"Võ Kỹ Thiên Bảng hạng 21, Ngạo Hàn Lục Quyết!"
Trong lòng Thiên Cơ Lão Nhân khẽ động, mở miệng nói: "Lâu chủ, Ngạo Hàn Lục Quyết, chính là tuyệt học gia truyền của Bắc Ẩm Cuồng Đao Nhiếp Nhân Vương nổi danh cùng Đoạn Soái."
Lưu Tiêu gật đầu: "Đúng thế."
"Tiếc là Nhiếp Nhân Vương và Đoạn Soái đều biến mất, bằng không trong võ lâm sẽ có thêm hai đại cao thủ tuyệt thế."
"Đúng vậy!"
"Năm đó, lúc hai người danh chấn giang hồ, rất nhiều cao thủ bây giờ đều chỉ là vô danh tiểu tốt vào thời điểm đó."
Nhắc tới Đoạn Soái và Nhiếp Nhân Vương, rất nhiều người đều rất tiếc nuối.
Kỳ tài ngút trời, đều là phù dung sớm nở tối tàn, khiến người ta đều lắc đầu cảm thán.
"Võ Kỹ Thiên Bảng hạng 20, Mạc Danh Kiếm Pháp!!!"
Mọi người chấn động.
Lưu Tiêu nhìn lại, hiển nhiên đều biết lai lịch của Mạc Danh Kiếm Pháp.
"Mạc Danh Kiếm Pháp, đây chính là tuyệt học của Kiếm Tông."
"Sau khi Vô Danh bái nhập Kiếm Tông liền học được nó, cũng dựa vào thiên phú kiếm đạo cường hoành, lần nữa hoàn thiện nó."
"Sau này Võ Lâm Thần Thoại Vô Danh, dùng kiếm pháp này để thắng Thánh Linh Kiếm Pháp của Kiếm Thánh Độc Cô, để hắn cuối cùng lui ẩn giang hồ."
Chu Vô Thị nhướng mày: "Lâu chủ nói thế là không đúng!"
"Nếu Vô Danh lấy Mạc Danh Kiếm Pháp thắng Thánh Linh Kiếm Pháp của Kiếm Thánh Độc Cô, vậy thì thứ hạng của Thánh Linh Kiếm Pháp phải xếp sau Mạc Danh Kiếm Pháp chứ."
"Tại sao lại không thấy Thánh Linh Kiếm Pháp xuất hiện ở trong Võ Kỹ Thiên Bảng."
Hắn cũng không chưa thấy Thánh Linh Kiếm Pháp của Kiếm Thánh Độc Cô lên Võ Kỹ Thiên Bảng.
Mọi người cũng đều gật đầu, lộ ra bộ dáng nghi hoặc.
"Chắc là có nguyên nhân mà chúng ta không biết!"
Thiên Cơ Lão Nhân nhìn về phía Lưu Tiêu: "Lâu chủ mau tiết lộ đi, ta đã không thể chờ nữa."
Cổ Tam Thông nói: "Năm đó Võ Lâm Thần Thoại Vô Danh giao phong với Kiếm Thánh, có người nói không có ai tại hiện trường, nên hẳn là có ẩn tình mà chúng ta không nghe thấy."
Dứt lời, mặt hắn đầy vẻ chờ mong nhìn về phía Lưu Tiêu.
Kiếm Thánh Độc Cô và Võ Lâm Thần Thoại Vô Danh đối với hắn mà nói, cả hai người đều là thần tượng, đương nhiên là hiếu kì.
Hai vị Đại Tông Sư còn tò mò như vậy, thì những người khác càng khỏi phải nói.
Lưu Tiêu nói: "Đúng là như thế!"
"Phải biết, lúc Kiếm Thánh Độc Cô thành danh trên giang hồ, Vô Danh còn chưa ra đời."
"Mà thời điểm hắn giao phong với Kiếm Thánh Độc Cô, còn chưa tới 20 tuổi."
"Thiên phú kiếm đạo của hắn dù mạnh hơn, nhưng tu vi công lực thì chắc chắn là không bằng Kiếm Thánh."
"Trên thực tế, năm đó hai người giao phong, chỉ so kiếm đạo với nhau, cũng không phải hai người thật sự chém giết tới mức ngươi sống ta chết."
"Lúc đó hai người vô tình gặp nhau trên đường, mỗi người dùng kiếm ý để khống chế hai người qua đường xem như giao thủ."
"Nhưng mà hai người bị khống chế kia, thật ra là anh em ruột thịt."
"Giữa anh em ruột thịt, có tình nghĩa với nhau."
"Thánh Linh Kiếm Pháp của Kiếm Thánh Độc Cô, lại là hủy diệt kiếm pháp, nhưng người nọ chỉ bị hắn khống chế, nên căn bản là không cách nào phát huy toàn bộ uy lực hủy diệt của Thánh Linh Kiếm Pháp."
"Nên kết quả sau cùng là Kiếm Thánh Độc Cô bại."
"Kiếm Thánh Độc Cô cũng là một nhân vật, dù vậy, hắn cũng thừa nhận thất bại, cuối cùng bắt đầu thoái ẩn giang hồ."
Trên mặt mọi người lộ ra thần sắc bừng tỉnh.
Hóa ra tỷ thí năm đó được tiến hành như thế, thảo nào Vô Danh có thể đánh bại Độc Cô Cầu Bại đã thành Kiếm Thánh khi chỉ chừng 20 tuổi.
Lưu Tiêu lại nói tiếp: "Hơn nữa tỷ thí đã là chuyện của vài thập niên trước, sau khi Kiếm Thánh Độc Cô ẩn cư, cũng không hề từ bỏ kiếm đạo."
"Hắn vẫn một mực nghiên cứu tuyệt kỹ Thánh Linh Kiếm Pháp của mình."
"Thánh Linh Kiếm Pháp ngày hôm nay, đã được Kiếm Thánh Độc Cô thôi diễn đến kiếm thức thứ 22."
Nghe nói Thánh Linh Kiếm Pháp đã được thôi diễn đến kiếm thức thứ 22, mọi người đều vô cùng sợ hãi.
"Kiếm Thánh Độc Cô, quả nhiên là kỳ tài kiếm đạo."
"Đúng vậy a! Đáng tiếc hắn sinh không đúng thời, gặp ngay Vô Danh còn kinh tài tuyệt diễm hơn."
"Thật khó tưởng tượng kiếm thức thứ 22, sẽ có uy lực đến cỡ nào.”
A Phi, Kinh Vô Mệnh là hai kiếm si, nghe như si như mê.
Đối với hai tượng đài kiếm đạo này, bọn họ còn thần tượng hơn người nào khác.
Lưu Tiêu nói: "Kiếm thức thứ 22 còn chưa là gì cả, Kiếm Thánh hôm nay, vẫn không thể đánh lại Vô Danh."
"Đương nhiên, nếu mà hắn có thể tiến thêm một bước trên kiếm đạo, sáng chế ra kiếm thức thứ 23 nghịch thiên hơn, e là Vô Danh sẽ bại trận."
A Phi vô cùng hoang mang: "Lâu chủ, chẳng lẽ ngươi biết kiếm thức thứ 23 là gì ư?"
Người ta còn chưa thôi diễn ra kiếm thức thứ 23, sao ngươi lại dám chắc nó có thể đánh thắng Vô Danh.
Lưu Tiêu nói: "Dựa theo quá trình thôi diễn của Thánh Linh Kiếm Pháp, ta đích thị là biết phương hướng thôi diễn kiếm thức thứ 23 của Kiếm Thánh Độc Cô."
"Kiếm thức thứ 22 của Kiếm Thánh Độc Cô, đã phát huy ‘lực’ và ‘kỹ’ đến cực hạn."
"Kế tiếp muốn tiến thêm một bước, nhất định phải thoát khỏi phàm trù lực và kỹ xảo, tiến vào lĩnh vực Tinh Thần càng thần bí hơn."
"Kiếm thức thứ 23, là chiêu kiếm hủy thiên diệt địa, có thể xem là Nguyên Thần Kiếm, Tinh Thần Kiếm."
"Kiếm pháp vừa ra, trực tiếp giết chết địch nhân từ mặt tinh thần."
"Nếu Kiếm Thánh Độc Cô có thể sáng chế kiếm thức thứ 23, thì Thánh Linh Kiếm Pháp của hắn xứng đáng tiến vào top 3 Võ Kỹ Thiên Bảng ba."
"Có điều, có thể sáng chế ra hay không, còn phải xem ngộ tính của Kiếm Thánh Độc Cô."
Chương 195. Đệ Nhất Tà Hoàng
A Phi tặc lưỡi.
Kiếm thức thứ 23, nghe đích thật là rất kinh khủng.
"Lâu chủ, ngươi cũng tu kiếm đạo à?"
Kinh Vô Mệnh chấn động, chỉ cảm thấy tê cả da đầu.
Lâu chủ thần bí này, dĩ nhiên biết phương hướng thôi diễn tiếp theo của Thánh Linh Kiếm Pháp.
Nếu không phải là cao thủ kiếm đạo hàng đầu, thì ai có thể có ánh mắt này.
Mọi người phản ứng lại, đều hoảng sợ nhìn về phía Lưu Tiêu.
Hắn đang chỉ điểm Kiếm Thánh, đang chỉ điểm phương hướng ngộ đạo kế tiếp của Kiếm Thánh.
Nghĩ tới chuyện này, mọi người đều run rẩy trong lòng.
Lưu Tiêu gật đầu: "Biết được đôi chút, hẳn là vừa đủ để chỉ điểm Kiếm Thánh Độc Cô.”
Bộ dáng tinh tướng này, khiến tất cả mọi người há hốc mồm.
"Vãi chưởng! Lâu chủ vô đối!"
"Lâu chủ lợi hại thật, ngươi vậy mà có thể chỉ ra phương hướng thôi diễn tiếp theo của Thánh Linh Kiếm Pháp."
“Lâu chủ lại còn là một cao nhân kiếm đạo.”
...
Bọn Loan Loan, Sư Phi Huyên, Thạch Thanh Tuyền liên tục lộ ra dị sắc trong đôi mắt đẹp, ánh mắt sùng bái nhìn về hắn.
Điều này khiến cho Lưu Tiêu vô cùng hưởng thụ.
Cướp vai diễn của Vô Danh, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.
Nói cho Kiếm Thánh Độc Cô biết trước phương hướng kiếm thức thứ 23 của Thánh Linh Kiếm Pháp, nếu mà có thể sáng tạo ra và tới lúc đó Hùng Bá còn không biết sống chết đi khiêu chiến, thì để xem kết cục của Hùng Bá sẽ như thế nào.
Loại kỳ tài này, chết đi thì rất tiếc.
Kiếm thức thứ 23 Hủy Thiên Diệt Địa, còn chưa bạo phát ra uy lực kinh thiên động địa mà đã tiêu tán, thì tuyệt đối sẽ là chuyện vô cùng đáng tiếc.
Lưu Tiêu nói: "Võ Kỹ Thiên Bảng hạng 19, Như Lai Thần Chưởng."
"Chưởng pháp này là tuyệt học mạnh nhất của Thiếu Lâm Tự, uy năng rung chuyển trời đất."
"Nhưng bởi vì chưởng pháp này đã không còn nguyên vẹn, chỉ còn bát thức, nên chỉ có thể xếp nó ở vị trí thứ 19."
Như Lai Thần Chưởng, cũng là một tuyệt học đại danh đỉnh đỉnh.
Nghe được Như Lai Thần Chưởng xuất hiện, liền có người cả kinh.
"Lâu chủ, không phải Như Lai Thần Chưởng trong truyền thuyết đã thất truyền rồi sao? Sao còn có bát thức được lưu truyền trên thế gian."
Lưu Tiêu nói: "Còn có một người được truyền thừa Như Lai Thần Chưởng bát thức không trọn vẹn này, nhưng so với Như Lai Thần Chưởng hoàn chỉnh, thì uy năng của bát thức vẫn sẽ yếu đi đáng kể."
"Là ai thế?"
Có người vội vàng đặt câu hỏi.
Lưu Tiêu nói: "Thích Vũ Tôn, thiên hạ ngày nay, cũng chỉ có một mình hắn biết Như Lai Thần Chưởng này."
Hóa ra là vị hộ pháp của Vô Song Thành.
Mọi người đều gật đầu.
"Võ Kỹ Thiên Bảng hạng 18, Hỗn Nguyên Thất Sát!"
"Võ Kỹ Thiên Bảng hạng 17, Phá Không Nguyên Thủ!"
Những người chưa nghe qua hai cái tên này đều có cảm giác như mình bị mù chữ vậy.
"Hai tuyệt kỹ này, đều tới từ một địa phương thần bí tên là Thiết Tâm Đảo ở Nguyên Châu."
"Thiết Tâm Đảo này, am hiểu luyện chế ra đủ loại Thần Binh."
"Giống như Tiêu Dao Phái, nó cũng là một thế lực ẩn thế, nên là các ngươi không biết cũng bình thường thôi.”
Mọi người gật đầu.
"Võ Kỹ Thiên Bảng hạng 16, Sát Phá Lang."
"Đây là tuyệt học của Kiếm Tông ở Nguyên Châu, uy lực còn cường đại hơn Mạc Danh Kiếm Pháp.”
Lại là Nguyên Châu!
"Vãi chưởng, Nguyên Châu có nhiều tuyệt kỹ lên bảng thế nhỉ."
"Nguyên Châu kinh khủng như vậy cơ à, tuyệt kỹ lên bảng, đa số đều là của Nguyên Châu."
Có người phản ứng lại, không khỏi lớn tiếng kinh hô.
"Võ Kỹ Thiên Bảng hạng 15, Thất Thức Đao Ý."
"Đây là tuyệt kỹ của cao thủ đao đạo Hoàng Ảnh ở Đông Doanh, nằm ngoài Cửu Châu."
"Hoàng Ảnh sở hữu thiên phú dị bẩm, thiên phú đao đạo vô song."
"Bây giờ tạo nghệ đao đạo của hắn, đã đạt đến cảnh giới Bạch Ngân đao khí, không kém gì Thiên Đao Tống Khuyết."
"Quan trọng nhất là, tuổi của hắn còn chưa lớn bằng Tống Khuyết."
Trong Thiên Cơ Lâu, người người xôn xao.
"Ta x, địa phương nhỏ bé như Đông Doanh, lại có thể sản sinh nhân vật tuyệt thế như này cơ à."
"Đáng sợ, thế mà có thể đánh đồng với Tống Khuyết."
"Đáng sợ hơn là, tuổi tác của hắn còn nhỏ hơn Tống Khuyết.”
Hoàng Ảnh vừa ra, lập tức khiến toàn trường dậy sóng.
Tống Khuyết đã là đại lão một nơi, bọn họ khó có thể tưởng tượng ở một nơi cằn cỗi sỏi đá như Đông Doanh, vậy mà có thể sản sinh ra một thiên tài đao đạo.
"Võ Kỹ Thiên Bảng hạng 14, Tiểu Lý Phi Đao!"
Xèo!
Trong Thiên Cơ Lâu, phảng phất vang lên âm thanh “xèo xèo”, mọi người đều nhìn về phía Lý Tầm Hoan vẫn còn đang than thở.
Hắn bị đả kích bởi Chiến Thần Tháp.
Là thiên tài đứng thứ 3 trên Tiềm Long Bảng, bản thân vậy mà chỉ là một Nhất Tinh Chiến Thần.
Hắn cảm thấy có chút tự ti.
"Tiểu Lý Phi Đao lên bảng, thứ hạng lại còn cao như vậy?"
Lý Tầm Hoan đều có chút trợn mắt ngoác mồm, cảm thấy ngoài sức tưởng tượng.
"Lâu chủ, ngươi có nhầm không?"
Hắn nhìn về phía Lưu Tiêu.
Lưu Tiêu lắc đầu: "Không có nhầm đâu!"
"Tuyệt kỹ phi đao của ngươi, tiềm lực của nó tuyệt đối đáng sợ hơn ngươi tưởng."
"Có điều, hiện giờ ngươi vẫn chỉ có tu vi Tông Sư, còn không cách nào phát huy uy lực chân chính của nó."
Là vì tu vi quá rác rưởi.
Lý Tầm Hoan lắc đầu, xem ra mình đang lãng phí thiên phú và tuyệt học của mình một cách vô ích.
"Võ Kỹ Thiên Bảng hạng 13, Đoạn Tình Thất Tuyệt."
"Đây là tuyệt học của Đệ Nhị Đao Hoàng ở Nguyên Châu, chắc là không cần lâu chủ ta giải thích gì nhiều."
4 chữ “Đệ Nhị Đao Hoàng”, chính là lời giải thích tốt nhất.
"Võ Kỹ Thiên Bảng hạng 12, Ma Đao Đao Pháp!"
"Đây là tuyệt học của Đệ Nhất Tà Hoàng!"
Đệ Nhất Tà Hoàng càng vô đối hơn, càng không cần giải thích gì nhiều.
Vừa chào đời, cái gì cũng là số một!
Ngộ tính võ học số một!
"Lâu chủ, ngươi có biết nguyên nhân mà Đệ Nhất Tà Hoàng quy ẩn không?"
Có người hỏi.
Bởi vì trước kia danh tiếng của Đệ Nhất Tà Hoàng cực nổi, nhưng lại bất ngờ quy ẩn, đến nay đã trở thành kỳ án trong chốn giang hồ...
Chương 196. Ngũ Lôi Hoá Cực Thủ
Lưu Tiêu nói: "Mười năm trước Đệ Nhất Tà Hoàng quy ẩn, chính là vì hắn ngộ ra một bộ đao pháp kinh thế."
"Chỉ tiếc bộ đao pháp này tràn đầy ma tính, rất khó khống chế."
"Loại ma tính này, ngay cả Đệ Nhất Tà Hoàng cũng không cách nào khống chế."
"Rồi một hôm, trước yêu cầu mãnh liệt từ con trai hắn, Đệ Nhất Tà Hoàng đã lấy Ma Đao Đao Pháp để đối chiến với con trai mình."
"Đấu tới giữa chừng, thì ma tính của Tà Hoàng quá độ, lục thân không nhận, trực tiếp giết chết con của hắn đều."
"Chờ bình tĩnh lại, hắn đã vô cùng hối hận."
"Vì không muốn tiếp tục đao pháp làm chuyện ác, nên đành phải thoái ẩn sơn lâm, từ đó rửa tay gác đao, không còn giao thủ với bất kì ai."
Lưu Tiêu nói xong, không khỏi thổn thức.
Đệ Nhất Tà Hoàng kỳ tài ngút trời.
Tiếc là vô tình sáng lập ra Ma Đao Đao Pháp tràn đầy tà tính, tràn ngập sát lục vô biên, lại còn có thể đoạt tâm trí của con người
Sau lần nhập ma đó, ma căn đã cắm rễ sâu trong cơ thể hắn.
Coi như quy ẩn, cũng không có giải quyết vấn đề một cách triệt để.
Coi như không động võ, ma tính vẫn sẽ ảnh hưởng đến hắn.
Không ngoài dự đoán, chưa được bao lâu, vì tránh bị ma tính khống chế, nên Đệ Nhất Tà Hoàng đã tự chém hai tay.
Một bên, Quy Hải Nhất Đao chấn động trong lòng, nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Hải Đường.
Chính hắn cũng tu ma đao.
Hắn sợ nhất, chính là một ngày nào đó khi hắn nhập ma, làm hại đến Hải Đường.
Trong Thiên Cơ Lâu, mọi người cũng chấn động và thổn thức, đều tiếc thay cho Đệ Nhất Tà Hoàng.
Tự tay giết nhi tử của mình, sợ là nỗi thống khổ lớn nhất của Đệ Nhất Tà Hoàng.
"Võ Kỹ Thiên Bảng hạng 11, Thái Cực Kiếm Pháp!"
"Kiếm pháp này là tuyệt học mà Võ Đang Tam Phong chân nhân ngộ ra, sức phòng ngự thiên hạ vô song."
Tuyệt kỹ của Tam Phong chân nhân lại lên bảng nữa à?
Trong Thiên Cơ Lâu xôn xao.
"Tam Phong chân nhân lợi hại thật, tâm pháp và võ kỹ tự sáng tạo đều lên bảng một lượt."
"Tam Phong chân nhân, quả thật là kỳ tài kinh thế."
"Thần tượng, sao chúng ta lại may mắn như vậy, có thể sống cùng thời với bậc kỳ tài này.”.
Mọi người lần nữa bị Tam Phong chân nhân làm chấn động.
Những thành tựu vĩ đại của Tam Phong chân nhân, vừa nhìn có chút giông giống Phá Toái Hư Không.
"Cha! Sư tổ lại lên bảng nữa kìa."
Tống Thanh Thư kích động đến mức sắc mặt đỏ cả lên, bắt lấy tay của Tống Viễn Kiều.
Đám người Tống Viễn Kiều, ai ai cũng phấn khích.
Nếu không phải đều là hạng người có tính cách trầm ổn, thì sợ là sẽ không nhịn được mà rống to.
Sư phụ của mình uy mãnh như vậy, ai mà không tự hào chứ.
"Chúc mừng Tống đại hiệp!"
"Ha ha... Chúc mừng Võ Đang."
"Võ Đang chắc sẽ rất thịnh vượng.”
Những người xung quanh, từng người bắt đầu chúc mừng Tống Viễn Kiều, rất là khách khí.
Kể cả những người kiêu ngạo ngút trời như Đại Đường Thái Tử, Đại Tống Thái Tử, lúc này cũng đều quăng ánh mắt thiện ý cho người của Võ Đang.
"Đa tạ lâu chủ!"
Tống Viễn Kiều cũng hiểu lễ nghĩa, vội vàng nói cảm tạ với Lưu Tiêu.
Lưu Tiêu gật đầu, nhìn về phía tiểu lão đệ Tống Thanh Thư bên cạnh Tống Viễn Kiều.
Hiện tại mọi thứ đều đã thay đổi, liệu gia hỏa này còn sẽ phản bội Võ Đang nữa không?
Hơn nữa từ khi gia hỏa này đi vào, Lưu Tiêu đã chú ý đến Tống Thanh Thư.
Phát hiện gia hỏa này, cũng không có bị Chu Chỉ Nhược hấp dẫn, mà từ đầu tới cuối vẫn là bộ dáng chánh nhân quân tử.
"Võ Kỹ Thiên Bảng hạng 10, Ngũ Lôi Hóa Cực Thủ."
Đây là tuyệt học của Nộ Phong Lôi.
Đế Thích Thiên vì muốn học được nó, không tiếc hạ thấp bản thân đi bái Nộ Phong Lôi làm thầy, thậm chí còn băng phong nó.
Cuối cùng Đế Thích Thiên tử vong, kỳ thực đều có công lao của công pháp này.
"Công pháp này uy lực kinh thiên, có uy lực quỷ thần khó lường."
"Nó vận dụng phương thức vận chuyển chân khí đặc thù, biến nội lực thành một nguồn nhiệt cực cao."
"Coi như loại Thần Binh Ỷ Thiên Đồ Long, trong nháy mắt cũng sẽ bị nung chảy."
Mọi người hít một hơi thật sâu.
Loại Thần Binh như Ỷ Thiên Đồ Long đều có thể bị nung chảy trong chớp mắt, nếu mà đánh vào người, chẳng phải thân thể sẽ bị đốt thủng một lỗ trong nháy mắt sao.
"Đây là khắc tinh của thần công Kim Cương Bất Hoại!"
Cổ Tam Thông trong nháy mắt chấn động.
Dù hắn tự phụ hơn, cũng không cho rằng thân thể của mình còn cứng hơn cả Ỷ Thiên Đồ Long.
"Đúng là một võ kỹ bá đạo!"
Tạ Yên Khách không nhịn được thất thanh hô lên.
So sánh với Ngũ Lôi Hóa Cực Thủ, Bích Châm Thanh Chưởng của hắn giống như một trò cười vậy.
Bích Châm Thanh Chưởng của hắn, chỉ là một kỹ xảo ngưng tự nội lực.
Còn Ngũ Lôi Hóa Cực Thủ, trực tiếp đột phá khỏi phạm trù võ học, đánh vỡ lẽ thường.
So sánh với nhau, Bích Châm Thanh Chưởng của hắn quả thực không xứng xưng là võ kỹ.
"Khủng khiếp!"
"Thứ tuyệt kỹ này, Hấp Công Đại Pháp ta căn bản không dám hút nội lực của nhân gia."
"Nếu như dám hút, sợ là bản thân ta cũng bị nhiệt độ cao đốt thành một đống tro tàn."
Cái gì gọi là tuyệt kỹ?
Đây chính là tuyệt kỹ.
Cũng chỉ có thứ này, mới xứng với hai chữ “tuyệt kỹ”.
Chương 197. Vạn Kiếm Quy Tông
"Ngũ Lôi Hóa Cực Thủ này, cũng có công hiệu gần giống với Hàn Băng Chân Khí."
"Chỉ tiếc, Hàn Băng Chân Khí của ta, không có bá đạo như vậy."
Tinh quang trong mắt Tả Lãnh Thiền lóe lên, như có lĩnh ngộ.
"Xem ra trước kia ta vẫn luôn nhầm, đáng lẽ ta nên dồn mọi tâm tư vào Hàn Băng Chân Khí."
"Nếu mà ta có thể luyện Hàn Băng Chân Khí đạt đến trình độ bá đạo như Ngũ Lôi Hóa Cực Thủ, thì khi Hàn Băng Chân Khí vừa ra, thép nguyên chất đều sẽ nứt vỏ."
"Cảnh tượng như thế, ai dám giao thủ với ta."
"Đáng tiếc! Vậy mà hôm nay ta mới ngộ ra đạo lý này."
"Buồn cười là lúc trước ta còn nghĩ đi kiếm Tịch Tà Kiếm Phổ gì đó, trong khi đồ tốt ngay bên cạnh mà lại không hề hay biết."
Nghĩ thông suốt những điều này, khí tức trên người Tả Lãnh Thiền càng ngưng tụ, mơ hồ sắp tấn thăng thành cao thủ Tông Sư.
"Đa tạ lâu chủ, để cho ta biết được nhiều thần công tuyệt kỹ như vậy, mở mang tầm mắt."
Tả Lãnh Thiền không dám thờ ơ, vội vàng đứng dậy nói lời cảm tạ.
Mọi người cũng đều lộ ánh mắt kinh dị, nhìn về phía Tả Lãnh Thiền.
Rất nhiều người, đều phát hiện biến hóa vào lúc này của hắn.
"Chúc mừng Tả Minh Chủ, tìm được con đường cho riêng mình."
Có người mở miệng nói, ánh mắt hâm mộ không thôi.
Mọi người ở đây đều đang nghe lâu chủ kể chuyện, nhưng chỉ có Tả Lãnh Thiền ngộ ra thứ gì đó.
Thì sao mà không khiến người ta hâm mộ cơ chứ.
Lưu Tiêu nhìn Tả Lãnh Thiền một cái, cũng có chút bội phục người này.
Nhìn chung dù là trong Tiếu Ngạo Giang Hồ, Đông Phương Bất Bại, hay là Lệnh Hồ Xung, Nhậm Ngã Hành.
Những người này có lợi hại hơn đi nữa, thì cũng chỉ nối gót tiền nhân, học theo cổ nhân.
Chỉ có gia hỏa này tâm cao khí ngạo, tự mình sáng chế ra Hàn Băng Chân Khí - loại công pháp kỳ dị có chứa thuộc tính.
Nếu hắn có cơ hội gặp được những người này, sợ là những người đó cũng không đủ sức để một chọi một với hắn.
"Võ Kỹ Thiên Bảng hạng 9, Luyện Thiết Thủ!"
"Công pháp này là tuyệt kỹ của thế lực ẩn thế thần bí Thiết Tâm Đảo, công hiệu không khác gì Ngũ Lôi Hóa Cực Thủ, đồng dạng có thể dung kim luyện sắt."
Dung kim luyện sắt.
Trong nguyên tác, Hoài Không triệt để nổi điên, sau khi phóng thích hung khí Thiên Tội của nhân gian, trực tiếp lấy áo nghĩa chí cao của Luyện Thiết Thủ đánh cho Đế Thích Thiên thổ huyết.
Mà thời điểm đó Hoài Không và Đế Thích Thiên không biết chênh lệch bao nhiêu cảnh giới.
"Võ Kỹ Thiên Bảng hạng 8, Hàng Long Thập Bát Chưởng!"
"Võ Kỹ Thiên Bảng hạng 7, Độc Cô Cửu Kiếm!"
"Võ Kỹ Thiên Bảng hạng 6, Lục Mạch Thần Kiếm!"
Lục Mạch Thần Kiếm!
Nghe được mấy chữ này, sắc mặt của Cưu Ma Trí tối sầm lại.
Đây là nỗi đau cả đời của hắn.
Nếu không phải nhìn trộm Lục Mạch Thần Kiếm của Đoàn gia, thì đâu có bị trấn áp ở Thiên Cơ Lâu.
Nếu không phải có sự việc này, hắn đã nương tựa vào phòng chế tạo Tông Sư của Thiên Cơ Lâu để trở thành một vị Tông Sư.
"Lâu chủ, Lục Mạch Thần Kiếm có lai lịch gì?"
Lục Mạch Thần Kiếm, mấy trăm năm qua Đoàn gia cũng chỉ có một mình Đoàn Dự luyện thành.
Nên là trên chốn giang hồ, không có nhiều người biết đến cho lắm.
Lưu Tiêu nói: "Lục Mạch Thần Kiếm chính là tuyệt học bất thế của Đại Lý Đoàn thị, chính là tổ tiên Đoàn Tư Bình của Đoàn thị sáng tạo ra."
"Môn tuyệt kỹ này, chính là tuyệt học dùng chỉ để phát ra kiếm khí, công kích sắc bén, uy năng không gì sánh bằng."
"Nếu muốn tu luyện, chí ít cũng cần công lực của cao thủ Tông Sư mới có thể phát huy một phần uy lực của nó."
Công kích sắc bén!
Uy năng không gì sánh bằng!
Mọi người đều nhớ kỹ mấy từ này.
Cưu Ma Trí và Tiêu Phong đã biết đến uy lực của Lục Mạch Thần Kiếm, đều âm thầm gật đầu.
"Đại Lý Đoàn thị, lại có loại thần kỹ này."
"Lai lịch của Đoàn thị xa xưa, chính là thế gia võ lâm đã tồn tại mấy trăm năm."
"Đáng sợ, Tông Sư chỉ mới miễn cưỡng có tư cách nhập môn, thảo nào Đoàn thị không có ai thi triển ra thần uy của môn tuyệt kỹ này trong giang hồ."
Lục Mạch Thần Kiếm, uy năng không gì sánh bằng.
Theo nguyên tác, Tiêu Phong đều có thể dùng một chưởng Hàng Long Thập Bát Chưởng chấn lui Tảo Địa Tăng.
Mà khi hắn trở lại Đại Liêu, bị Liêu Vương dùng xiềng xích được chế tạo từ hàn thiết ngàn năm vây khốn.
Loại tình huống đó, hắn cũng không làm gì được xiềng xích hàn thiết ngàn năm.
Nhưng mà Đoàn Dự là người đầu tiên, trực tiếp thi triển Lục Mạch Thần Kiếm cắt xiềng xích đó như cắt đậu hủ, hưu hưu hưu liền chặt đứt xiềng xích.
Loại kiếm khí sắc bén này, khủng bố hơn bất kì thần binh lợi khí nào.
Hơn nữa bây giờ hắn cũng đang tu Lục Mạch Thần Kiếm, càng là sự đáng sợ của tuyệt kỹ này.
"Võ Kỹ Thiên Bảng hạng 5, Thánh Linh Kiếm Pháp!"
"Võ Kỹ Thiên Bảng hạng 4, Vạn Kiếm Quy Tông!"
Vạn Kiếm Quy Tông!
Mọi người sửng sốt, cái tên này có hơi ngông cuồng.
"Vừa nghe đến công pháp này, ta bỗng có cảm giác kiếm khí phô thiên cái địa ập đến."
"Dám lấy cái tên này, thì tuyệt đối là một võ kỹ không tầm thường."
Chỉ bằng cái tên, đã làm rất nhiều người ở đây ngỡ ngàng.
Cái tên hùng hổ thật.
Trong nháy mắt, rất nhiều người cảm thấy trước mắt mình như có vạn kiếm chém tới, khiến người ta hít thở không thông.
Chương 198. Khuynh Thành Chi Luyến – Thiên Hạ Đệ Nhất Võ Kĩ
"Tuyệt kỹ này, ta lại chưa từng nghe nói qua, xem ra ta thật đúng là một tên ếch ngồi đáy giếng."
Kinh Vô Mệnh lắc đầu.
Thần kỹ có thể xếp hạng 4 trên Võ Kỹ Thiên Bảng, còn là thần kỹ về kiếm đạo, thế mà hắn lại chưa có nghe nói qua cái tên này.
"Lâu chủ, cầu ngươi phổ cập kiến thức!"
A Phi đứng ngồi không yên.
Lưu Tiêu nói: "Đây là tuyệt học của Kiếm Tông, từ lúc được sáng tạo ra, rất ít người lĩnh ngộ được nó."
"Bây giờ kiếm phổ của Vạn Kiếm Quy Tông đang nằm trong tay Vô Danh."
"Nhưng mà xem như ngộ tính của Võ Lâm Thần Thoại Vô Danh, cũng không thể đủ tư cách tiến vào nhập môn của bộ thần kỹ này."
Lời này vừa nói ra, Thiên Cơ Lâu chấn động toàn trường.
"Vãi chưởng! Vạn Kiếm Quy Tông biến thái đến thế cơ à?"
"Ta x, thậm chí ngay cả Võ Lâm Thần Thoại đều không có tư cách lĩnh ngộ nhập môn, võ kỹ này nghịch thiên thật."
"Thật là một võ kỹ đáng sợ, không ngờ yêu cầu lại cao tới vậy."
"Đáng sợ! Vô Danh đều không lĩnh ngộ được, vào trong tay chúng ta há chẳng phải là Thiên Thư."
Ngộ tính của Vô Danh nghịch thiên, có thể nói là đứng đầu võ lâm trong trăm năm qua.
Trong nguyên tác, ở lần tàn huyết thứ 2 của Vô Danh, lúc bị Tuyệt Vô Thần giam giữ, hắn mới bắt đầu nhập môn Vạn Kiếm Quy Tông.
Từ đó có thể tưởng tượng được yêu cầu của Vạn Kiếm Quy Tông đối với ngộ tính biến thái tới cỡ nào.
Đương nhiên, Vạn Kiếm Quy Tông cũng cực kỳ kinh khủng, nếu không thì sẽ không được xếp hạng cao như vậy.
Một khi ngộ ra Vạn Kiếm Quy Tông, chỉ cần hai tầng công lực là đủ để hắn hành hạ Tuyệt Vô Thần, suýt chút nữa phá nát Bất Diệt Kim Thân của Tuyệt Vô Thần.
"Võ Kỹ Thiên Bảng hạng 8, Thánh Tâm Tứ Kiếp!"
"Võ kỹ này là võ kỹ công phạt mà lão Ô Quy Đế Thích Thiên nghiên cứu mấy nghìn năm, sở hữu uy lực cao thâm khó dò."
Tuyệt kỹ của Đế Thích Thiên, sẽ trông như thế nào.
Giang hồ ngày nay, ai mà không biết Đế Thích Thiên, nỗi khiếp sợ của mọi người trong mấy nghìn năm qua.
Lưu Tiêu nói: "Thánh Tâm Tứ Kiếp, đã liên quan đến nguyên thần và tinh thần chi lực."
"Hắn chỉ cần một ánh mắt, là có thể mạt sát ngươi về mặt tinh thần."
"Nếu muốn đối kháng môn võ kỹ này, thì chỉ có Kiếm Thánh Độc Cô thôi diễn ra được kiếm thức thứ 23 của Thánh Linh Kiếm Pháp, hoặc là Tiểu Lý Phi Đao tiến thêm một bước."
"Bằng không bất kì ai đối đầu với Đế Thích Thiên, đều sẽ có kết quả trong chớp mắt."
Khắp nơi đều là âm thanh hít thở.
Thánh Tâm Tứ Kiếp, vậy mà quỷ dị đến mức độ này, quả thật là khó lòng phòng bị.
"Võ Kỹ Thiên Bảng hạng 2, Thập Cường Võ Đạo!"
"Đây là võ kỹ mà Võ Vô Địch sáng chế ra để đối kháng với Đế Thích Thiên, từng đẩy lùi Đế Thích Thiên.”
Thần kỹ của Võ Vô Địch đại lão, không ai dám có ý kiến gì.
Nếu hắn còn trên đời, cái gì mà Võ Lâm Thần Thoại Vô Danh đều phải ảm đạm phai mờ.
"Lâu chủ sắp công bố Võ Kỹ Thiên Bảng hạng 1, các ngươi có ai biết là thần kỹ nào không?"
Không có ai thảo luận Thập Cường Võ Đạo, ngược lại thảo luận tới vị trí thứ 1.
"Độc Cô Cửu Kiếm đã lên bảng, ta thực sự là nghĩ không ra."
"Thần kỹ của Đế Thích Thiên, thần kỹ của Võ Vô Địch cũng xuất hiện, chẳng lẽ sẽ là thần công trong Chiến Thần Đồ Lục."
"Sai! Ta cảm thấy chắc là thần kỹ của Thiên Cơ Lâu."
Mọi người sửng sốt, kịp thời phản ứng lại.
Muốn nói thần kỹ của người nào đứng nhất, đương nhiên là Thiên Cơ Lâu thần bí.
"Lâu chủ, mau công bố hạng nhất đi."
"Khẩn trương lên!"
Mọi người mong đợi nhìn về phía Lưu Tiêu.
Lưu Tiêu lắc đầu: "Lần này Thiên Cơ Lâu ta, không có võ kỹ nào lên bảng."
"Tiền bối của Thiên Cơ Lâu ta, cho rằng tâm pháp mới cơ sở của mọi thứ, nên cái gọi là nhất lực hàng thập hội, chính là đạo lý này."
"Võ kỹ của ngươi dù tinh thâm và thần bí hơn nữa, đối mặt với người có nội lực kinh khủng như ta, trực tiếp một quyền đánh nát ngươi."
"Cho nên tiền bối của Thiên Cơ Lâu ta, nghiên cứu ra tâm pháp số một thiên hạ, nhưng lại không có nghiên cứu ra võ kỹ nào."
Đương nhiên là vì còn chưa có hợp thành võ kỹ.
"Lâu chủ nói thế cũng có lý!"
Thiên Cơ Lão Nhân gật đầu.
Võ kỹ mạnh mẽ thì có ích lợi gì, đặt Vạn Kiếm Quy Tông trong tay một Tam Lưu Võ Giả, chẳng lẽ còn có thể đánh thắng Tiên Thiên Võ Giả.
"Ban đầu rất nhiều người có thể đi được xa hơn, nhưng bởi vì dồn mọi tâm tư vào chiêu thức, nên cuối cùng dù đã có thành tựu, nhưng cũng chẳng khác người thường là bao."
Chu Vô Thị cũng gật đầu.
Những tiểu lâu la bên trong Thiên Cơ Lâu, lập tức đều nghe ngây người.
Lúc trước, các ngươi thổi phồng võ kỹ, bây giờ còn nói tâm pháp mới là cơ sở.
Thế thì đến tột cùng là võ kỹ quan trọng, hay là trọng tâm pháp quan trọng hơn?
"Võ Kỹ Thiên Bảng hạng 1, là kiếm pháp Khuynh Thành Chi Luyến của Vô Song Thành!"
...
???
Mọi người đều ngớ người ra.
Võ kỹ này, không phải là võ kỹ của Thiên Cơ Lâu, cũng không phải là võ kỹ mà mọi người từng nghe nói qua.
Hơn nữa nghe cái tên này, lại có phần không phù hợp với khí phách đứng đầu của Võ Kỹ Thiên Bảng.
Vừa nghe, ngược lại là có chút thất vọng.
"Lâu chủ, ngươi không nói đùa đấy chứ?
"Đúng vậy a, vừa nghe tên kiếm pháp này, là đã thấy hơi phèn rồi."
Trên thực tế, nếu không phải hệ thống xếp hạng, thì Lưu Tiêu cũng muốn quên kiếm pháp Khuynh Thành Chi Luyến này luôn.
Bởi vì theo phim, kiếm pháp Khuynh Thành Chi Luyến chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Không phải môn tuyệt kỹ này yếu, mà là quá mạnh mẽ.
Cường đại đến mức thái quá, mạnh vô biên.
Cũng vì vậy, phá hủy tình tiết của bộ phim, nên kiếm pháp này mới tiêu thất.
Bằng không, Nhiếp Phong trực tiếp bằng vào kiếm pháp Khuynh Thành Chi Luyến này, là đủ để quét ngang Phong Vân Thế Giới.
Khóe miệng của Lưu Tiêu khẽ nhếch, bắt đầu mở miệng nói: "Kiếm pháp Khuynh Thành Chi Luyến, có thể phá toái hư không!"
Chương 199. Đế Thích Thiên sợ hãi
Oanh!
Trong Thiên Cơ Lâu, đầu tiên là yên lặng, sau đó trở nên bạo động.
"Vãi chưởng, có thể phá toái hư không!"
"Đây là thần kỹ nghịch thiên gì, vậy mà có thể phá toái hư không."
"Thần kỹ như vậy, hoàn toàn chính xác có thể đứng đầu."
"Đúng thế, bị tên thần kỹ này lừa rồi.”
Vô số người cả kinh đứng dậy, hoảng sợ thất thanh.
Phá toái hư không!
Vẻn vẹn bốn chữ này, liền đủ để chứng minh sự kinh khủng của kiếm pháp đó.
"Lâu chủ, cầu phổ cập kiến thức!"
"Cầu phổ cập kiến thức về kiếm pháp Khuynh Thành Chi Luyến!"
"Thiên hạ vậy mà có kiếm pháp kinh khủng như thế, chẳng lẽ là vị cao thủ cái thế phá toái hư không để lại."
Cổ Tam Thông cũng không giữ được bình tĩnh.
Bị chấn động bởi kiếm pháp Khuynh Thành Chi Luyến này.
Những người khác, ai ai cũng nóng mắt cả lên.
Thần kỹ!
Hoàn toàn xứng đáng là thần kỹ.
Lưu Tiêu nói: "Phá toái hư không này, không phải là phá toái hư không như các ngươi nghĩ đâu, cũng không phải có thể để người ta phá giới rời đi."
"Mà phá toái hư không này, nghĩa là một khi thi triển kiếm pháp, không gian đều có thể nổ nát."
Nổ nát không gian!
Mọi người lần nữa điên cuồng hít ngụm khí lạnh.
Kể cả Kiếm Thánh cường đại như thế, cũng không thể đánh nát không gian.
Nổ nát không gian, thử hỏi thiên hạ này ai có thể ngăn nổi một kích.
"Bộ kiếm pháp này hết sức thần kỳ, không có khẩu quyết, không có kiếm chiêu, càng không kiếm ý."
"Thi triển kiếm pháp, cần một đôi tình lữ yêu nhau đến tận cùng, trong ngươi có ta, trong ta có người thì mới có thể thi triển."
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, thảo nào lấy cái tên kỳ quái như vậy.
"Ngoại trừ cần một đôi tình lữ yêu nhau say đắm ra, thì để thi triển bộ kiếm pháp này, còn cần một điều kiện tiên quyết, đó là nam cầm Vô Song Dương Kiếm, nữ cầm Vô Song Âm Kiếm."
"Dùng tình yêu giữa hai người, để thi triển ra uy lực của bộ kiếm pháp này."
"Không có kiếm chiêu, khẩu quyết, cái gì cũng không có thì sao mà học?"
Có người nghi ngờ nói.
Lưu Tiêu nói: "Then chốt của kiếm pháp này, là Vô Song Âm Dương Kiếm, chứ cũng chẳng phải là những thứ đồ khác."
Đây là Thiên Cơ Lâu nói cho Lưu Tiêu.
Hắn đã cảm thấy kiếm pháp này có chút không bình thường.
Trên thực tế, điểm mấu chốt nhất vẫn là sự thần kỳ của Vô Song Âm Dương Kiếm.
Theo trong phim, sau khi Nhiếp Phong và Minh Nguyệt kích hoạt và dùng Vô Song Âm Dương Kiếm, quả thực là quá vô đối.
Dưới một kiếm, địch thủ đều bị tru diệt, vạn vật đều bị san bằng.
"Lâu chủ, kiếm pháp này do ai sáng chế ra, mà lại thần kỳ như vậy."
Lưu Tiêu nói: "Chính là tổ tiên của Vô Song Thành, Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại."
Đây cũng là Thiên Cơ Lâu đưa tin tức cho hắn.
Có điều cũng không đưa nhiều, còn nhiều tin tức khác, hệ thống vẫn chưa tiết lộ.
"Vãi chưởng! Lại là Độc Cô Cầu Bại đại lão, thế thì không có vấn đề gì."
"Độc Cô Cầu Bại, quả là thần nhân."
"Cũng chỉ có kỳ nhân như Độc Cô Cầu Bại, mới có thể để lại kiếm pháp kinh thế như thế."
"Vãi chưởng, Vô Song Thành lại là hậu đại của Độc Cô Cầu Bại đại lão, hèn chi kiếm thuật của Vô Song Thành kinh khủng đến vậy!"
Tổng bộ Thiên Môn, ở giữa sông băng vạn dặm.
Rất ít người đến được đây, chim bay còn khó lọt.
Không có bao nhiêu người biết nơi này là nơi ẩn núp của Thiên Môn, thế lực thần bí nhất Cửu Châu.
"Thiên Cơ Lâu này rốt cuộc có lai lịch ra sao thế, thậm chí trước kia ta còn chưa từng nghe được bất kỳ tin tức nào về nó."
Đế Thích Thiên sắp điên rồi.
Hắn sống vài nghìn năm, hiểu rõ Cửu Châu như lòng bàn tay mình.
Nhưng đối với thế lực Thiên Cơ Lâu bỗng nhiên xuất hiện này thì hắn không hề có một manh mối nào cả.
Thậm chí thực lực cùng mạng lưới tình báo mà bọn chúng bày ra còn khủng bố hơn một Lão Quái Vật sống vài ngàn năm như hắn nữa.
"Không lẽ nó là do một Lão Quái Vật nào sống còn lâu hơn ta thành lập lên sao?"
Hắn luôn luôn cẩn thận, khi nghe tin tức về Thiên Cơ Lâu thì hắn lập tức chạy về Thiên Môn, không dám ở bên ngoài nữa.
Đối phương thật sự biết rõ tất cả về mình, thậm chí ngay cả Thánh Tâm Tứ Kiếp, môn võ kỹ bản thân chưa từng sử dụng trước mặt ai mà bọn hắn cũng thế biết được.
Điều này khiến Đế Thích Thiên càng lúc càng kiêng kỵ.
"Thần Võ Huyền Công, Khuynh Thành Chi Luyến Kiếm Pháp, thế gian này lại có kỳ công lợi hại như thế sao."
Nếu như có thể thu về được thì...
Nghĩ tới đây thì trong mắt Đế Thích Thiên như muốn bốc cháy.
Hắn biết bản thân không phải là thật sự bất tử bất diệt.
Một trăm năm trước tuy bị Thập Cường Võ Giả đánh lui, nhưng lý do chính là vì khi bị thương hắn thấy được Phượng Hoàng Tinh Huyết cũng đang dần xói mòn theo.
Hắn là một người vô cùng tiếc mạng, nên mới không liều với Võ Vô Địch.
"Kêu Lạc Tiên đến đây gặp ta!"
Đế Thích Thiên hô to.
Chỉ một lát sau thì Lạc Tiên xuất hiện với tư thế hiên ngang.
"Lạc Tiên tham kiến thần chủ!"
Lạc Tiên quỳ xuống đất, hành lễ một cách cung kính.
Đế Thích Thiên nói: "Lạc Tiên, bây giờ người lập tức xuất phát đi đến Thiên Cơ Lâu ở Lạc Dương, tìm hiểu nội tình của nó."
Lạc Tiên trả lời: "Vâng!"
Đế Thích Thiên nói tiếp: "Nếu như có thể thì trộm Thần Võ Huyền Công về cho bổn toạ."
"Nếu thành công thì bổn toạ ban thưởng cho ngươi năm trăm năm thọ nguyên, đưa người thành Thiên Môn Chi Chủ đời sau."
"Thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ!"
Đế Thích Thiên vung tay, Lạc Tiên nhanh chóng chạy ra ngoài.
"Sắp tới ngày Kinh Thuỵ sáu trăm năm mới có một lần rồi, hy vọng sự xuất hiện của Thiên Cơ Lâu này không ảnh hưởng tới việc Đồ Long của bổn toạ."
Đế Thích Thiên lo lắng vô cùng.
Hắn muốn khuấy động phong vân của võ lâm một tý là vì loạn thế xuất anh hùng, từ đó chọn ra và khống chế một nhóm cao thủ tuyệt thế đi Đồ Long giúp hắn.
Bỏ lỡ cơ hội này thì sợ rằng phải đợi thêm 600 năm nữa.
...
Chương 200. Võ Lâm Thần Thoại tái xuất giang hồ
Sơn cốc mà Độc Cô Kiếm Thánh đang ẩn cư.
Thành chủ của Vô Song Thành, Độc Cô Nhất Phương mang theo Vô Song Âm Dương Kiếm chạy tới đây một cách vội vã.
"Đại ca!"
Thấy đại ca của mình thì Độc Cô Nhất Phương vội hành lễ.
"Ta đã ẩn cư rồi, không phải ta đã nói nếu như không có đại sự thì đừng kiếm sao."
Độc Cô Kiếm hơi bất mãn một tý, khí thế khủng bố mà y toả ra khiến Độc Cô Nhất Phương chảy mồ hôi lạnh đầy đầu.
Độc Cô Nhất Phương nói vội: "Đại ca, là có việc gấp thật, có liên quan đến Thiên Cơ Lâu."
Ánh mắt Độc Cô Kiếm khựng lại: "Ta đã không còn quan tâm đến chuyện của giang hồ nữa rồi, Thiên Cơ Lâu thì có liên quan gì đến ta chứ."
Độc Cô Nhất Phương khẩn trương, biết là mình đã nói sai.
Hắn giải thích: "Không phải, là do tin tức truyền ra từ Thiên Cơ Lâu có liên quan tới ngươi, ngươi cứ nhìn trước đi rồi nói."
Nói xong thì hắn vội vã đưa một tờ giấy cho Độc Cô Kiếm.
Độc Cô Kiếm cố gắng nhịn một tý, bắt đầu nhìn.
"Võ Kỹ Thiên Bảng?"
Độc Cô Kiếm Thánh chấn động trong lòng: "Thật cuồng vọng, lại dám xếp hạng cho tất cả tuyệt kỹ trên thiên hạ sao."
Hắn nhìn tiếp.
Trừ những võ kỹ Kiếm Pháp thì hắn đều lướt qua cả.
"Mạc Danh Kiếm Pháp? Thiên Cơ Lâu cũng có mắt nhìn đấy, biết nguyên nhân vì sao năm đó ta thua Vô Danh."
"Lưỡng Cực Kiếm Pháp, được, bổn toạ chờ ngươi đến khiêu chiến."
"Thái Cực Kiếm Pháp của Trương Tam Phong sao, phòng ngự thiên hạ vô song? Có thể đỡ được Thánh Linh Kiếm Pháp của ta không?"
"Độc Cô Cửu Kiếm của Cầu Bại lão tổ chỉ xếp hạng này thôi sao."
"Cũng đúng, ban đầu Độc Cô lão tổ sáng tạo ra Độc Cô Cửu Kiếm chỉ trọng kỹ xảo, tâm pháp thật sự không cao thâm tý nào."
"Thánh Linh Kiếm Pháp của ta vậy mà xếp thứ 5 sao."
Bỗng đồng tử của Độc Cô Kiếm co lại.
Bởi vì hắn đã thấy được đánh giá của lâu chủ Thiên Cơ Lâu đối với Thánh Linh Kiếm Pháp, cùng với việc phương hướng tiếp theo của Kiếm thứ 23.
Đánh giá này tuy chỉ là vài chữ viết đơn giản.
Nhưng trong mắt Độc Cô Kiếm, người đau khổ nghiên cứu Kiếm thứ 23 thì đây như một chân lý, sở hữu ma lực vô cùng, trong nháy mắt chúng như hoá thành từng ký tự huyền ảo, in sâu vào tâm thần của hắn.
Độc Cô Kiếm dại ra: "Lực cùng kỹ đã tới giới hạn."
"Nguyên Thần!"
"Tinh Thần!"
"Thi triển kiếm thuật trên tinh thần!"
"Dung nhập tinh thần vào kiếm thuật..."
Độc Cô Kiếm đã quên hết tất cả, trong mắt hắn lúc này chỉ có kiếm thuật mà thôi.
Hắn bắt đầu có ý tưởng.
Từ bên ngoài nhìn vào thì xung quanh Độc Cô Kiếm như có một lực lượng gì đấy đang ngăn cách xung quanh, vặn vẹo hư không, hư ảo cực độ.
Thần quang lập loè toả ra từ trên người hắn.
Phốc!
Một âm thanh vỡ vụn vang lên, vạn vật xung quanh Độc Cô Kiếm nát bấy, tất cả mọi thứ đều bị kiếm ý khủng bố huỷ diệt.
Khí thế khủng bố tới nổi khiến Độc Cô Nhất Phương bay thẳng ra ngoài, miệng ngậm tiên huyết.
Y phải vận chuyển chân khí mấy vòng mới có thể bức được kiếm khí trong người ra ngoài.
"Kiếm ý thật là khủng khiếp, như có thể huỷ diệt toàn bộ sự vật, chuyên để phá huỷ sinh cơ."
Độc Cô Nhất Phương hoảng sợ.
Bỗng hắn phát hiện những kinh mạch vừa bị kiếm khí xâm lấn thì đều như khô hạn.
"Quả nhiên đại ca có cảm ngộ!"
Độc Cô Nhất Phương thấy vậy không những không sợ mà trái lại còn mừng, vẻ mặt cuồng nhiệt.
Y không dám quấy nhiễu đại ca mình nữa, nhẹ lùi ra, kiên nhẫn chờ đợi.
...
Anh Hùng Lâu!
Vô Danh nhìn Võ Kỹ Thiên Bảng trong tay với vẻ mặt kinh hãi.
"Thế gian lại có kiếm pháp kinh khủng hơn Vạn Kiếm Quy Tông sao."
Vạn Kiếm Quy Tông đã cực kỳ biến thái rồi.
Ngay cả người được khen là Võ Lâm Thần Thoại như hắn mà bây giờ vẫn chưa thể nhập môn được.
Nhưng mà môn kiếm pháp Khuynh Thành Chi Luyến này lại còn biến thái hơn Vạn Kiếm Quy Tông.
Không có tâm pháp khẩu quyết, không có kiếm chiêu hay kiếm thức gì cả, cũng không có kiếm phổ.
Kiếm pháp như vậy thì sao mà có thể lĩnh ngộ chứ? Vô Danh chỉ nghĩ thôi đã thấy nhức đầu rồi.
Kiếm pháp này trừ cái tên thì hoàn toàn không có thông tin gì.
"Lâu chủ Thiên Cơ Lâu này quả thực ghê gớm, lại có thể nhìn thấu được phương hướng phát triển của Kiếm thứ 23."
Xem ra tu vi Kiếm Đạo của đối phương không thua gì ta, thậm chí còn hơn.
Gần đây nhờ sự dẫn dắt từ Kiếm Đạo của Độc Cô Cầu Bại, nên hắn mới có thể nhìn thấu hướng tiếp theo của Kiếm thứ 23, nhưng không ngờ lâu chủ Thiên Cơ Lâu lại có thể nói thẳng ra một cách nhẹ nhàng như vậy.
"Chiến Thần Tháp sao? Ta nên tới đó xem một tý hay không?"
"Nếu như có thể chiến đấu trong nơi thần kỳ như Chiến Thần Tháp thì không chừng ta có thể nhập môn được Vạn Kiếm Quy Tông."
Vô Danh rất quấn quýt.
Hắn không muốn đặt chân vào giang hồ nữa.
Hắn là Thiên Sát Cô Tinh, đụng ai thì người đó không may, khi vừa đặt chân lên giang hồ thì từ đó trở đi ngày nào cũng có đổ máu.
Sau khi rời khỏi giang hồ thì võ lâm quả nhiên trở nên yên tĩnh không ít.
Hắn sợ rằng một khi mình bước ra khỏi Anh Hùng Lâu thì giang hồ lại dậy sóng.
...
Tây Hồ Sơn Trang!
"Rốt cuộc ta cũng tự do rồi!"
Tiếng rống to lớn vang lên như sấm sét giữa trời quang.
Một lão đầu tóc tai bù xù nhảy ra khỏi hồ, chân khí xao động.
Đây chính là Nhậm Ngã Hành, người mà Nhậm Doanh Doanh vừa cứu sau khi mua tin tức từ Thiên Cơ Lâu.
"Đông Phương Bất Bại, người chờ đó cho ta, ta sắp tính sổ với ngươi rồi."
Nhậm Ngã Hành rống to, phóng thích tất cả khí cơ của bản thân ra ngoài, khiến phòng ốc xung quanh đung đưa liên tục.
Chương 201. Nhậm Ngã Hành thoát khốn
"Cha, ngài mới chỉ vừa thoát khỏi khổ hải, nguyên khí vẫn còn bị tổn thương nặng nề, đừng sử dụng chân khí vội."
Nhậm Doanh Doanh từ phía sau đi tới.
Sau đó xuất hiện thêm ba thân ảnh.
Chính là Hướng Vấn Thiên, Lệnh Hồ Xung.
Và bất ngờ nhất chính là Nhạc Bất Quần, tuy giờ đây đã cạo sạch ria mép.
Không ai ngờ rằng hắn lại mang theo Lệnh Hồ Xung cùng Người của Nhật Nguyệt Thần Giáo đi giải cứu Nhậm Ngã Hành cả.
Sau khi Nhậm Ngã Hành phát tiết xong thì y cũng thu khí cơ lại.
"Nhạc Bất Quần, nếu như người giúp ta đoạt lại ngôi vị giáo chủ thì ta sẽ lấy Quỳ Hoa Bảo Điển cho ngươi."
Quỳ Hoa Bảo Điển?
"Thôi được rồi!"
Nhạc Bất Quần lắc đầu.
Hắn không ngờ bản thân chỉ vừa bàn bạc xong xuôi với Nhậm Doanh Doanh thì Thiên Cơ Lâu liền tuyên bố Đông Phương Bất Bại là một cao thủ Đại Tông Sư.
Nếu biết như thế thì không cứu Nhậm Ngã Hành cho rồi.
Hắn vẫn cần Nhậm Ngã Hành để chống lại Phái Tung Sơn, hắn không muốn y đi tìm Đông Phương Bất Bại để chịu chết.
"Không cần Quỳ Hoa Bảo Điển cũng được, bây giờ ta chỉ cần Nhậm giáo chủ đối phó với Phái Tung Sơn mà thôi."
"Còn về phần Đông Phương Bất Bại thì ta khuyên Nhậm giáo chủ nên từ bỏ ý định báo thù đi."
Giọng nói the thé của Nhạc Bất Quần khiến người khác nổi da gà liên tục.
Nhậm Ngã Hành nhướn mày: "Sao, người thấy ta không phải là đối thủ của Đông Phương Bất Bại à?"
"Chỉ có ngươi mới sợ tên tiểu nhân hèn hạ đó thôi."
Đông Phương Bất Bại là gì chứ.
Nếu không phải vì năm đó Hấp Công Đại Pháp của hắn hấp thụ quá nhiều công lực, gần như tẩu hoả nhập ma, lúc đó mới có cơ hội để Đông Phương Bất Bại thừa cơ đánh lén, nếu không thì một mình bản thân cũng có thể đánh mười tên Đông Phương Bất Bại.
Mấy năm nay bị giam dưới đáy Tây Hồ, tuy công lực của Nhậm Ngã Hành không thể tiến bộ thần tốc được, nhưng nguy cơ mà Hấp Công Đại Pháp mang đến cũng bị hắn giải quyết một cách triệt để.
Nhậm Ngã Hành có tự tin giết vào Hắc Mộc Nhai.
"Giáo chủ, tên Đông Phương Bất Bại kia bây giờ đã có tu vi Đại Tông Sư rồi."
"Chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn về việc đoạt lại vị trí giáo chủ này!"
Hướng Vấn Thiên khuyên Nhậm Ngã Hành.
Tất cả mọi người lúc này dù hợp lực lại cũng không không làm gì được Đông Phương Bất Bại cả.
Bởi vì ngay cả Nhậm Ngã Hành, người có tu vi cao nhất trong đây cũng chỉ mới đạt tới mức Tông Sư Hậu Kỳ mà thôi.
Đông Phương Bất Bại đã trở thành cao thủ Đại Tông Sư rồi sao?
Nhậm Ngã Hành sửng sốt, tròng mắt trợn lên.
Hắn nói một cách thất thanh: "Không thể nào, thiên phú của tên kia cùng lắm chỉ có thể đạt tới mức Tông Sư là quá lắm rồi, sau lại có thể tấn thăng lên Đại Tông Sư được."
Đông Phương Bất Bại đã từng là thủ hạ của hắn nên hắn cũng biết khá rõ y.
Thiên phú của y ra sao không lẽ hắn không biết?
"Cha, đây là sự thật, chính miệng lâu chủ Thiên Cơ Lâu tuyên bố việc này, không thể nào là giả được."
Nhậm Doanh Doanh nói nhẹ.
Với tính khí táo bạo của phụ thân mình thì việc không thể đánh bại kẻ thù là việc khó chịu nhất.
Nhậm Ngã Hành cười ha hả: "Ta còn tưởng rằng các ngươi đã nhìn thấy tận mắt chứ."
"Thiên Cơ Lâu này thứ gì, lúc ta còn hoành hành giang hồ thì còn chưa nghe bất kỳ tin tức gì về nó cả."
"Chỉ là một tiểu thế lực nhỏ nhoi không nổi danh mà thôi, các ngươi tin nó à?"
Dù hoàn cảnh cùng thời đại thay đổi, nhưng Nhậm Ngã Hành vẫn luôn sống ở thế giới mười mấy năm trước, cuồng vọng cực kỳ.
Nhạc Bất Quần thở dài.
Ban đầu ta cũng không tin, xem thường Thiên Cơ Lâu, cuối cùng lại rơi vào tình cảnh chó nhà có tang như thế này.
Lệnh Hồ Xung cũng từng bị lâu chủ Thiên Cơ Lâu mắng qua, lúc này đứng một bên buồn bã.
"Giáo chủ, Đông Phương Bất Bại đã tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển!"
Hướng Vấn Thiên nhắc nhở Nhậm Ngã Hành.
Tiếng cười của Nhậm Ngã Hành bỗng dừng lại.
Tuy nhiên sau đó thì tiếng cười của hắn lại càng to và vang dội hơn: "Ha ha.... Tên phản đồ này lại trở thành một thái giám chết bầm sao."
Hắn cười tới chảy cả nước mắt.
Nhưng Nhạc Bất Quần đứng kế thì lại không vui như vậy, lúc này khuôn mặt của y âm trầm vô cùng.
Sau khi cười thì Nhậm Ngã Hành bắt đầu nhìn về phía Nhạc Bất Quần: "Việc mà Doanh Doanh đáp ứng ngươi thì ta chắc chắn sẽ làm được."
"Không phải chỉ là một tên Tả Lãnh Thiền thôi sao? Chỉ cần khắc phút là xong."
"Còn về phần Quỳ Hoa Bảo Điển thì chờ sau khi đánh bại Đông Phương Bất Bại thì ta nhất định cũng sẽ cho ngươi."
Nói xong Nhậm Ngã Hành cũng tấm tắc kêu.
"Ngươi quả nhật là một nhân vật hung ác, hoàn toàn nằm ngoài dữ liệu của ta."
Nhạc Bất Quần chỉ gật đầu, không muốn nói chuyện với lão thất phu không biết phép tắc này nữa.
"Tiểu tử, ngươi muốn gia nhập vào Nhật Nguyệt Thần Giáo của ta không, nếu ngươi gia nhập ta sẽ cho ngươi chức phó giáo chủ, thế nào?"
"Dưới một người mà trên vạn người!"
Nhậm Ngã Hành lúc này cũng nhìn về phía Lệnh Hồ Xung, hài lòng phi thường.
Khi nãy ngay cả hắn cũng bị kinh diễm bởi kiếm pháp của Lệnh Hồ Xung.
"Đa tạ tiền bối, tuy nhiên ta đã là đệ tử của Hoa Sơn rồi, sẽ không vào môn phái khác."
Lệnh Hồ Xung lắc đầu cự tuyệt.
Mấy câu nói mà lâu chủ Thiên Cơ Lâu nói hôm đó thật ra đã khiến hắn hiểu ra.
Thật sự bản thân hắn cũng rất ích kỷ.
Thế nên bây giờ thậm chí quan hệ của hắn cùng Nhạc Bất Quần cũng dần dần hoà hoãn, việc hôm nay đi cứu Nhậm Ngã Hành đều là do Nhạc Bất Quần kêu hắn tới.
Mà sở dĩ hắn tới đây chỉ là vì muốn tìm một ngoại viện cho Phái Hoa Sơn mà thôi, để chống lại Phái Tung Sơn.
Chương 202. Bí mật của Quy Hải Nhất Đao
"Chúng ta đi thôi sư phụ, nơi này không thích hợp ở lâu."
Lệnh Hồ Xung nói xong thì liền rời khỏi đây cùng Nhạc Bất Quần.
Hai người đi được một lúc thì Nhạc Bất Quần nói: "Ngươi đi Thiên Cơ Lâu đi, phòng tu luyện của nơi đó thích hợp với ngươi nhất."
"Tạm thời sư phụ ta không thể ra mặt, Phái Hoa Sơn đành giao cho các ngươi vậy."
Sau khi nói xong thì Nhạc Bất Quần liền ẩn thân vào rừng núi.
Tịch Tà Kiếm Phổ của hắn vẫn chưa đủ viên mãn, nên bây giờ vẫn cần trốn tránh.
Lệnh Hồ Xung sửng sốt, hô lớn về phía Nhạc Bất Quần: "Sư phụ yên tâm, có ta ở đây thì Phái Hoa Sơn sẽ không có chuyện gì cả."
Ngay cả người như Điền Bá Quang mà Lệnh Hồ Xung cũng có thể xưng huynh gọi đệ thì việc Nhạc Bất Quần giết cả nhà họ Lâm đáng là gì.
Bên này thì Nhậm Ngã Hành khá thất vọng với lời cự tuyệt của Lệnh Hồ Xung.
"Đúng rồi, Thiên Cơ Lâu mà các ngươi nói rốt cuộc có lai lịch gì thế."
Thấy khi Nhậm Doanh Doanh nhắc tới Thiên Cơ Lâu thì vô cùng kiêng kỵ nên Nhậm Ngã Hành cũng bắt đầu tò mò.
Nhậm Doanh Doanh nói: "Việc ta biết ngài bị giam ở đáy Tây Hồ cũng là nhờ mua tin tức từ Thiên Cơ Lâu."
"Thiên Cơ Lâu này thần kỳ vô cùng."
"Cha! Kế hoạch bây giờ của ta chính là sau khi cứu ngươi ra thì chạy đến Thiên Cơ Lâu để tỵ nạn."
"Chúng ta đi mau, trên đường ta cùng Hướng thúc sẽ kể về Thiên Cơ Lâu cho ngươi..."
Sau đó thì cả ba cũng biến mất ở Tây Hồ Sơn Trang.
...
Cùng lúc đó thì tại Thiên Cơ Lâu, ai nấy đều trông ngóng vào Thiên Cơ Bản, bởi vì hiện tại là lúc Thiên Cơ Bản sẽ công bố một đại sự trên võ lâm.
"Nhậm Doanh Doanh, Hướng Vấn Thiên liên thủ với Lệnh Hồ Xung, Nhạc Bất Quần để cứu Nhậm Ngã Hành đang bị Đông Phương Bất Bại giam giữ ở đáy Tây Hồ ra."
Khi đám người trong Thiên Cơ Lâu thấy được tin tức này thì giật mình thom thóp.
Nhạc Bất Quần lúc này lại liên thủ với người của Ma Giáo rồi à.
"Moá! Nhậm Ngã Hành còn chưa chết sao?"
"Lại có trò hay để xem rồi, Đông Phương Bất Bại năm đó soán vị Nhậm Ngã Hành, còn nhốt y ở dưới đáy Tây Hồ nữa, lúc Nhậm Ngã Hành thoát khỏi đó thì không lẽ y không tìm Đông Phương Bất Bại để liều mạng sao."
"Không đúng, dù Nhậm Ngã Hành có thể thoát khốn thì y có gan khiêu chiến với Đông Phương Bất Bại không, dù sao Đông Phương Bất Bại cũng là một cao thủ Đại Tông Sư đó."
....
"Nhạc Bất Quần, ngươi đáng chết!"
Sắc mặt của Tả Lãnh Thiền hoàn toàn thay đổi.
Hắn không thể ngờ rằng Nhạc Bất Quần lại đi cứu Nhậm Ngã Hành ra.
Tên cuồng đồ đó thật sự hành động quá quái đản, không thể đoán được.
Chỉ trong nháy mắt Tả Lãnh Thiền cũng đoán được lý do mà Nhạc Bất Quần muốn thả Nhậm Ngã Hành ra, chỉ vì hắn muốn Nhậm Ngã Hành báo thù Phái Tung Sơn mà thôi.
"Tả minh chủ, Thần Hầu nhà ta mời ngài qua kia ngồi một tý."
Bỗng Thượng Hải Quan Đường xuất hiện bên cạnh Tả Lãnh Thiền rồi nói.
Sau khi suy nghĩ một lát thì Tả Lãnh Thiền mới lên tiếng: "Được!"
Hắn cũng phải tìm cho mình một chỗ dựa vững chắc mới được.
Dù là Nhậm Ngã Hành hay là Nhạc Bất Quần đều là đại hoạ cả.
Nếu cả hai liên thủ thì e rằng Tung Sơn Phái sẽ rơi vào tình trạng nguy hiểm mất.
Tả Lãnh Thiền đứng dậy, cùng Thượng Hải Quan Đường đi tới chỗ cùa Chu Vô Thị.
Còn Lưu Tiêu lúc này cũng giật mình.
Hắn chỉ đoán được Lệnh Hồ Xung có lẽ vẫn sẽ đi cứu Nhậm Ngã Hành theo đúng kịch bản gốc mà thôi, không ngờ lại còn có Nhạc Bất Quần tham dự vào nữa.
Hắn dùng khả năng suy tính của Thiên Cơ Lâu thì phát hiện ra lý do chính cho việc này là Hướng Vấn Thiên.
Vô tình trong một lần Nhạc Bất Quần bị người khác vây công thì Hướng Vấn Thiên liền ra tay cứu y, tuy nhiên cũng là do hắn muốn lấy lòng vị Kiếm Đạo Đại Tông Sư là Phong Thanh Dương mà thôi.
Sau khi cứu Nhạc Bất Quần thì cả hai thảo luận một tý, không ngờ Nhạc Bất Quần Lại thật sự muốn giúp việc giải thoát cho Nhậm Ngã Hành.
Bây giờ Nhạc Bất Quần gần như đã bị toàn bộ giang hồ truy sát, còn quan tâm gì hậu quả nếu thả Nhậm Ngã Hành ra đâu.
Hắn còn muốn giang hồ càng loạn càng tốt, như thế thì mọi người mới quên và không quan tâm đến hắn nữa.
"Lâu chủ, ta muốn mua tin tức liên quan đến cái chết của cha ta, Quy Hải Bách Luyện."
Một âm thanh lạnh lùng vang lên.
Lưu Tiêu ngẩng đầu, thấy người lên tiếng là Quy Hải Nhất Đao.
Rốt cuộc cũng không thể nhịn nổi rồi à.
Nếu như Quy Hải Nhất Đao biết người mà bản thân luôn muốn giết, thậm chí không tiếc nguy cơ bản thân có thể nhập ma mà luyện Tà Công lại là mẹ mình thì có khi nào hắn sẽ nhập ma, mất lý trí ngay lập tức hay không.
Lưu Tiêu vươn năm ngón tay ra: "Năm vạn lượng, ngươi sẽ biết được ai là hung thủ sát hại cha của ngươi."
Biểu tình của Quy Hải Nhất Đao khựng lại.
Năm vạn lượng, hắn làm gì có nhiều tiền như vậy.
Bản thân cũng chỉ chuẩn bị có hai vạn lượng mà thôi.
Đây là nhờ hắn vơ vét tất cả tiền tài làm nhiệm vụ trong mấy năm nay đó.
Bản thân hắn bình thường không quan tâm tới tiền lắm, thế nên hoàn toàn không có tích trữ gì nhiều
"Đưa cho Nhất Đao một ít tiền."
Chu Vô Thị nói với Thượng Quan Hải Đường.
Hiển nhiên dù đang nói chuyện với Tả Lãnh Thiền nhưng hắn vẫn luôn chú ý tới động tĩnh trong Thiên Cơ Lâu.
"Được!"
Thượng Quan Hải Đường đi tới: "Lâu chủ cứ nói, tiền thì Hộ Long Sơn Trang sẽ trả dùm cho Quy Hải Nhất Đao."
Lưu Tiêu gật đầu, tuy không trả tiền ngay nhưng hắn tin Hộ Long Sơn Trang không dám quỵt nợ hắn.
Chỉ trách việc bản thân chỉ cần hiện vật là bạc trắng mà thôi.
Chương 203. Nhập ma
"Nói thẳng ở đây luôn sao?"
Lưu Tiêu nhìn về phía Quy Hải Nhất Đao.
Dù sao người ta cũng là khách hàng, phải hỏi trước là có cần bảo mật hay không.
"Nói thẳng tại đây!"
Quy Hải Nhất Đao cũng không muốn giấu diếm.
Cả thiên hạ ai cũng biết phụ thân hắn, Quy Hải Bách Luyện bị một người thần bí giết chết, không có gì uẩn khúc cả.
Lúc này trong Thiên Cơ Lâu thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lưu Tiêu.
Cái chết của Quy Hải Bách Luyện năm đó thật sự chấn động cả thiên hạ.
Thế nên khi Lưu Tiêu muốn công bố ai là hung thủ sát hại Quy Hải Bách Luyện thì có rất nhiều người quan tâm.
Lưu Tiêu hói: "Đáp án này có thể hơi vượt quá sức chịu đựng của ngươi một tý, nhớ chuẩn bị tâm lý cho thật tốt."
Lưu Tiêu nhắc nhở!
Nếu một tý Quy Hải Nhất Đao nhập ma thì người lâu chủ như hắn buộc phải ra tay trấn áp thôi.
Quy Hải Nhất Đao cắn răng nói: "Là một trong ba người Kỳ Lân Tử, Kiếm Kinh Phong cùng Liễu Không đại sư sao?"
Trên giang hồ của Đại Minh năm đó thì chỉ có ba người này là đủ thực lực để giết cha hắn thôi.
Mà cả ba người này đều là bạn thân cùa cha hắn, trong lòng Quy Hải Nhất Đao hoàn toàn không muốn nghe tin tức cha mình lại bị bạn thân của hắn giết chết.
Lưu Tiêu lên tiếng: "Không phải ai cả!"
Sau đó y gằn từng chữ: "Người sát hại Quy Hải Bách Luyện, phụ thân ngươi, chính là mẫu thân của của ngươi."
Lời này vừa dứt thì Thiên Cơ Lâu yên tĩnh tới mức nghe cả tiếng kim rơi.
"Người sát hại phụ thân Quy Hải Bách Luyện của ngươi chính là mẫu thân ngươi."
Lời này vừa dứt thì Thiên Cơ Lâu yên tĩnh như chết, nghe được cả tiếng kim rơi.
Ai nấy đều há to miệng bất ngờ, không thể nào tin vào tai mình nữa.
Chưa từng có một ai nghĩ tới việc hung thủ mà Quy Hải Nhất Đao truy tìm suốt những năm nay lại là mẫu thân của hắn cả.
Một khắc sau thì Thiên Cơ Lâu oanh động.
"Moá! Tin tức này quá giật mình."
"Không ngờ Quy Hải Bách Luyện lại bị phu nhân của hắn giết chết."
"Trời đất, tin tức này quả thật khó tin mà."
Sắc mặt của Quy Hải Nhất Đao bây giờ trắng bệch, như không còn một tý máu nào, hắn lùi lại một cách lảo đảo, như đang say vậy.
Thượng Quan Hải Đường hoảng hốt, vội vàng tiến lên đỡ Quy Hải Nhất Đao.
Lúc này hắn đã có dấu hiệu Nhập Ma rồi
Vì quá kích động bởi tin tức vừa rồi nên chân khí nội lực của Quy Hải Nhất Đao đã dần tán loạn, không còn khống chế được nữa.
Thượng Quan Hải Đường vừa bước lại gần để đỡ Quy Hải Nhất Đao thì có cảm giác như đang ôm một thanh đao vậy, đau đớn kịch liệt, khiến nàng vội vàng buông tay, nhảy ra xa.
Trên người của Quy Hải Nhất Đao cũng dần dần toả ra khí tức khó chịu cực kỳ, ma khí sôi trào, giờ đây hắn sao có thể nhớ rõ được Thượng Quan Hải Đường là ai nữa.
Ánh mắt hắn đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào Lưu Tiêu.
"Không thể như thế được! Ngươi đang gạt ta, sao mẫu thân lại giết phụ thân được chứ."
Quy Hải Nhất Đao lúc này như một con sói điên bị mất khống chế, nhìn Lưu Tiêu với ánh mắt nguy hiểm cực kỳ, tay của hắn lúc này đã dần dần đặt lên cán đao rồi.
Giống như nếu Lưu Tiêu trả lời không tốt thì hắn sẽ rút đao ngay lập tức vậy.
"Nhất Đao, tỉnh táo lại!"
Thượng Quan Hải Đường đứng kế hô lên một cách gấp gáp.
Ngươi có nghĩ tới hậu quả lúc ngươi rút đao chém lâu chủ Thiên Cơ Lâu không thế.
Coi chừng bị người ta chém đó.
Quy Hải Nhất Đao lúc này đâu còn nghe lọt lời của Thượng Quan Hải Đường nữa, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Lưu Tiêu.
Lưu Tiêu thấy thế thì cũng chỉ cười cười, không quá bất ngờ.
Việc Quy Hải Nhất Đao nhập ma cũng nằm trong dự tính của y.
"Vậy có bao giờ ngươi tự hỏi bản thân rằng lý do vì sao khi phụ thân ngươi vừa chết thì mẹ ngươi liền đi xuất gia không."
"Khi cha ngươi mất thì nàng đem ngươi nuôi lớn không tốt hơn sao?"
Công lực của Quy Hải Nhất Đao đang bạo tăng liên tục, khí cơ trên người ngày càng kinh khủng!
Lời của Lưu Tiêu như là một thanh đao ghim mạnh vào tim của hắn, khiến tâm tình của hắn càng lúc càng khó khống chế hơn.
Khí thế của Quy Hải Nhất Đao khủng bố tới nổi Thượng Quan Hải Đường cũng lùi lại càng xa.
"Vì sao mẫu thân ta lại xuất gia? Bởi vì sau khi sát hại phụ thân thì nàng hối hận, không còn mặt mũi nào nhìn ta hay sao?"
Biểu tình của Quy Hải Nhất Đao lúc này đã vặn vẹo cực độ, biến hoá liên tục.
"Đúng vậy!"
Giống như Lưu Tiêu có thể đọc được suy nghĩ của Quy Hải Nhất Đao.
"Ngươi đoán không sai!"
"Sau khi mẹ ngươi giết cha ngươi thì bởi vì xấu hổ và tự trách, nàng còn muốn tự chấm dứt mạng sống của mình rồi."
"Nhưng được một vị đại sư cứu, nên nàng mới xuất gia."
Hổn hển.
Quy Hải Nhất Đao lúc này thở nặng, hắn đã sắp mất lí trí tới nơi rồi.
Mỗi câu của Lưu Tiêu nói ra như một dấu ấn đang rực lửa, in sâu vào trong phần lý trí ít ỏi còn lại của hắn vậy.
Chính bản thân hắn cũng đang tự nhủ với mình là Thiên Cơ Lâu nói đúng, người ta không rảnh mà lấy tin tức này ra để gạt hắn làm gì.
Việc đó hoàn toàn không có lợi lộc gì cả.
"Má! Lâu chủ thật sự là có lòng dạ hiểm độc mà, hắn đã sắp nhập ma tới nơi rồi mà lâu chủ lại còn kích thích hắn nữa."
"Lâu chủ hơi quá mức rồi, đừng kích thích hắn như thế."
"Lâu chủ, ngươi nhẫn tâm như thế sao?"
...
Chương 204. Hạt Thiên Hương Đậu Khấu thứ 3
Khắp nơi mọi người đều nhổ nước bọt trước hành động của Lưu Tiêu.
Ngay cả Thượng Quan Hải Đường lúc này cũng nhìn y bằng ánh mắt cầu khẩn.
Lưu Tiêu lên tiếng: "Yên tâm, ta còn ở đây thì sẽ không có chuyện gì lớn xảy ra đâu."
"Tâm ma của hắn nếu không trừ diệt sớm thì sau này sớm muộn gì cũng sẽ thành đại hoạ mà thôi."
Lần này coi như Lưu Tiêu giúp Quy Hải Nhất Đao một tay.
Tương lai gia hoả này chắc chắn sẽ nhập ma giết người ở ngoài kia, vậy thì không bằng để hắn nhập ma trong Thiên Cơ Lâu, mình cũng có thể trấn áp một cách dễ dàng.
Ở trong Thiên Hạ Đệ Nhất thì nhân vật mà Lưu Tiêu thích nhất chính là vị Quy Hải Nhất Đao này.
Tính tình của hắn nội liễm, có thể coi là một hán tử chân chính.
Chỉ là cuộc đời của hắn quả thật là một bi kịch, khiến cho cuối cùng hắn chỉ có thể ảm đạm phai mờ, chứng kiến nữ tử bản thân yêu thương chết thảm trước mắt.
"Vì sao mẫu thân của ta lại giết phụ thân?"
Quy Hải Nhất Đao rút đao, rống lớn về phía Lưu Tiêu.
Trong Thiên Cơ Lâu thì bầu không khí dần dần đông đặc lại.
Quy Hải Nhất Đao nhập ma, khí thế doạ người vô cùng, không gì sánh được, Chu Vô Thị cũng đã kệ Tả Lãnh Thiền mà đi đến, định chế phục Quy Hải Nhất Đao trước khi hắn hoàn toàn nhập ma.
Những nhân sĩ giang hồ xung quanh thì như đang xem một trò vui vậy.
Quy Hải Nhất Đao nhập ma?
Biết nơi này là đâu không?
Nếu như hắn nhập ma ở chỗ khác thì mọi người còn có thể sợ hãi ba phần.
Tuy nhiên nơi này chính là Thiên Cơ Lâu, dù là ma đầu chân chính cũng phải thúc thủ chịu trói mà thôi.
Lưu Tiêu quát lên: "Đó là bởi vì phụ thân ngươi cũng giống ngươi, luyện Hùng Bá Thiên Hạ sau đó nhập ma, bắt đầu lạm sát người vô tội."
"Mẹ ngươi thấy thế thì không thể nào nhịn nổi nữa, lúc này mới quyết định giết tên sát nhân cuồng ma đó."
Quy Hải Nhất Đao nghe thế thì tròng mắt co lại.
Cha ta là một ma đầu, đi lạm sát kẻ vô tội sao?
Hắn cũng là người tu luyện Hùng Bá Thiên Hạ, đương nhiên biết sau khi tu luyện nó thì có thể sẽ nhập ma, đồ sát người vô tội.
Trong chớp mắt này hắn cũng đã dần tin việc mẫu thân là hung thủ chân chính giết chết phụ thân Quy Hải Bách Luyện của hắn rồi.
Cũng từ đây tín niệm báo thù luôn giúp hắn chèo chống tới tận bây giờ bỗng biến mất, không còn truy cầu gì nữa.
Và đó như một cọng cỏ cuối cùng để đè chết con lạc đà, khiến cho phần lý trí ít ỏi còn lại của hắn biến mất, không còn muốn tranh đấu cùng Tâm Ma nữa.
"Giết!"
Một khắc sau cả người Quy Hải Nhất Đao bị ma khí bao phủ, trong đầu chỉ còn sát khí.
Hắn nâng đao trong tay mình lên thật cao, như muốn chém Lưu Tiêu thành hai nửa.
Ma khí sôi trào ngựng tụ ra đao cương dài mấy mét.
"Đừng Nhất Đao!"
Thượng Quan Hải Đường liều mạng chạy tới ngăn cản.
"Đừng có làm càn!"
Chu Vô Thị rống to hơn, muốn trấn áp Quy Hải Nhất Đao, không để cho hắn đụng được Lưu Tiêu.
Tuy nhiên một khắc sau thì cả hai đều khựng lại.
Bởi vì đao cửa Quy Hải Nhất Đao như bị thứ gì đó chặn lại giữa không trung, làm thế nào cũng không thể chém xuống.
Quy Hải Nhất Đao lúc này phát ra tiếng rống giận như dã thú mắc bẫy, như đang cố gắng thoát khỏi một rằng buộc nào đấy.
Phanh!
Chu Vô Thị cũng phản ứng kịp, vội bay tới đập Quy Hải Nhất Đao một cái, khiến hắn té ngã.
"Nghĩa phụ, Nhất Đao bị thế này rồi, sao bây giờ?"
Thượng Quan Hải Đường lo lắng không ngừng.
"Xin lâu chủ hãy nghĩ biện pháp cứu sống Quy Hải Nhất Đao, bất kỳ cái giá nào Hộ Long Sơn Trang ta cũng chịu cả."
Chu Thiết Đảm cũng còn lý trí, đưa mắt nhìn về phía Lưu Tiêu.
Lưu Tiêu trả lời: "Có thể!"
"Ta sẽ chỉ điểm các ngươi cách để khống chế việc Quy Hải Nhất Đao nhập ma, nhưng các ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện."
Chu Vô Thị giật mình.
Bản thân còn thứ gì khiến lâu chủ để bụng như vậy sao?
Chẳng lẽ đối phương muốn mình đầu hàng trước Cổ Tam Thông?
Sau khi suy nghĩ một tý thì Chu Vô Thị chưa thể hạ quyết tâm.
Hắn dù bỏ qua Quy Hải Nhất Đao cũng không thể nào giả bộ thua Cổ Tam Thông được.
Trong lòng hắn thì Tố Tâm đã vượt lên trên tất cả rồi.
"Mời lâu chủ nói trước."
Hắn không dám tự tiện đáp ứng, lúc này Chu Vô Thị cũng thấy được một tia thất vọng trong mắt của Hải Đường.
Lưu Tiêu nói: "Đơn giản lắm!"
"Thiên Hương Đậu Khấu, cả thiên hạ này chỉ có ba viên."
"Một viên cuối cùng đã bị Tào Chính Thuần đánh cắp từ trên người Thái Hậu của Đại Nguyên Hoàng Triều ngươi."
"Tuy đã giết chết được Tào Chính Thuần nhưng ngươi vẫn chưa tìm được nó, yêu cầu của ta cũng rất đơn giản, đó chính là đi tìm và đưa nó về đây cho ta."
Lưu Tiêu còn chưa quên nếu muốn cứu sống Tố Tâm thì chỉ một viên Thiên Hương Đậu Khấu là chưa đủ.
Trong một năm còn cần thêm một viên nữa.
Hắn không muốn dùng tiền để đổi, thế nên muốn nhân cơ hội này bắt chẹt một tý.
"Tên cẩu tặc kia, quả nhiên trong tay Thái Hậu vẫn còn một viên Thiên Hương Đậu Khấu, không ngờ lại bị hắn trộm đi."
Chu Vô Thị mắng to không ngừng, hắn không hận không thể lôi Tào Chính Thuần từ dưới mặt đất lên mà hành hạ.
Nếu như bản thân có thể kiếm được Thiên Hương Đậu Khấu sớm hơn để cứu sống Tố Tâm thì dù Cổ Tam Thông có thoát khỏi Thiên Lao cũng không thể lật nổi sống gió gì.
Nhưng bây giờ thì khác, Cổ Tam Thông đã tái hiện giang hồ.
Dù bản thân có cứu sống Tố Tâm thì sợ rằng nàng vẫn sẽ không nguyện ý ở cùng với hắn.
"Được!"
Chu Vô Thị gật đầu lập tức: "Ta sẽ lập tức phân phó người khác đi tìm?"
Chương 205. Lão ngoan đồng Chu Bá Thông
"Lâu chủ..."
Thấy mọi việc đã bàn bạc xong thì Thượng Quan Hải Đường nhìn Lưu Tiêu.
Lưu Tiêu nói: "Có khá là nhiều cách, quan trọng là các ngươi có làm được hay không thôi."
"Cách đầu tiên là tìm đươc Băng Tâm Quyết của Nhiếp Gia."
"Băng Tâm Quyết này chính là công pháp Nhiếp Gia tạo ra để áp chế huyết mạch điên cuồng của mình, nếu so với nó thì Ma Tính trong người Quy Hải Nhất Đao chỉ là trò trẻ con mà thôi."
Băng Tâm Quyết?
Thượng Quan Hải Đường cùng Chu Vô Thị sửng sốt, cả hai chưa từng nghe qua công pháp này bao giờ.
"Nhưng mà Băng Tâm Quyết đã thất truyền từ khi Nhiếp Thân Vương biến mất rồi."
Vẻ mặt Thượng Quan Hải Đường thất vọng.
Lưu Tiêu biết rõ Băng Tâm Quyết ở Lăng Vân Quật, nhưng nếu như chỉ cho đám người Thượng Quan Hải Đường tới đó thì không khác nào đưa đồ ăn cho Hoả Kỳ Lân cả.
Dù là Chu Vô Thị tới đó cũng là một con đường chết.
"Cách thứ hai, trong tay đại sư ở chùa mà mẹ Quy Hải Nhất Đao quy y có một đan dược tên là Trừ Ma Hoàn, nó có thể áp chế ma khí trong người Quy Hải Nhất Đao, các ngươi có thể đến đó xin thuốc."
"Còn nữa không?"
Thượng Quan Hải Đường hỏi.
"Từ đây chạy về Đại Minh Hoàng Triều xa xôi vô cùng, không biết bao lâu mới có thể đến, sợ rằng không kịp."
Còn rất nhiều, nhưng ta không nói.
"Ở đây ta có ba phương pháp đơn giản, tuỳ các ngươi chọn."
"Loại đầu tiên, trực tiếp phế bỏ võ công của hắn, lúc đó đương nhiên không còn nhập ma nữa rồi."
Thượng Quan Hải Đường lắc đầu.
Nếu như phế bỏ võ công thì khác nào giết chết Quy Hải Nhất Đai.
"Cách thứ hai, ta lấy nội lực hoàng kim của Thần Võ Huyền Công để hỗ trợ hắn luyện hoá ma khí, nếu như sau này hắn không tiếp tục tu luyện Hùng Bá Thiên Hạ thì sẽ không nhập ma nữa."
Thần Võ Huyền Công được dung hợp từ hơn một nghìn bản võ công tâm pháp, nên việc khu trục ma khí chỉ là trò trẻ con mà thôi.
Nhưng mà phương pháp này không có quá nhiều chỗ tốt đối với Quy Hải Nhất Đao.
Hai mắt Thượng Quan Hải Đường sáng lên.
Nhưng nàng vẫn nhịn xuống để nghe cách thứ ba.
Lưu Tiếu nói tiếp: "Cách thứ ba là để cho Quy Hải Nhất Đao tự mình tỉnh tại, lấy ý chí của mình chống chọi lại tâm ma."
"Nếu như hắn có thể lấy ý chí của mình chống lại Ma Tính thì Đao Đạo của hắn sẽ được tăng thêm một bước, công lực cũng sẽ bạo tăng."
"Thời gian mà hắn nhập ma cũng chưa quá lâu, chỉ là nhất thời bị kích thích bởi tin tức vừa rồi mà thôi."
"Nếu như ý chí hắn đủ ngoan cường thì sẽ có thể khắc chế."
"Chọn phương pháp nào thì các ngươi có thể đợi hắn tỉnh rồi để hắn quyết định."
Thượng Quan Hải Đường nói: "Xin hỏi lâu chủ tỷ lệ thành công của cách cuối cùng là bao nhiêu thế?"
Lưu Tiêu trả lời: "Có thể thành công hay không thì phải nhìn xem Thượng Quan cô nương biểu hiện ra sao rồi."
Thượng Quan Hải Đường không hiểu gì cả,
Quy Hải Nhất Đao có thể khu trục Ma Tính hay không là phải nhờ vào ý chí lực của hắn chứ, sao lại liên quan đến ta.
Lưu Tiêu mỉm cười, phất tay áo đuổi người.
"Các ngươi quyết định đi, nếu như cần hỗ trợ tinh lọc ma khí thì kêu ta."
Bởi vì lúc này Lưu Tiêu đã cảm nhận được có một lão giả tóc trắng đang xông vào Thiên Cơ Lâu như một tia chớp.
Một giây sau Lưu Tiêu đã sử dụng năng lực suy tính của Thiên Cơ Lâu.
"Tên: Chu Bá Thông"
"Thân phận: Sư đệ của Vương Trùng Dương thuộc Toàn Chân Giáo, sư thúc của Toàn Chân Thất Tử"
"Cảnh giới: Đại Tông Sư sơ kỳ"
"Võ học : Cửu Âm Chân Kinh, Không Minh Quyền, Tả Hữu Hỗ Bác Thuật ( Song Thủ Hỗ Bác..."
"Mục đích: Chơi"
Khi Lưu Tiêu thấy bảng thông tin về Chu Bá Thông thì khá bất ngờ cùng đáng tiếc.
Y là sư đệ của Vương Trùng Dương vậy mà lại không tu luyện Tiên Thiên Công.
Cùng lúc đó khoé miệng của Lưu Tiêu cũng nhếch lên.
Bất kỳ ai tới Thiên Cơ Lâu này đều là vì một một đích cụ thể như tìm hiểu tin tức, hoặc là những gian phòng thần kỳ trong Thiên Cơ Lâu.
Nhưng chỉ có Lão Ngoan Đồng - Chu Bá Thông này là tới đây để chơi thôi.
Gia hoả này đúng thật là một Lão Ngoan Đồng.
"Cao thủ!"
"Thân pháp thật nhanh nhẹn."
"Đây là ai thế?"
...
Sự xuất hiện của Lão Ngoan Đồng nháy mắt đã thu hút hết ánh nhìn của mọi người.
Nhất là Chu Vô Thị, y cùng Thượng Quan Hải Đường đỡ Quy Hải Nhất Đao lui lại một cách kiêng kỵ.
"Hắc hắc... Ngươi chính là lâu chủ Thiên Cơ Lâu sao."
Chu Bá Thông vừa đến liền cười hì hì, nhìn Lưu Tiêu.
"Nghe nói Phòng Trọng Lực cùng Chiến Thần Tháp của Thiên Cơ Lâu các người chơi rất vui, không biết Lão Ngoan Đồng - Chu Bá Thông ta có thể vào chơi một chút hay không."
Vào chơi một chút?
Lão Ngoan Đồng - Chu Bá Thông?
Tất cả mọi người trong Thiên Cơ Lâu đều chấn động.
Bởi vì đây là một nhân vật cực kỳ nổi tiếng trên giang hồ.
"Có người nói mặc dù Lão Ngoan Đồng không được xếp vào hàng Ngũ Tuyệt, nhưng công lực của hắn không thua kém mà thậm chí còn cao hơn cả Ngũ Tuyệt."
"Lão Ngoan Đồng tiền bối, ngươi đến Thiên Cơ Lâu là để chơi hay sao?"
"Moá ơi! Lại là Lão Ngoan Đồng, sau này trong Thiên Cơ Lâu náo nhiệt hơn nhiều rồi."
...
Nghe được những lời này thì Lão Ngoan Đồng vội vàng bỏ qua Lưu Tiêu, quay lại ôm quyền với mọi người trong Thiên Cơ Lâu.
"Ha ha... Có thứ chơi vui như thế mà không ai chịu gọi Lão Ngoan Đồng ta cả, may mà ta vô tình nghe được."
Mặc dù lời này nghe như trách cứ, tuy nhiên trên mặt hắn vẫn là nụ cười hì hì đó.
Lúc này dường như hắn mới nhìn thấy Chu Vô Thị.
"Ơ? Ngươi chính là Chu Thiết Đảm của Đại Minh Hoàng Triều phải không, nghe nói ngươi tạo phản thất bại đúng không nhỉ? Sao ngươi chưa bị chém đầu thế."
Trong nháy mắt mặt Chu Vô Thị đen lại, không quan tâm Lão Ngoan Đồng nữa.
"Keo kiệt!"
Lão Ngoan Đồng chu mỏ, quay lại nhìn Lưu Tiêu.
"Nói cho ta biết đi, có thể chơi hay không?"
Lưu Tiêu nói: "Có thể chơi, nhưng cần tốn bạc ròng."
Mặt Lão Ngoan Đồng lúc này cũng xụ xuống: "Không cần bạc được không? Trên người ta không có tiền."
"Hay là ngươi châm chước một tý đi, ta cũng là một ông lão lớn tuổi rồi, không thu tiền ta có được không?"
Ngươi mong chờ tên lâu chủ lòng dạ hiểm độc này không lấy tiền sao?
Lưu Tiêu lắc đầu.
"Lại là một tên quỷ hẹp hòi, bạc vàng thì có tác dụng chó gì chứ, chết cũng không thể mang theo."
Ha ha...
Trong Thiên Cơ Lâu ai nấy đều cười vang.
Mọi người rốt cuộc cũng thấy được mặt Lưu Tiêu đã bắt đầu đen lại.
Chương 206. Lánh Đời Bảng
"Chờ đó, bây giờ lão nhân gia sẽ đi cướp của người giàu chia cho người nghèo!"
Đi cướp người ta mà nói một cách đàng hoàng như thế sao?
Chỉ trong chớp mắt đã thấy Chu Bá Thông biến mất trong Thiên Cơ Lâu.
Nhưng một lát sau thì hắn đã xuất hiện với một rương đầy vàng bạc trong tay.
Khoé miệng của mọi người giật liên tục.
Tên gia hoả này rốt cuộc đi cướp của ai thế.
"Là tiền của Kim Tiền Bang ta!"
Ánh mắt Kinh Vô Mệnh toé lửa.
Sao Kinh Vô Mệnh lại không thấy cái ấn ký nằm ở phía dưới rương châu báu kia chứ, đó chính là ám ký của Kim Tiền Bang hắn.
Thượng Quan Kim Hồng cũng cắn răng.
Đây chính là đồ trong bảo khố của hắn.
"Thì sao, Kim Tiền Bang ngươi cướp đoạt tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân, bây giờ Lão Ngoan Đồng ta thiếu tiền thì mượn dùng một tý, các ngươi có ý kiến gì sao?"
Hiển nhiên Lão Ngoan Đồng cũng nghe thấy lời của Kinh Vô Mệnh, còn nhận ra hai người nữa.
Mí mắt mọi người cuồng loạn, không ngờ hắn lại đi cướp người giàu chia cho người nghèo thật, đi cướp Kim Tiền Bang chia cho chính hắn.
Giờ khắc này ai nấy đều mong chờ Thượng Quan Kim Hồng sẽ đánh nhau với Lão Ngoan Đồng.
"Quên đi, các ngươi không đánh lại người ta đâu."
Mấy ngày nay làm việc chung nên Cưu Ma Trí cũng dần dần làm quen được với Kinh Vô Mệnh cùng Thượng Quan Kim Hồng, nên vội kéo hai người lại.
Đây chính là một cao thủ Đại Tông Sư đó, dù cả hai nhào lên cũng không phải là đối thủ của người ta.
Hai người cũng biết thế nên chỉ có thể nhịn.
Nhưng lời tiếp theo của Lão Ngoan Đồng lại làm hai mắt bọn hắn phun lửa.
"Lâu chủ ngươi cứ trừ đi, lấy một phòng chữ "Thiên" cho ta luôn, không đủ tiền thì báo cho ta, ta đi cướp Kim Tiền Bang tiếp."
Thân ảnh hắn loé lên, lao thẳng đến Chiến Thần Tháp.
Trong Thiên Cơ Lâu mọi người cũng chạy theo.
Đại Tông Sư vào Chiến Thần Tháp, đây là lần đầu tiên.
....
Một lúc sau Chu Bá Thông bước ra.
"Đánh lộn cùng chính bản thân mình, thật vui."
Dáng vẻ lúc này của hắn hưng phấn vô cùng.
Nhưng Chiến Thần Tháp mỗi người chỉ có một cơ hội trong một ngày mà thôi, nên hắn mới không vào tiếp.
"Tứ Tinh Chiến Thần, Chu tiền bối thật lợi hại."
"Moá ơi, sao ngài có thể trở thành Tứ Tinh Chiến Thần thế, mong ngài truyền thụ kinh nghiệm."
"Chu tiền bối, cầu thu đồ đệ."
...
Bỗng Chu Bá Thông trở thành Tứ Tinh Chiến Thần.
Đây là người thứ ba trừ Tiêu Phong cùng Vương Ngữ Yên có chiến tích cao thế này.
Hiện tại trừ hai người vừa kể thì chưa từng có ai lên được Tam Tinh Chiến Thần cả.
Thế nên ai cũng bắt đầu nịnh bợ Chu Bá Thông.
"Lâu chủ, sau ngươi tạo ra được Chiến Thần Tháp này hay thế?"
"Người trong đó không chỉ biết Không Minh Quyền của ta mà còn biết cả Tả Hữu Hỗ Bác Thuật."
"Ta chỉ mới dạy hai môn công phu này cho Quách Tĩnh mà thôi."
Chu Bá Thông cảm thấy thần kỳ vô cùng, không ngừng hỏi thăm Lưu Tiêu.
Lưu Tiêu chỉ cười cười: "Nếu như chơi vui thì ngươi chơi thêm mấy lần đi."
"Còn việc này liên quan tới cơ mật của Thiên Cơ Lâu, không thể tiết lộ được."
Sắc mặt Chu Bá Thông đen lại: "Chơi gì chứ, một ngày chỉ có thể một lần, khiến lòng của lão nhân gia ngứa ngáy liên tục."
Mọi người đều nhìn Chu Bá Thông với vẻ mặt hâm mộ.
Có lẽ đây là gia hoả duy nhất không bị đả kích sau khi đi ra từ Chiến Thần Tháp.
Người khác thì dù sao cũng hơi ủ rũ một tý, chỉ có hắn là không quan tâm gì cả, chỉ cảm thấy chơi chưa tận hứng mà thôi.
"Không được, lão nhân gia ta phải sáng tạo ra một bộ quyền pháp mới tinh để đánh nhau với người trong kia mới được."
"Dùng quyền pháp mà bọn họ không biết để đánh cùng bọn họ."
Chu Bá Thông quyết định một cách vui vẻ.
Hắn cảm thấy bản thân không thể vượt qua cửa thứ 4 hoàn toàn là do những đối thủ kia đều biết rõ võ công của hắn.
Thấy Chu Bá Thông tuyến bố như thế thì mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.
Sợ là chỉ có một vị cao thủ Đại Tông Sư như thế mới có thể tuyên bố việc sáng tạo một môn võ công hoàn toàn mới dễ dàng như vậy thôi.
"Nỗ lực lên, Lão Ngoan Đồng nhất định sẽ thành công."
Khoé mắt Lưu Tiêu hiện rõ ý vui mừng.
Ngươi cứ sáng tạo thoải mái, cuối cùng cũng về tay ta mà thôi.
"Lâu chủ, hôm nay công bố bảng danh sách gì thế?"
Lúc này có người hỏi.
"Bảng danh sách? Ta thích lắm!"
Chu Bá Thông vừa nghe tới bảng danh sách thì vui mừng vô cùng.
Trên đường đi đến Thiên Cơ Lâu thì thứ hắn được nghe nhiều nhất là bảng danh sách này.
Ánh mắt hắn đảo qua Thiên Cơ Lão Nhân, lập tức chạy tới.
"Tiểu huynh đệ, chúng ta ngồi chung một bàn được không?"
Nói xong thì hắn không quan tâm Thiên Cơ Lão Nhân có đồng ý hay không mà trực tiếp ngồi xuống.
Lấy đồ ăn trên bàn Thiên Cơ Lão Nhân với không một chút khách khí nào.
Tiểu huynh đệ?
Mặt của Thiên Cơ Lão Nhân bắt đầu tái xanh.
Hắn cũng đã gần 70 tuổi, đây là lần đầu tiên có người xưng hô hắn là tiểu huynh đệ.
"Được! Lão ca cứ ngồi."
Thiên Cơ Lão Nhân cười gượng.
Nghĩ lại thì Lão Ngoan Đồng cũng là người cùng thế hệ với hắn, không chừng người ta hơn hắn vài tuổi thật, đương nhiên hắn cũng sẽ không rảnh rỗi tới mức thảo luận vấn đề tuổi tác với Lão Ngoan Đồng.
Vì Lưu Tiêu đã bắt đầu lên tiếng.
Lưu Tiêu nói: "Bảng danh sách hôm nay ta đặt tên là Lánh Đời Bảng."
Chương 207. Công Tôn Chỉ
Lánh Đời Bảng!
Lâu chủ đang muốn đưa những kẻ khó chơi đang núp sau màn kia ra ánh sáng sao? Trong nháy mắt thì tất cả mọi người đều hứng thú vô cùng, tâm tình phấn chấn.
Lưu Tiêu nói: "Trên khắp Cửu Châu, đất rộng của nhiều."
"Thế nên có rất nhiều cao thủ mặc dù sở hữu võ đạo kinh khủng vô cùng, tuy nhiên lại ẩn cư lánh đời, không giao thiệp với giang hồ."
"Dù nhiều cao nhân như vậy mà thế nhân lại không được biết, thế nên ta tiếc nuối vô cùng."
"Bây giờ Thiên Cơ Lâu mới đưa ra bảng danh sách này để cho tất cả thế nhân biết được trên Cửu Châu có những cao thủ lánh đời nào."
"Lánh Đời Bảng, xếp hạng những cao thủ tuyệt đỉnh ẩn cư thế ngoại, những thế ngoại cao nhân rất ít hoặc chưa bao giờ hiện thân trên giang hồ."
"Bảng danh sách này tổng cộng có mười người, tu vi Nửa Bước Đại Tông Sư là yêu cầu thấp nhất."
"Nói cách khác, những cao thủ võ lâm từng xuất hiện trên giang hồ nhưng bây giờ lại thoái ẩn như Đệ Nhất Tà Hoàng, Kiếm Thánh Độc Cô, Võ Lâm Thần Thoại - Vô Danh cùng với Phong Thanh Dương đều sẽ không có tên trên bảng."
Lời vừa dứt thì tất cả mọi người đều biết được chất lượng của bảng xếp hạng này.
So với bảng danh sách trước đó thì độ khó trong việc thu thập tình báo của bảng danh sách này cao hơn nhiều.
"Moá! Bảng danh sách này của lâu chủ hơi điêu đó!"
Vi Tiểu Bảo hô lớn.
"Hộ Long Sơn Trang ta có bất kỳ tình báo nào liên quan tới những người như vậy không?"
Chu Vô Thị hỏi Thượng Quan Hải Đường ở kế.
Còn Quy Hải Nhất Đao thì bây giờ đã trở về phòng của mình rồi.
"Không có!"
Thượng Quan Hải Đường lắc đầu.
Đối với loại cao thủ lánh đời này thì nếu như bọn hắn không chủ động hiện thân thì rất khó mà dò ra tung tích được.
"Ghi chép kỹ lại, để xem thử sau buổi công bố này có thể mời ai rời núi được không."
Triệu Mẫn căn dặn người kế bên.
Sau khi Huyền Minh Nhị Lão rời đi thì nàng đã gọi nhân thủ khác tới đây để hầu hạ mình.
Những thế lực khác cũng có ý đồ giống như thế.
Đáng tiếc là tuy Thiên Cơ Lâu đã tiết lộ không ít người nhưng họn họ vẫn chưa mời được ai cả.
"Mau nói đi lâu chủ, Lão Ngoan Đồng ta muốn nhìn thử xem trên Cửu Châu này còn có Lão Quái Vật nào lánh đời không ra nữa."
"Nếu có cơ hội phải đọ sức một phen."
Lão Ngoan Đồng phấn khởi vô cùng.
Hắn ngoại trừ ham chơi ra thì còn có một thú vui khác, đó chính là học tập và xem xét thần công tuyệt kỹ.
Trong nguyên tác tuy đã hứa với Vương Trùng Dương là không luyện Cửu Âm Chân Kinh rồi nhưng hắn lại không thể nhịn nổi.
Sau này khi thấy Ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng của Dương Quá thì hắn cũng chạy tới lôi kéo Dương Quá dạy hắn.
Nếu không phải vì như thế thì hắn cũng không phải là sư đệ của Vương Trùng Dương.
Lúc này thì Thiên Cơ Lâu cũng suy tính xong.
Lưu Tiêu nhìn thoáng qua, đều là những cái tên quen thuộc cả.
Nhưng lần này Thiên Cơ Lâu cũng khá là có lương tâm, đối với những tồn tại hắn chưa đủ quyền hạn để suy tính thì Thiên Cơ Lâu vẫn đưa ra một số giới thiệu cùng tu vi.
Đây coi như là chiếu cố hắn.
Nếu không thì có rất nhiều người hắn không thể nào xác định được tu vi cùng võ học, vậy thì nói gì nữa.
"Đứng thứ mười trên Lánh Đời Bảng, Công Tôn Chỉ!!!"
"Tu vi: Nửa Bước Đại Tông Sư!!"
"Tuyệt học: Bế Huyệt Công, Âm Dương Đảo Loạn Nhận Pháp, Thiết Chưởng Công!"
"Nơi ẩn cư: Có thể mua bằng tiền."
Vcl, có thể dùng tiền để mua.
Mọi người tối sầm mặt lại.
Ngươi tuyên bố Lánh Đời Bảng là vì buôn bán tình báo phải không?
"Lâu chủ, tim của ngươi quá đen rồi."
"Ngươi đang làm gì thế lâu chủ, nói hết rồi mà lại không chịu tiết lộ chỗ người ta ẩn cư là sao?"
"Đúng vậy, ngươi gợi lên sự tò mò của chúng ta rồi để đó vậy à."
"Đúng thế, muốn đi bái sư cũng không được."
"Moá, quả nhiên Cửu Châu ngoạ hổ tàng long, người đầu tiên đã có tu vi Nửa Bước Đại Tông Sư rồi sao?"
...
Lúc này mọi người đều nhổ nước bọt trước hành động của Lưu Tiêu.
Những người như Triệu Mẫn còn đang mong chờ để vớt vác chỗ tốt thì khi nghe tới cuối cũng đen mặt lại.
"Không phải Thiết Chưởng Công là tuyệt học của Thiết Chưởng Bang sao? Vì sao tên Công Tôn Chỉ này cũng biết."
Lão Ngoan Đồng sửng sốt.
Tên cao thủ lánh đời Công Tôn Chỉ này có võ học khá là lạ, dù Lão Ngoan Đồng cũng chưa từng nghe qua.
Nhưng riêng Thiết Chưởng Công thì khác, Lão Ngoan Đồng không chỉ quen mà còn đã giao thủ nhiều lần rồi.
"Thiết Chưởng Bang? Đó là tiểu bang phái nào thế, ta chưa từng nghe nói qua."
"Chu tiền bối biết Thiết Chưởng Công này sao? Cầu phổ cập."
Thiên Cơ Lão Nhân nhìn về Chu Bá Thông.
Chu Bá Thông nói: "Đây là địa bàn của lâu chủ, ta không thể nào đoạt danh tiếng của hắn được."
"Lâu chủ ngươi nói xem, đúng hay không?"
Lưu Tiêu thầm nghĩ, xem ra ngươi biết điều đó.
Người người đều kêu rằng Lão Ngoan Đồng điên điên khùng khùng, nhưng hắn thật ra rất khôn khéo.
"Nếu như ngươi biết điều như vậy thì để ta giải đáp thắc mắc này cho."
"Tên Công Tôn Chỉ này thật ra là muội phu của Cừu Thiên Nhận thuộc Thiết Chưởng Bang."
"Thiết Chưởng Công của hắn là học lõm được Cừu Thiên Xích, thê tử của hắn."
Chương 208. Thân thế của Dương Quá
Thì ra là thế!
Lão Ngoan Đồng bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu: "Tên Cừu Thiên Nhận này lại còn một người muội muội sao."
"Thì ra là được gả cho một cao thủ lánh đời, hèn chi ta chưa từng nghe nói."
Lưu Tiêu nhìn Lão Ngoan Đồng với ánh mắt bội phục.
Gia hoả này khi nói tới cừu nhân giết con của mình vẫn thản nhiên vô cùng, không có tý cừu hận nào.
Lòng dạ bực này đúng thật là thiên hạ ít có.
Đương nhiên đây cũng là lý do chính cho việc không buồn không lo của Chu Bá Thông.
"Lâu chủ, Cừu Thiên Nhận là ai?"
Vi Tiểu Bảo hỏi lại.
Muội muội của hắn được gả cho một cao thủ lánh đời, vậy thì hắn chắc chắn cũng không đơn giản.
Nhưng bất ngờ là Vi Tiểu Bảo lại chưa từng nghe qua người này.
Mọi người đều nhìn Lưu Tiêu cùng Lão Ngoan Đồng đang thừa nước đục thả câu, như đang muốn đánh đố tất cả mọi người với ánh mắt tò mò.
Khi nghe câu hỏi của Vi Tiểu Bảo thì ai nấy đều gật đầu, muốn biết Cừu Thiên Nhận là thần thánh phương nào.
"Một đám nhà quê, Cừu Thiên Nhận là ai mà cũng không biết à."
Lão Ngoan Đồng xẹp miệng, vừa lên tiếng là chọc giận cả Thiên Cơ Lâu.
Mặc kệ ngươi là Thái Tử của Ngũ Cường Hoàng Triều, hoặc là chưởng môn gì thì đều nằm trong phạm vi chê bai của Lão Ngoan Đồng.
Có nhiều người nghiến răng nhưng không thể làm gì được.
Lưu Tiêu nói: "Tên Cừu Thiên Nhận này chính là một trong những nhân vật tuyệt đỉnh cùng thời với Ngũ Tuyệt."
"Công lực Thiết Chưởng của hắn có thể nói là vô địch giang hồ."
"Năm đó khi Hoa Sơn Luận Kiếm diễn ra, hắn có chuyện gấp nên không thể tới được, lúc tới nơi thì luận kiếm đã xong từ lâu."
Lưu Tiêu cười ha hả: "Nếu như Cừu Thiên Nhận không bỏ lỡ cơ hội đó thì sợ rằng trên giang hồ bây giờ sẽ có Lục Tuyệt chứ không phải là Ngũ Tuyệt đâu."
Hấp!
Ai nấy trong Thiên Cơ Lâu đều hít sâu một hơi.
Lại là một cao thủ đáng sợ như thế sao.
Lão Ngoan Đồng nói: "Không đúng, nếu như có ta tham gia thì chắc chắn sẽ là Thất Tuyệt."
Mọi người âm thầm gật đầu.
Dương Quá lên tiếng: "Lâu chủ, nếu tên Cừu Thiên Nhận này là cao thủ như thế thì tại sao lại không có danh tiếng gì trên giang hồ."
"Nhiều nhân sĩ giang hồ ở đây như vậy mà hình như chỉ có một mình Chu Bá Thông tiền bối là biết đến hắn thôi."
Lúc Lưu Tiêu bắt đầu công bố bảng danh sách mới thì mọi người đều chạy ra khỏi Chiến Thần Tháp, Phòng Trọng Lực hết rồi, vậy mà chưa ai nghe nói Cừu Thiên Nhận gì cả.
Ngay cả hắn, người của Đại Tống Hoàng Triều, hắn đã được Quách Bá Bá phổ cập các cao thủ của Đại Tống.
Nhưng lại không thấy Quách Bá Bá nhắc gì tới Cừu Thiên Nhận cả.
Lưu Tiêu nhoẻn miệng, nói: "Nếu nói thì năm đó tên Cừu Thiên Nhận này còn là thủ hạ của cha ngươi, Dương Khang đó."
Thủ hạ của phụ thân mình?
Dương Quá chấn động, hô hấp dồn dập: "Lâu chủ ngươi biết cha ta sao?"
Dù sao Dương Quá cũng chỉ là một thiếu niên 15 tuổi mà thôi.
Từ nhỏ không cha không mẹ, sao Dương Quá lại không tò mò về cha mình được.
Hơn nữa trong miệng của Quách Bá Bá thì cha mình còn là một anh hùng đầu đội trời, chân đạp đất nữa chứ.
"Moá ơi! Hắn chính là con của tên bại hoại Dương Khang sao?"
Lão Ngoan Đồng - Chu Bá Thông cũng dần bị nhiễm cách dùng từ ngữ trong Thiên Cơ Lâu rồi.
Hắn cảm thấy những lời này quá tiện để bộc lộ cảm xúc, nên đã học theo.
"Ngươi nói sao? Cha ta không phải là người xấu, Quách Bá Bá nói cho ta biết hắn là một đại anh hùng."
Lúc này Dương Quá trợn mắt lên trừng Lão Ngoan Đồng.
"Quả nhiên, nếu nhìn kỹ thì rất giống."
Lão Ngoan Đồng - Chu Bá Thông nheo mắt lại nhìn kỹ Dương Quá, gật đầu liên tục.
Còn về phần những lời nói của Dương Quá thì hắn không thèm để ý tý nào, đường đường hắn cũng là một cao thủ Đại Tông Sư, sao lại đi so đo với một đứa bé được chứ.
"Moá, Dương Quá lại là con trai của Dương Khang sao?"
"Vl! Không ngờ người năm đó mém chút nữa lật đổ được Đại Tống lại còn có hậu đại trên đời này sao."
"Má ơi, hôm nay ta mới biết hậu trường của Dương Quá là Quách Tĩnh đại hiệp đó."
"Dương Khang, tên này năm đó thật sự rất xấu xa."
"Cũng đúng, nếu như năm đó Dương Khang không có những cao thủ tuyệt đỉnh dưới trướng thì sao có thể mém tý nữa huỷ diệt Đại Tống Hoàng Triều chứ."
...
Khi cái tên Dương Khang vừa bị lộ ra thì tất cả mọi người ở đây đều biết lai lịch của Dương Quá ra sao.
Thậm chí Thái Tử Đại Tống còn nhìn Dương Quá với ánh mắt cực kỳ bất thiện nữa chứ.
Nếu năm đó không phải là nhờ đại hiệp Quách Tĩnh xuất thủ tương trợ thì bây giờ sợ rằng Dương Khang đã lật đổ được Đại Tống rồi.
Thấy nhiều người nói cha mình là người xấu như thế thì hai mắt Dương Quá đỏ lên.
"Lâu chủ...."
Hắn không thể làm gì khác ngoài giương mắt nhìn Lưu Tiêu vởi vẻ cầu khẩn.
Cha hắn có phải người xấu hay không thì chỉ có Lưu Tiêu là người xác nhận được mà thôi.
Hiện tại hắn chỉ tin lời của Lưu Tiêu mà thôi.
Trình Anh cùng Tiểu Long Nữ đứng bên đều nhìn Dương Quá với ánh mắt lo lắng.
Sợ rằng sau đợt này thì Dương Quá không còn đứng dậy nổi được nữa, cũng không thể gượng tiếp.
Dương Quá lập chí làm một anh hùng, nhưng cha của hắn lại là một phần tử xấu, đây quả thật là một đòn chí mạng.
Chương 209. Trong Thiên Cơ Lâu, chúng sinh bình đẳng
Lưu Tiêu nói: "Bọn họ nói đúng, năm đó cha của ngươi thật sự là một người rất xấu xa."
Cả người Dương Quá chấn động, sắc mặt biến đổi.
"Không! Ta không tin, rõ ràng là Quách Bá Bá nói cho ta biết cha ta là một anh hùng mà, sao có thể như thế được."
Dương Quá rất tin tưởng Quách Tĩnh.
Dù trải qua những đau khổ, đối xử bất công ở Toàn Chân Giáo thì Dương Quá cũng không trách cứ gì Quách Tĩnh cả.
Bởi vì y là người đầu tiên trên đời này đối xử tốt với hắn.
Ngoại trừ Âu Dương Phong lúc này đã điên điên khùng khùng thì cũng chỉ có Quách Tĩnh là người đầu tiên xem hắn như người thân mà thôi.
Lưu Tiêu thở dài.
Việc này thật sự không thể nào trách Quách Tĩnh được.
Y là một người đàng hoàng trung thực, nói nhiều lời nói dối như vậy chỉ là muốn cho Dương Quá có một ấn tượng tốt về cha mình mà thôi.
"Năm đó cha ngươi nhận giặc làm cha, giết chết gia gia nãi nãi của ngươi, thậm chí còn hại chết mẹ của ngươi nữa."
Dương Quá như bị sét đánh, cả người run rẩy liên tục.
Lý trí của hắn nói rằng những việc lâu chủ nói đều là sự thật cả.
"Giang Nam Thất Quái, năm đó vốn là sư phụ của Quách Bá Bá ngươi."
"Nhưng tất cả bọn hắn đều bị cha ngươi hại chết hết, chỉ còn sót lại một tên Kha Trấn Ác mà thôi."
"Quách Bá Bá không nói những việc này cho ngươi là bởi vì hắn không muốn ngươi bị cha mình ảnh hưởng, muốn ngươi trở thành một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất."
"Hơn nữa Quách Bá Bá còn muốn hình ảnh của cha trong lòng ngươi là một anh hùng, từ đó ngươi có thể tự khích lệ bản thân để cố gắng hơn."
Thân thể Dương Quá lại run rẩy liên tục: "Quách Bá Bá có dụng tâm lương khổ như vậy sao?"
Lưu Tiêu gật đầu.
Nhân phẩm của Quách Tĩnh ra sao thì trên đời này không có mấy ai dám nghi vấn cả.
Có thể được thiên hạ xưng hai chữ đại hiệp thì trên đời này chỉ có hai người mà thôi, một tên đã bị vạch trần bộ mặt thật, thế nên hiện tại chỉ còn một mình Quách Tĩnh.
Lưu Tiêu nói: "Giờ ngươi đã biết vì sao khi ở Quách Gia thì mọi người lại kỳ thị ngươi như vậy chưa."
Dương Quá gật đầu: "Quách Bá Mẫu lo lắng rằng sau này ta sẽ biến thành người như cha ta."
"Kha Công Công kỳ thị ta là bởi vì cha ta đã giết sáu huynh đệ tỷ muội của hắn."
Lưu Tiêu nói: "Bọn hắn chưa giết ngươi đã là tốt lắm rồi."
"Năm đó cha ngươi làm đủ trò xấu, ngay cả Quách Bá Bá cùng Quách Bá Mẫu của ngươi cũng vài lần suýt chết."
Dương Quá gật đầu.
Tất cả định kiến về Kha Trấn Ác và Hoàng Dung trong quá khứ của hắn đã biến mất không còn.
Giờ đây Dương Quá chỉ có lòng cảm kích Quách Tĩnh, dù dưới tình huống như thế mà y vẫn xem và đối xử với mình như con ruột vậy.
Lưu Tiêu nói tiếp: "Vậy ngươi biết phải làm gì chưa?"
Dương Quá gật đầu: "Ta sẽ không phụ kỳ vọng của Quách Bá Bá, ta sẽ nổ lực để trưởng thành, trở thành một đại hào kiệt đỉnh thiên lập địa."
Lưu Tiêu gật đầu thoả mãn: "Không sai, cha ngươi là cha ngươi."
"Cha ngươi là phần tử xấu thì không có nghĩa sau này ngươi không thể trở thành anh hùng được."
Không hổ là Thần Điêu Đại Hiệp trong tương lai, chỉ qua vài câu thì Dương Quá đã bình tĩnh trở lại, ý chí còn sục sôi hơn trước.
"Hắc, tiểu tử này cũng không sai, cũng không uổng công tên tiểu tử ngốc Quách Tĩnh kia nhọc lòng như vậy."
Chu Bá Thông cười to.
Mọi người lại liếc mắt, đương kim thiên hạ này người dám kêu Quách Tĩnh ba tiếng tiểu tử ngốc e rằng chỉ có ba bốn người mà thôi.
"Lâu chủ, kể tiếp chuyện về Cừu Thiên Nhận đi."
Sau đó có người hô lên.
Rất nhiều người ở đây đến từ nhiều Hoàng Triều khác nhau, thế nên cũng không nhiều người quan tâm và biết Dương Khang lắm.
"Tên Cừu Thiên Nhận này có thể xem như một trong những người xui xẻo nhất."
"Lần đầu tiên hắn xuất thế, vốn định khai triển hùng phong trên Hoa Sơn Luận Kiếm, nhưng xui xẻo thay hắn lại đến trễ."
"Lần thứ hai thì hắn giành chính quyền cùng với Dương Khang, dã tâm bừng bừng, nhưng lại gặp phải đại hiệp Quách Tĩnh đã quật khởi, nên bị đánh đập mấy lần."
"Tại lần Hoa Sơn Luận Kiếm thứ hai."
Lão Ngoan Đồng - Chu Bá Thông nghe tới đây thì hoảng sợ cực kỳ, vội vàng ngăn cản Lưu Tiêu.
"Lâu chủ, nếu như ngươi dám kể chuyện của ta ra thì ta lật tung nơi này lên đó."
Nếu như nói về lần Hoa Sơn Luận Kiếm thứ hai diễn ra thì không phải sẽ khiến việc Anh Cô sinh một đứa bé cho mình bị lộ ra sao.
Khi đó Anh Cô còn kêu mình đi giết Cừu Thiên Nhận nữa.
Lưu Tiêu nói: "Ta lười nói về chuyện hư hỏng của ngươi."
Chu Bá Thông gật đầu thoả mãn.
"Lâu chủ, có chuyện gì thế, mau nói đi."
"Lâu chủ, cầu ngươi tiếp tục kể đi."
"Chu tiền bối, ngươi đừng vô lại như vậy chứ."
"Trong Thiên Cơ Lâu, chúng sinh bình đẳng."
Không ngờ Lão Ngoan Đồng cũng có quá khứ đen tối sao, như thế khác nào không đánh đã khai.
"Tất cả im lặng, ai dám la tiếp lão nhân gia ta giết chết các ngươi."
Lão Ngoan Đồng - Chu Bá Thông thở hổn hển, la lên, nhưng không có mấy tác dụng.
Bởi vì vẻ mặt của hắn quá trẻ con.
Coi như hắn thật sự nghiêm túc thì nhìn cũng giống như đang đùa giỡn vậy.
Chương 210. Đêm hôm đó của lão ngoan đồng
Lúc này Lưu Tiêu lên tiếng: "Nếu như muốn biết thì có thể dùng tiền để mua đó."
Mặt Lão Ngoan Đồng đen lại.
Hắn còn tưởng gia hoả này là người tốt nữa chứ, thì ra là muốn kiếm tiền.
"Quá khứ đen tối của Lão Ngoan Đồng ta đặt tên là 'Đêm hôm đó của Chu Bá Thông', nếu như ai tò mò thì có thể mua để nghe, cam đoan đủ bùng nổ, các ngươi sẽ không lỗ đâu."
Lời này vừa dứt thì Lão Ngoan Đồng như muốn phun một ngụm máu tươi ra, nhảy nhót liên tục.
Những người trong Thiên Cơ Lâu thì sáng mắt hết cả lên, tên truyện như vậy thì nghe có vẻ rất hay ho đó.
"Moá, chỉ một cái tên thôi đã khiến ta tò mò không ngừng rồi."
"Mẹ! Lại bị tên lâu chủ lòng dạ hiểm độc này đưa vào tròng, làm sao bây giờ."
"Lâu chủ, tim ngươi quá đen, luôn tung mồi để chúng ta dùng tiền."
"Mọi người, kiên quyết chống lại tên lâu chủ lòng dạ hiểm độc này đi."
...
"Đúng vậy! Chúng ta phải kiên quyết chống lại tên lâu chủ lòng dạ hiểm độc này."
Một khắc sau thì Thiên Cơ Lão Nhân đứng dậy, vung tay hô to.
Điều này khiến Lão Ngoan Đồng nhìn hắn với ánh mắt cảm kích.
Sau đó Thiên Cơ Lão Nhân nhìn về phía Lão Ngoan Đồng.
"Chu lão ca, tiền mua tin tức này chúng ta đưa hết cho ngươi, không để tên lâu chủ lòng dạ hiểm độc này được lợi, ngươi chỉ cần kể cho chúng ta biết đêm đó đã có chuyện gì xảy ra là được."
Lời này vừa dứt thì Thiên Cơ Lâu cười vang không ngừng.
Lão Ngoan Đồng tối sầm mặt lại, kém chút ngã xuống đất.
Hắn nhìn Thiên Cơ Lão Nhân với vẻ cười lạnh: "Tiểu gia hoả nhà ngươi nhây quá nhỉ, có phải muốn ta giúp ngươi giãn gân cốt hay không."
Thiên Cơ Lão Nhân nghe thế thì rụt cổ lại, không dám nhây tiếp.
Chu Bá Thông còn dám hù doạ là dỡ bỏ Thiên Cơ Lâu mà, người ta không làm gì được lâu chủ không có nghĩ là không làm gì được mình.
Nhưng từ cái tên của câu chuyện mà lâu chủ đưa ra thì mọi người cũng đoán được sơ bộ rồi.
Giờ khắc này Chu Bá Thông phát hiện ánh mắt của nhiều người nhìn mình đã khác đi rất nhiều.
Lưu Tiêu nói tiếp: "Ở lần Hoa Sơn Luận Kiếm thứ hai này thì Cừu Thiên Nhận được Nhất Đăng Đại Sư điểm hoá, trở thành đại đệ tử của Nhất Đăng Đại Sư và đi theo y để ẩn cư, từ đây rất ít người biết đến sự tồn tại của Cừu Thiên Nhận."
"Đứng thứ chín trên Lánh Đời Bảng, Vô Nhai Tử!"
"Cảnh giới: Đại Tông Sư Sơ Kỳ!"
"Tuyệt kỹ: Bắc Minh Thần Công."
"Nơi ẩn cư: Dùng tiền có thể mua được."
"Đứng thứ tám trên Lánh Đời Bảng, Lý Thu Thuỷ!"
"Cảnh giới: Đại Tông Sư Trung Kỷ!"
"Tuyệt học: Tiểu Vô Tướng Thần Công, Lăng Ba Vi Bộ, Bạch Hồng Chưởng, Thiên Lý Sưu Hồn."
"Nơi ẩn cư: Dùng tiền có thể mua."
"Đứng thứ bảy trên Lánh Đời Bảng: Thiên Sơn Đồng Lão - Vu Hành Vân."
"Cảnh giới: Đại Tông Sư Trung Kỳ"
"Tuyệt học: Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công, Thiên Sơn Chiết Mai Thủ, Thiên Sơn Lục Dương Chưởng!"
Vô Nhai Tử, Vu Hành Vân, Lý Thu Thuỷ.
Lại thêm những môn thần công như Bắc Minh Thần Công, Bát Hoang Lục Hợp Duy Nhã Độc Tôn Công thì mọi người đều có thể đoán ra được ba người này chính là ba đệ tử duy nhất của Phái Tiêu Dao mà Lưu Tiêu nhắc tới hôm trước.
Vương Ngữ Yên nhìn Lưu Tiêu với ánh nhìn tràn đầy sự u oán.
Tên lâu chủ này cuối cùng cũng hạ thủ với ông ngoại và bà ngoại mình rồi.
"Vô Nhai Tử, hiện nay là chưởng môn của Phái Tiêu Dao, cuộc sống thất bại vô cùng."
Chỉ một câu nói của Lưu Tiêu thôi mà mặt của Vương Ngữ Yên đen lại ngay lập tức.
Nhưng nàng cũng không thể phản bác được.
Dưới lời kể của Lưu Tiêu thì chính nàng cũng cảm thấy ngoại công của mình quá là thất bại.
Lão bà chạy theo người khác!
Nữ nhi cũng đi luôn!
Đại sư tỷ yêu mình cũng bỏ mặc.
Cuối cùng ánh mắt có vấn đề, thu tên ác tặc như Đinh Thu Xuân làm đồ đệ, cuối cùng lại bị hại tới mức bán thân bất toại, chỉ có thể trốn trong sơn động một cách cực khổ.
"Lâu chủ ngươi nói gì thế!"
"Nếu như một Đại Tông Sư còn cực độ thất bại thì những người như chúng ta có phải là đáng chết hết hay không."
"Ngươi chơi lớn như vậy sao, ngay cả Đại Tông Sư cũng thất bại cực độ."
...
Lời của Lưu Tiêu lập tức khiến mọi người nhổ nước bọt liên tục.
Những cao thủ Đại Tông Sư như Lão Ngoan Đồng, Cổ Tam Thông, Chu Vô Thị đều giật mình, khuôn mặt như muốn nói là thì ra bản thân mình còn không bằng cực độ thất bại.
Lưu Tiêu lúc này mới lên tiếng: "Nghe ta nói xong đi, rồi các ngươi sẽ biết vì sao ta nói Vô Nhai Tử là cực độ thực bại."
"Ba người này cùng nhau bái một kỳ nhân tên là Tiêu Dao Tử làm thầy, học nghệ."
"Quy củ của Phái Tiêu Dao các ngươi cũng không lạ gì nữa, không có nhan sắc là không thể nào nhập môn."
"Ngày đêm ở chung, cộng thêm tên Vô Nhai Tử này cũng là một người có tài hoa, phong độ nhẹ nhàng, nhan sắc tuấn mỹ."
"Đại sư tỷ Vu Hành Vân cùng sư muội Lý Thu Thuỷ đều đồng loạt thích một mình Vô Nhai Tử."
"Còn tên Vô Nhai Tử này thì sao? Hắn có tình cảm với đại sư tỷ Vu Hành Vân, nhưng cũng có ý tứ với sư muội Lý Thu Thuỷ."
"Nhưng hắn lại không muốn thu cả hai, chỉ muốn chọn một trong hai người mà thôi, các ngươi nói thử xem hắn có phải là một tên thất bại hay là không?"
Mê gái! Cặn bã nam! Bại hoại!
Trong chớp mắt này gần như tất cả nữ tính trong Thiên Cơ Lâu đều nhìn Lưu Tiêu với ánh mắt chứa những hàm nghĩa trên.
Đây là cực độ thất bại của ngươi sao?