được hay không thì lại tuỳ vào năng lực của các ngươi."

Không phải ai cũng có đủ thực lực để học theo Đế Thích Thiên.

Như bản thân mình thì bây giờ cũng chỉ có thể tính kế Đế Thích Thiên mà thôi, còn việc có thể lấy được chỗ tốt nào vào lúc y đang chuẩn bị Đồ Long hay không thì phải xem lúc đó nước có đủ đục chưa, thế thì mới dễ bắt cá được.

Ánh mắt của mọi người khựng lại.

Trong nháy mắt ai nấy trong Thiên Cơ Lâu đều nín thở.

Xem ra phương pháp này rất khó, khó đến mức lâu chủ Thiên Cơ Lâu biết chắc sẽ không ai làm được nên nói ra một cách vô tư.

Bằng không thì với lòng dạ độc ác của lâu chủ Thiên Cơ Lâu thì làm gì có chuyện miễn phí như thế này.

 

Chương 165. Đồ Long

Dừng một chút Lưu Tiêu lại nói: "Thế gian này có Thần Thú."

"Chia ra làm Thần Long, Phượng Hoàng, Huyền Vũ."

"Mà trong đó thì Kỳ Huyết của Phượng Hoàng cùng với Huyền Vũ có thể khiến người khác trường sinh bất tử."

"Còn Long Nguyên của Thần Long thì có thể khiến người khác trường sinh bất lão."

"Đế Thích Thiên có thể sống mấy nghìn năm là vì hắn đã vô tình ăn được Tinh Huyết của Phượng Hoàng."

"Nhưng hiện tại Huyền Vũ cùng Phượng Hoàng đã tuyệt tích hết rồi, chỉ còn dư lại một Thần Long trên đời này thôi."

"Nếu như các ngươi có thể tìm được Thần Long cuối cùng này để giết chết rồi ăn Tinh Nguyên của nó, vậy thì sẽ có thể trường sinh bất lão rồi."

Thiên Cơ Lâu yên tĩnh rới cực độ, nghe được cả tiếng kim rơi.

Mọi người đều bị tin tức mà Lưu Tiêu vừa nói làm giật mình.

"Không ngờ những truyền thuyết đó lại là thật, trên đời này thật sự có thần thú sao!"

Thiên Cơ Lão Nhân hít vào một hơi, thế gian quan của hắn đã bị lật đổ.

"Thực sự có thể dựa vào ngoại vật để trở nên trường sinh sao."

Hơi thở của Chu Vô Thị nặng nề, bắt đầu trở nên gấp gáp.

"Moá ơi! Tước gia cũng muốn trường sinh, vậy thì có thể chơi mỹ nữ mãi mãi rồi!"

Hai mắt Vi Tiểu Bảo toả sáng, phảng phất như phát hiện ra một vùng đất mới.

"Mê gái!"

"Tên cặn bã nhà ngươi!"

"Bại hoại!"

"Rác rưởi!"

Lời của Vi Tiểu Bảo vừa dứt thì mọi người xung quanh đều mắng chửi.

Những nữ nhân trong Thiên Cơ Lâu thì nhìn y với ánh mắt sắc bén vô cùng.

Vi Tiểu Bảo cứng cổ lên cãi: "Đừng nói Tước gia như thế, nếu như các ngươi trường sinh thì các ngươi có muốn chơi thêm nhiều nữ nhân không."

Chúng ta muốn chứ!

Nhưng ai lại đi nói thẳng ra như tên ngốc nhà ngươi đâu.

"Lâu chủ, Thần Long chắc rất khó giết phải không!"

Trong mắt Cổ Tam Thông có quang mang xẹt qua.

Ngay cả hắn cũng bị hấp dẫn bởi hai chữ "Trường Sinh"

Lưu Tiêu gật đầu: "Mấy nghìn năm qua có không ít người muốn Đồ Long, nhưng tất cả đều đã trở thành thức ăn của Thần Long."

Lần này thì mọi người dần dần tĩnh táo lại.

Đây chính là Thần Thú đó, sống mấy nghìn năm, không phải là con cá, con tôm mà ai cũng có thể giết.

Nếu như dễ giết như vậy thì sợ rằng mọi người đã đổ xô đi giết để lấy Long Nguyên rồi.

"Lâu chủ, trường sinh bất lão khác gì trường sinh bất tử sao."

Vương Ngữ Yên cau mày, hơi không hiểu vì sao lại phân biệt giữa hai cách dùng từ.

Người khác cũng thắc mắc.

Vì sao Đế Thích Thiên lại muốn Đồ Long, bởi vì tuy trường sinh nhưng hắn vẫn già đi.

"Ngươi suy nghĩ một tý, nếu như có một ngày ngươi già đến mức không bò nổi nữa, trở thành một đống xương biết đi nhưng lại bất tử."

"Đây chính là trường sinh bất tử!"  

Vương Ngữ Yên sợ đến mức trắng bệch cả mặt.

Cảnh tượng như thế chỉ cần nghĩ thôi là đã thấy sợ rồi.

"Trường sinh bất lão, không chỉ là trường sinh mà còn có thể giữ nguyên trạng thái trẻ tuổi."

"Như thế mới đúng thật sự là trường sinh."

Trạng thái của Đế Thích Thiên nếu nói đúng là một loại nguỵ trường sinh, vì thân thể của hắn vẫn luôn già đi.

Giờ khắc này mọi người im lặng, như đang muốn tính toán gì đó.

Bất kể ra sao thì lời hôm nay Lưu Tiêu nói ra sẽ mang đến trùng kích cực lớn cho giang hồ.

Phương pháp trường sinh đã xuất hiện, sẽ có rất nhiều Lão Quái Vật đang ẩn núp đều sẽ động tâm.

"Lâu chủ, nói tiếp về Tâm Pháp Thiên Bảng đi!"

Cuối cùng Thạch Thanh Tuyền vẫn lên tiếng, nàng nhìn Lưu Tiêu với ánh mắt mê ly.

Người nam nhân này quá thần bí.

Không gì không biết.

Đây là nam nhân thứ hai mà nàng nhìn không thấu ngoại trừ Tà Vương - Thạch Chi Hiên.

Lưu Tiêu gật đầu, nói tiếp: "Đứng thứ 5 trên Tâm Pháp Thiên Bảng, Thiên Trường Địa Cửu Bất Lão Trường Xuân Công!"

Lại là một tuyệt đỉnh thần công chưa ai nghe nói qua.

Rất nhiều nhân sĩ giang hồ đều đang cảm giác trong Thiên Cơ Lâu này bọn hắn chỉ như một đám ếch ngồi đáy giếng, không biết gì cả.

"Tên của môn công pháp này hơi bá đạo thật."

"Nghe tên thì chắc nó giống như Thánh Tâm Quyết, đều dùng để trường sinh."

"Đứng thứ 5 trên Tâm Pháp Thiên Bảng, các ngươi nghĩ sao."

"Im lặng đi, nghe lâu chủ nói."

Thiên Cơ Lâu lại trở nên sinh động vì Thiên Trường Địa Cửu Bất Lão Trường Xuân Công.

Lưu Tiêu nói: "Thiên Trường Địa Cửu Bất Lão Trường Xuân Công, đây chính là môn chí cường thần công của môn phái lánh đời kia."

Lời này vừa dứt thì cả Thiên Cơ Lâu bắt đầu bạo động.

Bởi vì nếu nhìn lại thì đây là môn phái sở hữu nhiều thần công được lên bảng nhất.

Ngay cả ngàn năm cổ tháp, một đại phái như Thiếu Lâm Tự cũng chỉ sở hữu ba môn thần công được lên bảng mà thôi.

"Moá! Môn phái này thật sự quá nghịch thiên."

"Khủng bố, tuyệt học trấn phái lại đứng thứ 5 trên Tâm Pháp Thiên Bảng."

"Mong lâu chủ mau chóng phổ cập khoa học, ta không thể chờ được nữa."

"Lâu chủ, ngươi đừng nhử nữa."

Sự nghịch thiên của Phái Tiêu Dao đã khiến mọi người giật mình.

Không chỉ những người này, khi Lưu Tiêu thấy thứ hạng của Thiên Trường Địa Cửu Bất Lão Trường Xuân Công cao như thế thì hắn cũng đã âm thầm suy tính xem Tiêu Dao Tử đã Phá Toái Hư Không hay là còn sống ở thế gian, nhưng lại là quyền hạn không đủ.

"Lại một người quyền hạn không đủ!"

Lưu Tiêu thở dài.

Nhiều nhân vật nghịch thiên thật, hơi không chú ý là gặp ngay.

"Nhưng chờ sau khi Tâm Pháp Thiên Bảng truyền ra ngoài thì danh tiếng của Thiên Cơ Lâu có thể bạo tăng, nói không chừng lúc đó sẽ đủ quyền hạn suy tính nhân vật Võ Thánh."

Lưu Tiêu cũng chờ mong lần này sẽ mở khoá được gì.

Hắn lên tiếng: "Đây chính là tuyệt học cuối cùng của môn phái này trên Tâm Pháp Thiên Bảng rồi, bây giờ để lâu chủ ta nói về môn phái lánh đời truyền kỳ này nào."

 

Chương 166. Quy củ của phái Tiêu Dao

"Môn phái này có tên là Tiêu Dao!"

"Phái Tiêu Dao này có một quy định rất là cổ quái, đó chính là chỉ nhận thiên tài."

"Ngoài phải là thiên tài ra thì đệ tử nam phải đẹp trai, đệ tử nữ thì cần xinh đẹp."

"Người không có nhan sắc thì không có tư cách gia nhập Tiêu Dao Phái."

Lời này vừa dứt thì không ít người thấy khoé miệng giật giật.

"Má! Quy củ của môn phái này biến thái thế."

"Chỉ nhận tuấn nam mỹ nữ, đây là quy củ kỳ lạ gì thế!"

"Quy củ này còn phản nhân loại hơn Phái Cổ Mộ nữa."

....

Có rất nhiều người nhổ nước bọt vì quy định của Phái Tiêu Dao.

Xấu xí thì không thu, thảo nào môn phái này phải lánh đời.

Muốn thiên phú tốt lại còn có nhan sắc nữa, kiếm trên thế giới này được bao nhiêu người như thế chứ.

Lưu Tiêu nói: "Môn Thiên Trường Địa Cửu Trường Sinh Công này chính là tuyệt học tối cường của tổ sư Phái Tiêu Dao, Tiêu Dao Tử."

"Những tuyệt học khi nãy đều được diễn sinh từ môn Thiên Trường Địa Cửu Bất Lão Trường Xuân Công này ra cả."

"Bởi vì môn Thiên Trường Địa Cửu Bất Lão Trường Xuân Công này có điều kiện cực kỳ hà khắc, cần một vật phụ trợ tên là Bất Lão Tuyền mới có thể tu luyện."

"Nhưng bởi vì hiện nay Bất Lão Tuyền đã biến mất nên Tiêu Dao Tử mới tách Thiên Trường Địa Cửu Bất Lão Trường Xuân Công ra làm mấy phần, đưa cho các đệ tử luyện."

Mọi người chấn động.

Nhiều môn thần công nằm trên Tâm Pháp Thiên Bảng vậy mà đều được tách từ một môn thần công này à.

"Lâu chủ, Bất Lão Tuyền kia là gì thế, nghe tên qua có vẻ rất thần bí."

Tiểu Long Nữ mở miệng.

Lưu Tiêu nhìn thoáng qua Tiểu Long Nữ.

Nét mắt của nàng lúc này đã bắt đầu trở nên linh động hơn rồi, không còn lạnh như băng nữa.

Kết quả này là do việc Lưu Tiêu yêu cầu nàng tạm thời dừng tu luyện võ công của Phái Cổ Mộ lại.

Thấy Tiểu Long Nữ bắt đầu có nhiều cảm xúc hơn thì Lưu Tiêu cũng âm thầm vui vẻ.

Hắn cũng không muốn cả ngày gặp mặt một tảng băng biết đi.

"Bất Lão Tuyền này chính là một kỳ vật trong thiên địa, sau khi dùng có thể kéo dài thọ mệnh, giữ mãi thanh xuân."

Giữ mãi thanh xuân!

Bốn chữ này khiến hai mắt của Vương Ngữ Yên và Chu Chỉ Nhược sáng lên.

Giờ khắc này dụ hoặc mà Bất Lão Tuyền mang lại còn lớn hơn Long Nguyên khi nãy nữa.

"Lâu chủ, có thể tìm Bất Lão Tuyền ở đâu thế!"

Triệu Mẫn đứng cách đó không xa cũng không nhịn được, vội vàng lên tiếng.

Không chỉ nàng, ngay cả Thạch Thanh Tuyền, Loan Loan, Sư Phi Huyền đều mở to hai mắt để mong chờ.

Bất Lão Tuyền, có thể khiến thanh xuân giữ mãi.

Đặc biệt là những người sở hữu tuyệt sắc dung nhan như các nàng, không ai muốn nhìn nhìn dung nhan của mình càng lúc càng già cả.

Lưu Tiêu lắc đầu: "Loại vật này đã hoàn toàn biến mất trên đời rồi."

Nhưng mà vẫn có thể mua được từ hệ thống.

Đúng thật là có thể mua Bất Lão Tuyền từ hệ thống,

Tuy nhiên giá cả của nó thật sự là quá cao, khi Lưu Tiêu vừa xem cũng bị giật mình.

"Thật sự là đáng tiếc!"

Thạch Thanh Tuyền thở dài, vẻ mặt buồn bã.

"Không còn!"

Triệu Mẫn ngẩn ngơ, hai mắt dần dần mất đi ánh sáng.

"Không còn một tý nào sao, Tước gia ta còn định đi múc mấy bát về cho Song Nhi cùng A Kha uống nữa mà." 

Vi Tiểu Bảo tặc lưỡi không ngớt.

Mấy bát?

Mém chút nữa Lưu Tiêu đã đập bầu rượu vào đầu Vi Tiểu Bảo rồi.

Loại vật trân quý thế này đều phải tính bằng giọt.

Lưu Tiêu nói tiếp: "Tổ sư của Phái Tiêu Dao là Tiêu Dao Tử, người này là một kỳ nhân, là một thiên tài học thuật."

"Hắn không chỉ sở hữu võ học bác đại tinh thông, đủ sức để sáng tạo ra môn tuyệt đỉnh thần công này."

"Hắn lại còn tinh thông cầm kỳ thư hoạ, hiểu biết về thiên văn địa lý, biết rõ trời sao, bói toán, trận pháp, y đạo, Tiêu Dao Tử có thể nói là một kỳ tài ngút trời."

Tại thời đại lạc hậu như thế này vậy mà Tiêu Dao Tử lại có thể nắm giữ kỹ thuật đổi khí quan trên cơ thể.

Bên trong nguyên tác thì A Tử cũng nhờ nó mà chữa lành được đôi mắt của mình.

Tiết Mộ Hoa, Tiết thần y danh chấn giang hồ thậm chí còn không được tính là đệ tử của Phái Tiêu Dao, y chỉ được Tô Tinh Hà vô tình thu nhận mà thôi.

"Việc Tiêu Dao Tử yêu cầu đệ tử của mình phải là thiên tài đứng đầu thì cũng hợp lý mà thôi."

"Bởi vì không có tên ngu xuẩn nào gia nhập vào Phái Tiêu Dao mà có thể học hết được nhiều như vậy cả."

Mọi người gật đầu tán thành.

Phái Tiêu Dao không còn là một môn phái bình thường trong võ lâm nữa rồi.

Lưu Tiêu nói tiếp: "Phái Tiêu Dao này tổng cộng thu nhận ba người đệ tử, người nào cũng có tư chất đỉnh tiêm."

"Mỗi một người đệ tử đều được hắn truyền thụ một môn võ học đỉnh tiêm, sau đó hắn liền biến mất."

"Nhưng vì đây là môn phái lánh đời, không có phân tranh giang hồ hay gì cả."

"Thế nên ba người đệ tử của hắn không chịu lo tu luyện võ học, mà suốt ngày cứ nói chuyện yêu đương."

"Dù vậy thì cả ba vẫn có thể trở thành cao thủ Đại Tông Sư, mỗi người đều là kỳ tài cả."

 

Chương 167. Kiếm Tiên Lý Thái Bạch

Thật là biến thái!

Khoé miệng của tất cả mọi người co giật.

Không chú tâm vào luyện võ, vậy mà vẫn có thể tấn thăng lên Đại Tông Sư, đạt được thành tựu nhiều người cả đời cũng không đạt được, vậy nếu như chú tâm thì sao.

"Do ông ngoại mình suốt ngày cứ quan tâm đến chuyện yêu đương nên mới xảy ra tình cảnh như bây giờ."

Giang Ngữ Yên nhổ nước bọt trong lòng.

Không ngờ ông ngoại Vô Nhai Tử của mình lại bị lật xe vì lý do đó.

Không chịu đi tu luyện võ công, quan tâm cái gì mà cầm kỳ thi hoạ, đúng là không làm chuyện đàng hoàng.

Sau khi đám người tiêu hoá xong tin tức về Phái Tiêu Dao thì Lưu Tiêu mới đọc tiếp bảng danh sách

"Đứng thứ 4 trên Tâm Pháp Thiên Bảng, Thiên Ma Sách!"

"Đây là một trong bốn bộ kỳ thư, hẳn ai cũng biết rồi, ta không giới thiệu làm gì nữa."

"Mọi người chỉ cần biết rằng tất cả võ công của ma môn tà đạo hiện nay trên khắp Cửu Châu đều được bắt nguồn từ nó là được."

"Đồng thời Thiên Ma Sách này cũng có nguồn gốc từ Chiến Thần Đồ Lục nữa."

Mọi người gật đầu.

Bọn hắn cũng từng nghe qua danh tiếng của Thiên Ma Sách.

Thậm chí Loan Loan, Thạch Thanh Tuyền, Hầu Hi Bạch đều đã tu luyện công pháp trên Thiên Ma Sách rồi.

Thiên Ma Sách đứng thứ hạng như thế này thì không ai bất ngờ cả.

Trong truyền thuyết của Cửu Châu thì ở trên Thiên Ma Sách có ghi lại bí ẩn về Phá Toái Hư Không, thế nên đứng thứ 4 cũng là danh xứng với thật.

"Trên Tâm Pháp Thiên Bảng chỉ còn ba vị trí mà thôi, ngoại trừ Chiến Thần Đồ Lục thì các ngươi đoán xem là công pháp nào?"

Có người hỏi nhưng không ai trả lời cả.

Bởi vì ngay cả đám người Chu Vô Thị lúc này cũng đang vắt óc suy nghĩ ngoại trừ Chiến Thần Đồ Lục thì hai quyển thần công còn lại là gì.

"Lâu chủ, công bố nhanh nhanh đi!"

Có người thúc giục.

Bây giờ ai nấy đều kích động.

Ba quyển tâm pháp mạnh nhất Cửu Châu, không ai là không tò mò cả.

Bởi vì trong lòng của mọi người đều có một bảng xếp hạng cho riêng mình.

Mà lúc này bọn hắn đang cần sự uy nghiêm của lâu chủ Thiên Cơ Lâu để nghiệm chứng suy đoán đó.

"Đứng thứ ba trên Tâm Pháp Thiên Bảng, Thái Huyền Kinh!"

Mọi người ngơ ngác!

Những công pháp nãy giờ nếu bản thân chưa từng nghe qua thì cũng có thể coi là bình thường, nhưng công pháp cường đại thứ ba trên khắp Cửu Châu không lẽ không có danh tiếng gì sao.

"Lâu chủ, Thái Huyền Kinh này có lai lịch gì thế?"

Trình Anh nhịn không được mà hỏi lại.

Một khắc sau dưới ánh mắt nóng rực của Lưu Tiêu thì nàng đỏ mặt, cúi xuống.

Lưu Tiêu thấy vậy thì mới thu hồi ánh mắt của mình, không trêu cô nàng này nữa.

"Người sáng tạo nên Thái Huyền Kinh chính là Kiếm Tiên - Lý Bạch!"

Thiên Cơ Lâu cũng khá nhân từ, sau khi xếp hạng thì cũng giúp mọi người biết được lai lịch của Thái Huyền Kinh.

Nếu không thì không có ai suy đoán được lai lịch của Thái Huyền Kinh cả.

"Trời! Kiếm Tiên - Lý Bạch có để lại truyền thừa của hắn trên đời này sao!"

"Moá ơi! Lại là tuyệt học của Lý Bạch."

...

Thiên Cơ Lâu sôi nhào hết cả lên.

Kiếm Tiên - Lý Thái Bạch, đây chính là một ngưu nhân nổi tiếng khắp Cửu Châu.

Toàn bộ Cửu Châu đã từng ghi lại một vài người Phá Toái Hư Không mà đi, và Lý Bạch là một người trong số đó.

Trong truyền thuyết thì Kiếm Tiên - Lý Thái Bạch lấy kiếm nhập đạo, một kiếm chấn động cả Cửu Châu, sau đó dùng một kiếm Phá Toái Hư Không mà đi tại đỉnh Thanh Liên Sơn.

Người đời ai nấy đều tiếc nuối về việc ông không hề để lại truyền thừa của mình mà đã vội vã rời đi.

"Không ngờ lại là vị đại lão Lý Thái Bạch đó, hạng thứ ba trên Tâm Pháp Thiên Bảng, danh xứng với thực."

"Đúng vậy, sau Vũ Hoàng, Thuỷ Tổ Long Hoàng thì Kiếm Đạo - Lý Thái Bạch có thể nói là nhân vật có võ đạo đỉnh cao nhất Cửu Châu."

"Không biết nếu Kiếm Tiên - Lý Thái Bạch đối đầu với Kiếm Ma - Độc Cô Cầu Bại thì ai thắng nhỉ."

Có người cảm xúc dâng trào rồi nói.

"Nếu như có thể xem cả hai bọn hắn chiến đấu thì ta chết cũng đáng giá."

"Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành

Sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh."

(Tạm dịch thơ:

Mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu dấu

Xong việc phất áo đi, tên họ nào ai thấu?)

Lúc này có người đọc hai câu danh ngôn của Lý Thái Bạch lên, ai nấy đều sùng bái cực độ.

Cũng đúng, Lý Thái Bạch quá tiêu sái.

Hiệp khí giang hồ trên người Lý Thái Bạch quá nặng, còn để lại vô số truyền thuyết, nên giang hồ ai cũng tôn sùng hắn cả.

Thậm chí hắn còn có nhiều fan hơn Vũ Hoàng cùng với Thuỷ Tổ Long Hoàng nữa.

Bởi vì hai nhân vật kia đều là Hoàng Giả, tuy cũng là nhân vật Phá Toái Hư Không nhưng danh tiếng bọn hắn để lại đều là uy nghiêm cùng bá đạo, không phù hợp với người trong giang hồ.

Lúc này không cần Lưu Tiêu phổ cập nữa.

Tên của Kiếm Tiên - Lý Thái Bạch vừa vang lên thì không ai không phục cả.

"Đứng thứ hai trên Tâm Pháp Thiên Bảng, Chiến Thần Đồ Lục!"

Oanh!

Lời này vừa dứt thì đoàn người lại bắt đầu trở nên kích động.

Nhiều người còn không khống chế nổi chân khí của mình, mém chút nữa đã lật bàn lên rồi.

Quá bất hợp lý!

Vì sao Chiến Thần Đồ Lục lại xếp hạng thứ hai chứ, còn có thần công nào bá đạo hơn cả Chiến Thần Đồ Lục à?

Phải biết rằng Thái Huyền Kinh của Kiếm Tiên - Lý Thái Bạch đều đứng sau nó đó.

Cả Cửu Châu này còn ai có thể sáng tạo ra công pháp mạnh hơn Chiến Thần Đồ Lục nữa.

"Má ơi! Chiến Thần Đồ Lục lại đứng thứ hai!!!"

"Moá! Lâu chủ không nói đùa chứ, Chiến Thần Đồ Lục sao xếp thứ hai được?"

"Trời, Chiến Thần Đồ Lục mà xếp thứ hai thì đứng nhất sẽ là công pháp nghịch thiên gì đây."

...

Toàn bộ Thiên Cơ Lâu nhưu muốn nổ tung, ai nấy đều kinh hô.

Những nữ nhân trên Tuyệt Sắc Bảng cùng Tình Nhân Bảng đều trợn to hai mắt, không ai tin tưởng.

"Lâu chủ đừng doạ lão nhân gia, sao Chiến Thần Đồ Lục lại xếp thứ hai được?"

Thiên Cơ Lão Nhân vừa phẫn nộ vừa sợ hãi.

 

Chương 168. Tuyệt học trấn phái của Thiên Cơ Lâu

"Sao có thể như thế được, Chiến Thần Đồ Lục sao có thể đứng thứ hai được chứ."

Chu Vô Thị chấn động, chân khí toả ra xung quanh.

"Ta không tin, Chiến Thần Đồ Lục không thể nào xếp thứ hai được."

Sư Phi Huyên như muốn nổi điên.

Toàn bộ những gì mà Từ Hàng Tĩnh Trai có được như ngày hôm nay đều có nguồn gốc từ Chiến Thần Đồ Lục.

Trong lòng của nàng thì chỉ có Chiến Thần Đồ Lục mới đủ tư cách xếp ở vị trí chí cao mà thôi.

Nàng không thể nào tiếp thu được sự thật Chiến Thần Đồ Lục chỉ xếp thứ hai.

"Lâu chủ, chuyện này không buồn cười tý nào đâu."

Thanh Thạch Tuyền chu mỏ.

"."

Như đang muốn nói Lưu Tiêu đừng đùa nữa.

Còn những người khác thì giờ đây người nào cũng như vừa bị lật đổ tam quan vậy, ngệch hết cả ra, sóng biển ngập trời trong lòng.

Võ đạo chi tổ của vô số người vậy mà chỉ mà xếp hạng thứ hai trên Tâm Pháp Thiên Bảng, sao mọi người không giật mình cho được.

Phải biết rằng theo truyền thuyết thì ngay cả Vũ Hoàng, Thuỷ Tổ Long Hoàng đều là nhờ Chiến Thần Đồ Lục mới có thể Phá Toái Hư Không.

Còn về phần những vị cao thủ Phá Toái Hư Không khác thì cũng nhiều hoặc ít dính dáng tới Chiến Thần Đồ Lục.

Tuyệt học kinh khủng như thế mà chỉ mới đứng thứ hai à, ai có thể tiếp thu nổi sự thật này chứ.

"Lâu chủ, vậy ngươi nói cho chúng ta xem đâu là tuyệt học đứng đầu trên Tâm Pháp Thiên Bảng!"

"Đúng vậy, lâu chủ nói mau, đến tột cùng là bản thần công nào mà có thể đứng trước Chiến Thần Đồ Lục thế."

"Lâu chủ, ngươi nói đi!"

...

Giờ khắc này có vô số ánh mắt được đặt lên người của Lưu Tiêu.

Ai nấy cũng chờ mong cùng kích động!

Đủ loại tâm tính phức tạp hiện rõ trên khuôn mặt từng người tại Thiên Cơ Lâu!

Bọn hắn không tin Chiến Thần Đồ Lục chỉ xếp thứ hai, tuy nhiên trong tiềm thức bọn hắn lại mong chờ có một môn tuyệt học nào đó áp chế Chiến Thần Đồ Lục.

Loại tâm tính này rất phức tạp, khiến cho không ít người hoang mang.

Lưu Tiêu mỉm cười, dưới ánh mắt của biết bao nhiêu người thì hắn từ từ tuyên bố công pháp đứng đầu ra.

"Đứng nhất trên Tâm Pháp Thiên Bảng, Thần Võ Huyền Công!"

Người trong Thiên Cơ Lâu bỗng yên tĩnh lại.

Ai nấy đều ngớ người hết cả ra.

Bởi vì trong số bọn hắn chừa từng có ai nghe nói qua Thần Võ Huyền Công cả.

"Chẳng lẽ môn Thần Võ Huyền Công này chính là công pháp của Thiên Cơ Lâu sao?"

Đầu óc của Dương Quá là linh hoạt nhất.

Lúc này mọi người cũng giật mình tỉnh lại, run rẩy liên tục.

Thiên Cơ Lâu thần bí cùng lợi hại như thế sao.

Có thể liệt kê cùng xếp hạng nhiều tâm pháp như vậy nhưng chưa từng có một tâm pháp nào thuộc về Thiên Cơ Lâu cả.

Lời giải thích duy nhất chính là môn Thần Võ Huyền Công đứng nhất này chính là công pháp của Thiên Cơ Lâu.

Oanh!

Dương Quá vừa thốt lên những lời này thì Tiểu Long Nữ, Vương Ngữ Yên,Chu Chỉ Nhược cùng những đệ tử của Thiên Cơ Lâu đều thấy đầu óc mình như muốn nổ tung.

Thần công đứng đầu Tâm Pháp Thiên Bảng lại là thần công trấn lâu của Thiên Cơ Lâu sao.

Bản thân lại có thể gia nhập vào thế lực ngưu bức như thế hay sao.

Thảo nào khi vừa gia nhập vào Thiên Cơ Lâu thì lâu chủ sẽ đưa những thần công trên bảng cho mình.

Thì ra là do trong tay của lâu chủ sở hữu một công pháp ngưu bức như Thần Võ Huyền Công rồi.

Giờ khắc này bất kỳ người nào đã gia nhập vào Thiên Cơ Lâu đều vui mừng cực kỳ.

"Moá! Đúng rồi, sao ta lại không nghĩ ra cơ chứ."

"Đúng vậy, Thiên Cơ Lâu ngưu bức như vậy thì sao lại không sở hữu một môn tuyệt thế thần công thuộc về mình được."

"Thiên Cơ Lâu khủng bố như thế sao."

"Trời đất, thật sự quá kinh khủng, nhưng vậy thì cũng có thể giải thích được vì sao Thiên Cơ Lâu lại ngưu bức như vậy."

"Ta gia nhập vào Thiên Cơ Lâu còn kịp không!"

"Lâu chủ, ta muốn gia nhập vào Thiên Cơ Lâu!"

"Lâu chủ, mong thu lưu!"

...

Mọi người ai nấy đều rống to, tâm tình kích động đến cực hạn.

Thiên Cơ Lâu thật sự quá trâu bò.

Nhưng vừa nghĩ đến sự thần kỳ của Thiên Cơ Lâu như Phòng Trọng Lực, Phòng Chế Tạo Tông Sư thì tất cả mọi người đều cảm thấy bình thường.

Nếu như không có thần công mạnh mẽ như Thần Võ Huyền Công thì sao lại có thể chế tạo ra nhiều thứ thần kỳ như vậy.

"Lâu chủ cầu phổ cập!"

"Lâu chủ đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói cho chúng ta biết Thần Võ Huyền Công này có phải công pháp thuộc Thiên Cơ Lâu hay không đi."

"Lâu chủ hãy phổ cập! Cầu phổ cập."

"Lâu chủ, mau phổ cập khoa học về Thần Võ Huyền Công."

...

Mọi người nhìn Lưu Tiêu với ánh mắt rực lửa, muốn biết đáp án rằng có phải Thần Võ Huyền Công này là công pháp trấn lâu của Thiên Cơ Lâu hay không.

Dưới ánh mắt của hàng ngàn con người, Lưu Tiêu gật đầu.

"Không sai, Thần Võ Huyền Công này chính là thần công trấn lâu của Thiên Cơ Lâu ta."

Có suy đoán trước đó của Dương Quá nên giờ mọi người cũng không còn quá bất ngờ.

Chỉ có những người đã gia nhập Thiên Cơ Lâu thì mới hưng phấn vô cùng thôi.

Đúng thật nó là thần công trấn lâu của Thiên Cơ Lâu.

Nếu vậy thì cũng sẽ có một ngày bọn hắn được tu luyện nó.

Chỉ cần biểu hiện tốt thì bất kỳ ai cũng có cơ hội cả.

Coi như không phải truyền thụ công pháp hoàn chỉnh nhưng chỉ cần một chiêu nửa thức trong đó là đủ hoành hành không sợ rồi.

 

Chương 169. Thuộc về phạm trù tu tiên

"Ha ha....Ta là đệ tử của Thiên Cơ Lâu!"

Dương Quá có tuổi khá nhỏ nên hắn nhịn không được mà ngửa đầu lên trời cười to.

Hắn đang khoe khoang cho mọi người thấy.

Từ nhỏ tới nay hắn đã chịu quá nhiều khi dễ của người khác rồi, giờ khắc này Thiên Cơ Lâu như tiếp thêm tự tin và tôn nghiêm cho Dương Quá.

Những người khác thì tuy đều ổn trọng hơn Dương Quá, tuy nhiên ai nấy đều muốn rống to để phát tiết sự vui mừng trong lòng mình cả.

"Lâu chủ, mau nói tác dụng của Thần Võ Huyền Công đi."

Triệu Mẫn rục rịch, nàng cực kỳ hứng thú với công pháp này.

Thần công đệ nhất thiên hạ, lúc này ai mà không tò mò chứ, không cần biết là ít hay nhiều.

Chỉ cần biết một chút đã là kiếm hời lớn rồi.

Lưu Tiêu nói: "Thần Võ Huyền Công chính là thần công trấn lâu của Thiên Cơ Lâu ra, các ngươi đang muốn ta tự moi gốc gác của mình ra đó."

Nghe như thế thì mọi người cười ha ha, có hi vọng rồi.

Lâu chủ Thiên Cơ Lâu không từ chối vậy là có nghĩa hắn cũng muốn nói một ít chuyện về Thần Võ Huyền Công cho mọi người nghe.

"Lâu chủ là người tốt!"

"Lâu chủ, ngươi đi moi gốc gác của người khác thì với bản thân mình cũng đừng ngại ngùng thế chứ."

"Đúng thế lâu chủ, không thể nặng bên này mà nhẹ bên kia được."

"Ha ha... Đây có gọi là khiêng đá nện chân mình không."

"Tên lâu chủ lòng dạ hiểm độc này cũng có ngày hôm nay."

....

Lời của Lưu Tiêu khiến bầu không khí trong Thiên Cơ Lâu trở nên thoải mái hơn không ít.

Từ lúc xuất hiện tới nay thì cũng có cơ hội để xem xét gốc gác của Thiên Cơ Lâu là như thế nào.

Lưu Tiêu nói: "Ta chỉ có thể nói vài lời đơn giản thôi, nếu không nói thì mọi người sẽ nói Lưu Tiêu ta là tiểu nhân, chỉ biết nói người khác mất."

"Thần Võ Huyền Công chính là thần công trấn lâu của Thiên Cơ Lâu!"

"Nó khủng bố ra sao ư? Nếu như có bất kỳ ai trở thành địch nhân của Thiên Cơ Lâu thì đều sẽ không muốn nhìn thấy uy năng của nó đâu."

Chỉ qua vài câu mà Lưu Tiêu đã khiến mọi người sợ hãi.

Bất kỳ ai đối đầu với Thiên Cơ Lâu cũng không muốn nhìn thấy uy năng của nó, giọng điệu quá tự phụ.

Nhưng từ miệng Lưu Tiêu thì nó như là một chuyện hiển nhiên vậy.

"Thần Võ Huyền Công chính là một bộ thần công tu luyện về chân khí, luyện thể, tinh thần."

"Nó biến thái tới mức nào?"

"Có thể nói nếu như đạt tới cảnh giới tối cao của Thần Võ Huyền Công thì có thể Bất Tử Bất Diệt, thiên địa vong mà ta không chết, thân thể cùng tinh thần đều đạt tới cảnh giới vĩnh hằng."

"Chỉ nhập môn thôi mà đã có thể so với Kim Cương Bất Hoại Thần Công đại thành, thần binh khó mà thương tổn, thần lực vô hạn, một quyền có thể đánh chết cao thủ Đại Tông Sư."

"Chân khí hoàng kim mà công pháp này tu luyện ra được tinh thuần hơn chân khí bình thường gấp trăm ngàn lần, uy lực không ai bằng."

"Mà đây chỉ là uy năng sơ bộ của nó mà thôi, nếu như đến cực hạn thì các ngươi có thể thử tưởng tượng."

Giờ khắc này ai cũng hoảng sợ đến cực hạn, tâm thần rung động, hít sâu liên tục.

Khủng bố vô cùng!

Đây là suy nghĩ duy nhất của bọn hắn.

Đây gần như đã vượt ra khỏi phạm trù của võ học rồi, đây giống như tu tiên, tu thần hơn.

Bất tử bất diệt!

Dù là cường giả Phá Toái Hư Không thì sợ rằng cũng không có thần uy thế này.

Đây không còn là võ học nữa rồi, mà là thần thoại.

"Lâu chủ, đây còn là võ học sao?"

Chu Vô Thị tự lẩm bẩm, hoài nghi nhân sinh.

"Thế gian lại có môn kỳ công như vậy à, Chiến Thần Đồ Lục thua không oan một tý nào."

Cổ Tam Thông ngẩn người, bởi vì hắn là đệ tử của Thiên Cơ Lâu, có tư cách tiếp xúc với Thần Võ Huyền Công.

"Chiến Thần Đồ Lục thua không oan một tý nào."

Trương Vô Kỵ rung đùi đắc ý.

Không phải là do Chiến Thần Đồ Lục không mạnh, mà là do cả hai không còn nằm trên cùng một cấp độ nữa.

Ngươi còn là luyện võ, còn cái kia đã thuộc về phạm trù tu tiên rồi.

"Nhất định phải gia nhập Thiên Cơ Lâu cho bằng được."

Thạch Thanh Tuyền nắm chặt nắm đấm.

"Nếu không được thì sắc dụ! Tên lâu chủ này không thoát được lòng bàn tay của ta."

Nàng nhìn thoáng qua những ong bướm xung quanh Lưu Tiêu, nàng hạ quyết tâm, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, lộ ra vài phần ngượng ngùng.

Nghĩ đến việc mấy ngày trước lâu chủ còn đùa giỡn mình, Thạc Thanh Tuyền càng bóp chặt tay hơn.

Loan Loan cùng Sư Phi Huyên phụng mệnh tới để tiếp xúc với lâu chủ Thiên Cơ Lâu thì bây giờ càng dễ viện cớ hơn nữa, các nàng dù tốn bất kỳ giá nào cũng phải gia nhập vào Thiên Cơ Lâu.

Những người khác cũng có tâm tư như vậy.

Nhưng sau khi chứng kiến bên cạnh Lưu Tiêu không phải mỹ nữ trên Tuyệt Sắc Bảng thì cũng là người trên Tình Nhân Bảng, hoặc là những biến thái trên Tiềm Long Bảng.

Nhất thời không ai có đủ tự tin cả.

Thà không mở miệng thì hơn.

Thánh địa như Thiên Cơ Lâu sao có thể thu nhận người bình thường chứ.

Nếu không phải ngươi sở hữu một thiên phú đỉnh tiêm ở mặt nào đó thì làm sao Thiên Cơ Lâu thu nhận ngươi được.

 

Chương 170. Tiếng gõ cửa lúc nửa đêm

Sau khi kết thúc buổi công bố Tâm Pháp Thiên Bảng thì từng thám tử của nhiều thế lực khác nhau đều nhanh chóng đem tin tức truyền về.

Chỉ trong một thời gian ngắn mà Tâm Pháp Thiên Bảng đã trở thành một việc trà dư tửu hậu của tất cả mọi người trên giang hồ.

"Bái kiến lâu chủ!"

Đến tối thì cuối cùng Tiêu Phong cũng đã mang theo A Chu trở về Thiên Cơ Lâu.

Sau khi Lưu Tiêu truyền Dịch Cân Kinh cùng những thần công chủ tu nội lực cho Tiêu Phong thì có vẻ như Chiến Thần Thể Chất của hắn đã được kích hoạt, thiên phú bộc phát ra vô cùng kinh khủng.

Chỉ rời đi có vài ngày thôi mà khí cơ của hắn càng ngày càng trở nên thâm thuý khủng bố hơn.

Khi hắn bước vào Thiên Cơ Lâu thì có không ít cao thủ bị kinh động vì khí cơ bá đạo đó.

Lưu Tiêu nhìn sang, sợ là chỉ vài ngày nữa thôi Tiêu Phong sẽ tấn thăng lên Nửa Bước Đại Tông Sư.

"Đây chính là bang chủ Cái Bang tại Đại Tống Hoàng Triều sao? Quả nhiên là kỳ tài ngút trời."

Thấy khí tượng trên người Tiêu Phong thì Chu Vô Thị cũng cảm thấy có chút giật mình.

"Không hổ là thiên tài trên Tiềm Long Bảng, nếu như không bị Cái Bang cùng Thiếu Lâm Tự cản trở thì có lẽ bây giờ hắn đã trở thành Đại Tông Sư rồi."

Cổ Tam Phong cũng gật đầu chào lại Tiêu Phong.

Loại hào khí mà Tiêu Phong sở hữu khiến y cảm thấy rất thân thiết.

"Rốt cuộc Tiêu huynh đệ cũng đã trở về rồi, lúc ngươi rời đi Thiên Cơ Lâu đã thu nhận không ít người mới, lát nữa ta sẽ giới thiệu các ngươi với nhau."

Lưu Tiêu mỉm cười, vỗ bả vai Tiêu Phong mấy cái.

Việc Tiêu Phong trở về thật sự là quá cần thiết, khi hắn về thì Lưu Tiêu đã có thể an bài Tiêu Phong hộ tống Vương Ngữ Yên đi tìm Vô Nhai Tử được rồi.

Tuy lúc này bản thân đã sở hữu thần công đệ nhất thiên hạ là Thần Võ Huyền Công nhưng nhiêu đó là chưa đủ.

Nếu như có thể dung hợp thêm nhiều thần công hơn nữa thì chắc chắn Thần Võ Huyền Công sẽ trở nên càng kinh khủng.

"Được, xíu ta sẽ uống đến say thì thôi với mấy vị huynh đệ mới này."

Hào khí Tiêu Phong vượt mây.

Khoé miệng Lưu Tiêu giật giật, y đã chú ý tới Lý Tầm Hoan ngồi cách đó không xa đang sáng cả hai mắt lên, như thấy được tri kỷ.

Gia hoả Lý Tầm Hoan này tuy bằng lòng kiêng rượu nhưng không phải là không đụng tới.

Lúc ăn cơm hắn vẫn còn uống một tý.

Hai tên Tửu Thần này tụ lại với nhau thì Lưu Tiêu không biết sẽ tốn bao nhiêu bầu rượu đâu.

Đến tối, Lưu Tiêu vẫn sẽ tiếp tục tiết mục truyền thụ thần công cho người mới gia nhập, ở đây là Từ Tử Lăng cung Khấu Trọng.

Nhưng mà cả hai đã tu luyện nhập môn Trường Sinh Quyết rồi, nên Lưu Tiêu chỉ truyền Dịch Cân Kinh cho bọn hắn để kích phát tiềm lực mà thôi, sau đó là một môn tuyệt kỹ thiên về công sát.

Hiện tại trong Thiên Cơ Lâu thì thần công chuyên môn dùng để khai phát tiềm lực như Dịch Cân Kinh đã như đồ thông dụng, không ai là không được truyền cả.

Giang Ngọc Yến coi như cũng nhận được sự tán đồng từ Lưu Tiêu, cũng được hắn truyền thụ tuyệt học.

Hắn lại còn truyền thụ võ công giống lúc mà nàng hắc hoá nữa.

Mặc dù không có Giá Y Thần Công nhưng Lưu Tiêu đã cho nàng Hấp Công Đại Pháp, môn công pháp này không kém Giá Y Thần Công tý nào

Thiên phú của Giang Ngọc Yến quả nhiên khủng bố, chỉ trong một thời gian ngắn mà nàng đã có thể nhập môn Hấp Công Đại Pháp rồi.

Ngay cả Cổ Tam Thông thấy cảnh này thì đều thán phục thiên phú của tiểu nha đầu Giang Ngọc Yến, với thiên phú này thì có vẻ Đại Tông Sư chưa chắc đã là đích đến cuối cùng của nàng.

Còn về phần Tiêu Phong thì Lưu Tiêu lại truyền cho y Kim Cương Bất Bại Thần Công, hắn muốn kích hoạt hết tiềm lực của Chiến Thần Thể Chất.

Tiêu Phong + Dịch Cân Kinh + Kim Cương Bất Hoại Thần Công + Hàng Long Thập Bát Chưởng + Chiến Thần Thể Chất + BGM, Lưu Tiêu thật sự muốn xem thử nếu như đem tất cả yếu tố này hợp lại thì Tiêu Phong sẽ bộc phát ra khí thế hào hùng ra sao.

Còn về phần thiên tài đứng thứ 3 trên Tiềm Long Bảng như Lý Tầm Hoan, Lưu Tiêu đã dựng sẵn một kế hoạch cặn kẽ để bồi dưỡng rồi.

Gia hoả này liên tục uống rượu không ngừng nghỉ trong mười năm, thân thể cũng đã gần sụp đổ, vậy thì cho hắn luyện Dịch Cân Kinh, giúp cải thiện thân thể cùng kích phát tiềm lực.

Còn về phần nội công thì Lưu Tiêu quyết định truyền cho hắn Cửu Dương Cửu Âm, âm dương cùng tiến, phát huy uy lực của phi đao.

Lấy thiên phú của Lý Tầm Hoan thì Lưu Tiêu tin tưởng hắn sẽ có thể dung hợp hoàn toàn Cửu Dương Thần Công và Cửu Âm Chân Kinh.

Đêm nay, trên tầng cao nhất của Thiên Cơ Lâu vang lên từng tiếng quỷ khóc sói tru.

Bởi vì Cổ Tam Thông đã bắt đầu hạ quyết tâm, hắn buộc Thành Thị Phi tu luyện Dịch Cân Độc Kinh, vì để cho con trai của mình không lạc hậu so với mọi người thì hắn chuẩn bị đi lại đường mà Lưu Tiêu chuẩn bị cho Lâm Bình Chi.

Lưu Tiêu thấy vậy thì chỉ đành khiến cho phòng của mình trở nên cách âm.

"Tùng tùng tùng tùng..."

Vào lúc nửa đêm bỗng bên ngoài phòng Lưu Tiêu có tiếng đập cửa vang lên.

Lưu Tiêu mở mắt, cảm nhận xem người đứng ngoài là ai.

Lại là Chung Linh!

Cô nàng này có lá gan lớn như thế sao? Nửa đêm mà dám chạy tới phòng của mình.

Lưu Tiêu vội vàng đứng lên mở cửa.

Thấy Chung Linh đang đứng với hai mắt đẫm lệ.

Cửa vừa mở ra thì nàng đã nhào vào rồi.

 

Chương 171. Đêm phong lưu

Lưu Tiêu thất kinh, đã xảy ra chuyện gì mà cô nàng này khóc dữ thế, nhìn rất thương tâm.

"Chung Linh ngoan nè, nói cho lâu chủ ca ca xem ngươi gặp phải chuyện gì thế, lâu chủ ca ca giải quyết giúp ngươi."

Theo thói quan hắn lấy một thanh kẹo que ra.

Đây đã là đồ riêng của Chung Linh rồi.

Toàn bộ Thiên Cơ Lâu chỉ có một mình nàng được ăn mà thôi.

"Lâu chủ ca ca, ta mơ thấy ác mộng."

Lưu Tiêu dở khóc dở cười!

Cô nàng này lớn đến thế này rồi mà còn mơ thấy ác mộng sao, lại còn khóc nữa chứ.

Hơn nữa ai nấy đều đang tu luyện vì công năng tăng tốc độ tu luyện gấp 50 lần, cô nàng này lại đi ngủ, không hiểu nàng vô tư tới mức nào đây.

"Ta mơ thấy cha ta gả ta cho một người xấu xí!"

Chung Linh nói nhẹ.

Trên thực tế việc nàng chạy từ Vạn Kiếp Cốc đến đây là do bị những người đến cầu hôn doạ cho sợ.

Chủ yếu nhất là trong đó có rất nhiều thiếu gia công tử, ăn tàn phá hại, không có ai là đứng đắn cả.

Lưu Tiêu muốn an ủi Chung Linh.

Tuy nhiên một khắc sau thì Chung Linh lại đẩy kẹo que của Lưu Tiêu đưa ra.

Sau đó nàng nhanh chóng nhích lại gần

???

Chung Linh đã lớn, có can đảm đến thế này rồi sao?

Một giây sau thì cửa phòng tự động đóng lại, suốt đêm không một lời nói chuyện nào.

...

"Làm cách nào để mở Lục Nhâm Thần Đầu này ra đây."

Hai chân mày của Yêu Nguyệt nhíu chặt!

Rất phiền muộn!

Nàng đã cố hết sức, thử hết tất cả mọi cách nhưng vẫn không thể nào mở được Lục Nhâm Thần Đầu ra.

Thậm chí nàng còn đã sử dụng bạo lực, dù dùng hết tất cả công lực của Đại Tông Sư nhưng Lục Nhâm Thần Đầu vẫn không sứt mẻ tý nào.

Liên Tinh cũng thế, cũng đã thử hết mọi cách.

Hai tỷ muội đã vắt óc ra suy nghĩ không biết bao nhiêu lâu, nhưng cuối cùng vẫn bất lực.

Oanh!

Yêu Nguyệt không còn kiên trì nữa, ném Lục Nhâm Thần Đầu sang một bên.

"Tỷ tỷ..."

Bỗng nhiên Liên Tinh vội vàng chạy đến với vẻ mặt vui mừng.

Yêu Nguyệt thấy vậy thì hỏi một cách kinh ngạc: "Muội muội, có chuyện gì mà ngươi cao hứng thế?"

Liên Tinh nói, "Tỷ tỷ, bên trong Lục Nhâm Thần Đầu thật sự có chứa đựng tầng thứ 9 của Giá Y Thần Công, Di Hoa Tiếp Mộc."

Yêu Nguyệt cả kinh, hỏi lại với vẻ kích động: "Làm sao ngươi biết thế?"

"Lục Nhâm Thần Đầu còn chưa được mở ra mà sao ngươi biết được trong đó có Di Hoa Tiếp Mộc?"

Trên khuôn mặt tinh xảo của Yêu Nguyệt hiện lên vẻ hồng nhạt.

Nàng đã tu luyện Giá Y Thần Công tới tầng thứ 8, đã là tận cùng rồi, tu vi đã đạt tới bình cảnh.

Nếu như thật sự có tầng thứ 9 thì võ công của nàng sẽ có thể tiếp tục tiến triển.

Liên Tinh nói: "Là nhờ Thiên Cơ Lâu!"

"Thiên Cơ Lâu đã công bố ra một Tâm Pháp Thiên Bảng, Giá Y Thần Công xếp hạng thứ 20."

Khi tuyên bố bảng danh sách thì lâu chủ Thiên Cơ Lâu đã xác nhận rằng bên trong Lục Nhâm Thần Đầu có giấu tầng thứ 9 của Giá Y Thần Công.

Yêu Nguyệt vui mừng!

Tuy là nàng ghét Thiên Cơ Lâu.

Nhưng nếu nói về độ chính xác của tin tức thì nàng hoàn toàn không hoài nghi Thiên Cơ Lâu tý nào.

"Thật tốt quá, không ngờ lại thật sự có tầng thứ 9!"

Yêu Nguyệt không ức chế được sự vui mừng của mình, vội vã nhặt lên Lục Nhâm Thần Đầu mà nàng vừa vứt xuống.

"Chờ một chút..."

Nhưng một khắc sau thì Yêu Nguyệt phản ứng lại, không khỏi thất kinh.

"Ngươi nói Giá Y Thần Công đã sở hữu tầng thứ 9 chỉ được hạng 20 trên bảng thôi sao."

Yêu Nguyệt hít sâu một hơi, trên thiên hạ này có nhiều thần công mạnh hơn Giá Y Thần Công như vậy à.

Liên Tinh gật đầu.

Nàng nói tiếp: "Tâm Pháp Thiên Bảng của Thiên Cơ Lâu xếp hạng ba mươi nội công tâm pháp mạnh nhất thiên hạ."

"Giá Y Thần Công bản hoàn chỉnh được xếp hạng 20 trên bảng."

Sau đó nói nàng thêm với vẻ mừng rỡ: "Tỷ tỷ, lâu chủ Thiên Cơ Lâu đã tuyên bố trên khắp thiên hạ này chỉ có một mình Thiên Cơ Lâu là biết cách mở Lục Nhâm Thần Đầu mà thôi."

"Chúng ta có nên bỏ một ít bạc để mời Thiên Cơ Lâu mở Lục Nhâm Thần Đầu này ra không?"

Yêu Nguyệt hỉ nộ vô thường, khi nghe thấy thế thì giận dữ vô cùng.

"Muốn ta đi cầu Thiên Cơ Lâu sao, mơ tưởng!"

Một lát sau, khi bắt đầu bình tĩnh trở lại thì Yêu Nguyệt lên tiếng.

"Đem Tâm Pháp Thiên Bảng kia cho ta xem."

Liên Tinh đưa cho Yêu Nguyệt với vẻ lo lắng.

"Tỷ tỷ, hy vọng sau khi xem hết bảng danh sách này thì ngươi bỏ ý định đi gây sự với Thiên Cơ Lâu đi."

"Di Hoa Cung của chúng ta không đủ sức trêu vào Thiên Cơ Lâu đâu."

"Lấy trứng chọi đá mà thôi, không có ý nghĩa gì cả."

Liên Tinh cười khổ!

Yêu Nguyệt không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào Tâm Pháp Thiên Bảng.

"Không ngờ Trương Tam Phong lại khủng bố đến thế!"

"Tin tức Long Nguyên của Thần Long có thể mang đến trường sinh là thật sao?"

"Thiên Trường Địa Cửu Bất Lão Trường Xuân Công? Bất Lão Tuyền?"

"Thế gian này vẫn còn môn phái thần kỳ như Phái Tiêu Dao sao, ba truyền nhân đều là ba Đại Tông Sư."

Chỉ nhìn một hồi thôi Yêu Nguyệt đã chấn động không ngừng.

Sau khi thấy Chiến Thần Đồ Lục chỉ đứng thứ hai, thua Thần Võ Huyền Công của Thiên Cơ Lâu thì vẻ mặt của Yêu Nguyệt cực kỳ sợ hãi.

Yêu Nguyệt ngồi yên một lúc lâu, trầm mặt nửa này.

Một lát sau nàng lại cầm Lục Nhâm Thần Đầu lên, tìm cách mở ra.

...

 

Chương 172. Vô tình chỉ điểm

Bầu không khí trong Hắc Mộc Nhai cực kỳ quỷ dị.

Sau khi tin tức về Tâm Pháp Thiên Bảng được truyền khắp Cửu Châu, thì việc Đông Phương Bất Bại tự thiến để luyện Quỳ Hoa Bảo Điển cũng được truyền ra.

Việc này khiến cả giang hồ trở nên oanh động, vố số người đều đang cười nhạo Đông Phương Bất Bại là một tên thái giám chết bầm.

"Giáo chủ không còn là nam nhân nữa rồi à!"

"Đúng vậy! Thảo nào mấy năm nay giáo chủ vẫn luôn ẩn nấp trong Hắc Mộc Nhai, rất ít ra ngoài, thì ra là sợ người ta biết."

Hai tên lâu la đứng canh núi của Nhật Nguyệt Thần Giáo đang thảo luận.

Một khắc sau thì một luồng chân khí cô động tới tận cùng xuất hiện, không biết từ nơi đâu, đánh bể đầu hai tên lâu la này.

Đông Phương Bất Bại đang đứng trên một gốc cây, đong đưa theo gió, nhẹ tựa lông hồng.

"Bất kỳ ai dám nói về việc này nữa, chết!"

Âm thanh băng lãnh của "hắn" truyền khắp Hắc Mộc Nhai.

Trong nháy mắt tất cả đệ tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo câm như hến, không dám nói gì nữa.

Một khắc sau Đông Phương Bất Bại bay lên như chim nhạn, chỉ trong phút chốc đã xuất hiện ở giữa sân.

Sau đó chân khí của Đông Phương Bất Bại dâng trào, kích động vô cùng.

"Thiên nhân hoá sinh, âm dương đồng thể."

"Đa tạ lâu chủ Thiên Cơ Lâu!"

Hắn cúi đầu về khoảng không.

"Ngươi đang làm gì đó còn không mau giết sạch những người đó đi, hiện tại ta đã trở thành trò cười cho mọi người rồi kia kìa."

Bỗng một âm thanh hổn hển vang lên, một người đàn ông bước vào tiểu viện.

Đây chính là trai lơ của Đông Phương Bất Bại, Dương Liên Đình.

Hiện tại tất cả mọi người ở Hắc Mộc Nhai đều nhìn hắn với ánh mắt lạ vô cùng, khiến Dương Liên Đình cực kỳ xấu hổ.

"Liên đệ đừng giận như thế, ta đã giáo huấn bọn hắn rồi."

"Ta đã tìm được biện pháp biến thành nữ nhân chân chính, chỉ cần một thời gian ngắn nữa thôi là sẽ thành công."

Lưu Tiêu không biết được chỉ nhờ vài câu nói của hắn thôi mà có thể mang lại cho Đông Phương Bất Bại một gợi ý to lớn, thậm chí còn tìm được đường đi tiếp của Quỳ Hoa Bảo Điển nữa.

"Vậy ngươi còn chờ ở đây làm gì?"

Dương Liên Đình quát to!

Đông Phương Bất Bại cười làm lành.

Nếu như người ngoài chứng kiến một màn này thì sợ rằng sẽ kinh ngạc tới mức rớt tròng mắt xuống.

Đông Phương Bất Bại lòng dạ độc ác, giáo chủ của Nhật Nguyệt Thần Giáo, không ngờ bây giờ lại có tư thái hèn mọn, lấy lòng một tiểu nhân như Dương Liên Đình.

Hùng tâm của "hắn" đã bị chém rụng từ lần tự thiến trong quá khứ rồi.

....

"Bất Tử Ấn Pháp của ta cũng chỉ đứng hạng ba mươi thôi sao."

Thạch Chi Hiên hít sâu một hơi, thần sắc chấn động.

"Trên đời này còn nhiều tuyệt đỉnh thần công mà ta chưa từng nghe qua như vậy à, xem ra trong quá khứ ta đã quá tự phụ rồi."

"Nếu như có cơ hội thì ta muốn đi lãnh giáo những người sở hữu thần công trên bảng khác mới được."

Sau khi nhìn hết bảng danh sách trong tay thì thần sắc của Thạch Chi Hiên còn chấn động hơn nữa.

"Bán Trường Sinh Quyết với giá tám triệu lượng sao, đúng là Thiên Cơ Lâu, ngay cả tuyệt học như thế mà cũng bán."

"Nên mua không?"

Thạch Chi Hiên do dự.

Bởi vì tám triệu lượng tuy không phải là con số trên trời nhưng cũng khá cao, không thể lấy ra một cách dễ dàng được.

...

Từ Hàng Tĩnh Trai.

Phạm Thanh Huệ đang nói gì đó với một đệ tử.

"Truyền lệnh xuống, mở bảo khố ra, bán các loại trân bảo đi, trong thời gian ngắn phải gom góp đủ 8 triệu lượng bạc cho ta." 

Từ Hàng Tĩnh Trai cũng có ý đồ với Trường Sinh Quyết.

Đối với môn phái truyền thừa vô số năm, có địa vị cực kỳ đặc thù ở Đại Đường như Từ Hàng Tĩnh Trai thì tám triệu lượng bạc không phải là một con số quá lớn gì.

Tuy không thể nói là trở tay liền có nhưng nếu muốn gom góp thì cũng không quá khó khăn.

"Chưởng môn còn cần phân phó gì sao?"

Phạm Thanh Huệ sửng sốt, nhớ tới việc thần công trấn lâu của Thiên Cơ Lâu là Thần Võ Huyền Công lại có thể áp chế Chiến Thần Đồ Lục để leo lên top 1 thì hai mắt nàng toả sáng.

"Đưa tin cho Thánh Nữ, kêu nàng phải vào được Thiên Cơ Lâu bằng mọi giá."

"Nếu như cần thiết thì có thể từ bỏ thân phận Thánh Nữ của Từ Hàng Tĩnh Trai cũng được."

Nữ đệ tử này nghe vậy thì cũng không quá bất ngờ, vội vàng nhận mệnh rồi rời đi.

Dựa vào đâu mà Từ Hàng Tĩnh Trai lại có uy vọng cao như vậy, dựa vào đâu mà nó luôn có thể trở thành một trong những môn phái đỉnh phong đứng sừng sững trên giang hồ? Đó là vì các nàng thường xuyên bán Thánh Nữ của mình.

Ở đâu xuất hiện một thiên tài tuyệt thế thì các nàng lại đem Thánh Nữ gả cho y.

Lúc khi Tà Vương - Thạch Chi Hiên hoành hành thiên hạ, khiến cho tất cả người trong giang hồ đứng ngồi không yên.

Tuy nhiên Từ Hàng Tĩnh Trai lại bình chân như vại.

Vì sao? Bởi vì Thánh Nữ của bọn hắn là lão bà của người ta đó.

....

Du Liên Châu bước vào Chân Võ Đại Điện.

Trương Tam Phong đang nhắm mắt cũng mở hai mắt ra.

Trong một khoảnh khắc thì trong mắt hắn có hai tia đen trắng dây dưa, tuy nhiên liền biến mất ngay lập tức.

"Liên Châu, có chuyện gì thế?"

Nụ cười của hắn ôn hoà, hiền lành cực kỳ.

Người ngoài nhìn vào thì hoàn toàn không biết đây là một cao thủ cực kỳ kinh khủng.

Tâm pháp mà bản thân hắn sáng tạo ra vậy mà có thể nằm ở hạng mười một trên Tâm Pháp Thiên Bảng, bảng xếp hạng thu thập 30 tâm pháp mạnh nhất trên khắp Cửu Châu.

 

Chương 173. Chương Tam Phong phát run

Du Liên Châu ngơ ngác, nhìn sư phụ Trương Tam Phong trước mặt với ánh mắt kỳ lạ.

Nếu như không nhờ Thiên Cơ Lâu thì hắn hoàn toàn không phát hiện được sư phụ của hắn khủng bố ra sao.

Sau khi ngây người một lúc thì Du Liên Châu lên tiếng.

"Bẩm sư phụ, Thiên Cơ Lâu vừa tuyên bố một bảng danh sách mới."

"Bọn hắn công bố một cái gọi là Tâm Pháp Thiên Bảng, xếp hạng 30 nội công tâm pháp mạnh nhất trên thiên hạ này."

Xếp hạng võ học trên khắp thiên hạ?

Trương Tam Phong nghe vậy thì hứng thú vô cùng.

Loại danh sách này khá là mới mẻ!

Ngoại trừ cần tình báo bao trùm khắp thiên hạ thì còn cần phải có hiểu biết nhất định về các loại thần công.

Nếu không thì bảng danh sách này hoàn toàn không có sức thuyết phục.

"Chiến Thần Đồ Lục có phải đứng đầu bảng hay không?"

Hắn cũng giống như mọi người, đều cho rằng Chiến Thần Đồ Lục sẽ đứng thứ nhất.

"Đứng thứ hai thì chắc chắn là Thiên Ma Sách rồi!"

Trương Tam Phong vuốt vuốt chòm râu, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.

Trong lòng của hắn cũng có một bảng danh sách riêng thuộc về chính hắn.

Đương nhiên là sẽ không đầy đủ như Thiên Cơ Lâu, đưa ra tận ba mươi cái tên.

Nhưng tối thiểu hắn đã xếp hạng một hai cho những công pháp hắn biết rồi.

Du Liên Châu lắc đầu: "Chiến Thần Đồ Lục chỉ đứng thứ hai mà thôi!"

"Còn về phần tuyệt học chí cao của Ma Môn là Thiên Ma Sách thì chỉ đứng thứ 4."

"Cái gì? Điều đó không thể nào!"

Trương Tam Phong cả kinh, giật mình tới mức đứng lên, thất thố vô cùng.

Du Liên Châu thì vẫn bình tĩnh.

Vào lúc y chứng kiến bảng danh sách này thì còn thất thố hơn cả sư phụ nữa kìa, thế nên bây giờ y không quá bất ngờ.

"Sư phụ, đây là thật!"

"Đứng đầu bảng là công pháp trấn lâu của Thiên Cơ Lâu, Thần Võ Huyền Công."

"Đây là một bộ tuyệt thế thần công đã vượt ra ngoài phạm trù võ học rồi, tựa như tu tiên vậy."

"Nếu đúng như lời của lâu chủ Thiên Cơ Lâu nói thì Chiến Thần Đồ Lục thật sự hoàn toàn không bằng Thần Võ Huyền Công."

Du Liên Châu giải thích, vẻ mặt chấn động.

Mặc dù hắn đã xem bảng danh sách này nhiều lần nhưng hắn vẫn bị rung động bởi Thần Võ Huyền Công.

"Thế gian này lại có kỳ công lực áp được Chiến Thần Đồ Lục à, thật là bất khả tư nghị, Thiên Cơ Lâu quả nhiên thần bí."

Trương Tam Phong nghe lời Du Liên Châu tả lại thì cũng bị trấn trụ bởi Thần Võ Huyền Công.

"Vậy thì thần công nào đã vượt mặt Thiên Ma Sách thế, lại là công pháp của Thiên Cơ Lâu sao?"

Giờ khắc này Tam Phong chân nhân đạm nhiên xuất trần, di thế độc lập đâu còn nữa, chỉ còn một người hiếu kỳ như con nít vội vã truy vấn mà thôi.

Du Liên Châu lắc đầu: "Không phải!"

"Thiên Cơ Lâu chỉ có một tâm pháp là Thần Võ Huyền Công này thôi."

"Đứng thứ ba trên bảng xếp hạng chính là Thái Huyền Kinh của Kiếm Tiên - Lý Thái Bạch."

Hấp...

Trương Tam Phong hít một hơi thật sâu, cả kinh: "Thậm chí ngay cả công pháp của Thái Bạch Kiếm Tiên để lại mà bọn hắn cũng biết sao."

"Thiên hạ này có gì mà Thiên Cơ Lâu không biết chứ?"

Ngay cả người sống hơn một trăm tuổi như hắn đều không biết Thái Bạch Kiếm Tiên có để lại tuyệt học của mình hay không.

Còn Thiên Cơ Lâu thì không chỉ biết mà còn có thể xếp hạng.

Đây quả thật khó mà tưởng tượng.

Du Liên Châu nói: "Hẳn là không có!"

Nói xong y nhìn Trương Tam Phong với ánh mắt sáng quắc.

"Sư phụ, trong Tâm Pháp Thiên Bảng này có một bộ tâm pháp gọi là Thái Cực Thần Công xếp hạng thứ mười một, tác giả là lão nhân gia ngài, đây là sự thật sao?"

Ngay cả những đệ tử như mình còn không biết sư phụ sáng chế cái gì mà "Thái Cực Thần Công."

Vậy mà Thiên Cơ Lâu lại biết được,

Nếu đúng thật như vậy thì trên đời này không có gì giấu được Thiên Cơ Lâu rồi.

"Cái gì? Ngay cả việc này mà Thiên Cơ Lâu cũng biết nữa à."

Trương Tam Phong triệt để chấn động, râu tóc dựng ngược, áo bào không gió mà bay.

Giờ khắc này hắn không chỉ thất thố mà thậm chí còn không thể khống chế nổi bản thân.

Bởi vì môn Thái Cực Thần Công này hắn chỉ vừa hoàn thiện cách đây không lâu, vào mấy ngày trước mới chính thức đặt tên.

Hắn còn chưa nói cho những đồ tử đồ tôn của mình vậy mà Thiên Cơ Lâu cũng đã biết rồi.

Giờ khắc này Trương Tam Phong không chỉ bất ngờ mà còn kinh hãi, tê cả da đầu.

Du Liên Châu trừng to mắt, hô hấp nặng nề,

"Như vậy chuyện Thiên Cơ Lâu nói người sáng tạo ra Thái Cực Thần Công là thật."

Chờ đến khi dứt lời thì Du Liên Châu đã mừng như điên, kích động vô cung.

Sư phụ nhà mình lại trâu bò như vậy, còn sáng chế ra tuyệt học bá đạo như thế nữa, chắc chắn Võ Đang sẽ càng lúc càng trở nên phồn vinh.

Trương Tam Phong thu liễm tâm tình, chậm rãi gật đầu: "Đương nhiên là thật."

Một lát sau Trương Tam Phong nhịn không được mà thở dài một tiếng: "Thiên Cơ Lâu này thật sự là quỷ thần khó lường."

"Thái Cực Thần Công này ta chỉ vừa đặt tên ngày hôm trước, còn chưa dạy cho các sư huynh đệ các người mà bọn hắn đã biết rồi."

Nghe vậy thì Du Liên Châu hoảng sợ, sóng biển ngập trời nổi lên trong lòng.

Sư phụ lại chưa từng nói Thái Cực Thần Công này cho ai.

"Báo tin cho đại sư huynh của ngươi, kêu bọn hắn ở Thiên Cơ Lâu thì tuân thủ quy củ một tý."

"Thiên Cơ Lâu này khiến cho lòng lão đạo phát run!"

"Vâng!"

Du Liên Châu nhanh chóng rút lui.

 

Chương 174. Chiến Thần Tháp

Lưu Tiêu mở mắt, cảm thấy thần thanh khí sảng.

Chung Linh thì lo sợ rằng sẽ có người phát hiện nên nửa đêm đã vội vã chạy về gian phòng của mình.

"Không hổ là thần công áp chế được Chiến Thần Đồ Lục!"

Đây là lần đầu tiên Lưu Tiêu tu hành môn Thần Võ Huyền Công này một cách đúng nghĩa, liền bị tác dụng của nó làm cho rung động.

Dưới tốc độ tu luyện nhanh gấp 50 lần thì một đêm này như gần một tháng.

Trong đan điền thì chân khí hoàng kim đã tự vận chuyện.

Coi như không chủ động tu luyện thì công lực của hắn cũng sẽ tự động tăng cao.

Hoàng kim chân khí lại liên tục rèn luyện thân thể của hắn, khiến nhục thân càng lúc càng mạnh mẽ.

Tinh thần của hắn cũng dần dần được tăng cao.

Tuy tốc độ không nhanh bằng chân khí nhưng Lưu Tiêu vẫn có thể cảm giác được tinh thần của mình dần dần mạnh lên.

Rất nhanh Lưu Tiêu thu liễm tinh thần lại.

Một ngày mới cũng đồng nghĩa với rất nhiều gợi ý của hệ thống xuất hiện.

"Khấu Trọng đã ở đủ 24h trong Thiên Cơ Lâu, ký chủ có thể chọn một môn công pháp bất kỳ trên người hắn"

"Từ Tử Lăng đã ở đủ 24h trong Thiên Cơ Lâu, ký chủ có thể chọn một môn công pháp bất kỳ trên người hắn"

"Sư Phi Huyên đã ở đủ 24h trong Thiên Cơ Lâu, ký chủ có thể chọn một môn công pháp bất kỳ trên người nàng"

"Loan Loan đã ở đủ 24h trong Thiên Cơ Lâu, ký chủ có thể chọn một môn công pháp bất kỳ trên người nàng"

"Thạch Thanh Tuyền đã ở đủ 24h trong Thiên Cơ Lâu, ký chủ có thể chọn một môn công pháp bất kỳ trên người nàng"

"Chu Vô Thị đã ở đủ 24h trong Thiên Cơ Lâu, ký chủ có thể chọn một môn công pháp bất kỳ trên người hắn"

"Quy Hải Nhất Đao đã ở đủ 24h trong Thiên Cơ Lâu, ký chủ có thể chọn một môn công pháp bất kỳ trên người hắn"

"Thái Tử Đại Đường đã ở đủ 24h trong Thiên Cơ Lâu, ký chủ có thể chọn một môn công pháp bất kỳ trên người hắn"

Một lần này thu hoạch cực lớn.

Trên người Sư Phi Huyên thì đương nhiên Lưu Tiêu sẽ lựa chọn thần công đứng thứ chín trên Tâm Pháp Thiên Bảng là Từ Hàng Kiếm Điển rồi.

Quy Hải Nhất Đao thì sẽ là môn tâm pháp Hùng Bá Thiên Hạ, thần công đứng thứ hai mươi bảy trên Tâm Pháp Thiên Bảng.

Trên người Song Long thì là Trường Sinh Quyết.

Loan Loan thì Lưu Tiêu chọn Thiên Ma Đại Pháp.

Tuy đây là bản không hoàn chỉnh của Thiên Ma Sách, nhưng đó cũng là thần công rồi.

Làm cho Lưu Tiêu bất ngờ nhất chính là việc trên người của Thái Tử Đại Đường lại có môn Song Tu Thần Công như "Tố Nữ Kinh" này.

Lưu Tiêu lựa chọn không chút do dự nào.

Tố Nữ Kinh này có địa vị to lớn vô cùng, nó xuất thế cùng lúc với Trường Sinh Quyết.

Nửa tiếng sau Lưu Tiêu mới kết thúc việc lựa chọn này.

Chờ sau khi hấp thu hết công pháp thì hắn lại tiếp tục xem thông báo của Thiên Cơ Lâu, muốn nhìn xem có mở khoá công năng mới gì không.

"Chúc mừng kí chủ, danh khí của ngài lại tăng cao, mở khoá Chiến Thần Tháp."

Lưu Tiêu vui vẻ, thật sự mở khoá đồ tốt.

Xem ra quyết định công bố bảng danh sách của mình là cực kỳ chính xác.

Trên cơ bản thì sau mỗi lần Thiên Cơ Lâu công bố một bảng danh sách nào mới thì y như rằng sẽ mở khoá được một cái gì đó mới.

"Chiến Thần Tháp?"

Lưu Tiêu nói thầm, nhưng sau đó thì nhanh chóng hiểu Chiến Thần Tháp này là cái gì.

Đây là một kiến trúc thần kỳ dùng để ma luyện chiến đấu, tổng cộng chín tầng.

Mỗi một tầng sẽ có số lượng địch nhân khác nhau.

Tầng thứ nhất sẽ có hai địch nhân có võ công, chiêu thức, binh khí, tố chất thân thể cũng như là nội lực giống y như đúc người khiêu chiến.

Nếu như có thể chiến thắng hai địch nhân này thì sẽ lấy được danh hiệu "Nhất Tinh Chiến Thần"

Chỉ cần lấy được danh hiệu "Nhất Tinh Chiến Thần" thì sẽ được giảm bớt mười phần trăm trong tất cả tiêu phí ở Thiên Cơ Lâu.

Và khi Thiên Cơ Lâu có chức năng mới gì thì những người có phong hào càng cao thì sẽ càng có nhiều quyền ưu tiên sử dụng hơn.

Đương nhiên muốn vào Chiến Thần Tháp cũng không phải là miễn phí.

Dưới Tông Sư thì một trăm lượng bạc một lần khiêu chiến.

Cảnh giới Tông Sư thì một lần năm trăm lượng.

Cao Thủ Đại Tông Sư thì một lần năm ngàn lượng bạc.

Cao thủ Võ Thánh thì năm chục ngàn lượng bạc một lần.

Mỗi lần thăng một cấp thì số bạc cần để vào cũng được tăng gấp mười lần.

Nếu như có thể tới tầng thứ hai sau đó đánh bại địch nhân ở đây thì có thể thu được phong hào "Nhị Tinh Chiến Thần".

Sau này dù tiêu phí ở Thiên Cơ Lâu thì đều được giảm hai mươi phần trăm.

Tam Tinh Chiến Thần!

Giảm ba mươi phần trăm!

Tứ Tinh Chiến Thần!

Giảm sáu mươi phần trăm!

Ngũ Tinh Chiến Thần thì đối mặt với mười địch nhân có trạng thái giống mình.

Nếu như có thể thu được phong hào Ngũ Tinh Chiến Thần thì có thể thu được môn một thần công ngẫu nhiên của lâu chủ Thiên Cơ Lâu, tất cả đều là thần công trên Tâm Pháp Thiên Bảng.

Nếu như đối phương nguyện ý gia nhập vào Thiên Cơ Lâu thì Lưu Tiêu càng không thể cự tuyệt.

Càng lên cao thì đẳng cấp phong hào càng cao, thần công lấy được càng nhiều.

Ngoại trừ Thần Võ Huyền Công ra thì dù sau này Lưu Tiêu có thu được Thái Huyền Kinh hay Chiến Thần Đồ Lục thì bất kỳ ai đều có thể rút ra được từ Chiến Thần Tháp.

Đối với điều này thì Lưu Tiêu hoàn toàn không để ý.

Chỉ cần Thần Võ Huyền Công vẫn là của mình thì những công pháp khác không thành vấn đề.

Huống chi hẳn là không ai có thể đạt tới phong hào Cửu Tinh Chiến Thần được.

Đối mặt với mười tám người có chiến lực tương đương mình, ai có thể đánh thắng chứ?

Có thể trở thành tam, tứ tinh chiến thần đã là cực kỳ nghịch thiên rồi.

 

Chương 175. Ánh mắt của những người này thật là độc

"Chiến Thần Tháp này có chút nghịch thiên, sợ là việc này lại có thể oanh động cả Cửu Châu!"

Lưu Tiêu nhịn không được mà thán phục.

Bởi vì ở trong Chiến Thần Tháp này dù ngươi chết hay bị thương thì sau khi đi ra ngươi vẫn sẽ không bị bất kỳ một tổn hại nào.

Chiến đấu ở trong đó giống như chiến đấu trên mặt tinh thần mà thôi.

"Những tên này sợ rằng sẽ lại bị chấn kinh thêm một lần nữa rồi."

Khoé miệng Lưu Tiêu nhếch lên, hắn đã có thể tưởng tượng ra cảnh khi bản thân giới thiệu công năng của Chiến Thần Điện thì những tên kia há hốc mồm kinh ngạc ra sao rồi.

Ngay cả bản thân hắn còn bị giật mình đừng nói là những người trong giang hồ này.

Đây gần như là một vật phẩm của thế giới huyền huyễn.

Đây hoàn toàn là một thần vật có thể phá vỡ tưởng tượng của tất cả mọi người ở thế giới võ hiệp.

Đầu tiên là có thể sinh ra địch nhân giống y như đúc mình, tiếp theo là chiến đấu nhưng bản thể lại không thụ thương.

Dù những người trong thế giới võ hiệp này có trí tưởng tượng lớn đến đâu thì cũng sẽ không thể nghĩ ra trên đời lại có một thứ thần kỳ thế này.

Sau khi rửa mặt thì Lưu Tiêu đi xuống.

Cùng lúc đó thì bầu không khí trong Thiên Cơ Lâu vô cùng vui sướng.

"Chúc mừng Lý Thám Hoa!"

"Lý Thám Hoa đã tấn thăng lên Tông Sư, sợ rằng uy lực của Tiểu Lý Phi Đao sẽ tăng lên một tầm cao mới."

...

Thì ra là do hai ngày nay Lý Tầm Hoan cực lực tu luyện, cũng nhờ công pháp, phòng tu luyện các thứ mà hắn đã đột phá cảnh giới Tông Sư.

Lần này mọi người đã thấy sự đáng sợ của thiên kiêu đứng thứ ba trên Tiềm Long Bảng.

Lười nhát mười năm, chỉ trong một buổi sáng thôi là đã có thể quay về quỹ đạo, sau đó tấn thăng Tông Sư.

"Chỉ là cao thủ Tông Sư mà thôi, trong chốn võ lâm này ta còn yếu lắm!"

Lý Tầm Hoan rất khiêm tốn, không kích động một tý nào cả.

"Moá ơi! Quá ngưu bức!"

"Đây chính là ngạo khí của thiên kiêu đứng thứ ba trên Tiềm Long Bảng sao? Tông Sư thật sự không đáng tiền như thế à."

Lời khiêm tốn của Lý Tâm Hoan khi rơi vào tai người khác thì lại biến thành một câu nói có sát thương cực lớn.

Nhưng chỉ một lát sau đã có một tin tức khiến người khác kinh động hơn truyền ra.

Hạc Bút Ông, người đầu tiên sử dụng Phòng Chế Tạo Tông Sư không cần tới mười ngày, chỉ bảy ngày thôi hắn đã có thể tấn thăng từ Nửa Bước Tông Sư lên cảnh giới Tông Sư rồi.

Lần này thật sư là một quả bom nặng ký.

Dù cho Lưu Tiêu có cam đoan thế nào đi nữa thì vẫn không có gì để chứng thực cả.

Nhưng việc Hạc Bút Ông thực sự tấn thăng lên Tông Sư thì cũng đã xác nhận rằng việc Thiên Cơ Lâu nói hoàn toàn đúng sự thật.

"Rốt cuộc cũng tới phiên bần ni!"

Diệt Tuyệt Sư Thái mừng như điên, không nhịn nổi nữa.

Bởi vì Hạc Bút Ông đã tấn thăng lên Tông Sư nên người tiếp theo vào Phòng Chế Tạo Tông Sư sẽ là nàng.

Nàng cảm thấy may mắn vì bản thân đã quyết đoán vào thời khắc đó.

Bởi vì hiện tại đã có rất nhiều người đặt trước Phòng Chế Tạo Tông Sư, có người còn phải đợi đến một năm sau nữa.

"Chừng nào Thiên Cơ Lâu mới cho ra Phòng Chế Tạo Đại Tông Sư thế."

Thiên Cơ Lão Nhân thở dài.

Hắn không tự tin bản thân có thể trở thành Đại Tông Sư.

Hắn thực sự muốn biết Đại Tông Sư là như thế nào.

"Nhanh thôi!"

Bỗng một giọng nói vang lên.

Mọi người sửng sốt, nhưng sau đó lại giật mình nhận ra đó là tiếng của Lưu Tiêu, ai nấy đều quay đầu nhìn về hướng cầu thang.

Lập tức bọn hắn thấy được Lưu Tiêu đang đi xuống với vẻ mặt tươi cười.

"Moá! Sao ta cảm giác hôm nay lâu chủ hơi khác."

"Ta cũng thế, ta cũng thấy lâu chủ hơi khác khác nhưng lại không thể nói là khác ở đâu."

"Lâu chủ, sao ngươi dậy trễ như thế, mặt mày lại còn rạng rỡ như vậy, nói! Hôm qua ngươi đã làm chuyện xấu gì rồi."

"Lâu chủ, nụ cười của ngươi quá dâm đãng, nó đã bán đứng ngươi rồi."

"Lâu chủ, thoải mái không!"

Moá nó!

Mắt của những người này độc như thế sao? Ngay cả việc này cũng nhìn ra được.

Lưu Tiêu nhìn sang đám người Vương Ngữ Yên với vẻ chột dạ, nhưng phát hiện các nàng không có biểu tình dị thường gì.

Hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là khi đứng trước Chung Linh thì cô nàng này sẽ xấu hổ đến mức cuối gầm cả mặt, không dám đối mặt với chính mình.

Còn đâu dáng vẻ lớn mật cùng điên cuồng đêm qua.

"Các ngươi nghĩ bậy nghĩ bạ cái gì thế, thật bẩn thỉu."

Lúc này Lưu Tiêu mới quát lớn đầy chính nghĩa.

"Lâu chủ ta có chuyện vui nên mới cao hứng như vậy."

Chẳng lẽ Thiên Cơ Lâu lại có đồ vật thần kỳ gì mới hay sao?

Nghe được lời của Lưu Tiêu thì mọi người đều vui vẻ.

"Có việc gì vui, có phải là Thiên Cơ Lâu lại sắp tung ra đồ gì mới không?"

"Lâu chủ nói mau, ta thừa nhận khi nãy ta có nghĩ bậy."

"Lâu chủ, nói ra mau để chúng ta vui chung với ngươi!"

 

Bình Luận (0)
Comment